CHƯƠNG 477

Người làm hốt hoảng chạy lên, nói Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy tìm đến nhà.

Cố Mặc Ngôn bảo Tô Thư Nghi năm nghỉ trong phòng rồi một mình anh xuống dưới †âng.

Tô Thư Nghỉ vẫn không yên tâm, cô không kìm lòng được mà đi đến đầu cầu thang, sau đó thấy Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy đang đỏ mặt tía tai làm ầm ïtrước mặt Cố Mặc Ngôn.

Bọn họ hy vọng Cố Mặc Ngôn có thể tha cho Lâm Bảo Châu.

Dù gì Lâm Bảo Châu cũng chỉ là một cô gái, hơn nữa cô ta còn đang mang thai, đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Cố, dù thế nào thì họ cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta bị đưa đến châu Phi được.

Nhất là Cố Thành Vũ, hiện giờ ông ta đang rất hối hận.

Dù ông ta có vô tình hơn nữa thì hố dữ cũng không ăn thịt con, trước đây ông ta dám để Lâm Bảo Châu ra tay hãm hại Tô Thư Nghi là vì ông ta nghĩ Lâm Bảo Châu là người có ơn với Cố Mặc Ngôn, cô ta có kim bài miễn tử.

Nhưng không ngờ, Tô Thư Nghỉ lại là giới hạn của Cố Mặc Ngôn, động đến Tô Thư Nghĩ, kim bài miễn tử gì đó cũng vô dụng.

Huống hồ, Lâm Bảo Châu vốn chẳng phải là người có ơn cứu mạng với Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn, cậu không thể châm chước một lân được sao?” Cố Thành Vũ nghiến răng nghiến lợi: ‘Dù gì chúng ta cũng là người thân mài”

“Chú út, chú cứ coi như cháu nợ ơn chú đi.”

Cố Gia Huy cầu xin: “Cho dù có trách tội Bảo Châu thì cũng vì đứa trẻ ở trong bụng cô ấy mà tha cho cô ấy đi.”

“Không được!” Cố Mặc Ngôn không hề bị bọn họ thuyết phục: “Cô ta dám động vào Tô Thư Nghỉ thì cũng phải chuẩn bị sẵn tỉnh thân chấp nhận kết cục này.”

Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy tuyệt vọng.

Bọn họ biết Cố Mặc Ngôn ra tay tàn ác cỡ nào, nếu anh đã nói không tha cho Lâm Bảo Châu, vậy thì cô ta thật sự không còn đường sống nữa rồi.

E là đứa trẻ ở trong bụng cô ta cũng sẽ…

Ở trên cầu thang, Tô Thư Nghi đã nghe được cuộc trò chuyện của ba người họ, có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

Lúc Cố Thành Vũ và Gố Gia Huy tuyệt vọng, Tô Thư Nghi chậm rãi bước xuống cầu thang rồi lên tiếng.

“Hai người muốn Cố Mặc Ngôn đồng ý tha cho Lâm Bảo Châu cũng không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện.”

Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy ngạc nhiên nhìn Tô Thư Nghi, họ không ngờ cô lại đồng ý tha cho Lâm Bảo Châu.

“Điều kiện gì?” Cố Thành Vũ vội hỏi.

“Hai người phải chuyển một nửa cổ phần của tập đoàn nhà họ Gố cho Cố Mặc Ngôn.” Tô Thư Nghi nói rõ ràng từng chữ.

Tô Thư Nghỉ còn nhớ trước đây ông cụ Cố từng nói với mình, Cố Mặc Ngôn không có cổ phần ở nhà họ Cố đều do một tay Cố Thành Vũ gây khó dễ, cho nên cô muốn nhân cơ hội này giành lại chút lợi ích cho Cố Mặc Ngôn.

“Không được!” Cố Thành Vũ bật thốt.

“Vậy thì hai người đừng mong giữ lại Lâm Bảo Châu và đứa trẻ trong bụng cô ta.” Tô Thư Nghi vô tình nói.

Gương mặt của Cố Thành Vũ lập tức trở nên khó coi.

Ũ Ngay cả Cố Mặc Ngôn, sau khi nghe thấy điều kiện của Tô Thư Nghi cũng hơi ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện