Bên ngoài thung lũng.

Nhìn thấy Mục Huyền Thần đi ra, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần bước vội lên đón.

“Huyền Thần ca, thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào?”, Mục Huyền Thần tò mò.

“Ta thấy tâm trạng của Tần tiên sinh hình như không được vui vẻ...”.

Vừa dứt lời, Mục Huyền Thần phất tay nói: “Ôi dao, đợt chút nữa là tâm trạng khắc hưng phấn thôi!”

“...”.

“...”.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cạn lời.

Mục Huyền Thần lầm bầm nói: “Lúc trước ca ta cũng không háo sắc như vậy, haiz, nếu mà trở về, mẹ hai cùng đại tẩu chính quy sẽ phải lột một lớp da của huynh ấy ra chứ?”

Nói xong, Mục Huyền Thần từ từ rời đi.

Bên trong sơn cốc.

Hai bàn tay của Khúc Phỉ Yên linh hoạt xoa bóp vai cho Tần Ninh, nhưng rất nhanh, hai bàn tay kia liền không ngoan ngoãn nữa.

Tần Ninh ngủ say nhiều năm như vậy, rõ ràng cơ thể vẫn nằm đó ngủ say, nhưng trên thực tế lại chẳng có ngày nào là được nghỉ ngơi.

Bây giờ, làm sao mà chịu được sự trêu chọc đến ngứa ngáy như vậy của Khúc Phỉ Yên.

Rất nhanh, bên trong sơn cốc, trong đình nghỉ mát, hai bóng người quấn lấy nhau.

Mặc dù con đường phía trước mịt mù tăm tối, nhưng vẫn khó ngăn được lòng ta hướng về!

Bên ngoài cửa, cỏ dại mọc xung quanh góc tường, bên trong cánh cửa, dòng nước trong thấm nhuần giao long.

Bên trong sơn cốc rộng lớn, có từng đợt từng đợt tiếng vang vọng lại.

Cho dù lũ lớn đổ về, Tần Ninh vẫn miệt mài tiến về phía trước, ngăn chặn hết mọi cơn sóng trào...

Sau một phen khơi thông xả lũ.

Bên trong sơn cốc.

Y phục của Khúc Phỉ Yên lộn xộn đắp hờ trên người, cơ thể dán chặt vào lòng Tần Ninh, gương mặt của người phụ nữ dịu dàng đầy vẻ hạnh phúc.

“Sư phụ vẫn hệt như xưa, mạnh mẽ như hổ!”, Khúc Phỉ Yên mỉm cười duyên dáng.

Tính cách của nàng ta trước giờ không chịu ràng buộc, đối diện với Tần Ninh lại càng buông thả bản thân.

Tần Ninh không khỏi nói: “Bây giờ, nàng là người phụ nữ của ta, không phải là đệ tử của ta nữa rồi”.

“Gọi quen miệng rồi mà!”

Bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của Khúc Phỉ Yên, ngón tay luồn vào trong mái tóc, nói tiếp: “Mấy vạn năm trở lại đây, cuộc sống không dễ dàng phải không?”

Từ Trung Tam Thiên đến tiên giới, tất cả đều được bắt đầu lại từ đầu, nếu muốn thích ứng được thì không phải là chuyện dễ dàng.

Tính ra thì, sau khi đến tiên giới, cũng phải ba vạn năm rồi nhỉ?

Khúc Phỉ Yên cười nói: “Nào có gì không dễ thích ứng? Chàng cũng coi thường ta quá rồi đấy?”

Tần Ninh không khỏi bật cười.

Tính cách của Khúc Phỉ Yên khác hoàn toàn so với những người phụ nữ khác, ngày thường nhìn có vẻ sôi nổi không tuân theo quy tắc, nhưng nội tâm lại rất tinh tế.

Năm đó khi còn ở Trung Tam Thiên, nguyên nhân Tần Ninh nhận nàng ta làm đệ tử, ngoại trừ việc nàng ta có thiên phú độc đáo trong đạo Luyện khí ra, còn là vì tinh thần kiên cường không chịu thua của nàng ta.

Chín đời của mình, Tần Ninh thu nhận đồ đệ, chỉ có hai nữ tử, chính là Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết.

Mặc dù nói hai nữ tử này đều là những người có vẻ ngoài sắc nước hương trời, nhưng ngay từ lúc đầu Tần Ninh cũng chẳng phải chỉ nhắm đến sắc đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện