CHƯƠNG 425

Nếu như không phải Quý Trung Khánh đang không ở trước mặt Cố Mặc Ngôn thì anh thật sự rất muốn đánh cho anh ta một trận.

“Quý Trung Khánh, đủ rồi đấy.”

“Được rồi được rồi, tôi cũng cười chán rồi.”

Quý Trung Khánh ổn định lại hơi thở: “Nói đi, có chuyện gì.”

“Quý Trung Khánh, tôi đã tìm thấy bé gái năm xưa cứu mạng tôi rồi, thì ra đó là em gái của Tô Thư Nghi.”

“Lâm Bảo Châu sao?” Quý Trung Khánh cũng hơi không tin: “Chính là cái cô Lâm Bảo Châu bỏ thuốc Tô Thư Nghi hả? Hiện giờ cô ta nổi tiếng trên mạng lắm đấy.”

“Đúng vậy, ban đầu tôi cũng hơi bất ngờ.”

Quý Trung Khánh nhận ra giọng điệu bất ổn của Cố Mặc Ngôn, anh ta hỏi: ‘Đã tìm được bé gái năm đó rồi, sao anh còn không vui vậy? Cô ta uy hiếp anh hay là đòi lấy thân báo đáp?”

Cố Mặc Ngôn nói những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cho Quý Trung Khánh biết, đến cả chuyện Tô Thư Nghi nổi giận, anh cũng nói cho anh ta nghe.

Bấy giờ Quý Trung Khánh mới hiểu tại sao Cố Mặc Ngôn lại muốn tìm anh ta nói chuyện, tại sao giọng điệu lại có vẻ không vui như thế, tất cả đều là vì Tô Thư Nghi.

“Thì ra là thế à.” Quý Trung Khánh tỏ vẻ hiểu cho Tô Thư Nghỉ: ‘Lâm Bảo Châu làm nhiều chuyện thất đức như thế, anh còn không cho Tô Thư Nghi nổi nóng à, hơn nữa anh còn ở bên Lâm Bảo Châu suốt một ngày dài, đúng là ăn cám trả vàng.

Nếu là Tô Thư Nghỉ tôi sẽ tát cho anh hai cái, rồi lại quất cho Lâm Bảo Châu thêm vài cái roi, như thế vẫn còn hời cho cô ta ~„m đấy.

Ánh mắt của Cố Mặc Ngôn lạnh lùng: “Nhà máy khăn lụa của cậu lại sắp đóng cửa rồi à?”

“Được rồi được rồi được rồi, anh đừng làm tôi sợ nữa, tôi sai rồi, tôi sai rồi.” Quý Trung Khánh vội vàng xin tha: “Cố tổng anh làm đúng lắm, tôi không dám nói anh, tôi chỉ muốn nói vài câu công bằng thay cho Tô Thư Nghỉ thôi.”

Cố Mặc Ngôn thở dài: “Tôi cũng không thích Lâm Bảo Châu, có điều cô ta từng cứu tôi, với cả tôi đã từng hứa sẽ trả ơn cô 1a.

“Việc này đúng là hơi khó giải quyết đó Cố Mặc Ngôn.” Quý Trung Khánh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi thấy anh vẫn nên nói chuyện đàng hoàng với Tô Thư Nghi đi, đừng để hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, phụ nữ ấy mà, dỗ dành một tý là được rồi, cái này thì tôi có cách.”

Cố Mặc Ngôn chau mày: ‘Dõ? Dỗ thế nào?”

Hình như đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, anh cũng chưa từng dỗ dành người phụ nữ nào cả.

“Dõ thế nào à?” Quý Trung Khánh học theo giọng điệu của Cố Mặc Ngôn, anh ta cười nói: “Lãng mạn đó, Cố tổng, lãng mạn.

Không một người phụ nữ nào không thích lãng mạn, phụ nữ là động vật cảm tính, hoa tươi này, nước hoa này, trang sức này…

vài phút là dỗ được ngay thôi. Anh còn cần tôi dạy cho sao?”

“Nhưng Tô Thư Nghi đều không thích những thứ này.” Cố Mặc Ngôn bình tĩnh trả lời lại.

Quý Trung Khánh nghĩ một lát, anh ta thấy Cố Mặc Ngôn nói cũng đúng, Tô Thư Nghi khác những người phụ nữ bên cạnh Quý Trung Khánh, quả thật những thứ tâm thường kia khó mà khiến cô cảm động được.

“Vậy anh tự nghĩ cách đi.” Quý Trung Khánh ngáp một cái: “Tóm lại, lãng mạn là thứ không một người phụ nữ nào không thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện