CHƯƠNG 466

Trương Bội là bạn đại học của Tô Thư Nghi, cũng đang làm việc ở thành phố S.

Ngày đó Tô Thư Nghi bị hãm hại, bị cả trường sỉ vả, chỉ có một mình cô ấy là người tin tưởng cô.

Trương Bội nhãn tin hỏi Tô Thư Nghỉ ngày mai có lịch làm gì không.

Tô Thư Nghỉ nghĩ nghĩ rồi trả lời cô ấy là không có lịch gì cả, thế là Trương Bội rủ cô đến nhà cô ấy chơi.

Tô Thư Nghỉ thấy lâu rồi họ không gặp nhau, vả lại cũng cần đi giải tỏa tâm trạng nên đã đồng ý.

Lúc Tô Thư Nghi đến, Trương Bội đang chơi đùa cùng con gái.

Trẻ con một tuổi mới bắt đầu lớn, đường nét khuôn mặt lẫn cử chỉ đều rất non nớt.

Tô Thư Nghi mới vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng chào lanh lảnh của con gái Trương Bội: ‘Em chào chị!”

“Ù!” Được gọi chị làm tâm trạng Tô Thư Nghỉ vui vẻ lên hẳn, mọi buồn phiền ngày hôm qua cũng đều tan biến.

Tô Thư Nghi xoa đầu con gái Trương Bội, lấy ra một chiếc kẹo từ trong túi xách đưa cho cô bé.

“Cảm ơn chị!”

Nói xong, con gái Trương Bội lại chạy đi chơi.

“Thư Nghị, lâu rồi không gặp.” Kết hôn sinh con xong, cuộc sống của Trương Bội càng thêm nhàn hạ, mặc dù có hơi phát tướng nhưng trông có vẻ rất hạnh phúc.

Tô Thư Nghỉ xúc động nhìn Trương Bội: “Đã mấy năm rồi không gặp, không ngờ tốc độ của cậu nhanh thật, con đấ lớn thế này rồi cơ à?”

“Cậu cũng có kém gì đâu.” Trương Bội đùa lại: “Lấy Cố Mặc Ngôn là cậu cũng giỏi rồi, kết hôn mà cũng không báo cho tớ biết.”

Hai người ngồi tám chuyện với nhau, Trương Bội thật lòng quan tâm đến Tô Thư Nghi, chân chừ một lát nhưng vẫn không thể không hỏi khéo: ‘À phải rồi, Cố tổng…

có biết hồi đó cậu…

Tô Thư Nghi cười nhạt: “Anh ấy biết.”

“Cố tổng đúng là bao dung thật đấy.”

Trương Bội thật lòng vui thay cho cô: ‘Đàn ông tốt không bao giờ để ý mấy chuyện đó đâu.”

Tô Thư Nghi mỉm cười: ‘Không phải anh ấy không để ý, mà là vì… người năm đó chính là anh ấy.”

Tô Thư Nghỉ kể đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy nghe.

“Trời đất ơi!’ Trương Bội ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng: “Vậy thì hai người đúng là có duyên phận rồi! Ông trời đã quyết định là phải ở bên nhau.”

“Đúng đó, tớ cũng đâu có ngờ. Một năm qua xảy ra bao nhiêu chuyện mới thấy duyên phận thật thần kỳ.’ Tô Thư Nghi cúi đầu sờ bụng mình: “Bây giờ tớ và anh ấy cũng đã có kết tinh của tình yêu rồi.”

“Cậu có thai rồi hả?” Trương Bội ngạc nhiên nhìn Tô Thư Nghĩ.

Đúng là những chuyện xảy đến với Tô Thư Nghi rất nhiều, rất phức tạp nhưng cũng rất thân kỳ, người bình thường thật sự không thể chịu đựng nổi.

“Ừ, mới hơn một tháng thôi.”

“Này này.” Trương Bội ra vẻ úp mở: “Chồng tớ là bác sĩ Đông y khoa phụ sản khoa đó, có cần bảo anh ấy bắt mạch cho cậu không?”

“Vậy thì còn gì bằng!” Tô Thư Nghi vui mừng đáp.

Đợi một lúc lâu chồng Trương Bội mới về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện