CHƯƠNG 430

Rõ ràng người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, nhưng lúc bắt gặp ánh mắt của anh, Tô Thư Nghỉ lại có một loại ảo giác anh đang nhìn mình bằng đôi mắt ngạo mạn.

Trái tim của Tô Thư Nghi khẽ rung lên.

Là một phóng viên, cô đã từng gặp được rất nhiều người có máu mặt, nhưng khí chất trên người người đàn ông này vẫn khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó nói thành lời.

Không chỉ có thế, ánh mắt của người đàn ông này lạnh như băng, giống như không hề quan tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh.

Tô Thư Nghi thoát khỏi ký ức trở về với thực tại, cô nhìn Cố Mặc Ngôn rồi khẽ mỉm cười.

Không biết có phải là vì khung cảnh ở vòng quay mặt trời, hay là bị ảnh hưởng bởi những lời Tô Thư Nghi nói, Cố Mặc Ngôn cũng không còn vẻ lạnh lùng nữa, anh tỏ ra ngượng ngùng hiếm thấy.

Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghỉ, anh khẽ hỏi: “Chẳng phải phụ nữ các em đều thích ngồi vòng quay mặt trời sao?

Lãng mạn lắm đúng không?”

Tô Thư Nghi thở dài rồi nói: “Tiếc là buổi tối, không đủ náo nhiệt, đến cả kẹo bông cũng không thấy bán.”

“Kẹo bông ư? Em muốn ăn sao?” Cố Mặc Ngôn thấy Tô Thư Nghỉ không khó chịu, tâm trạng của anh cũng dần tốt lên.

Anh lập tức lấy điện thoại ra.

“Anh làm gì đấy?”

“Gọi điện thoại tìm người đến bán kẹo bông, bảo họ bán cho chúng ta ăn, đến ngay thôi, em đợi nhé.”

Tô Thư Nghỉ vội ngăn Cố Mặc Ngôn lại, cuối cùng cô cũng tươi cười.

Cô nói: ‘Em chỉ nói thế thôi, em không ăn nữa, anh đừng gọi điện thoại. Giờ này e là những người bán kẹo bông đều ngủ cả rồi, anh gọi điện thoại kêu họ dậy, em không nỡ, anh đừng gọi nữa.”

“Được, anh không gọi nữa, nghe lời em.”

Tô Thư Nghỉ luôn là người tốt bụng như thế.

Vòng quay mặt trời có nhân viên ra tiếp đón, người đó nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, anh đến rồi ạ, chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ cho anh rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

Tô Thư Nghỉ để ý đáng ra vòng quay mặt trời đã đóng cửa rồi, rõ ràng là Cố Mặc Ngôn đã bảo riêng người ở công viên trò chơi mở cửa lần nữa, nhân viên cũng rất kính trọng bọn họ.

Hai người cùng nhau đi lên vòng quay mặt trời, Cố Mặc Ngôn nắm tay Tô Thư Nghỉ rồi hỏi: “Anh biết mấy hôm nay em không được vui, cũng biết em đang giận anh, nhưng sau khi nghe xong lời giải thích sắp tới của anh, em có thể tha thứ cho anh không?”

Tô Thư Nghỉ nhìn vào đôi mắt của Cố Mặc Ngôn, không còn lạnh nhạt và nghiêm nghị giống như ngày thường mà mang theo sự cầu xin, trái tim của cô lập tức tan chảy.

“Cố Mặc Ngôn, anh không cần giải thích, †uy em không biết tại sao anh lại khoan dung với Lâm Bảo Châu như thế. Em cũng từng nghĩ chắc hẳn anh có lý do của mình, nhưng mà em… em ghen… cả tối anh cũng không về nhà… Tô Thư Nghỉ nói ra những lời trong lòng mình.

“Em ghen sao?” Đôi mắt Cố Mặc Ngôn bỗng sáng rực, rõ ràng ý mà anh quan tâm không thích hợp chút nào.

Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi lại ghen vì chuyện giữa anh và Lâm Bảo Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện