Chương 341

Trong lòng mỗi một bé gái đều tồn tại một cô công chúa, Tô Thư Nghỉ hồi nhỏ cũng có một giấc mộng công chúa.

Tô Thư Nghi nói với Lâm Bảo Châu, cô muốn mượn chiếc váy công chúa đó mặc một lần, nhưng dù cô có nói thế nào thì Lâm Bảo Châu cũng không đồng ý, cô ta còn mắng Tô Thư Nghi là đứa hèn mọn, vốn không xứng mặc váy công chúa, cô nên mặc quân áo ăn mày xin cơm ăn!

Tô Thư Nghi đã rất đau lòng, cô trở về phòng một mình, bữa tối cũng không ăn.

Nhưng Tô Thư Nghĩ vẫn rất thích chiếc váy công chúa phiên bản giới hạn đó. Thế là đúng lúc cả nhà Lâm Bảo Châu ra ngoài chơi, cô bị bỏ lại nhà một mình, cô định sẽ lén lút mặc váy công chúa một lần.

Chỉ một lần thôi, sau khi mặc xong cô sẽ trả lại ngay lập tức.

Như thế thì thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không có ai biết.

Thế là hôm ấy Tô Thư Nghi đã lét lút mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp đó, một mình cô chạy trên đường. Trên đường không có một bóng người, cô cảm thấy mình như đi lạc vào thế giới cổ tích không người vậy, cô vui vẻ đến lạ, đó là một ngày rất vui.

Nhưng…. về sau hình như đã xảy ra chuyện gì đó, hại cô làm rách chiếc váy của cô ta, sau khi Lâm Bảo Châu quay về thì vô cùng tức giận, bảo Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai tàn nhãn phạt cô.

Tô Thư Nghi hơi nhíu mày.

Do đây là chuyện của rất lâu về trước, hơn nữa cũng không phải là chuyện gì vui vẻ, cô vần luôn không muốn nhớ lại, thế nên lúc này ký ức của cô rất mơ hồ, nếu như không phải Lâm Bảo Châu nhắc lại thì cô cũng chẳng nhớ, giờ nhớ lại thì có rất nhiều chỉ tiết cô cũng không thể nhớ nổi nữa.

Ví dụ như, tại sao chiếc váy đó lại bị hỏng?

Tô Thư Nghi còn đang cố găng nhớ lại thì đột nhiên Lâm Bảo Châu lên tiếng, cắt đứt phựt mạch suy nghĩ của cô.

“Tô Thư Nghi! Chị đừng tưởng chị không nói là có thể phủ nhận được chuyện này!

Từ nhỏ chị đã là một con khốn mang trong mình lòng đố ky, hiện giờ lại càng ghê gớm hơn, chị còn muốn cướp đi người đàn ông của tôi! Còn muốn tôi táng gia bại sản nữa!

Sao trên đời này lại có một người phụ nữ độc ác như chị!”

Cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng không chịu nổi nữa, cô phản bác: “Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với đồ của cô, tôi rất xin lỗi về chuyện chiếc váy công chúa bị hỏng, nhưng đó không phải do tôi cố tình làm thế. Hơn nữa, khi ấy cô cũng đâu chịu buông tha cho tôi, chẳng phải cô đã bắt tôi rửa bát suốt nhiều ngày liền trong nhà cô hay sao? Lâm Bảo Châu, chuyện của nhà họ Lâm không hề liên quan đến tôi.”

Tuy Tô Thư Nghỉ không thừa nhận, nhưng Lâm Bảo Châu vẫn chắc chắn chuyện công †y của nhà họ Lâm bị điều tra và đóng cửa có liên quan đến cô.

Nhưng cô cũng không muốn nhiều lời với Lâm Bảo Châu, cho nên cô cũng chẳng buồn đoái hoài gì đến cô ta, chỉ mất kiên nhãn rời khỏi nhà họ Lâm.

Trên đường về, tự dưng Tô Thư Nghi lại nhớ đến một chuyện khác.

Khi đó, Cố Mặc Ngôn từng cho Tô Thư Nghi xem một bức ảnh, đó là ân nhân thuở nhỏ của anh, chiếc váy bé gái mặc trong bức ảnh, hình như trông rất giống với chiếc váy công chúa Disney phiên bản giới hạn của Lâm Bảo Châu.

Tô Thư Nghi suy nghĩ, chắc chỉ trùng hợp thôi.

Về chuyện công ty của nhà họ Lâm bị điều tra, Lâm Bảo Châu nghi ngờ như thế cũng không phải là không có khả năng, bởi vì chuyện này đến quá đột ngột, hơn nữa nó còn xảy ra vào thời điểm sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc không lâu.

Tô Thư Nghi quyết định về nhà hỏi Cố Mặc Ngôn, làm cho rõ chuyện này, tránh về sau Lâm Bảo Châu lại vì chuyện này mà bám chặt lấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện