「......À à, hiểu rồi. Thì ra là thế」
Về mặt thời gian thì chưa được mười phút trôi qua nữa.
Vậy mà chỉ với chút thời gian này, dường như Kurumizawa-san đã nhận ra điều gì đó.
「Tớ đại khái đã nắm được lý do vì sao cậu 『không nhìn thấy』 gì rồi」
Sự 『dị thường』 tôi có vắt óc nghĩ mãi cũng không ra ấy.
Cái gì đó tôi phải thấy nhưng lại không thấy...... à không, là vờ như không thấy ấy, hình như Kurumizawa-san đã tìm ra rồi thì phải.
「Là tại cậu không chịu đối mặt chứ đâu」
Chỉ một câu.
Chỉ một câu ngắn gọn súc tích đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Không chịu đối mặt, sao?
「Hiểu theo nghĩa trốn chạy cũng được. Theo tớ thấy thì, cậu đang từ bỏ nỗ lực trong việc thấu hiểu đối phương」
「......Có thật thế không」
Dù cô ấy có nói thế, lý do đó vẫn chưa thể thuyết phục tôi ngay được.
À không, cũng có khả năng điều đó là sự thật...... nhưng tôi có suy nghĩ này cũng có khả năng là vì những lời của Kurumizawa-san.
Hiện tại tôi không có chút tin tưởng gì vào bản thân.
Đó là lý do tôi chẳng biết suy nghĩ nào mới là của mình.
「Cậu không chủ ý vậy đúng không? Bởi đằng nào cậu cũng đâu tự giác được. Vì bất tri bất giác nên ai nói gì cậu cũng nghĩ là biết đâu thế thật, nhỉ?」
「Ơ?」
Lối tư duy của tôi đã bị Kurumizawa-san nhìn thấu.
「Thế nhưng cái tính nghi ngờ bản thân đã ngăn cậu tin tưởng suy nghĩ của chính mình, thậm chí có là suy nghĩ của mình cậu vẫn cho rằng biết đâu lại không phải. Thành thử cậu không biết nên tin hay không tin, kiểu gì cậu cũng đang có những suy nghĩ đó nhỉ?」
「Hay thật...... Cô nói đúng hết luôn」
......Có vẻ như tình trạng của tôi đang dần được lý giải.
「Trong mắt cô tôi thực sự như vậy à?」
「Ừa. Nói sao nhỉ...... Lúc nhìn tớ cậu cứ như đang nhìn ai khác ấy. Có lẽ với Shimotsuki cũng tương tự. Cậu...... có đang thật sự đối mặt với cô ấy không?」
Một ai đó khác.
Một ai đó không phải Kurumizawa-san.
Một ai đó không phải Shiho.
Một ai đó không ở trước mặt mình.
Là ai?
Hừmmm. Coi bộ tôi vẫn chưa biết đó là ai.
Chẳng có gì là tôi lý giải được cả.
「......Hầy. Có kiểu diễn đạt này tớ không ưa lắm vì nghe giống lời con hầu chết tiệt kia, nhưng vì nó dễ hiểu hơn cho cậu, tớ sẽ cố lần này vậy」
Tâm trí tôi đang rối như mớ bòng bong.
Do thấy tôi khổ sở quá hay sao mà Kurumizawa-san nhăn mặt ra chiều miễn cưỡng. Bực vì tôi không hiểu? Không thể, sao lại thế được. Kurumizawa-san dịu dàng với tôi lắm cơ mà.
Có lẽ cô ấy nhăn mặt là vì nhớ lại con hầu chết tiệt 『Mary-san』 rồi. Nhưng vì tôi, Kurumizawa-san chịu đựng mà dùng những lời rất có chất Mary-san.
「Nakayama...... nghĩ tớ và Shimotsuki là kiểu 『nhân vật』 gì vậy?」
......Nhân vật?
――Đến khi được người khác nói tôi mới nhận ra sự méo mó.
Ra thế. Thì ra, là vì vậy.
Tôi nhìn Kurumizawa-san, nhưng thực chất lại không nhìn.
Tôi đối mặt với Shiho, nhưng thực chất lại không hề đối mặt.
Bởi vì tôi...... vẫn luôn nói chuyện với những 『nhân vật』 mình vẽ ra trong đầu.
Điều đó có nghĩa 『câu chuyện』 không hề kỳ lạ.
Thứ kỳ lạ ở đây, ngay từ đầu vẫn luôn là...... 『tôi』――