Nhưng mà đại ca rất rõ ràng là không rời xa được đàn bà.
Mục Huyền Thần thở dài, vỗ nhẹ vai Tần Ninh rồi nói một cách thấm thía: “Ca, đàn bà, sẽ chỉ khiến huynh ngày càng ốm yếu!”
“Cút ngay!”
Mọi người chuẩn bị ổn thỏa, liền trèo lên phi cầm, bay thẳng về hướng Bắc, đi đến địa vực của Phương tộc.
Đại khái khoảng nửa ngày sau, cơ thể to lớn của phi cầm bay trên không trung của sơn mạch Thiên Vẫn.
Tần Ninh cúi đầu nhìn, trong một thoáng, suy nghĩ như chìm vào trong hồi ức.
Năm đó, khi hắn còn ở trong Thái Thần tiên vực, từng bước từng bước từ một tiên nhân nhỏ nhoi, trưởng thành lớn mạnh, trở thành bá chủ của một vùng đại địa tiên giới.
Đối với Thái Thần tiên vực mà nói, hắn quá quen thuộc.
Sơn mạch Thiên Vẫn trong Thái Thần tiên vực cực kỳ nổi tiếng, mà nơi này, Tần Ninh cũng đã từng đến rất nhiều lần.
Lúc này.
Mục Huyền Thần nhìn thấy sơn mạch Thiên Vẫn ở bên dưới, cười nói: “Sơn mạch Thiên Vẫn này đã ngăn cách chúng ta với Phương tộc, xuyên ngang qua sơn mạch Thiên Vẫn vốn dĩ rất nguy hiểm, nhưng mà sơn mạch dài miên man đến cả trăm vạn dặm này, cũng có một số khu vực an toàn có thể đi xuyên qua được.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Mục Huyền Thần.
Mục Huyền Thần lập tức nói: “Đệ nhiều lời rồi, đại ca hẳn là còn hiểu rõ nơi này hơn đệ nhiều”.
Phi cầm bay thẳng về hướng Bắc, dọc đường đi, lúc đầu còn có thể gặp được một số người, nhưng sau đó, bóng người thưa thớt dần, hơn nữa trên bầu trời còn có luồng khí tức dày đặc bao phủ khiến lòng người cảm thấy bất an.
Sơn mạch Thiên Vẫn, đã từng sinh ra rất nhiều tiên thú, đủ chủng loại đủ cấp bậc, có rất nhiều loài thậm chí ở bên ngoài còn chưa từng gặp được.
Càng là vùng núi rừng cổ xưa như này thì càng khiến người ta khó mà ước đoán được.
Tốc độ của phi cầm dần dần chậm lại, mọi người cũng càng trở nên cảnh giác.
Mặc dù, đi qua vùng trời của sơn mạch Thiên Vẫn để đến Phương tộc, có nguy cơ rất lớn, nhưng nếu như đi đường vòng qua sơn mạch thì sẽ phải mất thêm vài ngày thời gian.
U... u u...
Bỗng nhiên.
Phía trước, có một tràng tiếng kêu u u lạnh lẽo vang lên.
Mà tiếp sau đó, có một vùng mây đen bao phủ lên con đường phía trước mặt của mọi người, nó phát tán ra khí tức cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Viu...
Bỗng nhiên, có vô số tiếng xé gió vang lên.
Một bóng người to lớn màu đen thình lình bay vút về phía mọi người.
“Là Ngự phong Ma Ưng!”
Mục Huyền Thần lập tức nói: “Đều không được hoảng loạn”.
Ngự phong Ma Ưng cho dù có trưởng thành thì sức mạnh đỉnh phong cũng chẳng qua tương đương với cấp bậc Tiên Hoàng, không có uy hϊế͙p͙ gì lớn.
Nhưng khi Mục Huyền Thần vừa dứt lời.
Viu viu viu...
Bốn phía, trên mặt đất bao gồm cả giữa tầng mây, có vô số âm thanh xé gió vang lên.
Từng con từng con Ngự phong Ma Ưng sải rộng đôi cánh dài đến ba trăm trượng đang ào ra như ong vỡ tổ, lao về phía bọn họ.
“Mẹ kiếp, nhiều vậy?”
Mục Huyền Thần biểu cảm bàng hoàng.
Chớp mắt, trên người phi cầm, bốn vị Tiên Thánh của Huyền Thần Các lần lượt ra tay tấn công đáp trả.
Bốn đại Tiên Thánh ngăn Ngự phong Ma Ưng là chuyện dễ như ăn kẹo.