Giờ ngẫm lại, trong suy nghĩ, tôi chưa từng gọi Shiho là 『Shii-chan』.

Tôi đã xem nhẹ vấn đề này vì cho rằng bản thân chưa quen, nhưng có lẽ nó đáng ngại hơn tôi nghĩ rồi.

Vậy nên với một kẻ không giỏi nhìn nhận bản thân như tôi, những lời của Kurumizawa-san là những ý kiến vô cùng giá trị.

「Không nhìn, Shiho sao?」

Tôi hỏi lại lần nữa.

Thấy tôi không chịu trả lời, Kurumizawa-san đã nghi ngờ lại càng thêm nghi ngờ.

Vẻ mặt đầy ngờ vực của cô ấy vẫn vậy.

Nhưng đâu đó trong vẻ mặt đó, tôi thấy được Kurumizawa-san đang lo lắng cho tôi.

「Cũng không phải tôi muốn vậy đâu...... Bản thân tôi còn chẳng tự giác được nữa là」

Trong vô thức tôi thành thật bày tỏ.

Tiếng lòng tự nhiên tuôn ra vì có người đang lo nghĩ cho tôi.

「Xin lỗi. Có lẽ Kurumizawa-san nói không sai đâu. Cô bảo tôi lạ thì chắc hẳn là vậy rồi, chỉ có điều...... bản thân tôi lại chẳng biết vì sao nữa」

Cũng không phải tôi đang nói dối.

Tôi mà hiểu rõ được bản thân thì đã giải thích vì sao rồi.

Thế nhưng tôi không thể, điều đó cũng đồng nghĩa với không biết gì cả.

「Tôi hiểu ở mình có gì đó kỳ lạ. Tôi biết điều đó, nhưng chẳng đoán được nên lại nghĩ đó chỉ là tưởng tượng, nghĩ mình chỉ là đang nghĩ nhiều quá thôi」

「......Ra là vậy」

Nghe tôi nói xong, Kurumizawa-san buông một tiếng thở dài.

Cùng với đó là ánh mắt sắc bén nhìn tôi nãy giờ cũng đã dịu đi đôi chút.

「May quá. Tớ cứ tưởng cậu sẽ không tin tớ rồi tiếp tục che giấu suy nghĩ cơ. Nakayama chỉ đơn giản là đang bối rối thôi nhỉ?」

「Ừm. Cô nói không sai...... tôi nghĩ vậy」

Chắc vì biết tôi không còn chống đối nữa, âm giọng của Kurumizawa-san đã nhẹ nhàng hơn trước.

「Thế bây giờ cậu từ từ suy nghĩ xem. Con người ta thường hay bế tắc khi tâm trí có nhiều suy nghĩ mà. Những lúc như này nói chuyện với người khác sẽ dễ giải tỏa khúc mắc trong lòng hơn đó? Hay là Nakayama muốn một mình suy nghĩ hơn?」

「À, thì...... cô nói phải, tôi nghĩ vậy」

「Cậu không cần khách sáo. Tớ sẽ cho cậu thời gian nếu cậu muốn ở một mình」

「Không sao. Tôi cũng nghĩ...... mình nên nói chuyện với ai đó」

Cũng chẳng ích gì nếu cứ một mình suy nghĩ toàn bộ.

Nhưng nếu nói chuyện với Kurumizawa-san, tôi nghĩ mình sẽ tìm được gợi ý nào đó cũng nên.

Mang theo sự trông chờ đó, tôi ngăn Kurumizawa-san rời đi.

「Thế thì trước hết, nói tớ nghe...... việc câu nào câu nấy đều thêm 『nghĩ vậy』 có thực sự cần thiết không vậy? Đã là suy nghĩ của mình thì nên dứt khoát nói ra mới phải chứ?」

「Thì phải, nhưng tại sao......?」

「Tớ thấy cậu lúc này đang thiếu tự tin trầm trọng luôn đấy」

Thiếu tự tin.

Tôi gật đầu không chút chần chừ, vì tôi biết, cô ấy không sai.

「Cậu nghi ngờ bản thân, đó cũng là lý do cậu không hiểu được bản thân đang thế nào」

「Ra vậy. Là tôi đang phủ nhận ý kiến của chính mình nhỉ」

Sau cùng thì nguyên nhân cốt lõi vẫn là cái tính cách phủ định bản thân của tôi.

Đó cũng là khởi nguồn cho sự kỳ lạ trong con người tôi.

「Vừa rồi cậu bảo không hiểu được tình trạng bản thân, nhưng theo tớ thì không phải. Tớ tin chắc cậu đã nhận ra nhưng lại nghĩ là mình không hiểu, chẳng phải sao?」

「......Cũng có thể. À không, có lẽ là thế, tôi――」

「Không cần phải thêm 『tôi nghĩ vậy』 đâu. Cậu nghĩ gì cứ dứt khoát mà nói ra xem nào」

Kurumizawa-san nhẹ nhàng nói thế.

Nhưng giọng điệu trong lời nói thì lại có chút nghiêm khắc hơn――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện