"Brother-complex quả thực là có chỗ bất tiện, nhưng chắc chắn nó không hề gây hại gì cả!"
Vào buổi sáng ngay tại bàn ăn, trong phòng dinh dưỡng của căn nhà ở dành cho học sinh học viện Thánh Ririana.
Với đôi mắt nâu sáng rực, đứa em gái có vấn đề của tôi đột nhiên cất tiếng.
"Nhiều người cứ quan niệm có brother-complex trong người nghĩa là có bệnh. Thậm chí còn có một số người thiển cận còn kiên quyết tin chắc rằng brother-complex là một loại triệu chứng của bệnh tâm thần nào đó nữa chứ. Những người đó cứ bám riết vào mấy cái sai lầm vớ vẩn đã từng xảy ra trong quá khứ mà áp đặt lên tất cả, đó quả là một sự thật đáng buồn. Tuy nhiên, mặc dù vậy, chúng ta cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Chúng ta phải kiên quyết duy trì lập trường của mình, và đấu tranh lại với các thành kiến đó cho đến khi nó hoàn toàn biến mất mới thôi."
"............"
Ngồi đối diện với em gái của tôi, người vừa bất chợt phun ra những lời nói trang trọng như thế, tôi dừng việc ăn sáng lại.
"Mặc dù quả thực anh không hiểu em đang nói về cái gì. Anh chỉ nói thế này – brother-complex không phải là thứ gì đó hay ho đâu, đúng không? Em không thể phát triển nó thành tình yêu được."
"Hmph. Mấy cái đó thì em thừa biết rồi…. nhưng Onii-chan lại là một trong những người tội nghiệp bị nhiễm chứng bệnh có tên "quan niệm tầm thường". Đó có lẽ là điểm yếu duy nhất ở anh trai em, người mà em yêu thương nhất đấy."
"Nhưng nếu em là bro-con, em sẽ không thể sanh ra được những đứa trẻ khỏe mạnh, đúng không nào? Thực tế là, sự kết hợp của các tế bào gien giữa hai cá thể có mối quan hệ ruột thịt gần nhau sẽ dẫn đến việc cản trở sự phát triển của các thế hệ tương lai. Điều đó đã được chứng minh bằng cả lịch sử và khoa học."
"Vâng, đúng vậy! Em đang muốn nói với anh về việc đó đây!"
"Em đừng có vung vẩy đũa lung tung nữa. Thế là bất lịch sự đấy."
"Chính xác bởi vì cái điều cấm kỵ đó, nó sẽ làm cho tình yêu nồng nàn này ngày càng thêm kích thích hơn!"
Con bé lờ đi lời nhắc nhở của tôi và lại tiếp tục.
"Em dám chắc mà nói. Brother-complex là một món quà đến từ thượng đế - một năng khiếu có một không hai."
"Aha."
"Thật vậy, chính vì em là bro-con. Cho nên em thường phải chịu đựng những lời chỉ trích vô cớ đến từ người khác. Thậm chí có lúc em còn bị đối xử một cách không công bằng chỉ vì trong tiềm thức của người ta cho rằng như vậy là đúng, mà em thì không thể nào phản biện lại được. Em phải thừa nhận rằng, trong cuộc sống thường ngày, đây là quả một điểm khá bất tiện."
"Thay vì nói mấy thứ đó, tại sao em không nhanh ăn đi? Thức ăn sẽ nguội mất nếu em không ăn nhanh đấy, biết không?"
"Nhưng, anh không thể nói đó là bệnh tật hay tai ương gì đó được! Mọi người làm sao mà biết được niềm hạnh phúc mà em được thưởng thức mỗi ngày nhờ tình yêu với Onii-chan chứ! Là một người xem anh trai ruột thịt của mình như một người khác giới và yêu anh ấy sâu sắc vì điều đó, những người kia làm sao biết được cuộc sống của em huy hoàng và lộng lẫy đến nhường nào cơ chứ!"
"….. Em biết đó, người kia đâu nhất thiết phải là anh, đúng không? Thực chất niềm hạnh phúc mà em cảm thấy được cũng sẽ y như vậy nếu một nửa còn lại không hề có quan hệ máu mủ với em mà."
"Không, anh nhầm hoàn toàn rồi! Chính vì nó đi ngược lại luân thường đạo lý, thế nên chúng ta mới có thể thưởng thức trọn vẹn niềm hạnh phúc! Không phải sao, người ta nào có thể tìm thấy được hương vị nồng nàn đích thực của tình yêu nếu nó cứ xuôi chèo mát mái cơ chứ? Câu trả lời là không, hoàn toàn không!"
"Ara. Cơm sáng nay ngon thật đấy."
Tôi nhận ra rằng cuộc đối thoại này sẽ không kết thúc sớm đâu.
Tôi lờ đi lời nói của con bé, và cố chuyển đề tài.
"Từng hạt gạo đầy đặn và bóng loáng. Hoàn toàn khác biệt so với những bữa trước. Em đã đổi sang dùng loại gạo khác rồi à?"
"Làm ơn đi mà Onii-chan. Cách này không còn tác dụng nữa đâu, anh thừa biết rồi đó?"
*Che che che*, em gái tôi ve vẩy ngón trỏ của mình.
"Akiko đã có thừa kinh nghiệm về nó rồi, tuyệt chiêu mà Onii-chan luôn tự hào, đó là đánh trống lảng. Đúng vậy, nếu anh nghĩ rằng nó luôn luôn hiệu quả, vậy thì anh nhầm to rồi đấy."
"Nếu xem xét kĩ hơn một chút, có phải em đã trộn lẫn nhiều loại gạo vào với nhau, đúng không nhỉ?"
"Hả!? Anh nhận ra rồi ư!?"
Khuôn mặt em gái tôi chợt thể hiện một nét biểu cảm như thể vừa mừng vừa sốc.
"Em định giữ bí mật về nó ấy chứ, nhưng ai mà ngờ nó lại dễ dàng bị nhận ra như thế…. thật đúng là Onii-chan có khác."
"Có khi nào…. đây toàn là loại gạo rẻ tiền thôi, đúng không?"
"Ah, anh thật nhạy bén. Đúng vậy, chính là nó đấy. Em đã dùng loại gạo truyền thống, khoảng 500 yên một kí."
"Eh….. Dù vậy nhưng phần cơm này quả thực rất ngon."
"Vâng. Đúng thật, chưa chắc chỉ có gạo đắt tiền mới làm nên cơm ngon."
"Uhuh. Có nghĩa là, giống như kiểu pha chế cà phê đấy hả?"
"Đúng là Onii-chan. Anh nói trúng phóc rồi đấy."
"Ah... Không biết sao mà mùi vị nó lại tuyệt vời đến thế nhỉ. Có thể làm 1+1 bằng 3 và thậm chí đến cả 4, em thật tuyệt vời đấy."
"Ehehe. Cảm ơn lời khen của anh."
"Nhắc mới nhớ, vậy em học các kỹ năng này ở đâu thế ? Không lẽ nhà Arisugawa mà cũng dạy em những thứ này sao?"
"Không, sao có thể thế được? Em được ông chủ của tiệm gạo, người mà em mới kết thân được gần đây chỉ cho vài mánh. Vì nhà Arisugawa rất nổi tiếng, nên họ chỉ sử dụng gạo với chất lượng thượng hạng thôi. Thật ra, chỉ cần cố gắng một chút, gạo giá bình dân cũng có thể ngon được giống như thế này….. chẳng qua là do tư tưởng những người đó quá bảo thủ mà thôi."
"…..Haizz, anh thật lòng xin lỗi vì đã để em phải trải qua nhiều rắc rối thế này nhé."
"? Em đã làm gì sai sao?"
"Không, chỉ vì ngân sách của gia đình ta hơi bị eo hẹp. Nên em mới phải đi học những kĩ năng như thế, chỉ bởi vì em muốn tiết kiệm chi tiêu của gia đình, ngay cả khi nó cũng không đáng là bao. Không phải sao? Nếu anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa, thì hẳn em sẽ được thoải mái hơn rồi. "
"Onii-chan, anh nói gì thế? Em đang cực kì hài lòng với cuộc sống hiện tại của chúng ta, và mỗi ngày em đều rất biết ơn Onii-chan vì đã chung sống cùng với em. Tiết kiệm chi tiêu hết sức có thể, và sử dụng nó một cách hiệu quả trong cuộc sống, đó không phải là trách nhiệm của một người vợ ư. Onii-chan nên tập trung vào công việc của anh, trong lúc em thì tập trung vào công việc nhà, như thế không tuyệt sao?"
"Chắc vậy. Mặc dù anh phát hiện có vài từ trong lời nói của của em dường như không ổn cho lắm... Chà, vậy ra nó là như thế . Nếu em nghĩ như vậy thì anh cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Em quả thực là cô em gái đảm đan đấy, Akiko."
"Ehehe, cảm ơn anh. Onii-chan, anh ăn nhanh lên nào kẻo nó nguội mất. Vẫn còn khá nhiều đấy."
"Mmm. Vì nó ngon quá nên anh sẽ ăn thêm một tí nữa vậy."
"Được rồi, cứ ăn đến khi anh thấy vừa lòng thì thôi. Còn nữa, em cũng đã đặt rất nhiều tâm huyết vào món súp miso lắm đó, anh có nhận ra không vậy?"
"Ohh? Thế em đã làm gì vậy?"
"Kuku. Anh đoán thử xem."
"Uhh-Hmm…… Nghe em nói thế thì, vị mặn hình như hơi nhiều hơn so với bình thường….. Không, bí quyết chắc phải ở trong cái màu hơi sẫm này? Uhh-Hmm...."
............
..................
.................. ..................
"-Oh. Đến giờ rồi ư?"
"A, đúng vậy nhỉ. Hình như chúng ta nói chuyện hơi nhiều thì phải."
"Nếu không nhanh lên, chúng ta sẽ bị trễ mất."
"Được rồi, Onii-chan, anh đi tới trường trước đi. Em sẽ đi sau khi dọn dẹp đống bát đĩa. Hôm nay là đến lượt rửa bát của em mà."
"Oh. Vậy anh xin lỗi nhé."
"Anh đừng để tâm. Em thực sự muốn đi tới trường cùng Onii-chan – nhưng nếu em mà không làm thì có nghĩa là đã tự ý phá luật của chúng ta rồi."
"Mmm vậy đi. Thái độ tuân thủ luật của em thật đáng tin cậy đấy."
"Không, cũng không có gì đâu ạ."
"Mmm, Vậy thì-"
Tôi đứng dậy từ cái bàn nhỏ, kiểm tra ngoại hình của mình qua chiếc gương trên sàn.
Nhưng sự thật là, cho đến giờ, cơ thể tôi vẫn chưa quen với sự thay đổi của đồng phục mới học viện Ririana từ bộ đồng phục cũ lỗi thời của tôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tôi với chức vụ là thành viên hội học sinh. Mặc dù được giao cái chức phó trợ lý thư ký (thật ra là chân chạy vặt) này chẳng phải là thứ tôi mong muốn gì cho lắm. Tôi nghĩ chắc chả có thằng nào giống như tôi đâu, vừa mới chuyển tới ngôi trường này và giờ phải đi lông bông làm nhiệm vụ vặt vãnh. Nhưng nếu làm không khéo, tôi chắc chắn sẽ làm xấu mặt em gái mình, người đang nắm giữ chức thư kí. Với tư cách là anh trai con bé, tôi sẽ không hy vọng những chuyện như vậy diễn ra.
"Được rồi, vậy anh đi nhé."
"Vâng. Cẩn thận nhé, Onii-chan."
Khi mở toang cánh cửa lớn gỗ tồi tàn hơn bảy mươi năm tuổi của căn hộ, tôi được chào đón bằng một làn gió cuối xuân thổi qua.
Hôm nay là một ngày trong lành, hầu như chả có tí mây nào. Xác suất có mưa gần như là 0%
Đối với tôi, Himenokouji Akito, người đang chuẩn bị đặt bước chân đầu tiên vào một chương mới trong cuộc sống của mình, điều này quả thật là tuyệt vời.
"Ugh, mà không —— phải rồi!"
Em gái tôi chợt đuổi theo trong lúc tôi đang chuẩn bị bước ra khỏi tòa nhà. Miệng vẫn đang thở hổn hển.
"Chờ một tí Onii-chan! Em vẫn chưa nói hết mà!"
"Hả? Anh đã nghe em nói cả đống thứ về phương pháp trộn gạo cũng như công thức bí mật của món súp rồi mà."
"Không phải mấy thứ đó! Mà là chủ đề bro-con có thể mang đến nhiều sự bất tiện, nhưng nó chắc chắn không phải là một thứ bệnh tật!"
Em gái tôi phóng như bay xuống đường trong khi vẫn đang mặc trên người miếng tạp dề, đôi mắt nó thì bây giờ trông như hai hình tam giác bị đảo ngược lên vậy.
"Thật là…..Onii-chan quá đáng lắm đó. Anh luôn cố gắng tìm cách thay đổi chủ đề rồi trốn thoát khỏi đứa em gái dễ thương xinh xắn của mình, người đang cố gắng nói cho anh về những điều cực quan trọng. Không phải em đã nói là lần này em sẽ không bị lừa rồi, không đúng sao?"
"Mmm, hình như em có nói vậy. Nhưng em gần như đã hoàn toàn trúng kế của anh rồi mà, đúng không? Mới vừa nãy thôi."
"Cái đó không tính!"
Con bé chỉ tay vào tôi với một tiếng *swoosh*.
"Bởi vì đây là điều cực kì quan trọng, làm ơn hãy chăm chú nghe em một tý đi! Chừng nào anh còn chưa nghe hết những gì em nói, anh sẽ phải đứng yên đó và không được di-"
"Vậy thì để lúc khác đi. Anh không còn nhiều thời gian đâu."
"Cá-!? Anh dám quay lưng với em và vội vã bỏ đi như thế sau khi nói những lời ấy ư!? Đủ rồi, anh không chạy thoát được đâu. Với đôi chân thần tốc có thể chạy được năm mươi mét chỉ trong sáu giây này, tóm được Onii-chan chỉ dễ như rùa và t-"
"À, đúng rồi. Hình như em phải rửa sạch đống bát đĩa ngay lập tức mà, và đâu được để nó lại đâu. Anh trai của em ghét nhất là những đứa trẻ không chịu tuân theo luật lệ đấy nhé, em biết đó."
"T-Thật là quá đáng mà! Từ đầu anh đã gài bẫy em rồi đúng không!? Onii-chan là đồ ngốc! Anh thật là ích kỉ!"
Tôi giả lơ không thèm nghe những lời cự nự của con bé. Rồi tăng tốc bước chân của mình, bước đi một cách khẩn trương.
….. Chà chà.
Tôi có cảm giác hôm nay là một ngày khá là lộn xộn đây.
Vào buổi sáng ngay tại bàn ăn, trong phòng dinh dưỡng của căn nhà ở dành cho học sinh học viện Thánh Ririana.
Với đôi mắt nâu sáng rực, đứa em gái có vấn đề của tôi đột nhiên cất tiếng.
"Nhiều người cứ quan niệm có brother-complex trong người nghĩa là có bệnh. Thậm chí còn có một số người thiển cận còn kiên quyết tin chắc rằng brother-complex là một loại triệu chứng của bệnh tâm thần nào đó nữa chứ. Những người đó cứ bám riết vào mấy cái sai lầm vớ vẩn đã từng xảy ra trong quá khứ mà áp đặt lên tất cả, đó quả là một sự thật đáng buồn. Tuy nhiên, mặc dù vậy, chúng ta cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Chúng ta phải kiên quyết duy trì lập trường của mình, và đấu tranh lại với các thành kiến đó cho đến khi nó hoàn toàn biến mất mới thôi."
"............"
Ngồi đối diện với em gái của tôi, người vừa bất chợt phun ra những lời nói trang trọng như thế, tôi dừng việc ăn sáng lại.
"Mặc dù quả thực anh không hiểu em đang nói về cái gì. Anh chỉ nói thế này – brother-complex không phải là thứ gì đó hay ho đâu, đúng không? Em không thể phát triển nó thành tình yêu được."
"Hmph. Mấy cái đó thì em thừa biết rồi…. nhưng Onii-chan lại là một trong những người tội nghiệp bị nhiễm chứng bệnh có tên "quan niệm tầm thường". Đó có lẽ là điểm yếu duy nhất ở anh trai em, người mà em yêu thương nhất đấy."
"Nhưng nếu em là bro-con, em sẽ không thể sanh ra được những đứa trẻ khỏe mạnh, đúng không nào? Thực tế là, sự kết hợp của các tế bào gien giữa hai cá thể có mối quan hệ ruột thịt gần nhau sẽ dẫn đến việc cản trở sự phát triển của các thế hệ tương lai. Điều đó đã được chứng minh bằng cả lịch sử và khoa học."
"Vâng, đúng vậy! Em đang muốn nói với anh về việc đó đây!"
"Em đừng có vung vẩy đũa lung tung nữa. Thế là bất lịch sự đấy."
"Chính xác bởi vì cái điều cấm kỵ đó, nó sẽ làm cho tình yêu nồng nàn này ngày càng thêm kích thích hơn!"
Con bé lờ đi lời nhắc nhở của tôi và lại tiếp tục.
"Em dám chắc mà nói. Brother-complex là một món quà đến từ thượng đế - một năng khiếu có một không hai."
"Aha."
"Thật vậy, chính vì em là bro-con. Cho nên em thường phải chịu đựng những lời chỉ trích vô cớ đến từ người khác. Thậm chí có lúc em còn bị đối xử một cách không công bằng chỉ vì trong tiềm thức của người ta cho rằng như vậy là đúng, mà em thì không thể nào phản biện lại được. Em phải thừa nhận rằng, trong cuộc sống thường ngày, đây là quả một điểm khá bất tiện."
"Thay vì nói mấy thứ đó, tại sao em không nhanh ăn đi? Thức ăn sẽ nguội mất nếu em không ăn nhanh đấy, biết không?"
"Nhưng, anh không thể nói đó là bệnh tật hay tai ương gì đó được! Mọi người làm sao mà biết được niềm hạnh phúc mà em được thưởng thức mỗi ngày nhờ tình yêu với Onii-chan chứ! Là một người xem anh trai ruột thịt của mình như một người khác giới và yêu anh ấy sâu sắc vì điều đó, những người kia làm sao biết được cuộc sống của em huy hoàng và lộng lẫy đến nhường nào cơ chứ!"
"….. Em biết đó, người kia đâu nhất thiết phải là anh, đúng không? Thực chất niềm hạnh phúc mà em cảm thấy được cũng sẽ y như vậy nếu một nửa còn lại không hề có quan hệ máu mủ với em mà."
"Không, anh nhầm hoàn toàn rồi! Chính vì nó đi ngược lại luân thường đạo lý, thế nên chúng ta mới có thể thưởng thức trọn vẹn niềm hạnh phúc! Không phải sao, người ta nào có thể tìm thấy được hương vị nồng nàn đích thực của tình yêu nếu nó cứ xuôi chèo mát mái cơ chứ? Câu trả lời là không, hoàn toàn không!"
"Ara. Cơm sáng nay ngon thật đấy."
Tôi nhận ra rằng cuộc đối thoại này sẽ không kết thúc sớm đâu.
Tôi lờ đi lời nói của con bé, và cố chuyển đề tài.
"Từng hạt gạo đầy đặn và bóng loáng. Hoàn toàn khác biệt so với những bữa trước. Em đã đổi sang dùng loại gạo khác rồi à?"
"Làm ơn đi mà Onii-chan. Cách này không còn tác dụng nữa đâu, anh thừa biết rồi đó?"
*Che che che*, em gái tôi ve vẩy ngón trỏ của mình.
"Akiko đã có thừa kinh nghiệm về nó rồi, tuyệt chiêu mà Onii-chan luôn tự hào, đó là đánh trống lảng. Đúng vậy, nếu anh nghĩ rằng nó luôn luôn hiệu quả, vậy thì anh nhầm to rồi đấy."
"Nếu xem xét kĩ hơn một chút, có phải em đã trộn lẫn nhiều loại gạo vào với nhau, đúng không nhỉ?"
"Hả!? Anh nhận ra rồi ư!?"
Khuôn mặt em gái tôi chợt thể hiện một nét biểu cảm như thể vừa mừng vừa sốc.
"Em định giữ bí mật về nó ấy chứ, nhưng ai mà ngờ nó lại dễ dàng bị nhận ra như thế…. thật đúng là Onii-chan có khác."
"Có khi nào…. đây toàn là loại gạo rẻ tiền thôi, đúng không?"
"Ah, anh thật nhạy bén. Đúng vậy, chính là nó đấy. Em đã dùng loại gạo truyền thống, khoảng 500 yên một kí."
"Eh….. Dù vậy nhưng phần cơm này quả thực rất ngon."
"Vâng. Đúng thật, chưa chắc chỉ có gạo đắt tiền mới làm nên cơm ngon."
"Uhuh. Có nghĩa là, giống như kiểu pha chế cà phê đấy hả?"
"Đúng là Onii-chan. Anh nói trúng phóc rồi đấy."
"Ah... Không biết sao mà mùi vị nó lại tuyệt vời đến thế nhỉ. Có thể làm 1+1 bằng 3 và thậm chí đến cả 4, em thật tuyệt vời đấy."
"Ehehe. Cảm ơn lời khen của anh."
"Nhắc mới nhớ, vậy em học các kỹ năng này ở đâu thế ? Không lẽ nhà Arisugawa mà cũng dạy em những thứ này sao?"
"Không, sao có thể thế được? Em được ông chủ của tiệm gạo, người mà em mới kết thân được gần đây chỉ cho vài mánh. Vì nhà Arisugawa rất nổi tiếng, nên họ chỉ sử dụng gạo với chất lượng thượng hạng thôi. Thật ra, chỉ cần cố gắng một chút, gạo giá bình dân cũng có thể ngon được giống như thế này….. chẳng qua là do tư tưởng những người đó quá bảo thủ mà thôi."
"…..Haizz, anh thật lòng xin lỗi vì đã để em phải trải qua nhiều rắc rối thế này nhé."
"? Em đã làm gì sai sao?"
"Không, chỉ vì ngân sách của gia đình ta hơi bị eo hẹp. Nên em mới phải đi học những kĩ năng như thế, chỉ bởi vì em muốn tiết kiệm chi tiêu của gia đình, ngay cả khi nó cũng không đáng là bao. Không phải sao? Nếu anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa, thì hẳn em sẽ được thoải mái hơn rồi. "
"Onii-chan, anh nói gì thế? Em đang cực kì hài lòng với cuộc sống hiện tại của chúng ta, và mỗi ngày em đều rất biết ơn Onii-chan vì đã chung sống cùng với em. Tiết kiệm chi tiêu hết sức có thể, và sử dụng nó một cách hiệu quả trong cuộc sống, đó không phải là trách nhiệm của một người vợ ư. Onii-chan nên tập trung vào công việc của anh, trong lúc em thì tập trung vào công việc nhà, như thế không tuyệt sao?"
"Chắc vậy. Mặc dù anh phát hiện có vài từ trong lời nói của của em dường như không ổn cho lắm... Chà, vậy ra nó là như thế . Nếu em nghĩ như vậy thì anh cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Em quả thực là cô em gái đảm đan đấy, Akiko."
"Ehehe, cảm ơn anh. Onii-chan, anh ăn nhanh lên nào kẻo nó nguội mất. Vẫn còn khá nhiều đấy."
"Mmm. Vì nó ngon quá nên anh sẽ ăn thêm một tí nữa vậy."
"Được rồi, cứ ăn đến khi anh thấy vừa lòng thì thôi. Còn nữa, em cũng đã đặt rất nhiều tâm huyết vào món súp miso lắm đó, anh có nhận ra không vậy?"
"Ohh? Thế em đã làm gì vậy?"
"Kuku. Anh đoán thử xem."
"Uhh-Hmm…… Nghe em nói thế thì, vị mặn hình như hơi nhiều hơn so với bình thường….. Không, bí quyết chắc phải ở trong cái màu hơi sẫm này? Uhh-Hmm...."
............
..................
.................. ..................
"-Oh. Đến giờ rồi ư?"
"A, đúng vậy nhỉ. Hình như chúng ta nói chuyện hơi nhiều thì phải."
"Nếu không nhanh lên, chúng ta sẽ bị trễ mất."
"Được rồi, Onii-chan, anh đi tới trường trước đi. Em sẽ đi sau khi dọn dẹp đống bát đĩa. Hôm nay là đến lượt rửa bát của em mà."
"Oh. Vậy anh xin lỗi nhé."
"Anh đừng để tâm. Em thực sự muốn đi tới trường cùng Onii-chan – nhưng nếu em mà không làm thì có nghĩa là đã tự ý phá luật của chúng ta rồi."
"Mmm vậy đi. Thái độ tuân thủ luật của em thật đáng tin cậy đấy."
"Không, cũng không có gì đâu ạ."
"Mmm, Vậy thì-"
Tôi đứng dậy từ cái bàn nhỏ, kiểm tra ngoại hình của mình qua chiếc gương trên sàn.
Nhưng sự thật là, cho đến giờ, cơ thể tôi vẫn chưa quen với sự thay đổi của đồng phục mới học viện Ririana từ bộ đồng phục cũ lỗi thời của tôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tôi với chức vụ là thành viên hội học sinh. Mặc dù được giao cái chức phó trợ lý thư ký (thật ra là chân chạy vặt) này chẳng phải là thứ tôi mong muốn gì cho lắm. Tôi nghĩ chắc chả có thằng nào giống như tôi đâu, vừa mới chuyển tới ngôi trường này và giờ phải đi lông bông làm nhiệm vụ vặt vãnh. Nhưng nếu làm không khéo, tôi chắc chắn sẽ làm xấu mặt em gái mình, người đang nắm giữ chức thư kí. Với tư cách là anh trai con bé, tôi sẽ không hy vọng những chuyện như vậy diễn ra.
"Được rồi, vậy anh đi nhé."
"Vâng. Cẩn thận nhé, Onii-chan."
Khi mở toang cánh cửa lớn gỗ tồi tàn hơn bảy mươi năm tuổi của căn hộ, tôi được chào đón bằng một làn gió cuối xuân thổi qua.
Hôm nay là một ngày trong lành, hầu như chả có tí mây nào. Xác suất có mưa gần như là 0%
Đối với tôi, Himenokouji Akito, người đang chuẩn bị đặt bước chân đầu tiên vào một chương mới trong cuộc sống của mình, điều này quả thật là tuyệt vời.
"Ugh, mà không —— phải rồi!"
Em gái tôi chợt đuổi theo trong lúc tôi đang chuẩn bị bước ra khỏi tòa nhà. Miệng vẫn đang thở hổn hển.
"Chờ một tí Onii-chan! Em vẫn chưa nói hết mà!"
"Hả? Anh đã nghe em nói cả đống thứ về phương pháp trộn gạo cũng như công thức bí mật của món súp rồi mà."
"Không phải mấy thứ đó! Mà là chủ đề bro-con có thể mang đến nhiều sự bất tiện, nhưng nó chắc chắn không phải là một thứ bệnh tật!"
Em gái tôi phóng như bay xuống đường trong khi vẫn đang mặc trên người miếng tạp dề, đôi mắt nó thì bây giờ trông như hai hình tam giác bị đảo ngược lên vậy.
"Thật là…..Onii-chan quá đáng lắm đó. Anh luôn cố gắng tìm cách thay đổi chủ đề rồi trốn thoát khỏi đứa em gái dễ thương xinh xắn của mình, người đang cố gắng nói cho anh về những điều cực quan trọng. Không phải em đã nói là lần này em sẽ không bị lừa rồi, không đúng sao?"
"Mmm, hình như em có nói vậy. Nhưng em gần như đã hoàn toàn trúng kế của anh rồi mà, đúng không? Mới vừa nãy thôi."
"Cái đó không tính!"
Con bé chỉ tay vào tôi với một tiếng *swoosh*.
"Bởi vì đây là điều cực kì quan trọng, làm ơn hãy chăm chú nghe em một tý đi! Chừng nào anh còn chưa nghe hết những gì em nói, anh sẽ phải đứng yên đó và không được di-"
"Vậy thì để lúc khác đi. Anh không còn nhiều thời gian đâu."
"Cá-!? Anh dám quay lưng với em và vội vã bỏ đi như thế sau khi nói những lời ấy ư!? Đủ rồi, anh không chạy thoát được đâu. Với đôi chân thần tốc có thể chạy được năm mươi mét chỉ trong sáu giây này, tóm được Onii-chan chỉ dễ như rùa và t-"
"À, đúng rồi. Hình như em phải rửa sạch đống bát đĩa ngay lập tức mà, và đâu được để nó lại đâu. Anh trai của em ghét nhất là những đứa trẻ không chịu tuân theo luật lệ đấy nhé, em biết đó."
"T-Thật là quá đáng mà! Từ đầu anh đã gài bẫy em rồi đúng không!? Onii-chan là đồ ngốc! Anh thật là ích kỉ!"
Tôi giả lơ không thèm nghe những lời cự nự của con bé. Rồi tăng tốc bước chân của mình, bước đi một cách khẩn trương.
….. Chà chà.
Tôi có cảm giác hôm nay là một ngày khá là lộn xộn đây.
Danh sách chương