Cái tên này đang muốn gì đây?
Đang tưởng là nghỉ học thì tự nhiên cậu ta lại xuất hiện trước mặt tôi, chưa kể cònxàm xàm mấy câu nghe rõ mờ ám.
Nhìn cậu ta tự nhận là 『nhân vật nền』 rồi chẳng hiểu sao lại cố chiều lòng tôi khiến tôi ngứa gan.
「Mày đang muốn nói cái gì? Vì cớ gì mà mày lại bắt chuyện với tao thế? Nà, Ryuuzaki..... mày đang làm cái gì, tao chả hiểu」
Tôi không thấy được câu chuyện trong hành động lúc này của cậu ta.
Tôi cũng chẳng thấy được điềm gì sẽ xảy ra qua hành động của cậu ta...... Rốt cuộc thì cậu ta muốn gì?
「Có gì đâu? Chẳng có lý do gì đáng kể đâu. Chỉ là, tôi định đi học lại từ ngày mai thôi ấy mà...... Giữa tôi và cậu đã có nhiều chuyện xảy ra rồi nhỉ? Vậy nên tôi mới muốn rạch ròi trong một lần luôn」
「Rạch ròi? Tao, với mày?」
Tên này đang nói cái quái gì thế?
Cậu đâu có cần phải xin lỗi tôi đâu?
Tôi cũng đâu bị đối xử tệ gì đâu.
Những người cậu cần xin lỗi, là những cô gái mà cậu luôn chà đạp cảm xúc của họ ấy.
Tôi cau mày trước những phát ngôn bí ẩn kia.
Trước tiên thì nghe xem cậu ta định nói gì đã.
「À, tại tôi đã hiểu nhầm nhiều chuyện về cậu ấy mà...... Xin lỗi nhé. Thú thật thì tôi đã từng coi thường cậu. Tôi đã khinh cậu vì cứ nghĩ rằng cậu chỉ là một kẻ hạ cấp hơn mình. Vậy nên lúc Shiho và Mary bảo là thích cậu thì tôi đã nổi điên lên. Nhưng đó lại là...... sai lầm」
Sai lầm? Không, tôi đúng là hạ cấp hơn giống như những gì cậu nhận thức được.
Hầu như chẳng có gì tôi có mà Ryuuzaki lại không có cả. Chỉ là về bên trong thì có vài phần tôi ít nhiều vượt được Ryuuzaki, nhưng xét về mặt thân thế thì tôi rõ là thấp hơn Ryuuzaki rồi.
Thế mà Ryuuzaki lại phủ nhận.
「Nakayama là một người cao quý hơn tôi. Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra được chuyện đó...... Xin lỗi vì trước nay đã luôn coi thường cậu nhé...... Kể từ ngày mai tôi sẽ ngoan ngoãn, vậy nên sẽ thật là tốt nếu cậu đừng bắt nạt tôi quá」
「HẢ?」
Giọng tôi lại hỗn loạn thêm một lần nữa.
Quá là khó hiểu đi. Làm gì có chuyện tôi bắt nạt cậu?
Đúng là tôi có bị coi thường nhiều lần, nhưng lòng kiêu hãnh của tôi đâu có đủ cao để mà cay cú hết lần này đến lần khác đâu.
Thế mà, tại sao?
Tại sao cậu ta lại sai lầm?
「Mày đang móc mỉa tao đấy à, Ryuuzaki? Tao đâu có cáu, tao cũng đâu có bắt nạt mày, và mày cũng đâu có làm gì để mà phải xin lỗi tao đâu. Tao chả hiểu ý mày là gì cả...... Rốt cuộc thì, mày đang nghĩ cái quái gì về tao thế?」
Tôi hỏi cái lý do kia.
Lý do kiểu quái gì lại khiến cậu ta nhún nhường trước tôi thế?...... Và cuối cùng cậu ta cũng chịu mở miệng trả lời.
「Vì Nakayama là nhân vật chính chứ sao? Là một kẻ kiểu gì cũng thắng chứ còn gì nữa? Vậy nên, đừng quá thù địch với một thằng nhân vật nền như tôi chứ...... vì vậy mà tôi lúc nào cũng thất bại đấy. Tóm lại là...... tôi đang muốn bảo cậu hãy đối xử với tôi như một nhân vật nền khi ở trường. Tại, hễ mà dính dáng tới cậu là tôi lại chỉ toàn gặp thất bại mà thôi」
――Đùa nhau à.
Ra là vậy...... Ryuuzaki, mày đúng thật là một thằng vô phương cứu chữa rồi đấy.
「Tao, là nhân vật chính?」
Người duy nhất đặt tôi lên vị trí đó, chỉ có cô gái quan trọng kia thôi.
Đến cả nhìn nhầm cũng nhầm quá xa rồi. Nếu tôi mà là nhân vật chính, thì cuộc đời của tôi đã khác hơn rồi.
Tôi sẽ không phải hối hận.
Nhưng giả sử tôi là nhân vật chính...... thì chuyện thân mật với Shiho sẽ không xảy ra, và tôi đã có thể mang lại hạnh phúc cho ba người con gái mà cậu đã để họ gặp bất hạnh.
Nói cách khác, trên thân phận con người thì tôi đã mất đi nhiều thứ quan trọng, để rồi vượt qua được vấp ngã mà đi đến được hiện tại. Đến cả một kẻ như tôi còn rũ bỏ được quá khứ để tiến về phía trước.
Thế mà Ryuuzaki lại không làm được.
Việc cậu ta sốc vì bị cả Shiho lẫn Mary từ chối thì tôi hiểu. Cả chuyện trái tim tan vỡ và nản lòng cũng có thể hiểu được.
Nhưng Ryuuzakiu lại chẳng vượt qua được.
Suốt một tháng rưỡi, cậu ta núp trong nhà, rúc trong cái vỏ của mình để đi đến một kết luận...... là 『cái này』 đây.
――Vì Nakayama Koutarou là 『nhân vật chính』 mà.
Vì cớ đó nên mình mới thua...... đó là những gì Ryuuzaki nghĩ.
Mình không sai. Câu chuyện không sai. Vai diễn không sai. Chỉ là ngẫu nhiên mà mình không được chọn. Chỉ vì xui xẻo nên mình mới thua Nakayama. Về mặt con người thì Nakayama đâu có vượt qua được mình. Cậu ta chỉ là may mắn mà thôi.
Khi cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong những lời kia, tôi bất giác thở dài.
(Nhân vật chính-sama được xây dựng bởi chủ nghĩa cơ hội...... thật là mỏng manh. Cậu ta còn chẳng thể làm được gì khi không có sự trợ giúp từ các nhân vật nữ)
Yếu đuối. Trên thân phận con người thì cậu ta còn quá non.
Lúc nào cũng lý do lý trấu, chà đạp lên cảm xúc của người khác và cuối cùng thì lại nằm dỗi...... một con người tệ nhất có thể――
Đang tưởng là nghỉ học thì tự nhiên cậu ta lại xuất hiện trước mặt tôi, chưa kể cònxàm xàm mấy câu nghe rõ mờ ám.
Nhìn cậu ta tự nhận là 『nhân vật nền』 rồi chẳng hiểu sao lại cố chiều lòng tôi khiến tôi ngứa gan.
「Mày đang muốn nói cái gì? Vì cớ gì mà mày lại bắt chuyện với tao thế? Nà, Ryuuzaki..... mày đang làm cái gì, tao chả hiểu」
Tôi không thấy được câu chuyện trong hành động lúc này của cậu ta.
Tôi cũng chẳng thấy được điềm gì sẽ xảy ra qua hành động của cậu ta...... Rốt cuộc thì cậu ta muốn gì?
「Có gì đâu? Chẳng có lý do gì đáng kể đâu. Chỉ là, tôi định đi học lại từ ngày mai thôi ấy mà...... Giữa tôi và cậu đã có nhiều chuyện xảy ra rồi nhỉ? Vậy nên tôi mới muốn rạch ròi trong một lần luôn」
「Rạch ròi? Tao, với mày?」
Tên này đang nói cái quái gì thế?
Cậu đâu có cần phải xin lỗi tôi đâu?
Tôi cũng đâu bị đối xử tệ gì đâu.
Những người cậu cần xin lỗi, là những cô gái mà cậu luôn chà đạp cảm xúc của họ ấy.
Tôi cau mày trước những phát ngôn bí ẩn kia.
Trước tiên thì nghe xem cậu ta định nói gì đã.
「À, tại tôi đã hiểu nhầm nhiều chuyện về cậu ấy mà...... Xin lỗi nhé. Thú thật thì tôi đã từng coi thường cậu. Tôi đã khinh cậu vì cứ nghĩ rằng cậu chỉ là một kẻ hạ cấp hơn mình. Vậy nên lúc Shiho và Mary bảo là thích cậu thì tôi đã nổi điên lên. Nhưng đó lại là...... sai lầm」
Sai lầm? Không, tôi đúng là hạ cấp hơn giống như những gì cậu nhận thức được.
Hầu như chẳng có gì tôi có mà Ryuuzaki lại không có cả. Chỉ là về bên trong thì có vài phần tôi ít nhiều vượt được Ryuuzaki, nhưng xét về mặt thân thế thì tôi rõ là thấp hơn Ryuuzaki rồi.
Thế mà Ryuuzaki lại phủ nhận.
「Nakayama là một người cao quý hơn tôi. Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra được chuyện đó...... Xin lỗi vì trước nay đã luôn coi thường cậu nhé...... Kể từ ngày mai tôi sẽ ngoan ngoãn, vậy nên sẽ thật là tốt nếu cậu đừng bắt nạt tôi quá」
「HẢ?」
Giọng tôi lại hỗn loạn thêm một lần nữa.
Quá là khó hiểu đi. Làm gì có chuyện tôi bắt nạt cậu?
Đúng là tôi có bị coi thường nhiều lần, nhưng lòng kiêu hãnh của tôi đâu có đủ cao để mà cay cú hết lần này đến lần khác đâu.
Thế mà, tại sao?
Tại sao cậu ta lại sai lầm?
「Mày đang móc mỉa tao đấy à, Ryuuzaki? Tao đâu có cáu, tao cũng đâu có bắt nạt mày, và mày cũng đâu có làm gì để mà phải xin lỗi tao đâu. Tao chả hiểu ý mày là gì cả...... Rốt cuộc thì, mày đang nghĩ cái quái gì về tao thế?」
Tôi hỏi cái lý do kia.
Lý do kiểu quái gì lại khiến cậu ta nhún nhường trước tôi thế?...... Và cuối cùng cậu ta cũng chịu mở miệng trả lời.
「Vì Nakayama là nhân vật chính chứ sao? Là một kẻ kiểu gì cũng thắng chứ còn gì nữa? Vậy nên, đừng quá thù địch với một thằng nhân vật nền như tôi chứ...... vì vậy mà tôi lúc nào cũng thất bại đấy. Tóm lại là...... tôi đang muốn bảo cậu hãy đối xử với tôi như một nhân vật nền khi ở trường. Tại, hễ mà dính dáng tới cậu là tôi lại chỉ toàn gặp thất bại mà thôi」
――Đùa nhau à.
Ra là vậy...... Ryuuzaki, mày đúng thật là một thằng vô phương cứu chữa rồi đấy.
「Tao, là nhân vật chính?」
Người duy nhất đặt tôi lên vị trí đó, chỉ có cô gái quan trọng kia thôi.
Đến cả nhìn nhầm cũng nhầm quá xa rồi. Nếu tôi mà là nhân vật chính, thì cuộc đời của tôi đã khác hơn rồi.
Tôi sẽ không phải hối hận.
Nhưng giả sử tôi là nhân vật chính...... thì chuyện thân mật với Shiho sẽ không xảy ra, và tôi đã có thể mang lại hạnh phúc cho ba người con gái mà cậu đã để họ gặp bất hạnh.
Nói cách khác, trên thân phận con người thì tôi đã mất đi nhiều thứ quan trọng, để rồi vượt qua được vấp ngã mà đi đến được hiện tại. Đến cả một kẻ như tôi còn rũ bỏ được quá khứ để tiến về phía trước.
Thế mà Ryuuzaki lại không làm được.
Việc cậu ta sốc vì bị cả Shiho lẫn Mary từ chối thì tôi hiểu. Cả chuyện trái tim tan vỡ và nản lòng cũng có thể hiểu được.
Nhưng Ryuuzakiu lại chẳng vượt qua được.
Suốt một tháng rưỡi, cậu ta núp trong nhà, rúc trong cái vỏ của mình để đi đến một kết luận...... là 『cái này』 đây.
――Vì Nakayama Koutarou là 『nhân vật chính』 mà.
Vì cớ đó nên mình mới thua...... đó là những gì Ryuuzaki nghĩ.
Mình không sai. Câu chuyện không sai. Vai diễn không sai. Chỉ là ngẫu nhiên mà mình không được chọn. Chỉ vì xui xẻo nên mình mới thua Nakayama. Về mặt con người thì Nakayama đâu có vượt qua được mình. Cậu ta chỉ là may mắn mà thôi.
Khi cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý trong những lời kia, tôi bất giác thở dài.
(Nhân vật chính-sama được xây dựng bởi chủ nghĩa cơ hội...... thật là mỏng manh. Cậu ta còn chẳng thể làm được gì khi không có sự trợ giúp từ các nhân vật nữ)
Yếu đuối. Trên thân phận con người thì cậu ta còn quá non.
Lúc nào cũng lý do lý trấu, chà đạp lên cảm xúc của người khác và cuối cùng thì lại nằm dỗi...... một con người tệ nhất có thể――
Danh sách chương