Chương 359

Hiểu Khiết và những người khác đều kinh ngạc, bất ngờ quá lớn! Tại sao chỗ ngồi của tạp chí Phong Thượng lại tốt như vậy?

Họ không ngờ mình lại được ngồi ở vị trí phía trước, ngay cả toà soạn đứng đầu thành phố S cũng ngồi sau họ.

Điều làm họ khó hiểu và hâm mộ hơn là chỗ ngồi của Tô Thư Nghi được xếp ở hàng ghế khách quý đầu tiên! Chỗ ngồi của biên tập viên đài truyên hình cũng chỉ ở gần phía trước, mà Tô Thư Nghi lại ngồi ở vị trí chính giữa hàng đầu.

Tô Thư Nghi không dám ngồi ở hàng đầu vì sẽ cảm thấy hồi hộp, bèn lùi về sau.

Chị Trịnh chỉ về phía trước: “Tô Thư Nghị, chỗ ngồi của cô ở hàng ghế đầu.”

“Không không, tôi không đi đâu.”

Hiểu Khiết và những người khác đã ngồi vào ghế, làm gì còn chỗ ngồi cho Tô Thư Nghỉ, cô không đi cũng không được.

Tô Thư Nghi lặng lẽ ngồi vào ghế ở hàng đầu dành cho khách quý.

Âm nhạc vang lên, đèn sân khấu bật sáng, buổi họp báo bắt đầu.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, Dương Tùng Đức chậm rãi đẩy anh lên sân khấu.

Ngồi dưới sân khấu nhìn Cố Mặc Ngôn càng thấy anh toả sáng, đẹp trai đến mức khiến người ta say mê nhưng lại không dám xúc phạm.

Cố Mặc Ngôn ở trên sân khấu giới thiệu về mô hình kiểm soát rủi ro, đặc điểm cơ cấu, ưu thế và lợi nhuận của quỹ ngân sách này, còn Tô Thư Nghĩ thì ở dưới sân khấu suy nghĩ miên man…

Một lúc lâu sau cô mới định thần lại, tiếp tục lăng nghe Cố Mặc Ngôn thuyết trình.

Tất cả mọi người đều bị Cố Mặc Ngôn lôi cuốn, như thể quỹ ngân sách không còn là trọng tâm nữa.

Tô Thư Nghỉ nghe thấy ai đó ở bên cạnh đang nói về chồng cô.

“Đẹp trai quá, ngồi xe lăn mà còn đẹp và giỏi như thế. Đáng tiếc là anh ấy đã kết hôn rồi”

“Đúng vậy, anh ấy giữ mình trong sạch nhiều năm, tại sao tự nhiên lại kết hôn? Cô có biết đối phương là ai mà lại cua được một người đàn ông như Cố Mặc Ngôn không?”

“Tôi chưa gặp, chắc là hôn nhân thương mại, hai người không có tình cảm với nhau nên mợ Cố mới chưa bao giờ lộ mặt.”

“Một người đàn ông chững chạc, đẹp trai, giàu có, giỏi giang như thế… Đừng nói anh ấy ngồi xe lăn, dù là người thực vật tôi cũng băng lòng lên giường với anh ấy…”

‘Ai da, cô mặt dày thật đấy…”

Tô Thư Nghỉ nghe thấy người bên cạnh bàn tán thì sâm mặt lại, nói cô và Cố Mặc Ngôn kiểu đó có ổn không?

Cố Mặc Ngôn trên sân khấu tỏa sáng như thế, anh như một vì sao sáng giữa bầu trời đêm, còn cô chỉ là một cây hoa linh lan dưới mặt đất. Một người trên trời một người dưới đất, làm sao có thể xứng với nhau… Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy tự HH.

Cố Mặc Ngôn trên sân khấu vô cùng tự tin, Tô Thư Nghi cảm thấy anh rất xuất sắc, giỏi về mọi mặt, còn cô không có ưu điểm gì, ánh hào quang của anh đã che khuất cø.

Lúc trước khi Trình Thu Uyển ở bên Cố Mặc Ngôn, chắc hắn cô ấy không có phiền muộn này đâu nhỉ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tô Thư Nghỉ lập tức dập tắt nó.

Cô bị gì thế nhỉ, hôm nay là ngày vui, khi không cô lại suy nghĩ những điều này để làm gì?

Cô gạt đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiếp tục tập trung nhìn Cố Mặc Ngôn trên sân khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện