Tôi nói trước cái này. Đây là ‘câu chuyện về cuộc sống của một cặp anh trai và em gái, hai người bọn họ không biết vì sao đã bị chia cắt với nhau trong quá khứ. Và đến một lúc, vì một lý do nào đó mà họ đã được gặp lại nhau và bắt đầu cuộc sống mới chung với nhau dưới một mái nhà. Cuộc sống của họ cũng bình dị như bao người khác, không có vấn đề gì lớn xảy đến cả - cũng giống như một dòng nước chảy êm đềm, không gợn sóng, không va đập’.

Chắc nó cũng không có gì hay ho cho lắm nhỉ.

Mà thôi, dù gì thì cũng cứ hy vọng thử xem sao.

Tôi cảm thấy đây chỉ là câu chuyện về những gì xảy ra thường ngày mà thôi, giữa một người anh trai và cô em gái của cậu ta.

Ài, cái này cũng chỉ vì hiện tại tôi gặp phải quá nhiều rắc rối mặc dù đã tái hợp lại với em gái của mình.

Để tôi nói lại một lần nữa. Câu chuyện này, chắc chắn là nó sẽ không có gì hay ho cho lắm đâu.

Sẽ không có những điều to tác xảy ra, không có sự kiện bất ngờ không đoán trước được và tuyệt đối không có những cảnh cực kỳ ép phê nào xuất hiện cả.

Và bởi vì bọn tôi là anh em ruột, nên sẽ cũng chả có lắm cảnh nóng cho các bạn đọc đâu.

Nếu các cậu mong chờ thứ gì vượt quá những kịch bản nói trên thì thôi cứ tự nhiên mà vứt sọt bộ truyện này đi nhé.

Bởi có thiếu gì bộ truyện hấp dẫn khác với hàng tá sự kiện hoành tráng, nút thắt bất ngờ và hành động ly kỳ nghẹt thở. Mấy truyện đó chắc thích hợp với khẩu vị các cậu hơn.

Tôi có thể nhai đi nhai lại điều này hàng chục lần nếu các cậu muốn. Câu chuyện này không hề được nhồi nhét thêm vào mấy thứ linh tinh để các bạn ‘đọc cho sướng’ đâu.

Đó là vì tôi, người kể câu chuyện này, chính là người mong chờ nó hơn hết thảy những ai khác...

"O-Onii-chan?"

"... Hmm?"

"Em có một yêu cầu, anh có thể lắng nghe không?"

"Yêu cầu gì cơ?"

"Làm ơn tối nay ngủ chung với em nha."

"......"

Trong lúc đang đọc dở cuốn sách, tôi cúi đầu xuống và nhìn vào khuôn mặt của người vừa lên tiếng.



Mái tóc dài đen mượt rẽ sang hai bên, trông giống như một nàng công chúa (Nhật Bản) bé nhỏ.

Nàng ta nhẹ nghiêng đầu và chớp chớp đôi mắt trong rụt rè.

Trông nàng tuyệt đẹp như trong những bức tranh vẽ, một vẻ đẹp hoàn mỹ và chân thật.

Có điều, nàng ta lại là em gái của tôi.

"... Anh nói này, Akiko à."

Tôi hớp nhẹ một ngụm trà và tiếp tục nói.

"Nếu nói ra thì, trước đây anh đã từng ngủ chung với em mỗi ngày trên cùng một chiếc giường."

"Vâng, những ngày ấy thật là hạnh phúc."

"Tuy nhiên, đó là vì chúng ta hãy vẫn còn là con nít. Còn bây giờ, anh em mình đều đã mười sáu cả rồi."

"Vâng."

"Người ta nói là con trai và con gái sau khi lên bảy không được ngủ chung với nhau nữa. Cho nên điều mà em yêu cầu không phải là cái mà anh em ruột thịt người ta làm khi đã đến tuổi vị thành niên, em hiểu chưa?"

"Vâng, em hiểu rồi ạ."

Nhìn thấy em gái của mình ngoan ngoãn gật đầu, tôi lặng lẽ thở dài một cách yên tâm. Con bé đúng là biết nghe lời hơn mình nghĩ.

Như vậy có gì không đúng sao?

Dù cho cô bé có là em gái của của tôi, nhưng sự thật là chúng tôi đã xa cách nhau sáu năm trời rồi.

Sau sáu năm cách xa, chúng tôi dường như giống người xa lạ hơn là người thân ruột thịt. Có điều, cô bé hầu như đã lớn lên xinh đẹp còn hơn những gì mà tôi tưởng tượng. Tại sao bạn không thử đặt mình vào trường hợp của tôi và lắng nghe em gái xin ngủ cùng với mình xem. Tôi sẽ ngạc nhiên lắm nếu mà không có gì xảy ra đấy.

"Nghỉ sớm nha, Onii-chan."

Con bé đã thật sự nghĩ thấu rồi sao?

Cô em gái nở một nụ cười với tôi.

"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em đã có thể được ở bên cạnh Onii-chan, và em quyết tâm sẽ trở thành một cô bé ngoan ngoãn biết lắng nghe mọi lời dặn của Onii-chan. Thế nên, em sẽ từ bỏ yêu cầu ngủ chung giường với Onii-chan."

"Ừm, vậy à. Ừ, anh rất lấy làm tiếc. Nghĩ đến việc chúng ta đã xa cách nhau bao lâu nay, thế mà chưa gì anh đã làm em không vui rồi."

"Không có gì cả. Em mới là người sai, tự nhiên lại đưa ra một yêu cầu trẻ con như thế. Em xin lỗi."

"...... Thật ra thì, anh ước gì có thể đáp ứng yêu cầu của em. Chỉ là như thế thì quá... Em biết đấy?"

"Em chỉ cần những lời này là đủ rồi. Sau sáu năm, Onii-chan thật hiền lành tốt bụng hơn bao giờ hết. Akiko rất là vui."

Với một cái gật đầu mạnh mẽ, cô bé tiếp tục mỉm cười với tôi.

Cuộc sum họp này hẳn có ý nghĩa rất lớn đối với cô bé, bởi thế nên lúc này đây em ấy mới nói được lên những lời như thế. Đây chắc là cái mà người ta thường gọi là "cảm xúc dâng trào".

Đúng vậy, giờ đây chúng tôi đã cùng sống chung với nhau trong căn nhà này, không có gì khiến chúng tôi phải lo lắng cả.

Cô bé vẫn như trước đây. Không có gì thay đổi cả. Vẫn là một cô em gái tuyệt vời.

Từ hôm nay trở đi, tôi đã có thể sống cùng với em ấy dưới một mái nhà mà không có gì phải đắn đo cả.

"Hơn nữa, Onii-chan cũng trở nên thật là táo bạo."

Không biết vì sao, đột nhiên Akiko nói với vẻ mặt ửng đỏ và ngượng ngùng.

"So với Onii-chan, em đúng chỉ là con nít. Thật trông đợi vào Onii-chan."

"Hở? Thật sao? Anh đâu nhớ mình có nói thứ gì như thế đâu nhỉ."

"Nghĩ đến việc đêm đầu tiên của chúng ta không phải làm ở trên giường, mà là bên ngoài... Mặc dù như thế thì mắc cỡ thật, nhưng mà em sẽ cố hết sức."

"Khoan đã chờ chút nào."

Tôi kêu lên một cách vội vã.

"Em đang nói cái gì vậy? 'Đêm đầu tiên' nghĩa là sao?"

"Là cái đêm đầu tiên quan trọng mà những người yêu nhau người ta ôm ấp quấn quýt lấy nhau đó."

"Không không, anh không có hỏi trong từ điển nó nghĩa là gì. Mà là khi nào và tại sao mà chủ đề nói chuyện lại chuyển sang đến cái thứ đó vậy? Không phải chúng ta đang nói đến việc ngủ chung giường hay sao?"

"Sai rồi. Chúng ta đang bàn về việc em và Onii-chan sẽ cùng trải qua đêm đầu tiên đầy kỉ niệm này như thế nào, mới đúng chứ?"

Sau một thoáng sững người, tôi cau mày lại và nói.

"...... Anh nói này, mặc dù anh không biết em đang có dự tính gì, nhưng mà anh khẳng định là anh chưa hề nghĩ đến việc sẽ trải qua cái mà em gọi là 'đêm đầu tiên' với em một tí nào cả."

"Ehhhhh~!?"

Âm lượng giọng nói của em gái tôi đột nhiên tăng lên.

"Đó, đó là anh nói dối đúng không!? Là nói giỡn mà đúng không!? Nói rằng anh không muốn ôm lấy em trong đêm đầu tiên của mình, điều đó là không thể nào mà đúng không!?"

"...... Nhưng mà với anh, anh không hiểu tại sao em lại hốt hoảng lên như thế."

"Chúng ta đã xa cách nhau đến tận sáu năm trời!"

"Không, chả dính dáng gì đến sáu năm đó cả. Chúng ta là anh em ruột!"

"Nhưng còn quan trọng hơn cả anh em ruột, chúng ta là cô nam quả nữ kia mà!"

"Không không, đừng có đảo lộn trật tự lên như thế. Quan trọng hơn mối quan hệ nam nữ, đó là việc chúng ta là anh em."

Tôi nói và nhíu mày lần nữa.

"Hãy đối mặt với thực tế đi nào. Em và anh, chúng ta là anh em ruột."

"Phải, bị chia cắt suốt một khoảng thời gian dài và cuối cùng cũng được gặp lại nhau. Sống chung với nhau kể từ hôm nay đến mai sau, một cặp anh em không có ai có thể thay thế được."

"Và đó là đang nói chúng ta đó hả? Rồi đến với nhau trong đêm đầu tiên sao?"

"Vâng, Akiko rất là háo hức."

"Chúng ta là anh em ruột thịt!"

"Tình yêu có thể đưa chúng ta vượt qua rào cản đó."

"Cái tình yêu em nói đó là tình yêu thương của người thân trong gia đình, đúng không?"

"Tình yêu trên đời này chỉ có một loại mà thôi. Yêu sâu đậm hay là yêu mờ nhạt mới là thứ duy nhất mà người ta quan tâm khi yêu."

Kĩ năng tranh luận của con bé hẳn đã tiến bộ không ít trong những ngày chúng tôi cách xa nhau.

"...... Ài, anh đoán là anh đã hiểu ý em muốn gì rồi."

"Thật không, vậy ra anh hiểu rồi sao?"

"Cũng không còn sớm nữa rồi, mai chúng ta còn phải dậy sớm nữa. Đi ngủ thôi."

"Em chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng."

"Ngủ ngon nhé, Akiko. Anh về phòng ngủ riêng đây. Em cũng nên ngủ riêng trong phòng của mình đi."

"Eeeeeeeeeeeeeeh!?"

Em gái của tôi hét lên. Khuôn mặt cô bé bây giờ trông như một nhân vật trong manga vậy. Nói sao đi nữa thì chúng tôi cũng là anh em, và như thế thì đành chịu, nhỉ? Dù gì thì con bé cũng đã bám quá chặt lấy tôi rồi.

"Sao anh có thể làm như thế được? Như vậy thật là quá đáng, Onii-chan!"

"Không hề, quyết định của anh là cực kì sáng suốt."

"Tại sao anh lại có thể bị tẩy não bởi những lý lẽ tầm thường vô dụng thế hả? Chúng ta chỉ là anh em thôi mà, đúng không?"

"Mặc dù em có cố tình lơ nó đi chăng nữa, thì nó cũng là cả một vấn đề lớn nếu anh em ruột thịt mà đi làm cái trò 'ngủ chung' đó! Hiểu chưa?"

"Nhưng mà đã sáu năm rồi chúng ta chưa gặp nhau!"

"Cho dù có là sáu mươi năm đi nữa thì câu trả lời cũng vẫn là thế thôi."

"Hãy nghĩ xem em đã mong chờ điều này biết chừng nào! Hãy nghĩ xem anh đã bóp chết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ như thế nào! Onii-chan đúng là một người ác độc!"

"Nếu đem so với sự ngây thơ của một cô gái thì việc nên làm và không nên làm của người thân ruột thịt còn quan trọng hơn nhiều."

"Chỉ là một cặp yêu nhau qua đêm với nhau thôi mà, tại sao lại không thể tiếp xúc thân mật với nhau!? Như thế có gì là kì lạ hả?!"

"Cái đó. Tại sao hả! Em cố tình bỏ qua một vài thứ thì phải! Dẹp cái mối quan hệ yêu đương đó sang một bên coi nào, chúng ta là anh em, không phải sao!?"

Tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc. Đúng là mệt quá mà.

Thở ra một hơi, tôi lườm em mình một cái.

Cô em gái của tôi nhìn tôi với cặp mắt đẫm nước đang long lanh long lanh như thể muốn nói "em van anh mà".

Nhìn từ cổ trở xuống, có thể thấy được bộ ngực đang phát triển trong tuổi dậy thì. Nó nhô ra từ đôi bờ vai mảnh mai của cô bé.

Đôi chân thon dài làm nổi bật lên nét quyết rũ nữ tính của em.

Chỉ mới sáu năm thôi, thế mà cô bé dường như đã là một người xa lạ đối với tôi.

......

...... Không. Nãy giờ mình suy nghĩ đi đâu vậy kìa? Nhưng mà điều đó là sự thật mà, đúng không?

"Thôi được rồi."

Tôi hắng giọng một cái.

"Anh đi ngủ đây. Trong phòng của anh, một mình. Không bàn cãi gì nữa."

"...... Em hiểu rồi. Chắc đành vậy, không còn cách nào khác."

Đôi vai của em gái tôi rũ xuống một cách đầy thất vọng.

"Nếu Onii-chan đã quyết định như thế thì Akiko không còn cách nào hơn là đành phải từ bỏ."

"Thật vậy sao? Ừm, anh rất lấy làm tiếc. Anh thật muốn đáp ứng yêu cầu của em được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Không, em mới là người đưa ra cái yêu cầu vô lý đó. Nếu suy nghĩ chín chắn thì người thân mà đi làm vậy thật không đúng. Chỉ là em nghĩ rằng... Chắc có lẽ vì em đã quá xúc động khi được sum họp với Onii-chan sau khoảng thời gian dài như thế."

"Ừm, là vậy sao?"

"Em sẽ không đề cập đến những thứ như thế nữa đâu. Từ giờ trở đi em sẽ thể hiện những gì mà con cái của gia tộc Himenokouji cần phải làm và sống một cuộc sống thật nghiêm túc. Akiko sẽ không gây thêm bất kì rắc rối nào nữa."

"Ừm, em có quyết tâm lớn như vậy là tốt rồi."

"Cũng không có gì lớn lao lắm đâu."

"Ừm, em thật cảm thấy như thế sao?"

"Vâng. Nếu đằng nào Onii-chan cũng không chấp nhận thì em không còn cách nào khác ngoài việc lẻn vào lúc nửa đêm-"

*tiếng cửa đóng lại và khoá trái hai lần*

"Ahhh? Không những anh đóng cửa mà không nói lời nào, anh lại còn khoá trái hai lớp nữa hả? Thế thì làm thế nào mà em có thể lẻn vào lúc nửa đêm đây?! Như thế là quá lắm! Quá lắm rồi!"

Có vẻ như cô bé đang la hét cái gì đó vô lý bên kia cánh cửa, nhưng đó không phải là vấn đề của tôi. Tôi vùi đầu vào trong chăn và bịt kín đôi tai lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện