CHƯƠNG 453

Ông cụ Cố nhìn Tô Thư Nghi đầy trìu mến, sau đó lại nhìn vào bụng cô và nói: “Tô Thư Nghị, cuối cùng cháu cũng làm được! Khá lắm! Mấy thứ thuốc bổ này rất có lợi cho cơ thể phụ nữ mang thai, cháu cứ yên tâm uống. Bây giờ cháu là người có công lao lớn nhất với nhà họ Cố.”

Ông nội đến nhà chơi thế này làm Tô Thư Nghi thật sự rất vui, cô vội mời ông vào nhà, sau đó lại bưng trà rót nước.

Ông cụ Gố nhìn cô lăng xăng, vội nói: Đứa bé ngoan, đừng bận rộn quá, có gì thì cứ để người dưới làm. Cháu phải dưỡng thai cho tốt mới được. Nếu thật sự không được thì nghỉ việc đi, chuyên tâm ở nhà làm tốt vai trò mợ Cố của cháu là được.”

Tô Thư Nghỉ cảm thấy hiện giờ ngoài việc dạ dày không thoải mái ra thì mọi thứ đều ổn, chưa đến mức phải từ chức.

Hơn nữa, mấy năm nay cô đã dốc sức làm việc ở tòa soạn cũng không dễ dàng, bảo cô từ chức, cô thật sự không nỡ.

Tô Thư Nghi nói: “Ông nội yên tâm đi, cháu có chừng mực mà ạ.”

“Được được, tùy cháu, cháu vui là được!”

Cố Trí Hưng vừa nghe nói Tô Thư Nghỉ mang thai, khỏi phải nói là ông cụ vui mừng cỡ nào. Ông thích nhất là đứa cháu Cố Mặc Ngôn này, đương nhiên cũng rất yêu thương con của anh.

Dạo gần đây Tô Thư Nghi cảm thấy Cố Trí Hưng càng tốt với mình hơn.

Mặc dù Cố Trí Hưng đã lớn tuổi nhưng ông cụ vấn rất có uy nghiêm. Tất cả mọi người đều tôn kính ông, đồng thời cũng rất sợ ông. Mặc dù đã không còn dáng vẻ quyền lực như Cố Mặc Ngôn, nhưng có thể thấy năm đó Cố Trí Hưng là nhân vật kêu mưa gọi gió thế nào trong giới kinh doanh.

Nhưng bây giờ trước mặt Tô Thư Nghi, ông thật sự chỉ giống như một ông cụ tốt bụng mà thôi.

Cố Trí Hưng thấy Tô Thư Nghi đang chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ thì không nhịn được hỏi: “Tô Thư Nghỉ, người ta nói sinh con trai hay con gái thì trực giác và cảm ứng của người mẹ là mạnh nhất, cháu cảm thấy trong bụng mình là trai hay gái?”

Cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này, trai hay gái đều được…

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Thư Nghi, Cố Trí Hưng cũng biết cô mang thai lần đầu, nhất định là không biết gì. Ông cũng không trách cứ cô, chỉ nói: ‘Chua cay là nữ, Tô Thư Nghi, dạo này khẩu vị của cháu thế nào, có thèm chua không?

Ông nhớ lúc bà nội cháu mang thai đã nôn nghén rất dữ dội, rất thích ăn cà chua, càng chua càng tốt, thậm chí chanh mà bà ấy cũng ăn mấy rổ”

Chanh? Tô Thư Nghi suy nghĩ, trong miệng trào ra nước chua.

“Không có, ông nội, dạo này cháu chỉ nôn suốt, chua hay cay đều không có cảm giác gì đặc biệt.”

“Buồn nôn là chuyện rất bình thường, cháu không cần căng thẳng, cứ thả lỏng thoải mái thôi. Ông thấy sắc mặt cháu không được tốt như trước kia, phải điều trị và bảo dưỡng thật tốt đấy.”

Đúng vậy, Tô Thư Nghi cũng cảm thấy dạo này sắc mặt của mình rất tệ, khẩu vị cũng kém, còn hay nôn mửa, người cũng gầy đi trông thấy.

Cố Kim Minh nói: “Thật ra cho dù là con gái ông cũng sẽ yêu thương nó, coi nó là người thừa kế của nhà họ Gố để bồi dưỡng, đến lớn sẽ đưa con bé đi du học ở ngôi trường tốt nhất. Cháu không cần lo lắng quá, lo lăng nhiều sẽ không tốt cho đứa bé.”

Tô Thư Nghi nghe nói vậy, sắc mặt cũng thoáng dao động.

Cô không ngờ ông cụ Cố lại coi trọng con của bọn họ như vậy, lại còn nói thẳng muốn để đứa bé này làm người thừa kế của nhà họ Cố?

Phải biết rằng, nhà họ Cố không chỉ có dòng dõi của Cố Mặc Ngôn, chỗ Cố Thành Vũ, Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu cũng đã có con.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện