CHƯƠNG 416

Cố Gia Huy nhìn đồng hồ đeo tay: ‘Giờ này em không bắt được xe đâu. Tô Thư Nghị, em sợ anh ăn em à?”“

Tô Thư Nghi bị Cố Gia Huy chọc cười, cô cũng sợ đến muộn vì không bắt được xe, như vậy sẽ làm ông cụ Cố không vui, đành phải đồng ý: “Được thôi, cùng đi nào.”

Hai người lên xe.

Trên đường bị kẹt xe, họ đợi mấy lượt đèn đỏ, Cố Gia Huy bật radio lên, trong radio được thu những bài hát mà họ thích thời đại học.

Cố Gia Huy nói: “Tô Thư Nghỉ, em có còn nhớ bài hát này không? Lúc đó khoa chúng †a có một bạn nam đã hát bài hát này trong đêm liên hoan để tỏ tình với một bạn nữ, kết quả cậu ta hát rất dở, lạc giọng nghiêm trọng.”

Cố Gia Huy nói vậy, Tô Thư Nghi cũng nhớ lại, cười đáp: “Tôi nhớ ra rồi, cuối cùng bạn nữ đó rất cảm động, hai người đã quen nhau. Khi đó chúng ta còn bảo cậu ta là người ngốc có ngốc phúc kìa.”

Cuộc sống thời đại học đầy những điều cả thú vị lẫn xấu hổ, có những người đã dành cả đời để kể lại những kỷ niệm thời sinh viên, cũng vì chúng quá khó quên.

Tô Thư Nghi hơi thân thờ, nhưng ngay sau đó cô cảm thấy nhắc lại những kỷ niệm xưa này với Cố Gia Huy dường như không ổn lắm, bèn nghiêm mặt nói sang chuyện khác: “Cố Gia Huy, anh có biết tại sao tự nhiên ông nội lại muốn ăn cơm cùng nhau không? Tôi tưởng sinh nhật của ông ấy phải bắt đầu chuẩn bị từ trước mấy tháng chứ.”

Cố Gia Huy giải thích: ‘Ông cố không thích phô trương, với lại… sinh nhật ông ấy trùng ngày giỗ của bà cố, trước đây bọn anh muốn tổ chức cho ông ấy nhưng ông ấy không thích, lân này bọn anh cứ tưởng cũng sẽ như vậy nên không dám chuẩn bị trước, nhưng không biết vì sao năm nay ông ấy lại đột nhiên bảo muốn mọi người †ụ tập.”

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới hiểu.

Trên quãng đường còn lại, Tô Thư Nghỉ không nói thêm gì nữa, hai người xấu hổ suốt chặng đường đi.

Đến cổng biệt thự nhà họ Gố, Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy cùng nhau xuống xe.

Lúc xuống xe, Tô Thư Nghi cầm lấy chiếc máy mát xa kia, vì nó hơi lớn so với người cô nên không cầm chắc, suýt chút nữa bị ngã, may mà Cố Gia Huy ở bên cạnh phản ứng nhanh, lập tức đỡ cô.

“Cảm ơn anh.” Tô Thư Nghi xấu hổ nói, lặng lẽ tránh tay Cố Gia Huy.

Nhưng không ngờ lúc này Cố Gia Huy đột nhiên giữ chặt cô, không cho cô tránh ra.

Tô Thư Nghỉ nhíu mày, định nói gì đó thì chợt có một chiếc xe Bently màu đen đỗ bên cạnh.

Cô lập tức ngây người, nhìn thấy một chiếc xe lăn trượt xuống từ trên xe, không chỉ vậy, cô còn thấy Lâm Bảo Châu ra khỏi xe.

Mặt Tô Thư Nghỉ lập tức trắng bệch.

Cả ngày nay cô không liên lạc được với Cố Mặc Ngôn, thế mà anh lại ở bên Lâm Bảo Châu?

Không chỉ Tô Thư Nghi, ba người khác nhìn thấy đối phương cũng rất ngạc nhiên, hiển nhiên mọi người đều không ngờ sẽ gặp nhau ở đây bằng cách này.

Bồõng chốc, bốn người cứ đứng đấy, ai cũng có vẻ mặt khác nhau.

Họ đứng im ở đó nhìn nhau một lúc lâu.

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghỉ chợt lạnh đi.

Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ đi cùng Cố Gia Huy, vẻ ghen tuông lập tức hiện rõ trên mặt Lâm Bảo Châu.

Tại saol Tại sao hai người họ lại đi cùng nhaul Nhưng sau đó thấy Tô Thư Nghi nhìn thấy mình đi cùng Cố Mặc Ngôn thì sắc mặt trăng bệch, cô ta lại cảm thấy hơi đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện