- Moá, ta còn tưởng rằng có chuyện gì. Có cái gì hay mà hóng?
Tần Thiên nói. Mỹ nữ cạnh hắn có thể xếp được hai hàng rồi, gái đảo quốc thì có gì hiếm lạ. Phạm Kiến cũng mặc kệ Tần Thiên có đi hay không, bản thân cứ phải tranh thủ đã.
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến rồi cũng bước vào. Vào phòng tranh, Hàn Thi Vũ đã có mặt ở đó, đang sửa sang lại bàn vẽ. Sau khi thấy Tần Thiên tới, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười.
- Hắc hắc, buổi tối hôm qua có nhớ ta hay không?
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cười híp mắt nói, đưa một tay ôm lấy nàng vào ngực. Vươn tay còn lại bắt được một cục tròn tròn trên ngực. Hàn Thi Vũ nhất thời một mảnh đỏ bừng.
- Nếu anh cứ như vậy... Tần Thiên... Sẽ bị phát hiện đó!
Hàn Thi Vũ xấu hổ nói, nghĩ muốn đẩy Tần Thiên ra, lại bị hắn gắt gao ôm lấy.
- Không có chuyện gì đâu. Không ai thấy đâu mà. Cho anh hôn một cái nào.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, nâng mặt nàng lên, hướng môi nàng hôn tới.
- Tần Thiên, lăn ra đây cho tao!
Đột nhiên từ cửa truyền tới một tiếng hét lớn thô bạo, mọi người nhất thời rối riết nhìn ra cửa. Đang chuẩn bị hôn, Tần Thiên bị giật mình, nhất thời cực kỳ khó chịu. Qua đầu nhìn lại, liền thấy tên nam tử theo đuổi Sở Tương Tương ở Học viện hộ sĩ, Lâm Trạch Giai. Phía sau hắn là một đám côn đồ cắc ké, thần sắc cực kỳ lớn lối.
Đám người này lập tức đi nhanh về phía Tần Thiên. Lâm Trạch Giai cũng bước tới. Thấy Tần Thiên, thần sắc nhất thời căng thẳng, sau đó vung tay lên. Cả đám người bước nhanh về phía Tần Thiên. Tần Thiên lập tức để Hàn Thi Vũ đi qua một bên.
- Tìm tao có chuyện gì?
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai bình tĩnh hỏi.
- Hừ! Ngươi nói đi.
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói. Lần trước bị Tần Thiên hung hăng làm nhục hắn tức lắm. Sau đó cho người thăm dò lớp học của Tần Thiên, biết được Tần Thiên ở lớp mỹ thuật tạo hình. Lập tức liền dẫn người đi qua, không ngờ tìm mãi vẫn không thấy Tần Thiên. Mà buổi sáng nay có người nói cho hắn biết Tần Thiên đã tới, lập tức hắn liên dẫn người qua. Chuẩn bị hảo hảo làm nhục Tần Thiên một phen.
- Tao làm sao biết? Mày tìm tao chứ có phải tao tìm mày đâu? Chẳng lẽ... Mày đồng tính? Hắc hắc, nếu thế thì không được rồi, tao không thích nam nhân.
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai xấu hổ nói. Trong nháy mắt, toàn trường cười vang lên, Lâm Trạch Giai sắc mặt trầm xuống.
- Khốn kiếp, còn dám giễu cợt tao, có tin tao đập mày thành tàn phế không?
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên cả giận nói, vung tay lên. Lập tức đám người kia đi qua vây lại. Tên nào tên nấy tay cầm hung khí, ánh mắt hung hăng nhìn Tần Thiên.
- Nơi này chính là trường học, chúng mày muốn làm gì?
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai nói.
- Hừ! Trường học thì thế nào? Nhãi con, hôm nay tao tới là để cho mày biết, mày sau này cách xa Tương Tương một chút. Nếu không nghe lời thì hậu quả tự gánh lấy. Còn nữa, lần trước mày đánh người của tao, hôm nay tao không đánh mày nhưng mày phải quỳ ở chỗ này. Trước mặt mọi người dập đầu nhận sai trước tao. Tao liền không so đo nữa. Nếu không tao liền phế mày.
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên vô cùng lớn lối mà nói.
- Thật sao? Tao đây không muốn quỳ đấy, mày ngon thì vào đây mà phế!
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai lạnh lùng nói, không sợ hãi tí nào.
- Khá lắm, thằng nhãi, mày lớn lối lắm. Lên, đánh cho hắn chết.
Lâm Trạch Giai chỉ vào Tần Thiên, hướng đám ngươi quát lên. Lập tức những tên xung quanh lập tức đánh tới.
- Mày nghĩ đám phế vật này đánh được tao à... Mà còn nữa, bỏ mẹ cái kiểu xưng hô như bố người khác đi, tưởng hơn tao vài tuổi thì hay lắm à?!
Tần Thiên nhìn bảy, tám tên cầm ống tuýp khinh thường nói.
- Hừ! Có thể hay không thử một chút sẽ biết. Mau ra tay, đánh hắn thật thảm cho tao. Tao muốn một chân của nó.
Lâm Trạch Giai hướng về phía đám du côn la lớn. Những tên du côn này lập tức liền hướng Tần Thiên đánh tới.
- Hừ! Một đám muốn chết!
Tần Thiên hừ lạnh, mạnh mẽ động thân, nhanh chóng hướng đám côn đồ xông lại, tốc độ cực nhanh. Thật giống như là một đoàn ảo ảnh. Trong nháy mắt liền hiện ra trước mặt đám du côn, mạnh mẽ một quyền hung hăng hướng mặt đám kia nện xuống.
Bùm bụp
Aaaa...
Một tiếng hét thảm vang lên. Trong nháy mắt, một tên du côn bị đánh bay ra ngoài, xương mũi bị một quyền của Tần Thiên nện gãy. Khuôn mặt tóe, té trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
- Muốn chết!
Một tên du côn khác thấy đồng bạn mình bị một quyền đánh trọng thương. Nhất thời giận dữ, vung ống tuýp trong tay, đập thẳng tới đầu của Tần Thiên, tựa hồ muốn lấy mạng hắn vậy.
- Hừ! Mày mới muốn chết!
Tần Thiên quát lạnh nói. Lắc mình một cái nhanh chóng tránh qua, sau đó vọt tới bên cạnh hắn, một tay bắt lấy cổ tay của tên lưu manh, dùng sức vặn, nhất thời một tiếng crắck vang lên. Cổ tay tên lưu manh bị gãy lìa, ống tuýp rớt ra. Một tay khác của Tần Thiên nhanh chóng bắt được ống tuýp, đâm mạnh xuống xuyên thủng đùi tên lưu manh.
AAA
Tên lưu manh phát ra tiếng hét so với tiếng giết heo còn thảm hơn. Cả ngươi lập tức quỳ trên mặt đất. Chiếc quần jeans trong nháy mắt liền nhuộm đầy máu tươi, cực kỳ bắt mắt.
Những tên lưu manh khác vừa nhìn thấy Tần Thiên không cần tới hai phút đã đánh bại hai người thì không khỏi có chút kinh hãi, quên cả xông lên.
Lâm Trạch Giai bên cạnh nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ. Không nghĩ tới Tần Thiên lại đánh nhau tốt như vậy. Đả thương hai người mà một chút thương tổn cũng không có. Đây là loại người gì a.
- Mau, các ngươi mau lên cho ta, sẽ có tiền thưởng hậu hĩnh.
Lâm Trạch Giai nhìn những tên lưu manh kia hô lớn. Nhưng đám đó vẫn không có động tĩnh.
- Khốn kiếp, các ngươi lên phế bắp đùi hắn cho ta. Ta cho mười vạn.
Lâm Trạch Giai cả giận nói. Sau khi nói vậy, mấy tên lưu manh không nói hai lời, lập tức hướng tới Tần Thiên đánh tới. Mười vạn đồng a, đó cũng không phải là số tiền nhỏ.
- Hừ! Có tiền mà không có mạng để dùng thì tiền làm gì.
Tần Thiên cười lạnh nói, xông thẳng vào đám du côn, tốc độ lần này lại nhanh hơn.
- Đi chết đi!
Tần Thiên phẫn nộ quát, mạnh mẽ vung chân đá nát tiểu JJ của một tên. Sau đó đạp văng hắn đi, đập trúng vào một tên khác. Ông tuýp trong tay tên phía sau lập tức đâm vào lỗ đít tên phía trước trong phút chốc tên bị chọc liền ass nở hoa, ngất ngay lập tức.
Mà Tần Thiên cũng không quản nhiều như vậy. Tốc độ không giảm, động tác không ngừng. Trực tiếp hướng đám còn lại đánh tới. Một trận ẩu đả trôi qua cả bốn năm tên đều đo ván. Hoặc là gãy tay hoặc là đứt chân hoặc là cả chân với tay đều gãy. Nháy mặt xunh quanh chỉ còn lại hai tên du côn. Hai tên đó nhìn Tần Thiên với ánh mắt giống nhau, như gặp quỷ vậy, cực kỳ sợ hãi.
- Còn chúng mày nữa, cũng đi chết đi.
Tần Thiên quát lên, lập tức liền muốn xông qua. Hai tên lưu manh phác thông một tiếng không ngần ngại quỳ xuống.
- Đại ca tha mạng, chúng em nhận thua. Đừng có giết chúng em, đừng có giết chúng em a!
Hai tên lưu manh quỳ trên mặt đất xin tha thứ.
- Hừ! Tha cho chúng mày? Có thể sao?
Tần Thiên nhìn bọn hắn cười lạnh nói, mạnh mẽ nhấc chân, hung hăng đá văng hai tên ra xa, hai tên cũng ngất nốt.
Lâm Trạch Giai ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, khuông mặt đần ra, miệng há hốc, không biết đang nghĩ đến cái gì...
Tần Thiên nói. Mỹ nữ cạnh hắn có thể xếp được hai hàng rồi, gái đảo quốc thì có gì hiếm lạ. Phạm Kiến cũng mặc kệ Tần Thiên có đi hay không, bản thân cứ phải tranh thủ đã.
Tần Thiên nhìn Phạm Kiến rồi cũng bước vào. Vào phòng tranh, Hàn Thi Vũ đã có mặt ở đó, đang sửa sang lại bàn vẽ. Sau khi thấy Tần Thiên tới, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười.
- Hắc hắc, buổi tối hôm qua có nhớ ta hay không?
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cười híp mắt nói, đưa một tay ôm lấy nàng vào ngực. Vươn tay còn lại bắt được một cục tròn tròn trên ngực. Hàn Thi Vũ nhất thời một mảnh đỏ bừng.
- Nếu anh cứ như vậy... Tần Thiên... Sẽ bị phát hiện đó!
Hàn Thi Vũ xấu hổ nói, nghĩ muốn đẩy Tần Thiên ra, lại bị hắn gắt gao ôm lấy.
- Không có chuyện gì đâu. Không ai thấy đâu mà. Cho anh hôn một cái nào.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, nâng mặt nàng lên, hướng môi nàng hôn tới.
- Tần Thiên, lăn ra đây cho tao!
Đột nhiên từ cửa truyền tới một tiếng hét lớn thô bạo, mọi người nhất thời rối riết nhìn ra cửa. Đang chuẩn bị hôn, Tần Thiên bị giật mình, nhất thời cực kỳ khó chịu. Qua đầu nhìn lại, liền thấy tên nam tử theo đuổi Sở Tương Tương ở Học viện hộ sĩ, Lâm Trạch Giai. Phía sau hắn là một đám côn đồ cắc ké, thần sắc cực kỳ lớn lối.
Đám người này lập tức đi nhanh về phía Tần Thiên. Lâm Trạch Giai cũng bước tới. Thấy Tần Thiên, thần sắc nhất thời căng thẳng, sau đó vung tay lên. Cả đám người bước nhanh về phía Tần Thiên. Tần Thiên lập tức để Hàn Thi Vũ đi qua một bên.
- Tìm tao có chuyện gì?
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai bình tĩnh hỏi.
- Hừ! Ngươi nói đi.
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói. Lần trước bị Tần Thiên hung hăng làm nhục hắn tức lắm. Sau đó cho người thăm dò lớp học của Tần Thiên, biết được Tần Thiên ở lớp mỹ thuật tạo hình. Lập tức liền dẫn người đi qua, không ngờ tìm mãi vẫn không thấy Tần Thiên. Mà buổi sáng nay có người nói cho hắn biết Tần Thiên đã tới, lập tức hắn liên dẫn người qua. Chuẩn bị hảo hảo làm nhục Tần Thiên một phen.
- Tao làm sao biết? Mày tìm tao chứ có phải tao tìm mày đâu? Chẳng lẽ... Mày đồng tính? Hắc hắc, nếu thế thì không được rồi, tao không thích nam nhân.
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai xấu hổ nói. Trong nháy mắt, toàn trường cười vang lên, Lâm Trạch Giai sắc mặt trầm xuống.
- Khốn kiếp, còn dám giễu cợt tao, có tin tao đập mày thành tàn phế không?
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên cả giận nói, vung tay lên. Lập tức đám người kia đi qua vây lại. Tên nào tên nấy tay cầm hung khí, ánh mắt hung hăng nhìn Tần Thiên.
- Nơi này chính là trường học, chúng mày muốn làm gì?
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai nói.
- Hừ! Trường học thì thế nào? Nhãi con, hôm nay tao tới là để cho mày biết, mày sau này cách xa Tương Tương một chút. Nếu không nghe lời thì hậu quả tự gánh lấy. Còn nữa, lần trước mày đánh người của tao, hôm nay tao không đánh mày nhưng mày phải quỳ ở chỗ này. Trước mặt mọi người dập đầu nhận sai trước tao. Tao liền không so đo nữa. Nếu không tao liền phế mày.
Lâm Trạch Giai nhìn Tần Thiên vô cùng lớn lối mà nói.
- Thật sao? Tao đây không muốn quỳ đấy, mày ngon thì vào đây mà phế!
Tần Thiên nhìn Lâm Trạch Giai lạnh lùng nói, không sợ hãi tí nào.
- Khá lắm, thằng nhãi, mày lớn lối lắm. Lên, đánh cho hắn chết.
Lâm Trạch Giai chỉ vào Tần Thiên, hướng đám ngươi quát lên. Lập tức những tên xung quanh lập tức đánh tới.
- Mày nghĩ đám phế vật này đánh được tao à... Mà còn nữa, bỏ mẹ cái kiểu xưng hô như bố người khác đi, tưởng hơn tao vài tuổi thì hay lắm à?!
Tần Thiên nhìn bảy, tám tên cầm ống tuýp khinh thường nói.
- Hừ! Có thể hay không thử một chút sẽ biết. Mau ra tay, đánh hắn thật thảm cho tao. Tao muốn một chân của nó.
Lâm Trạch Giai hướng về phía đám du côn la lớn. Những tên du côn này lập tức liền hướng Tần Thiên đánh tới.
- Hừ! Một đám muốn chết!
Tần Thiên hừ lạnh, mạnh mẽ động thân, nhanh chóng hướng đám côn đồ xông lại, tốc độ cực nhanh. Thật giống như là một đoàn ảo ảnh. Trong nháy mắt liền hiện ra trước mặt đám du côn, mạnh mẽ một quyền hung hăng hướng mặt đám kia nện xuống.
Bùm bụp
Aaaa...
Một tiếng hét thảm vang lên. Trong nháy mắt, một tên du côn bị đánh bay ra ngoài, xương mũi bị một quyền của Tần Thiên nện gãy. Khuôn mặt tóe, té trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
- Muốn chết!
Một tên du côn khác thấy đồng bạn mình bị một quyền đánh trọng thương. Nhất thời giận dữ, vung ống tuýp trong tay, đập thẳng tới đầu của Tần Thiên, tựa hồ muốn lấy mạng hắn vậy.
- Hừ! Mày mới muốn chết!
Tần Thiên quát lạnh nói. Lắc mình một cái nhanh chóng tránh qua, sau đó vọt tới bên cạnh hắn, một tay bắt lấy cổ tay của tên lưu manh, dùng sức vặn, nhất thời một tiếng crắck vang lên. Cổ tay tên lưu manh bị gãy lìa, ống tuýp rớt ra. Một tay khác của Tần Thiên nhanh chóng bắt được ống tuýp, đâm mạnh xuống xuyên thủng đùi tên lưu manh.
AAA
Tên lưu manh phát ra tiếng hét so với tiếng giết heo còn thảm hơn. Cả ngươi lập tức quỳ trên mặt đất. Chiếc quần jeans trong nháy mắt liền nhuộm đầy máu tươi, cực kỳ bắt mắt.
Những tên lưu manh khác vừa nhìn thấy Tần Thiên không cần tới hai phút đã đánh bại hai người thì không khỏi có chút kinh hãi, quên cả xông lên.
Lâm Trạch Giai bên cạnh nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ. Không nghĩ tới Tần Thiên lại đánh nhau tốt như vậy. Đả thương hai người mà một chút thương tổn cũng không có. Đây là loại người gì a.
- Mau, các ngươi mau lên cho ta, sẽ có tiền thưởng hậu hĩnh.
Lâm Trạch Giai nhìn những tên lưu manh kia hô lớn. Nhưng đám đó vẫn không có động tĩnh.
- Khốn kiếp, các ngươi lên phế bắp đùi hắn cho ta. Ta cho mười vạn.
Lâm Trạch Giai cả giận nói. Sau khi nói vậy, mấy tên lưu manh không nói hai lời, lập tức hướng tới Tần Thiên đánh tới. Mười vạn đồng a, đó cũng không phải là số tiền nhỏ.
- Hừ! Có tiền mà không có mạng để dùng thì tiền làm gì.
Tần Thiên cười lạnh nói, xông thẳng vào đám du côn, tốc độ lần này lại nhanh hơn.
- Đi chết đi!
Tần Thiên phẫn nộ quát, mạnh mẽ vung chân đá nát tiểu JJ của một tên. Sau đó đạp văng hắn đi, đập trúng vào một tên khác. Ông tuýp trong tay tên phía sau lập tức đâm vào lỗ đít tên phía trước trong phút chốc tên bị chọc liền ass nở hoa, ngất ngay lập tức.
Mà Tần Thiên cũng không quản nhiều như vậy. Tốc độ không giảm, động tác không ngừng. Trực tiếp hướng đám còn lại đánh tới. Một trận ẩu đả trôi qua cả bốn năm tên đều đo ván. Hoặc là gãy tay hoặc là đứt chân hoặc là cả chân với tay đều gãy. Nháy mặt xunh quanh chỉ còn lại hai tên du côn. Hai tên đó nhìn Tần Thiên với ánh mắt giống nhau, như gặp quỷ vậy, cực kỳ sợ hãi.
- Còn chúng mày nữa, cũng đi chết đi.
Tần Thiên quát lên, lập tức liền muốn xông qua. Hai tên lưu manh phác thông một tiếng không ngần ngại quỳ xuống.
- Đại ca tha mạng, chúng em nhận thua. Đừng có giết chúng em, đừng có giết chúng em a!
Hai tên lưu manh quỳ trên mặt đất xin tha thứ.
- Hừ! Tha cho chúng mày? Có thể sao?
Tần Thiên nhìn bọn hắn cười lạnh nói, mạnh mẽ nhấc chân, hung hăng đá văng hai tên ra xa, hai tên cũng ngất nốt.
Lâm Trạch Giai ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, khuông mặt đần ra, miệng há hốc, không biết đang nghĩ đến cái gì...
Danh sách chương