Một vị Tiên Quân lúc này bước ra, quát: "Bọn ta chưa hề trêu chọc, cũng đã nhiều lần tránh né, các ngươi không nói một lời đã phá vỡ thuyền của Thái Ất tiên tông ta, là đạo lý gì? Bây giờ còn muốn làm gì đây?"
Nghe được lời này, Tần Ninh nhíu mày.

"Gọi người dẫn đầu của các ngươi ra đây!" Giọng nói Tân Ninh bình tĩnh.
"Là tai"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, giọng nói mang theo vài phần hờ hững: "Các hạ có gì... Hả? Tân sư đệ!"

Vị trung niên dẫn đầu, vốn sắc mặt xanh mét, nhưng khi nhìn thấy Tân Ninh thì vẻ mặt ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Tân sư đệ, đệ... sao đệ lại ở đây?”

Người dẫn đầu Thái Ất tiên tông này không phải ai khác, chính là phó tông chủ Thái Ất tiên tông, Bạch Nguyên Thuần, cũng là con trai của vị sư phụ Bạch Vân Vũ mà Tần Ninh từng bái sư khi lưu lạc đến Thái Ất hải vực.
"Bạch đại ca!"
Thân hình Tân Ninh đến gần, nhìn về phía Bạch Nguyên Thuần.

Cách biệt nhiều năm, thực lực hiện nay của Bạch Nguyên Thuần cũng đã tăng lên, năm đó chỉ là Huyền Tiên, nay đã là cảnh giới Tiên Hoàng.
Sự thay đổi của Nam Thiên Hải này quả thực là nhờ có tất cả các vị tiên nhân trong Nam Thiên Hải.
"Ha ha ha..."

Bạch Nguyên Thuần gặp lại Tân Ninh, mừng rỡ khôn xiết, sải bước đi tới, ôm chầm lấy Tần Ninh, kích động nói: "Tiểu tử thối nhà ngươi, đi lâu như vậy, cha rất lo cho ngươi đấy."
Tần Ninh lại cười nói: "Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ."



Nhìn mười mấy chiếc thuyền tan nát không thể tả, Tân Ninh không khỏi nói: "Mọi người đây là..."
"Haiz, không có gì, gặp phải hải thú tấn công, thuyền bị hư hại, bọn ta vốn cũng đang trên đường đến Tây Tiên Hải Nam Thiên Minh, tiểu tử ngươi từ đó tới sao?"

Nghe được lời này, Tân Ninh không khỏi xụ mặt nói: "Nếu Bạch đại ca đã lừa gạt ta như vậy, vậy thì chẳng còn gì hay nữa."
"Cái này..." Bạch Nguyên Thuần nhất thời cũng ngơ ngẩn.

"Rõ ràng là bị kiếm khí xẹt qua dẫn đến thân thuyền sụp đổ, hơn nữa vừa rồi người của huynh nhìn thấy ta thì vẻ mặt không tốt, coi ta như ác đồ!"
Bên cạnh Bạch Nguyên Thuần, một vị Tiên Vương mặt mày đầy phẫn nộ nói: "Là người của Tây Thiên Lạc gia, ngang ngược thật sự!”
Tây Thiên Lạc gia?

Bạch Nguyên Thuần trừng mắt liếc người vừa lên tiếng, sau đó nhìn về phía Tân Ninh nói: "Không có gì đáng ngại."
Gã hiểu Tần Ninh rất rõ, chuyện này mà để Tần Ninh biết được, Tần Ninh nhất định sẽ không bỏ qua.
"Ngươi nói đi!" Tân Ninh chỉ vào vị Tiên Vương kia.

Người nọ nhìn ánh mắt Bạch Nguyên Thuần, tuy có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không nhịn được nữa, lập tức nhìn về phía Tần Ninh, mở miệng nói: "Lần này chúng ta là đến Nam Thiên Minh để cống nạp."

"Từ khi Nam Thiên Minh tiếp quản Nam Thiên Hải tới nay, bốn đại tiên hải vực, các thế lực khắp nơi thần phục, đều phải cống nạp. Đương nhiên mỗi lần Thái Ất tiên tông chúng ta đi cống nạp, ba vị minh chủ Nam Thiên Minh đều đưa lại rất nhiều thứ tốt, kỳ thật chính là chúng ta đi mua hàng..."

Nói đến đây, vị Tiên Vương kia đỏ mặt già, có vẻ ngượng ngùng.

"Lần này cũng là đi cống nạp, vốn dĩ trên đường rất yên bình, chúng ta bay. trên không trung, tốc độ không nhanh không chậm. Kết quả đoàn thuyền của Tây Thiên Lạc gia bay vụt qua với tốc độ cực nhanh, chúng ta tránh không kịp, bọn họ đâm thẳng vào."
"Được rồi được rồi."

Bạch Nguyên Thuần lập tức xua tay nói: "Đừng nói nữa, cũng không có ai thương vong, không sao là được rồi."
"Phó tông chủ, ch.ết bảy đệ tử đấy!" Một vị Tiên Vương lầm bầm nói.
"Uông Khánh, ta bảo ngươi đừng nói nữa, ngươi điếc sao?" Bạch Nguyên Thuần quát lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện