- Là ai dám mắng ta?
Nữ nhân răng hô hướng về phía đám người khoa mỹ thuật tạo hình la lớn, lửa giận ngút trời. Nhưng không có ai trả lời bà ta. Mọi người không hẹn mà cười lớn lên. Nữ nhân răng hô tức đến phát run.
- Tất cả cút cho ta! Đội tuyển cần huấn luyện, đừng có đứng ở đây mà cản trở.
Nữ nhân răng hô cả giận nói.
- Tại sao phải đi? Đội tuyển bơi lội các ngươi là người bộ chúng ta không phải là người sao? Chúng ta cũng đóng học phí tới đây học. Nếu là cùng đóng học phí như nhau thì phải có cùng đãi ngộ. Tại sao chúng ta phải đi phải như ngươi nói? Ngươi cho rằng đây là trường do ngươi mở à?
Tần Thiên đi lên trước một bước, nhìn nữ nhân răng hô lạnh lùng nói. Một câu mắng vừa rồi là từ hắn mà ra.
- Đúng đấy. Tại sao phải đi? Các bạn học, chúng ta kiên quyết không đi!
Phạm Kiến đứng dậy giơ quả đấm, hô hào mọi người. Lập tức đám người phía sau rối rít tỏ vẻ không muốn đi.
- Các ngươi... Hừ! Dư Kiều, làm chậm trễ chuyện huấn luyện của chúng ta dẫn đến thua trận đấu. Ngươi chịu trách nhiệm được sao?
Nữ nhân răng hô nhìn Dư Kiều cả giận nói.
Dư Kiều đã khó chịu nữ nhân răng hô này từ lâu rồi. Lúc trước hai người đã có nhiều mâu thuẫn lớn. Bất qua Dư Kiều không cùng nàng so đo. Không nghĩ tới hôm này lại dẫn người tới gây sự. Dư Kiều cũng nhịn không được nữa.
- Hừ! Lưu lão sư, đây là tiết học cũng chúng ta. Coi như là hiệu trưởng tới cũng vô dụng. Mặc dù đội tuyển bơi lội có quyền tạm thời trưng dụng khu bơi lội, nhưng chỉ có buổi tối, không phải là ban ngày.
Dư Kiều nhìn thẳng nữ nhân răng hô, lạnh lùng nói.
- Đúng thế đúng thế...
Rào rào rào rào
Dư Kiều vừa nói xong lập tức khoa mỹ thuật tạo hình rối rít hưởng ứng. Nữ nhân răng hô tức thì mặt đen lại. Dư Kiều nói không sai. Các nàng quả thật chỉ buổi tối mới có thể độc chiếm khu bơi lội. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nói gì cho phải.
- Hừ! Đám người các ngươi bơi qua bơi lại cũng không được gì, có cần phải cố chấp vậy không? Hay là trở về hảo hảo mà học chuyên ngành của mình đi.
Một nữ sinh trong đội tuyển khinh thường nhìn về khoa mỹ thuật tạo hình.
- Đúng đấy! Có bản lĩnh cùng chúng ta đánh cuộc. Các ngươi nếu thắng thì chúng ta lập tức đi.
Một nữ sinh khác âm dương quái khí nói. Thanh âm cực kỳ chói tai. Khoa mỹ thuật tạo hình vừa nghe thì rất bất mãn.
- Các ngươi thiếu não à? Dân chuyên nghiệp đi đòi đánh cuộc với dân nghiệp dư. Các ngươi không biết xấu hổ như vậy à? Ta nghi ngờ không biết lúc mẹ ngươi sinh ngươi ra có phải đã sinh nhầm cửa nên não không đủ to?
Người khoa mỹ thuật tạo hình lập tức phản kích nói. Người nói là một nữ sinh so với thùng phi di động ban nãy không phân cao thấp.
Lời này vừa nói ra. Người khoa mỹ thuật tạo hình lập tức hảo cảm với nàng tăng gấp đôi. Mà người đội tuyển bơi lội sắc mặt lập tức tối sầm.
- Đúng vậy, có bản lãnh thì cùng chúng ta đánh cuộc. Nếu thắng thì lập tức chúng ta tuỳ các ngươi xử trí. Các ngươi dám hay không dám?
Nữ nhân răng hô lập tức đón lấy mà nói.
- Thực con mẹ nó không biết nhục. Lời như vậy mà cũng nói bắn ra được, đúng là sinh nhầm cửa mà.
Tần Thiên nhất thời không nhịn được, lập tức hướng nữ nhân răng hô mắng. Nữ nhân răng hô sắc mặt lập tức đại biến. Bất quá lần này không có bộc phát, mà là nhịn trở về.
- Hừ! Có bản lãnh thì đánh cuộc, chửi bới làm gì cho mỏi mồm. Dư Kiều, ngươi sợ sao? Ngươi nếu sợ thua thì đừng đứng đó nữa. Dù sao ngươi luôn luôn không bằng ta.
Nữ nhân răng hô nhìn Dư Kiều vẻ mặt khiêu khích mà nói.
- Lão sư, đánh cuộc thì đánh cuộc. Chúng ta không sợ bọn nó a. Ta cũng không tin chúng ta thất bại.
Phạm Kiến hô lớn.
- Mọi người nói đúng đó. Dù là đội tuyển bơi lội thì thế nào. Bất qua so với chúng ta thì uống nhiều hơn mấy lần nước thôi. Không có gì đặc biết. Ta cũng không tin chúng ta thất bại. Mọi người nói có đúng không?
Phạm Kiến quay đầu lại nhìn mọi người nói. Kết quả mọi người yên lặng cúi đầu, không nói gì. Phạm Kiền nhất thời vẻ mặt lúng túng. Đội tuyển bơi lội liền cười lớn.
- Chúng ta không thể đánh cuộc.
Dư Kiều cự tuyệt nói. Nàng biết thực lực của đội tuyển. Mọi người không thể tuyệt đối không thắng được.
- Đánh cuộc đi! Tại sao không?
Tần Thiên trực tiếp quát to, thanh âm cực lớn. Hù doạ tất cả mọi người, toàn bộ nhìn về phía Tần Thiên.
- Nếu bọn chúng đã khi dễ lên đầu rồi, chẳng lẽ còn để bọn chúng tiếp tục làm vậy sao? Các ngươi nguyện ý sao? Các ngươi nếu không dám đánh cuộc, thì còn có tôn nghiêm không? Chúng ta coi như thua thì thế nào? Thua cũng không mất mặt. Nhưng nếu là như con rùa đen, đối mặt với một đám nữ nhân khiêu khích mà không dám lên tiếng. Đó mới là mất mặt. Nếu truyền ra ngoài thì khoa mỹ thuật tạo hình chúng ta sau này như thế nào còn có thể đặt chân trong trường? Các ngươi nói có đúng không? Hôm nay, không quản các ngươi có dám hay không, ta chấp nhận đánh cuộc. Bởi vì ta không muốn bị người khác nói là con rùa đen. Các ngươi có muốn bị gọi vậy không?
Tần Thiên nhìn về mọi người khoa mỹ thuật tạo hình, lớn tiếng nói.
- Không muốn!
Hàn Thi Vũ là người thứ nhất ủng hộ Tần Thiên.
- Không muốn!
Lập tức có thêm một người nữa ủng hộ Tần Thiên.
- Chúng ta sẽ đánh cuộc!
Rất nhanh một người rồi lại một ngươi đứng dậy. Rất nhanh gần như toàn bộ khoa đứng ra ủng hộ Tần Thiên. Có thể thấy là sức hiệu triệu của Tần Thiên rất cường hãn.
- Rất tốt, gặp bọn người này là cứ phải cứng rắn vào mới được.
Tần Thiên nhìn chúng nhân lớn tiếng nói.
- Chính xác!
Người khoa mỹ thuật tạo hình đồng tâm hô lớn hù doạ đội tuyển bơi lội và cả Dư Kiều, đồng thời ai nấy cũng âm thầm bội phục Tần Thiên.
- Tốt. Nếu tất cả mọi người đã đồng ý. Vậy chúng ta lập tức đánh cuộc. Các người nếu thắng, lão sư liền đi xem phim với các ngươi.
Dư Kiều nói, còn tặng kèm một phần thưởng cực kỳ hấp dẫn. Theo nàng đi xem phim, cùng một mỹ nữ ước hẹn. Những sắc lang kia nghe vậy lập tức máu nóng sôi trào.
- Hừ! Không biết sống chết, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.
Nữ nhân răng hô nhìn mọi người khoa mỹ thuật tạo hình. Khuôn mặt khinh thường.
- Người không biết sống chết là ngươi.
Tần Thiên nhìn nữ nhân răng hô cười lạnh nói. Câu này vừa nói ra, nhất thời doạ nữ nhân răng hô kêu lên một tiếng. Nàng nói rất nhỏ, sao Tần Thiên có thể nghe được. Nàng cực kỳ khiếp sợ.
- Tốt, các ngươi đã dám cùng chúng ta tranh tài. Ta nói quy củ một chút. Đánh ba thắng hai. Cho các ngươi chọn kiểu bơi, bởi thế đừng nói chúng ta khi dễ các ngươi. Trận đầu chúng ta sẽ phái ra đội viên yếu nhất. Các ngươi có thể phái ra người mạnh nhất, coi như lão sư của các ngươi cũng có thể ra trận cho các ngươi thắng một lần. Nếu thua quá thảm lại bảo chúng ta khi dễ các ngươi. Hai trận cuối chắc chắn phải là học sinh.
Nữ nhân răng hô nhìn người khoa mỹ thuật tạo hình nói, ý tứ khinh thường người khoa mỹ thuật tạo hình rõ ràng.
Nữ nhân răng hô hướng về phía đám người khoa mỹ thuật tạo hình la lớn, lửa giận ngút trời. Nhưng không có ai trả lời bà ta. Mọi người không hẹn mà cười lớn lên. Nữ nhân răng hô tức đến phát run.
- Tất cả cút cho ta! Đội tuyển cần huấn luyện, đừng có đứng ở đây mà cản trở.
Nữ nhân răng hô cả giận nói.
- Tại sao phải đi? Đội tuyển bơi lội các ngươi là người bộ chúng ta không phải là người sao? Chúng ta cũng đóng học phí tới đây học. Nếu là cùng đóng học phí như nhau thì phải có cùng đãi ngộ. Tại sao chúng ta phải đi phải như ngươi nói? Ngươi cho rằng đây là trường do ngươi mở à?
Tần Thiên đi lên trước một bước, nhìn nữ nhân răng hô lạnh lùng nói. Một câu mắng vừa rồi là từ hắn mà ra.
- Đúng đấy. Tại sao phải đi? Các bạn học, chúng ta kiên quyết không đi!
Phạm Kiến đứng dậy giơ quả đấm, hô hào mọi người. Lập tức đám người phía sau rối rít tỏ vẻ không muốn đi.
- Các ngươi... Hừ! Dư Kiều, làm chậm trễ chuyện huấn luyện của chúng ta dẫn đến thua trận đấu. Ngươi chịu trách nhiệm được sao?
Nữ nhân răng hô nhìn Dư Kiều cả giận nói.
Dư Kiều đã khó chịu nữ nhân răng hô này từ lâu rồi. Lúc trước hai người đã có nhiều mâu thuẫn lớn. Bất qua Dư Kiều không cùng nàng so đo. Không nghĩ tới hôm này lại dẫn người tới gây sự. Dư Kiều cũng nhịn không được nữa.
- Hừ! Lưu lão sư, đây là tiết học cũng chúng ta. Coi như là hiệu trưởng tới cũng vô dụng. Mặc dù đội tuyển bơi lội có quyền tạm thời trưng dụng khu bơi lội, nhưng chỉ có buổi tối, không phải là ban ngày.
Dư Kiều nhìn thẳng nữ nhân răng hô, lạnh lùng nói.
- Đúng thế đúng thế...
Rào rào rào rào
Dư Kiều vừa nói xong lập tức khoa mỹ thuật tạo hình rối rít hưởng ứng. Nữ nhân răng hô tức thì mặt đen lại. Dư Kiều nói không sai. Các nàng quả thật chỉ buổi tối mới có thể độc chiếm khu bơi lội. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nói gì cho phải.
- Hừ! Đám người các ngươi bơi qua bơi lại cũng không được gì, có cần phải cố chấp vậy không? Hay là trở về hảo hảo mà học chuyên ngành của mình đi.
Một nữ sinh trong đội tuyển khinh thường nhìn về khoa mỹ thuật tạo hình.
- Đúng đấy! Có bản lĩnh cùng chúng ta đánh cuộc. Các ngươi nếu thắng thì chúng ta lập tức đi.
Một nữ sinh khác âm dương quái khí nói. Thanh âm cực kỳ chói tai. Khoa mỹ thuật tạo hình vừa nghe thì rất bất mãn.
- Các ngươi thiếu não à? Dân chuyên nghiệp đi đòi đánh cuộc với dân nghiệp dư. Các ngươi không biết xấu hổ như vậy à? Ta nghi ngờ không biết lúc mẹ ngươi sinh ngươi ra có phải đã sinh nhầm cửa nên não không đủ to?
Người khoa mỹ thuật tạo hình lập tức phản kích nói. Người nói là một nữ sinh so với thùng phi di động ban nãy không phân cao thấp.
Lời này vừa nói ra. Người khoa mỹ thuật tạo hình lập tức hảo cảm với nàng tăng gấp đôi. Mà người đội tuyển bơi lội sắc mặt lập tức tối sầm.
- Đúng vậy, có bản lãnh thì cùng chúng ta đánh cuộc. Nếu thắng thì lập tức chúng ta tuỳ các ngươi xử trí. Các ngươi dám hay không dám?
Nữ nhân răng hô lập tức đón lấy mà nói.
- Thực con mẹ nó không biết nhục. Lời như vậy mà cũng nói bắn ra được, đúng là sinh nhầm cửa mà.
Tần Thiên nhất thời không nhịn được, lập tức hướng nữ nhân răng hô mắng. Nữ nhân răng hô sắc mặt lập tức đại biến. Bất quá lần này không có bộc phát, mà là nhịn trở về.
- Hừ! Có bản lãnh thì đánh cuộc, chửi bới làm gì cho mỏi mồm. Dư Kiều, ngươi sợ sao? Ngươi nếu sợ thua thì đừng đứng đó nữa. Dù sao ngươi luôn luôn không bằng ta.
Nữ nhân răng hô nhìn Dư Kiều vẻ mặt khiêu khích mà nói.
- Lão sư, đánh cuộc thì đánh cuộc. Chúng ta không sợ bọn nó a. Ta cũng không tin chúng ta thất bại.
Phạm Kiến hô lớn.
- Mọi người nói đúng đó. Dù là đội tuyển bơi lội thì thế nào. Bất qua so với chúng ta thì uống nhiều hơn mấy lần nước thôi. Không có gì đặc biết. Ta cũng không tin chúng ta thất bại. Mọi người nói có đúng không?
Phạm Kiến quay đầu lại nhìn mọi người nói. Kết quả mọi người yên lặng cúi đầu, không nói gì. Phạm Kiền nhất thời vẻ mặt lúng túng. Đội tuyển bơi lội liền cười lớn.
- Chúng ta không thể đánh cuộc.
Dư Kiều cự tuyệt nói. Nàng biết thực lực của đội tuyển. Mọi người không thể tuyệt đối không thắng được.
- Đánh cuộc đi! Tại sao không?
Tần Thiên trực tiếp quát to, thanh âm cực lớn. Hù doạ tất cả mọi người, toàn bộ nhìn về phía Tần Thiên.
- Nếu bọn chúng đã khi dễ lên đầu rồi, chẳng lẽ còn để bọn chúng tiếp tục làm vậy sao? Các ngươi nguyện ý sao? Các ngươi nếu không dám đánh cuộc, thì còn có tôn nghiêm không? Chúng ta coi như thua thì thế nào? Thua cũng không mất mặt. Nhưng nếu là như con rùa đen, đối mặt với một đám nữ nhân khiêu khích mà không dám lên tiếng. Đó mới là mất mặt. Nếu truyền ra ngoài thì khoa mỹ thuật tạo hình chúng ta sau này như thế nào còn có thể đặt chân trong trường? Các ngươi nói có đúng không? Hôm nay, không quản các ngươi có dám hay không, ta chấp nhận đánh cuộc. Bởi vì ta không muốn bị người khác nói là con rùa đen. Các ngươi có muốn bị gọi vậy không?
Tần Thiên nhìn về mọi người khoa mỹ thuật tạo hình, lớn tiếng nói.
- Không muốn!
Hàn Thi Vũ là người thứ nhất ủng hộ Tần Thiên.
- Không muốn!
Lập tức có thêm một người nữa ủng hộ Tần Thiên.
- Chúng ta sẽ đánh cuộc!
Rất nhanh một người rồi lại một ngươi đứng dậy. Rất nhanh gần như toàn bộ khoa đứng ra ủng hộ Tần Thiên. Có thể thấy là sức hiệu triệu của Tần Thiên rất cường hãn.
- Rất tốt, gặp bọn người này là cứ phải cứng rắn vào mới được.
Tần Thiên nhìn chúng nhân lớn tiếng nói.
- Chính xác!
Người khoa mỹ thuật tạo hình đồng tâm hô lớn hù doạ đội tuyển bơi lội và cả Dư Kiều, đồng thời ai nấy cũng âm thầm bội phục Tần Thiên.
- Tốt. Nếu tất cả mọi người đã đồng ý. Vậy chúng ta lập tức đánh cuộc. Các người nếu thắng, lão sư liền đi xem phim với các ngươi.
Dư Kiều nói, còn tặng kèm một phần thưởng cực kỳ hấp dẫn. Theo nàng đi xem phim, cùng một mỹ nữ ước hẹn. Những sắc lang kia nghe vậy lập tức máu nóng sôi trào.
- Hừ! Không biết sống chết, ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.
Nữ nhân răng hô nhìn mọi người khoa mỹ thuật tạo hình. Khuôn mặt khinh thường.
- Người không biết sống chết là ngươi.
Tần Thiên nhìn nữ nhân răng hô cười lạnh nói. Câu này vừa nói ra, nhất thời doạ nữ nhân răng hô kêu lên một tiếng. Nàng nói rất nhỏ, sao Tần Thiên có thể nghe được. Nàng cực kỳ khiếp sợ.
- Tốt, các ngươi đã dám cùng chúng ta tranh tài. Ta nói quy củ một chút. Đánh ba thắng hai. Cho các ngươi chọn kiểu bơi, bởi thế đừng nói chúng ta khi dễ các ngươi. Trận đầu chúng ta sẽ phái ra đội viên yếu nhất. Các ngươi có thể phái ra người mạnh nhất, coi như lão sư của các ngươi cũng có thể ra trận cho các ngươi thắng một lần. Nếu thua quá thảm lại bảo chúng ta khi dễ các ngươi. Hai trận cuối chắc chắn phải là học sinh.
Nữ nhân răng hô nhìn người khoa mỹ thuật tạo hình nói, ý tứ khinh thường người khoa mỹ thuật tạo hình rõ ràng.
Danh sách chương