『Hiện thực không phải câu chuyện đâu』

Sự thật mà Kurumizawa-san chỉ ra đã giúp cho đầu óc tôi thông suốt.

Nhờ cô ấy, tôi đã có thể đối mặt với hiện thực.

Với một người không thể phân biệt đâu là hiện thực, đâu là câu chuyện như tôi, sự thật đó không khác gì liều thuốc đưa tôi bình thường trở lại.

Thế nhưng...... với cô ta - người ngay từ ban đầu đã không thể phân biệt thì sao?

Khác với việc rơi vào tình trạng kỳ lạ như tôi, góc nhìn đó lại là thường thức của Mary-san.

Cô ta không tin hiện thực là câu chuyện, mà trong nhận thức, cô ta thực sự coi hiện thực là câu chuyện.

Vậy nên thay vì liều thuốc...... sự thật lại thành 『thuốc độc』 với cô ta.

「――Không phải」

Mary-san lắc đầu.

Chắc cô ta đang cố cười nhạo tôi, rằng mọi chuyện không thể như vậy được.

Nhưng mặt cô ta căng thẳng kéo theo nụ cười cũng không được như mong muốn.

「Hiện thực, là câu chuyện mà. À không, nó có thể là câu chuyện...... Không đời nào lại khác được」

Mary-san đè lên người tôi nhưng áp lực thì lại quá yếu, vậy nên nếu muốn, tôi có thể rũ bỏ cô ta một cách dễ dàng.

Thế nhưng tôi không có ý định làm vậy.

Vì nếu tôi làm vậy, có khả năng...... Mary-san sẽ không thể gượng dậy được nữa.

Và linh cảm cho thấy cả tôi cũng tương tự, cũng không bao giờ có thể quên được vẻ mặt đau đớn đó.

Đã có nhiều chuyện xảy ra giữa tôi và Mary-san. Có những lúc tôi gặp khổ đau, cũng có những lúc tôi được cô ta giúp đỡ. Vậy nên dù không thể gọi là bạn...... tôi với cô ta vẫn là những kẻ hiểu nhau.

Tôi không định cứ vậy mà kiếu đâu.

Vậy nên tôi cũng không bỏ mặc cô ta được.

「Hiện thực có thể là câu chuyện, không đời nào lại khác. Vì sẽ tàn nhẫn lắm, quá tàn nhẫn nếu không thể được như vậy. Vì hiện thực ấy, nó―― quá đỗi nhàm chán đi」

Lời này nối tiếp lời kia, Mary-san vẫn tiếp tục nói.

Trái ngược với tôi, người nãy giờ vẫn đang im lặng.

Có lẽ cô ta phải nói ra để giữ được bản ngã.

Vì dù giống như đang nói với tôi, cô ta thực chất lại đang nói với chính mình.

Hay cũng có thể nói là viện cớ với chính mình.

Có là đằng nào thì Mary-san cũng đang bị dồn vào đường cùng.

Dường như cô ta không chấp nhận được hiện thực là hiện thực.

「Mà thế thì sai rõ. Thế giới tôi sống không thể nào cứ chán ngắt như thế này được. Nó phải tràn đầy những giấc mơ, những hy vọng, tuyệt vọng như một câu chuyện mới phải......!」

Mary-san mong ước điều như vậy từ tận đáy lòng.

Ước mong này gần như là lời cầu nguyện, nhưng tôi lại không thể đồng tình với nó.

Vì tôi, đang sống trong hiện thực mà.



「Không đời nào cậu lại chấp nhận cái tác phẩm rác rưởi này đúng không?」

Xin lỗi nhé, Mary-san.

Thứ lỗi cho tôi vì không thể đồng cảm với cô được nữa.

Vì tôi đã chấp nhận cái tác phẩm rác rưởi gọi là 『hiện thực』 này.

Vì có lẽ, thứ hiện thực nhàm chán, tẻ nhạt và không thú vị này mới là niềm hạnh phúc của tôi.

Vậy nên là, xin lỗi nhé.

Vì tôi...... đã không thể nhìn thấy 『câu chuyện』 nữa rồi――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện