- Mau, đẩy cửa ra, vào giết hết bọn chúng đi!.
Tên mặt đen quát to, gã bác sĩ liền lấy chìa khóa ra nhanh chóng mở cửa. Ngay tức khắc hắn liền mang theo bốn năm người vọt vào.
Trong phòng, Tần Thiên ôm lấy Lý Phỉ Nhi, nhìn máu tươi đang ứa ra ở đùi nàng, liền cởi áo của mình tạm thời bịt miệng vết thương lại.
- Sao rồi, có thể chịu được không.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Được.
Lý Phỉ Nhi cắn răng gật đầu nói. Sắc mặt một mảng trắng bệch, mồ hôi lạnh đều ứa ra.
- Ta nhất định sẽ giết sạch bọn nó, dám động đến nữ nhân của ta, đúng là không muốn sống.
Tần Thiên giận dữ nói, thuận miệng đem Lý Phỉ Nhi thành nữ nhân của mình mà cũng không biết. Nhưng Lý Phỉ Nhi nghe vậy trong nội tâm lại nhảy loạn lên.
- Em trước hết hãy giữ chặt lấy, anh đi chặn cửa.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, rồi đi tới giúp mấy người kia đem giường đẩy ngang ra, chặn vào cánh cửa, lại mang cả chiếc tủ đặt lên trên.
- Mấy người các ngươi đi ra đó, chặn cửa lại cho ta!
Tần Thiên ra lệnh, mấy tên kia lập tức ngoan ngoãn đi tới dùng thân người chặn lấy chiếc tủ, triệt để phong kín cánh cửa lại hoàn toàn.
“Rầm!”
“Rầm!”
Đúng lúc này phía bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt, cửa sắt chấn động dữ dội...
- Mụ nội nó, sao Lương Văn Đạo còn chưa tới chứ?.
Tần Thiên làu bàu, một lần nữa lấy điện thoại di động ra, nhưng lại không bắt được sóng khiến hắn nhất thời buồn bực.
- Thế nào rồi, em không sao chứ?.
Tần Thiên bỗng nhiên phát hiện Lý Phỉ Nhi dường như có bộ dạng mơ màng, giống như buồn ngủ, nhìn lại đùi nàng thì thấy máu chảy rất nhiều.
- Bỏ mịa, sao lại thế này, vết thương tại động mạch chủ sao? Bà mẹ nó, bát phụ kia, cô đừng ngủ nha, nhanh tỉnh lại! (BT: Bát phụ - người đàn bà chanh chua, đanh đá. Mình để nguyên từ Hán cho nó hay)
Tần Thiên lây cổ Lý Phỉ Nhi nói, đem tay nàng lấy ra, trên đùi máu không ngừng chảy.
Tần Thiên vừa thấy liền cầm chiếc áo cấp tốc xé ra, sau đó buộc lại trên vết thương rồi dùng sức thắt chặt thì máu mới ngừng chảy. Nhưng đây không phải là cách lâu dài, một khi buộc quá lâu, bắp chân nơi đó máu sẽ không thể lưu thông được, như vậy thì thảm rồi, cả chân có thể bị tàn phế.
- Tử bát phụ, mau tỉnh lại, nhanh, không được ngủ!.
Tần Thiên vỗ khuôn mặt Lý Phỉ Nhi hô, nhưng nàng vẫn mơ màng, không hề có phản ứng.
- Ta kháo, ngươi mau tỉnh lại, ngươi mà không tỉnh lão tử sẽ phi lễ với ngươi.
Tần Thiên hô lớn, khuôn mặt lo lắng. Cùng lúc đó, tiếng đập cửa càng ngày càng lớn, cửa sắt đã bắt đầu hở ra một lỗ, mấy bệnh nhân tâm thần kia sắp không trụ được nữa rồi.
- Mở cửa nhanh, các ngươi cùng đường rồi. Lập tức mở cửa ra, chúng ta sẽ không làm tổn thương các ngươi.
Tên mặt đen ở ngoài hô to kêu gọi đầu hàng.
- Shit! Có phải các ngươi ăn phân quá nhiều hay không, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao, đồ não phẳng.
Tần Thiên hướng về phía ngoài cửa chửi to. Bên ngoài, tên mặt đen vừa nghe, càng thêm tức giận, liền giục người phá cửa nhanh hơn nữa, khiến nó rung động ầm ầm. Rất nhanh cánh cửa đã bị đẩy ra một khe hở nhỏ.
Tần Thiên thấy thế, liền lập tức đạp tới một cước, đem khe hở khép lại. Bên ngoài lại tiếp tục xô cửa, hận chỉ muốn đẩy bay cánh cửa đi.
- Mụ nội nó, bắn vỡ cửa cho ta.
Tên mặt đen giận dữ, tay cầm súng ngắn hướng cánh cửa nã đạn.
“Đùng... Đùng... Đùng...!”
Trong nháy mắt, cánh cửa sắt liền có bảy tám lỗ đạn. Đạn xuyên vào lập tức bắn chết một bệnh nhân. Tần Thiên liền ôm lấy Lý Phỉ Nhi trốn sau bức tường bên cạnh. Mấy tên còn lại bị dọa gần chết, ôm đầu co lại trên mặt đất, kết quả là cánh cửa đã không còn ai chặn lại.
Tần Thiên vừa thấy, tức thời liền kêu không tốt, nhưng đã không kịp nữa rồi. Oành một tiếng, cửa bị đẩy vào. Một cái tay cầm súng vừa thò vào trong, Tần Thiên thấy thế liền buông Lý Phỉ Nhi xuống, không hề do dự vọt tới bắt lấy cánh tay kia, thân thể lóe lên, lập tức vang lên tiếng súng, đạn bị bắn ngược vào trong góc. Hắn nắm lấy cánh tay kia mạnh mẽ dùng sức bẻ gãy, khẩu súng liền rơi xuống đất. Tần Thiên muốn nhặt lên nhưng vừa lúc đó, một khẩu súng khác đã chỉ ngay vào trán hắn. Tần Thiên lập tức ngây ra, muốn trốn cũng không được.
“Đùng... Đùng... Đùng...!”
Trong khoảnh khắc, tiếng người kêu la thảm thiết, tiếng thân thể thay nhau đổ gục xuống mặt đất vang lên. Tần Thiên vốn đã nhắm hai mắt lại, nhưng sau khi không còn tiếng súng, hắn vẫn chưa chết, còn cánh tay cầm súng chỉ vào hắn lại rơi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng chân dồn dập.
- Tần Thiên, ta là Lương Cục trưởng, ngươi ở bên trong phải không?.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lương Văn Đạo, Tần Thiên bừng tỉnh mở mắt, thấy lão đang từ khe cửa nhìn mình.
- Vâng! Tôi trong này!
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, phía sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã cho rằng mình chết chắc. Phục hồi lại tinh thần, Tần Thiên liền đem giường ở cửa chuyển đi. Rồi ôm Lý Phỉ Nhi ra ngoài, Lương Văn Đạo nhìn vết thương trầm trọng của Lý Phỉ Nhi, sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.
- Mau, bác sĩ, mau tới cứu người!
Lương Văn Đạo hướng về phía nhân viên bệnh viện bên cạnh hô lớn, thần sắc vô cùng lo lắng. Lập tức mấy nhân viên y tá chạy tới, bảo Tần Thiên đem người đặt lên xe cáng. Hắn lập tức làm theo để họ mang nàng đi, còn bản thân thì vẫn ở lại, bởi vì hắn muốn báo thù.
Tần Thiên xoay người nhìn tên mặt đen bị hai Đặc cảnh (Lực lượng cảnh sát đặc biệt, kiểu như SWAT, 113...) Chế trụ. Trực tiếp đi tới dùng tay túm chặt lấy hắn, Đặc cảnh bên cạnh định ngăn lại nhưng bị Lương Văn Đạo gạt đi.
- Khốn kiếp, động tới nữ nhân của ta, ta sẽ giết ngươi!. (BT: Sao ta dị ứng với câu này ghê -_- “” )
Tần Thiên nhìn hắn giận dữ nói, sau đó mạnh mẽ đập một cái, khiến hắn ngã nhào trên mặt đất.
- Huynh đệ, cho ta mượn khẩu súng của ngươi.
Tần Thiên nhìn một Đặc cảnh nói. Người kia liền nhìn Lương Văn Đạo hỏi ý, rồi sau đó đem khẩu tiểu liên đưa cho Tần Thiên.
- Đừng có giết ta, đừng có giết ta. Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi... Đừng có giết ta...!
Tên mặt đen thấy Tần Thiên cầm súng thì hoảng sợ kêu to.
- Hừ! Muộn rồi.
Tần Thiên lạnh lùng nói, biến khẩu súng thành gậy rồi hung hăng đập xuống mặt của “nạn nhân”.
“Rầm rầm rầm...”
Tần Thiên đập trên dưới trăm phát, trực tiếp đem đầu của tên mặt đen đánh cho tan nát mới chịu dừng tay. Đặc cảnh bốn phía chứng kiến hành động điên cuồng của Tần Thiên không khỏi nhíu mày, nhất là máu thịt văng vãi trên mặt đất làm họ đều muốn nôn mửa.
- Lương Cục trưởng, hôm nay tạ ơn ông, tôi không hy vọng những người này còn sống.
Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo nói rồi đem súng trả lại cho viên Đặc cảnh, sau đó liền rời đi.
- Giết hết đi!
Lương Văn Đạo phân phó, sau đó cũng hướng phía ngoài đi mất.
Danh sách chương