Chương 1393

Tiêu Sinh tiếp tục kể.

“Bạch Cảnh Thiên về sau biết được sự thật, cảm thấy xấu hổ và giận dữ, bởi thế mới chết không nhắm mắt”, Tiêu Sinh nhìn người nhà họ Bạch, thở dài: “Hầy, ông ấy làm thế cũng là vì nhà họ Bạch, vì con cháu đời sau. Chuyện này không thể trách ông ấy được. Nhưng các ông trách ngược lại nhà họ Lý thì lại càng vô lý”.

Người nhà họ Bạch nghe xong, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Bạch Phương Hưng kìm lòng không đặng mà nói: “Tôi không hiểu, chỉ là khám bệnh thôi mà, bất kể là ai hay xuất thân thế nào, chẳng lẽ còn có thể liên lụy đến bác sĩ? Nhà họ Bạch bọn tôi mấy trăm năm qua chữa bệnh cho biết bao nhiêu người, vương công quý tộc, giặc cướp giang hồ, đủ mọi hạng người trong xã hội, có loại người nào mà chưa từng cứu chữa cho đâu? Đâu thấy nhà họ Bạch bị ảnh hưởng gì. Vì sao anh tôi lại không dám chữa bệnh cho thiếu phu nhân nhà họ Lý? Chuyện này không hợp lý, cũng không phù hợp với tính cách của anh tôi!”

Ông ta nói đúng những gì nhà họ Bạch nghĩ.

Bạch Phương Hưng còn nói: “Hồ Vân Thiên chữa bệnh đấy, nhà họ Hồ có bị làm sao đâu, chẳng phải vẫn là Dược Vương Giang Nam, số một Tiền Đường à?”

Tiêu Sinh nói: “Nhà họ Hồ không sao là bởi vì Hồ Vân Thiên sắp xếp việc quy ẩn trước, vạch rõ quan hệ với nhà họ Hồ. Sau đó, ông ta quy ẩn, không còn xuất hiện trên giang hồ nữa”.

“Không phải quy ẩn, mà ông ta chết rồi”, Lý Dục Thần bỗng lên tiếng.

“Chết rồi?”, mọi người giật mình.

“Sao cậu biết?”, Tiêu Sinh kinh ngạc, hỏi.

Lý Dục Thần nói: “Ông ta bị người ta vứt xác xuống giếng, oan hồn bị thuật pháp phong ấn. Chính tôi là người vớt xác ông ta lên, đem đi an táng. Nếu không có tôi phát hiện thì ông ta vĩnh viễn phải chịu sự thống khổ bị tà khí đoạt hồn, dù đã chết thì cũng chẳng khác nào rơi vào địa ngục”.

Mọi người trong phòng xuýt xoa kinh hãi.

Phải thù hận đến mức nào mới có thể đối phó một người như thế, chết cũng không tha mà còn muốn tàn hồn oán khi chịu khổ?

Lý Dục Thần buồn bã, anh không ngờ vì nhà họ Lý mà Hồ Vân Thiên hy sinh lớn nhường ấy.

Vốn tưởng rằng ông ta bởi vì giúp mẹ chữa bệnh mới bị liên lụy, thì ra ông ta đã dự liệu trước được hậu quả, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cái chết.

Vừa nãy Bạch Kính Đình còn không hiểu tại sao với tính cách của bố mình lại còn sợ hãi mà từ chối cứu người? Không hiểu tại sao bố lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý chỉ vì chuyện đó.

Cho đến khi nghe Lý Dục Thần nói đến kết cục của Hồ Vân Thiên, cuối cùng ông ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm của bố. Bố của ông ta hy sinh danh tiết của mình để bảo vệ nhà họ Bạch.

Có thể tưởng tượng ra được, nếu hồi xưa bố không từ chối, vậy thì cuối cùng người bị vứt xác xuống giếng không phải Hồ Vân Thiên, mà là Bạch Cảnh Thiên. Và cả nhà họ Bạch khả năng cao cũng sẽ bị liên lụy.

Thảo nào sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, bố ông ta cứ hậm hực mãi, rồi ngã bệnh, không khỏe lên nổi. Bởi vì Bạch Cảnh Thiên cảm thấy hổ thẹn, thẹn với giáo huấn của các bậc thánh nhân đi trước, thẹn với lương tri người thầy thuốc.

Bạch Kính Đình thở dài, ông ta khom lưng hành lễ với Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, trước kia bố tôi cũng bất đắc dĩ, mọi việc ông ấy làm đều vì nhà họ Bạch, vì đám con cháu bất hiếu bọn tôi. Tôi xin lỗi cậu vì sự bất kính khi nãy, đồng thời thay mặt bố tôi và nhà họ Bạch xin lỗi nhà họ Lý”.

Sự thẳng thắn và độ lượng của Bạch Kính Đình gây thiện cảm cho Lý Dục Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện