CHƯƠNG 421

Ông ấy nói: ‘Dạo gần đây mấy đứa khá ầm ĩ, lúc thì là chuyện cũ của cháu bị đào lại, lúc lại là Lâm Bảo Châu hãm hại cháu, gần đây liên tục xảy ra chuyện không hay, kể ra cũng khó cho cháu và Cố Mặc Ngôn.”

“Ông nội, cháu xin lỗi vì đã khiến ông phải lo lắng.” Tô Thư Nghi khẽ nói.

Tuy ông cụ Cố đã ít giao thiệp với bên ngoài nhưng ông cụ vấn rất quan tâm đến nhất cử nhất động của Cố Thành Vũ và Cố Mặc Ngôn. Tô Thư Nghi cho rằng chuyện của mình đã khiến nhà họ Cố mất mặt, tuy ngâm lại thì nó cũng chỉ là hiểu lâm, nhưng chung quy cô vân làm phiền đến ông cụ Cố.

Đúng là ông cụ Cố cũng hơi lo lắng về những chuyện này.

Ông cụ nói: ‘Cố Mặc Ngôn chủ động công khai thân phận của cháu một cách phô trương như thế chứng tỏ nó rất yêu cháu.

Mà cũng vì vậy nên mới dẫn đến một loạt rắc rối cho nhà họ Cố”

Tô Thư Nghỉ càng thấy áy náy hơn.

Nhưng ông cụ Cố thì lại không hề có ý trách măng Tô Thư Nghi, ông chỉ cảm thấy tối nay mình nên gọi cô đến đây để nhắc nhở kỹ cô và Cố Mặc Ngôn, sau này phải biết chừng mực, phải bảo vệ phòng ngừa cho tốt vào, đừng để cho bọn tiểu nhân có cơ hội hành động.

Ông cụ Gố chợt nhớ tới chuyện gì đó: “Ông hỏi cháu nhé, con nhóc Lâm Bảo Châu cũng mang thai rồi, sao hai đứa vẫn chưa có tin tức gì vậy?”

“Cái này… cháu cũng không biết nữa.” Tô Thư Nghi đỏ mặt nói.

Hiện giờ cô và Cố Mặc Ngôn đã là vợ chồng thật sự, nhưng không hiểu tại sao bụng của cô vân không có động tĩnh gì.

“Hừ, hai đứa không cố gắng, ông già này đứng bên ngoài cũng thấy sốt ruột chết mất thôi.” Tự dưng ông cụ Gố lại giở tính trẻ con.

Tô Thư Nghỉ thấy có những lúc ông cụ rất đáng yêu, không hề có chút ra vẻ hay gì cả.

Bỗng ông cụ Cố nhớ tới chuyện gì đó, ông ấy tỏ ra thần bí rồi hỏi cô: “Có phải…

năng lực của Cố Mặc Ngôn kém lắm đúng không?”

“Gì cơ ông?” Tô Thư Nghi ngây người, cô vần chưa phản ứng lại được.

“Thì cái đó đó… ôi chao… Ông cụ Gố thật sự rất nóng ruột với nhận thức của Tô Thư Nghi, ông cụ nói: “Sao cháu lại ngốc như thế chứ…

Tô Thư Nghi giật mình, cô bỗng hiểu được ý của ông nội, thế là xấu hổ mặt đỏ bừng.

Năng lực của Cố Mặc Ngôn rất mạnh, cô đã trải nghiệm rồi, ngày nào thức dậy eo của cô cũng đau nhức mỏi, chẳng phải đều do đứa cháu cưng của ông cụ hại sao, năng lực của Cố Mặc Ngôn không phải thuộc dạng mạnh bình thường đâu.

Ông cụ Cố thèm chắt đến phát điên rồi, sao ông cụ lại hỏi thẳng cháu dâu vấn đề này như thế chứ.

Ông cụ Cố thấy mặt Tô Thư Nghỉ đỏ như thế, cuối cùng cô cũng nghe hiểu ra rồi, biết cô là một người hướng nội ngại ngùng nên ông cụ cũng ngại hỏi thêm.

Ông cụ nói: “Dù sao thì chuyện của hai đứa cũng phải nhanh lên, không thể để cho hai ba con Cố Thành Vũ lấn áp được, về nhà hai đứa nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa!”

“Vâng ông, cháu sẽ làm thế ạ” Tô Thư Nghi nghĩ thầm, cô cứ hứa trước cái đã, nhưng sau khi nói xong cô lại thấy mình hơi lỡ lời, cứ như cô không biết rụt rè chụt nào vậy.

Ông cụ Gố thì lại không cảm thấy vậy, ông cụ luôn thấy Tô Thư Nghỉ là một cô cháu dâu thật sự rất ngoan, rất hiếu thảo và rất có lòng.

Ông cụ Cố đã sai người chuẩn bị rất nhiều đồ tẩm bổ cho Tô Thư Nghi, có hải sâm, nhung hươu, a giao, tổ yến… đủ các loại đồ bổ, không thiếu một thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện