Họ tiến sâu hơn vào khu vực khai thác, rồi dừng lại tại một ngã ba nhỏ nơi ba đường hầm giao nhau.
Bức tường đá nơi đó hơi lồi ra, tạo thành một vách tự nhiên như tấm chắn, vừa đủ cao để che bớt tầm mắt, vừa đủ thấp để không ngăn tầm quan sát.
Ánh sáng từ đèn pha lê phía xa vẫn len lỏi được đến đây, khiến nơi này trở thành điểm trấn giữ lý tưởng.
Ren là người đầu tiên cúi xuống, kiểm tr.a nền đất, sau đó gật nhẹ.
“Chỗ này ổn. Từ đây, chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ nhóm thợ mỏ phía trước lẫn hai nhánh rẽ bên trái và phải. Nếu có gì đó bất thường, chúng ta sẽ phản ứng được ngay.”
Yuna lặng lẽ lấy cuốn sổ ra, nhanh chóng ghi chú vài đặc điểm về địa hình xung quanh. Cô không nói gì, nhưng từ ánh mắt có thể thấy sự đồng thuận.
Nautilus lại hơi cau mày, nhìn về hai lối đi chưa thám hiểm. “Vẫn có nguy cơ quái vật đến từ các ngách hẹp kia. Có lẽ chúng ta nên dò đường một chút trước khi đứng yên chờ đợi.”
Ren đồng tình, “Phải, ít nhất chúng ta nên biết địa hình xung quanh. Nếu có gì xảy ra, sẽ không bị rối loạn.”
Cậu đưa mắt nhìn cả hai rồi nói nhỏ, như một lời dặn: “Chúng ta sẽ chia ra thành hai nhóm nhỏ, mỗi nhóm kiểm tr.a một nhánh rẽ trong bán kính ngắn thôi, rồi quay lại đây sau vài phút. Đừng đi quá xa tầm tiếng gọi nhau.”
Sau một thoáng im lặng, cả ba gật đầu.
Trong lòng mỏ tĩnh mịch, nơi từng nhịp thở cũng vang vọng, họ bắt đầu di chuyển, chậm rãi, cẩn trọng, như những cái bóng len lỏi giữa lớp bụi đá và ánh sáng lờ mờ.
Rồi cuối cùng, sự yên ắng cũng kết thúc, bằng dấu hiệu không thể nhầm lẫn.
Âm thanh đầu tiên vang lên là một tràng vỗ cánh dữ dội, dội vọng qua các bức tường đá như tiếng trống báo hiệu điều chẳng lành.
Không khí nặng nề bị khuấy động, bụi đá rơi lả tả từ trần mỏ.
Từ trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực lóe sáng như hai đốm lửa ma quái, di chuyển nhanh và thấp theo một quỹ đạo chập chờn.
Một con Dơi hang động, kích cỡ lớn hơn hẳn những gì mà Ren tưởng tượng.
‘Họ nói chúng chỉ lớn hơn một con chó nhà...chó nhà từ khi nào to vậy?’
Ren sững người, trong khi con dơi đang lao thẳng về phía những người thợ mỏ với tốc độ đáng sợ, móng vuốt vươn dài như lưỡi hái sắc bén giữa không trung.
Ren lập tức siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh. “Đến rồi đấy…” cậu khẽ nói, giọng vừa đủ để hai người đồng đội nghe thấy.
Không còn thời gian để chờ đợi hay bàn bạc, cuộc chiến đầu tiên trong lòng mỏ đã chính thức bắt đầu.
Dưới ánh sáng nhạt từ những viên pha lê gắn vào vách đá, bóng đen lướt qua như một cơn gió lạnh.
Cánh của con Dơi hang động giang rộng, lướt sát trần hầm với tốc độ kinh người, âm thanh gào rít của nó như dao cứa vào thính giác, khiến một vài thợ mỏ gần đó theo bản năng lùi lại, mặt tái nhợt vì hoảng sợ.
Ren không cần ra hiệu, Nautilus và Yuna đã lập tức tản ra theo đội hình mà họ từng luyện tập.
Những bước chân nhẹ nhưng vững vàng vang lên trên nền đất đá, sự đồng bộ trong hành động cho thấy họ đã không còn là những kẻ non nớt ngày đầu nữa.
“Yuna, giữ khoảng cách! Nếu nó lượn vòng, đánh vào tầm thấp! Nautilus, theo sát tôi bên phải, chắn đường thoát của nó!” Ren quát, giọng đanh lại như một mệnh lệnh dội thẳng vào thực tại.
Ngay sau đó, cậu rút kiếm, lưỡi thép lạnh loáng ánh sáng từ đèn, tạo thành một vệt sáng loé lên dưới ánh đèn pha lê tối.
Con dơi rít lên một lần nữa, rồi đột ngột sà xuống. Đôi mắt đỏ rực của nó khóa chặt vào một người thợ mỏ đang loay hoay bên xe gỗ.
Trong một khắc, thời gian như đông cứng lại, Ren không suy nghĩ, chỉ phản ứng.
Cậu bật người về phía trước, lách qua khoảng trống giữa các thợ mỏ, thân hình thấp xuống để giảm diện tích tiếp xúc.
Chỉ vài bước chân nhưng tiếng gió rít bên tai như đang xuyên qua cả thân thể.
Lưỡi kiếm quét ngang, va chạm với móng vuốt đang vươn ra từ con quái.
Cú va chạm mạnh đến mức Ren cảm nhận được cả lực dội lại từ chuôi kiếm, nhưng cậu vẫn giữ vững thế đứng, đẩy lùi con dơi về phía sau trong tích tắc.
Một lưỡi kiếm nhanh và thanh thoát, chém tới từ phía sau, gió rít lên một hơi mảnh, Yuna đã canh chuẩn từng tích tắc, mũi kiếm ghim thẳng vào phần bụng của con quái, nơi không được lớp xương sườn bảo vệ.
Một hàng sát thương đỏ lừ nhảy trên thanh máu của con dơi.
Con dơi rú lên đau đớn, chao đảo giữa không trung.
Nó loạng choạng bay vòng vòng, vết thương vỡ ra thành từng mảnh pixel đỏ, rơi như tuyết máu giữa ánh sáng nhàn nhạt của hầm mỏ.
Nhưng nó vẫn chưa chịu khuất phục, trái lại, còn trở nên điên loạn hơn, sải cánh rộng bắt đầu va đập vào những bức tường mỏ.
“Nautilus...!”
Ren chỉ kịp gọi, nhưng cậu ta đã hiểu ý. Nautilus lao lên với động tác cắt góc, khóa hướng bay mới của con quái.
Cậu ta chém sượt qua phần cánh còn lại, mũi kiếm cắt qua con quái, không đủ để hạ gục, nhưng vừa đủ để làm lệch trục lao của nó.
Con dơi mất thăng bằng. Trong khoảnh khắc nó rơi xuống thấp, Ren bật người lần nữa, cả người xoay tròn theo đà kiếm.
Một đường chém mạnh mẽ, dứt khoát, lưỡi kiếm rạch thẳng qua cổ sinh vật, cắt đứt luồng sinh lực ảo còn sót lại.
Một tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng nó, rồi cơ thể to lớn gục xuống nền đá, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
[Bạn đã tiêu diệt Dơi Hang.]
[+22 EXP]
[+30 cor]
Thông báo hiện lên gần như ngay sau đó, nhưng ba người không hề thả lỏng.
Ren xoay kiếm, lưỡi dao phác một vòng rồi được tr.a lại vào vỏ. Cậu đảo mắt một lượt, kiểm tr.a từng thợ mỏ, từng góc khuất.
“Ổn cả chứ?”
Yuna gật đầu nhẹ, thở hổn hển. Nautilus lau mồ hôi, tay vẫn siết chuôi kiếm. Không ai trả lời ngay, nhưng sự im lặng ấy nói nhiều hơn cả trăm lời.
“Đây chỉ là khởi đầu, quái vật trong này mạnh hơn tôi tưởng.” Ren nói, giọng trầm hơn thường lệ. “Nhưng cũng đã hạ được nó mà không để bị thương… đây là bằng chứng rằng chúng ta không còn giống như trước nữa.”
Không ai cười. Nhưng trong ánh mắt họ, có thứ gì đó đang lớn dần. Không chỉ là kỹ năng. Mà còn là sự tin tưởng. Sự sống còn. Và ngọn lửa âm ỉ của quyết tâm.
Hầm mỏ lại chìm vào tĩnh lặng, nhưng không ai còn xem đó là dấu hiệu của bình yên nữa.
Âm thanh cuốc chim giờ nghe xa xăm và rời rạc như vọng về từ một thế giới khác, một thế giới chưa bị cái bóng đen này bao trùm.
Ren đặt tay lên chuôi kiếm lần nữa, ánh mắt lặng lẽ quét qua trần hầm, từng vết nứt, từng mảng tối đen đặc như mực.
Không khí trở nên đặc quánh, như thể mỗi hơi thở cũng phải lách qua một lớp màng vô hình, nặng trĩu và ngột ngạt.
Bóng tối chưa rút lui.
Nó chỉ tạm lùi về sau tấm màn, để nhường chỗ cho một khúc dạo đầu khác của hiểm họa. Và khi nó trở lại, nó không còn đến một mình.
Ren vẫn đứng đó, quan sát những người thợ mỏ đang nhanh chóng chất đống quặng mình thu được trong ngày lên xe mỏ.
Họ phản ứng nhanh, rất nhanh, hệt như những con người bình thường khi mạng sống bị đe dọa.
Nhiệm vụ bây giờ chỉ cần hộ tống những người thợ này, ra ngoài an toàn là được.
Rồi, một dấu hiệu xuất hiện...
Âm thanh đập cánh dồn dập, dội vào vách đá và lan rộng như sóng va vào bờ. Không một ai lên tiếng. Cơn ớn lạnh như xé toạc sống lưng khi họ cùng nhận ra, lần này, tiếng động không chỉ đến từ một hướng.
Hai con.
Những con Dơi Hang, như thể đã đợi sẵn con mồi từ trên trần tối.
Hai bóng đen lao ra khỏi những lỗ hổng trên trần hầm, đôi mắt đỏ như than hồng rực cháy trong bóng tối. Móng vuốt loé lên dưới ánh đèn pha lê, sắc bén và khát máu.
Ren nghiêng người ra hiệu cực nhanh. “Chia đội! Nautilus trái! Yuna phải! Giữ chúng tách biệt! Đừng để chúng phối hợp!”
Tiếng động cơ thể di chuyển vang lên cùng lúc như tiếng dây cung bật.
Mọi người hành động theo bản năng, không cần suy nghĩ. Lần này không còn là sự chuẩn bị, mà là bản năng sinh tồn được mài dũa qua mỗi lần đụng độ.
Một con dơi gào lên, lao về phía Yuna như một mũi tên điên loạn. Cô nghiêng người, thanh đoản kiếm vung lên thanh thoát, lưỡi kiếm xé gió lao vút đi, nó luồn qua bộ móng vuốt sắc bén, chém thẳng vào cơ thể của con quái vật, vết thương vỡ ra vài mảnh pixel đỏ.
Phía bên kia, Nautilus đã chặn đầu con còn lại, lưỡi kiếm trong tay cậu sáng lên trong tư thế sẵn sàng.
Nhưng lần này, đối thủ không dễ đoán như trước, nó xoay tròn giữa không trung, thay đổi quỹ đạo như thể đã quen thuộc với chiến thuật của loài người.
Ren không thể đứng ngoài. Cậu lao lên, bước chân vững như đóng xuống đất, tầm mắt không rời con quái trước mặt Nautilus.
“Giữ nó ở yên đó! Tôi sẽ vòng sang hông!”
Không ai trả lời, nhưng Nautilus đã hiểu. Thanh kiếm của cậu ta bật lên một đòn tấn công, chặn cú lao của con quái chỉ trong gang tấc.
Nó gào lên, va chạm vào kiếm như muốn xé toạc lớp phòng thủ, nhưng Ren đã kịp tiếp cận từ góc khuất.
Một đường kiếm chém ngang lưng con quái, máu pixel lại bắn ra như vụn đá cháy, khiến con dơi rú lên.
Nó quẫy mạnh, định bay lên cao thì Yuna đã ở phía trên, vũ khí xé toạc cánh nó như nhát kéo cắt vải, đẩy sinh vật vào thế lảo đảo.
Cuộc chiến chưa dừng lại, con còn lại gào thét phản ứng, nhảy bổ vào Ren, nhưng Nautilus chắn giữa đường, tung một nhát kiếm đâm thẳng vào ngực nó.
Không có thời gian để thở. Không có khoảng trống để do dự.
Hai con quái vật, hai hướng tấn công, ba người chống trả.
Mỗi đòn đánh, mỗi cú né đều như thể đang nhảy giữa sống và ch.ết, giữa ánh sáng của những viên pha lê mong manh và bóng tối vĩnh cửu đang chực nuốt chửng.
Hầm mỏ, vẫn không một tiếng động nào từ phía các thợ mỏ. Họ nín thở nhìn ba người chiến đấu. Một vài người đã lùi về sau xe gỗ, chuẩn bị sẵn sàng nếu tình hình vượt tầm kiểm soát.
Ren cắn răng, trượt người né một cú vuốt. Mắt cậu ánh lên sắc lạnh.
“Không được phép gục ở đây. Không hôm nay.”
Và cậu bật người, lưỡi kiếm vẽ một đường vòng cung chém ngang cổ con dơi vừa bổ nhào xuống.
Nó không kịp rít lên, chỉ phát ra một âm thanh nghẹn lại rồi tan biến thành làn bụi đỏ rực rỡ.
Còn lại một con, đang hấp hối dưới mũi kiếm Nautilus. Và Yuna, lần nữa, kết thúc nó bằng một cú đâm kiếm đầy quyết đoán.
Cả khu mỏ yên lặng lần nữa. Nhưng lần này, sự yên lặng ấy chứa đầy nhịp tim đập dồn dập, tiếng thở nặng nhọc và ánh mắt sắc lạnh.
Hai con đã ngã xuống. Nhưng bóng tối… vẫn còn đang chực chờ.