Ờ thì.

Mặc dù lúc này đây nói ra có hơi... thì... hơi không đúng lúc cho lắm, nhưng bắt đầu từ mùa hè này, tôi sẽ học chung trường với đứa em gái của mình.

Học viện thánh Ririana.

Nghe đồn đây là một ngôi trường khá nổi tiếng ở Tokyo, tôi thì cũng không rõ cho lắm. Bởi cả một thời gian dài vừa rồi tôi sống ở Kyoto cơ mà.

Như tên gọi của nó, đây là một ngôi trường theo Thiên chúa giáo. Toàn bộ học sinh đang theo học tại đây đều xuất thân từ những gia đình danh tiếng, mặc dù điều đó cũng chẳng phải thứ gì đáng để ngạc nhiên cả. Điều thú vị về ngôi trường này nằm ở chỗ các học sinh theo học ở đây không giống với những đứa học ở những trường học điển hình dành cho con nhà giàu khác, ở đây họ không có vẻ gì là được nuông chiều cả.

Đầu tiên, tại đây không có cái thứ gọi là học hết năm tự động lên lớp.

Dĩ nhiên, cứ nhìn hàng tá học sinh bị buộc phải thôi học do 'không đủ năng lực' thì cũng đủ biết. Bởi vì mấy thứ luồn lách hay chạy chọt đều không có khả năng dùng ở ngôi trường này, hay nói cách khác là một cá nhân không thể trụ nổi ở đây nếu chỉ mong chờ vào mấy trò gian lận.

Nhưng nhờ vậy mà toàn bộ học sinh đều được đào tạo một cách triệt để.

Những đứa nhập học chỉ đơn thuần vì sự nổi tiếng của ngôi trường sẽ nhanh chóng bị đào thải, chỉ còn những người với năng lực thực sự mới có thể tồn tại.Và trong những học sinh đó, phần nhiều đều xuất thân từ gia đình có thế lực.

Nói cách khác, Học viện thánh Ririana.

Một ngôi trường ưu tú sử dụng nhiều phương pháp giáo dục trong việc sàng lọc học sinh, đồng thời đào tạo và phát triển triệt để những học sinh còn sót lại qua quá trình tuyển chọn - Đó là cách mà nó vận hành.

Chậc, dù sao thì tôi cũng chuẩn bị học tại ngôi trường danh giá này, nên cứ giới thiệu trước cho đỡ bỡ ngỡ.

"Đừng có căng thẳng như thế chứ, Onii-chan."

Trong lúc dừng chân trước những cánh cổng hùng vĩ của học viện, em gái tôi mỉm cười và nói.

"Chỗ này đâu phải là nhà tù hay trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên đâu. Đây chỉ đơn thuần là chỗ dành cho thanh thiếu niên theo học thôi mà."

"À, em thì dễ nói rồi…"

Trong lúc ngẩng đầu nhìn cánh cổng trường, ờ mà trông như cổng của một tòa lâu đài hơn, tôi lẩm bẩm.

"Mặc dù ngôi trường anh theo học ở Kyoto cũng được xem là nổi tiểng đấy, nhưng phải công nhận học viện này đúng là hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác."

"Làm ơn bình tĩnh lại đi nào. Nếu anh muốn nói về trường học như vậy thì... sao không nói về việc tuần sau trường khai giảng anh sẽ dự định làm gì đi?”

"Anh đâu có giỏi được như Akiko."

"Onii-chan đã qua được bài kiểm tra đầu vào của học viện.Vậy nên sẽ không có gì phải lo lắng cả, nhỉ?"

Kể ra thì con bé nói cũng đúng.

Như tôi đã nói từ trước, sẽ không có chuyện đi cửa sau ở cái trường này. Chìa khóa duy nhất mở cánh cổng của học viện là hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân bạn.

Còn nếu bạn muốn hỏi làm cách nào tôi có thể qua được bài kiểm tra đầu vào với cái điểm số không mấy nổi bật của mình – thì tôi đoán chắc nó giống như là một dạng đặc cách nào đó ấy mà. Còn bây giờ thì tôi chưa muốn đề cập đến điều đấy.

Vấn đề chính là, đối với tôi, việc theo học ở cái trường này là cả một gánh nặng lớn.

Nói thẳng ra thì tôi là một thằng lười.

Để có thể sống với đứa em gái của mình, tôi đã phải hao tâm tốn sức quá nhiều.Với tôi, nếu có thể, tôi thực sự mong ước rằng mình sẽ không phải trải qua những thứ mệt nhọc đó thêm lần nào nữa.

“Uwa. Anh thực sự ghét chuyện này mà. Ngoài việc phải nỗ lực mà học ra thì chẳng còn cách nào khác cả.”

"Chỉ cần đó là Onii-chan thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả. Mà kể cả nếu có, chính em sẽ giúp anh vượt qua."

“Vậy ra đứa em gái của anh tính phụ đạo cho anh sao. Đấy thực sự là một viễn cảnh khó chịu đấy. Dẫu cho anh và em có cùng tuổi, ờ thì sinh đôi mà, đi chăng nữa thì anh khó lòng mà thấy thoải mái được.”

“Ồ vậy sao. Thôi đừng than thở như con nít nữa. Đúng là em đã đề xuất ý tưởng cho việc hai đứa mình học chung trường, nhưng chính Onii-chan cũng đồng ý với nó mà, không đúng sao? Trông anh thật chả ra dáng nam nhi chút nào cả khi tối ngày chỉ biết do dự như vậy.”

Điều đó hoàn toàn là sự thật.

Tôi chẳng thể bắt bẻ được gì cả.

Sau cùng thì, lí do khiến tôi đến trường vào giữa mấy ngày nghỉ này cũng là để có cơ hội làm quen được với học viện. Và thậm chí tôi còn làm phiền đứa em gái bận rộn của mình dẫn đi thăm quan, nếu cứ tiếp tục đứng đây và trì hoãn thế này thì tôi sẽ thành thằng vô dụng mất.

"Không sao đâu mà, Onii-chan.Cứ vào đi, không việc gì phải sợ cả."

Con bé vừa bước qua cánh cổng vừa nói "vào thôi vào thôi".

…..Chết tiệt.

Coi tôi như trẻ con sao?

Sau khi giành được phần lớn sự tín nhiệm trong vụ chuyển nhà, tôi bắt đầu nghĩ rằng ít nhất thì mình vẫn còn ra dáng một thằng anh trai. Không lẽ tất cả sẽ đổ sông đổ biển hết sau vụ này hay sao?

Ài, có một đứa em gái quá giỏi giang cũng không hẳn là điều tốt đẹp cho lắm.

Từ sau khi hai chúng tôi xa cách đến bây giờ, em gái tôi vẫn xem câu nói của tôi, 'Em phải là một cô bé ngoan, nhớ chưa', như lời nói của thần thánh. Con bé giờ đây đã là một quý cô thực sự, hơn nữa còn là học sinh danh dự của trường. Người có ngoại hình và học lực đều thuộc vào loại trung bình như tôi thì tốt nhất là không nên để thua kém quá xa so với em gái mình. Ít nhất thì cũng không làm ảnh hưởng tới thanh danh của con bé...

"Thôi nào, Onii-chan. Học sinh ở đây ai cũng là con người như chúng ta cả thôi mà. Mặc dù một vài tin đồn bên ngoài đã gây nên một số hiểu lầm không đáng có."

"Urm, anh không có lo lắng về điều đó."

"Tuy nhiên, quả thực có một vài nhân vật đáng được liệt vào danh sách nguy hiểm. Họ không phải người thường, và một cá nhân bình thường thì không nên để bản thân anh ta có bất kì mối quan hệ nào với họ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa."

"…..Nói thật, ban đầu anh cũng không có lo lắng cho lắm, nhưng bây giờ thì anh bắt đầu thấy ớn lạnh bởi những thứ mà anh chưa bao giờ nghĩ tới trước đó đây này."

Cái quái gì thế nhỉ?

Không lẽ trong cái ngôi trường này còn có những phần tử bất thường mà đến cả em gái tôi cũng phải tránh tiếp xúc bằng mọi giá hay sao......?

"Không sao đâu. Anh sẽ không bị xơi tái đâu mà lo. Thông thường là thế."

"…..Nói như em, vậy còn mấy cái trường hợp bất thường thì sẽ có người bị lên dĩa hay sao?"

"Không việc gì phải sợ cả. Người duy nhất xơi tái Onii-chan chỉ có thể là em thôi, bởi vì em đã quyết định điều đó từ rất lâu rồi. Mà kể cả nếu việc đó có xảy ra đi chăng nữa, thì em cũng sẽ bảo vệ anh hết mình. Em sẽ không cho phép bất cứ thằng nào, con nào giật lấy tình yêu của anh từ tay em cả, cũng như không cho phép anh được lừa dối em để đi với đứa nào khác."

"Nghe có vẻ đáng tin cậy đấy nhỉ - mặc dù lời này anh thực sự không thể nói ra thành lời được. Đáng buồn thay là bây giờ anh đang phải nếm trải một sự lo lắng hoàn toàn khác so với lúc nãy."

"Anh lại đang bắt đầu nói những thứ vô nghĩa nữa rồi. Onii-chan, tóm lại là anh chỉ không thích bước vào học viện này thôi chứ gì, đúng không?"

"Ừm."

"Ah thôi được rồi. Anh thật là phiền phức."

Mặc dù mồm thì nó nói thế nhưng con bé vẫn nở một nụ cười mỉm.

"Tuy nhiên, thật là hiếm khi thấy Onii-chan nhõng nhẽo như vậy. Trông thật là dễ thương đấy, yêu quá đi thôi."

“!? Tr-trời ơi sao nhục nhã thế này….! Ông trời ông có mắt không, ông nhìn coi con bị nhỏ em nó bôi bác đến thế nào đây này!? Không, không bao giờ! Arg, chết tiệt, tôi đúng thật là một thằng đàn ông vô dụng mà….!”

Thế đấy, có vẻ như tôi hơi phóng đại quá mức thì phải.

Rốt cục thì tôi cũng hoàn tất xong khâu chuẩn bị tâm lí, và bước chân vào khuôn viên của ngôi trường.

Mặc dù nói ra có hơi kì, nhưng mà phải công nhận sau khi bước chân vào thấy cũng bình thường, không khác những trường học khác là mấy...

Không thấy tên bay đạn lạc, mà cũng chả bị răn đe bởi một giọng nói lạnh lẽo "Hãy từ bỏ mọi hy vọng đi, hỡi kẻ bước chân vào đây", hay đại loại như thế nhỉ.

[TLNote: Trích Thần Khúc của Dante Alighieri]

Chí ít thì, học viện này sở hữu số lượng tiền quyên góp vô cùng lớn. Những tiện nghi của ngôi trường mang đậm phong cách La Mã cổ đại, mà chỉ nhìn thôi thì cũng biết là phải tốn cả mớ tiền cho cái đống này. Nhưng đồng thời, chúng cũng được điều chỉnh sao cho không trở nên quá bắt mắt. Điều này cũng góp phần tôn nên nét đặc trưng của một ngôi trường ưu tú .

"Được rồi, bây giờ em sẽ mang anh đi tham quan một số cơ sở vật chất của trường. Tuy nhiên, học viện này thực sự khá là rộng, nên những nơi mà chúng ta có thể ghé qua cũng chỉ có hạn thôi đó."

"Mmm. Trông cậy vào em vậy."

Và rồi con bé dẫn tôi đi một vòng quanh ngôi trường, hiện nó khá vắng vẻ do đây đang là kì nghỉ xuân.

Một khu liên hợp thể thao được trang bị những thiết bị tân tiến nhất.

Một võ đường mang đậm vẻ truyền thống và trang nghiêm.

Một hội trường rộng như một sân vận động thể thao.

Căng tin với nhà bếp không thua gì của khách sạn 5 sao cả.

…..Arara. Cái trường trung học của tôi ở Kyoto cũng không khoa trương được tới mức đấy. Cuối cùng tôi cũng chứng kiến được tận mắt độ đỉnh của cái trường học này.

Đây là ngôi trường đã có truyền thống lâu đời trên một trăm năm, với nhiều tòa nhà cũ còn lưu lại được công nhận là di tích lịch sử. Trong khi vừa cố gắng giữ gìn những di tích cổ còn sót lại, nhà trường cũng đồng thời nhập khẩu một số lượng lớn công nghệ tốt nhất hiện nay, thế cũng đủ cho mọi người thấy được khả năng phát triển vượt trội của họ.

Biết diễn tả thế nào đây nhỉ.

Nói một cách thô thiển thì như vầy, một người hoàn toàn bình thường mà xuất hiện ở một nơi như thế này quả thực là không thể nào thoải mái được.

"Ừm, đại khái là chúng ta đã đi được một vòng quanh trường rồi đấy. Anh thấy thế nào?"

"Ờ... Thực lòng mà nói thì anh thật sự cảm thấy sợ."

"Không sao đâu. Anh sẽ sớm thích nghi được với nó thôi."

"Được sao?"

"Em cũng đã phải nếm trải chính xác những gì Onii-chan đang cảm nhận bây giờ lúc một năm về trước. Thật vậy, khi lần đầu tiên em bước chân vào ngôi trường này, bản thân em cũng đã được chứng kiến rất nhiều điều về học viện mà nó khiến em cảm thấy ngạc nhiên. Cái bầu không khí khá kì lạ và độc đáo ở đây. Mặc dù khó có thể diễn tả nó bằng lời nói….Chẳng biết có phải em cảm thấy bị choáng ngợp hay đơn giản chỉ là do sức ép nhỉ? "

"Ồ. Ra là em cũng cảm thấy vậy sao."

"Vâng. Nhưng rồi em cũng đã thích nghi được với nó một cách nhanh chóng. Sớm muộn mọi thứ đều sẽ ổn. Onii-chan chắc chắn sẽ làm quen được với nó ngay thôi mà."

…..Đó là những gì con bé nói.

Chậc, còn tôi thì lại nghe người ta nói nhiều học sinh không làm quen được với môi trường lạ lẫm này, cuối cùng thì lại bị thôi học một cách kì lạ.

Và cũng có những tin đồn cho rằng số học sinh nói trên còn chiếm hơn gấp nhiều lần số học sinh bị loại sau bài kiểm tra cuối kì nữa.

Arara.

Liệu tôi có thể cầm cự nổi không đây?

Tôi vừa phải làm thêm vừa phải bắt kịp giáo trình của trường – xem ra thì bắt đầu có một số rắc rối ngoài sức tưởng tượng rồi đây. Lần này coi bộ gay to rồi. Chẳng lẽ mình thực sự đã lựa chọn sai rồi hay sao?

Thôi quên đi.

Dù cho là thế đi nữa thì tôi vẫn là anh trai của Akiko.

Không cần biết nó đáng sợ đến thế nào, tôi chắc chắn sẽ không có ý định từ bỏ khi mà chưa cố gắng.

Đó là nguyên tắc cơ bản nhất của tôi, một người đã mạnh mẽ biến giấc mơ được chuyển nhà và sống chung với em gái của mình thành sự thực.

Nếu để tôi giải thích, thì đó là bởi vì tôi chắc chắn không thể làm bất cứ việc gì gây hoen ố tới danh tiếng của em gái mình được.

"Onii-chan, có việc đột xuất rồi,"

"Hở?"

"Việc chúng ta dự định làm chắc phải dời lại thôi -"

Con bé nhìn tôi bằng cặp mắt tiếc nuối.

"Em xin lỗi, nhưng em phải qua bên hội học sinh một chút."

"Ahhh, ra là vậy. Cũng đến lúc rồi nhỉ."

Ờ thì, tôi biết rằng chuyện này sớm muộn cũng tới.

Nói đúng hơn là mặc dù tôi biết em gái mình có việc phải làm, nhưng tôi vẫn cố tình nhờ con bé dẫn tôi đi thăm quan xung quanh trường.

"Không sao đâu, cứ đi đi. Em không cần phải để ý đến anh. Anh có thể tự đi đây đó một mình được."

"Liệu có ổn không? Anh có thể ở một mình được chứ?"

"Này này. Dù anh có vô dụng đến đâu đi chăng nữa, thì anh vẫn là anh của em, nhé.Anh đâu phải con nít đâu. Anh có thể tự xử lí việc của mình được mà."

"Nếu không, hay là anh chờ em ngoài cổng trường đi. Mà đằng nào dù sớm hay muộn thì chúng ta cũng trở về nhà, sao anh không về luôn bây giờ nhỉ?"

"Thôi nào, dù gì thì anh cũng đã quyết định đến đây rồi, tội gì mà không thăm quan một chút. Nếu như thế thì lúc nhập học anh sẽ không cảm thấy khó chịu nữa, đúng không nào?"

"Nhưng Onii-chan này, không phải là anh ghét phải tự mình đi vào học viện này lắm hay sao?"

"Ngốc vừa thôi chứ. Đó chỉ là những gì anh nói lúc trước thôi. Giống như em vừa kể đấy, anh cũng đã bắt đầu làm quen được với bầu không khí nơi này rồi. Sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Ahh. Nếu được như thế thì tốt quá..."

"Được rồi, mau đi đi. Nếu anh mà cứ làm tốn thời gian của em thế này, rồi thành ra bị đổ cho cái tội 'làm vướng tay vướng chân em gái của mình', thì đó mới là một vấn đề lớn đối với anh đấy."

Mặc dù vậy, khuôn mặt con bé vẫn tràn đầy lo lắng. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, nó cũng đã dần chuyển sang chấp nhận.

"Thôi được rồi. Vậy em đi đây. Em sẽ cố gắng hoàn tất công việc nhanh nhất có thể, rồi anh em mình gặp lại. Ở căng tin, được chứ? Anh có thể chờ ở đó trong khi thưởng thức vài tách trà."

"Mm, nghe có vẻ được đấy nhỉ. Cứ như vậy mà làm."

"À mà còn chuyện này nữa."

Con bé ném cho tôi một cái nhìn đầy nghiêm túc.

"Em có một lời khuyên dành cho Onii-chan, xin anh hãy cố gắng làm theo nó."

"Lời khuyên à?"

"Vâng. 'Anh tuyệt đối chớ có tới gần phòng của hội học sinh' - Đó là lời khuyên mà anh phải tuân theo. Được chứ?"

"... Lẽ nào lại là chuyện đó? Liên quan đến hội trưởng hội học sinh đúng không?"

"Đó chỉ là một phần nguyên nhân thôi, vẫn còn một số nguyên nhân khác nữa. Thế nên trong bất kì trường hợp nào, xin anh đừng tới gần khu vực đó."

"Ờ, mà ủa sao vậy? Không phải em cũng là một thành viên của hội học sinh hay sao?"

"Bất kể thế nào đi nữa cũng không được. Anh hiểu chưa? Nếu như anh thực sự muốn ghé qua đó xem, ngày nào đó tiện em sẽ dẫn anh đi. Còn hôm nay thì anh phải nghe lời em, được chứ?"

Urm... Hmm.

Chúng ta đang nói về em gái của tôi, một đứa không ngại công khai tuyên bố rằng bản thân mình là một bro-con chính hiệu, đồng thời cho rằng việc nhìn trộm nhà tắm là một hành động đúng đắn và hợp pháp. Thế thì hẳn phải có điều gì đó khiến cho con bé không muốn tôi đến gần cái nơi có thể coi là căn cứ của nó, phòng làm việc của hội học sinh.

Ừm, Nikaido Arashi – Con mãnh thú mà không ai dám xem thường – này, cũng là một thành viên của hội học sinh. Tôi có thể hiểu nguyên nhân tại sao con bé lại cố gắng dùng mọi biện pháp để khiến tôi tránh xa cái địa phương đó ra.

"...... Được rồi. Anh sẽ nghe theo lời khuyên của em. Hôm nay anh sẽ không tới gần phòng của hội học sinh. Thế đã được chưa."

"Thật tốt quá. Em cảm thấy thật là nhẹ nhõm khi nghe anh nói vậy."

"Không có gì cả đâu. Cứ yên tâm đi."

"Nhưng mà, nếu anh tặng em một 'nụ hôn li biệt', em sẽ càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nữa."

"Lạc đề quá xa rồi đấy nhé."

"Vậy nếu như anh có thể nói với em 'Em là người con gái đáng yêu nhất trên thế giới này. Anh yêu em', thế thì em sẽ còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nữa."

"Ơ, em thật sự không có ý định cư xử cho đàng hoàng hay sao hả?"

"...... Anh không định nói như thế với em sao?"

"Không đời nào."

"Anh mà không chịu nói nhanh lên là em bị trễ đó nha!"

"Ơ. Bây giờ lại giở cái mánh 'thẹn quá hoá giận' ưa thích của em ra đấy à."

"Không lẽ Onii-chan thấy em không dễ thương một chút nào ư?"

"Ớ-? Sao có thể. Em dễ thương. Em dễ thương mà."

"Ahhh, sao chả có tí cảm xúc nào hết vậy! Onii-chan, anh thật xấu tính! Tối nay anh tốt nhất là nên cẩn thận đi nhé!? Em sẽ đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối, và cướp đi nụ hôn đầu đời của anh cho xem!"

Sau khi quẳng cho tôi câu nói trên, con bé vội vàng bỏ chạy.

Biết ngay mà. Đứng đây nói nhảm nãy giờ thể nào con bé cũng bị muộn cho xem. Hẳn là vậy rồi.

Em gái tôi đúng là một đứa vui tính.

***

…Nhưng thật lòng mà nói.

Đi lòng vòng một mình trong ngôi trường này quả thật hơi đáng sợ.

Ara.

Cái học viện này quả thực có một bầu không khí khá là độc đáo.

Tôi có một cảm giác mạnh mẽ rằng cứ như thể mình đang chiến đấu ngoài chiến trường vậy.

Nó khủng hơn nhiều so với việc bạn chơi bóng với đối thủ ngay trên sân nhà của họ trong môn bóng đá. Nếu buộc tôi phải đưa ra một sự so sánh - thì nó giống như việc tôi đang tham dự một đám tang mà lúc đầu lại cứ nghĩ rằng đó là một bữa tiệc chỉ vì không chịu lắng nghe cho rõ ràng. Chắc cũng khoảng cỡ đó.

Ừm, chắc chắn không phải là vì học viện này nó tẩy chay người ngoài. Chỉ là cảm giác như có một luật lệ bất thành văn nói rằng tất cả những khách ngoại lai đến đây cũng phải có một đẳng cấp nhất định nào đó mới được bước chân được vào khuôn viên của trường.

Đối với tôi, một người không có mấy năng lực mà nói thì điều này có vẻ sẽ kích động bản chất ngoan cường bên trong tôi không chừng.

...... Thôi cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.

Mà đằng nào thì giờ cũng chẳng còn đường lui nữa rồi. Tôi sẽ phải cố gắng cầm cự và thích nghi với cái bầu không khí này. Thậm chí kể cả có ai hỏi là liệu tôi có đủ khả năng duy trì được học lực cần thiết để trụ vững hay không, thì tôi vẫn phải cố gắng.

"Thôi được rồi ~. Giờ mình nên đi đâu nhỉ?"

Tôi bắt đầu bước đi không mục đích. Ít nhất, có lẽ tôi nên bắt đầu bằng việc hít thở từng ngụm lớn cái bầu không khí trong học viện này mới được.

Do đang là ngày nghỉ nên không có nhiều học sinh xung quanh đây cho lắm. Mặc dù vậy, mật độ của những học sinh ở học viện này chắc chắn không hề thấp. Người ta có thể dễ dàng thấy được những học sinh này đang tập trung vào các hoạt động trong câu lạc bộ của họ ở khắp mọi nơi.

Danh tiếng của một trường học ưu tú quả nhiên không phải chỉ để trưng. Bên cạnh việc học, học sinh của họ còn được rèn luyện để có thể đạt được trình độ xuất sắc trong cả thể thao. Có vẻ như không có mấy học sinh chịu nhốt mình trong phòng học và đọc mấy cuốn sách tham khảo thì phải.

Nói thì dễ, nhưng để đạt được tới trình độ đó thì – chưa gì đã thấy lạnh sống lưng rồi này.

"Whoa?"

Trong lúc mãi suy nghĩ về vấn đề trên, tôi đã đặt chân đến khu vực sân vận động.

To kinh nhỉ. Chỗ này dư sức tổ chức cả một trận bóng đá và một trận bóng chày cùng một lúc à nha.

Sao một sân vận động lớn cỡ này lại có thể xuất hiện trong khu vựa hoạt động của tuyến Yamanote được nhỉ? Ahh, tôi cũng phải cảm thấy choáng trước suy nghĩ đó của mình. Coi bộ áp lực mà tôi đang chịu đã tăng thêm không ít. Tốt hơn hết là tôi nên tìm cái gì đó làm để giải toả bớt căng thẳng tâm lý mới được.

[TLNote: Yamanote là một tuyến tàu hoạt động trong nội thành Tokyo, nó nổi tiếng ở chỗ giá đất trong khu vực mà tuyến tàu này bao quanh cực kì đắt đỏ. Thế nên bất cứ công trình chiếm diện tích lớn nào xuất hiện trong khu vực này đều làm cho người khác phải ngạc nhiên.]

Chậc, hay là vầy. Hình như đội tuyển thể thao nữ đang luyện tập đâu đó gần đây. Có lẽ mình nên sang đó xem-

"Thật đáng ngạc nhiên là giữa ban ngày ban mặt mà cậu cũng dám rình trộm nữ sinh cơ à."

"Eh?"

"Nhưng mà coi bộ không may cho cậu rồi. Vào thời điểm này thì thành viên của câu lạc bộ thể thao chỉ mặt những bộ đồ hở hang khi luyện tập trong nhà thi đấu thôi. Hay có khi nào cậu lại thích loại phục trang bó sát người truyền thống hơn không nhỉ?"

Tôi quay đầu nhìn về phía giọng nói đều đều của người lạ mặt kia phát ra.

"Ah!? Là cậu à!"

Trước mặt tôi là cô gái đã gây không ít rắc rối cho tôi ở siêu thị hôm trước.

Mái tóc vàng óng ả cùng đôi mắt màu ngọc bích xanh biếc, một vẻ đẹp mà tôi khó có thể nào quên được.

Và hôm nay cô ấy mặc trên mình bộ đồng phục của ngôi trường này.

"Vậy ra cậu là học sinh của học viện này à. Trùng hợp nhỉ."

"Hơn nữa, bởi vì quy định hà khắt của hội học sinh, đồng phục thể thao của nữ sinh trường này chỉ được phép có duy nhất một màu xanh nước biển, không hơn không kém. Hay nhỉ, một ngôi trường có nội quy vừa khớp với cái sở thích biến thái của cậu."

"Về mấy thứ liên quan đến đồng phục thể thao của trường hay cách mà họ mặc nó ra sao rồi mấy thứ khác nữa, tôi chưa hề và cũng không bao giờ có ý định yêu cầu gì với chúng cả nhé. Hơn nữa, dù giải thích lúc này có hơi muộn, nhưng tôi không hề lén lút nhìn ngó nữ sinh cũng như chả có bệnh hoang tưởng gì với cái thứ đồng phục thể thao bó sát kia hết."

"Ồ thật sao? Tiếc nhỉ. Vậy mà tôi còn định cho cậu nhìn xem tôi mặc bộ trang phục thể thao bó sát bằng len thế nào nếu cậu thích nữa chứ."

"......"

Đúng thật là khó để mà giao tiếp với cô ấy.

"Hôm trước quả thật tôi đã gây nhiều rắc rối cho cậu."

"Ơ? Ahh, cậu không cần phải để tâm làm gì. Tôi cũng đâu có làm được gì nhiều."

"Ừ. Tôi chỉ nói ra cho nó lịch sự thôi mà, cậu cũng không cần phải trả lời nghiêm túc làm gì."

"......"

Biết ngay mà...

Có khi nào nhỏ này bị hội chứng thích gây khó dễ cho người khác không vậy.......?

"Tôi xin lỗi. Nhưng như những gì tôi đã nói trước đây, không hiểu sao tôi cứ cảm thấy khó chịu trước từng lời nói và cử chỉ của cậu."

"Thật là phiền phức nhỉ."

"Thật tình thì, cái tính cách này của tôi khiến cho cậu cảm thấy thật là khó để mà giao tiếp, phải vậy không?"

"Cậu tự nhận ra được như thế thì tốt quá."

"Về vấn đề này, tôi hy vọng cậu có thể hiểu cho. Bữa hôm trước, lúc đó tôi thật sự vô cùng lo lắng và sợ hãi."

"Lo lắng, sợ hãi?"

Đối với một cô gái mà dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cảm xúc cũng không hề bị lay động, thì làm sao cô ta có thể sợ hãi được?

"Mặc dù quả thực khó lòng mà giải thích cho người khác hiểu được, nhưng đúng là như vậy. Hôm đó tôi thật sự căng thẳng đến nổi không thể nhớ được là mình đã nói những gì với cậu nữa."

"Oh. Thật vậy sao, tôi có nên bất ngờ không nhỉ, hay là tôi phải nói rằng mình vừa bị sốc đây?"

Nhưng mà thôi vậy.

Quả thực không khó để mà nhận ra việc mua sắm chắc hẳn khá là xa lạ với quý cô đây. Cô ấy hoàn toàn bị đám đông lạ mặt vây quanh, và thế là không còn biết phải làm gì nữa. Mặc dù thoạt nhìn thì khó có thể nhận ra, nhưng thực sự là ngày hôm đó cô ấy có vẻ gì đó không được bình thường. Cũng giống như cảm giác của tôi từ lúc bước chân vào ngôi trường này vậy.

Hơn nữa, nếu xem xét kĩ hơn một chút, những hành động lúc đó của cô ta quả thực có vấn đề. Cô ấy nói một cách tự nhiên những thứ mà người bình thường không bao giờ đi nói với người lạ mặt. Nếu như đó đúng là do cô ta quá lo lắng nên không thể kiểm soát lời nói của mình, thì mọi chuyện có thể giải thích dễ dàng theo hướng đó rồi.

"Hiểu rồi. Nói thật, hôm đó tôi bị cậu xoay mòng mòng không biết đâu mà lần luôn đấy. Nếu quả thực sự tình là như thế chúng ta đành xí xoá đi vậy. Hôm nay, tôi sẽ rút lại toàn bộ định kiến về cậu trong từ trước đến giờ."

"Thật tốt khi nghe cậu nói như thế. Kể từ ngày hôm ấy, tôi cứ có một cảm giác khó chịu, có lẽ vì mình đã gây ra ấn tượng xấu trong mắt cậu. Mặc dù tôi không rõ là cậu nghĩ về tôi như thế nào, nhưng sự thật tôi là một người sống nội tâm và rất hay ngượng. Đó là lý do tại sao khi nãy tôi nói với cậu rằng tôi sợ hãi đến nỗi không còn biết mình nói những gì nữa đấy."

"Ah- ra là như thế sao. Tôi hiểu rồi. Trường hợp như vậy có thể xảy đến với bất cứ ai mà."

"Vậy tôi đã xóa bỏ hết mọi hiểu lầm trong cậu chưa?"

"Ừm. Bây giờ thì hết rồi."

"Vậy à. Tốt quá. Thế thì, từ hôm nay trở đi, xin hãy đối xử tốt với tôi."

"Mm. Tớ cũng vậy."

"Ừm, tôi hỏi cậu một chuyện được không?"

"Ơ? Chuyện gì cơ?"

"Cậu còn zin chứ?"

Tôi tí nữa là trượt ngã.

"- Không phải chúng ta đã bàn qua cái vấn đề này mấy bữa trước rồi sao!? Tại sao cậu lại giả đò quên đi một cách cố ý vậy hả!?"

Hơn nữa, là người 'sống nội tâm và rất hay ngượng' thì ai lại đi nói về cái vấn đề đó cơ chứ!

"Tôi xin lỗi. Tôi đã quên mất lần trước chúng ta đã nói những gì rồi, chắc tại vì lúc đó tôi lo lắng quá."

"Ồ vậy sao, làm ơn tha cho tớ đi... Cậu có biết hỏi những thứ như thế này có thể gây ra tổn thương nghiêm trọng về mặt tinh thần đối với tớ không vậy. Nếu được, tớ hy vọng chúng ta có thể đừng tiếp tục bàn về-"

"Vậy, cậu có còn zin hay không?"

"Trời ơi không nghe tớ vừa nói gì sao hả?"

"Tình cờ thay, tôi vẫn còn zin đấy nhé."

"Lần trước cậu cũng nói y như thế !"

"Thế là xong, cậu cũng vừa biết được một thông tin cá nhân cực kỳ quan trọng của tôi rồi đó, đúng không? Còn bây giờ đến lượt cậu nói cho tôi biết rồi đấy."

"Và cái trò ép buộc của cậu vẫn còn rõ mồn một trong đầu của tớ đây này!"

"......"

Cô ấy chợt im lặng một lúc.

Khuôn mặt cô ấy vẫn vô cảm như thế, và rồi bỗng nhiên quay nhìn về hướng khác. Một lúc sau, cô ấy chậm rãi quay lại và nhìn thẳng vào tôi lần nữa,

"Xin lỗi. Tôi... vừa mới nói gì thế?"

"...... Cậu, bộ cậu mắc chứng Alzheimer vị thành niên hả?"

[TLNote: Alzheimer là bệnh trí nhớ kém ở tuổi già]

"Vậy thì Còn-zin-kun. Cậu đang làm gì ở đây thế ?"

"Cậu lại giở trò đánh trống lảng nữa đó hả, không cho tớ nói hết sao!!"

Có khi nào con nhỏ này điên thật không ta?

Hơn nữa cô ấy còn xem tôi như một thằng còn zin cơ chứ. Nếu theo những gì cô ấy nói khi nãy thì những gì chúng tôi nói hôm nọ cô ấy phải quên hết rồi chứ, và hôm nay tôi cũng chưa trả lời gì hết mà.

Ahh, thôi bỏ đi.

Sự thật là tôi cũng chả biết phải làm sao để nói lại với cô ta cả.

"...... Ờ thì, nhắc đến chuyện đó. Bắt đầu từ học kì này, tớ sẽ học ở ngôi trường này. Thế nên tớ đến đây để làm qu....... ồ, hay nói đúng hơn là tớ chỉ đang đi nhìn ngó lanh quanh một tí ấy mà?"

"Ồ vậy sao. Đó là lý do tại sao nãy giờ cậu nhìn chằm chằm về phía các học sinh nữ của câu lạc bộ thể thao đấy à. Để rồi từ đó cậu có thể khắc sâu hình ảnh những đường cong cơ thể mềm mại mọng nước của những cô gái trẻ ấy vào tâm trí, trước khi cậu nhai ngấu nghiến tất cả bọn họ như xơi từng lá rau sao."

"Là một học sinh mới chuyển đến và muốn làm quen với không khí của ngôi trường này càng sớm càng tốt, tại sao tớ lại phải đi kiếm chuyện với nữ sinh của câu lạc bộ thể thao làm gì? Cậu sai hoàn toàn rồi, sự việc không phải như thế nhé - nếu tớ phải nói, thì thật ra tớ chỉ muốn hít thở một ít cái không khí trong trường này thôi, như thế có thể nhanh chóng quen được với cảm giác ở đây."

"Vậy sao. Thế nghĩa là cậu đang đứng ở đây để hít lấy hít để cái không khí nặc mùi mồ hôi trên cơ thể của nữ sinh cậu lạc bộ thể thao sao? Độ bệnh của cậu còn cao hơn tôi tưởng đấy."

"...... Cái đệch gì thế này? Cậu cố tình bóp họng tớ đấy hả?"

"Tôi xin lỗi. Không hiểu sao cứ nhìn thấy cậu là tôi lại muốn kiếm chuyện trêu cậu thôi."

Nhớ không lầm thì trước đây cô ấy đã nói điều này rồi thì phải.

Lạ nhỉ.

Có khi nào trên người tôi thật sự có cái mùi khiến người khác cảm thấy muốn bắt nạt tôi bằng mọi giá không nhỉ? Chậc, chiều cao và cân nặng của tôi thì chỉ trên trung bình một ít, và vẻ bề ngoài của tôi thì vô cùng bình thường. Tuy nhiên, nếu có vậy thôi thì làm gì đến nỗi cứ bị người khác châm chọc mãi được nhở.

"Đừng lo. Tôi cũng không ngốc tới nỗi đi moi móc hết các sở thích giới tính của cậu ra để chỉ trích đâu. Những hành động của cậu, tôi cũng chỉ nhắm mắt rồi cho qua ấy mà."

"...... Sao có vẻ như cậu tự tạo ra những thứ xấu xa đó trong tớ thì phải, chứ tớ chẳng biết tí gì cả?"

"Nếu cậu vẫn tự cho là mình vô tội, thế thì tôi hy vọng cậu có thể đưa ra được những bằng chứng thích hợp."

"Đấy chính xác là điều tớ muốn nói với cậu. Nếu cậu muốn đối xử với tớ như thể tớ là một thằng xấu xa thì làm ơn đưa ra bằng chứng đi nào."

"Thôi được, nếu cậu thật sự muốn tôi phân tích nó......"

Cô ấy gần như lờ luôn những gì tôi nói.

"Trừ phi cậu có lòng ham muốn nào đó với tôi lúc này đây, người không hề mặc trên mình trang phục thể thao bó sát nào, thì như thế tôi mới đồng ý rằng sở thích giới tính của cậu là hoàn toàn bình thường."

"...... Vậy ra giờ cậu lại tiếp tục tấn công bằng kiểu ví von thô tục khác sao, hở."

"Nói cho ngắn gọn là chúng ta đang bàn về việc cậu có thể lấy tôi làm hình mẫu để xóc **."

"NGỪNG L~~~~~~~~~ẠI!"

Tôi không thể nào không hét lên được.

"Tớ kiên quyết phản đối việc một thiếu nữ lại đi nói những từ ngữ như thế !"

"Nói cho ngắn gọn là chúng ta đang bàn về việc cậu có thể lấy tôi làm hình mẫu để qu*y t*y."

"Hoàn toàn không, dù cho cậu có dùng từ khi nãy hay dùng từ khác nhẹ hơn đều không được!"

"Thế cậu có biết là cậu đang can thiệp vào quyền tự do ngôn luận của tôi không hả? Dù cho tôi có dùng từ 'xóc **' hay là 'qu*y t*y' đi chăng nữa, hai từ đó trong tiếng Nhật đều mang ý nghĩa chỉ hành động thủ **m. Và chúng hoàn toàn không bị buộc phải cắt bỏ khi chiếu trên chương trình truyền hình nhé. Tôi cảm thấy chả có lý do gì để khiến cho cậu phải hốt hoảng tới mặt mày tái mét như thế cả."

"Không là không! Phản đối! Tớ sẽ không để cho cậu tự do phát ngôn linh tinh như thế, tuyệt đối không!"

"Lạ nhỉ, cậu đúng là bướng bỉnh thật đấy."

Mặc dù nói ra những lời như thế, nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn không thay đổi gì.

"Mà thôi. Tôi cũng không muốn thấy cậu làm mấy trò như vầy trước mặt tôi nữa, từ giờ trở đi tôi sẽ xem như sở thích giới tính của cậu giống với những người khác, được rồi chứ."

"Vậy thì cám ơn... Mà khoan đã, sau những lời vừa rồi tôi nhận thấy cậu đâu có làm gì xứng đáng để nhận lời cám ơn đó, đúng chứ?"

Ít nhất là cho tới lúc này.

"Bậy nào, bậy nào. Không phải có mỗi mình cậu được nghe tôi nói những lời dâm tục như 'xóc **' hay là 'qu*y t*y' sao? Nếu là người khác, hẳn họ đã sướng đến vãi cả ra quần rồi còn gì. Quả là một may mắn hiếm có, đúng không nào? Cho nên việc cậu cảm ơn tôi chẳng có gì là lạ cả."

"Xin lỗi, nhưng mấy thứ đó chả có tác dụng gì với tớ đâu nhé."

Nói những lời dâm tục, ra là cậu cũng nhận ra điều đó sao.

"Nhân tiện thì, đây là lần đầu tiên tôi nói những lời đó đấy."

"Ehhhhhh?"

"Thật sự thì, lúc đó tôi ngượng đến chín cả mặt. Dù rằng tôi không thể hiện ra bên ngoài."

"Thật vậy sao... Tớ tưởng cậu là người hay nói những lời như thế chứ."

"Thôi nhé. Dù cho tôi có thiếu hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn là người có địa vị trong xã hội đấy. Sao tôi lại có thể làm ra những hành vi thô tục như thế được chứ?"

"...... Ờ thì, vậy nếu như theo logic của cậu, sẽ hoàn toàn bình thường nếu cậu có những hành vi thiếu đứng đắn với một người lạ như tôi sao?"

"Cái đó thì không biết nữa."

Nói xong câu đó, cô ấy thở dài một hơi.

"Không hiểu sao, dù ở thời gian hay địa điểm nào đi nữa cũng đều khiến cho tôi muốn kiếm chuyện với cậu."

"Thật là...... biết nói sao nhỉ...... quả thật là phiền phức mà."

Điều này đúng với cả tôi và cô ấy.

"Xem chúng ta thực sự không hợp nhau rồi. Có lẽ sẽ tốt hơn hết là về sau chúng ta nên tránh gặp mặt nhau, nhỉ?"

"Vậy thì không được. Cậu đang là người đáng ngờ ở đây, vẻ ngoài là cậu giả vờ như đang ngắm nữ sinh của câu lạc bộ thể thao, nhưng thực sự thì hình như cậu đang có mưu đồ gì đó phía sau. Nếu tôi bỏ qua cho cậu mà không làm điều gì đó để phòng ngừa, thì khi có gì không hay xảy ra, tôi sẽ là người phải chịu trách nhiệm."

"Tớ đã nói là hiểu lầm rồi mà, được chưa nào."

"Với lại. Nếu cậu muốn đi tham quan một vòng quanh trường, thì tôi có thể đi cùng cậu."

"Hở? Cậu á?"

Yêu cầu bất ngờ của cô ấy khiến tôi ngạc nhiên.

"Nghĩa là cậu đồng ý dẫn tớ đi tham quan một vòng quanh trường?"

"Ừm, đại khái là vậy."

"Nhưng có được không đấy? Cậu lên trường vào ngày nghỉ thế này nghĩa là cậu có việc gì đó phải làm, đúng không?"

"Cũng không hẳn là không có gì để làm, nhưng có vẻ là việc ở đây quan trọng hơn."

"Hmmmmmm."

Mặc dù không hay lắm khi làm phiền đến cô ấy, nhưng đề xuất của cô ấy quả thực hợp với mong muốn của tôi. Nếu có ai đó trong trường dẫn tôi đi tham quan, thì hẳn sẽ khiến cho sự căng thẳng và lo lắng dịu đi phần nào. Thật sự thì tôi nên cúi đầu để tỏ lòng thành khi nhờ cậy cô ấy mới đúng.

"Vậy thì tốt quá. Ừm, thế thì tớ đành nhờ cậu nhé?"

"Cũng không có gì to tát cả, cậu không cần phải cảm ơn tôi. Nói cho cùng thì tôi cũng chỉ đang làm tròn bổn phận của một học sinh trong trường, và hơn nữa-"

Vừa nói, khuôn mặt vẫn luôn vô cảm của cô ấy chợt xuất hiện một vẻ đáng yêu kì lạ (sốc nhỉ),

"Tôi vẫn còn đang suy ngẫm về nó."

"Suy ngẫm?"

Ngẫm về cái gì cơ chứ?

Về việc biến một người vô tội như tôi thành một tên háo sắc?

"Về việc tạo sao tôi lại khó gần đến thế."

"......"

Sao mà lộn xộn thế nhỉ.

"Tôi thật sự rất lấy làm tiếc về việc đó. Tôi rất rất muốn xin lỗi cậu từ tận đáy lòng. Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi ước gì mình có thể đi ngược thời gian về lúc vừa gặp cậu, để tôi có thể bắt đầu lại từ đầu."

"Ara...... như thế có hơi cường điệu quá không đấy?"

"Không đâu. Nếu tôi có thể làm được điều đó, tôi thậm chí có thể chấp nhận bị cậu lăng mạ chửi bới cũng được."

"Này này chờ đã. Làm ơn đừng có suy về tớ như thế có được không, tớ không bao giờ muốn làm như thế cả nhé?"

"Nếu tôi có thể làm được điều đó, thậm chí tôi còn có thể đồng ý bị cậu cưỡng bức, rồi bị ép phải sinh con cho cậu."

"Lại còn thế này nữa chứ. Cậu làm ơn có thể đừng nói tới mấy thứ mà cậu nghĩ rằng tớ sẽ làm với cậu được không hả?"

"Và đó là bởi vì lúc nào tôi cũng thích nói những thứ như thế, mà điều đó lại càng khiến mối quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng lộn xộn. Tôi cũng nhận ra nó đấy chứ."

"...... Ít ra thì cậu cũng tự nhận ra được nhỉ."

Chậc, chính vì những câu nói đó khiến sự việc ngày càng rối rắm hơn, cho nên tôi không tài nào có thể nắm bắt được cô ấy, vậy đấy.

"Thôi quên đi, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa. Dẫn tớ đi một vòng quanh trường nào."

"Vậy có nghĩa là cậu đồng ý đi cùng với tôi chứ gì?"

"Mmm."

"...... Mặc dù tôi lại chính là người đưa ra đề nghị này."

Ra là cô ấy đã có chuẩn bị đường lui từ trước khi nói câu đó,

"Nhưng liệu có ổn không đó? Nếu cậu và tôi cứ dính với nhau như vầy, cậu sẽ càng ngày càng bị tôi mê hoặc cho xem. Nếu cậu không muốn như thế, thì bây giờ chính là cơ hội tốt để từ chối đấy."

"Chậc, biết thể nào cũng kiếm chuyện...... Nhưng thôi sao cũng được. Đằng nào tớ cũng quen với cách cư xử của cậu rồi - mặc dù thật sự chưa tới mức đó, nhưng đại khái là cũng biết được phần nào tính cách của cậu. Tớ không để tâm đâu, vậy nên mời cậu dẫn đường cho."

"Vậy sao."

Nói xong, cô ấy ngước nhìn lên trời.

Thời tiết hôm nay thật đẹp, bầu trời trong xanh và thoáng đãng. Thật khó mà hình dung được nó lại hiện diện ngay giữa lòng Tokyo này.

Một mùi hương nhẹ nhàng và ấm áp của anh đào nở rộ thoang thoảng lan trong gió.

Và cô gái ấy như thể hoà vào cùng khung cảnh trên.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dẫn đường."

Ngay trong phút giây ấy.

Bờ môi cô ấy nhẹ mỉm cười, tựa như một đóa hoa tươi nở rộ - hoặc chí ít cũng giống giống như thế.



...... Ehhhhhhh.

Mặc dù từ trước tới nay tôi chưa từng được chứng kiến một tí ti cảm xúc nào trên khuôn mặt của cô gái này.

Nhưng nụ cười ấy, phải chăng ví dụ về vẻ đẹp không thể diễn tả được bằng lời chính là đây?

Dù rằng không hề có cảm xúc, nhưng cô ấy quả thực là một người đẹp xuất chúng – Tuy nhiên, cái vẻ đẹp ấy lại khiến cho người khác phải e dè. Nói thật, tôi cũng thấy hơi sốc. Cô ấy đột nhiên biến thành một thiếu nữ quyến rũ đến thế chỉ với một nụ cười nhẹ nhàng.

Biết diễn tả thế nào đây nhỉ - việc cô ấy đẹp như thế kể ra cũng không có gì là lạ cả...... nhưng không hiểu sao, tôi vẫn cảm thấy hơi bất ngờ. Nụ cười ấy thật sự tuyệt vời. Nếu cô ấy có thể cười như thế, vậy thì sẽ tốt biết bao nếu cô ấy có thể giữ mãi nụ cười đó suốt những lúc-

"Gì thế ?"

Cô ấy lên tiếng khi phát hiện ra tôi bắt đầu có những biểu hiện kì lạ,

"Cậu nhe răng cười nham nhở nãy giờ kia kìa, trông gớm chết đi được. Đừng bảo là cậu đang tưởng tượng ra cảnh tôi bị cậu lăng mạ, chà đạp rồi tự sướng một mình đấy nhé ?"

"...... Cậu vẫn không buông tha cho cái chủ đề đó à?"

"Và cậu định khắc sâu cảnh tượng ấy vào trong tâm trí, để rồi sau này dùng để thủ **m chứ gì? Cái máu bệnh hoạn của cậu hẳn là đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi, quả thật nó khiến cho người khác cảm thấy cực kì ghê tởm."

"Đó là lý do mà tớ phải lên tiếng, rằng không phải như thế."

"Thôi quên đi, tôi đã nợ cậu quá nhiều rồi, thế nên tôi sẽ cố gắng chịu đựng hết mọi thứ cậu làm với tôi."

"Cái nào thì tớ không biết, nhưng cậu làm ơn giải thích về cái vụ cậu nợ nần gì tớ được không? Đừng bảo là vụ cậu khiến tớ khó xử bởi cái tính cách phiền phức của cậu đấy nhé?"

"Phải."

Cô ấy hẳn là cứ thích nhai đi nhai lại vấn đề này mà.

Nếu cậu đã nhận ra cái tật của mình như thế thì tại sao lại không cố gắng sửa nó đi hả?

"Tớ nói này, tớ không biết chính xác thì cậu đang nghĩ gì. Tuy nhiên, tớ lại không cho rằng cậu nợ nần gì tớ chỉ bởi vì cái vấn đề đó."

"Tôi thật sự vui khi được nghe cậu nói như thế, nhưng vấn đề quan trọng ở đây là tôi nghĩ như thế nào về nó cơ, chứ không phải cậu."

"Vậy thôi ư? Cứ cho là cậu nợ tớ đi nhé, thế thì không phải cậu đồng ý dẫn tớ đi một vòng quanh trường sao? Như thế là đủ rồi còn gì nữa."

"Không được. Mặc dù nó có đền bù được một phần nào đó, nhưng vẫn chưa đủ với những gì mà tôi đã nợ cậu. Thậm chí khi tôi phải chịu đựng thứ mùi khó chịu bốc ra từ cậu liên tục, tôi vẫn phải tiếp tục trả nợ cho cậu."

"Chết tiệt, tại sao cậu lại bới cái đó lên để nói tiếp vậy hả!"

Hơn nữa còn chạm đúng vào nỗi đau tinh thần của tôi mấy ngày nay!

"Khoan nào. Nếu vậy thì, tớ sẽ chứng minh cho sự trong sạch của mình, ngay đây và ngay bây giờ. Lấy danh dự của chính mình ra để đảm bảo."

"Vậy xin mời."

"Đầu tiên, trước khi bước chân ra khỏi cửa là tớ đã tắm rửa đàng hoàng rồi."

"Điều đó đáng khen đấy."

"Kế tiếp là, trước đó, lúc ở siêu thị đông người nóng nực thì phức tạp không nói làm gì. Tuy nhiên, như cậu thấy đấy, hôm nay thời tiết lại hoàn toàn đẹp. Cho nên chúng ta có thể loại bỏ trường hợp trên người tớ có mùi từ mồ hôi mà ra."

"Ừ, thời tiết thì tốt rồi. Không nóng cũng không lạnh, độ ẩm vừa phải. Không khí lưu thông đều và thoáng mát bởi xung quanh tương đối rộng rãi."

"Và một người bạn thân của tớ, người đã biết tớ nhiều năm rồi, cũng đã xác nhận. Cậu ấy nói rằng quen biết tớ một thời gian dài như thế cũng chưa từng biết tớ có thứ mùi nào tệ hại như cậu nói cả."

"Còn có nhân chứng xác nhận nữa cơ à? Với một người không phải là bố mẹ hay anh chị em của cậu mà có thể dũng cảm cùng cậu nói chuyện về mùi trên cơ thể của đối phương. Cậu có người bạn tốt đấy. Hãy trân trọng cậu ta."

"Cuối cùng. Tối hôm qua tớ không hề ăn tỏi."

"Mặc dù tỏi chứa khá nhiều dinh dưỡng, nhưng nó lại để lại mùi khá là nồng. Tôi tin rằng đó là một quyết định sáng suốt."

"Vậy đấy, sau khi giải thích rõ ràng hết như thế, tớ muốn hỏi cậu một câu."

"Cứ hỏi đi."

"...... Người của tớ, bộ nó có mùi thật sao?"

"Yup. Mùi nặng nữa là đằng khác."

"TẠI SAO!?"

Tôi choáng váng mặt mũi.

"Cậu không thấy lạ sao!? Tớ đã loại trừ hết thảy mọi yếu tố có thể xảy ra rồi, vậy chính xác thì cái mùi mà cậu ghét cay ghét đắng trên người tớ chui ở đâu ra, hả?"

"Bây giờ cậu hỏi tôi câu đó tôi cũng cảm thấy khó xử. Tôi và cậu mới chỉ gặp nhau có hai lần, làm sao tôi có thể nói với cậu mấy chuyện riêng tư ấy được cơ chứ?"

"Tớ không chấp nhận lý do đó! Cậu phải nói rõ ràng cho tớ biết, cái thứ mùi đó ở đâu mà ra!"

"Giờ cậu lại còn ép tôi nữa hả. Với lại, cái thứ như 'mùi khiến cho tôi cảm thấy khó chịu, nó như thế nào tôi còn không biết nữa', thì làm sao tôi có thể diễn đạt được bằng lời đây?"

"Bộ cái mùi trên người tớ nó đặc biệt và huyền bí đến cỡ đó sao!?"

"Nếu mà cậu buộc tôi phải nói, vậy thì...... Ah, cậu có thể hình dung như thế này - 'Giống như là cái mùi của bịch rác bị bỏ cho thối rữa cả tuần lễ dưới cái nắng của mùa hè vậy'."

"Cái vẹo gì thế....... Cái kiểu ví von của cậu thật quá sức phóng đại, đến nỗi như thể nó rút cạn cả toàn bộ năng lượng trong cơ thể tớ rồi đây này, không còn một tí sức lực nào để nói tiếp được nữa!"

Tôi cố hết sức nhấn giọng mình để kéo cô ấy xuống. Hay nói đúng hơn là ra hiệu 'đây chỉ là bí mật giữa tớ và cậu thôi nhé, đừng nói to thế người khác biết'.

"Thế cậu muốn biết nguồn gốc của cái mùi đấy không?"

"Urg, nghe cái giọng của cậu, không lẽ cậu thật sự có câu trả lời sao!?"

"Đúng vậy. Tôi nghĩ là tôi biết. Cậu có muốn biết không?"

"Dĩ nhiên là muốn! Cái đó còn phải chờ cậu hỏi sao!"

"Thật chứ?"

"Không còn thứ nào khác mà tớ muốn biết hơn là nó!"

"Cậu thề là sẽ không đổi ý nhé?"

"Rồi rồi!"

"Vậy thì. Tôi đã hiểu rõ quyết định của cậu."

Với vẻ mặt vô cảm thường thấy của cô ấy,

"Nhưng xin lỗi. Tôi không thể trả lời cho cậu được."

"Eh? Tại sao thế ?"

"Vì tôi vẫn muốn kéo dài chủ đề này thêm nữa."

............

"Cậu giận đấy à?"

"...... Không. Phải nói là tớ điên hay gì đó mới đúng?"

Tôi bị choáng váng rồi, hoặc cũng có khi là kiệt sức cũng nên.

"Cậu không thể nói cho tớ biết ư? Hẳn là cậu thấy vui lắm khi khiến cho tớ cứ hồi hộp thế này."

"Tôi xin lỗi. Tôi hiểu ý cậu muốn nói là gì, nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ mong muốn được níu kéo cái chủ đề này. Mong cậu thứ lỗi cho tôi."

"Dù thế nào đi nữa ư?"

"Dù có thế nào đi chăng nữa. Thậm chí nếu cậu muốn tôi cũng có thể quỳ trước mặt cậu."

"Cho dù cậu có làm như thế, tớ......"

"Nếu không, tôi có thể cởi đồ lót của mình ra tặng ngay luôn cho cậu, như một lời xin lỗi."

"Được rồi, nếu chúng ta định nói tới cái đó thì thôi dừng lại nhé."

Tôi phải ngăn ngay cô ấy lại,

"Tớ hiểu rồi. Mặc dù không phải cái gì tớ cũng biết nhưng ít ra điều này thì tớ hiểu. Nếu cậu không thích nói ra, vậy thì tớ sẽ không ép. Điều duy nhất tớ không đồng ý là việc cậu cứ nhử nhử khiến cho tớ luôn ở cái trạng thái căng thẳng thế này."

"Tôi thật sự xin lỗi. Mong cậu bỏ qua cho tính ương bướng của tôi."

"Thôi, bỏ đi. Đừng để tâm làm gì."

Thực tâm thôi cũng nghĩ như thế.

Quả thật, không có gì là lạ nếu như tôi tức điên lên vì giận. Nhưng không hiểu sao, mặc dù cô ấy đối xử với tôi như thế, tôi lại không hề cảm thấy chút giận dỗi nào với cô ấy cả.

Cũng có lẽ là do tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu thù địch nào từ cô ấy cả. Điều này hẳn đã lý giải cho mọi thứ.

Đúng là một cô gái kỳ lạ. Tôi nghĩ cậu cũng có thể gọi đó là năng khiếu của cô ấy.

"Đổi lại, tớ hy vọng có thể yêu cầu một điều."

"Điều gì cơ?"

"Tớ có thể biết lý do vì sao cậu cứ muốn níu kéo cái chủ đề này hoài được không? Tớ nghĩ sẽ không vấn đề gì nếu cậu nói cho tớ biết chứ."

"Có ba lý do."

Cô ấy nói.

"Lý do đầu tiên. Đó là chỉ khi nào đề tài này được tiếp tục, thì tôi mới có cơ hội tha hồ chọc ghẹo cậu. Tôi nghĩ thế."

"...... Thôi bỏ đi, tớ phần lớn đã đoán được nó rồi. Tuy nhiên, hẳn đây không phải là nguyên nhân chủ yếu."

"Tôi xin lỗi. Để chuộc lại lỗi lầm này, tôi hy vọng cậu có thể nhận chiếc quần lót tôi chuẩn bị cởi ra đây để-"

"Không không, dẹp dẹp, cậu không cần phải làm thế...... Vậy, còn lý do tiếp theo?"

"Lý do thứ hai là, tôi muốn ít nhất cũng có chủ đề gì đó để nói chuyện với cậu."

"...... Nếu cậu muốn tìm cái gì đó để nói chuyện thì thiếu gì chủ đề, đúng không nào? Đâu cần phải bó buộc nó như thế. Chẳng hạn này, chúng ta có thể nói về chuyện vì sao tớ lại cảm thấy không quen khi đứng trong khuôn viên học viện này, rồi nhiều thứ khác nữa."

"Về lý thuyết thì đúng là vậy, nhưng thực tế lại rất khó thực hiện. Hễ tôi gặp cậu là tôi lại cảm thấy bối rối, chính vì thế tôi toàn nói mấy thứ kì lạ không thôi."

"Bối rối? Cậu á?"

"Ừ."

"Xạo vừa thôi. Cậu làm gì có lo lắng tí nào đâu?"

"Lúc này đây tôi thực sự bối rối này."

"Vẻ mặt của cậu chả có gì thay đổi, còn giọng nói thì điềm tĩnh đến lạ thường."

"Kiểu bối rối của tôi không thể nhìn thấy được từ bên ngoài."

"Hmm, lời nói của cậu chẳng có tí thuyết phục nào cả."

"Nếu nói thế nào đi nữa cậu cũng không tin, vậy thì cậu hãy cầm mấy món đồ lót tôi chuẩn bị cởi ra này về nhà đi nhé."

"Tớ không hiểu vì sao câu chuyện nó lại thành ra cái nông nỗi này, cũng như không biết lý do vì sao cậu lại đòi làm cái trò đó. Nhưng thế nào đi nữa thì tớ cũng xin phép được nói lời chối từ."

"Lạ nhỉ. Có hàng trăm người không tiếc tính mạng của mình tìm mọi cách để được chạm tay vào đồ lót của tôi. Thế mà cậu hết lần này tới lần khác lại bỏ qua cơ hội ngàn vàng đấy, kì vậy ta?"

"Làm ơn đừng có quơ đũa cả nắm sở thích của người khác như vậy...... Thế rồi? Còn cái thứ ba là gì?"

"Cái này thì sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ nhận ra thôi, nhưng tôi muốn chờ đến thời điểm thích hợp mới nói, để đảm bảo khi nó được nói ra sẽ có hiệu quả tốt nhất. Đó là điều mà tôi nghĩ."

"Urm, cậu cũng không cần phải nghĩ xa đến thế......"

"Đối với tôi thì nó là yếu tố quan trọng để tôi bày tỏ cảm xúc của mình. Thật sự thì, tôi cũng vừa mới nhận ra nó cách đây không lâu. Sự thật về cái mùi trên người cậu."

"Hả?"

"Vậy thế nào, cậu có chấp nhận nó chứ? Nguyên nhân khiến cho tôi cứ nhắc đến cái vấn đề mùi của cậu hết lần này đến lần khác ấy."

"Mặc dù tôi không thể chấp nhận nổi chúng, nhưng tôi cũng biết cậu có chỗ khó xử của cậu. Quả thực không ai cấm được việc cậu làm theo ý của bản thân mà không cần phải có lý do gì hết."

"Đúng là vô lý mà. Nếu cậu cứ tiếp tục đổ oan cho tôi như thế, tôi sẽ bắt cậu phải mặc đồ lót mà tôi cởi ra. Ngay tại đây, ngay bây giờ luôn."

Sao con nhỏ này cứ khoái nhắc tới nó thế nhỉ.

Không lẽ cô ấy thích kiểu đùa này sao?

"Được rồi, hiện tại chúng ta cứ tạm gác vấn đề này sang một bên đi. Nãy giờ bàn đi quá xa rồi, còn việc chính thì lại quên mất."

"Việc gì cơ?"

"Không phải tới lúc dẫn tớ đi tham quan một vòng quanh trường rồi sao?"

"Ừ nhỉ, đây đúng là mục đích chính của chúng ta."

"Đúng vậy. Nếu cậu quên mất thì mệt lắm."

"Ừm, rất tiếc là có một điều tôi phải nói với cậu."

Cô ấy đột nhiên đổi giọng,

"Nãy giờ nói mấy chuyện vớ vẫn này cũng tiêu tốn biết bao nhiêu là thời gian rồi đấy. Cũng tới giờ tôi phải quay về rồi."

"..... Uwa."

"Làm ơn đừng có nhìn tôi với cái thái độ như vậy. Nếu như cậu không muốn tôi cởi đồ lót của mình ra đội lên đầu cậu."

"Arara, tớ không phải là người đưa ra yêu cầu. Không có lý do gì khiến cho tớ phải ép cậu làm việc này cả. Có điều, biết nói sao nhỉ, thời gian nãy giờ tớ bỏ ra để tiếp chuyện với cậu lại bị coi là 'nói mấy chuyện vớ vẫn' sao......"

"Tôi xin lỗi. Nãy giờ được nói chuyện với cậu vui quá nên tôi quên mất giờ giấc."

"Ah-...... Thôi quên đi. Cậu nói như vậy càng khiến cho tớ khó mà yêu cầu cậu trả lời thêm điều gì-"

"Vậy... có nghĩa là cậu chấp nhận nó rồi chứ gì?"

"Ahhh khỉ thật! Đáng lẽ ra tớ không nên trả lời cậu thành thật như thế ! Dù gì thì tớ cũng biết con người của cậu thế nào mà!"

"Là Nasuhara Anastasia."

Cô ấy nói.

Vẫn bất ngờ như thường lệ.

"Eh?"

"Tên của tôi. Nasuhara Anastasia."

Theo phản xạ tôi nắm lấy bàn tay phải đang đưa lên của cô ấy và lắc nhẹ.

"Xin hãy đối xử tốt với tôi."

"Ahh. mm. Hãy đối xử tốt với tớ."

"Cậu cứ gọi tôi Anna là được rồi."

"Ah, mm. Anna. Hiểu rồi."

"Hmph. Gọi một cô gái là cái lỗ. Cậu cũng gan lắm đấy."

[TLNote: Chơi chữ 穴, あな(ana). Nghĩa là một cái lỗ.]

"...... Cậu làm ơn đừng có bẫy tớ bằng mấy trò chơi chữ nguy hiểm đó của cậu được không?"

"Vậy tôi đi đây."

Nói xong, cô ấy liền xoay người.

"Một ngày tốt lành nhé. Chúc cậu sớm quen với trường lớp mới."

"Ah, mm. Cảm ơn."

"Và còn nữa - nhớ chuẩn bị trước tinh thần cho lần gặp mặt kế tiếp của chúng ta đấy."

"Chuẩn bị tinh thần gì cơ chứ?"

"Vậy thôi nhé, tạm biệt."

Vừa nói hết lời, Nasuhara Anastasia đã bước từng bước dứt khoát và rời đi.

Mái tóc vàng óng ả đung đưa theo từng bước chân của cô ấy, tựa như cánh đồng lúa mì rộng mênh mông đang được vuốt ve bởi cơn gió thoáng qua. Chỉ nhìn cách cô ấy di chuyển thôi, mà khung cảnh xung quanh dường như cũng được thổi lên cái hồn của một bức tranh nghệ thuật nổi tiếng.

Ara.

Quả là một cô gái tuyệt đẹp. Nếu như giao tiếp được với cô ấy dễ dàng nữa thì hay biết mấy.

Chậc, mà thôi. Dù sao thì tôi cũng đã thu hoạch được kha khá rồi.

Mặc dù kế hoạch tham quan một vòng quanh trường đã bị hủy, nhưng ít ra tôi cũng đã kết bạn được với Nasuhara Anastasia. Là một người bình dân mới chân ướt chân ráo bước vào một ngôi trường đẳng cấp như vầy, tâm trạng của tôi không được thoải mái cũng là chuyện bình thường. Thế nên nếu tôi muốn khắc phục tình trạng này và làm quen dần với không khí nơi đây thì tốt nhất là tôi cần phải quen biết thêm ai đó học trong này.

Để nghĩ kỹ lại xem nào.

Vừa rồi là Nasuhara Anastasia.

Còn có hội trưởng hội học sinh Nikaido Arashi.

Và cuối cùng là nhỏ em gái không-giúp-ích-được-gì của tôi.

Sau khi quen biết được ba người thì cảm giác bị đào thải ở nơi này cũng không còn mạnh như trước nữa.

Tôi không thể cứ mãi sợ sệt thế này được.

Ít ra tôi cũng là anh trai của Akiko Himenokouji cơ mà.

Vì để giữ thể diện cho em gái của mình, một đứa sau thời gian dài vắng mặt giờ đây đã trở thành một người khá nổi bật giữa đám đông, tôi không còn cách nào khác hơn là phải tìm cách hoà nhập vào ngôi trường này.

Được rồi.

Thời khắc của tôi cuối cùng cũng đã đến.

Tuy rằng tôi vẫn chưa quen với nơi này, nhưng đó đồng thời cũng là một cơ hội tốt cho tôi để thực hiện một điều gì đó lớn lao. Tôi sẽ giải quyết cho bằng được mọi thứ, từ việc học, việc làm cho tới việc nhà. Còn nếu mà tôi không thể đảm đương được đống đấy, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc bao nỗ lực không ngừng trước đây của tôi nhằm sum họp lại với em gái của mình sẽ...

"Onii-chan. Anh đang làm gì thế ?"

"...... Eh?"

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy em gái của mình.

"Gì vậy, Akiko? Sao em lại ở đây? Bộ công việc của em với hội học sinh đã xong rồi sao?"

"Vâng. Em làm xong từ lâu rồi."

Rồi con bé phồng hai má lên,

"Em đã chờ Onii-chan ở căn tin được một lúc rồi, nhưng mãi chẳng thấy anh tới. Thế là em mới bắt đầu đi tìm anh đây. Anh hẳn là đã đi đến thuộc nằm lòng khuôn viên trường luôn rồi nhỉ?"

"Ah, vậy à. Trễ đến thế rồi sao."

"Onii-chan thật là quá đáng, bắt em gái của anh phải chờ lâu như vậy."

"Xin lỗi, xin lỗi. Lần này anh sai rồi."

"Nếu quả thật anh cảm thấy mình có lỗi, thì hãy nói 'Anh thật lòng xin lỗi vì đã để cho Akiko xinh đẹp và đáng yêu của anh phải chờ lâu'."

"Anh thật lòng xin lỗi vì đã để cho Akiko xinh đẹp và đáng yêu của anh phải chờ lâu. Ah, xin lỗi thật đấy."

"...... Uh. Hôm nay Onii-chan ngoan quá nhỉ. Trời ạ, nếu biết trước thế này thì em đã yêu cầu cái gì đó lớn hơn rồi......"

"Này. Em tham lam quá rồi đấy."

"Ehehe. Nhưng mà Onii-chan."

"Gì thế ?"

"Có gì đó khác với hồi nãy thì phải. Lúc đó anh có vẻ căng thẳng lắm mà. Còn bây giờ thì anh nhìn thong dong hơn nhiều. Bộ anh đã quen được với nơi này rồi sao?"

"Ah, ừ. Cũng gần như thế."

Đương nhiên rồi.

Nếu như so với lúc vừa bước chân vào trường thì cảm giác của tôi lúc này đây đã hoàn toàn khác biệt.

Tôi đã không còn sợ hãi nữa. Mặc dù tôi vẫn chưa hoàn toàn thoải mái nhưng ít ra cũng không đến nỗi không chịu được.

Điều này có được có lẽ hoàn toàn là nhờ công của cô ấy.

Nasuhara Anastasia.

Sau một lúc giết khá nhiều thời gian với cô gái ấy, phải công nhận là, tôi đã không còn cảm thấy lo lắng nữa. Nếu bạn hỏi tôi vì sao, thì có lẽ là do tôi đã tiêu tốn quá nhiều sức lực khi nói chuyện với cô ta. Nói cách khác là tôi hoàn toàn chẳng còn thời gian để lo lắng gì nữa, khi mà lúc nào cũng phải cố gắng hết sức để theo kịp nhịp điệu của cô ấy, hay ít nhất cũng không để bị rớt lại phía sau.

"Là thế này, Akiko à. Trong lúc đi vòng quanh trường, anh đã làm quen được với một người bạn. Sau khi nói chuyện một hồi với người đó, tự nhiên anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra."

"...... Ugh. Nghe giọng điệu của anh thì người đó hẳn là con gái rồi."

"Đúng vậy."

"Uuuuuuuuugh"

Em gái tôi bĩu môi tỏ thái độ, xem ra nó lại sắp mè nheo gì nữa rồi đây.

"Mà thôi. Một trong những đức tính cần có của một cô em gái đáng yêu là phải biết tha thứ cho sự phản bội của người anh ở một chừng mực nào đó."

"Phản bội gì ở đây thế ?"

"Không có gì hết, dù sao thì anh quen được với trường lớp mới là tốt rồi. Ít ra cũng không uổng công khi đi đến đây trong ngày nghỉ thế này."

"Mmm, đúng vậy. Cảm ơn em nhé Akiko, vì đã đi cùng anh dù cho công việc của em còn đang bề bộn."

"Không có gì cả đâu. Nếu như Onii-chan muốn, em có thể làm bất cứ điều gì vì anh. Tuy nhiên......"

"Hmm? Gì cơ?"

"Onii-chan. Chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian em vắng mặt thế ?"

"Eh? Em muốn nói đến cái gì cơ?"

"Không có gì cả. Mặc dù em cũng không chắc lắm...... Nhưng người Onii-chan lại đang bốc ra cái mùi khó chịu đó nữa kìa."

"Ugh."

Tại sao thế này.

Ngay cả em gái của tôi cũng nói điều y hệt như người đẹp tóc vàng kia là sao......?

Và tại sao mọi thứ lại diễn ra với cái kịch bản giống hệt buổi đi mua sắm hôm nọ thế ?

"...... Onii-chan. Ngay lúc này đây, em thật sự cảm thấy có điều gì đó không ổn, không tốt cho lắm."

Vừa nói, em gái tôi vừa chau mày và tiến sát lại gần tôi,

"Cô gái vừa mới nói chuyện với Onii-chan ấy. Cô ta là người như thế nào?"

"Eh? Uhhh- hmm, biết nói sao nhỉ?"

Đúng là một câu hỏi khó trả lời mà.

Biết mô tả Nasuhara Anastasia ở khía cạnh nào bây giờ?

Khuôn mặt thì vô cảm, giọng nói thì đều đều. Thích moi móc những thứ linh tinh ra để nói, và thậm chí là tìm đủ mọi lý do để chọc phá tôi – đúng là khó mà dùng từ ngữ để diễn tả một con người như vầy được.

Tuy nhiên, dù sao thì cô ấy vẫn là người cứu cánh cho tôi, làm sao tôi có thể nói xấu cô ấy được nhỉ. Hơn nữa, tôi cũng không ghét bỏ gì cô ta.

"Nụ cười của cô ấy."

Đó là lý do tại sao.

Tôi chọn nói đến ưu điểm lớn nhất của cô ấy.

"Cô ấy là một cô gái có nụ cười tuyệt vời. Rất rất đẹp."

"...... Uhhh. Nụ cười tuyệt vời, ra là thế hở. Vậy hẳn là em đã suy nghĩ hơi nhiều rồi."

"Mặc dù anh không hiểu em đang nói gì cả, nhưng chỉ vậy thôi sao?"

"Vâng. Có vẻ là linh cảm xấu của em là vô căn cứ rồi. Làm sao cái người đó có thể nở nụ cười được nhỉ?...... Tạm gác qua chuyện đó đi, Onii-chan. Bây giờ em chợt nhận ra một thứ còn tồi tệ hơn thế nữa cơ."

"Hmm? Là gì thế ?"

"Em chưa bao giờ được nghe Onii-chan khen thứ gì đó đại loại như là 'có một nụ cười tuyệt vời' cả."

"Oh. Vậy sao?"

"Vâng. Anh chưa bao giờ nói câu đó cả."

Em gái tôi trông có vẻ giận dữ thật rồi,

"Nếu anh có thể nói như thế với một cô gái anh mới gặp lần đầu, vậy tại sao lại không thể nói với cô em gái đáng yêu của anh dù chỉ một lần? Đây là một tội vô cùng nghiêm trọng. Nếu như đây là thế giới của sis-con thì anh đã bị trừng phạt nặng rồi."

"Có thổi phồng hơi quá không đấy."

"Thế nên, em hy vọng anh có thể nói 'Akiko cũng có một nụ cười tuyệt vời' ngay lúc này một cách rõ ràng."

"? Em đang nói cái gì vậy?"

Tôi nghiêng đầu và nói.

"Có cần thiết vậy không? Sự thật là nụ cười của Akiko vô cùng đáng yêu cơ mà, vậy anh cũng cần phải nói ra hay sao? Với anh, nụ cười của em là nụ cười mà anh yêu mến nhất trên đời này."

".................. Fuwa..."

Em gái tôi đột nhiên ngã ngửa ra sau.

"Này Akiko!? Có chuyện gì vậy!?"

"S-sức công phá quá mãnh liệt......"

"Lúc này em cảm thấy thế nào!? Sao mũi của em lại chảy máu vậy!?"

"K-không sao...... em ổn mà."

Con bé ngăn không cho tôi đỡ nó dậy, rồi tự đứng lên trong khi tay trái vẫn kẹp chặt mũi.

"Em bị chóng mặt sao? Hay là say nắng? Nhưng đây đang là đầu xuân mà?"

"Không, không có gì cả. Một lát là hết ấy mà. Thiệt tình, Onii-chan đôi lúc chậm hiểu quá đi. Em không thể không quan tâm được nữa rồi......"

"Eh? Em đang nói cái gì thế ?"

"Không có gì. Dù sao thì mong ước của em cũng đã được thực hiện rồi. Bây giờ em đang rất là mãn nguyện."

Sau khi lau sạch máu chảy từ mũi, em gái của tôi nói với khuôn mặt đỏ ửng (dĩ nhiên đỏ không phải vì dính máu nhé),

"Vậy nên, nhân dịp em có tâm trạng cực kỳ tốt thế này. Hôm nay em sẽ nấu bất kì món nào mà Onii-chan thích ăn."

"Oh, vậy thì anh cảm ơn nhé. Nhưng thật sự là không sao đó chứ? Mũi em còn chảy máu mà?"

"Tuyệt đối không vấn đề. Máu chảy đã rồi cũng hết nhanh thôi chứ gì. Chỉ là lúc này hồng cầu trong máu em nó lên cơn cuồng loạn một tý ấy mà. Thôi đừng nói chuyện đó nữa, anh muốn ăn gì nào, cứ nói đi."

"Ờ vậy thì-"

Mũi con bé lắm máu thế nhỉ,

"Bò lúc lắc thì thế nào?"

"Bò lúc lắc chứ gì? Không thành vấn đề!"

Em gái tôi gật đầu lia lịa, và nở một nụ cười tuyệt vời.

-Hmm.

Mình nói đâu có gì sai đâu nhỉ.

Nụ cười của em gái tôi đúng là số một thế giới rồi. Không cần biết ý kiến người khác thế nào, chứ với tôi thì đó là một sự thật không cần phải kiểm chứng. Thậm chí còn chuẩn hơn cả 1+1=2 cơ. Vậy nên sau khi con bé được chứng thực điều đó thì cũng đâu có đến nổi phải mừng đến thế đâu nhỉ?

Mà sao cũng được.

Không có gì hạnh phúc hơn việc được nhìn thấy em gái mình vui vẻ.

"Vậy thì. Chúng ta về chứ?"

"Vâng! Chúng ta ghé qua siêu thị rồi hẵn về nhà nào!"

Và đó là những gì đã diễn ra.

Chuyến đi thực tế của tôi ở đến học viện Thánh Ririana nói chung là có kết thúc khá tốt đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện