Chương 330

Cố Mặc Ngôn nói: “Mở, ngày mai để xưởng khăn lụa của cậu khai trương. Bây giờ cậu có thể về được rồi.”

Vốn dĩ Quý Trung Khánh còn muốn uống đến tận sáng không say không về với Cố Mặc Ngôn, thế mà anh lại đuổi anh ta đi, cái tên có vợ quên bạn bè này!

Thôi được rồi, đã điều tra rõ sự thật, Cố Mặc Ngôn cũng đã nhớ lại, tối nay nhất định anh sẽ mất ngủ.

Lúc Cố Mặc Ngôn về phòng, Tô Thư Nghi đã ngủ rồi. Anh ngăm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, cô ngủ rất ngon, khóe miệng còn vương nụ cười không biết đang mơ mộng đẹp gì.

Bờ vai mảnh mai của cô nửa lộ ra bên ngoài, anh kìm lòng không đậu đưa tay sờ, Sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cô nên anh cũng không dám manh động, kéo chăn lên che vai cho cô.

Khoảnh khắc phủ chăn lên, Cố Mặc Ngôn lại nhớ tới buổi tối hai năm trước.

Thật ra, anh vẫn nhớ buổi tối hôm đó, chẳng qua do ban đầu chuyện xảy ra quá đột ngột, anh không nhớ là khách sạn Thế Kỷ, cũng không ngờ lại trùng hợp tới như vậy.

Cố Mặc Ngôn nhớ tối hôm đó mình thật sự rất thoải mái, hiếm khi anh chạm vào một người phụ nữ xa lạ. Trước kia có biết bao cô gái chủ động ôm ấp đều bị anh kiên quyết từ chối.

Anh tưởng rằng là do hiệu quả của thuốc quá mạnh, bản thân mất kiểm soát. Bây giờ ngẫm lại, đó là vì Tô Thư Nghi nên anh mới không bài xích.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn cảm thấy anh và cô rất có duyên trời định.

Cái đêm vội vàng hai năm trước rồi ngày nào đó của hai năm sau, họ đã gặp lại lần nữa, kết hôn rồi yêu nhau.

Liệu có phải anh đã bắt đầu thích cô từ tối hôm đó hay không. Nếu không, tại sao anh lại không bài xích cơ thể cô, mà còn hơi mê đắm và dư vị nữa.

Cố Mặc Ngôn còn nhớ hai năm trước, sau cái đêm anh được thoải mái đó, tỉnh lại phát hiện vệt đỏ lấm tấm trên giường. Lúc này anh mới phát hiện hóa ra người phụ nữ đang quay lưng với mình là lần đầu tiên trong đời. Đó là thứ rất quý giá đối với phụ nữ.

Cố Mặc Ngôn sợ bạc đãi cô gái này, liền bảo Dương Tùng Đức để lại sáu mươi triệu làm bồi thường.

Bởi đêm đó đã khuya, phòng không bật đèn, cô gái lại năm quay lưng về phía anh nên anh không thấy rõ được dáng vẻ. Vì thế khi Tô Thư Nghỉ xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không nhận ra cô.

Bởi vì ký ức của anh về tối đó rất hỗn loạn và mơ hồ. Nếu không phải hôm nay được Quý Trung Khánh nhắc nhở, anh nào nhớ ra chứ.

Cố Mặc Ngôn đang ngắm đến thất thần, Tô Thư Nghi trên giường trở mình, chậm rãi mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn mình ngây ngẩn, đoán rằng Quý Trung Khánh đã đến và đi rồi.

Tô Thư Nghi năm ngửa nhìn anh, buồn ngủ mơ màng dụi mắt rồi hỏi anh: “Anh sao vậy? Ngẩn người gì thế?”

Cố Mặc Ngôn sờ đầu cô, dịu dàng lên tiếng: “Không có gì, chỉ cảm thấy thật tốt khi gặp được em.”

Cố Mặc Ngôn cũng không ngủ được, cứ thế ngăm nhìn Tô Thư Nghi, làm cô bị nhìn đến khó hiểu.

Cô hỏi: ‘Sao cứ nhìn em chằm chằm thế?

Lại xảy ra chuyện gì à?”

“Ha ha, không có chuyện gì.’ Cố Mặc Ngôn tạm thời vẫn chưa muốn nói cho Tô Thư Nghỉ về chuyện hai năm trước.

Anh cúi người, hôn môi cô.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện