Ngày 4 tháng 5, thứ Bảy.
Trả thù. Cực kì căng thẳng. Cuộc hẹn lần hai.
"Nii-chan, anh có biết sự khác biệt giữa 'kì tích' và 'phép màu' không?"
"Cả hai đều có nghĩa gần như nhau ... đúng không?"
Đó không phải là vấn đề, nên đó là lý do tại sao em ấy hỏi, nhưng tôi không thể tìm ra sự khác biệt.
"Đây là thứ mà em tự khám phá ra, vấn đề là 'kì tích' cũng bao gồm những gì anh mong muốn. Để ví dụ, quá trình của một người may mắn sống sót sau cuộc phẫu thuật của mình. Hoặc một người có thể thoát khỏi tình huống thập tử nhất sinh nào đó một cách kỳ diệu, kiểu như vậy."
"Hmm, anh vẫn chưa thể hiểu được."
"Các bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật muốn cứu người đó và người bị kẹt muốn thoát ra an toàn, đó là lý do tại sao 'kì tích' xảy ra."
"Vậy còn "phép màu" thì sao?"
"Đó là một điều bất ngờ, may mắn. Để ví dụ thì, điều đó sẽ sẽ là đi ngang qua một người trên phố mặc cùng một chiếc áo phông. Anh không thực sự đi vào thành phố và nghĩ rằng 'Tôi muốn gặp một người trên phố có cùng một cái áo phông với tôi!' Nhưng, khi gặp một tình huống như vậy,thì bản thân nó cũng giống như một phép màu. ”
"Sau khi nghe xong thì bây giờ cảm giác nó cũng na ná thế ... hoặc có lẽ không."
"Ngày hôm nay là 'kì tích'? Hay là 'phép màu'? Em tự hỏi đó."
Sau khi thoát ra khỏi cái mê cung phức tạp của nhà ga bằng việc đi qua cổng soát vé, đôi mắt của Tomomi sáng lên.
Nơi tôi chọn ... chính là.
"Hỡi Akihabara! Tôi đã trở lại rồi đây!"
"Em nói ‘trở lại’, tức là trước kia em đã sống ở đâu đó quanh đây phải không? Thế thì kế hoạch của anh không còn gì mới mẻ nữa. Tệ quá ... Anh nghiên cứu sai rồi."
Tomomi lắc ngón trỏ, rồi tặc lưỡi "tch tch tch".
"Không phải rồi, Nii-chan. Đây là một cuộc hẹn mà."
"Anh không biết gì về cuộc hẹn đó nhưng ... vì em có vẻ như đang vui vẻ, nên có lẽ đây không phải là một lựa chọn tồi."
“Chà, Nii-chan không phải trẻ con nên không thể tránh được. Nhân tiện… đây thực ra là lần đầu tiên em tới Akihabara.”
"Đây cũng vậy."
"Vậy anh em ta là cặp đôi lần đầu tới Akiba, đúng không."
"Đừng nói theo cách đó."
Vài ngày trở lại đây, tôi đã liên tục xem bản đồ nơi này trên điện thoại của tôi.
Vì những bức ảnh trên bản đồ của nơi đây đã cũ, cửa hàng bán kính trước nhà ga giờ đã trở thành game center Seka và Đài phát thanh Kaikan, biểu tượng của Akihabara cũng đang được xây dựng ở đó.
Tuy nhiên, điều ấn tượng nhất về thành phố này chính là những gì tôi chuẩn bị cho nó.
Nhà ga ở đây là mới, nhưng Khu điện tử không thay đổi nhiều.
Trang phục của Tomomi hôm nay giống như phiên bản mở rộng của bộ thường phục của em ấy. Em ấy mặc áo hoodie và quần short. Đôi giày của em ấy là đôi giày thể thao quen thuộc mà em dùng cho chạy bộ. Ngoài ra, em ấy trang điểm khá tự nhiên, nhưng rất ít.
Đứng sau chúng tôi là những người giám sát của hôm nay.
Sayuri nhìn quảng trường trước cửa hàng Yamama Denki, rồi quay lại nhìn tôi.
"Onii-sama. Hôm nay chúng em sẽ giám sát anh từ đầu đến cuối."
Tomomi lè lưỡi với Sayuri.
"Các em không cần phải đến đây."
“Chúng em không thể làm vậy! Yuuki và Mika-san, hãy quan sát thật kỹ khi chúng ta…”
Chạy vọt qua Sayuri, Mika bứt tốc đến trung tâm trò chơi Seka.
Woah, bên lối vào nó, có một tôi người quen cầm một chiếc ô khổng lồ.
"Waaa! Nấm!"
Nhân vật từ ứng dụng mà Mika yêu thích đang bán hàng ... mà ngay từ đầu, em ấy đến Akihabara để chơi mà. Trong khi đuổi theo Mika, Yuuki nói với tôi.
"Nii-san, để Mika-chan cho em!"
"Ư-ừ! Cẩn thận nhé!"
Vai Tomomi hơi nâng lên và rồi trùng xuống.
"Em bây giờ không phải ở cái tuổi để phấn khích về nấm đâu. Ah! Sayuri, nếu em muốn tham gia với họ, thì đừng kiềm chế."
"N-ngay cả khi chị nghĩ vậy ... nó dễ thương thật đấy, nhưng ... nhưng em cần phải hoàn thành vai trò của người giám sát và báo cáo cho Selene-san, em sẽ ám các anh chị ở phía sau giống một con ma rình người."
Ngay khi Sayuri tuyên bố vậy, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của tôi. Đó là từ Selene, người đang đợi trong căn hộ.
Vì muốn làm ngạc nhiên Tomomi, nên cho đến khi chúng tôi đến nơi thì tôi sẽ không nói về điểm đến, và có vẻ như đó là một cú sốc lớn đối với Selene. Em ấy viết trong e-mail là thế này.
『" Đi đến Akihabara là không công bằng. Công việc hỗ trợ hôm nay kết thúc. "』
Vèo, em ấy bỏ nhiệm vụ của mình ngay tức khắc! Bằng cách nào đó, tôi đã nghĩ rằng em ấy có thể ghen tị, nhưng Akihabara thực sự làm em sốc ha, hỡi Selene em tôi ơi.
Liếc nhìn điện thoại của tôi, Tomomi cười.
"Em ấy đang dỗi rồi. Ừm, Selene thì như vậy, Sayuri, vì em có lẽ sẽ không còn có thể báo cáo bất cứ điều gì, em không phải ép buộc bản thân nữa đâu, em biết chứ? Ý chị là, em rất thích những dụng cụ nhà bếp và các thứ kiểu vậy mà."
"Chắc chắn, em rất thích xem những loại lò nướng mới nhất và nồi chiên không sử dụng dầu, nhưng em quan tâm đến hành động của Tomomi-san hơn, chị đang hết sức cố gắng để hai người có thể ở một mình. Chị định làm điều gì đó mà chị sẽ cảm thấy tội lỗi sao? Em không thể không nghi ngờ điều đó. ”
Sayuri nói với một nụ cười. Nhưng mắt em ấy, lại không cười. Vai của Tomomi giật lên một cái rõ mạnh.
“K-không có chuyện như thế. Mà ngay từ đầu, không phải hôm nay là ngày của Nii-chan và chị sao? Ở riêng là chuyện bình thường mà, BÌNH THƯỜNG!”
"Nói đúng ra thì đây không phải là một cuộc hẹn hò, mà là cuộc tập luyện. Hơn nữa, hẹn họ lần thứ hai với Onii-sama ... tuy là tập luyện ,nhưng nó vẫn đáng ghen tị."
Giống như một cặp kỳ phùng địch thủ, ánh mắt hai chị em ‘thân mật trao nhau’ đang tóe lửa. Có vẻ họ sẽ lao vào nhau mất nếu khi tôi ngăn họ lại.
"Đợi chút đã! Sayuri, lần này anh là người mời Tomomi mà."
"Lần đầu tiên em nghe đó. T-tại sao anh lại? Onii-sama muốn hẹn hò với Tomomi nhiều hơn hay sao?"
"Ừm ... điều đó ... điều đó ..."
Tomomi phồng ngực.
"Để chị có thể đi hẹn hò với bạn trai của mình mà không bị ngượng, nên bọn chị phải tập dượt lần thứ hai. Đúng không, Nii-chan?"
Em ấy đang giúp tôi. Tôi sẽ phải hùa theo vậy.
"Đ-đúng rồi. Chuyện là như vậy! Hãy xem nó là sự hỗ trợ nhiệt tình từ anh."
Sayuri quay khuôn mặt đẫm nước mắt về phía tôi.
"Em hiểu rồi. Nếu đây là sự hỗ trợ lâu dài của anh để Tomomi-san có thể đi bước đầu tiên hướng tới tương lai tươi sáng của mình cùng bạn trai, em sẽ không phản đối nhưng ..."
Ánh mắt của em ấy chuyển từ tôi về phía Tomomi.
"Nhân tiện, khi nào chị sẽ giới thiệu bạn trai của mình cho bọn em?"
Tomomi này, không chỉ tôi, em ấy cũng không giới thiệu bạn trai của mình với các chị em sao.
Tôi không biết liệu việc giới thiệu bạn trai với tôi là khó hay không, nhưng em ấy đang cố gắng hết sức để giữ bí mật. Rất có thể giống như Selene đã nói ...
Không được. Tôi không nên nghi ngờ Tomomi.
Là anh chị em, chúng tôi nên tin cô ấy và hợp tác.
"Đến lúc đi rồi. Chúng ta đang trễ so với lịch trình."
Tôi nắm lấy tay Tomomi. Sayuri có vẻ không hài lòng, nhưng em ấy im lặng. Xin lỗi Sayuri, hãy chịu đựng nó hôm nay vậy.
Tomomi vui vẻ lắc đầu.
"Vâng! Chúng ta sẽ đi đâu đầu tiên Nii-chan?"
Tôi đã đánh dấu vị trí của một cửa hàng trên điện thoại của tôi.
"Nii-chan, Nii-chan! Em muốn xem Gamers!"
Em ấy phản ứng ngay lập tức với tiệm bán DVD anime trên đường.
"Được rồi. Đi thôi."
Chúng tôi đi đến cửa hàng, nó khá đông đúc vào cuối tuần. Tomomi chạy lên tầng thứ sáu ngay lập tức.
Các loại hàng ở góc tầng thứ sáu là các thẻ bài cho trò chơi đấu bài, em ấy gật đầu trong khi thì thầm.
"Hmm, giải đấu bắt đầu vào buổi tối ... haa ?!Mình không có bộ bài của mình, uuu ... giá mà mình biết đó là Akihabara. Hơn nữa, đúng là thứ bảy, nó sẽ rất đông người tham gia. "
Khi tôi liếc nhìn phía sau, Sayuri đang ngoan ngoãn chờ đợi bên ngoài. Hôm nay, em ấy có thể sẽ như vậy cả ngày mất.
Sau đó, chúng tôi đến thăm khu triển lãm trên tầng năm. Ở giữa khu trưng bày đang triển lãm về bộ anime nói về một nữ phù thủy.
Chà, nếu Selene ở đây thì nó chắc sẽ truyền cảm hứng cho sự sáng tạo của em ấy.
Sau khi nhìn quanh cửa hàng và ra ngoài, Tomomi hít một hơi thật sâu.
Bởi vì quá phấn khích, khuôn mặt em ấy giờ hơi đỏ.
"Thật tuyệt vời. Có bán cả chữ ký được ký trên giấy màu, sự kiện ở khắp mọi nơi, cảm giác thật giống Akihabara!"
"Thế em không mua gì à?"
"Bây giờ hãy đi xem xung quanh mà không vướng víu gì đi! Em sẽ nhớ hết những thứ em định mua."
Tôi tự hỏi, em ấy định mua bao nhiêu thứ vậy.
Khi tôi kiểm tra phía sau lưng chúng tôi, tôi bỗng thấy lo lắng, Sayuri có vẻ hơi thất thần.
"Em ổn chứ Sayuri?"
"Xin đừng quan tâm đến em và hãy vui vẻ trong ngày của anh. Em chỉ là một cái bóng."
Tomomi gật đầu mạnh mẽ.
“Vậy, chị sẽ nghe theo lời em, chúng ta sẽ đi đâu tiếp đây, Nii-chan?”
Chúng tôi hướng về phía phố đi bộ nổi tiếng, phố trung tâm. Khi chúng tôi nhìn lên, hình ảnh về Onodenbouya[note11314] đập vào mắt của chúng tôi. Một con tàu đang chạy trên một cây cầu màu xanh, có thể nhìn lên nó từ đường hầm. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ.
Tôi đã kiểm tra trên bản đồ và để tránh đi sang bên kia đường, chúng tôi quẹo phải.
Vì phố đi bộ không hoạt động trong ngày hôm nay, vỉa hè giờ khá là đông đúc.
Có khá nhiều du khách nước ngoài. Không chỉ có các cửa hàng miễn thuế với đồ điện tử, mà còn là những cửa hàng bán quạt Nhật, áo happi[note11296], đèn lồng, và cả những con búp bê Nhật Bản.
Các thiết bị điện tử như máy tính, điện thoại và các thiết bị công nghệ cao khác đã nhuốm phong cách otaku với những hình ảnh game hay anime được in lên trên vỏ.
Ngay cả trên thế giới rộng lớn này, nơi này cũng không được bình thường. “Cool Japan”?[note11315] Chắc đó là lí do.
Khi chúng tôi đang đi trên vỉa hè và đi qua vạch kẻ đường, Tomomi đột nhiên kêu lên. Tôi nghĩ rằng em ấy hẳn đã biết cửa hàng bên cạnh chúng tôi hiện giờ khi em ấy đột nhiên dừng lại. Nó chắc là rất nổi tiếng .
"Nó ở đâyyy! Shishinoana! Nii-chan, vì chúng ta đang là vị thành niên nên hãy cẩn thận."
Tomomi đưa tôi vào trong tòa nhà với những bức tường màu cam. Bên trong, có hai sảnh A và B. Nhân tiện, nơi Tomomi hướng đến là sảnh A. Sảnh B là để dành cho con gái ... hoặc cái gì đó từa tựa thế. Mặc dù em ấy là một con gái, nhưng vì một lý do nào đó em ấy sẽ không đến sảnh B.
Sự tìm hiểu của tôi vẫn còn thiếu sót. Ừm, nếu như em ấy muốn tới đó thì ta đi thôi.
Thứ hút khách ở đây chủ yếu là "doujinshi". Tomomi ngừng di chuyển sau khi đến tầng bốn.
"U-uwahhh! Nii-chan, em muốn nhanh chóng trở thành người lớn!"
"Chuyện gì mà đột ngột vậy?"
Tomomi đã như người mất hồn, hoàn toàn lạc khỏi thế giới này, liên tục đau buồn, cuối cùng em ấy nói "Bây giờ, hãy để cho tâm hồn chúng ta trong sáng, Nii-chan!" và bỏ cuộc lên lầu. Cái quái gì nằm từ tầng thứ năm trở lên vậy?
Sau khi xem những thứ em ấy thích thú, khoảnh khắc em ấy ra khỏi cửa hàng, Tomomi ngay lập tức chạy như bay đến tòa nhà màu xanh bên cạnh.
"Animete! Mình không thể không vào!"
Bằng cách nào đó, kể từ khi chúng tôi rời khỏi cửa soát vé, tinh thần Tomomi đang cực kỳ cao. Giống như một chủ sở hữu của một chú cún quá nhiệt tình, tôi đã bị em ấy kéo đi xung quanh.
"Đồ của Anime Tenchou... thậm chí có một món như thế này!"
Theo kịp với em ấy khi em ấy đang hưng phấn như vậy chắc phải rất khó khăn với Sayuri ... và, khi tôi nhìn về phía sau chúng tôi Sayuri đang đứng ở góc cửa hàng xem cái nón sun visor màu đỏ thẫm, tôi bối rối.
Không đời nào, em ấy quan tâm nó à?!
Và, khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Sayuri đặt cái nón lên kệ, rồi nhanh chóng lẩn trong bóng tối.
Vai tôi bị đập hai lần.
"Nii-chan đang để ý đến Sayuri quá nhiều!"
"Oo ... woah.? !!"
Khi tôi quay lại, ngón tay Tomomi bị chọc vào má tôi.
“Em là học sinh tiểu học hay sao à ?!”
"Yaay! Nii-chan quay lại để ý mình rồi!"
Thấy Tomomi vui vẻ như vậy, tôi không thể giận được.
Mặc dù em ấy chưa mua bất cứ thứ gì, nhưng Tomomi rời khỏi tòa nhà với vẻ mặt tươi cười.
"Nii-chan tiếp theo đi đâu ?! Nhanh lên, nhanh lên!"
"Anh hỏi này... các cửa hàng này có khác nhau không?"
"Tất nhiên là bầu không khí và khách hàng của sẽ khác nhau. Ngoài ra, mặc dù họ bán cùng một loại hàng hóa và sách, nhưng những đồ tặng kèm sẽ khác nhau!"
Hmm, tôi không biết thứ người ta tặng kèm đó là gì, nhưng sau khi nghe vậy tôi nhận ra xung quanh có rất nhiều cô gái trong Animete.
Sau khi trở về phố trung tâm, chúng tôi đi về hướng Suehirocho, sau đó đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ để đi tới Ton Quixote.
Tomomi dừng lại bên một dãy các cửa hàng.
"Sách Suika nổi tiếng lắm phải không nhỉ?. Nii-chan ... em sẽ đi tìm kiếm một tí '!"
Cửa hàng dường như nằm trong tầng hầm của tòa nhà.
Mặc dù Tomomi đang đi xuống tầng hầm bằng cầu thang, nhưng em ấy quay lại ngay lập tức.
"Nii-chan, em muốn nhanh chóng trở thành người lớn! Ah, hay là, Nii-chan, nhanh lên và trở thành người lớn đi, sau đó hãy mua những gì em gái mình thích!"
"Không phải là em cứ kêu anh là người lớn thì anh sẽ thành người lớn được, đúng không. Dù sao, không phải tốt hơn nếu em vào cửa hàng đó nhìn một lần hay sao?"
"Uhh, umm ... lần tới! Thì là, nó cực kì mạo hiểm!"
Tomomi run rẩy trong khi đỏ mặt. Em ấy có vẻ hạnh phúc và điều đó cũng làm tôi vui lây.
Trời ơi, ở đâu, đến đâu thì Tomomi mới thực sự bắt đầu mua sắm đây. Tôi đã cho thời gian mua sắm vào trong lịch trình, và nó đang diễn ra thuận lợi nên có vẫn đang còn thời gian.
"Nii-chan, chúng ta có thể bắt đầu mua sắm toàn bộ những thứ đó lát nữa được không?"
"Không phải là đi lần hai là sẽ bất tiện lắm hay sao?"
"Làm ơn điii. Chúng ta sẽ đi nhanh thôi."
"Được rồi. Đi nào."
Có vẻ như Tomomi là loại người sẽ xem trước mọi thứ rồi mua sắm lại toàn bộ. Ừm, nếu có nhiều cửa hàng mà Tomomi thích như vậy, và vì em ấy đã cố gắng đi xung quanh lâu như vậy, em ấy chắc chắn sẽ muốn mua gì đó.
"Ngoài ra ... umm ... Em còn một điều nữa để hỏi, chúng ta liệu có đi chơi game không?"
"Anh đã sắp sẵn việc đó trong lịch trình rồi."
Chúng tôi quay ngược lại khi ở nhà ga, và chúng tôi đi lên vỉa hè.
Trên Solmap đang hiển thị một game mới. Có khá nhiều người dừng lại để xem.
Đi qua Master Donuts, chúng tôi quay lại bên dưới cây cầu đẹp kinh hồn.
Tòa nhà của Clb Seka đứng cao chót vót ngay bên cạnh chúng tôi. Tôi chỉ ngón tay về phía nó.
"Uwahaa! Nii-chan, có được không?"
"Phải. Có một game center của khu vực này mà chúng ta có thể chơi cùng nhau nên hôm nay ... quẩy tung nóc cho anh!"
"Hyeahh! Nii-chan là tuyệt nhất!"
Tomomi kéo cả tôi và Sayuri bước vào tòa nhà. Chúng tôi ngay lập tức di chuyển tới nơi có game đối kháng.
Sau khi xông vào máy có game đối kháng robot khá phổ biến và ngay lập tức đánh bại mười người, trước khi tôi nhận ra thì mọi người đã tụ tập lại đây để xem.
Mặc dù em ấy đã thua ở trận thứ 11, nhưng rõ ràng là do hệ thống buộc phải ngắt đi chuỗi chiến thắng của em ấy. Những người liên tục chiến thắng thì dường như kĩ năng của những nhân vật của họ sẽ bị yếu đi.
Trận đấu mà em ấy thua cũng khá sát nút. Thành thật mà nói, những bước di chuyển của nhân vật quá nhanh nên tôi không thể biết chuyện gì đang xảy ra và trận đấu đã kết thúc trong khi đối phương chỉ còn lại một chấm máu.
Sau khi thua, Tomomi đứng dậy, và em ấy nhận được một tràng pháo tay khủng bố lỗ tai từ mọi người.
Bằng cách nào đó ... Tomomi thật tuyệt vời.
Còn về Sayuri, em ấy xem Tomomi chơi mà như muốn ngấu nghiến cái màn hình. Vậy hóa ra em ấy có tò mò về những gì mà chị mình làm. Ý tôi là, họ là chị em mà, phải không.
Khi chúng tôi rời khỏi Clb Seka, Tomomi hít một hơi thật sâu và duỗi người.
"Aww ... Em đã thực sự lo lắng."
"Một chuỗi bất bại kéo dài mười trận, quá tuyệt vời rồi, phải không."
"Nó có nghĩa là em vẫn còn một chặng đường dài để đi."
Khi Tomomi cười khẽ, Sayuri chầm chậm giơ tay lên.
"Em chỉ là một cái bóng, nhưng em có thể nói gì đó không?"
Tomomi bối rối.
"Nn? Gì vậy, Sayuri?"
"Um ... n-nó thật tuyệt vời. Em không hiểu, nhưng rất ấn tượng."
Ngay lập tức, mặt Tomomi đỏ bừng lên. Cô úp mặt xuống và ngượng ngùng gãi má bằng ngón trỏ.
"U-umm ... c-cảm ơn."
Sự bối rối của em ấy rất dễ lây nên Sayuri cũng đỏ mặt.
"E-em sẽ trở lại làm cái bóng!"
Sayuri lùi lại ba bước và sự im lặng lại đến. Sự hiện diện của em ấy lại biến mất. Em ấy giống như một cái tàu ngầm tối tân của hải quân Mỹ vậy.
Cũng giống như Sayuri, tôi không định nghĩa được điều tuyệt vời mà tôi cảm nhận được khi xem Tomomi chơi.
Nhưng, những đòn tấn công và phòng thủ của em ấy, hay đúng hơn, khả năng đảo ngược tình thế của em ấy dù bị áp đảo nhiều lần đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi.
Đó là trận chiến làm mê hoặc lòng người. Vì họ đã chiến đấu sòng phẳng, khán giả sẽ hoan nghênh họ dù họ có thắng hay thua.
"Nii-chan, chúng ta sẽ đi đâu tiếp?"
Lần này chúng tôi đã đi tới nơi khá gần với Clb Seka. Ở Akihabara có nhiều cửa hàng đặc trưng khác nhau. Sau khi đi tới cửa hàng toàn bán các loại dây cáp, chúng tôi dừng lại ở ngã tư đường. Sau khi kiểm tra bản đồ trên điện thoại của tôi, tôi thấy điểm đến tiếp theo của chúng tôi là ngay ngã tư này.
"Wow! Nhìn này, Nii-chan! Thẻ nhớ siêu rẻ ở đây này!"
Bên ngoài, có những món đồ đựng trong hộp nhựa được sắp xếp trên kệ mà Tomomi bị thu hút. Nhìn chăm chú vào cái giá, Tomomi tiếp tục thở dài.
"Thẻ nhớ Class10 32GB ở mức giá này ... không, mua sắm để lát nữa, kiên nhẫn nào tôi ơi!"
Đôi khi Tomomi giống như niệm phép thuật hay sao ấy. Tôi biết 32GB là dung lượng của thẻ, nhưng không biết Class10 là cái gì.
Tomomi từ bỏ việc mua sắm và nắm lấy tay tôi.
"Nii-chan, chúng ta phải đi như thế này, phải không?"
"Y-yeah. Phải như thế này."
Chúng tôi đi ngang qua một cửa hàng linh kiện máy tính.
"Có rất nhiều người ở đây, nhưng cũng có nhiều hầu gái nhỉ."
Kể từ khi chúng tôi bắt đầu đi trên vỉa hè của phố trung tâm, có rất nhiều phụ nữ đang mặc trang phục hầu gái, tôi cảm giác như là họ ở đây rất đông.
Có những biển quảng cáo LED màu đỏ và vàng nhấp nháy của các cửa hàng tạp hóa và những quán cà phê hầu gái.
Từ ban công của cửa hàng các hầu gái vẫy tay với người qua đường.
Một lần nữa, tôi vẫn nghĩ đây là một nơi tuyệt vời.
"Nii-chan trông ngạc nhiên nhỉ."
"Ừ. Nó thật tuyệt vời."
"Vậy đó là ý kiến của anh."
"Ý kiến?"
"Câu trả lời của anh giống như của học sinh tiểu học ấy."
"Anh-không thể tránh được! Anh là người đang bị choáng ngợp đây này!"
Chúng tôi nói chuyện và cứ như thế chúng tôi đã đến trước Kokobukiya, Mika và Yuuki đã ra khỏi cửa hàng với những túi đồ trong tay họ.
"Này, Nii-san. Cuộc hẹn ổn chứ?"
"Có vẻ các em vẫn ổn nhỉ."
"Vâng. Ah! Em đã cẩn thận chọn các cửa hàng phù hợp với độ tuổi của Mika-chan, nên đừng lo lắng, Nii-san."
"R-Rồi. Mika, em mua gì vậy?"
"Xem nè, một cái kẹp tóc dễ thương!"
"Kẹp tóc? Vậy là họ cũng bán những thứ đó à."
Yuuki gật đầu.
"Chúng có vẻ là đồ vật của các nhân vật trong anime Chinanda, và chúng có vẻ được làm rất tốt. Chúng khá đắt tiền, nhưng Mika-chan nói 'Em muốn cái này!' nên chúng em phải bỏ bớt đồ ra và mua nó. "
Mika chăm chú nhìn chăm chú vào mặt tôi.
“Nói mới nhớ, Nii-chama, lát nữa Mii-chan sẽ trả khoản tiền khoảng năm nghìn yên để cảm ơn nhé, được chứ?”
"Cảm ơn?"
"Vâng! Chắc chắn rồi! Ah! Chúng em phải đi rồi. Maple nói đừng cản trở cuộc hẹn này. Vậy thì phá có được không ấy hả, Maple? Thôi đi nào, tiếp theo là lượt Yuuki-neechama đi mua sắm."
Yuuki vẫy tay chào chúng tôi trong khi bị Mika kéo đi.
“V-vậy thì, bọn em sẽ đi hướng này.”
"Ư-ừ. Hãy cẩn thận."
Yuuki và Mika đi ngược lại con đường chúng tôi vừa đi, và Tomomi lẩm bẩm.
"Yuuki thực sự rất thân với Mika. Em tự hỏi, Nii-chan và em liệu có thân với nhau được như vậy không?"
"Chúng ta như vậy cũng được rồi ... đúng chứ?"
Tôi nắm lấy tay Tomomi và gật đầu.
"Em hiểu rồi! Em rất vui. Em đang thân thiết với Nii-chan. Chúng ta đang yêu đúng không nhỉ. Đây là tình cảm từ hai phía phải không?"
"U-umm, nếu ý em là tình cảm kiểu anh em yêu quý nhau thì ừ ... anh nghĩ vậy."
Đằng sau chúng tôi, tôi dường như cảm thấy sự hiện diện của một sát ý vô hình... nhưng, vì không dám nhìn lại nên tôi đi đến điểm đến tiếp theo.
Trên đường đi, tôi đã nghe thấy một âm thanh của nhạc điện tử nhưng khá nhỏ, và lúc đó Tomomi kéo tay tôi và đột ngột bắt đầu chạy.
Em ấy nói to lên khi chúng tôi đến trước cửa hàng.
"Đó là Super Tomato! Nii-chan, nó ở đây phải không? Nó ở đây? Nó ở đây rồi!"
Ở phía trước một cửa hàng đặc biệt với các trò chơi cổ điển, sự phấn khích của Tomomi đang lên rất cao.
Các trò chơi cổ điển là thứ cả-đời-mới-có-một. Và bởi vậy, nên Tomomi đã mua một trò chơi.
"Railway King 2" là một game nổi tiếng dành cho máy chơi game cổ điển[note11296].
Đây là game đời thứ hai của trò "Siêu chiến lược, Railway King" mà chúng tôi đã từng chơi, và là trò chơi đầu tiên có hệ thống tấm mạch là nền tảng của toàn bộ hệ thống trong trò chơi ... hoặc gì đó như thế.
Nó hiếm nên nó rất đắt hàng. Nhưng, vì tôi đã có thể mua nó cùng với tờ hướng dẫn và nó trông vẫn còn mới, nên có thể nói là tôi mua được hàng tốt! Và có lẽ vì như vậy, mà Tomomi có vẻ hài lòng.
Tiếp theo, chúng tôi hướng tới nhà sách Y. Họ không chỉ bán những cuốn sách, mà có những món hàng theo sở thích.
Tomomi bị những mô hình nhân vật làm mê mẩn.
Những mô hình nhân vật có thể nhận được nếu trúng "giải nhất của trò sổ xố" trong các cửa hàng tiện lợi giờ lại được bày bán ở đây. Có thể có được các nhân vật này mà em ấy không thể quay trúng được ở trò sổ xố, nên Tomomi trông có vẻ rất hài lòng.
Sau đó, chúng tôi qua cửa hàng bên kia đường có bán các linh kiện máy tính. Tôi định đi sang bên kia chỉ để nhìn thôi, nhưng trước khi tôi nhận ra thì Tomomi đã hóa thành một con sói đói lao vào săn mồi.
Mặc dù em ấy không mua bất kỳ thứ gì, nhưng mà em ấy vẫn quan tâm đến giá thành của các linh kiện.
Sayuri và tôi hoàn toàn bị bỏ rơi. Vì Tomomi đang run lên vì vui sướng khi đi xung quanh của hàng, tôi quyết định ra chỗ máy bán nước tự động bên ngoài nghỉ một chút.
"Umm, Onii-sama, có ổn khi hai người tách nhau ra như vậy không?"
"Hmm, anh đúng là không biết gì về linh kiện máy tính dù cho anh có xem nó đi nữa. Với những nhân vật và đồ vật, thì anh may ra có thể nói gì đó. Hơn nữa, em có ổn không Sayuri?"
"Lúc đầu, em đã bị bất ngờ bởi không khí nơi đây, nhưng em đã dần quen với điều đó. Và đúng như kì vọng, em đã không bị thu hút rồi mua đồ vô tội vạ như lần trước."
Tôi đã kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình. Hôm nay diễn ra suôn sẻ. Ngay cả khi tôi thêm việc mua sắm khi trở về lát nữa, thì vẫn còn thời gian trong lịch trình.
Đột nhiên, tôi thốt ra điều mà tôi đang nghĩ trong đầu.
"Vì vẫn đang còn thời gian, hay là chúng ta hãy đi xem điện thờ Kanda thì sao?"
Nếu tôi không nhầm, thì nó không cách xa đây.
"Onii-sama! H-hãy để việc đó lần sau."
"Nhưng nó thực sự gần đúng không?"
"Ừm ... khi em làm nhân ... nhân vật chính trong ngày... rồi hẵng đi, làm ơn. Hôm nay, Tomomi-san là nhân vật chính."
"Anh hiểu rồi, vậy hóa ra em đang nghĩ về onee-chan của mình phải không, Sayuri."
"Em… ừ thì em có nghĩ về onee-chan của mình."
Với vẻ hơi bối rối, Sayuri mỉm cười. Và khi chúng tôi ngừng nói chuyện, Tomomi trở ra.
"Xin lỗi vì đã để anh đợi, Nii-chan! Anh đang nói chuyện với Sayuri à?"
"Bọn anh đang nói về lượng năng lượng bền bỉ đến tuyệt vời của em."
Khóe miệng của Tomomi hơi nhếch lên.
"Akihabara cho em sức mạnh!"
Với sự trở lại Tomomi, Sayuri trở lại chế độ tàu ngầm.
"U-umm ... các linh kiện máy tính thế nào rồi? '
"Chà, nếu tóm gọn trong một từ thì là 'rẻ' em nghĩ vậy."
Tomomi nói, và khi em ấy bắt đầu nói về giá cả của các linh kiện, có vẻ như câu chuyện sẽ rất dài ... nên tôi quyết định không nghe chi tiết.
Khi chúng tôi tiến về phía đường Kurumaehashi, Tomomi lại tìm thấy thứ gì đó và dừng lại.
"Nii-chan chờ đã! Chúng ta có thể nhìn vào đây không? Em ngủi thấy mùi kho báu."
Có một biển hiệu Ayafusen. Đây là một cửa hàng trò chơi ... phải không?
"Y-yeah. Chắc chắn rồi."
"Vậy, em đi đây!"
Cũng giống như ở cửa hàng linh kiện máy tính, Tomomi lao vào trong đó một mình.
Và đã nhanh chóng quay trở lại. Cảm giác này ... nó khá giống với khi ở nhà sách Suika.
"Nii-chan, điều này thật tệ! Họ từ chối bất cứ ai dưới 18 tuổi! À em nói luôn, đó là ero và ero, cũng như là ero!"
"Đừng nói cụ thể như thế!"
"Ehehe, xin lỗi!"
Tomomi thật không biết mệt mỏi, hay đúng hơn ... Tôi nghĩ em ấy đẫ mệt từ lúc nãy cơ, nhưng năng lượng của em ấy vẫn đang còn lên nữa.
Echizenya. Đó là một cửa hàng có súng hơi và tất cả các sản phẩm liên quan đến thể loại game sinh tồn.
"Nii-chan là tuyệt nhất! Em yêu anh!"
"N-này này, quá nhiều rồi đó ..."
"Không cần phải ngại.”
Nhìn vào khẩu súng hơi được trang trí trong hộp kính đôi mắt của em ấy cứ lấp lánh lên, Tomomi đã làm một bài thuyết giảng về vẻ đẹp của vỏ súng cho tôi và Sayuri đang im lặng đứng ở phía sau.
Chúng tôi đã ăn trưa hơi muộn tại Suehiromachi’s Mg.
Mặc dù có nhiều nhà hàng ở Akihabara, nhưng theo thông tin trên mạng thì tất cả những nơi ấy đều đông đúc. Cách đây một trạm có một nhà hàng không quá đông đúc để chúng tôi có thể thư giãn.
"Ít nhất thì em có muốn ăn trưa chung không?"
"Em ngồi ở ghế tại quầy là được rồi."
Sayuri một mình đi về phía quầy. Em ấy không cần phải làm tới vậy ... không, Sayuri muốn ngày luyện tập này phải được thực hiện hoàn hảo tới cùng, có thể là rất quan trọng khi hoàn thành việc tập luyện này mà không có ai làm phiền.
Có một bữa ăn vui vẻ cùng nhau, một sự kiện quan trọng vào một ngày nào đó ... chính là nó.
Khi đang suy nghĩ lại, tôi cũng đồng thời đưa Tomomi ngồi xuống một bàn ăn gần của sổ.
"Khả năng quản lý lịch trình của Nii-chan thật tuyệt vời. Thậm chí còn chuẩn bị một phần thưởng như thế, em thật sự ... rất ấn tượng."
Thực ra là ngày hôm nay họ bắt đầu bán Burger cay, và thật sự đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ngoài ra, tôi nghĩ lý do tôi có thể chuẩn bị lịch trình tốt tới như vậy, là nhờ vào công của Sayuri.
"Anh mừng vì em thấy vui với điều đó."
Tomomi ngay lập tức bắt đầu chiến đấu với món Burger cay mà em ấy mong chờ từ rất lâu.
"Ăn thôi!"
Em ấy mở tờ giấy bọc và cắn miếng Burger. Một loại nước sốt khá giống như nước sốt cà chua chảy ra từ mép miệng của em ấy. Ừ, nếu có nhiều nước sốt ra ... nó rất nguy hiểm. Thật nguy hiểm.
"Uhyah! Cay! Cái này rất cay! A ha ha ha ha!"
Vì nó thật sự rất cay nên Tomomi bắt đầu cười.
"Phải không? Nó thực sự rất khó ăn. Và vì vậy nên anh đã chọn cách dễ hơn."
Lựa chọn an toàn, tôi quyết định lấy món Teriyaki Burger.
Hương nước tương ngọt và hương vị mayonnaise thật không thể cưỡng lại được. Nó không phải là món Nhật, nhưng nó ngon theo cách của nó. Khi sống với bà ngoại tôi không ăn nhiều bánh hamburger, và dù tôi có ăn nó đi nữa thì tôi vẫn thích hương vị Nhật Bản hơn. Và như thế, một lần nữa tôi đã tìm ra thêm một khẩu vị mới của mình.
"Anh không có máu liều lĩnh nhỉ, Nii-chan! Em có thể sẽ nghiện hương cay này mất! Hhaa."
Với một nụ cười, mặt Tomomi bỗng đầy nước mắt. Hay đúng hơn ... em ấy khóc. Một dòng nước mắt chảy dài trên má cô.
"Em có ổn không? Nó có cay quá không?"
"Không đủ có đồ uống nên em sẽ tịch thu cola của Nii-chan!"
Cola từ set đồ uống của tôi bị Tomomi lấy đi.
Nhưng tôi đã uống rồi ... đây, đây không phải là hôn gián tiếp sao ?!
Không không, bình tĩnh lại. Đối với anh chị em, nó ... thực sự ... nó rất bình thường.
Tomomi lấy ngón cái chùi má, uống một ít cola và cười.
“Nhân tiện, về bữa trưa ngày hôm nay, Nii-chan có nghĩ và nghiên cứu về nó không?”
"Đúng vậy. Vì anh đã nghĩ về em khi chuẩn bị nó, nên anh cảm thấy rất vui."
Chúng tôi đã dừng lại ở những nơi không có trong kế hoạch, nhưng chủ yếu nó vẫn theo kế hoạch.
Đột nhiên, Tomomi tỏ vẻ nghiêm túc.
Từ nãy tới giờ em ấy đang rất vui vẻ mà, chuyện gì xảy ra vậy?
Với một cái nhìn bối rối, em ấy nhíu mày và lẩm bẩm.
"Em hiểu rồi. Hiểu rồi, Nii-chan ... luôn chăm sóc cho em."
"Em là em gái quan trọng của anh, và đó là một đặc ân dành cho người anh trai này."
"Vậy, Nii-chan có đi chơi với bạn bè không?"
"Thật không may, anh không có những người bạn thực sự."
Hình ảnh Mariko xuất hiện trong tâm trí tôi, nhưng nói thế nào nhỉ, Mariko ... tôi không cảm thấy giống như một người bạn. Cô ấy giống như một người bạn thời thơ ấu hơn.
Tomomi tiếp tục.
"Umm ... em .... không, chúng em đều là gánh nặng đối với Nii-chan, nhưng chúng em không muốn Nii-chan bị cô đơn."
"Đừng gọi nó là cô đơn chứ. Anh rất vui về bạn bè của anh bây giờ và anh làm điều này vì anh thích nó như vậy. Không có gì để em phải lo lắng cả."
Khuôn mặt nghiêm túc hồi nãy đã biến mất và em ấy từ từ tươi tắn lên.
"Cảm ơn, Nii-chan. Về chuyện đó ... từ giờ trở đi, nếu Nii-chan có kế hoạch gì ... ít nhất là vào thứ ba, không cần phải bận tâm về em đâu! Tất nhiên, chúng ta không cuộc sống bây giờ của chúng ta sẽ tiếp diễn trong bao lâu nhưng ... đó là lý do tại sao em muốn Nii-chan được sống tự do. "
Yuuki và Mika cũng nói thế, và Tomomi có vẻ cũng lo lắng cho tôi.
"C-chắc chắn rồi. Cảm ơn, Tomomi."
Tomomi gật đầu và cắn miếng Burger cay, một lần nữa nước mắt xuất hiện trong mắt em ấy.
Khi em ấy ‘Hà!’ ra sau khi ăn vì cay, em ấy có một biểu cảm, vừa mãn nguyện nhưng lại im lặng. Biểu cảm của Tomomi thực sự rất giàu cảm xúc, tôi không bao giờ cảm thấy chán khi nhìn chúng... nếu tôi nói với em ấy rằng tôi cảm thấy như vậy chắc em ấy sẽ tức giận với tôi rằng "Em không phải là vật trưng bày!".
"Nii-chan, hẹn hò thật sự rất vui phải không."
"Rất vui ... huh. Trước kia ở Shibuya, chúng ta có thể đã cố quá rồi."
"Yup. Em thích giày thể thao, và mua mấy bộ đồ dễ vận động thật là không hề công cốc. Xin lỗi nhé Nii-chan, em không nữ tính chút nào hết."
“K-không hề có chuyện đó . Em như thế này là dễ thương rồi.”
"Đ-đừng tâng bốc em như thế, nó xấu hổ lắm!"
Tôi chăm chú nhìn cô ấy.
“C-cái gì vậy, Nii-chan.”
"Khi nào em hẹn hò với bạn trai của em, hay là em đề nghị một lịch trình mà em có thể tận hưởng cho riêng mình thì sao? Anh đã nghĩ ra điều đó dựa vào hôm nay. Ngay cả khi em làm việc đó hết mình, nó vẫn không lâu đâu. Nếu đó là người không chấp nhận con người thật của em... Onii-chan thì anh sẽ không chấp nhận hắn."
Tomomi gật và cúi đầu xuống, rồi liếc lên nhìn tôi.
"Auu ... đợi đã, Nii-chan. Em có vài thứ để nói với anh."
Em ấy lao người về phía trước và thì thầm vào tai tôi.
"Em muốn ở riêng với Nii-chan dù thế nào đi chăng nữa."
"Dù em có nói gì đi nữa ..."
"Với Sayuri ở đây ... em không thể nói được."
Mặt Tomomi cực kì nghiêm túc khi em ấy nói với tôi.
Cơ hội đột nhiên xuất hiện.
Sayuri đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình để đi vào nhà vệ sinh.
Xác nhận điều đó, Tomomi đứng lên và kéo tay tôi.
"Bỏ qua việc đó đi! Đi nào! Nii-chan!"
“N-này! Sayuri không…”
"Không sao đâu, nhanh lên!"
Bỏ lại Sayuri trong nhà hàng, tôi bị Tomomi kéo ra khỏi nhà hàng. Tomomi bắt đầu chạy về phía một con hẻm nhỏ bên cạnh nhà hàng.
Ngay sau đó nhạc chuông của một tin nhắn bỗng kêu lên trên điện thoại của tôi. Tomomi thở hổn hển.
"Ah! GPS! Nii-chan cũng phải tắt nguồn điện thoại!"
"Eh? Điện thoại ư?"
"Nếu anh không làm thế thì chúng ta sẽ bị tìm thấy mất."
Có vẻ như chúng tôi đang phải trốn khỏi Sayuri, tôi tự hỏi liệu có ổn không khi Tomomi nói.
"Này, Tomomi ... có phải điều em định nói sẽ làm Sayuri tổn thương không?"
"Ừm ... có thể ... không, nhưng ... em ... sẽ làm tổn thương tất cả mọi người mất."
Đứng đằng đó, Tomomi tỏ ra đau khổ.
" ‘Tất cả mọi người’, ý em là không chỉ Sayuri, mà còn Selene, Yuuki và Mika?"
"Yup. Ngoài ra, Nii-chan nữa. Làm ơn ... em muốn chúng ta nói chuyện đó một mình."
Tomomi luôn tràn đầy năng lượng giờ lại có một biểu cảm mong manh yếu đuối đến độ sẽ vỡ vụn ra nếu như tôi chạm vào em ấy.
Tôi tắt điện thoại đi.
"Hiểu rồi. Vậy là được, đúng không."
"Cảm ơn, Nii-chan. Vì đã tin em."
Sau đó Tomomi bắt đầu đi qua các ngõ hẻm theo hình zig-zag. Chúng tôi di đi ra khỏi Akihabara và Trạm Suehirocho. Tôi không biết chính xác chúng tôi đang ở đâu vì tôi không thể nhìn vào bản đồ trên điện thoại của mình.
Chúng tôi đi bộ khoảng năm phút. Nếu chúng tôi không liên lạc với em ấy trong một thời gian dài, Sayuri sẽ lo lắng mất.
Không có công viên để nói chuyện cho yên tĩnh, chúng tôi ở riêng trong một con hẻm phía sau một dãy nhà liền nhau màu xám và màu kem.
Không có người nào đi bộ ở đây. Có lẽ vì nó ở xa phố chính, nên thậm chí không có xe hơi đi qua.
Sự hối hả và nhộn nhịp của đô thị từ trước đó cứ như là một sự giả tạo vậy.
Không hề có một bầu không khí lãng mạn, nhưng Tomomi đột nhiên bám vào tôi. Nó là rất đủ để tôi lo lắng, đầu tôi trở nên trống rỗng.
“N-này. Em muốn nói về chuyện gì đó, đúng không?”
Tomomi nhìn tôi như thể cầu xin điều gì đó, và khuôn mặt của em ấy rất gần tôi, chúng tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
"Nii-chan ... xin lỗi."
"... Chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại xin lỗi một cách đột ngột như vậy."
Trong một khoảnh khắc, em ấy tỏ vẻ đau đớn và quay mặt đi.
Tôi chờ đợi lời nói của em ấy. Tomomi giống như một con mèo đang sợ hãi ẩn nấp trong bóng tối, em ấy liếc nhìn tôi sợ hãi trước khi quay về phía tôi lần nữa.
Môi em ấy run rẩy vì sợ hãi, và em ấy thú nhận.
"Anh thấy đấy... em ... không có bạn trai."
Sau khi nói xong, Tomomi nhắm chặt mắt lại.
Thay vì một Tomomi cùng lớp với tôi đang đứng ở đây, ở đây bỗng xuất hiện ... một Tomomi trẻ con.
Đó là cảm giác của tôi. Tomomi giống như một đứa trẻ, trẻ người non dạ và sẵn sàng khóc bất cứ lúc nào ... Tôi đã thực sự nhẹ nhõm. Mặc dù thực tế chúng tôi cùng tuổi, nhưng tôi yêu em gái này của mình một cách sâu sắc.
Câu nói mà chính Selene nói nhưng không thể lý giải được "Em bằng cách nào đó nghĩ như vậy" đã đúng.
Tôi không hề cáu gắt hay tức giận với Tomomi dù chỉ một tẹo.
"Anh hiểu rồi. Anh tự hỏi điều này là gì. Nghe có vẻ kì lạ, nhưng anh thấy nhẹ nhõm."
“… Hể? A-anh không giận à?”
Tôi gật đầu.
"Chỉ một tháng thôi, nhưng Tomomi này ...khi nghe em gái mình có một người bạn trai, đó là một ngày đau buồn với anh. Đó là lý do tại sao anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng đó là lời nói dối. Mặc dù đáng ra anh nên chúc mừng cho em gái nổi tiếng của mình , nhưng anh lại hành động thiếu chín chắn giống một người anh cả."
"N-Nii-chan ..."
"Nếu như anh nói điều đó như thế này, anh sẽ ràng buộc em mất. Nên nếu em tìm thấy người mình thực sự yêu, anh sẽ cổ vũ cho em. Chúc phúc cho em. Bởi vì anh là anh của Tomomi ... của mọi người."
Sau khi nhìn xuống đau khổ, em ấy gật đầu và nói "Vâng".
Tôi lại làm điều gì xấu nữa à?
"Em ổn chứ, Tomomi?"
Tomomi ngẩng đầu lên và cười.
“K-không sao đâu, Nii-chan.”
Có vẻ như em ấy không tức giận hay chán nản, nên tôi thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ, tôi đã quyết định ủng hộ tình yêu của em gái tôi, nhưng dẹp việc đó sang một bên... là anh trai của em ấy, tôi cần phải nói với em ấy điều này.
"Nhưng, nó thực sự không tốt đâu Tomomi. Nói dối mọi người xung quanh như vậy. Hãy chắc chắn sẽ xin lỗi Sayuri và những người khác."
Tomomi cau mày.
“A-về chuyện đó, để bảo vệ phẩm giá của một người chị, em xin anh hãy để em giữ bí mật, Onii-sama!”
"Em, Onii-sama ... này này. Tại sao em lại nói dối ngay từ đầu?"
Nước mắt xuất hiện trên mắt em ấy.
"Nguyên nhân" à, có lẽ là vì em là em gái lớn nhất nên em không thể hẹn hò với Nii-chan ... và như thế. "
"Anh không chắc em có nên nói 'hẹn hò' hay không."
"Và trước đó ... chúng ta đã cùng nhau đến chỗ của Murasaki-san."
"Ư-ừ. Có tệ đến thế không?"
"Không. Đúng là em muốn tốt cho Nii-chan! Nhưng mọi chuyện diễn ra không ổn... và chúng em không đến nhà hàng cho gia đình ... đó là do thời tiết nên không thể tránh được nhưng, bằng cách nào đó ... đột ngột ... em không thể hiểu nổi bản thân mình và ... anh đang hẹn hò với Selene vào buổi tối, em đã ghen tị với điều đó. "
Tôi ôm đầu Tomomi vào lòng và vỗ nhẹ đầu em ấy.
"Anh hiểu rồi. Mặc dù em là một em gái, em đã cố gắng trở thành một onee-chan tuyệt vời và ... làm quá nó một chút."
"Xin lỗi. Em xin lỗi Nii-chan. Uwahhhhhnn. Em nghĩ rằng nếu em nói là em có bạn trai, Nii-chan sẽ chú ý nhiều hơn đến emm! Em là một em gái tồi, em đã cố sử dụng lòng tốt của Nii-chan!! "
Tomomi bắt đầu cư xử như một đứa trẻ hư và khóc.
Tôi vừa vỗ đầu và nhẹ nhàng vỗ lưng em ấy.
"Anh cũng đã dựa dãm quá nhiều vào em, với tư cách là chị cả của em. Xin lỗi."
"Đó không phải lỗi của Nii-chan. Ở Shibuya, và hôm nay, Nii-chan đã hẹn hò với em và em cứ lừa Nii-chann ... đó là lỗi của em."
Có vẻ như sẽ mất một thời gian để Tomomi dịu đi.
"Uuu, em thực sự xin lỗi."
Tomomi nói vậy và em ấy đang sử dụng cách nói lịch sự rất khác với em ấy thường ngày. Sau đó tôi bật nguồn điện thoại của tôi lên. Tôi cũng kích hoạt GPS. Miễn là chúng tôi đứng yên ở đây, một trong số họ có thể sẽ đến đây để tìm chúng tôi.
Nhưng mà, điều đó sẽ mất thời gian nên tôi đã gửi thư cho Sayuri để nói rằng chúng tôi ổn. Tôi đã dừng lại ở trước trạm Akihabara để sắp xếp lại tình hình.
Lần này, tôi sẽ công khai giải thích tình hình này cho mọi người và bắt Tomomi xin lỗi ... và như vậy, việc luyện tập hẹn hò sẽ kết thúc với một tình thế kì lạ.
——Đến lúc chúng tôi đến nhà ga.
Tại cửa soát vé của ga Akihabara là Yuuki và Mika đã tới từ trước đó. Và ... người đang đè nặng trên vai Yuuki, là một cô gái mặc bộ đồ gothic đen.
"... zhe ... haa ... người ...gì đâu mà như côn trùng."
"Selene ?! Em đến đây một mình hả?"
Yuuki gật đầu với vẻ khá rắc rối.
"Em ấy thực sự muốn đến Akihabara, nên em ấy đã đến nhưng ... Selene-chan đã hoàn toàn kiệt sức."
Với khuôn mặt nhợt nhạt Selene nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cổng soát vé của Akihabara và lẩm bẩm một cách lơ đãng.
“… vậy là Akihabara… thật sự tồn tại.”
Giống như một nhà thám hiểm đã đến một mảnh đất thần thoại trong cổ tích nói những lời cuối cùng của cuộc đời mình.
Trong khi đó, có lẽ vì em ấy đã chạy khắp nơi, Sayuri gặp chúng tôi khi đang ướt đẫm mồ hôi
"Onii-sama, em mừng vì anh an toàn ... eh, Selene-san, tại sao ?!"
Phản ứng bất bình với Tomomi bỗng biến mất, có vẻ như Sayuri đã rất ngạc nhiên bởi sự thật là Selene đã đến Akihabara.
Mika lo lắng nhìn vào khuôn mặt Selene.
"Selene-neechama, đừng-chết ...chị không thể chết, em sẽ buồn đó..."
“… M-Mika-chan… hãy sống hộ phần của chị….”
Tệ nhất là chúng tôi có thể cần phải gọi xe cứu thương với tình trạng này.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi Selene cố hết sức để đến đây một mình, nhưng tốt nhất là em ấy nên quen với việc đó trước đã để chúng tôi không cần phải gọi xe cứu thương như bây giờ. Khi nào mà em ấy nói "Nếu em đi ra ngoài và xe cứu thương phải đến, khi đó em sẽ cảm thấy giống như đang hấp hối", là em ấy bắt đầu lại tự hành xác mình lần nữa.
Tôi đã quyết định.
"Được rồi ... chúng ta sẽ quay về! Rút lui!"
"... cuối cùng ... cuối cùng cũng đã đến Akihabara ... nhưng ... uu uu ... có nhiều người quá và đầu em đang quay như chong chóng."
"Selene. Em đã làm rất tốt. Hôm nay thì tới đây được rồi. Lần tới chúng ta sẽ đi xa hơn khi đã chuẩn bị kĩ càng."
"... Thật bực mình. Thật đáng tiếc."
Tomomi, người đã im lặng từ nãy giờ gật đầu đáp lại.
"Selene, nếu em thấy chóng mặt với số người đang ở đây, hãy nhắm mắt lại và hít thở thật sâu."
"... vâng. Su-haa, su-haa."
Ngay khi được Tomomi bảo, Selene nhắm mắt lại và bắt đầu thở sâu.
"... Em đã bình tĩnh lại đôi chút."
"Chị sẽ kéo em về nhà bằng đôi tay này,hãy về nào. Khi em bình tĩnh lại - có điều chị phải nói với mọi người."
Sau khi tuyên bố, Tomomi nhẹ nhàng kéo tay Selene. Với đôi mắt vẫn nhắm lại, Selene kéo chiếc áo choàng đen dài của mình ra sau lưng mình, được Tomomi dẫn đi,Selene đã ngã khi em ấy đi qua cổng soát vé nơi mà em ấy mới phấn khích vài phút trước.
Thời gian Selene ở Akihabara kéo dài chưa đầy năm phút.
Sau khi lên tàu, Tomomi đột nhiên giật mình.
"Ôi không, Nii-chan! Em chưa mua gì cả !!"
Một phần là lỗi của em ấy, thật không may, em ấy sẽ làm điều ấy vào lần sau.
Sau khi chuyển sang JR Private Railway, Selene cuối cùng cũng mở mắt và bình phục. Có vẻ như em ấy đã bình tĩnh lại bằng cách nào đó.
Đó là dấu hiệu để Tomomi đứng dậy khỏi ghế và thú nhận mọi thứ với các cô em gái của mình.
Khi Tomomi đang nói, Mika có một vẻ mặt vô hồn. Nhưng rồi em ấy lại nói "Em mừng vì Tomomi-neechama không có bạn trai", em ấy nở một nụ cười tuyệt vời.
Yuuki dường như không tức giận. mà em ấy giống như là đang nhẹ nhõm hơn. Và, có lẽ em đã dựa quá nhiều vào Tomomi-oneechan ... em ấy nói vậy.
Selene trông không ngạc nhiên lắm, đúng như tôi mong đợi, “Thì sao nào”? Em ấy nói và đã đi khập khiễng. À, em ấy đã cạn kiệt năng lượng của mình trong cả ngày hôm nay, và không thể giúp được gì cho em ấy khi mà em ấy không nghĩ được gì hơn.
Người có phản ứng dữ dội nhất là Sayuri.
Sau khi Tomomi và tôi biến mất, có vẻ như em ấy đã lo cho chúng tôi và đã rất hoảng sợ. Trực giác của em ấy dường như khá sắc bén khi em ấy đã tới tìm chúng tôi tại con hẻm mà chúng tôi đã rời khỏi đó cách đây không lâu
Em ấy tập trung vào việc tìm kiếm ở những nơi không có bất kỳ người nào. Sayuri thực sự rất đáng sợ.
Sayuri phồng má lên và nói với Tomomi.
"Em đã biết nó sẽ như kiểu này mà. Ngay từ đầu, không có cách nào để một cô gái không xinh đẹp như Tomomi-san có thể có bạn trai."
"C-cái gì! Lần này thì đúng là lỗi của chị. Nhưng chuyện đó và chuyện em vùa nói là hai thứ khác nhau! Ngay cả Nii-chan cũng nói rằng chị đáng yêu!"
Sau đó Yuuki vội vã bước vào giữa hai người.
"Chà, hai người bình tĩnh lại đi."
Mika nhìn Tomomi.
“Tomomi-neechama hiểu rồi là tốt, đi chơi với Nii-chama. Nhưng nè, Mii-chan cũng đã rất vui với Yuuki-neechama. Điều đó cũng tuyệt mà, đúng không!”
Thay vào đó là khoe khoang, Mika cười vui vẻ.
Trong khi vẫn khập khiễng, Selene lẩm bẩm.
"... có quá nhiều người. Cần phải tỉa bớt đi."
Tuyên bố đáng sợ quá, rất đáng sợ luôn đấy?!
"Fuaaaa ..."
Trong khi tsukkomi thầm lại em ấy, tôi đột nhiên ngáp một cái rõ lớn. Bị lây theo, Mika cũng ngáp, em ấy dựa đầu vào Yuuki bên cạnh và nhắm mắt lại.
"Fuaa〜〜hh. Thực sự, chị gây nhiều rắc rối cho người khác quá. Làm ơn đừng lặp lại nó nữa sau này."
Sau khi bị kéo lê quanh một nơi mà em ấy chưa đến bao giờ, Sayuri dụi buồn ngủ.
Bây giờ, có vẻ như Sayuri đã tha thứ cho Tomomi vì vấn đề này.
Không còn lại sự ác cảm nào nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi tôi ngẩng đầu lên.
"Nii-san, em cũng buồn ngủ."
"... ssuu ... suu ..."
Bên cạnh Yuuki, Selene bắt đầu thở trong khi ngủ.
Tomomi cười.
"Nii-chan và Yuuki có vẻ mệt mỏi khi làm người hộ tống hôm nay, hai người có thể ngủ một lát đó."
Yuuki dụi mắt.
"Không sao chứ? Không phải Tomomi-chan cũng mệt sao?"
"Em vẫn còn nhiều năng lượng lắm. Yuuki, ngủ cho đến khi chúng ta đến nhà ga nđi. Chị sẽ đánh thức em dậy khi chúng ta tới nơi."
Em ấy do dự một chút, nhưng Yuuki cũng gật đầu.
"Được rồi. Em sẽ làm như vậy."
Náu người vào Mika, Yuuki nhắm mắt lại.
"Thôi nào Nii-chan, ngủ đi."
"Tomomi, em không ép mình làm chị ở đây, đúng không."
"Không! Từ giờ em sẽ không ép bản thân phải chịu đựng nữa."
"Anh hiểu rồi. Vậy ... chỉ trong mười phút thôi."
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, sự đung đưa nhẹ nhàng của con tàu gần như đã lấy đi ý thức của tôi.
Tai tôi cảm thấy hơi nhột.
"Cảm ơn, Nii-chan."
Đột nhiên, thứ gì đó mềm mại chạm vào má tôi.
Trước khi tôi có thể xem nó là gì, ý thức của tôi dần biến mất và tôi ngủ thiếp đi.
Trả thù. Cực kì căng thẳng. Cuộc hẹn lần hai.
"Nii-chan, anh có biết sự khác biệt giữa 'kì tích' và 'phép màu' không?"
"Cả hai đều có nghĩa gần như nhau ... đúng không?"
Đó không phải là vấn đề, nên đó là lý do tại sao em ấy hỏi, nhưng tôi không thể tìm ra sự khác biệt.
"Đây là thứ mà em tự khám phá ra, vấn đề là 'kì tích' cũng bao gồm những gì anh mong muốn. Để ví dụ, quá trình của một người may mắn sống sót sau cuộc phẫu thuật của mình. Hoặc một người có thể thoát khỏi tình huống thập tử nhất sinh nào đó một cách kỳ diệu, kiểu như vậy."
"Hmm, anh vẫn chưa thể hiểu được."
"Các bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật muốn cứu người đó và người bị kẹt muốn thoát ra an toàn, đó là lý do tại sao 'kì tích' xảy ra."
"Vậy còn "phép màu" thì sao?"
"Đó là một điều bất ngờ, may mắn. Để ví dụ thì, điều đó sẽ sẽ là đi ngang qua một người trên phố mặc cùng một chiếc áo phông. Anh không thực sự đi vào thành phố và nghĩ rằng 'Tôi muốn gặp một người trên phố có cùng một cái áo phông với tôi!' Nhưng, khi gặp một tình huống như vậy,thì bản thân nó cũng giống như một phép màu. ”
"Sau khi nghe xong thì bây giờ cảm giác nó cũng na ná thế ... hoặc có lẽ không."
"Ngày hôm nay là 'kì tích'? Hay là 'phép màu'? Em tự hỏi đó."
Sau khi thoát ra khỏi cái mê cung phức tạp của nhà ga bằng việc đi qua cổng soát vé, đôi mắt của Tomomi sáng lên.
Nơi tôi chọn ... chính là.
"Hỡi Akihabara! Tôi đã trở lại rồi đây!"
"Em nói ‘trở lại’, tức là trước kia em đã sống ở đâu đó quanh đây phải không? Thế thì kế hoạch của anh không còn gì mới mẻ nữa. Tệ quá ... Anh nghiên cứu sai rồi."
Tomomi lắc ngón trỏ, rồi tặc lưỡi "tch tch tch".
"Không phải rồi, Nii-chan. Đây là một cuộc hẹn mà."
"Anh không biết gì về cuộc hẹn đó nhưng ... vì em có vẻ như đang vui vẻ, nên có lẽ đây không phải là một lựa chọn tồi."
“Chà, Nii-chan không phải trẻ con nên không thể tránh được. Nhân tiện… đây thực ra là lần đầu tiên em tới Akihabara.”
"Đây cũng vậy."
"Vậy anh em ta là cặp đôi lần đầu tới Akiba, đúng không."
"Đừng nói theo cách đó."
Vài ngày trở lại đây, tôi đã liên tục xem bản đồ nơi này trên điện thoại của tôi.
Vì những bức ảnh trên bản đồ của nơi đây đã cũ, cửa hàng bán kính trước nhà ga giờ đã trở thành game center Seka và Đài phát thanh Kaikan, biểu tượng của Akihabara cũng đang được xây dựng ở đó.
Tuy nhiên, điều ấn tượng nhất về thành phố này chính là những gì tôi chuẩn bị cho nó.
Nhà ga ở đây là mới, nhưng Khu điện tử không thay đổi nhiều.
Trang phục của Tomomi hôm nay giống như phiên bản mở rộng của bộ thường phục của em ấy. Em ấy mặc áo hoodie và quần short. Đôi giày của em ấy là đôi giày thể thao quen thuộc mà em dùng cho chạy bộ. Ngoài ra, em ấy trang điểm khá tự nhiên, nhưng rất ít.
Đứng sau chúng tôi là những người giám sát của hôm nay.
Sayuri nhìn quảng trường trước cửa hàng Yamama Denki, rồi quay lại nhìn tôi.
"Onii-sama. Hôm nay chúng em sẽ giám sát anh từ đầu đến cuối."
Tomomi lè lưỡi với Sayuri.
"Các em không cần phải đến đây."
“Chúng em không thể làm vậy! Yuuki và Mika-san, hãy quan sát thật kỹ khi chúng ta…”
Chạy vọt qua Sayuri, Mika bứt tốc đến trung tâm trò chơi Seka.
Woah, bên lối vào nó, có một tôi người quen cầm một chiếc ô khổng lồ.
"Waaa! Nấm!"
Nhân vật từ ứng dụng mà Mika yêu thích đang bán hàng ... mà ngay từ đầu, em ấy đến Akihabara để chơi mà. Trong khi đuổi theo Mika, Yuuki nói với tôi.
"Nii-san, để Mika-chan cho em!"
"Ư-ừ! Cẩn thận nhé!"
Vai Tomomi hơi nâng lên và rồi trùng xuống.
"Em bây giờ không phải ở cái tuổi để phấn khích về nấm đâu. Ah! Sayuri, nếu em muốn tham gia với họ, thì đừng kiềm chế."
"N-ngay cả khi chị nghĩ vậy ... nó dễ thương thật đấy, nhưng ... nhưng em cần phải hoàn thành vai trò của người giám sát và báo cáo cho Selene-san, em sẽ ám các anh chị ở phía sau giống một con ma rình người."
Ngay khi Sayuri tuyên bố vậy, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của tôi. Đó là từ Selene, người đang đợi trong căn hộ.
Vì muốn làm ngạc nhiên Tomomi, nên cho đến khi chúng tôi đến nơi thì tôi sẽ không nói về điểm đến, và có vẻ như đó là một cú sốc lớn đối với Selene. Em ấy viết trong e-mail là thế này.
『" Đi đến Akihabara là không công bằng. Công việc hỗ trợ hôm nay kết thúc. "』
Vèo, em ấy bỏ nhiệm vụ của mình ngay tức khắc! Bằng cách nào đó, tôi đã nghĩ rằng em ấy có thể ghen tị, nhưng Akihabara thực sự làm em sốc ha, hỡi Selene em tôi ơi.
Liếc nhìn điện thoại của tôi, Tomomi cười.
"Em ấy đang dỗi rồi. Ừm, Selene thì như vậy, Sayuri, vì em có lẽ sẽ không còn có thể báo cáo bất cứ điều gì, em không phải ép buộc bản thân nữa đâu, em biết chứ? Ý chị là, em rất thích những dụng cụ nhà bếp và các thứ kiểu vậy mà."
"Chắc chắn, em rất thích xem những loại lò nướng mới nhất và nồi chiên không sử dụng dầu, nhưng em quan tâm đến hành động của Tomomi-san hơn, chị đang hết sức cố gắng để hai người có thể ở một mình. Chị định làm điều gì đó mà chị sẽ cảm thấy tội lỗi sao? Em không thể không nghi ngờ điều đó. ”
Sayuri nói với một nụ cười. Nhưng mắt em ấy, lại không cười. Vai của Tomomi giật lên một cái rõ mạnh.
“K-không có chuyện như thế. Mà ngay từ đầu, không phải hôm nay là ngày của Nii-chan và chị sao? Ở riêng là chuyện bình thường mà, BÌNH THƯỜNG!”
"Nói đúng ra thì đây không phải là một cuộc hẹn hò, mà là cuộc tập luyện. Hơn nữa, hẹn họ lần thứ hai với Onii-sama ... tuy là tập luyện ,nhưng nó vẫn đáng ghen tị."
Giống như một cặp kỳ phùng địch thủ, ánh mắt hai chị em ‘thân mật trao nhau’ đang tóe lửa. Có vẻ họ sẽ lao vào nhau mất nếu khi tôi ngăn họ lại.
"Đợi chút đã! Sayuri, lần này anh là người mời Tomomi mà."
"Lần đầu tiên em nghe đó. T-tại sao anh lại? Onii-sama muốn hẹn hò với Tomomi nhiều hơn hay sao?"
"Ừm ... điều đó ... điều đó ..."
Tomomi phồng ngực.
"Để chị có thể đi hẹn hò với bạn trai của mình mà không bị ngượng, nên bọn chị phải tập dượt lần thứ hai. Đúng không, Nii-chan?"
Em ấy đang giúp tôi. Tôi sẽ phải hùa theo vậy.
"Đ-đúng rồi. Chuyện là như vậy! Hãy xem nó là sự hỗ trợ nhiệt tình từ anh."
Sayuri quay khuôn mặt đẫm nước mắt về phía tôi.
"Em hiểu rồi. Nếu đây là sự hỗ trợ lâu dài của anh để Tomomi-san có thể đi bước đầu tiên hướng tới tương lai tươi sáng của mình cùng bạn trai, em sẽ không phản đối nhưng ..."
Ánh mắt của em ấy chuyển từ tôi về phía Tomomi.
"Nhân tiện, khi nào chị sẽ giới thiệu bạn trai của mình cho bọn em?"
Tomomi này, không chỉ tôi, em ấy cũng không giới thiệu bạn trai của mình với các chị em sao.
Tôi không biết liệu việc giới thiệu bạn trai với tôi là khó hay không, nhưng em ấy đang cố gắng hết sức để giữ bí mật. Rất có thể giống như Selene đã nói ...
Không được. Tôi không nên nghi ngờ Tomomi.
Là anh chị em, chúng tôi nên tin cô ấy và hợp tác.
"Đến lúc đi rồi. Chúng ta đang trễ so với lịch trình."
Tôi nắm lấy tay Tomomi. Sayuri có vẻ không hài lòng, nhưng em ấy im lặng. Xin lỗi Sayuri, hãy chịu đựng nó hôm nay vậy.
Tomomi vui vẻ lắc đầu.
"Vâng! Chúng ta sẽ đi đâu đầu tiên Nii-chan?"
Tôi đã đánh dấu vị trí của một cửa hàng trên điện thoại của tôi.
"Nii-chan, Nii-chan! Em muốn xem Gamers!"
Em ấy phản ứng ngay lập tức với tiệm bán DVD anime trên đường.
"Được rồi. Đi thôi."
Chúng tôi đi đến cửa hàng, nó khá đông đúc vào cuối tuần. Tomomi chạy lên tầng thứ sáu ngay lập tức.
Các loại hàng ở góc tầng thứ sáu là các thẻ bài cho trò chơi đấu bài, em ấy gật đầu trong khi thì thầm.
"Hmm, giải đấu bắt đầu vào buổi tối ... haa ?!Mình không có bộ bài của mình, uuu ... giá mà mình biết đó là Akihabara. Hơn nữa, đúng là thứ bảy, nó sẽ rất đông người tham gia. "
Khi tôi liếc nhìn phía sau, Sayuri đang ngoan ngoãn chờ đợi bên ngoài. Hôm nay, em ấy có thể sẽ như vậy cả ngày mất.
Sau đó, chúng tôi đến thăm khu triển lãm trên tầng năm. Ở giữa khu trưng bày đang triển lãm về bộ anime nói về một nữ phù thủy.
Chà, nếu Selene ở đây thì nó chắc sẽ truyền cảm hứng cho sự sáng tạo của em ấy.
Sau khi nhìn quanh cửa hàng và ra ngoài, Tomomi hít một hơi thật sâu.
Bởi vì quá phấn khích, khuôn mặt em ấy giờ hơi đỏ.
"Thật tuyệt vời. Có bán cả chữ ký được ký trên giấy màu, sự kiện ở khắp mọi nơi, cảm giác thật giống Akihabara!"
"Thế em không mua gì à?"
"Bây giờ hãy đi xem xung quanh mà không vướng víu gì đi! Em sẽ nhớ hết những thứ em định mua."
Tôi tự hỏi, em ấy định mua bao nhiêu thứ vậy.
Khi tôi kiểm tra phía sau lưng chúng tôi, tôi bỗng thấy lo lắng, Sayuri có vẻ hơi thất thần.
"Em ổn chứ Sayuri?"
"Xin đừng quan tâm đến em và hãy vui vẻ trong ngày của anh. Em chỉ là một cái bóng."
Tomomi gật đầu mạnh mẽ.
“Vậy, chị sẽ nghe theo lời em, chúng ta sẽ đi đâu tiếp đây, Nii-chan?”
Chúng tôi hướng về phía phố đi bộ nổi tiếng, phố trung tâm. Khi chúng tôi nhìn lên, hình ảnh về Onodenbouya[note11314] đập vào mắt của chúng tôi. Một con tàu đang chạy trên một cây cầu màu xanh, có thể nhìn lên nó từ đường hầm. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ.
Tôi đã kiểm tra trên bản đồ và để tránh đi sang bên kia đường, chúng tôi quẹo phải.
Vì phố đi bộ không hoạt động trong ngày hôm nay, vỉa hè giờ khá là đông đúc.
Có khá nhiều du khách nước ngoài. Không chỉ có các cửa hàng miễn thuế với đồ điện tử, mà còn là những cửa hàng bán quạt Nhật, áo happi[note11296], đèn lồng, và cả những con búp bê Nhật Bản.
Các thiết bị điện tử như máy tính, điện thoại và các thiết bị công nghệ cao khác đã nhuốm phong cách otaku với những hình ảnh game hay anime được in lên trên vỏ.
Ngay cả trên thế giới rộng lớn này, nơi này cũng không được bình thường. “Cool Japan”?[note11315] Chắc đó là lí do.
Khi chúng tôi đang đi trên vỉa hè và đi qua vạch kẻ đường, Tomomi đột nhiên kêu lên. Tôi nghĩ rằng em ấy hẳn đã biết cửa hàng bên cạnh chúng tôi hiện giờ khi em ấy đột nhiên dừng lại. Nó chắc là rất nổi tiếng .
"Nó ở đâyyy! Shishinoana! Nii-chan, vì chúng ta đang là vị thành niên nên hãy cẩn thận."
Tomomi đưa tôi vào trong tòa nhà với những bức tường màu cam. Bên trong, có hai sảnh A và B. Nhân tiện, nơi Tomomi hướng đến là sảnh A. Sảnh B là để dành cho con gái ... hoặc cái gì đó từa tựa thế. Mặc dù em ấy là một con gái, nhưng vì một lý do nào đó em ấy sẽ không đến sảnh B.
Sự tìm hiểu của tôi vẫn còn thiếu sót. Ừm, nếu như em ấy muốn tới đó thì ta đi thôi.
Thứ hút khách ở đây chủ yếu là "doujinshi". Tomomi ngừng di chuyển sau khi đến tầng bốn.
"U-uwahhh! Nii-chan, em muốn nhanh chóng trở thành người lớn!"
"Chuyện gì mà đột ngột vậy?"
Tomomi đã như người mất hồn, hoàn toàn lạc khỏi thế giới này, liên tục đau buồn, cuối cùng em ấy nói "Bây giờ, hãy để cho tâm hồn chúng ta trong sáng, Nii-chan!" và bỏ cuộc lên lầu. Cái quái gì nằm từ tầng thứ năm trở lên vậy?
Sau khi xem những thứ em ấy thích thú, khoảnh khắc em ấy ra khỏi cửa hàng, Tomomi ngay lập tức chạy như bay đến tòa nhà màu xanh bên cạnh.
"Animete! Mình không thể không vào!"
Bằng cách nào đó, kể từ khi chúng tôi rời khỏi cửa soát vé, tinh thần Tomomi đang cực kỳ cao. Giống như một chủ sở hữu của một chú cún quá nhiệt tình, tôi đã bị em ấy kéo đi xung quanh.
"Đồ của Anime Tenchou... thậm chí có một món như thế này!"
Theo kịp với em ấy khi em ấy đang hưng phấn như vậy chắc phải rất khó khăn với Sayuri ... và, khi tôi nhìn về phía sau chúng tôi Sayuri đang đứng ở góc cửa hàng xem cái nón sun visor màu đỏ thẫm, tôi bối rối.
Không đời nào, em ấy quan tâm nó à?!
Và, khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, Sayuri đặt cái nón lên kệ, rồi nhanh chóng lẩn trong bóng tối.
Vai tôi bị đập hai lần.
"Nii-chan đang để ý đến Sayuri quá nhiều!"
"Oo ... woah.? !!"
Khi tôi quay lại, ngón tay Tomomi bị chọc vào má tôi.
“Em là học sinh tiểu học hay sao à ?!”
"Yaay! Nii-chan quay lại để ý mình rồi!"
Thấy Tomomi vui vẻ như vậy, tôi không thể giận được.
Mặc dù em ấy chưa mua bất cứ thứ gì, nhưng Tomomi rời khỏi tòa nhà với vẻ mặt tươi cười.
"Nii-chan tiếp theo đi đâu ?! Nhanh lên, nhanh lên!"
"Anh hỏi này... các cửa hàng này có khác nhau không?"
"Tất nhiên là bầu không khí và khách hàng của sẽ khác nhau. Ngoài ra, mặc dù họ bán cùng một loại hàng hóa và sách, nhưng những đồ tặng kèm sẽ khác nhau!"
Hmm, tôi không biết thứ người ta tặng kèm đó là gì, nhưng sau khi nghe vậy tôi nhận ra xung quanh có rất nhiều cô gái trong Animete.
Sau khi trở về phố trung tâm, chúng tôi đi về hướng Suehirocho, sau đó đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ để đi tới Ton Quixote.
Tomomi dừng lại bên một dãy các cửa hàng.
"Sách Suika nổi tiếng lắm phải không nhỉ?. Nii-chan ... em sẽ đi tìm kiếm một tí '!"
Cửa hàng dường như nằm trong tầng hầm của tòa nhà.
Mặc dù Tomomi đang đi xuống tầng hầm bằng cầu thang, nhưng em ấy quay lại ngay lập tức.
"Nii-chan, em muốn nhanh chóng trở thành người lớn! Ah, hay là, Nii-chan, nhanh lên và trở thành người lớn đi, sau đó hãy mua những gì em gái mình thích!"
"Không phải là em cứ kêu anh là người lớn thì anh sẽ thành người lớn được, đúng không. Dù sao, không phải tốt hơn nếu em vào cửa hàng đó nhìn một lần hay sao?"
"Uhh, umm ... lần tới! Thì là, nó cực kì mạo hiểm!"
Tomomi run rẩy trong khi đỏ mặt. Em ấy có vẻ hạnh phúc và điều đó cũng làm tôi vui lây.
Trời ơi, ở đâu, đến đâu thì Tomomi mới thực sự bắt đầu mua sắm đây. Tôi đã cho thời gian mua sắm vào trong lịch trình, và nó đang diễn ra thuận lợi nên có vẫn đang còn thời gian.
"Nii-chan, chúng ta có thể bắt đầu mua sắm toàn bộ những thứ đó lát nữa được không?"
"Không phải là đi lần hai là sẽ bất tiện lắm hay sao?"
"Làm ơn điii. Chúng ta sẽ đi nhanh thôi."
"Được rồi. Đi nào."
Có vẻ như Tomomi là loại người sẽ xem trước mọi thứ rồi mua sắm lại toàn bộ. Ừm, nếu có nhiều cửa hàng mà Tomomi thích như vậy, và vì em ấy đã cố gắng đi xung quanh lâu như vậy, em ấy chắc chắn sẽ muốn mua gì đó.
"Ngoài ra ... umm ... Em còn một điều nữa để hỏi, chúng ta liệu có đi chơi game không?"
"Anh đã sắp sẵn việc đó trong lịch trình rồi."
Chúng tôi quay ngược lại khi ở nhà ga, và chúng tôi đi lên vỉa hè.
Trên Solmap đang hiển thị một game mới. Có khá nhiều người dừng lại để xem.
Đi qua Master Donuts, chúng tôi quay lại bên dưới cây cầu đẹp kinh hồn.
Tòa nhà của Clb Seka đứng cao chót vót ngay bên cạnh chúng tôi. Tôi chỉ ngón tay về phía nó.
"Uwahaa! Nii-chan, có được không?"
"Phải. Có một game center của khu vực này mà chúng ta có thể chơi cùng nhau nên hôm nay ... quẩy tung nóc cho anh!"
"Hyeahh! Nii-chan là tuyệt nhất!"
Tomomi kéo cả tôi và Sayuri bước vào tòa nhà. Chúng tôi ngay lập tức di chuyển tới nơi có game đối kháng.
Sau khi xông vào máy có game đối kháng robot khá phổ biến và ngay lập tức đánh bại mười người, trước khi tôi nhận ra thì mọi người đã tụ tập lại đây để xem.
Mặc dù em ấy đã thua ở trận thứ 11, nhưng rõ ràng là do hệ thống buộc phải ngắt đi chuỗi chiến thắng của em ấy. Những người liên tục chiến thắng thì dường như kĩ năng của những nhân vật của họ sẽ bị yếu đi.
Trận đấu mà em ấy thua cũng khá sát nút. Thành thật mà nói, những bước di chuyển của nhân vật quá nhanh nên tôi không thể biết chuyện gì đang xảy ra và trận đấu đã kết thúc trong khi đối phương chỉ còn lại một chấm máu.
Sau khi thua, Tomomi đứng dậy, và em ấy nhận được một tràng pháo tay khủng bố lỗ tai từ mọi người.
Bằng cách nào đó ... Tomomi thật tuyệt vời.
Còn về Sayuri, em ấy xem Tomomi chơi mà như muốn ngấu nghiến cái màn hình. Vậy hóa ra em ấy có tò mò về những gì mà chị mình làm. Ý tôi là, họ là chị em mà, phải không.
Khi chúng tôi rời khỏi Clb Seka, Tomomi hít một hơi thật sâu và duỗi người.
"Aww ... Em đã thực sự lo lắng."
"Một chuỗi bất bại kéo dài mười trận, quá tuyệt vời rồi, phải không."
"Nó có nghĩa là em vẫn còn một chặng đường dài để đi."
Khi Tomomi cười khẽ, Sayuri chầm chậm giơ tay lên.
"Em chỉ là một cái bóng, nhưng em có thể nói gì đó không?"
Tomomi bối rối.
"Nn? Gì vậy, Sayuri?"
"Um ... n-nó thật tuyệt vời. Em không hiểu, nhưng rất ấn tượng."
Ngay lập tức, mặt Tomomi đỏ bừng lên. Cô úp mặt xuống và ngượng ngùng gãi má bằng ngón trỏ.
"U-umm ... c-cảm ơn."
Sự bối rối của em ấy rất dễ lây nên Sayuri cũng đỏ mặt.
"E-em sẽ trở lại làm cái bóng!"
Sayuri lùi lại ba bước và sự im lặng lại đến. Sự hiện diện của em ấy lại biến mất. Em ấy giống như một cái tàu ngầm tối tân của hải quân Mỹ vậy.
Cũng giống như Sayuri, tôi không định nghĩa được điều tuyệt vời mà tôi cảm nhận được khi xem Tomomi chơi.
Nhưng, những đòn tấn công và phòng thủ của em ấy, hay đúng hơn, khả năng đảo ngược tình thế của em ấy dù bị áp đảo nhiều lần đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi.
Đó là trận chiến làm mê hoặc lòng người. Vì họ đã chiến đấu sòng phẳng, khán giả sẽ hoan nghênh họ dù họ có thắng hay thua.
"Nii-chan, chúng ta sẽ đi đâu tiếp?"
Lần này chúng tôi đã đi tới nơi khá gần với Clb Seka. Ở Akihabara có nhiều cửa hàng đặc trưng khác nhau. Sau khi đi tới cửa hàng toàn bán các loại dây cáp, chúng tôi dừng lại ở ngã tư đường. Sau khi kiểm tra bản đồ trên điện thoại của tôi, tôi thấy điểm đến tiếp theo của chúng tôi là ngay ngã tư này.
"Wow! Nhìn này, Nii-chan! Thẻ nhớ siêu rẻ ở đây này!"
Bên ngoài, có những món đồ đựng trong hộp nhựa được sắp xếp trên kệ mà Tomomi bị thu hút. Nhìn chăm chú vào cái giá, Tomomi tiếp tục thở dài.
"Thẻ nhớ Class10 32GB ở mức giá này ... không, mua sắm để lát nữa, kiên nhẫn nào tôi ơi!"
Đôi khi Tomomi giống như niệm phép thuật hay sao ấy. Tôi biết 32GB là dung lượng của thẻ, nhưng không biết Class10 là cái gì.
Tomomi từ bỏ việc mua sắm và nắm lấy tay tôi.
"Nii-chan, chúng ta phải đi như thế này, phải không?"
"Y-yeah. Phải như thế này."
Chúng tôi đi ngang qua một cửa hàng linh kiện máy tính.
"Có rất nhiều người ở đây, nhưng cũng có nhiều hầu gái nhỉ."
Kể từ khi chúng tôi bắt đầu đi trên vỉa hè của phố trung tâm, có rất nhiều phụ nữ đang mặc trang phục hầu gái, tôi cảm giác như là họ ở đây rất đông.
Có những biển quảng cáo LED màu đỏ và vàng nhấp nháy của các cửa hàng tạp hóa và những quán cà phê hầu gái.
Từ ban công của cửa hàng các hầu gái vẫy tay với người qua đường.
Một lần nữa, tôi vẫn nghĩ đây là một nơi tuyệt vời.
"Nii-chan trông ngạc nhiên nhỉ."
"Ừ. Nó thật tuyệt vời."
"Vậy đó là ý kiến của anh."
"Ý kiến?"
"Câu trả lời của anh giống như của học sinh tiểu học ấy."
"Anh-không thể tránh được! Anh là người đang bị choáng ngợp đây này!"
Chúng tôi nói chuyện và cứ như thế chúng tôi đã đến trước Kokobukiya, Mika và Yuuki đã ra khỏi cửa hàng với những túi đồ trong tay họ.
"Này, Nii-san. Cuộc hẹn ổn chứ?"
"Có vẻ các em vẫn ổn nhỉ."
"Vâng. Ah! Em đã cẩn thận chọn các cửa hàng phù hợp với độ tuổi của Mika-chan, nên đừng lo lắng, Nii-san."
"R-Rồi. Mika, em mua gì vậy?"
"Xem nè, một cái kẹp tóc dễ thương!"
"Kẹp tóc? Vậy là họ cũng bán những thứ đó à."
Yuuki gật đầu.
"Chúng có vẻ là đồ vật của các nhân vật trong anime Chinanda, và chúng có vẻ được làm rất tốt. Chúng khá đắt tiền, nhưng Mika-chan nói 'Em muốn cái này!' nên chúng em phải bỏ bớt đồ ra và mua nó. "
Mika chăm chú nhìn chăm chú vào mặt tôi.
“Nói mới nhớ, Nii-chama, lát nữa Mii-chan sẽ trả khoản tiền khoảng năm nghìn yên để cảm ơn nhé, được chứ?”
"Cảm ơn?"
"Vâng! Chắc chắn rồi! Ah! Chúng em phải đi rồi. Maple nói đừng cản trở cuộc hẹn này. Vậy thì phá có được không ấy hả, Maple? Thôi đi nào, tiếp theo là lượt Yuuki-neechama đi mua sắm."
Yuuki vẫy tay chào chúng tôi trong khi bị Mika kéo đi.
“V-vậy thì, bọn em sẽ đi hướng này.”
"Ư-ừ. Hãy cẩn thận."
Yuuki và Mika đi ngược lại con đường chúng tôi vừa đi, và Tomomi lẩm bẩm.
"Yuuki thực sự rất thân với Mika. Em tự hỏi, Nii-chan và em liệu có thân với nhau được như vậy không?"
"Chúng ta như vậy cũng được rồi ... đúng chứ?"
Tôi nắm lấy tay Tomomi và gật đầu.
"Em hiểu rồi! Em rất vui. Em đang thân thiết với Nii-chan. Chúng ta đang yêu đúng không nhỉ. Đây là tình cảm từ hai phía phải không?"
"U-umm, nếu ý em là tình cảm kiểu anh em yêu quý nhau thì ừ ... anh nghĩ vậy."
Đằng sau chúng tôi, tôi dường như cảm thấy sự hiện diện của một sát ý vô hình... nhưng, vì không dám nhìn lại nên tôi đi đến điểm đến tiếp theo.
Trên đường đi, tôi đã nghe thấy một âm thanh của nhạc điện tử nhưng khá nhỏ, và lúc đó Tomomi kéo tay tôi và đột ngột bắt đầu chạy.
Em ấy nói to lên khi chúng tôi đến trước cửa hàng.
"Đó là Super Tomato! Nii-chan, nó ở đây phải không? Nó ở đây? Nó ở đây rồi!"
Ở phía trước một cửa hàng đặc biệt với các trò chơi cổ điển, sự phấn khích của Tomomi đang lên rất cao.
Các trò chơi cổ điển là thứ cả-đời-mới-có-một. Và bởi vậy, nên Tomomi đã mua một trò chơi.
"Railway King 2" là một game nổi tiếng dành cho máy chơi game cổ điển[note11296].
Đây là game đời thứ hai của trò "Siêu chiến lược, Railway King" mà chúng tôi đã từng chơi, và là trò chơi đầu tiên có hệ thống tấm mạch là nền tảng của toàn bộ hệ thống trong trò chơi ... hoặc gì đó như thế.
Nó hiếm nên nó rất đắt hàng. Nhưng, vì tôi đã có thể mua nó cùng với tờ hướng dẫn và nó trông vẫn còn mới, nên có thể nói là tôi mua được hàng tốt! Và có lẽ vì như vậy, mà Tomomi có vẻ hài lòng.
Tiếp theo, chúng tôi hướng tới nhà sách Y. Họ không chỉ bán những cuốn sách, mà có những món hàng theo sở thích.
Tomomi bị những mô hình nhân vật làm mê mẩn.
Những mô hình nhân vật có thể nhận được nếu trúng "giải nhất của trò sổ xố" trong các cửa hàng tiện lợi giờ lại được bày bán ở đây. Có thể có được các nhân vật này mà em ấy không thể quay trúng được ở trò sổ xố, nên Tomomi trông có vẻ rất hài lòng.
Sau đó, chúng tôi qua cửa hàng bên kia đường có bán các linh kiện máy tính. Tôi định đi sang bên kia chỉ để nhìn thôi, nhưng trước khi tôi nhận ra thì Tomomi đã hóa thành một con sói đói lao vào săn mồi.
Mặc dù em ấy không mua bất kỳ thứ gì, nhưng mà em ấy vẫn quan tâm đến giá thành của các linh kiện.
Sayuri và tôi hoàn toàn bị bỏ rơi. Vì Tomomi đang run lên vì vui sướng khi đi xung quanh của hàng, tôi quyết định ra chỗ máy bán nước tự động bên ngoài nghỉ một chút.
"Umm, Onii-sama, có ổn khi hai người tách nhau ra như vậy không?"
"Hmm, anh đúng là không biết gì về linh kiện máy tính dù cho anh có xem nó đi nữa. Với những nhân vật và đồ vật, thì anh may ra có thể nói gì đó. Hơn nữa, em có ổn không Sayuri?"
"Lúc đầu, em đã bị bất ngờ bởi không khí nơi đây, nhưng em đã dần quen với điều đó. Và đúng như kì vọng, em đã không bị thu hút rồi mua đồ vô tội vạ như lần trước."
Tôi đã kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình. Hôm nay diễn ra suôn sẻ. Ngay cả khi tôi thêm việc mua sắm khi trở về lát nữa, thì vẫn còn thời gian trong lịch trình.
Đột nhiên, tôi thốt ra điều mà tôi đang nghĩ trong đầu.
"Vì vẫn đang còn thời gian, hay là chúng ta hãy đi xem điện thờ Kanda thì sao?"
Nếu tôi không nhầm, thì nó không cách xa đây.
"Onii-sama! H-hãy để việc đó lần sau."
"Nhưng nó thực sự gần đúng không?"
"Ừm ... khi em làm nhân ... nhân vật chính trong ngày... rồi hẵng đi, làm ơn. Hôm nay, Tomomi-san là nhân vật chính."
"Anh hiểu rồi, vậy hóa ra em đang nghĩ về onee-chan của mình phải không, Sayuri."
"Em… ừ thì em có nghĩ về onee-chan của mình."
Với vẻ hơi bối rối, Sayuri mỉm cười. Và khi chúng tôi ngừng nói chuyện, Tomomi trở ra.
"Xin lỗi vì đã để anh đợi, Nii-chan! Anh đang nói chuyện với Sayuri à?"
"Bọn anh đang nói về lượng năng lượng bền bỉ đến tuyệt vời của em."
Khóe miệng của Tomomi hơi nhếch lên.
"Akihabara cho em sức mạnh!"
Với sự trở lại Tomomi, Sayuri trở lại chế độ tàu ngầm.
"U-umm ... các linh kiện máy tính thế nào rồi? '
"Chà, nếu tóm gọn trong một từ thì là 'rẻ' em nghĩ vậy."
Tomomi nói, và khi em ấy bắt đầu nói về giá cả của các linh kiện, có vẻ như câu chuyện sẽ rất dài ... nên tôi quyết định không nghe chi tiết.
Khi chúng tôi tiến về phía đường Kurumaehashi, Tomomi lại tìm thấy thứ gì đó và dừng lại.
"Nii-chan chờ đã! Chúng ta có thể nhìn vào đây không? Em ngủi thấy mùi kho báu."
Có một biển hiệu Ayafusen. Đây là một cửa hàng trò chơi ... phải không?
"Y-yeah. Chắc chắn rồi."
"Vậy, em đi đây!"
Cũng giống như ở cửa hàng linh kiện máy tính, Tomomi lao vào trong đó một mình.
Và đã nhanh chóng quay trở lại. Cảm giác này ... nó khá giống với khi ở nhà sách Suika.
"Nii-chan, điều này thật tệ! Họ từ chối bất cứ ai dưới 18 tuổi! À em nói luôn, đó là ero và ero, cũng như là ero!"
"Đừng nói cụ thể như thế!"
"Ehehe, xin lỗi!"
Tomomi thật không biết mệt mỏi, hay đúng hơn ... Tôi nghĩ em ấy đẫ mệt từ lúc nãy cơ, nhưng năng lượng của em ấy vẫn đang còn lên nữa.
Echizenya. Đó là một cửa hàng có súng hơi và tất cả các sản phẩm liên quan đến thể loại game sinh tồn.
"Nii-chan là tuyệt nhất! Em yêu anh!"
"N-này này, quá nhiều rồi đó ..."
"Không cần phải ngại.”
Nhìn vào khẩu súng hơi được trang trí trong hộp kính đôi mắt của em ấy cứ lấp lánh lên, Tomomi đã làm một bài thuyết giảng về vẻ đẹp của vỏ súng cho tôi và Sayuri đang im lặng đứng ở phía sau.
Chúng tôi đã ăn trưa hơi muộn tại Suehiromachi’s Mg.
Mặc dù có nhiều nhà hàng ở Akihabara, nhưng theo thông tin trên mạng thì tất cả những nơi ấy đều đông đúc. Cách đây một trạm có một nhà hàng không quá đông đúc để chúng tôi có thể thư giãn.
"Ít nhất thì em có muốn ăn trưa chung không?"
"Em ngồi ở ghế tại quầy là được rồi."
Sayuri một mình đi về phía quầy. Em ấy không cần phải làm tới vậy ... không, Sayuri muốn ngày luyện tập này phải được thực hiện hoàn hảo tới cùng, có thể là rất quan trọng khi hoàn thành việc tập luyện này mà không có ai làm phiền.
Có một bữa ăn vui vẻ cùng nhau, một sự kiện quan trọng vào một ngày nào đó ... chính là nó.
Khi đang suy nghĩ lại, tôi cũng đồng thời đưa Tomomi ngồi xuống một bàn ăn gần của sổ.
"Khả năng quản lý lịch trình của Nii-chan thật tuyệt vời. Thậm chí còn chuẩn bị một phần thưởng như thế, em thật sự ... rất ấn tượng."
Thực ra là ngày hôm nay họ bắt đầu bán Burger cay, và thật sự đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ngoài ra, tôi nghĩ lý do tôi có thể chuẩn bị lịch trình tốt tới như vậy, là nhờ vào công của Sayuri.
"Anh mừng vì em thấy vui với điều đó."
Tomomi ngay lập tức bắt đầu chiến đấu với món Burger cay mà em ấy mong chờ từ rất lâu.
"Ăn thôi!"
Em ấy mở tờ giấy bọc và cắn miếng Burger. Một loại nước sốt khá giống như nước sốt cà chua chảy ra từ mép miệng của em ấy. Ừ, nếu có nhiều nước sốt ra ... nó rất nguy hiểm. Thật nguy hiểm.
"Uhyah! Cay! Cái này rất cay! A ha ha ha ha!"
Vì nó thật sự rất cay nên Tomomi bắt đầu cười.
"Phải không? Nó thực sự rất khó ăn. Và vì vậy nên anh đã chọn cách dễ hơn."
Lựa chọn an toàn, tôi quyết định lấy món Teriyaki Burger.
Hương nước tương ngọt và hương vị mayonnaise thật không thể cưỡng lại được. Nó không phải là món Nhật, nhưng nó ngon theo cách của nó. Khi sống với bà ngoại tôi không ăn nhiều bánh hamburger, và dù tôi có ăn nó đi nữa thì tôi vẫn thích hương vị Nhật Bản hơn. Và như thế, một lần nữa tôi đã tìm ra thêm một khẩu vị mới của mình.
"Anh không có máu liều lĩnh nhỉ, Nii-chan! Em có thể sẽ nghiện hương cay này mất! Hhaa."
Với một nụ cười, mặt Tomomi bỗng đầy nước mắt. Hay đúng hơn ... em ấy khóc. Một dòng nước mắt chảy dài trên má cô.
"Em có ổn không? Nó có cay quá không?"
"Không đủ có đồ uống nên em sẽ tịch thu cola của Nii-chan!"
Cola từ set đồ uống của tôi bị Tomomi lấy đi.
Nhưng tôi đã uống rồi ... đây, đây không phải là hôn gián tiếp sao ?!
Không không, bình tĩnh lại. Đối với anh chị em, nó ... thực sự ... nó rất bình thường.
Tomomi lấy ngón cái chùi má, uống một ít cola và cười.
“Nhân tiện, về bữa trưa ngày hôm nay, Nii-chan có nghĩ và nghiên cứu về nó không?”
"Đúng vậy. Vì anh đã nghĩ về em khi chuẩn bị nó, nên anh cảm thấy rất vui."
Chúng tôi đã dừng lại ở những nơi không có trong kế hoạch, nhưng chủ yếu nó vẫn theo kế hoạch.
Đột nhiên, Tomomi tỏ vẻ nghiêm túc.
Từ nãy tới giờ em ấy đang rất vui vẻ mà, chuyện gì xảy ra vậy?
Với một cái nhìn bối rối, em ấy nhíu mày và lẩm bẩm.
"Em hiểu rồi. Hiểu rồi, Nii-chan ... luôn chăm sóc cho em."
"Em là em gái quan trọng của anh, và đó là một đặc ân dành cho người anh trai này."
"Vậy, Nii-chan có đi chơi với bạn bè không?"
"Thật không may, anh không có những người bạn thực sự."
Hình ảnh Mariko xuất hiện trong tâm trí tôi, nhưng nói thế nào nhỉ, Mariko ... tôi không cảm thấy giống như một người bạn. Cô ấy giống như một người bạn thời thơ ấu hơn.
Tomomi tiếp tục.
"Umm ... em .... không, chúng em đều là gánh nặng đối với Nii-chan, nhưng chúng em không muốn Nii-chan bị cô đơn."
"Đừng gọi nó là cô đơn chứ. Anh rất vui về bạn bè của anh bây giờ và anh làm điều này vì anh thích nó như vậy. Không có gì để em phải lo lắng cả."
Khuôn mặt nghiêm túc hồi nãy đã biến mất và em ấy từ từ tươi tắn lên.
"Cảm ơn, Nii-chan. Về chuyện đó ... từ giờ trở đi, nếu Nii-chan có kế hoạch gì ... ít nhất là vào thứ ba, không cần phải bận tâm về em đâu! Tất nhiên, chúng ta không cuộc sống bây giờ của chúng ta sẽ tiếp diễn trong bao lâu nhưng ... đó là lý do tại sao em muốn Nii-chan được sống tự do. "
Yuuki và Mika cũng nói thế, và Tomomi có vẻ cũng lo lắng cho tôi.
"C-chắc chắn rồi. Cảm ơn, Tomomi."
Tomomi gật đầu và cắn miếng Burger cay, một lần nữa nước mắt xuất hiện trong mắt em ấy.
Khi em ấy ‘Hà!’ ra sau khi ăn vì cay, em ấy có một biểu cảm, vừa mãn nguyện nhưng lại im lặng. Biểu cảm của Tomomi thực sự rất giàu cảm xúc, tôi không bao giờ cảm thấy chán khi nhìn chúng... nếu tôi nói với em ấy rằng tôi cảm thấy như vậy chắc em ấy sẽ tức giận với tôi rằng "Em không phải là vật trưng bày!".
"Nii-chan, hẹn hò thật sự rất vui phải không."
"Rất vui ... huh. Trước kia ở Shibuya, chúng ta có thể đã cố quá rồi."
"Yup. Em thích giày thể thao, và mua mấy bộ đồ dễ vận động thật là không hề công cốc. Xin lỗi nhé Nii-chan, em không nữ tính chút nào hết."
“K-không hề có chuyện đó . Em như thế này là dễ thương rồi.”
"Đ-đừng tâng bốc em như thế, nó xấu hổ lắm!"
Tôi chăm chú nhìn cô ấy.
“C-cái gì vậy, Nii-chan.”
"Khi nào em hẹn hò với bạn trai của em, hay là em đề nghị một lịch trình mà em có thể tận hưởng cho riêng mình thì sao? Anh đã nghĩ ra điều đó dựa vào hôm nay. Ngay cả khi em làm việc đó hết mình, nó vẫn không lâu đâu. Nếu đó là người không chấp nhận con người thật của em... Onii-chan thì anh sẽ không chấp nhận hắn."
Tomomi gật và cúi đầu xuống, rồi liếc lên nhìn tôi.
"Auu ... đợi đã, Nii-chan. Em có vài thứ để nói với anh."
Em ấy lao người về phía trước và thì thầm vào tai tôi.
"Em muốn ở riêng với Nii-chan dù thế nào đi chăng nữa."
"Dù em có nói gì đi nữa ..."
"Với Sayuri ở đây ... em không thể nói được."
Mặt Tomomi cực kì nghiêm túc khi em ấy nói với tôi.
Cơ hội đột nhiên xuất hiện.
Sayuri đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình để đi vào nhà vệ sinh.
Xác nhận điều đó, Tomomi đứng lên và kéo tay tôi.
"Bỏ qua việc đó đi! Đi nào! Nii-chan!"
“N-này! Sayuri không…”
"Không sao đâu, nhanh lên!"
Bỏ lại Sayuri trong nhà hàng, tôi bị Tomomi kéo ra khỏi nhà hàng. Tomomi bắt đầu chạy về phía một con hẻm nhỏ bên cạnh nhà hàng.
Ngay sau đó nhạc chuông của một tin nhắn bỗng kêu lên trên điện thoại của tôi. Tomomi thở hổn hển.
"Ah! GPS! Nii-chan cũng phải tắt nguồn điện thoại!"
"Eh? Điện thoại ư?"
"Nếu anh không làm thế thì chúng ta sẽ bị tìm thấy mất."
Có vẻ như chúng tôi đang phải trốn khỏi Sayuri, tôi tự hỏi liệu có ổn không khi Tomomi nói.
"Này, Tomomi ... có phải điều em định nói sẽ làm Sayuri tổn thương không?"
"Ừm ... có thể ... không, nhưng ... em ... sẽ làm tổn thương tất cả mọi người mất."
Đứng đằng đó, Tomomi tỏ ra đau khổ.
" ‘Tất cả mọi người’, ý em là không chỉ Sayuri, mà còn Selene, Yuuki và Mika?"
"Yup. Ngoài ra, Nii-chan nữa. Làm ơn ... em muốn chúng ta nói chuyện đó một mình."
Tomomi luôn tràn đầy năng lượng giờ lại có một biểu cảm mong manh yếu đuối đến độ sẽ vỡ vụn ra nếu như tôi chạm vào em ấy.
Tôi tắt điện thoại đi.
"Hiểu rồi. Vậy là được, đúng không."
"Cảm ơn, Nii-chan. Vì đã tin em."
Sau đó Tomomi bắt đầu đi qua các ngõ hẻm theo hình zig-zag. Chúng tôi di đi ra khỏi Akihabara và Trạm Suehirocho. Tôi không biết chính xác chúng tôi đang ở đâu vì tôi không thể nhìn vào bản đồ trên điện thoại của mình.
Chúng tôi đi bộ khoảng năm phút. Nếu chúng tôi không liên lạc với em ấy trong một thời gian dài, Sayuri sẽ lo lắng mất.
Không có công viên để nói chuyện cho yên tĩnh, chúng tôi ở riêng trong một con hẻm phía sau một dãy nhà liền nhau màu xám và màu kem.
Không có người nào đi bộ ở đây. Có lẽ vì nó ở xa phố chính, nên thậm chí không có xe hơi đi qua.
Sự hối hả và nhộn nhịp của đô thị từ trước đó cứ như là một sự giả tạo vậy.
Không hề có một bầu không khí lãng mạn, nhưng Tomomi đột nhiên bám vào tôi. Nó là rất đủ để tôi lo lắng, đầu tôi trở nên trống rỗng.
“N-này. Em muốn nói về chuyện gì đó, đúng không?”
Tomomi nhìn tôi như thể cầu xin điều gì đó, và khuôn mặt của em ấy rất gần tôi, chúng tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
"Nii-chan ... xin lỗi."
"... Chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại xin lỗi một cách đột ngột như vậy."
Trong một khoảnh khắc, em ấy tỏ vẻ đau đớn và quay mặt đi.
Tôi chờ đợi lời nói của em ấy. Tomomi giống như một con mèo đang sợ hãi ẩn nấp trong bóng tối, em ấy liếc nhìn tôi sợ hãi trước khi quay về phía tôi lần nữa.
Môi em ấy run rẩy vì sợ hãi, và em ấy thú nhận.
"Anh thấy đấy... em ... không có bạn trai."
Sau khi nói xong, Tomomi nhắm chặt mắt lại.
Thay vì một Tomomi cùng lớp với tôi đang đứng ở đây, ở đây bỗng xuất hiện ... một Tomomi trẻ con.
Đó là cảm giác của tôi. Tomomi giống như một đứa trẻ, trẻ người non dạ và sẵn sàng khóc bất cứ lúc nào ... Tôi đã thực sự nhẹ nhõm. Mặc dù thực tế chúng tôi cùng tuổi, nhưng tôi yêu em gái này của mình một cách sâu sắc.
Câu nói mà chính Selene nói nhưng không thể lý giải được "Em bằng cách nào đó nghĩ như vậy" đã đúng.
Tôi không hề cáu gắt hay tức giận với Tomomi dù chỉ một tẹo.
"Anh hiểu rồi. Anh tự hỏi điều này là gì. Nghe có vẻ kì lạ, nhưng anh thấy nhẹ nhõm."
“… Hể? A-anh không giận à?”
Tôi gật đầu.
"Chỉ một tháng thôi, nhưng Tomomi này ...khi nghe em gái mình có một người bạn trai, đó là một ngày đau buồn với anh. Đó là lý do tại sao anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng đó là lời nói dối. Mặc dù đáng ra anh nên chúc mừng cho em gái nổi tiếng của mình , nhưng anh lại hành động thiếu chín chắn giống một người anh cả."
"N-Nii-chan ..."
"Nếu như anh nói điều đó như thế này, anh sẽ ràng buộc em mất. Nên nếu em tìm thấy người mình thực sự yêu, anh sẽ cổ vũ cho em. Chúc phúc cho em. Bởi vì anh là anh của Tomomi ... của mọi người."
Sau khi nhìn xuống đau khổ, em ấy gật đầu và nói "Vâng".
Tôi lại làm điều gì xấu nữa à?
"Em ổn chứ, Tomomi?"
Tomomi ngẩng đầu lên và cười.
“K-không sao đâu, Nii-chan.”
Có vẻ như em ấy không tức giận hay chán nản, nên tôi thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ, tôi đã quyết định ủng hộ tình yêu của em gái tôi, nhưng dẹp việc đó sang một bên... là anh trai của em ấy, tôi cần phải nói với em ấy điều này.
"Nhưng, nó thực sự không tốt đâu Tomomi. Nói dối mọi người xung quanh như vậy. Hãy chắc chắn sẽ xin lỗi Sayuri và những người khác."
Tomomi cau mày.
“A-về chuyện đó, để bảo vệ phẩm giá của một người chị, em xin anh hãy để em giữ bí mật, Onii-sama!”
"Em, Onii-sama ... này này. Tại sao em lại nói dối ngay từ đầu?"
Nước mắt xuất hiện trên mắt em ấy.
"Nguyên nhân" à, có lẽ là vì em là em gái lớn nhất nên em không thể hẹn hò với Nii-chan ... và như thế. "
"Anh không chắc em có nên nói 'hẹn hò' hay không."
"Và trước đó ... chúng ta đã cùng nhau đến chỗ của Murasaki-san."
"Ư-ừ. Có tệ đến thế không?"
"Không. Đúng là em muốn tốt cho Nii-chan! Nhưng mọi chuyện diễn ra không ổn... và chúng em không đến nhà hàng cho gia đình ... đó là do thời tiết nên không thể tránh được nhưng, bằng cách nào đó ... đột ngột ... em không thể hiểu nổi bản thân mình và ... anh đang hẹn hò với Selene vào buổi tối, em đã ghen tị với điều đó. "
Tôi ôm đầu Tomomi vào lòng và vỗ nhẹ đầu em ấy.
"Anh hiểu rồi. Mặc dù em là một em gái, em đã cố gắng trở thành một onee-chan tuyệt vời và ... làm quá nó một chút."
"Xin lỗi. Em xin lỗi Nii-chan. Uwahhhhhnn. Em nghĩ rằng nếu em nói là em có bạn trai, Nii-chan sẽ chú ý nhiều hơn đến emm! Em là một em gái tồi, em đã cố sử dụng lòng tốt của Nii-chan!! "
Tomomi bắt đầu cư xử như một đứa trẻ hư và khóc.
Tôi vừa vỗ đầu và nhẹ nhàng vỗ lưng em ấy.
"Anh cũng đã dựa dãm quá nhiều vào em, với tư cách là chị cả của em. Xin lỗi."
"Đó không phải lỗi của Nii-chan. Ở Shibuya, và hôm nay, Nii-chan đã hẹn hò với em và em cứ lừa Nii-chann ... đó là lỗi của em."
Có vẻ như sẽ mất một thời gian để Tomomi dịu đi.
"Uuu, em thực sự xin lỗi."
Tomomi nói vậy và em ấy đang sử dụng cách nói lịch sự rất khác với em ấy thường ngày. Sau đó tôi bật nguồn điện thoại của tôi lên. Tôi cũng kích hoạt GPS. Miễn là chúng tôi đứng yên ở đây, một trong số họ có thể sẽ đến đây để tìm chúng tôi.
Nhưng mà, điều đó sẽ mất thời gian nên tôi đã gửi thư cho Sayuri để nói rằng chúng tôi ổn. Tôi đã dừng lại ở trước trạm Akihabara để sắp xếp lại tình hình.
Lần này, tôi sẽ công khai giải thích tình hình này cho mọi người và bắt Tomomi xin lỗi ... và như vậy, việc luyện tập hẹn hò sẽ kết thúc với một tình thế kì lạ.
——Đến lúc chúng tôi đến nhà ga.
Tại cửa soát vé của ga Akihabara là Yuuki và Mika đã tới từ trước đó. Và ... người đang đè nặng trên vai Yuuki, là một cô gái mặc bộ đồ gothic đen.
"... zhe ... haa ... người ...gì đâu mà như côn trùng."
"Selene ?! Em đến đây một mình hả?"
Yuuki gật đầu với vẻ khá rắc rối.
"Em ấy thực sự muốn đến Akihabara, nên em ấy đã đến nhưng ... Selene-chan đã hoàn toàn kiệt sức."
Với khuôn mặt nhợt nhạt Selene nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cổng soát vé của Akihabara và lẩm bẩm một cách lơ đãng.
“… vậy là Akihabara… thật sự tồn tại.”
Giống như một nhà thám hiểm đã đến một mảnh đất thần thoại trong cổ tích nói những lời cuối cùng của cuộc đời mình.
Trong khi đó, có lẽ vì em ấy đã chạy khắp nơi, Sayuri gặp chúng tôi khi đang ướt đẫm mồ hôi
"Onii-sama, em mừng vì anh an toàn ... eh, Selene-san, tại sao ?!"
Phản ứng bất bình với Tomomi bỗng biến mất, có vẻ như Sayuri đã rất ngạc nhiên bởi sự thật là Selene đã đến Akihabara.
Mika lo lắng nhìn vào khuôn mặt Selene.
"Selene-neechama, đừng-chết ...chị không thể chết, em sẽ buồn đó..."
“… M-Mika-chan… hãy sống hộ phần của chị….”
Tệ nhất là chúng tôi có thể cần phải gọi xe cứu thương với tình trạng này.
Tôi đã rất ngạc nhiên khi Selene cố hết sức để đến đây một mình, nhưng tốt nhất là em ấy nên quen với việc đó trước đã để chúng tôi không cần phải gọi xe cứu thương như bây giờ. Khi nào mà em ấy nói "Nếu em đi ra ngoài và xe cứu thương phải đến, khi đó em sẽ cảm thấy giống như đang hấp hối", là em ấy bắt đầu lại tự hành xác mình lần nữa.
Tôi đã quyết định.
"Được rồi ... chúng ta sẽ quay về! Rút lui!"
"... cuối cùng ... cuối cùng cũng đã đến Akihabara ... nhưng ... uu uu ... có nhiều người quá và đầu em đang quay như chong chóng."
"Selene. Em đã làm rất tốt. Hôm nay thì tới đây được rồi. Lần tới chúng ta sẽ đi xa hơn khi đã chuẩn bị kĩ càng."
"... Thật bực mình. Thật đáng tiếc."
Tomomi, người đã im lặng từ nãy giờ gật đầu đáp lại.
"Selene, nếu em thấy chóng mặt với số người đang ở đây, hãy nhắm mắt lại và hít thở thật sâu."
"... vâng. Su-haa, su-haa."
Ngay khi được Tomomi bảo, Selene nhắm mắt lại và bắt đầu thở sâu.
"... Em đã bình tĩnh lại đôi chút."
"Chị sẽ kéo em về nhà bằng đôi tay này,hãy về nào. Khi em bình tĩnh lại - có điều chị phải nói với mọi người."
Sau khi tuyên bố, Tomomi nhẹ nhàng kéo tay Selene. Với đôi mắt vẫn nhắm lại, Selene kéo chiếc áo choàng đen dài của mình ra sau lưng mình, được Tomomi dẫn đi,Selene đã ngã khi em ấy đi qua cổng soát vé nơi mà em ấy mới phấn khích vài phút trước.
Thời gian Selene ở Akihabara kéo dài chưa đầy năm phút.
Sau khi lên tàu, Tomomi đột nhiên giật mình.
"Ôi không, Nii-chan! Em chưa mua gì cả !!"
Một phần là lỗi của em ấy, thật không may, em ấy sẽ làm điều ấy vào lần sau.
Sau khi chuyển sang JR Private Railway, Selene cuối cùng cũng mở mắt và bình phục. Có vẻ như em ấy đã bình tĩnh lại bằng cách nào đó.
Đó là dấu hiệu để Tomomi đứng dậy khỏi ghế và thú nhận mọi thứ với các cô em gái của mình.
Khi Tomomi đang nói, Mika có một vẻ mặt vô hồn. Nhưng rồi em ấy lại nói "Em mừng vì Tomomi-neechama không có bạn trai", em ấy nở một nụ cười tuyệt vời.
Yuuki dường như không tức giận. mà em ấy giống như là đang nhẹ nhõm hơn. Và, có lẽ em đã dựa quá nhiều vào Tomomi-oneechan ... em ấy nói vậy.
Selene trông không ngạc nhiên lắm, đúng như tôi mong đợi, “Thì sao nào”? Em ấy nói và đã đi khập khiễng. À, em ấy đã cạn kiệt năng lượng của mình trong cả ngày hôm nay, và không thể giúp được gì cho em ấy khi mà em ấy không nghĩ được gì hơn.
Người có phản ứng dữ dội nhất là Sayuri.
Sau khi Tomomi và tôi biến mất, có vẻ như em ấy đã lo cho chúng tôi và đã rất hoảng sợ. Trực giác của em ấy dường như khá sắc bén khi em ấy đã tới tìm chúng tôi tại con hẻm mà chúng tôi đã rời khỏi đó cách đây không lâu
Em ấy tập trung vào việc tìm kiếm ở những nơi không có bất kỳ người nào. Sayuri thực sự rất đáng sợ.
Sayuri phồng má lên và nói với Tomomi.
"Em đã biết nó sẽ như kiểu này mà. Ngay từ đầu, không có cách nào để một cô gái không xinh đẹp như Tomomi-san có thể có bạn trai."
"C-cái gì! Lần này thì đúng là lỗi của chị. Nhưng chuyện đó và chuyện em vùa nói là hai thứ khác nhau! Ngay cả Nii-chan cũng nói rằng chị đáng yêu!"
Sau đó Yuuki vội vã bước vào giữa hai người.
"Chà, hai người bình tĩnh lại đi."
Mika nhìn Tomomi.
“Tomomi-neechama hiểu rồi là tốt, đi chơi với Nii-chama. Nhưng nè, Mii-chan cũng đã rất vui với Yuuki-neechama. Điều đó cũng tuyệt mà, đúng không!”
Thay vào đó là khoe khoang, Mika cười vui vẻ.
Trong khi vẫn khập khiễng, Selene lẩm bẩm.
"... có quá nhiều người. Cần phải tỉa bớt đi."
Tuyên bố đáng sợ quá, rất đáng sợ luôn đấy?!
"Fuaaaa ..."
Trong khi tsukkomi thầm lại em ấy, tôi đột nhiên ngáp một cái rõ lớn. Bị lây theo, Mika cũng ngáp, em ấy dựa đầu vào Yuuki bên cạnh và nhắm mắt lại.
"Fuaa〜〜hh. Thực sự, chị gây nhiều rắc rối cho người khác quá. Làm ơn đừng lặp lại nó nữa sau này."
Sau khi bị kéo lê quanh một nơi mà em ấy chưa đến bao giờ, Sayuri dụi buồn ngủ.
Bây giờ, có vẻ như Sayuri đã tha thứ cho Tomomi vì vấn đề này.
Không còn lại sự ác cảm nào nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi tôi ngẩng đầu lên.
"Nii-san, em cũng buồn ngủ."
"... ssuu ... suu ..."
Bên cạnh Yuuki, Selene bắt đầu thở trong khi ngủ.
Tomomi cười.
"Nii-chan và Yuuki có vẻ mệt mỏi khi làm người hộ tống hôm nay, hai người có thể ngủ một lát đó."
Yuuki dụi mắt.
"Không sao chứ? Không phải Tomomi-chan cũng mệt sao?"
"Em vẫn còn nhiều năng lượng lắm. Yuuki, ngủ cho đến khi chúng ta đến nhà ga nđi. Chị sẽ đánh thức em dậy khi chúng ta tới nơi."
Em ấy do dự một chút, nhưng Yuuki cũng gật đầu.
"Được rồi. Em sẽ làm như vậy."
Náu người vào Mika, Yuuki nhắm mắt lại.
"Thôi nào Nii-chan, ngủ đi."
"Tomomi, em không ép mình làm chị ở đây, đúng không."
"Không! Từ giờ em sẽ không ép bản thân phải chịu đựng nữa."
"Anh hiểu rồi. Vậy ... chỉ trong mười phút thôi."
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, sự đung đưa nhẹ nhàng của con tàu gần như đã lấy đi ý thức của tôi.
Tai tôi cảm thấy hơi nhột.
"Cảm ơn, Nii-chan."
Đột nhiên, thứ gì đó mềm mại chạm vào má tôi.
Trước khi tôi có thể xem nó là gì, ý thức của tôi dần biến mất và tôi ngủ thiếp đi.
Danh sách chương