“Ca!”

Mục Huyền Thần xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc, nhìn thấy Tần Ninh đi ra lập tức bước lên đón.

“Mẹ kiếp!”

Mục Huyền Thần nhìn thấy Tần Ninh, lập tức bước đến gần muốn đỡ cánh tay hắn, vẻ mặt đầy sợ hãi nói: “Ca, huynh làm sao thế?”

Gương mặt tuấn tú của Tần Ninh lúc này trông bơ phờ trắng bệch, từ trên xuống dưới cả người trông như sắp nhũn ra, mang đến cảm giác yếu ớt chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã.

“Đệ qua đây, đỡ ta đi!”

Tần Ninh vẫy vẫy tay với Mục Huyền Thần.

Mục Huyền Thần lập tức bước đến dìu cả người Tần Ninh, tiếp đó nói: “Thế này là làm sao vậy?”

“Làm sao?”

Tần Ninh vòng tay kẹp lấy cổ Mục Huyền Thần, xiết thật chặt cổ hắn, hung tợn nói: “Tiểu tử thối, đệ chơi ta à!”

“Hả?”, Mục Huyền Thần sợ hãi không thôi.

Tần Ninh lại mắng tiếp: “Cái hương Hợp Hoan Bạch Diễn gì đó, có phải là do đệ điều chế không? Ông nội đệ, mấy ngày nay, đại ca ta đây sắp thành trâu cày rồi, sau này càng nghĩ càng thấy không đúng!”

Mục Huyền Thần nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.

“Còn có cái rượu gì, uống mấy ngày, càng uống càng thấy có gì sai sai!”

Tần Ninh mắng: “Đại ca ta đây bây giờ, chẳng còn một giọt nào nữa rồi!”

Mục Huyền Thần bị Tần Ninh kẹp cổ, thở hồng hộc nói: “Ca, cái này không trách đệ được, chị dâu hỏi đệ, đệ có thể không cho không? Những năm gần đây, đệ nghiên cứu ra rất nhiều đồ chơi, đệ nghĩ là huynh có nhiều phu nhân như thế, sợ huynh không chịu nổi, nên dành để bồi bổ cho huynh đó!”

“Ông nội đệ!”

Tần Ninh đập một cái lên đầu Mục Huyền Thần, quát: “Đệ muốn hại ch.ết ta hả?”

“Ông nội đệ không phải chính là ông nội huynh à?”, Mục Huyền Thần cười he he nói.

“Cút cút cút!”

Tần Ninh thở hồng hộc, dứt khoát ngồi luôn xuống một phiến đá xanh bên ngoài cửa sơn cốc, miệng liên tục mắng mỏ: “Lão từ mấy ngày này sống thế nào, đệ có biết khong? Chỉ có mệt ch.ết trâu chứ không cày hỏng được ruộng, đệ hiểu không?”

Mục Huyền Thần run rẩy gật đầu

Tần Ninh tiếp tục nói: “Sau đây về đệ chuẩn bị cho ta chút tiên đan bồi bổ thực sự, đại ca ta đây không tin là mình yếu đến vậy!”

“Yên tâm, giao hết cho đệ!”

“Cái gì mà giao hết cho đệ?”

Bên trong sơn cốc, có giọng nói thánh thót vui tai vang lên.

Khúc Phỉ Yên mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, bước chân uyển chuyển đi ra.

Dừng lại bên cạnh Tần Ninh, nhìn Mục Huyền Thần, Khúc Phỉ Yên cười nói: “Xích Diệm tiên môn chúng ta gần đây có một lô đan dược, đã đến lúc chuyển qua rồi, Mục Huyền Thần, đệ đừng có quên đấy!”

“Chị dâu, thư thả thêm chút nữa đi!”, Mục Huyền Thần cười he he nói: “Gần đây đơn hàng của Phương tộc cũng nhiều lắm, Huyền Thần Các chúng ta sắp bận không xuể rồi”.

Dứt lời, Tần Ninh lập tức nói: “Chị dâu đệ hỏi mà đệ lại bảo nàng ấy từ từ? Tiểu tử đệ đi luyện chế đan ngay cho ta!”

Mục Huyền Thần lập tức nhíu mày đáp: “Ca, Huyền Thần Cách lúc vừa thành lập, Phương tộc đã giúp đỡ chúng ta không ít, hơn nữa, Phương tộc này chính là Phương tộc của hai huynh muội Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn, hai vị này cũng là ái tướng của huynh đấy!”

Tần Ninh nhướn mày.

Thần Môn Ngũ thiên tuế Phương Thư Thanh.

Thần Môn Tứ thiên tuế Phương Thư Mạn.

Hai người này quả thực đến từ Phương tộc của Thái Thần tiên vực.

Ngay sau đó, Tần Ninh nói: “Nếu đã như vậy, thì cả hai bên đệ đều không được trễ nải, mau đi tập trung luyện chế đan dược đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện