Tiếp đó, Một tòa thành trì vừa nguy nga tráng lệ vừa khí thế dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nhóm người Mục Huyền Thần đã không phải là lần đầu tiên đến đây nữa, đương nhiên cũng không có gì lạ lẫm.

Tần Ninh đứng trên bậc thang của cung điện, ánh mắt nhìn xuống vùng đất trời nơi đây.

Một tòa thành trì vuông vắn mở rộng ra, dài rộng phải đến mấy nghìn dặm.

Ở đây, chính là đại bản doanh của Phương tộc, Thiên Phương Thành!

Thiên Phương Thành, lấy chữ Phương trong Phương tộc, xây dựng thành trì dựa theo thuyết trời tròn đất vuông.

Cả tòa thành trì, bốn phía vuông vắn, có bốn cổng Đông Nam Tây Bắc, vô cùng nguy nga tráng lệ.

Mà Thiên Phương Thành, bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, từ năm đó đã được xưng tụng là một trong những tòa thành trì rộng lớn và phồn hoa nhất của Thái Thần tiên vực.

Từ chỗ này nhìn ra, ở vị trí trung tâm, thấp thoáng có thể nhìn thấy không ít núi cao chập chùng, liên miên bất tận, mây mù vấn vít như thể có núi rừng bên trong thành.

Ở vị trí trung tâm đó, chính là nơi đặt Phương phủ của Phương tộc.

Rất nhanh.

Phương Phi Dật đứng từ xa chắp tay nói: “Chư vị, không cần đi xuống, cứ theo chúng ta đi thẳng vào bên trong Phương phủ là được”.

Nghe vậy, Mục Huyền Thần gật đầu.

Một bên, Tần Ninh lại nói: “Ta muốn đi xuống nhìn xem một chút”.

Vừa dứt lời, Mục Huyền Thần lại vội vàng nói: “Đã đến Thiên Phương Thành rồi, cũng không vội, đại ca ta lần đầu tiên đến đây, ta đưa huynh ấy xuống đi dạo bên ngoài thành đã!”

Phương Phi Dật gật đầu nói: “Được, ta đi cùng mấy vị”.

Rất nhanh, mọi người lần lượt đáp xuống đất.

Thiên Phương Thành, cổng Nam.

Tần Ninh đứng ở trước cổng thành, nhìn cổng thành cao mười mấy trượng, rộng mấu chục trượng, tổng cộng có chín cánh cửa, tất cả đều được mở rộng, thoáng cảm thấy tinh thần hoảng hốt.

Năm đó, khi xây dựng Thần Môn, cũng là từng bước từng bước từ lúc ban đầu đi đến đỉnh phong.

Mà trong thời gian đó, Thần Môn Thiên tuế Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn đều xuất thân từ Phương tộc.

Điều này cũng đã tạo nên mối quan hệ mật thiết giữa Thần Môn và Phương tộc.

Nhiều năm như vậy rồi, Tần Ninh mỗi lần trở lại nơi mà mấy đời trước mình từng đi qua, chung quy sẽ có cảm giác vật còn người mất.

Mà nay, đứng trước cổng thành, nhìn vào Thiên Phương Thành, dường như tất cả đều chẳng thay đổi, lại dường như tất cả đều đã khác, trong một thoáng Tần Ninh cũng cảm thấy có chút thổn thức.

Mục Huyền Thần, Khúc Phỉ Yên đương nhiên đều biết, quay lại nơi xưa, trong lòng Tần Ninh sẽ khó tránh khỏi cảm khái, nên cũng đều dừng lại đứng yên lặng bên cạnh cùng hắn.

Mà lúc này, Phương Phi Quần lại kéo áo Phương Phi Dật, đè thấp giọng nói: “Tần Ninh này, rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện