CHƯƠNG 407

Cố Gia Huy nói: “Khương Dĩ Mai bị Cố Mặc Ngôn tống thẳng ra nước ngoài, hình như là một đất nước rất tồi tàn. Hừ, tốt nhất là bà ta nên tránh xa em ra, đừng bao giờ nghĩ cách hại em nữa. Anh thấy lần này Khương Dĩ Mai xong đời rồi, bà ta nên tự cầu phúc đi! Cố Mặc Ngôn đã nghĩ đến việc đưa bà ta ra nước ngoài thì nhất định chú ấy sẽ không để bà ta sống sung sướng, em yên tâm.”

Giờ phút này Tô Thư Nghi hoàn toàn không quan tâm Khương Dĩ Mai ở đâu, đang làm gì. Cô chỉ muốn biết Cố Mặc Ngôn thế nào, tại sao cả đêm không về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có…

Tô Thư Nghi hỏi tiếp: ‘Vậy Lâm Bảo Châu đâu, cô ta không sao chứ? Đứa bé trong bụng không sao phải không?”

Cố Gia Huy trả lời: Hôm qua cô ấy vừa rời khỏi kho lạnh đã được Cố Mặc Ngôn đưa đến bệnh viện kiểm tra và điều trị, vết thương đã được băng bó đơn giản, không có trở ngại gì. Bây giờ… Cố Mặc Ngôn đang chăm sóc cô ấy.”

Tô Thư Nghỉ ngẩng phắt đầu lên, như thể nghi ngờ mình nghe lầm. Cố Mặc Ngôn chăm sóc Lâm Bảo Châu? Không phải anh hận cô ta, muốn tra tấn cô ta sao?

Sắc mặt Tô Thư Nghỉ càng lúc càng tái nhợt, đôi môi khô khốc. Cô cúi đầu, nghe Cố Gia Huy kể. Một Cố Mặc Ngôn cao quý kiêu ngạo như vậy, sao lại có thể chăm sóc Lâm Bảo Châu? Không giống anh chút nào.

Tô Thư Nghỉ hơi ghen tị.

Cố Gia Huy cũng không thể hiểu hành động của Cố Mặc Ngôn.

Anh ta nói: “Anh cũng không biết Cố Mặc Ngôn vì lý do gì, tóm lại là vì cuộc điện thoại mà thái độ của chú ấy đã thay đổi hoàn toàn, quả thật là sắp cung phụng Lâm Bảo Châu như tổ tiên rồi.”

Cố Mặc Ngôn lại đang ở bệnh viện cẩn thận chăm sóc Lâm Bảo Châu! Tô Thư Nghi có cả trăm cái đầu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có phải Cố Mặc Ngôn uống nhầm thuốc rồi không?

Vừa nghĩ tới chuyện Cố Mặc Ngôn túc trực bên cạnh Lâm Bảo Châu, trong lòng Tô Thư Nghi lập tức cảm thấy khó chịu.

Cô tin Cố Mặc Ngôn sẽ không phản bội mình. Nhưng hành động bất thường và cử chỉ ân cần đối với Lâm Bảo Châu của Cố Mặc Ngôn vần khiến trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy rất khó chịu. Giống như khi còn bé bị cướp đi con búp bê mà cô thật sự rất thích.

Cố Gia Huy thấy sắc mặt Tô Thư Nghi thay đổi, anh ta lo lắng hỏi: “Thư Nghi, em không sao chứ? Em đừng nhạy cảm, mặc dù anh cũng không biết tại sao chú ấy lại như vậy, nhưng chắc là Cố Mặc Ngôn sẽ không động lòng với Lâm Bảo Châu đâu.”

“À không, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi tin tưởng Cố Mặc Ngôn, chỉ là… hơi ghen thôi.”

Cô ghen… Cố Gia Huy cảm thấy Tô Thư Nghỉ đã thật lòng yêu Cố Mặc Ngôn rồi.

Anh ta say sưa nhìn cô. Tô Thư Nghỉ vân xinh đẹp như vậy, mái tóc dài đen nhánh, đôi môi mỏng đỏ hồng, chiếc mũi cao thon, đôi mắt dịu dàng như nước, trong veo sáng ngời…

Bị Cố Gia Huy nhìn như vậy, Tô Thư Nghi hơi khó chịu, cô đứng dậy nói: “Được rồi, đến giờ làm rồi, chắc mọi người đều đang ở bên ngoài, tôi ra ngoài làm việc trước đây.

“Thư Nghi.” Cố Gia Huy cũng đúng dậy: “Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em, chuyện hai năm trước là anh không bảo vệ em.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, cô không ngờ Cố Gia Huy lại chân thành nói xin lỗi mình như vậy. Cô thở dài một hơi, trút hết bao tủi hờn và tình cảm đối với Cố Gia Huy hai năm trước ra ngoài một lần duy nhất. Cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, cuối cùng cô cũng đã có thể hoàn toàn bình thường trở lại.

Tô Thư Nghỉ quay lưng về phía Cố Gia Huy, cô không nói gì, bước từng bước ra khỏi văn phòng anh ta, giống như từng bước rời khỏi cuộc đời anh ta.

Cố Gia Huy nghĩ đến đứa con trong bụng Lâm Bảo Châu, nghĩ đến việc mình sắp phải kết hôn với Lâm Bảo Châu rồi thở dài thườn thượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện