CHƯƠNG 414

Lâm Bảo Châu chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn: “Bây giờ đưa tôi về nhà đi. Tôi muốn về nhà.

Cố Mặc Ngôn gật đầu, đẩy xe lăn đi bảo Dương Tùng Đức lái xe cùng đưa Lâm Bảo Châu về biệt thự nhà họ Lâm.

Tô Thư Nghỉ đang làm ở tòa soạn nhưng lại cảm thấy phiền lòng vô cùng, không thể tập trung nổi, trong đầu toàn là Cố Mặc Ngôn và Cố Mặc Ngôn…

Không biết Cố Mặc Ngôn đã trở thành †rung tâm trong cuộc sống của cô từ khi nào. Không có Cố Mặc Ngôn, cuộc sống cô như mất đi phương hướng, trước mặt là màn sương mờ ảo, không tìm được bất cứ thứ gì có thể nắm bắt.

Tô Thư Nghỉ cười nhạo mình không có tiền đồ, nhưng lại không muốn chủ động gọi cho Cố Mặc Ngôn, làm vậy cô sẽ như một bà quản gia vậy, cô không muốn mình mang dáng vẻ đó.

Phòng làm việc bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Tô Thư Nghi nghe thấy chị Trịnh, Hiểu Khiết và những người khác đang bàn tán về tin tức mới nào đó, bèn lại gần nghe ngóng, coi như giải sầu cho mình.

Tô Thư Nghi hỏi: “Mọi người đang bàn gì thế?”

Hiểu Khiết trả lời: ‘Chúng em đang bàn về việc đầu tư.”

Tô Thư Nghi khẽ cau mày: “Đầu tư? Đầu tư cái gì?”

“Ha ha, chị Thư Nghị, là cổ phiếu đó, tụi em đang bàn về cổ phiếu của công ty nhà họ Lâm này.”

Hoá ra họ đang bàn về việc hôm nay cổ phiếu nhà họ Lâm bắt đầu lên giá, bàn xem có nên mua một ít cổ phiếu của nhà họ Lâm hay không, biết đâu nhà họ Lâm sẽ là một con hắc mã của thị trường chứng khoán.

Lý Nam nói: “Mọi người nói xem nhà họ Lâm này đang giở trò gì thế, hôm qua cổ phiếu đang giảm mạnh, hôm nay lại tăng vọt! Hôm qua các anh em của tôi thấy tình hình không ổn nên đã bán hết, phải nói là quá thê thảm.”

Một đồng nghiệp tiếp lời: “Vậy mọi người nói thử xem, hôm nay cổ phiếu của nhà họ Lâm đột nhiên tăng mạnh là vì sao? Quá khác thường.”

“Cổ phiếu của nhà họ Lâm không ổn, không trụ nổi đâu, cổ phiếu của tập đoàn Ngôn Diệu vẫn ổn định hơn, chỉ lời chứ không lõ, rồi cả quỹ ngân sách Thư Nghi nữa, tôi mua nhiều lắm”

Mọi người đang bàn tán hăng say thì chị Trịnh kéo Tô Thư Nghi qua một bên hỏi: “Tô Thư Nghi, em đến đúng lúc lắm, em có thể tiết lộ một ít thông tin cho bọn chị không? Nghe nói tập đoàn Ngôn Diệu đã đầu tư một khoản tiền lớn vào cổ phiếu của nhà họ Lâm, chuyện này có phải là thật không?”

Tô Thư Nghỉ lúng túng nhưng không thể hiện ra ngoài.

Cô đành đáp: “Em không rõ về công việc của Cố Mặc Ngôn đầu, xin lỗi, em không giúp được gì cho mọi người rồi.”

Chị Trịnh như nhìn thấu được đầu mối, bèn nói: ‘Không sao, chuyện này có gì phải xin lỗi bọn chị chứ, em không sao là tốt rồi.”

Lời an ủi của chị Trịnh khiến Tô Thư Nghỉ càng thêm khó chịu.

Cô không biết rốt cuộc Cố Mặc Ngôn muốn làm gì nữa!?

Lúc thì không về nhà mà ở lại bệnh viện với Lâm Bảo Châu, lúc thì giúp nhà họ Lâm bù đắp thiệt hại, tại sao anh lại muốn giúp Lâm Bảo Châu? Có phải cô ta đang nắm điểm yếu gì của Cố Mặc Ngôn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện