CHƯƠNG 395

“Một người phụ nữ… Ông già…” Tròng mắt của tên mắt chuột đảo qua đảo lại, cậu †a đang cố nhớ lại, biểu cảm có vẻ như là có ấn tượng, nhưng ngay sau đó lại lờ mờ không rõ vậy.

Cố Mặc Ngôn mất kiên nhẫn: ‘Cậu quên mục đích và nguyên nhân người kia đưa cậu ra nước ngoài nhanh thế à?”

Dương Tùng Đức lại đá cậu ta một cái thật mạnh, lớn tiếng cảnh cáo: “Đừng thử thách tính nhãn nại của sếp chúng tôi, tôi khuyên cậu nên khai nhanh lên đi.”

“Ai da, tôi biết rồi sếp ơi, tôi đang cố nhớ lại đây!”

Loại người này Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức đã gặp nhiều rồi, hiếp yếu sợ mạnh.

Dương Tùng Đức nói: “Có vẻ cậu đã làm việc xấu nhiều lần quá rồi, cậu cố mà nhớ lại hết cho tôi!”

“Vâng vâng vâng!” Tên mắt chuột vội vàng trả lời.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn không nói lời nào, nhưng tên mắt chuột vân cảm nhận được khí thế toát ra từ người đàn ông này, rất đáng sợ. Nếu không thành thật khai báo, chỉ sợ cậu ta sẽ không thể bước ra khỏi cửa.

Đương nhiên cậu ta còn nhớ chuyện hai năm trước, bởi vì chính người phụ nữ đó đã đưa cậu ta ra nước ngoài, cậu ta còn từng vì thế mà căm hận cô ta kìa.

“À, phải, phải, tôi nhớ rồi! Tôi nhớ rồi!” Tên mắt chuột nhanh chóng nói với họ.

Cậu ta nói: “Ngày đó hai năm trước, có một người phụ nữ đến tìm tôi, cô ta mặc đồ rất đắt tiền, trông cũng xinh đẹp. Tôi còn nghĩ là một người đẹp giàu có trẻ tuổi như thế mà đích thân tới tìm tôi thì cũng hơi can đảm đấy. Cô ta nhờ tôi tìm một ông già, càng xấu càng bẩn thì càng tốt, bảo là xong việc sẽ cho tôi một khoản tiền lớn.”

Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức nhìn nhau, đã đến lúc chân tướng được phơi bày rồi! Hung thủ sắp xuất hiện, hơn nữa còn là một người phụ nữ!

Tên mắt chuột nói tiếp: “Vậy nên tôi rất có ấn tượng với cô ta. Tôi đã giúp cô ta tìm một ông già nghiện cờ bạc, cô ta rất hài lòng, ra tay rất hào phóng, cho tôi một số tiền lớn, sau đó còn đưa tôi ra nước ngoài.

Tôi không muốn đi, tôi còn có vợ con ở nhà, nhưng cô ta uy hiếp tôi, vì sợ nên tôi đã đồng ý.”

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Người phụ nữ đó tên gì? Cậu có ảnh hay số điện thoại và thông tin của cô ta không?”

Tên mắt chuột cố nhớ lại: ‘Ảnh thì không có, nhưng tôi nhớ cô ta từng nhắc tới tên của mình, hình như tên là Bảo… Không đúng, không đúng, tên là Lâm… Đúng, cô ta họ Lâm, bởi vì cô ta luôn nói nhà họ Lâm gì tốn Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức đồng thanh lên tiếng: “Lâm Bảo Châu!”

“Đúng đúng đúng! Là cái tên này, không sai không sai!” Tên mắt chuột thừa nhận.

Lại là Lâm Bảo Châu!

Giỏi lắm!

Giỏi vô cùng!

Chút nhiệt độ cuối cùng trên mặt Cố Mặc Ngôn giảm xuống, ánh mắt u ám không thể nhìn thấu, trong đôi mắt đen không có chút độ ấm, lạnh đến mức khiến người ta nhìn thôi đã muốn bỏ chạy.

Ngay cả Dương Tùng Đức nhìn thấy dáng vẻ của Cố Mặc Ngôn cũng không nhịn được mà lùi về sau.

Tên mắt chuột sợ hãi cúi đầu, không dám phát ra tiếng, cảm thấy trong phòng như có gió lạnh thổi qua từng cơn, đáng sợ muốn chết.

Cậu ta thậm chí còn không dám nghĩ vị sếp trước mặt này có giết mình hay không, nhìn anh cứ như muốn đứng phắt dậy khỏi xe lăn để đánh cậu ta vậy.

Trong gara yên tĩnh như thể chỉ có tiếng hít thở lạnh lẽo và nặng nề của Cố Mặc Ngôn.

Một lúc lâu sau, Cố Mặc Ngôn kìm nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh suy nghĩ lại, sau đó yêu cầu tên mắt chuột: “Cậu đi tự thú ngay đi! Tự thú việc cậu đã giao dịch phi pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện