CHƯƠNG 457

Tô Thư Nghỉ luôn cảm thấy lời nói của Lâm Bảo Châu có hàm ý thâm sâu, nghe mà thấp thỏm bất an, không khỏi nhíu mày nói: ‘Lâm Bảo Châu, chính cô cũng là phụ nữ có thai, nói những lời này ra không sợ gặp báo ứng à? Sao cứ phải kéo dài ân oán của chúng ta để đời sau gánh chịu chứ?”

“Ân oán?” Giọng Lâm Bảo Châu lập tức sắc lẹm: “Tô Thư Nghi, chị nghe cho kỹ đây.

Tôi và chị kiếp trước thù hận, kiếp này oan trái, chị có trốn cũng không thoát đâu. Mẹ †ôi ở nước ngoài xa xôi thì không làm gì được chị thật. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ khiến chị phải trả giá gấp bội! Cả bà mẹ Tô Ninh Kiều của chị nữa… Bà ta làm mẹ tôi rơi bao nhiêu nước mắt chị có biết không hải!

Thế nên tôi mới hận chị, tôi hận không thể khiến các người chết hết đi, kể cả con chị!”

“Lâm Bảo Châu!” Tô Thư Nghi chỉ hận không thể lập tức đuổi cô ta ra khỏi cửa: “Nếu cô tới để tìm trò vui ở chỗ tôi thì mời cô đi cho. Nơi này là nhà của tôi!”

“Tôi cứ không đi đấy! Tôi không đi!” Lâm Bảo Châu tàn nhãn nói, dáng vẻ mặt dày mày dạn, la lối om sòm: “Tôi nói cho chị biết, tôi muốn gặp Cố Mặc Ngôn chứ không phải chị! Tôi sẽ không đi! Tôi đi rồi, nói không chừng Gố Mặc Ngôn cũng sẽ mời tôi trở lại, đến lúc ấy sẽ còn tới hỏi tội chị! Bởi vì tôi là ân nhân lớn của anh ta, chị nghe chưa hả? Là ân nhân cứu mạng!”

Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên cảm thấy một cơn choáng váng dâng lên đỉnh đầu, nếu còn duy trì trạng thái này với Lâm Bảo Châu thì chắc sẽ tức đến mức động thai, mất nhiều hơn được.

Lâm Bảo Châu có sức ầmT thì cứ để mặc!

cho cô ta một mình ở đây ầm ï đến đủ đi.

“Vậy cô cứ ở đây từ từ mà chờ, xin lỗi không tiếp được!” Tô Thư Nghi rời khỏi phòng khách, tự mình trở lại phòng ngủ.

“Này Tô Thư Nghị, thái độ gì đấy hả! Chị đối xử với ân nhân nhà chị như thế à? Tô Thư Nghĩ! Tôi nói chị biết, tôi dám đảm bảo những ngày sau này của chị sẽ ngày càng đau khổ đấy!”

Giọng nói của Lâm Bảo Châu vang lên từ phía sau Tô Thư Nghỉ. Không biết vì sao, trông Lâm Bảo Châu có vẻ hơi đắc ý, trong lòng Tô Thư Nghi chợt dâng lên dự cảm không hay, tựa như có chuyện gì sắp xảy ra Vậy.

Nhưng dù bây giờ Lâm Bảo Châu được Cố Mặc Ngôn báo ơn thì có thể gây ra chuyện gì được chứ?

Thấy Tô Thư Nghĩ trốn về phòng ngủ, Lâm Bảo Châu cảm thấy mình thắng rồi, nhưng cảm giác thắng lợi còn chưa dấy lên ngưỡng cao nhất, cô ta chưa từ bỏ ý định.

Lâm Bảo Châu ỷ vào mình là ân nhân cứu mạng Cố Mặc Ngôn, bắt đầu đi lại khắp nhà Tô Thư Nghi.

Thấy mọi trang hoàng trong nhà Cố Mặc Ngôn đều cực kỳ quý báu, rất nhiều thứ là hàng độc nhất vô nhị, cô ta không khỏi hâm mộ, đố ky, phẫn hận. Tiếp tục nhìn trang hoàng khác trong phòng… đều là thiết kế cao cấp nhất hiện tại, tác phẩm đẳng cấp bậc thầy.

Đồ điện gia dụng rất đầy đủ, cũng đều vượt qua mức quy định, còn có rất nhiều sản phẩm thông minh điều khiển bằng giọng nói. Nhìn không gian sống tiên tiến nhất như sinh sống tại nước ngoài của bọn họ là biết cuộc sống cực kỳ tự tại.

Đồ con hoang Tô Thư Nghi dựa vào đâu mà được phép hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, dựa vào đâu được người đàn ông như Cố Mặc Ngôn yêu thương. Năng lực của con hồ ly tỉnh này đúng là đáng gờm.

Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Tô Thư Nghi rơi vào tay Lâm Bảo Châu này thì đời này coi như bỏ! Ngày tháng tốt đẹp của chị ta chắc chắn chẳng còn bao nhiêu, Lâm Bảo Châu này nhất định phải khiến chị ta vạn kiếp bất phục, hai bàn tay trắng!

Lâm Bảo Châu chơi trò cũ, làm bộ khát nước, hô to: “Ôi chao, khát quá đi mất. Tô Thư Nghi, ra châm trà cho tôi đi.”

“Không phải cô vừa uống rồi à?” Tô Thư Nghi từ phòng ngủ nói với ra: ‘Mới đó đã lại khát rồi?”

Lâm Bảo Châu kêu gào: “Tôi với chị đều là phụ nữ có thai, chẳng lẽ chị không biết phụ nữ có thai rất dễ dàng khát nước à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện