CHƯƠNG 428

Cố Mặc Ngôn tha cho Lâm Bảo Châu thì thôi, nhưng tại sao hiện giờ anh vấn còn quan tâm cô ta, giúp đỡ cô ta chứ?

Tô Thư Nghi càng nghĩ càng thấy buồn.

“Tô Thư Nghi, em mở cửa ra đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.” Giọng nói khe khẽ của Cố Mặc Ngôn lại vang lên ngoài cửa phòng một lần nữa, mang theo sự nóng ruột.

Tô Thư Nghỉ căn môi.

Cô biết giận dõi thế này cũng không phải là cách giải quyết vấn đề, cô do dự nghĩ xem mình có nên mở cửa hay không thì đúng lúc này…

Cộc cốc cóc, Đột nhiên có người tới gõ cửa.

Ngoài cửa có người gọi: “Cậu Cố Mặc Ngôn, tôi là quản gia, xin hãy mở cửa.”

Cố Mặc Ngôn sa sầm mặt mày, anh không vui ra ngoài mở cửa.

Quản gia nhìn vào bên trong, không nhìn thấy Tô Thư Nghị, thế là ông ấy cười nói: “Cậu Cố Mặc Ngôn, bên ngoài có rất nhiều người tới, ôn ào đòi tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông cụ cho bằng được, ông cụ bảo tôi đến gọi cậu và mợ xuống dưới nhà.

“ồ, được, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ xuống ngay.’ Cố Mặc Ngôn nói.

Tô Thư Nghỉ đã nghe thấy những lời của quản gia, cô mở cửa phòng vệ sinh rồi cúi đầu không nhìn Cố Mặc Ngôn.

“Tô Thư Nghi… Cố Mặc Ngôn nắm lấy cánh tay cô, anh năm rất chặt, Tô Thư Nghi thấy hơi đau.

Hốc mắt Tô Thư Nghỉ đỏ ửng, giọng cũng dịu đi, nhưng cô vẫn không nhìn vào mắt của Cố Mặc Ngôn: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta mau chóng xuống dưới đi, đừng để ông và mọi người phải đợi lâu.”

Thấy Tô Thư Nghỉ đau lòng, Cố Mặc Ngôn cũng rất khó chịu.

Nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp để nói ra, mọi người vẫn còn chờ bọn họ, họ phải xuống dưới trước đã.

Xuống dưới tầng, quả nhiên Tô Thư Nghỉ nhìn thấy rất nhiều khách mời.

Tin tức ông cụ Cố tổ chức sinh nhật không may để người ngoài biết được, có rất nhiều người đến để chúc mừng ông cụ.

Hầu như những người có máu mắt ở khắp thành phố S này đều đang tập trung ở đây, Tô Thư Nghỉ cũng coi như được mở mang tâm mắt.

Mọi người đều đang vui vẻ nói cười, ăn uống rượu chè linh đình.

Biệt thự nhà họ Cố vốn rất yên tĩnh, nhưng nay lại trở nên náo nhiệt bởi những kẻ đến nịnh bợ.

Tô Thư Nghi thấy không quen với cảnh tượng này, cô thấy rất mệt, phải đeo một chiếc mặt nạ tươi cười làm cô thấy rất khó chịu, cô thật sự không làm được chuyện ấy.

Thấy Lâm Bảo Châu và những người khác nói cười vui vẻ với nhau, cô lại càng không vui.

Thỉnh thoảng Lâm Bảo Châu lại đưa mắt nhìn Tô Thư Nghị, trong ánh mắt của cô ta toàn là đắc ý và khiêu khích.

Cố Mặc Ngôn chưa từng rời mắt khỏi Tô Thư Nghị, dù có nói chuyện với người khác thì anh vẫn luôn nhìn cô chằm chăm.

Anh phát hiện ra mỗi một biểu cảm của cô đều ẩn chứa mệt mỏi và phiền muộn.

Lúc này, Cố Mặc Ngôn đang ngồi trên xe lăn đi tới, anh khẽ hỏi cô: “Tô Thư Nghỉ, em không thích ở đây đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện