CHƯƠNG 447

Trình Nam Quyền im lặng một lúc, Tô Thư Nghỉ cũng không hỏi tiếp.

Trình Nam Quyền đột nhiên nói: “Lúc đó thật ra nhà họ Trình cũng đang gặp khó khăn, không có nhiều tâm sức để điều tra chuyện này.”

Tô Thư Nghỉ rất ngạc nhiên, nhà họ Trình trong ba gia tộc lớn mà cũng có lúc gặp khó khăn ư?

Trình Nam Quyền không nói chỉ tiết về thời kỳ khó khăn của nhà họ Trình năm đó, có lẽ là cảm thấy khó nói.

Tô Thư Nghi trở về tòa soạn.

Chẳng hiểu sao cô lại hơi để tâm đến những lời Trình Nam Quyền nói, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tô Thư Nghi nhớ chị Trịnh vào làm trong tòa soạn lâu nhất, có lẽ chị ấy có thể biết được một số ân oán của nhà họ Trình năm đó.

Chị Trịnh hồi tưởng lại một lúc, sau đó lại lật nhật ký của mình năm đó, giải đáp nghỉ vấn của Tô Thư Nghi.

Chị Trịnh nói: ‘Mười năm trước, nhà họ Trình gặp phải một cuộc khủng hoảng kinh doanh chưa từng có, mấy tập đoàn tài chính lớn từ các thành phố khác thi nhau chèn ép tập đoàn nhà họ Trình. Suýt nữa đã bị một tập đoàn ở thành phố khác mua lại, gần như là nỏ mạnh hết đà, giang sơn khó giữ được.”

Chị Trịnh còn nói: “Chị nhớ chuyện năm đó rất chấn động, bởi vì mạch sống của ba gia tộc lớn liên kết với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Khủng hoảng lần này cũng kinh động đến hai nhà Quý, Cố nhưng bọn họ lại không ra tay cứu giúp, thay vào đó lại chờ đợi và quan sát.”

Tô Thư Nghi không thể không hỏi xen vào: “Tại sao bọn họ lại không ra tay giúp đỡ nhà họ Trình, không phải bọn họ có quan hệ thân thiết từ đời này sang đời khác sao?”

“Đúng vậy, vốn dĩ chắc chắn bọn họ sẽ ra †ay giúp đố, nhưng năm đó gặp phải khủng hoảng kinh tế thế giới, hai nhà bọn họ cũng gặp khó khăn. Cho nên chỉ có thể tạm thời quan sát, bọn họ cũng không hy vọng nhà họ Trình sẽ bị mua lại.”

Tô Thư Nghỉ lắng nghe từ đầu đến cuối.

Chị Trịnh bổ sung thêm: “Đến đây còn chưa hết đâu.”

“Còn có chuyện gì nữa sao?” Tô Thư Nghi hỏi.

“Điều này cũng không liên quan trực tiếp đến việc công ty bị chèn ép và mua lại.” Chị Trịnh nói: “Nhưng Trình Thu Uyển lại bị bắt cóc và biến mất vào đúng thời điểm then chốt này. Em nói xem, như vậy thì chẳng phải nhà họ Trình đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương sao?”

Hóa ra đằng sau vụ án bắt cóc năm đó còn có nhiều nhân tố ảnh hưởng như vậy, Tô Thư Nghỉ thầm nghĩ.

Chị Trịnh nói: “Bởi vì năm đó Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn…

Chị ấy dừng lại một lúc, bỗng dưng nghẹn lời vì không biết nên nói cho Tô Thư Nghi biết vụ án bắt cóc năm đó hay không.

Tô Thư Nghi nói: “Chị Trịnh, không sao đâu, chị nói đi. Cố Mặc Ngôn đã nói cho em nghe về vụ án bắt cóc rồi.”

Chị Trịnh yên tâm, tiếp tục nói: ‘May mà lúc ấy nhà họ Gố ra tay tương trợ, mặc dù lần đó Trình Thu Uyển chết trong vụ hỏa hoạn, nhưng tập đoàn nhà họ Trình lại bất ngờ nhận được sự giúp đỡ từ nhà họ Cố nhờ vụ bắt cóc lân này, sau đó mới vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu không thì e là nhà họ Trình bây giờ đã vắng tạnh.”

Đúng vậy, nhà họ Trình hiện giờ đã không còn được người ngoài coi trọng nữa, cho rằng họ đã là dĩ vãng.

Nhưng Tô Thư Nghỉ có dự cảm rằng, chỉ cần Trình Nam Quyền có thể quản lý tốt, ngày mà nhà họ Trình lấy lại vinh quang sẽ trong tâm tay.

Tô Thư Nghi nói: “Năm đó chắc là Cố Trí Hưng ra tay giúp đỡ ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện