CHƯƠNG 402

Cố Gia Huy cũng nhìn Lâm Bảo Châu với vẻ mặt lạnh lùng. Nếu năm đó không có Lâm Bảo Châu phá rối thì nay Tô Thư Nghi đã thành vợ anh ta rồi, chứ anh ta không phải gọi cô là thím như bây giờ.

Lâm Bảo Châu cười khẩy: “Đúng vậy, là tôi làm đấy! Ha ha ha, chị đã bị người đàn ông khác làm bẩn, không còn trong sạch nữa rồi, bây giờ chị có nói gì thì cũng đã muộn!”

Sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt!

Lâm Bảo Châu đúng là không muốn sống tiếp nữa rồi, cô ta nói thêm gì nữa thì sẽ chỉ càng chọc giận Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ thôi!

Cố Gia Huy vội ngăn lại, nói: ‘Lâm Bảo Châu, cô đừng nói nữa! Câm miệng ngay!”

Cố Mặc Ngôn đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, nhưng anh vấn cười khẩy nói: ‘Bẩn? Lâm Bảo Châu, xin lỗi nhé, đã khiến cô thất vọng rồi, đêm đó hai năm trước của Tô Thư Nghỉ là cùng với tôi.”

Mặc dù Lâm Bảo Châu vốn đang sợ hãi, nhưng trên mặt cô ta vân có sự đắc ý và nham hiểm. Nhưng khi nghe thấy câu nói này của Cố Mặc Ngôn, sắc mặt cô ta hoàn toàn tái nhợt.

“Không, không thể nào!” Cô ta kinh ngạc thốt lên: ‘Năm đó rõ ràng là một ông già…

Cô ta muốn kêu lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn, cô ta biết Cố Mặc Ngôn không nói dối.

Lâm Bảo Châu lập tức như bị sét đánh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ta không ngờ, hai năm trước mình chẳng những không hại được Tô Thư Nghị, ngược lại bây giờ còn vì vậy mà hủy hoại cả đời mình!

Cố Gia Huy ở bên cạnh nghe những lời Cố Mặc Ngôn nói cũng rất sốc.

Nhưng giờ phút này, trong lòng nghĩ đến đứa con trong bụng Lâm Bảo Châu, anh †a vẫn tái mặt nói: ‘Chú út, nếu sự thật hai năm trước đã là như vậy, chú cũng đừng truy cứu Lâm Bảo Châu nữa.”

Cố Mặc Ngôn cười mỉa một tiếng, anh không nói gì, nhưng Cố Gia Huy biết anh vấn không định buông tha cho Lâm Bảo Châu.

Còn Lâm Bảo Châu nghe Cố Gia Huy lên tiếng vì mình, trái tim vốn tăm tối của cô ta lại cảm nhận được một tia sáng, cô ta rơi nước mắt nói với Cố Gia Huy: “Gia Huy, anh đang nói giúp em sao? Có phải anh cũng không nỡ thấy em chết phải không?”

Lâm Bảo Châu cảm thấy giờ phút này mình không cần phải giả vờ trước mặt Cố Gia Huy nữa. Cô ta rất cảm động, anh ta có thể đối xử chân thành với cô ta và con, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vứt bỏ cô ta.

Cô ta nói: “Gia Huy, em thật sự rất yêu anh.

Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh, em đã hoàn toàn bị anh mê hoặc! Em điên cuồng si mê anh, yêu thầm anh. Gia Huy, vì anh em có thể làm bất cứ chuyện gì. Anh nhất định phải là của eml”

Khương Dĩ Mai cũng nói giúp Lâm Bảo Châu: “Gia Huy, Gia Huy! Bảo Châu nhà dì rất yêu cháu, con bé biết cháu thích Tô Thư Nghi, đêm nào nó cũng trốn trong phòng khóc. Thật ra con bé không xấu như vậy đâu, nó chỉ quá yêu cháu thôi! Cháu đừng trách nói”

Kẻ chủ mưu hai năm trước đang sống sờ sờ đứng trước mặt Tô Thư Nghi, nhưng cô lại không hận nổi. Cô cảm thấy rất nực cười, rất hoang đường, hệt như một trò hề.

Suốt hai năm qua, có ai quan tâm đ ến cuộc sống và tình cảm của cô không? Bị người ta vấy bẩn, bị người ta vứt bỏ, bị người ta chỉ trỏ sau lưng… Cảm giác này chua xót đến cỡ nào, nhưng có ai buồn bã đau lòng vì cô không?

Cô một mình âm thầm chịu đựng tổn thương do hai năm trước gây ra, mọi người xung quanh đều cho rằng cô là một con ả đ ĩ thõa, là sao chổi, nhìn thấy cô đều tránh xa. Đàn ông gặp cô, nếu không trêu ghẹo thì chính là khinh miệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện