Ngày 23 tháng 4, thứ Tư.
Những ký ức. Phục kích. Cơn bão mùa xuân.
Theo dự báo thời tiết thì tối nay sẽ có một cơn bão mùa xuân.
Từ sáng, Mariko đã mất bình tĩnh và bồn chồn không yên.
Có phải cô ấy lo lắng về vụ thời tiết? Tôi nghĩ thế và hỏi cô ấy. Nhưng dường như không phải vấn đề đó mà là cô ấy gặp rắc rối về chuyện gia đình.
Mariko có một đứa em gái học sơ trung, Chitose-chan. Cô ấy nhận thấy được hành vi kỳ lạ của em gái mình gần đây... và cô lo lắng rằng em ấy đã kiếm được bạn trai.
Chitose-chan mà tôi biết là một bé gái nhút nhát và rụt rè. Ít nhất đó là ấn tượng tôi có được vì em ấy luôn nấp sau Mariko.
Vậy nên tôi có chút ngạc nhiên khi em ấy có bạn trai. Em ấy giống như một chú vịt con luôn theo sau ba mẹ và chị gái của mình vậy... Tôi nghĩ Mariko đã che chở em ấy quá mức rồi.
Lúc trước em ấy rất xấu hổ khi chạm mắt với tôi, một người bạn của Mariko.
Tôi đã nói một lời theo dõi vô căn cứ với cô ấy "Không phải lo lắng quá đâu, trừ khi cậu thấy tận mắt thì sẽ không giúp gì được cả, tớ chắc là ổn thôi".
Mariko trả lời với vẻ chán nản "Tớ đoán vậy". Cô ấy có vẻ khá là choáng bởi việc này
Dù cho cậu bé ấy là người như thế nào, thì có vẻ như Mariko đã lo chỉ bởi biết được rằng đó là một cậu bé trai. Chắc chắn, nếu em gái tôi mà có người yêu... thì tôi cũng sẽ lo lắng thôi.
Các cô em gái của tôi cũng vậy, cũng sẽ tìm thấy người mình yêu một ngày nào đó.
Mặc dù tôi may mắn được làm anh trai của các em ấy, điều đó làm tôi có chút... không thoải mái.
***
Bằng cách nào đó thì tôi đã sống sót qua các buổi học và về đến nhà, sự thay đổi số phòng hàng ngày trên chiếc chìa khóa vẫn tiếp tục.
Tôi đứng trước cửa phòng 601 và bấm chuông. Chiếc chìa khóa mở khóa được cánh cửa, nhưng bước vào phòng em gái mà không gõ cửa thì thật là thô lỗ. Cần phải thể hiện sự tôn trọng.
Tuy nhiên, Tomomi mê game có lẽ đã dính chặt vào bộ điều khiển rồi.
Cánh cửa không mở... Tôi thử mở nhẹ và nghía vào trong.
Thay vì nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ thì tôi lại thấy... Tomomi đang ngồi kiểu seiza[note9367] và chờ tôi. Em ấy mặc một bộ đồ đơn giản là áo phông và quần soọc phụ nữ.
"Em đang đợi anh đó, Nii-chan!"
Em ấy nhìn tôi với vẻ mặt khổ sở và cố đứng dậy.
"Sao em lại ngồi kiểu seiza thế kia?!"
"Em đã mong đợi được gặp Nii-chan nhiều đến mức em có cảm giác như mình đang ở trong lúc một game nổi tiếng chuẩn bị phát hành vậy. Được rồi, em đứng dậy đây! Yeahh!"
Vì em ấy đã ngồi trong tư thế seiza, nên đã không quen với đôi chân đã bị tê cứng của mình, và Tomomi nhanh nhẹn thường ngày chạy tới chỗ tôi trong khi đờ đẫn như một con thây ma.
Tôi đỡ lấy em ấy.
Lúc em ấy ôm lấy tôi, tôi cảm thấy một cái gì đó đàn hồi đè lên mình.
"Nii-chan, em không cảm nhận được đôi chân mình nữa rồi! Nó thật sự đã siêu tê liệt!"
"Em ngồi như thế trong bao lâu rồi vậy hả?"
"Khoảng ba mươi phút thôi. Mufuun, em rất hạnh phúc khi được Nii-chan ôm đó."
"Vào phòng khách thôi. Em có thể đi được chứ?"
"Em thỉnh cầu được bế vào theo kiểu công chúa."
"Buông anh ra."
"Không không khôngggggg. Tch. Đồ keo kiệt, Nii-chan."
Tôi cho Tomomi mượn vai mình và cùng nhau đến phòng khách. Em ấy ngồi xuống ghế sofa và duỗi chân ra. Tôi cũng ngồi xuống. Căn phòng không có gì thay đổi, dàn loa xung quanh và chiếc TV lớn vẫn ở đó. Các mô hình plastic vẫn ở trên kệ.
"Vậy, Nii-chan đến đây có chuyện gì sao? Anh đến đây để kể nể với em đấy à?"
"Kể nể... tất nhiên là anh nghĩ tới việc có một mối quan hệ tốt với Tomomi như là anh em..."
"Em từ chối!"
Tomomi rướn người ra phía trước và xen thẳng vào lời nói của tôi. Tôi vội chuyển ánh nhìn của mình khỏi bộ ngực đang lắc lư theo đà của em ấy.
"Nii-chan, nhìn qua đây đi nào."
“À-ừ, anh xin lỗi... em từ chối sao?"
Em ấy gật đầu mạnh mẽ.
"Không phải Nii-chan muốn biến em trở thành em gái của anh sao?"
"Tất nhiên rồi. Không chỉ Tomomi, anh muốn tất cả các em đều là em gái của anh. Anh không biết phải làm gì, nhưng anh tính sẽ như thế."
"Em đã nói rằng em không muốn trở thành em gái rồi mà phải không? Thay vào đó, em sẵn sàng xem anh như một anh trai."
"Có sự khác biệt nào sao?"
Tomomi gật đầu mạnh mẽ một lần nữa.
"Có chứ. Em không muốn được Nii-chan bảo vệ. Ít nhất thì em muốn ngang hàng với anh. Đó là lý do vì sao em không muốn anh biến trở em thành em gái của anh. Đó cũng là ý nghĩa của câu 'Em sẽ xem anh là anh trai, nhé?!'."
Khi nói điều đó, em ấy cúi xuống và đỏ mặt.
"Nhưng anh thấy đấy, việc em muốn được ủy mị với Nii-chan thì không sai. Em muốn được vui đùa trong khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, còn khi ở cùng mọi người thì em là một người chị, được chứ? Một người chị cả? Em đang ở một vị trí mà yêu cầu em phải hành động có trách nhiệm đó."
"Ư-ừm, em nói đúng."
"Đó là lý do vì sao chỉ khi chỉ hai chúng ta ở bên nhau, em muốn được Nii-chan chiều chuộng nhiều hơn, anh hiểu chứ..."
Trái tim con gái rất khó hiểu nhưng lại không bằng trái tim của đứa em gái này của tôi.
"Em không muốn anh biến em thành em gái, nhưng em lại muốn được anh chiều chuộng... là như vậy phải không."
"Nếu Nii-chan thấy ổn với điều đó, thì em đã chuẩn bị một cuộc thọc cù lét trả thù hay thi đấu uống một mạch hết chai nước có ga. Em đã chuẩn bị một menu lớn của các trận đấu rồi."
"Nhưng không phải đó đã là chiều chuộng em rồi sao?"
Tomomi mím môi và quay người đi.
"Em chỉ muốn Nii-chan để ý đến em thôi mà! Tuy nhiên, được nuông chiều không phải điều duy nhất mà em muốn. Bản thân em cũng không biết cảm xúc của chính mình. Màn hình trạng thái đang hiện ra em đang trong tình trạng 'bối rối' một lúc rồi đó."
Em ấy làm một khuôn mặt bối rối và nhíu mày.
"B-Bình tĩnh lại nào. Trước hết, hãy hít thở sâu vào."
*Suu...haa...suu...haa!*, ngay cả khi đã hít thở sâu, Tomomi vẫn tiếp tục bồn chồn.
"Em chưa thắng trận nào cả, nhưng em có thể yêu cầu gì đó với Nii-chan không?"
"Miễn là anh có thể làm được."
"E-Em muốn được nằm trên đùi anh."
Nếu em ấy bình tĩnh lại được, thì ổn thôi. Khi tôi gật đầu, Tomomi bật dậy và ngồi xuống ngay cạnh tôi rồi ngả đầu lên đùi tôi
"Vậy ra đây là gối đùi của Nii-chan, hơi cao lên một chút."
Tôi trả lời bông đùa với em ấy.
"Đúng rồi nhỉ, có vẻ điều chỉnh độ cao gặp trục trặc rồi."
Trong khi đầu em ấy trên đùi tôi, Tomomi để sức nặng của cơ thể mình nhẹ dần.
"Em đã bình tĩnh lại chưa?"
"Đỡ hơn rồi ạ, Nii-chan. Umm... Nii-chan, anh có biết về Cha không?"
"Cha trong ý em... là về Jinya-san?"
Sự nhìn nhận ông ấy như là cha tôi khá là mơ hồ... có lẽ đó là lý do tôi bắt đầu gọi ông ấy là 'Jinya-san'.
Với Tomomi Taishido, thì Jinya cũng là cha của em ấy.
"Vâng. Em chưa bao giờ gặp ông ấy cả. Còn anh thì sao, Nii-chan?"
"Anh gặp rồi. Tuy nhiên, anh không biết ông ấy là cha anh. Chỉ là một người chú thỉnh thoảng đến chơi... đó là cảm nhận của anh."
"Hee. Vậy ông ấy rất tử tế đấy nhỉ."
"Ông ấy lắng nghe hết tất cả yêu cầu mà anh nói với ông ấy... nhưng khi anh nhớ lại, thì có cảm giác không giống một người cha. Ông ấy giống một phù thủy hay Santa Claus nhiều hơn."
"Sao cơ? Em biết rằng bản chất thật sự của Santa Claus là của một người Cha, nhưng bản chất thật của Cha lại là Santa Claus sao?"
"Hơi kỳ lạ khi nói vậy, nhưng đó chính xác là những gì anh cảm nhận. Nó rất mơ hồ, nhưng hình ảnh người cha trong anh là một người mạnh mẽ và đáng sợ, Jinya-san lại khác biệt điều đó rất nhiều..."
Tomomi trả lời với tiếng "Hmmm" rõ ràng chứa đầy cảm xúc. Tôi tiếp tục.
"Quan trọng hơn là, em thật sự chưa bao giờ gặp ông ấy sao?"
"Đúng vậy."
Em ấy gật đầu với vẻ mặt vô tư lự.
"Nói mới nhớ, em đã làm gì cho tới khi em tới đây? Em không đến đây để gặp Jinya-san, phải không?"
"Không phải vậy. Nhân tiện, em đã ở nhà một người thân của mẹ. Em không nhớ rõ lắm, nhưng có vẻ em còn khá mơ hồ... đó là những gì em nghĩ bây giờ. Sau cùng thì người thân của em cũng trở nên xa lạ... họ không trở thành gia đình của em nữa."
Vì Tomomi lại buồn sầu, tôi bắt đầu vuốt ve đầu em ấy.
"Này! Nii-chan, hơi quá mức rồi đó!"
"X-xin lỗi em. Vậy em muốn nghe chuyện cười không?"
"Không phải thế... Nó đột ngột nên làm em ngạc nhiên thôi. Umm... tiếp tục cũng được thôi. Cứ dùng những cuộc tấn công bất ngờ anh muốn đi! Em chấp nhận thách thức!"
Tomomi quay mặt đi khi vẫn nằm trên đùi tôi, nhưng không phải là đang giận dữ.
Em ấy tiếp tục.
"Nii-chan, cho em biết nhiều hơn về Cha đi."
"Ngay cả khi em hỏi anh, thì anh cũng không biết phải nói gì nữa..."
Tomomi không biết bất kỳ điều gì về Taishido Jinya, có lẽ cả Selene, Sayuri, Yuuki và cả Mika nữa. Tôi không biết vì lý do gì, nhưng ông ta chỉ gặp tôi, đứa con trai cả... sau cùng thì ông ta là một người cha tồi.
"Bất kỳ điều gì cũng được. Anh đã gặp ông ấy bao nhiêu lần rồi?"
"Khoảng một lần mỗi tháng."
"Khi gặp thì anh làm gì?"
Sự thật là sự đối đãi với tôi đã đâm vào ngực tôi như một cây kim vậy. Cỏ vẻ như Tomomi đoán được suy nghĩ của tôi nên em ấy trở lời dứt khoát.
"Anh không phải kiềm chế bản thân vì em đâu. Em mới là người hỏi cơ mà."
Tôi đồng ý từ sâu trong mình.
"Umm... Cha và anh đã ra ngoài ăn cùng nhau nhiều lần. Ngoài ra, ông ấy còn đưa anh tới các cửa hàng tiện lợi và mua đồ chơi mới cho anh nữa. Như những gì anh nói trước đó, ông ấy giống như một Santa Claus, người mà chỉ đến một lần mỗi tháng, vậy. Ông ấy đã nghe mọi yêu cầu ích kỷ của anh."
"Không phải ông ấy là một người tốt sao?"
"Đúng hơn thì là một người hiền hậu."
"Em hiểu rồi..."
Tomomi tiếp tục với giọng cô đơn.
"Nghe em này, cả em nữa đó... chúng em cũng được gửi trợ cấp, không chỉ mình Nii-chan là người đặc biệt đâu."
Em ấy lo cho tôi ư.
"Này Tomomi, về trợ cấp và tất cả những gì cần làm từ giờ trở đi. Anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với Murasaki-san."
Em ấy ngẩng đầu và quay về phía tôi.
"Vậy thì đi ngay thôi, Nii-chan!"
"Ngay bây giờ sao?"
"Nếu chúng ta đi, thì phải càng nhanh càng tốt chứ sao."
"Em nói đúng. Vậy thì anh đi đây."
Tôi đứng dậy từ ghế sofa, Tomomi bên cạnh tôi lắc đầu mạnh mẽ
"Em sẽ không để Nii-chan đi một mình đâu."
"Em đi cùng giúp anh khuyên chị ấy sao?"
"Vâng. Em là chị cả, không phải sao. Vì em đang ngang hàng với con trai cả, nên anh có thể tin ở em. Em muốn góp sức mạnh của mình giúp Nii-chan."
Em ấy ưỡn ngực tự hào. Tôi gật đầu trong khi đánh mắt đi khỏi chỗ phồng ra đã để lại tiếng *boing* đó.
"Xin lỗi... à không, cảm ơn em, Tomomi. Điều đó khích lệ anh lắm đấy."
"Nếu em không nhầm thì chị ấy ở phòng 202 thì phải."
"Eh? Sao biết em biết được số phòng của Murasaki-san vậy?"
"Umm, để xem nào! Em đã nghe từ Mika. Đi ngay thôi nào, được chứ, Nii-chan?"
"Nhưng ổn chứ? Hôm nay là ngày của Tomomi, không phải em... muốn được nuông chiều sao?"
"Ổn mà, không sao đâu. Kết thúc nhanh chóng cuộc trò chuyện và miễn là anh chăm sóc cho em sau đó thì tất cả sẽ ổn thôiii."
Ngay cả vậy, em ấy cũng sẽ không trở thành em gái tôi mà... không phải sao.
Tomomi kéo tay tôi đi, và chúng tôi rời khỏi phòng cùng nhau.
Sau khi xuống tầng hai bằng thang máy, chúng tôi đang đứng trước cửa phòng 202 ngay kế bên phòng của Mika. Tất nhiên là chìa khóa của tôi không thể mở được cửa phòng 201 hay 202 rồi.
Tomomi và tôi tay trong tay thể hiện rõ thái độ cương quyết đứng ngay trước cửa phòng.
"Phục kích như nào là tốt nhất đây, Nii-chan?"
"Nàyy, phục kích gì chứ... chúng ta không nhấn chuông bình thường được à?"
"Nhưng chúng ta không thể làm lay động chị ấy như thế được đúng không? Nếu chúng ta tấn công chị ấy trực diện thì chúng ta sẽ gặp phải sự chống cự của chị ấy. Chúng ta cần phải tấn công chị ấy từ một khía cạnh mà chị ấy không thể đoán trước được và dẫn chúng ta tới chiến thắng!"
Em ấy đưa ra lý thuyết tiếp cận bằng chiến thuật. Để em ấy nghĩ ra một ý tưởng như vậy, thì em ấy thật sự là một game thủ giỏi... Tôi thật sự rất ấn tượng.
Có vài cái đúng trong lời nói của Tomomi về việc làm một đòn đánh lạc hướng.
Để xuyên qua lớp phòng thủ của Murasaki-san, chúng tôi có lẽ cần một hành động đặc biệt. Nhưng tốt hơn hết là không xúc phạm đến chị ấy.
Tomomi liếc nhìn cái camera mang hệ thống liên lạc.
"Em có cách rồi."
"Trước khi thực hiện nó, em có thể cho anh biết kế hoạch đó là gì không?"
"Thật ra Nii-chan có thể đến hẳn là có nằm trong sự kỳ vọng của Murasaki-san. Trước tiên em sẽ tự mình gọi Murasaki-san. Nii-chan sẽ ngồi xổm xuống trước cửa để né tránh tầm ảnh hưởng của camera."
"Oh-ho, anh hiểu. Và sau đó?"
"Em sẽ gọi Murasaki-san bằng cách nói 'Có điều em muốn nói với chị'. Khi Murasaki-san mở cánh cửa, Nii-chan sẽ xuất hiện dưới chân chị ấy. Và sau đó, Nii-chan sẽ để chân mình vào khoảng trống của cánh cửa để nó không đóng lại được."
"Nhưng không phải điều đó cũng có nghĩa là Murasaki-san sẽ đột nhiên đóng sầm cửa lại và chân anh sẽ bị thương sao?"
"Cố chịu đi, Nii-chan. Có nhiều cảnh như vậy trong phim và game trinh thám rồi. Nếu anh lo lắng về một vết thương cỏn con thì sẽ là GAME OVER đấy. Nếu Nii-chan không muốn làm nó, vậy để em làm thì sao?"
"Đ-Được rồi. Tiến hành kế hoạch đó đi."
Tôi ngồi xổm xuống bức tường ngay cạnh cửa ra vào và lấp vào một điểm mù của cánh cửa, chân tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay trước khi Tomomi nhấn nút hệ thống liên lạc. Chúng tôi sẽ trông như những kẻ khả nghi nếu ai đó nhìn chúng tôi từ góc nhìn của họ vậy.
"Được rồi, triển thôi Nii-chan."
Tomomi nhấn vào nút hệ thống liên lạc, nhưng không có hồi âm. Chị ấy có lẽ đã vắng nhà, hoặc chị ấy không muốn trả lời khi nhìn thấy khuôn mặt Tomomi từ camera.
Vừa lúc tôi nghĩ điều đó, thì cánh cửa phòng 202 đột nhiên mở và Murasaki-san bước ra ngoài.
Hơn thế nữa, chị ấy đang bán khỏa thân.
Cơ thể của chị ấy chỉ có một chiếc khăn tắm cuốn quanh. Mái tóc bị ướt một phần và không có thứ gì che đi cả. Trên làn da thì có thể thấy những giọt nước lăn tăn trên đó.
Một mùi hương xà bông nhè nhẹ toả ra từ người chị ấy.
Có vẻ như Murasaki-san đang tắm dưới vòi hoa sen đã lao ngay ra ngoài để đáp lại. Chị ấy lên tiếng trong hoảng loạn.
"Chuyện gì xảy ra thế Mika-sa..."
Tầm nhìn của Murasaki-san thấy tôi.
Vì tên của Mika xuất hiện, và Murasaki-san hạ tầm nhìn xuống... có nghĩa là chị ấy đã hiểu lầm và nghĩ rằng Mika đã gọi chị ấy ra ngoài.
Chị ấy thấy tôi đang ngồi xổm ở một góc làm cho điều đó như thể tôi đã cố nhìn chị ấy từ phía dưới vậy.
"KYYAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Em xin lỗi em xin lỗi! Điều này umm, eh, một hiểu lầm thôi!"
Tôi cũng hét lên.
"Eh, err, Murasaki-san, Nii-chan có chuyện nói với chị!"
Murasaki-san mất bình tĩnh và cố đóng cửa lại. Tomomi cũng bối rối và kéo lại không cho Murasaki-san đóng nó lại.
"Chờ chút đã Murasaki-san! Xin hãy lắng nghe điều mà Nii-chan nói!"
"KKKhÔônnnnnnnnggggggggggggg!"
Lúc đầu Murasaki-san cố đóng cửa với một tay, và sau đó thì chị ấy dùng cả hai. Vào khoảnh khắc đó... chiếc khăn tắm rơi xuống.
Ngay trước khi cánh cửa đóng lại với một tiếng lớn, hình ảnh Murasaki-san trần như nhộng hệt lúc mới sinh đã khắc vào trong mắt tôi.
Vài phút sau, Tomomi và tôi nhìn vào điện thoại vì có mail đến từ Murasaki-san nói rằng 'Hãy chờ tôi 10 phút.'
Đúng mười phút sau, Murasaki-san xuất hiện trước chúng tôi với mái tóc đã khô và mặc một bộ đồ com-lê nữ.
Chị ấy đeo kính không vành. Tôi hiểu rồi, vậy ra chị ấy thường đeo kính sát tròng.
Ngay cả vậy, chị ấy rất bình tĩnh như thể tiếng hét vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
Murasaki-san nhẹ gật đầu.
"Tôi xin lỗi vì vụ lộn xộn trước đó."
Tôi đáp lại cộc lốc.
"E-Em cũng xin lỗi. Xin đừng bận tâm đến nó."
Ah, tôi đang nói gì vậy trời. Murasaki-san không biểu hiện gì và khuôn mặt chị ấy như chiếc mặt nạ Noh vậy. Chị ấy mời Tomomi và tôi vào trong.
"Cậu có điều gì đó để nói đúng không. Có thể nói cụ thể hơn chứ?"
"Xin lỗi vì đã xâm nhập."
"Nii-chan, anh đã thấy Murasaki-san khỏa thân trước đó, phải không nhỉ?"
"N-này! Em đột nhiên nói gì vậy..."
Tomomi thúc tôi bằng cùi trỏ, ánh nhìn em ấy hướng về khuôn mặt của Murasaki-san.
Biểu hiện vẫn không thay đổi. Sau khi xác nhận điều đó, Tomomi rũ vai.
Có vẻ trong mười phút đó Murasaki-san đã vào chế độ nghiêm túc của chị ấy.
Chúng tôi đi đến phòng khách. Chỉ có vài thiết bị và đồ nội thất đơn giản, thậm chí không có cả TV.
Mây bao phủ lấy bầu trời bên ngoài cửa sổ, căn phòng tối mờ đi.
Murasaki-san bật đèn lên, Tomomi và tôi ngồi xuống ghế sofa cạnh nhau. Sau khi tôi ngồi xuống, Murasaki-san nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"Cậu có việc gì."
"Um, về việc trước đó… em xin lỗi."
"Ý cậu là sao?"
Lời nói của chị ấy không có vẻ gì là đang tức giận, nhưng Murasaki-san có vẻ lạnh lùng và xa cách. Tomomi một lần nữa gượng phiên dịch lại lời của tôi.
"Ý của Nii-chan là về việc anh ấy đã thấy Murasaki-san khỏa thân trước đó đấy ạ."
Có lẽ Tomomi đang cố làm khó Murasaki-san.
Nhưng Murasaki-san vẫn giữ thái độ lạnh lùng và nói.
"Đó là sự bất cẩn của tôi. Tôi đoán Mika tới đây để chơi... không, tôi đã hiểu lầm rằng có việc gì đó khẩn cấp và cần tôi giúp đỡ"
Vẻ ngoài thì vẫn không thay đổi, nhưng Murasaki-san có lẽ đã... lay động.
"Thôi nào Nii-chan, quay lại chủ đề chính đi!"
Tomomi nháy mắt với tôi, có vẻ em ấy nhận thấy Murasaki-san có trạng thái kỳ lạ.
"Umm, Murasaki-san. Có thể nói cho chúng tôi biết tình trạng hiện tại của tình hình không? Ngay cả khi đã qua kỳ hạn hai tuần cho phép, tôi vẫn chưa chọn được em gái mình. Đáng ra việc trợ cấp sẽ chấm dứt và mọi người sẽ bị ly tán, đúng chứ? Tại sao chuyện đó lại chưa xảy ra?"
Murasaki-san nhìn qua chỗ khác một lúc.
“Tôi không thể trả lời câu hỏi đó."
Giận dữ bởi vì chị ấy từ chối trả lời, Tomomi nhíu mày.
"Tại sao chị lại không thể trả lời?"
"Tôi không thể tiết lộ tâm thư của người đã khuất."
Một lần nữa, đó là tất cả những gì tôi nói được... chính nó.
Khi tôi nghĩ về đó, tôi nhớ lại lần đầu được nghe nó, và tôi đã bị áp đảo bởi nó.
Taishido Jinya đã để lại cái thứ gì chứ?
Tomomi càng ngày càng bất mãn.
"Vậy thì, chúng tôi có thể ở đây và như vậy mãi mãi chứ?"
"Tôi không thể trả lời câu hỏi đó"
Trong khi Tomomi gân cổ lên nói ra những lời đó, nhưng Murasaki-san thì đối chọi với nó như thể chị ấy là một bức tường băng giá vậy.
Bầu không khí đang sôi sùng sục và có vẻ như nó sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Tôi cũng đã gặp rắc rối khi nghe câu trả lời đó, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chúng tôi sống được như vậy là nhờ chị ấy.
Và chúng tôi có thể là chúng tôi hiện tại, cũng là nhờ Murasaki-san sắp xếp mọi thứ.
"Tôi cần một câu trả lời hợp lý!"
Vì đôi vai Tomomi đã run lên vì giận dữ nên tôi vỗ nhẹ để em ấy bình tĩnh lại.
Tôi mới phải là người nên tức giận ở đây.
Nhưng tôi không thể. Tôi không nghĩ Murasaki-san là một người lạnh lùng. Chị ấy thích Mika, sau khi hiểu nhầm chúng tôi là Mika thì chị ấy đã lập tức lao ra để gặp em ấy mặc dù đang trong phòng tắm.
"Tomomi, Murasaki-san có trách nhiệm bảo vệ bí mật. Anh nghĩ chị ấy sẽ không nói lúc này đâu."
Murasaki-san không phản ứng gì với lời nói của tôi. Không xác nhận và cũng không phủ nhận. Dường như có 'thứ gì đó' đã buộc Murasaki-san phải giữ kín miệng. Tomomi phát ra một tiếng thở dài nhỏ.
"Nii-chan cũng nên nói thẳng với chị ấy đi chứ."
Tomomi nhìn xuống và nói điều đó. Murasaki-san quay sang tôi một lần nữa.
"...Tôi xin lỗi, xin hãy rời khỏi đây."
Chị ấy cúi đầu xin lỗi.
Chúng tôi tới đây hôm nay để làm gì, là để kiểm tra xem liệu chúng tôi có thể làm cho chị ấy nói xem liệu chúng tôi có thêm thời gian cho việc đó hay không. Không, mặc dù muốn chị ấy tiết lộ điều đó, nhưng sau cùng thì tôi không có gì đảm bảo rằng chị ấy sẽ nói nó cả.
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.
"Um, vậy thì... em sẽ nói cảm nhận của em về điều đó. Em không thể chọn được nếu chỉ chọn được một người. Nếu chọn giữa tài sản và những đứa em gái của mình, thì em sẽ chọn em gái. Tuy nhiên, vì em chỉ là một học sinh trung học nên em không có tiền... đó là lý do tại sao, thật sự là vậy. Em biết đó chỉ là điều ích kỷ của em. Nhưng ít nhất xin đừng bỏ việc trợ cấp cho mọi người."
"Hôm nay đến đây thôi."
Có vẻ như tôi không còn gì để nắm bắt được nữa rồi. Murasaki-san một lần nữa im lặng và cúi chào.
***
Tomomi phồng má lên ngay khi chúng tôi rời khỏi phòng 202.
"Nii-chan, tại sao anh lại đi giúp Murasaki-san! Có phải là anh bị kích thích bởi cơ thể khỏa thân của người lớn không hả?"
"Em nhầm rồi! Đó chỉ là tai nạn thôi!"
"Em tự hỏi… Có lẽ nào, Nii-chan thích những cô gái lớn tuổi sao? Các cô gái trẻ thì không tốt sao? Có cùng độ tuổi thì trong vùng an toàn sao?"
"Sau em lại đột nhiên hỏi anh những điều như thế?"
"Nhân tiện, còn người bạn thời thơ ấu cùng lớp của anh nữa?"
"G-giữa anh và Mariko không có chuyện gì cả, được chứ?"
Ngay khi tôi nói cái tên Mariko, Tomomi trở nên gắt gỏng hơn. Đừng có bực mình chỉ bởi anh không nói với em chứ.
"Hmph! Được rồi, Nii-chan! Đi ăn vài cái burgers để vui lên thôi! Em nghe nói có một loại mới đó."
Loại mới nhất mà em ấy nói chắc chắn là fiery burger. Chỉ mới nhớ lại thôi mà môi của tôi bắt đầu sưng lên rồi. Ăn nó trong hai ngày liên tiếp thì thật là khó trôi.
"Xin lỗi về điều đó nhé, Tomomi. Sự thật là anh đã ăn nó hôm qua cùng với Selene rồi. Nó thật sự khó ăn lắm. Nên ăn nó trong hai ngày liên tiếp thì có hơi..."
"Vậy ra Nii-chan thật sự có một buổi hẹn hò với Selene sao?!"
"Vì Selene có hơi khép kín nên anh muốn em ấy ra bên ngoài một lúc ấy mà."
"Em hiểu rồi… anh đâu có chỉ là Nii-chan của mình em, phải không. Được rồi! Vậy thì tới nhà hàng gia đình, và chơi monhun trên điện thoại cho tới nửa đêm thôi!"[note9368]
"Anh không chơi với em được, nhưng tới nhà hàng gia đình thì anh có thể đi được."
Sau cùng thì chúng tôi cũng không giỏi nấu ăn.
Có một nhà hàng gia đình kiểu Ý được gọi là 'Saesulia' gần trạm xe bus. Món doria[note9369] và đồ uống ở đó khá rẻ.
"Một ngày hẹn hò với Nii-chan, hẹn hò hẹn hò! Vui quá đi〜 Em rất hạnh phúc〜!!"
Tomomi và tôi cùng đi thang máy xuống tầng một. Chúng tôi ra khỏi đại sảnh thì tôi dừng chân.
Một cơn gió mạnh thổi vụt bên ngoài lối ra. Bầu trời trắng xóa trong một khoảnh khắc và tiếng gầm vang lên từ đằng xa.
Có vẻ là một tia chớp. Nó lớn và gần.
Như thể đó là một dấu hiệu, mưa bắt đầu đổ xuống từ đám mây đen dày đặc. Khi trời mưa như trút nước, tôi nhẹ quay sang nhìn vào mặt Tomomi.
"Chúng ta có thể để lần tới không?"
"Lần tới là khi nào?"
"Như là... tuần tới."
Tomomi lắc đầu mạnh mẽ.
"KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNGGGG! Em muốn phần thưởng vì đã hợp tác cùng với Nii-chan hôm nay cơ!!"
"Nhưng trời đang mưa, có lẽ cả dịch vụ chuyển phát nhanh cũng không thể đến được... điều đó rất phiền phức."
"Nii-chan là đồ ngốc! Em cũng muốn hẹn hò nữa mà! Lấy dù và đi thôi!"
"Cả dù cũng sẽ bị thổi bay mất thôi."
Đột nhiên Tomomi hét lên.
"NII-CHAN LÀ ĐỒ NGỐCCCCCCC! CỨ VIỆC ĂN BÁNH MÌ KHÔ MỘT MÌNH ĐI, CHẢ AI THÈM QUAN TÂM NỮA ĐÂU!"
"N-này, Tomomi!"
Tomomi quay ngoắt từ chế độ chị gái sang chế độ em gái... hay đúng hơn là, chế độ một đứa trẻ hư hỏng. Em ấy vào thang máy và nhấn nút, cánh cửa đóng lại với chỉ một người trong đó.
Trước khi tôi nhận ra, thì tôi đã bị bỏ lại phía sau, trong đại sảnh. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ rằng Tomomi có thể hành động như vậy. Tôi có một cảm giác xấu về việc này. Tôi cần phải đuổi theo em ấy!
Tôi chạy lên cầu thang, tầng sáu khá là cao. Tim tôi đập nhanh, chân tôi ngày càng nặng nề vì đã không khởi động gì trước khi chạy.
Còn nữa là tôi đã trễ mất thang máy luôn rồi.
Tôi hướng tới phòng 601 trong khi thở dốc. Ngay cả khi bị khóa từ bên trong, chiếc chìa khóa thông minh cũng sẽ mở được cửa phòng của Tomomi, vậy nên không có lý do gì phải chạy cả. Nhưng tôi nghĩ đến nó thì đã muộn rồi.
Tôi đã thử gọi Tomomi qua thiết bị liên lạc nhưng không có hồi âm.
Tôi mở cánh cửa ra... đúng hơn là thử mở nó. Cánh cửa dừng lại sau khi mở nhẹ. Có một khóa xích được móc ở bên trong.
Tomomi hẳn là rất giận. Tôi cố gọi em ấy thông qua khe hở nhỏ sau khi mở cửa.
"Nàay Tomomi! Tomomi-chan! Tomomi-san! Tomomi-oneechan!"
Không một lời đáp lại. Chỉ khi tôi nghĩ điều đó, tiếng ầm ầm vang lên từ bên trong căn phòng. Có vẻ là em ấy đã bắt đầu chơi một game rồi.
Giọng nói của tôi dễ dàng bị vùi lấp đi bởi tiếng súng dữ dội.
Khi tôi thử gửi mail cho em ấy qua điện thoại thì cũng không có phản ứng gì cả. Có vẻ như sẽ phiền đến các phòng bên cạnh nếu tôi cứ mở cửa như vậy. Có lẽ đó là mục đích của Tomomi.
Tôi bỏ cuộc và đóng cửa lại. Tôi hoàn toàn bị nhốt bên ngoài mà chả nghĩ ra được lý do mà điều này xảy ra.
Lúc này, tôi đã quay trở lại đại sảnh ở tầng một, và thông qua cánh cửa trước được làm bằng thủy tinh, tôi ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Tôi tìm biển hiệu và quảng cáo của một cửa hàng mà chúng tôi có thể đến.
Tôi thử gửi mail cho Tomomi một lần nữa.
Nhưng tôi nên nói gì để làm dịu tâm trạng của em ấy đây?
Nếu tôi có thể viết 'Đến nhà hàng gia đình ngay bây giờ nào!' để vượt qua cơn giận của em ấy thì ổn thôi, nhưng tôi không thể vì ngày hôm đó mưa to sấm sét đùng đùng.
Những ký ức. Phục kích. Cơn bão mùa xuân.
Theo dự báo thời tiết thì tối nay sẽ có một cơn bão mùa xuân.
Từ sáng, Mariko đã mất bình tĩnh và bồn chồn không yên.
Có phải cô ấy lo lắng về vụ thời tiết? Tôi nghĩ thế và hỏi cô ấy. Nhưng dường như không phải vấn đề đó mà là cô ấy gặp rắc rối về chuyện gia đình.
Mariko có một đứa em gái học sơ trung, Chitose-chan. Cô ấy nhận thấy được hành vi kỳ lạ của em gái mình gần đây... và cô lo lắng rằng em ấy đã kiếm được bạn trai.
Chitose-chan mà tôi biết là một bé gái nhút nhát và rụt rè. Ít nhất đó là ấn tượng tôi có được vì em ấy luôn nấp sau Mariko.
Vậy nên tôi có chút ngạc nhiên khi em ấy có bạn trai. Em ấy giống như một chú vịt con luôn theo sau ba mẹ và chị gái của mình vậy... Tôi nghĩ Mariko đã che chở em ấy quá mức rồi.
Lúc trước em ấy rất xấu hổ khi chạm mắt với tôi, một người bạn của Mariko.
Tôi đã nói một lời theo dõi vô căn cứ với cô ấy "Không phải lo lắng quá đâu, trừ khi cậu thấy tận mắt thì sẽ không giúp gì được cả, tớ chắc là ổn thôi".
Mariko trả lời với vẻ chán nản "Tớ đoán vậy". Cô ấy có vẻ khá là choáng bởi việc này
Dù cho cậu bé ấy là người như thế nào, thì có vẻ như Mariko đã lo chỉ bởi biết được rằng đó là một cậu bé trai. Chắc chắn, nếu em gái tôi mà có người yêu... thì tôi cũng sẽ lo lắng thôi.
Các cô em gái của tôi cũng vậy, cũng sẽ tìm thấy người mình yêu một ngày nào đó.
Mặc dù tôi may mắn được làm anh trai của các em ấy, điều đó làm tôi có chút... không thoải mái.
***
Bằng cách nào đó thì tôi đã sống sót qua các buổi học và về đến nhà, sự thay đổi số phòng hàng ngày trên chiếc chìa khóa vẫn tiếp tục.
Tôi đứng trước cửa phòng 601 và bấm chuông. Chiếc chìa khóa mở khóa được cánh cửa, nhưng bước vào phòng em gái mà không gõ cửa thì thật là thô lỗ. Cần phải thể hiện sự tôn trọng.
Tuy nhiên, Tomomi mê game có lẽ đã dính chặt vào bộ điều khiển rồi.
Cánh cửa không mở... Tôi thử mở nhẹ và nghía vào trong.
Thay vì nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ thì tôi lại thấy... Tomomi đang ngồi kiểu seiza[note9367] và chờ tôi. Em ấy mặc một bộ đồ đơn giản là áo phông và quần soọc phụ nữ.
"Em đang đợi anh đó, Nii-chan!"
Em ấy nhìn tôi với vẻ mặt khổ sở và cố đứng dậy.
"Sao em lại ngồi kiểu seiza thế kia?!"
"Em đã mong đợi được gặp Nii-chan nhiều đến mức em có cảm giác như mình đang ở trong lúc một game nổi tiếng chuẩn bị phát hành vậy. Được rồi, em đứng dậy đây! Yeahh!"
Vì em ấy đã ngồi trong tư thế seiza, nên đã không quen với đôi chân đã bị tê cứng của mình, và Tomomi nhanh nhẹn thường ngày chạy tới chỗ tôi trong khi đờ đẫn như một con thây ma.
Tôi đỡ lấy em ấy.
Lúc em ấy ôm lấy tôi, tôi cảm thấy một cái gì đó đàn hồi đè lên mình.
"Nii-chan, em không cảm nhận được đôi chân mình nữa rồi! Nó thật sự đã siêu tê liệt!"
"Em ngồi như thế trong bao lâu rồi vậy hả?"
"Khoảng ba mươi phút thôi. Mufuun, em rất hạnh phúc khi được Nii-chan ôm đó."
"Vào phòng khách thôi. Em có thể đi được chứ?"
"Em thỉnh cầu được bế vào theo kiểu công chúa."
"Buông anh ra."
"Không không khôngggggg. Tch. Đồ keo kiệt, Nii-chan."
Tôi cho Tomomi mượn vai mình và cùng nhau đến phòng khách. Em ấy ngồi xuống ghế sofa và duỗi chân ra. Tôi cũng ngồi xuống. Căn phòng không có gì thay đổi, dàn loa xung quanh và chiếc TV lớn vẫn ở đó. Các mô hình plastic vẫn ở trên kệ.
"Vậy, Nii-chan đến đây có chuyện gì sao? Anh đến đây để kể nể với em đấy à?"
"Kể nể... tất nhiên là anh nghĩ tới việc có một mối quan hệ tốt với Tomomi như là anh em..."
"Em từ chối!"
Tomomi rướn người ra phía trước và xen thẳng vào lời nói của tôi. Tôi vội chuyển ánh nhìn của mình khỏi bộ ngực đang lắc lư theo đà của em ấy.
"Nii-chan, nhìn qua đây đi nào."
“À-ừ, anh xin lỗi... em từ chối sao?"
Em ấy gật đầu mạnh mẽ.
"Không phải Nii-chan muốn biến em trở thành em gái của anh sao?"
"Tất nhiên rồi. Không chỉ Tomomi, anh muốn tất cả các em đều là em gái của anh. Anh không biết phải làm gì, nhưng anh tính sẽ như thế."
"Em đã nói rằng em không muốn trở thành em gái rồi mà phải không? Thay vào đó, em sẵn sàng xem anh như một anh trai."
"Có sự khác biệt nào sao?"
Tomomi gật đầu mạnh mẽ một lần nữa.
"Có chứ. Em không muốn được Nii-chan bảo vệ. Ít nhất thì em muốn ngang hàng với anh. Đó là lý do vì sao em không muốn anh biến trở em thành em gái của anh. Đó cũng là ý nghĩa của câu 'Em sẽ xem anh là anh trai, nhé?!'."
Khi nói điều đó, em ấy cúi xuống và đỏ mặt.
"Nhưng anh thấy đấy, việc em muốn được ủy mị với Nii-chan thì không sai. Em muốn được vui đùa trong khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, còn khi ở cùng mọi người thì em là một người chị, được chứ? Một người chị cả? Em đang ở một vị trí mà yêu cầu em phải hành động có trách nhiệm đó."
"Ư-ừm, em nói đúng."
"Đó là lý do vì sao chỉ khi chỉ hai chúng ta ở bên nhau, em muốn được Nii-chan chiều chuộng nhiều hơn, anh hiểu chứ..."
Trái tim con gái rất khó hiểu nhưng lại không bằng trái tim của đứa em gái này của tôi.
"Em không muốn anh biến em thành em gái, nhưng em lại muốn được anh chiều chuộng... là như vậy phải không."
"Nếu Nii-chan thấy ổn với điều đó, thì em đã chuẩn bị một cuộc thọc cù lét trả thù hay thi đấu uống một mạch hết chai nước có ga. Em đã chuẩn bị một menu lớn của các trận đấu rồi."
"Nhưng không phải đó đã là chiều chuộng em rồi sao?"
Tomomi mím môi và quay người đi.
"Em chỉ muốn Nii-chan để ý đến em thôi mà! Tuy nhiên, được nuông chiều không phải điều duy nhất mà em muốn. Bản thân em cũng không biết cảm xúc của chính mình. Màn hình trạng thái đang hiện ra em đang trong tình trạng 'bối rối' một lúc rồi đó."
Em ấy làm một khuôn mặt bối rối và nhíu mày.
"B-Bình tĩnh lại nào. Trước hết, hãy hít thở sâu vào."
*Suu...haa...suu...haa!*, ngay cả khi đã hít thở sâu, Tomomi vẫn tiếp tục bồn chồn.
"Em chưa thắng trận nào cả, nhưng em có thể yêu cầu gì đó với Nii-chan không?"
"Miễn là anh có thể làm được."
"E-Em muốn được nằm trên đùi anh."
Nếu em ấy bình tĩnh lại được, thì ổn thôi. Khi tôi gật đầu, Tomomi bật dậy và ngồi xuống ngay cạnh tôi rồi ngả đầu lên đùi tôi
"Vậy ra đây là gối đùi của Nii-chan, hơi cao lên một chút."
Tôi trả lời bông đùa với em ấy.
"Đúng rồi nhỉ, có vẻ điều chỉnh độ cao gặp trục trặc rồi."
Trong khi đầu em ấy trên đùi tôi, Tomomi để sức nặng của cơ thể mình nhẹ dần.
"Em đã bình tĩnh lại chưa?"
"Đỡ hơn rồi ạ, Nii-chan. Umm... Nii-chan, anh có biết về Cha không?"
"Cha trong ý em... là về Jinya-san?"
Sự nhìn nhận ông ấy như là cha tôi khá là mơ hồ... có lẽ đó là lý do tôi bắt đầu gọi ông ấy là 'Jinya-san'.
Với Tomomi Taishido, thì Jinya cũng là cha của em ấy.
"Vâng. Em chưa bao giờ gặp ông ấy cả. Còn anh thì sao, Nii-chan?"
"Anh gặp rồi. Tuy nhiên, anh không biết ông ấy là cha anh. Chỉ là một người chú thỉnh thoảng đến chơi... đó là cảm nhận của anh."
"Hee. Vậy ông ấy rất tử tế đấy nhỉ."
"Ông ấy lắng nghe hết tất cả yêu cầu mà anh nói với ông ấy... nhưng khi anh nhớ lại, thì có cảm giác không giống một người cha. Ông ấy giống một phù thủy hay Santa Claus nhiều hơn."
"Sao cơ? Em biết rằng bản chất thật sự của Santa Claus là của một người Cha, nhưng bản chất thật của Cha lại là Santa Claus sao?"
"Hơi kỳ lạ khi nói vậy, nhưng đó chính xác là những gì anh cảm nhận. Nó rất mơ hồ, nhưng hình ảnh người cha trong anh là một người mạnh mẽ và đáng sợ, Jinya-san lại khác biệt điều đó rất nhiều..."
Tomomi trả lời với tiếng "Hmmm" rõ ràng chứa đầy cảm xúc. Tôi tiếp tục.
"Quan trọng hơn là, em thật sự chưa bao giờ gặp ông ấy sao?"
"Đúng vậy."
Em ấy gật đầu với vẻ mặt vô tư lự.
"Nói mới nhớ, em đã làm gì cho tới khi em tới đây? Em không đến đây để gặp Jinya-san, phải không?"
"Không phải vậy. Nhân tiện, em đã ở nhà một người thân của mẹ. Em không nhớ rõ lắm, nhưng có vẻ em còn khá mơ hồ... đó là những gì em nghĩ bây giờ. Sau cùng thì người thân của em cũng trở nên xa lạ... họ không trở thành gia đình của em nữa."
Vì Tomomi lại buồn sầu, tôi bắt đầu vuốt ve đầu em ấy.
"Này! Nii-chan, hơi quá mức rồi đó!"
"X-xin lỗi em. Vậy em muốn nghe chuyện cười không?"
"Không phải thế... Nó đột ngột nên làm em ngạc nhiên thôi. Umm... tiếp tục cũng được thôi. Cứ dùng những cuộc tấn công bất ngờ anh muốn đi! Em chấp nhận thách thức!"
Tomomi quay mặt đi khi vẫn nằm trên đùi tôi, nhưng không phải là đang giận dữ.
Em ấy tiếp tục.
"Nii-chan, cho em biết nhiều hơn về Cha đi."
"Ngay cả khi em hỏi anh, thì anh cũng không biết phải nói gì nữa..."
Tomomi không biết bất kỳ điều gì về Taishido Jinya, có lẽ cả Selene, Sayuri, Yuuki và cả Mika nữa. Tôi không biết vì lý do gì, nhưng ông ta chỉ gặp tôi, đứa con trai cả... sau cùng thì ông ta là một người cha tồi.
"Bất kỳ điều gì cũng được. Anh đã gặp ông ấy bao nhiêu lần rồi?"
"Khoảng một lần mỗi tháng."
"Khi gặp thì anh làm gì?"
Sự thật là sự đối đãi với tôi đã đâm vào ngực tôi như một cây kim vậy. Cỏ vẻ như Tomomi đoán được suy nghĩ của tôi nên em ấy trở lời dứt khoát.
"Anh không phải kiềm chế bản thân vì em đâu. Em mới là người hỏi cơ mà."
Tôi đồng ý từ sâu trong mình.
"Umm... Cha và anh đã ra ngoài ăn cùng nhau nhiều lần. Ngoài ra, ông ấy còn đưa anh tới các cửa hàng tiện lợi và mua đồ chơi mới cho anh nữa. Như những gì anh nói trước đó, ông ấy giống như một Santa Claus, người mà chỉ đến một lần mỗi tháng, vậy. Ông ấy đã nghe mọi yêu cầu ích kỷ của anh."
"Không phải ông ấy là một người tốt sao?"
"Đúng hơn thì là một người hiền hậu."
"Em hiểu rồi..."
Tomomi tiếp tục với giọng cô đơn.
"Nghe em này, cả em nữa đó... chúng em cũng được gửi trợ cấp, không chỉ mình Nii-chan là người đặc biệt đâu."
Em ấy lo cho tôi ư.
"Này Tomomi, về trợ cấp và tất cả những gì cần làm từ giờ trở đi. Anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với Murasaki-san."
Em ấy ngẩng đầu và quay về phía tôi.
"Vậy thì đi ngay thôi, Nii-chan!"
"Ngay bây giờ sao?"
"Nếu chúng ta đi, thì phải càng nhanh càng tốt chứ sao."
"Em nói đúng. Vậy thì anh đi đây."
Tôi đứng dậy từ ghế sofa, Tomomi bên cạnh tôi lắc đầu mạnh mẽ
"Em sẽ không để Nii-chan đi một mình đâu."
"Em đi cùng giúp anh khuyên chị ấy sao?"
"Vâng. Em là chị cả, không phải sao. Vì em đang ngang hàng với con trai cả, nên anh có thể tin ở em. Em muốn góp sức mạnh của mình giúp Nii-chan."
Em ấy ưỡn ngực tự hào. Tôi gật đầu trong khi đánh mắt đi khỏi chỗ phồng ra đã để lại tiếng *boing* đó.
"Xin lỗi... à không, cảm ơn em, Tomomi. Điều đó khích lệ anh lắm đấy."
"Nếu em không nhầm thì chị ấy ở phòng 202 thì phải."
"Eh? Sao biết em biết được số phòng của Murasaki-san vậy?"
"Umm, để xem nào! Em đã nghe từ Mika. Đi ngay thôi nào, được chứ, Nii-chan?"
"Nhưng ổn chứ? Hôm nay là ngày của Tomomi, không phải em... muốn được nuông chiều sao?"
"Ổn mà, không sao đâu. Kết thúc nhanh chóng cuộc trò chuyện và miễn là anh chăm sóc cho em sau đó thì tất cả sẽ ổn thôiii."
Ngay cả vậy, em ấy cũng sẽ không trở thành em gái tôi mà... không phải sao.
Tomomi kéo tay tôi đi, và chúng tôi rời khỏi phòng cùng nhau.
Sau khi xuống tầng hai bằng thang máy, chúng tôi đang đứng trước cửa phòng 202 ngay kế bên phòng của Mika. Tất nhiên là chìa khóa của tôi không thể mở được cửa phòng 201 hay 202 rồi.
Tomomi và tôi tay trong tay thể hiện rõ thái độ cương quyết đứng ngay trước cửa phòng.
"Phục kích như nào là tốt nhất đây, Nii-chan?"
"Nàyy, phục kích gì chứ... chúng ta không nhấn chuông bình thường được à?"
"Nhưng chúng ta không thể làm lay động chị ấy như thế được đúng không? Nếu chúng ta tấn công chị ấy trực diện thì chúng ta sẽ gặp phải sự chống cự của chị ấy. Chúng ta cần phải tấn công chị ấy từ một khía cạnh mà chị ấy không thể đoán trước được và dẫn chúng ta tới chiến thắng!"
Em ấy đưa ra lý thuyết tiếp cận bằng chiến thuật. Để em ấy nghĩ ra một ý tưởng như vậy, thì em ấy thật sự là một game thủ giỏi... Tôi thật sự rất ấn tượng.
Có vài cái đúng trong lời nói của Tomomi về việc làm một đòn đánh lạc hướng.
Để xuyên qua lớp phòng thủ của Murasaki-san, chúng tôi có lẽ cần một hành động đặc biệt. Nhưng tốt hơn hết là không xúc phạm đến chị ấy.
Tomomi liếc nhìn cái camera mang hệ thống liên lạc.
"Em có cách rồi."
"Trước khi thực hiện nó, em có thể cho anh biết kế hoạch đó là gì không?"
"Thật ra Nii-chan có thể đến hẳn là có nằm trong sự kỳ vọng của Murasaki-san. Trước tiên em sẽ tự mình gọi Murasaki-san. Nii-chan sẽ ngồi xổm xuống trước cửa để né tránh tầm ảnh hưởng của camera."
"Oh-ho, anh hiểu. Và sau đó?"
"Em sẽ gọi Murasaki-san bằng cách nói 'Có điều em muốn nói với chị'. Khi Murasaki-san mở cánh cửa, Nii-chan sẽ xuất hiện dưới chân chị ấy. Và sau đó, Nii-chan sẽ để chân mình vào khoảng trống của cánh cửa để nó không đóng lại được."
"Nhưng không phải điều đó cũng có nghĩa là Murasaki-san sẽ đột nhiên đóng sầm cửa lại và chân anh sẽ bị thương sao?"
"Cố chịu đi, Nii-chan. Có nhiều cảnh như vậy trong phim và game trinh thám rồi. Nếu anh lo lắng về một vết thương cỏn con thì sẽ là GAME OVER đấy. Nếu Nii-chan không muốn làm nó, vậy để em làm thì sao?"
"Đ-Được rồi. Tiến hành kế hoạch đó đi."
Tôi ngồi xổm xuống bức tường ngay cạnh cửa ra vào và lấp vào một điểm mù của cánh cửa, chân tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay trước khi Tomomi nhấn nút hệ thống liên lạc. Chúng tôi sẽ trông như những kẻ khả nghi nếu ai đó nhìn chúng tôi từ góc nhìn của họ vậy.
"Được rồi, triển thôi Nii-chan."
Tomomi nhấn vào nút hệ thống liên lạc, nhưng không có hồi âm. Chị ấy có lẽ đã vắng nhà, hoặc chị ấy không muốn trả lời khi nhìn thấy khuôn mặt Tomomi từ camera.
Vừa lúc tôi nghĩ điều đó, thì cánh cửa phòng 202 đột nhiên mở và Murasaki-san bước ra ngoài.
Hơn thế nữa, chị ấy đang bán khỏa thân.
Cơ thể của chị ấy chỉ có một chiếc khăn tắm cuốn quanh. Mái tóc bị ướt một phần và không có thứ gì che đi cả. Trên làn da thì có thể thấy những giọt nước lăn tăn trên đó.
Một mùi hương xà bông nhè nhẹ toả ra từ người chị ấy.
Có vẻ như Murasaki-san đang tắm dưới vòi hoa sen đã lao ngay ra ngoài để đáp lại. Chị ấy lên tiếng trong hoảng loạn.
"Chuyện gì xảy ra thế Mika-sa..."
Tầm nhìn của Murasaki-san thấy tôi.
Vì tên của Mika xuất hiện, và Murasaki-san hạ tầm nhìn xuống... có nghĩa là chị ấy đã hiểu lầm và nghĩ rằng Mika đã gọi chị ấy ra ngoài.
Chị ấy thấy tôi đang ngồi xổm ở một góc làm cho điều đó như thể tôi đã cố nhìn chị ấy từ phía dưới vậy.
"KYYAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Em xin lỗi em xin lỗi! Điều này umm, eh, một hiểu lầm thôi!"
Tôi cũng hét lên.
"Eh, err, Murasaki-san, Nii-chan có chuyện nói với chị!"
Murasaki-san mất bình tĩnh và cố đóng cửa lại. Tomomi cũng bối rối và kéo lại không cho Murasaki-san đóng nó lại.
"Chờ chút đã Murasaki-san! Xin hãy lắng nghe điều mà Nii-chan nói!"
"KKKhÔônnnnnnnnggggggggggggg!"
Lúc đầu Murasaki-san cố đóng cửa với một tay, và sau đó thì chị ấy dùng cả hai. Vào khoảnh khắc đó... chiếc khăn tắm rơi xuống.
Ngay trước khi cánh cửa đóng lại với một tiếng lớn, hình ảnh Murasaki-san trần như nhộng hệt lúc mới sinh đã khắc vào trong mắt tôi.
Vài phút sau, Tomomi và tôi nhìn vào điện thoại vì có mail đến từ Murasaki-san nói rằng 'Hãy chờ tôi 10 phút.'
Đúng mười phút sau, Murasaki-san xuất hiện trước chúng tôi với mái tóc đã khô và mặc một bộ đồ com-lê nữ.
Chị ấy đeo kính không vành. Tôi hiểu rồi, vậy ra chị ấy thường đeo kính sát tròng.
Ngay cả vậy, chị ấy rất bình tĩnh như thể tiếng hét vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
Murasaki-san nhẹ gật đầu.
"Tôi xin lỗi vì vụ lộn xộn trước đó."
Tôi đáp lại cộc lốc.
"E-Em cũng xin lỗi. Xin đừng bận tâm đến nó."
Ah, tôi đang nói gì vậy trời. Murasaki-san không biểu hiện gì và khuôn mặt chị ấy như chiếc mặt nạ Noh vậy. Chị ấy mời Tomomi và tôi vào trong.
"Cậu có điều gì đó để nói đúng không. Có thể nói cụ thể hơn chứ?"
"Xin lỗi vì đã xâm nhập."
"Nii-chan, anh đã thấy Murasaki-san khỏa thân trước đó, phải không nhỉ?"
"N-này! Em đột nhiên nói gì vậy..."
Tomomi thúc tôi bằng cùi trỏ, ánh nhìn em ấy hướng về khuôn mặt của Murasaki-san.
Biểu hiện vẫn không thay đổi. Sau khi xác nhận điều đó, Tomomi rũ vai.
Có vẻ trong mười phút đó Murasaki-san đã vào chế độ nghiêm túc của chị ấy.
Chúng tôi đi đến phòng khách. Chỉ có vài thiết bị và đồ nội thất đơn giản, thậm chí không có cả TV.
Mây bao phủ lấy bầu trời bên ngoài cửa sổ, căn phòng tối mờ đi.
Murasaki-san bật đèn lên, Tomomi và tôi ngồi xuống ghế sofa cạnh nhau. Sau khi tôi ngồi xuống, Murasaki-san nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"Cậu có việc gì."
"Um, về việc trước đó… em xin lỗi."
"Ý cậu là sao?"
Lời nói của chị ấy không có vẻ gì là đang tức giận, nhưng Murasaki-san có vẻ lạnh lùng và xa cách. Tomomi một lần nữa gượng phiên dịch lại lời của tôi.
"Ý của Nii-chan là về việc anh ấy đã thấy Murasaki-san khỏa thân trước đó đấy ạ."
Có lẽ Tomomi đang cố làm khó Murasaki-san.
Nhưng Murasaki-san vẫn giữ thái độ lạnh lùng và nói.
"Đó là sự bất cẩn của tôi. Tôi đoán Mika tới đây để chơi... không, tôi đã hiểu lầm rằng có việc gì đó khẩn cấp và cần tôi giúp đỡ"
Vẻ ngoài thì vẫn không thay đổi, nhưng Murasaki-san có lẽ đã... lay động.
"Thôi nào Nii-chan, quay lại chủ đề chính đi!"
Tomomi nháy mắt với tôi, có vẻ em ấy nhận thấy Murasaki-san có trạng thái kỳ lạ.
"Umm, Murasaki-san. Có thể nói cho chúng tôi biết tình trạng hiện tại của tình hình không? Ngay cả khi đã qua kỳ hạn hai tuần cho phép, tôi vẫn chưa chọn được em gái mình. Đáng ra việc trợ cấp sẽ chấm dứt và mọi người sẽ bị ly tán, đúng chứ? Tại sao chuyện đó lại chưa xảy ra?"
Murasaki-san nhìn qua chỗ khác một lúc.
“Tôi không thể trả lời câu hỏi đó."
Giận dữ bởi vì chị ấy từ chối trả lời, Tomomi nhíu mày.
"Tại sao chị lại không thể trả lời?"
"Tôi không thể tiết lộ tâm thư của người đã khuất."
Một lần nữa, đó là tất cả những gì tôi nói được... chính nó.
Khi tôi nghĩ về đó, tôi nhớ lại lần đầu được nghe nó, và tôi đã bị áp đảo bởi nó.
Taishido Jinya đã để lại cái thứ gì chứ?
Tomomi càng ngày càng bất mãn.
"Vậy thì, chúng tôi có thể ở đây và như vậy mãi mãi chứ?"
"Tôi không thể trả lời câu hỏi đó"
Trong khi Tomomi gân cổ lên nói ra những lời đó, nhưng Murasaki-san thì đối chọi với nó như thể chị ấy là một bức tường băng giá vậy.
Bầu không khí đang sôi sùng sục và có vẻ như nó sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Tôi cũng đã gặp rắc rối khi nghe câu trả lời đó, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chúng tôi sống được như vậy là nhờ chị ấy.
Và chúng tôi có thể là chúng tôi hiện tại, cũng là nhờ Murasaki-san sắp xếp mọi thứ.
"Tôi cần một câu trả lời hợp lý!"
Vì đôi vai Tomomi đã run lên vì giận dữ nên tôi vỗ nhẹ để em ấy bình tĩnh lại.
Tôi mới phải là người nên tức giận ở đây.
Nhưng tôi không thể. Tôi không nghĩ Murasaki-san là một người lạnh lùng. Chị ấy thích Mika, sau khi hiểu nhầm chúng tôi là Mika thì chị ấy đã lập tức lao ra để gặp em ấy mặc dù đang trong phòng tắm.
"Tomomi, Murasaki-san có trách nhiệm bảo vệ bí mật. Anh nghĩ chị ấy sẽ không nói lúc này đâu."
Murasaki-san không phản ứng gì với lời nói của tôi. Không xác nhận và cũng không phủ nhận. Dường như có 'thứ gì đó' đã buộc Murasaki-san phải giữ kín miệng. Tomomi phát ra một tiếng thở dài nhỏ.
"Nii-chan cũng nên nói thẳng với chị ấy đi chứ."
Tomomi nhìn xuống và nói điều đó. Murasaki-san quay sang tôi một lần nữa.
"...Tôi xin lỗi, xin hãy rời khỏi đây."
Chị ấy cúi đầu xin lỗi.
Chúng tôi tới đây hôm nay để làm gì, là để kiểm tra xem liệu chúng tôi có thể làm cho chị ấy nói xem liệu chúng tôi có thêm thời gian cho việc đó hay không. Không, mặc dù muốn chị ấy tiết lộ điều đó, nhưng sau cùng thì tôi không có gì đảm bảo rằng chị ấy sẽ nói nó cả.
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.
"Um, vậy thì... em sẽ nói cảm nhận của em về điều đó. Em không thể chọn được nếu chỉ chọn được một người. Nếu chọn giữa tài sản và những đứa em gái của mình, thì em sẽ chọn em gái. Tuy nhiên, vì em chỉ là một học sinh trung học nên em không có tiền... đó là lý do tại sao, thật sự là vậy. Em biết đó chỉ là điều ích kỷ của em. Nhưng ít nhất xin đừng bỏ việc trợ cấp cho mọi người."
"Hôm nay đến đây thôi."
Có vẻ như tôi không còn gì để nắm bắt được nữa rồi. Murasaki-san một lần nữa im lặng và cúi chào.
***
Tomomi phồng má lên ngay khi chúng tôi rời khỏi phòng 202.
"Nii-chan, tại sao anh lại đi giúp Murasaki-san! Có phải là anh bị kích thích bởi cơ thể khỏa thân của người lớn không hả?"
"Em nhầm rồi! Đó chỉ là tai nạn thôi!"
"Em tự hỏi… Có lẽ nào, Nii-chan thích những cô gái lớn tuổi sao? Các cô gái trẻ thì không tốt sao? Có cùng độ tuổi thì trong vùng an toàn sao?"
"Sau em lại đột nhiên hỏi anh những điều như thế?"
"Nhân tiện, còn người bạn thời thơ ấu cùng lớp của anh nữa?"
"G-giữa anh và Mariko không có chuyện gì cả, được chứ?"
Ngay khi tôi nói cái tên Mariko, Tomomi trở nên gắt gỏng hơn. Đừng có bực mình chỉ bởi anh không nói với em chứ.
"Hmph! Được rồi, Nii-chan! Đi ăn vài cái burgers để vui lên thôi! Em nghe nói có một loại mới đó."
Loại mới nhất mà em ấy nói chắc chắn là fiery burger. Chỉ mới nhớ lại thôi mà môi của tôi bắt đầu sưng lên rồi. Ăn nó trong hai ngày liên tiếp thì thật là khó trôi.
"Xin lỗi về điều đó nhé, Tomomi. Sự thật là anh đã ăn nó hôm qua cùng với Selene rồi. Nó thật sự khó ăn lắm. Nên ăn nó trong hai ngày liên tiếp thì có hơi..."
"Vậy ra Nii-chan thật sự có một buổi hẹn hò với Selene sao?!"
"Vì Selene có hơi khép kín nên anh muốn em ấy ra bên ngoài một lúc ấy mà."
"Em hiểu rồi… anh đâu có chỉ là Nii-chan của mình em, phải không. Được rồi! Vậy thì tới nhà hàng gia đình, và chơi monhun trên điện thoại cho tới nửa đêm thôi!"[note9368]
"Anh không chơi với em được, nhưng tới nhà hàng gia đình thì anh có thể đi được."
Sau cùng thì chúng tôi cũng không giỏi nấu ăn.
Có một nhà hàng gia đình kiểu Ý được gọi là 'Saesulia' gần trạm xe bus. Món doria[note9369] và đồ uống ở đó khá rẻ.
"Một ngày hẹn hò với Nii-chan, hẹn hò hẹn hò! Vui quá đi〜 Em rất hạnh phúc〜!!"
Tomomi và tôi cùng đi thang máy xuống tầng một. Chúng tôi ra khỏi đại sảnh thì tôi dừng chân.
Một cơn gió mạnh thổi vụt bên ngoài lối ra. Bầu trời trắng xóa trong một khoảnh khắc và tiếng gầm vang lên từ đằng xa.
Có vẻ là một tia chớp. Nó lớn và gần.
Như thể đó là một dấu hiệu, mưa bắt đầu đổ xuống từ đám mây đen dày đặc. Khi trời mưa như trút nước, tôi nhẹ quay sang nhìn vào mặt Tomomi.
"Chúng ta có thể để lần tới không?"
"Lần tới là khi nào?"
"Như là... tuần tới."
Tomomi lắc đầu mạnh mẽ.
"KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNGGGG! Em muốn phần thưởng vì đã hợp tác cùng với Nii-chan hôm nay cơ!!"
"Nhưng trời đang mưa, có lẽ cả dịch vụ chuyển phát nhanh cũng không thể đến được... điều đó rất phiền phức."
"Nii-chan là đồ ngốc! Em cũng muốn hẹn hò nữa mà! Lấy dù và đi thôi!"
"Cả dù cũng sẽ bị thổi bay mất thôi."
Đột nhiên Tomomi hét lên.
"NII-CHAN LÀ ĐỒ NGỐCCCCCCC! CỨ VIỆC ĂN BÁNH MÌ KHÔ MỘT MÌNH ĐI, CHẢ AI THÈM QUAN TÂM NỮA ĐÂU!"
"N-này, Tomomi!"
Tomomi quay ngoắt từ chế độ chị gái sang chế độ em gái... hay đúng hơn là, chế độ một đứa trẻ hư hỏng. Em ấy vào thang máy và nhấn nút, cánh cửa đóng lại với chỉ một người trong đó.
Trước khi tôi nhận ra, thì tôi đã bị bỏ lại phía sau, trong đại sảnh. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ rằng Tomomi có thể hành động như vậy. Tôi có một cảm giác xấu về việc này. Tôi cần phải đuổi theo em ấy!
Tôi chạy lên cầu thang, tầng sáu khá là cao. Tim tôi đập nhanh, chân tôi ngày càng nặng nề vì đã không khởi động gì trước khi chạy.
Còn nữa là tôi đã trễ mất thang máy luôn rồi.
Tôi hướng tới phòng 601 trong khi thở dốc. Ngay cả khi bị khóa từ bên trong, chiếc chìa khóa thông minh cũng sẽ mở được cửa phòng của Tomomi, vậy nên không có lý do gì phải chạy cả. Nhưng tôi nghĩ đến nó thì đã muộn rồi.
Tôi đã thử gọi Tomomi qua thiết bị liên lạc nhưng không có hồi âm.
Tôi mở cánh cửa ra... đúng hơn là thử mở nó. Cánh cửa dừng lại sau khi mở nhẹ. Có một khóa xích được móc ở bên trong.
Tomomi hẳn là rất giận. Tôi cố gọi em ấy thông qua khe hở nhỏ sau khi mở cửa.
"Nàay Tomomi! Tomomi-chan! Tomomi-san! Tomomi-oneechan!"
Không một lời đáp lại. Chỉ khi tôi nghĩ điều đó, tiếng ầm ầm vang lên từ bên trong căn phòng. Có vẻ là em ấy đã bắt đầu chơi một game rồi.
Giọng nói của tôi dễ dàng bị vùi lấp đi bởi tiếng súng dữ dội.
Khi tôi thử gửi mail cho em ấy qua điện thoại thì cũng không có phản ứng gì cả. Có vẻ như sẽ phiền đến các phòng bên cạnh nếu tôi cứ mở cửa như vậy. Có lẽ đó là mục đích của Tomomi.
Tôi bỏ cuộc và đóng cửa lại. Tôi hoàn toàn bị nhốt bên ngoài mà chả nghĩ ra được lý do mà điều này xảy ra.
Lúc này, tôi đã quay trở lại đại sảnh ở tầng một, và thông qua cánh cửa trước được làm bằng thủy tinh, tôi ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Tôi tìm biển hiệu và quảng cáo của một cửa hàng mà chúng tôi có thể đến.
Tôi thử gửi mail cho Tomomi một lần nữa.
Nhưng tôi nên nói gì để làm dịu tâm trạng của em ấy đây?
Nếu tôi có thể viết 'Đến nhà hàng gia đình ngay bây giờ nào!' để vượt qua cơn giận của em ấy thì ổn thôi, nhưng tôi không thể vì ngày hôm đó mưa to sấm sét đùng đùng.
Danh sách chương