CHƯƠNG 469

Cố Mặc Ngôn cau mày, nắm lấy cằm Tô Thư Nghi, buộc cô nhìn về phía mình: ‘Ông nội là người sáng suốt. Chờ đến khi điều tra ra ngọn nguồn, ông nội chắc chắn sẽ biết phân biệt đúng sai, sẽ không trách em đâu.”

Cố Mặc Ngôn hôn lên từng giọt nước mắt của Tô Thư Nghỉ rồi nuốt vào miệng, cuối cùng hôn lên môi cô, như thể anh muốn trao cho cô cảm giác an toàn vậy.

Tô Thư Nghi cảm nhận được sự an ủi của Cố Mặc Ngôn, dần dần tâm trạng cũng bình tĩnh hơn. Cô hít thở chậm rãi, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Cố Mặc Ngôn để Tô Thư Nghi nằm xuống, đắp chăn cho cô, xong xuôi anh mới đẩy xe lăn đi ra phòng khách.

Dương Tùng Đức đã đi điều tra về.

“Cậu Cố.”

“Điều tra thế nào rồi?” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng hỏi.

“Có kết quả rồi. Tôi đã đi hỏi người làm nhà họ Cố và người của bệnh viện, họ khai là do Lâm Bảo Châu và Gố Thành Vũ làm. Hai người đó cố tình đánh tráo thuốc bổ ông cụ đưa cho mợ Gố, dựng vở kịch là mợ Cố mang thai nhưng thực chất chỗ thuốc kia đều có độc tố tác dụng chậm, nếu sử dụng lâu dài thì sẽ khiến mợ Cố không thể có con được nữa. Họ còn mua chuộc bệnh viện, làm giả kết quả khám thai của mợ (0 Dương Tùng Đức báo cáo kết quả rõ ràng rành mạch, lúc mới biết được sự thật anh †a cũng rất phần nộ, tức Lâm Bảo Châu và Cố Thành Vũ không có nhân tính.

“Giỏi lắm.” Cố Mặc Ngôn nổi giận cực độ nhưng vân rất tỉnh táo, ngón trỏ gõ vào †ay vịn một cách nhịp nhàng: “Dương Tùng 19)Uf© “Có tôi.”

“Lôi cổ Lâm Bảo Châu đến nhà kho cho tôi, tôi phải dạy dỗ cô ta tử tế mới được, để cô †a biết thế nào là trả giá.”

Nhìn vẻ mặt Cố Mặc Ngôn lạnh như băng, Dương Tùng Đức lập tức hiểu ý…

Lần này cậu Cố nổi giận thật rồi, không còn màng đến ơn huệ của Lâm Bảo Châu nữa.

Bên này Lâm Bảo Châu chưa kịp chuẩn bị tỉnh thần thì đã bị người ta đột ngột bắt đi, sau đó bị ném vào trong một căn phòng ngầm dưới đất.

Trong lòng cô ta dấy lên sự sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết lúc này ai dám bắt cô ta giữa thanh thiên bạch nhật như thế, cho đến khi…

Dương Tùng Đức đẩy xe lăn của Cố Mặc Ngôn xuất hiện ở cửa, từng bước tiến lại gần, từ trong bóng tối bước ra ánh sáng, hệt như một con ác quỷ đang lặng lẽ đến bên Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu bất giác hoảng sợ, nhưng cô ta biết mình không được cuống. Gô ta vẫn chưa biết rõ nguyên nhân, không thể yếu đuối được.

“Cố Mặc Ngôn! Anh bắt tôi đến đây làm gì!”

Cô ta vùng vấy: “Anh đối xử với người từng cứu mạng mình thế này sao?”

Cố Mặc Ngôn chẳng buồn đếm xỉa, anh dừng xe lăn trước mặt cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Chuyện Tô Thư Nghi mang thai là ị do cô làm phải không”

Lâm Bảo Châu thầm hoảng hốt, nhưng chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại được trạng thái, nói: “Là tôi làm thì đã sao.

Chẳng phải chỉ là ngụy trang để cô ta mang thai, tiện thể định khiến cô ta không thể mang thai thôi à. Nhưng Cố Mặc Ngôn anh cũng không thể làm gì được tôi, bởi vì tôi là ân nhân cứu mạng của anh.”

Lâm Bảo Châu ngạo nghề nhìn Cố Mặc Ngôn, cô ta thích nhìn dáng vẻ người khác chướng mắt mình nhưng lại hết cách và không làm gì được cô ta.

Đây là một loại khoái cảm, khoái cảm ngược đãi và trả thù.

Cố Mặc Ngôn cười mỉa: “Cô đừng tưởng răng cô đã cứu tôi nên muốn làm gì thì làm. Tôi nói rồi, tôi sẽ báo đáp cô, với điều kiện tiên quyết là cô không được động tới Tô Thư Nghi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện