Ngày 17 Tháng 4, thứ Tư.

Nỗ lực chuộc lỗi. Danh dự được hồi phục? Những cảm xúc từ tận đáy lòng.

Giờ nghỉ trưa hôm nay xảy ra sự cố với việc Mariko vô tình đánh rơi chiếc điện thoại của cô ấy xuống nền đất. Sau cái màn tiếp đất đó thì cái điện thoại cũng từ chối hoạt động luôn, mặc kệ cho khổ chủ của mình tìm đủ mọi cách nó vẫn không thèm bật lên cứ như thể chả còn miếng pin nào trong người, à mà dĩ nhiên sau đó tôi có thử giúp bằng cách tháo cả sim lẫn cục pin ra rồi gắn lại thì kết quả thật đáng ngạc nhiên, nó đã hoạt động trở lại như bình thường.

Một phương pháp đơn giản nhưng có thể khiến mọi thứ trở lại như bình thường, dù rằng bản thân nghi ngờ cái việc mối quan hệ giữa người với người cũng có thể được sửa chữa dễ dàng như vậy ... là những gì tôi đã nghĩ.

Tan trường là tôi ngay lập tức về thẳng dinh thự với đích đến lần này là phòng 501 — đây sẽ là lần thứ hai tôi đến phòng của Sayuri.

Cùng với một Sayuri im lặng từ đầu đến giờ theo sau, tôi nhanh chóng tiến vào phòng khách. Bao chùm lấy tất cả là một bầu không khí đầy ngượng ngùng và cũng không kém phần bối rối.

“N-Này Sayuri, cũng đã ba ngày rồi kể từ lần cuối hai ta gặp nhau mà nhỉ.”

『“... muốn chết quá! Mình thực sự rất muốn chết!”』

Đúng như tôi nghĩ, có lẽ em ấy cảm thấy thực sự quá khó khăn khi phải đối mặt với tôi. Cho đến tận lúc này Sayuri vẫn chỉ lặng lẽ ngồi liếc trộm tôi và lầm bầm liên tục.

“Em đã nghĩ rằng có lẽ anh sẽ không muốn nhìn mặt em nữa.”

Nhớ lại thì lúc mọi người chơi game cùng nhau hồi cuối tuần chẳng phải em ấy và Tomomi đã khẩu chiến với nhau liên tục sao. Có lẽ lúc đó em ấy chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ hay cũng có thể đó là chút nỗ lực trong cơn tuyệt vọng chăng.

“Không có chuyện đó đâu. Mà thay vào đó thì có thứ mà anh muốn em thành thật trả lời. Anh muốn biết lí do thật sự của em, tại sao em lại muốn trở thành em gái của anh vậy?”

“Lí do thật sự ... anh muốn biết sao?”

“Ừ. Và lần này em hãy cứ thoải mái nói ra hết đi, đừng sợ gì cả. Kể cả khi mục tiêu của em là tiền, anh cũng sẽ không lấy làm bất ngờ đâu. Mà không, phải nói rằng việc lấy cái đống gia tài đó làm mục tiêu mới là lẽ thường tình, và nó ... um, Sayuri-san?” [note13554]

Hoàn toàn không có ý chen vào lời tôi, nãy giờ Sayuri chỉ khẽ lắc đầu.

“Hôm trước em đã nói rồi mà, em hoàn toàn đủ khả năng để kiếm được học bổng của rất nhiều trường. Kể cả khi không còn được trợ cấp, em cũng sẽ không gặp vấn đề gì với số tiền mà em tích góp được.”

“Vậy thì tại sao em lại muốn làm em gái anh chứ? Phải chăng là vì em cảm thấy ... cô đơn?”

Sayuri nhẹ nhàng gật đầu.

“Dĩ nhiên, đó cũng là một phần lí do ạ. Dù sao thì suốt từ trước đến giờ em cũng chỉ có mỗi mình Kyuu-chan làm bạn. Có điều ... mới gần đây em phát hiện ra một điều mà bản thân em cũng cảm thấy rất lạ. Đó là khi mà em đột nhiên có thêm mấy người chị em nữa, em đã không còn cảm thấy cô đơn hay trống trải nữa.”

“Ừ, anh phải công nhận là hai buổi cuối tuần vừa qua thật sự rất vui và thú vị.”

“Vâng, tới mức mà em bị cuốn vào mấy trận cãi vã với Tomomi-san ... và thậm chí hơi có phần mất kiểm soát nữa nhưng mà ...”

Một lần nữa, giọng của Sayuri cứ nhỏ dần rồi biến mất, lúc này quả thật nhìn em ấy trông vô cùng tội nghiệp.

“E-Em nghĩ rằng ...”

Chậm rãi, em ấy ngẩn đầu lên và bắt đầu nói.

“Em muốn thỉnh cầu anh một chuyện, Onii-sama.”

Cùng với câu nói đó khuôn mặt của Sayuri bỗng trở nên đỏ hơn một chút.

“U-umm... thực ra thì... em... um...”

Vừa nói, Sayuri vừa loay hoay trong tư thế seiza cùng với hai bàn tay chồng lên nhau như muốn thu mình lại hết sức có thể. [note13555]

“Trước đó Tomomi-san cũng có nói về chuyện này nhưng mà ...”

“Tomomi ư? Mà em đang nói về chuyện gì vậy?”

Khẽ gật đầu, em ấy đứng lên và tiến lại gần tôi. Gần, gần quá, gần đến mức tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở của em ấy ở sát bên mình. Không chỉ dừng lại ở đó, Sayuri tiếp tục nhìn thẳng vào mắt tôi.

“C-Chẳng phải thế này là hơi bị gần quá sao?”

“Nếu như anh tha thứ cho em, đây cũng vẫn sẽ là khoảng cách mà em muốn duy trì giữa hai ta, cứ xem như nó là một nỗ lực tuyệt vọng của em cũng được.”

“Đừng nói với anh đây là cái khoảng cách mà em muốn duy trì như một người em gái đấy nhé?”

“Dĩ nhiên là không ạ. Em đã từ bỏ cái mục tiêu trở thành em gái rồi anh à.”

“Từ bỏ sao ... như thế thật sự ổn chứ?”

Như thể cuối cùng cũng trút được gánh nặng, Sayuri gật đầu cùng với một vẻ mặt bình thản.

“Dạ vâng. Sự thật là, em đã cố hết sức để tạo dựng hình ảnh một cô em gái hoàn hảo trong mắt anh như trong quyển hướng dẫn mà Murasaki-san. Như anh thấy đó, em... nếu như so sánh bản thân mình với một loại phương tiện, em chắc chắn sẽ là một đoàn tàu.”

“Ý em là kiểu như việc một đoàn tàu đã được lên lịch trình sẵn sẽ chạy ở ray nào, khởi hành và đến đích vào một khung giờ đã được định sẵn ... dạng dạng như vậy phải không?”

Thực ra nếu nhìn tổng thể thì về cơ bản các đoàn tàu trên thế giới không phải lúc nào cũng hoạt động theo lịch trình, thậm chí việc thay đổi linh động là điều rất bình thường. Trong trường hợp này có thể nói rằng, Sayuri thuộc kiểu người luôn quan trọng hóa việc làm theo những hoạch định đã đề ra, để không phải gặp những rủi ro bất ngờ, phải, nếu bắt buộc phải so sánh thì Sayuri chính là một đoàn tàu của Nhật Bản, luôn luôn đúng giờ đúng kế hoạch.”

Sau khi Sayuri đã chắc chắn rằng toàn bộ suy nghĩ của mình đều được truyền đạt thật rõ ràng, Sayuri vui vẻ gật đầu. (Trans: gật lắm thế ...)

“Đúng vậy. Chỉ cần chệch khỏi đường ray thì em chắc chắn sẽ gây ra vô số tai nạn. Cũng chính hồi cuối tuần rồi em đã nhận ra sự thật này về bàn thân một cách vô cùng đau đớn.”

“Y-Yeah. Em thực sự cần phải cẩn thận hơn trong mấy trường hợp kiểu đấy.”

“Đúng như anh đã nói và em thực sự không có gì để biện hộ cả. Vậy nên em nghĩ thay vì cố ép bản thân trở thành một cô em gái như trong quyển hường dẫn, em muốn được là chính mình hơn.”

“Không phải là em gái... vậy thì là cái gì nhỉ?”

Tai của em ấy bỗng chốc trở nên đỏ rực, Sayuri ôm đầu và nói bằng một giọng vô cùng thiếu tự nhiên.

“N-Người y-yy-yêu ạ!”

Vừa lắp bắp vừa vặn vẹo như thể đang bối rối, khuôn mặt của Sayuri bừng đỏ còn hơn cả hồi nãy nữa.

“Không không không, đợi đã.”

“Anh đừng nói thế chứ, em nghĩ cái ý tưởng người yêu thật sự tuyệt vời lắm đó.”

“Nếu thế thì em làm ơn đừng nghĩ nữa!”

Sayuri bất chợt dang hai tay ra và nói:

“Từ giờ trở đi em sẽ cố gắng hết sức với vai trò là người yêu của Onii-sama. Em nói rồi đấy nhé, vậy nên giờ em ôm anh được không?”

“Thực sự thì sẽ ổn hơn nếu em không cố gằng hết sức cho cái việc đấy. Quan trọng hơn, làm thế nào mà em đi tới cái kết luận kiểu đấy thế hả?”

“Những thứ mà em giỏi là việc nhà và học tập. Có thể nói em có đủ điều kiện để làm người yêu hơn là em gái. Nhưng dĩ nhiên nếu Onii-sama muốn thì em kiêm luôn cả người yêu lẫn em gái cũng được.”

“Khúc cuối có gì đó sai sai thì phải, việc đó là đi ngược lại cả luân lí, luật pháp cũng như lẽ thường rồi.”

“Vậy là hai ta không thể làm chuyện ấy khi là anh em nhỉ?”

“Dĩ nhiên là không rồi!”

“Nhưng em rất nghiêm túc về chuyện này đó.”

Hoàn toàn không có lấy một chút đùa cợt hay miễn cưỡng nào trong mắt của Sayuri.

“Xin hãy dừng cái kiểu đe dọa ‘chọn em làm em gái hoặc em sẽ làm bạn gái của anh’ giùm anh, ngay và luôn nhé.”

“Nó không phải là đe dọa. Lần này em thực sự nghiêm túc đấy. Em thực sự yêu Oniisama. Mặc dù em đã có nhiều hành động tồi tệ nhưng Onii-sama lại không hề trách mắng em, lại còn sẵn sàng tiếp tục ngồi đây nói chuyện với em, vậy nên ...”

Cũng chỉ vì tôi đã giấu nhẹm cái sự thật rằng mình có biết về sự tồn tại của quyển hướng dẫn nên giờ mới thành ra thế này, nói thẳng ra tôi cũng có một phần trách nhiệm trong vụ này. Tôi biết chứ, rằng Sayuri là một cô gái tốt dù rằng có hơi chút vụng về. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hai chữ “người yêu” có lẽ hơi ...

“Sayuri này... thú thật mà nói thì anh cũng không chắc định nghĩa của người yêu hay hôn phu là như thế nào nhưng xét nghĩa thì đó là khi cả hai đều yêu người còn lại phải không?”

“Em đã xác định rất kĩ mục tiêu và con tim em cũng đã sẵn sàng rồi.”

“Này, đừng có sẵn sàng nhanh thế chứ!”

“Vậy là Onii-sama thực sự ghét em sao?”

Cô đơn, thiếu tự tin, đó là những gì tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy, nhức nhối, một cơn đau mà lí do đã quá rõ ràng chạy qua tim tôi. Sayuri chợt cứng người lại, chốc chốc, tôi có cảm tưởng như em ấy muốn dựa vào người tôi, muốn được phụ thuộc vào tôi sau một thời gian dài luôn phải tự đứng trên đôi chân của mình.

Có thể chắc rằng Sayuri đang cảm thấy rất khó xử. Nhìn qua cũng có thể thấy em ấy đang cố gắng gượng và tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng một mặt nào đó có lẽ em ấy cũng muốn được tôi nuông chiều, tới cuối cùng em ấy vẫn luôn cố ép buộc bản thân.”

“Đó là một câu hỏi không công bằng chút nào em biết không! Anh hoàn toàn không ghét em. Có điều nếu bây giờ anh nói rằng anh thích em thì cũng sẽ chỉ là cảm xúc quý mến đối với một người trong gia đình, hoàn toàn không phải là thích theo kiểu yêu nhau.”

“Nhưng chẳng phải có cô em gái nào đó đã làm anh cảm thấy như một ‘người bạn’ sao, nếu vậy tại sao một cô em gái không thể làm ‘người yêu’ được chứ?”

“Không, anh không tin là có người kiêm được hai vai đó cùng lúc đâu. Hơn nữa, tại sao lại là ‘người yêu’ vậy, có rất nhiều lựa chọn khác mà?”

Khẽ hạ hai cánh tay vốn đang dang ra để ôm tôi, em ấy lầm bầm với giọng buồn bã.

“Em vốn chẳng có gì đặc biệt cả. Tất cả những gì em có thể làm là tự phủ lên mình một lớp ‘màu sắc’ của những thứ như quyển hướng dẫn chẳng hạn.”

“Anh - anh hiểu rồi ... khoan, em thực sự nghĩ vậy đó hả?”

Cá nhân tôi thì thấy con bé hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để gọi là đặc biệt đấy chứ, có điều hiện giờ người đối diện với tôi vẫn chưa nhận ra và tiếp tục tự trách bản thân trong cơn khó chịu thì phải. (Trans: ừ, với một tính cách như vậy thì đúng là đặc biệt thật chứ còn gì nữa, có điều trường hợp Sayuri nhà ta là còn may mắn vì em ấy khá là lành tính và không ngại ngược đãi bản thân chứ kiểu tính cách này mà rơi vào mấy dạng người khác thì căng :v )

“Ban đầu em thậm chí còn hoàn toàn không biết mình cần những gì để trở thành một cô em gái tốt nữa cơ và cũng vì thế mà em ..., nhưng sau này khi em đã bình tĩnh hơn và nhìn lại thì có vẻ như Onii-sama còn có vài sở thích khác biệt so với những thứ được ghi trong quyển sách đó.”

Nói cho đúng thì mọi thứ em ấy làm đều rất ổn đó chứ. Nếu không phải nhờ Serene để lộ ra cái quyển sách hướng dẫn kia thì ... có lẽ giờ này mọi chuyện đã ngã ngũ và tôi cũng ‘xong’ luôn rồi... mà thôi, hãy cứ giữ chuyện này như một bí mật nho nhỏ vậy.

“Bởi thế nên thay vì phải trở thành một con người theo cuốn hướng dẫn đó, Oniisama, anh sẽ cho phép em được trở mẫu người mà anh muốn chứ? Em muốn Oniisama phủ lên người mình với những màu sắc của anh ấy.” (Trans: dịch khúc này mình mới nhận ra mình đen tối đến nhường nào, mặt mình cũng dỏ hết rồi này.)

“Màu sắc... của anh?”

“Em không biết mình sẽ làm được tới đâu, nhưng từ tận đáy lòng này em thật sự mong bản thân sẽ trở thành thứ mà Onii-sama mong muốn.”

“Hay nói ngắn gọn, là trở thảnh ‘người yêu’ của anh?”

“Nếu đã không thể trở thành người yêu, vậy thì xin hãy ít nhất để em trở thành một kẻ nô lệ được đắm chìm trong tình yêu của anh.”

Hình như Sayuri làm hơi quá rồi thì phải, lại còn nói câu đó với bộ mặt nghiêm nghị đó nữa chứ.

“Nếu anh lo ngại việc này sẽ ảnh hưởng đến địa vị xã hội của bản thân thì không sao đâu, em không ngại việc bị nhốt ở trong nhà cũng như không quan tâm tới việc sự tồn tại của bản thân bị xóa bỏ khỏi xã hội. Kể cả việc trở thành một vị hôn thê không chính thức, em cũng sẽ không để ý đâu.”

“K-Khoan! Anh thấy hình như cái suy nghĩ của em nó đang bắt đầu đi theo một hướng rất chi là kì lạ thì phải. Mà không, cái suy nghĩ của em nó đã đi trật đường ray ngay từ lúc đầu rồi. Dù sao thì, tại sao hai ta lại đứng đây và nói về chuyện yêu đương các kiểu thế?”

“Có khi nào ... phải chăng là vì cô bạn thuở nhỏ, Mariko-san? Em ổn với việc là người đến sau anh biết chứ. Em cũng không phải kiểu người bảo thủ theo quan niệm thời phong kiến. Bất cứ khi nào Onii-sama muốn, em sẵn sàng ‘hiến dâng tất cả’ và trở thành của anh mọi lúc mọi nơi. Em thật sự không có vấn đề gì với cái chức vợ bé đâu.”

Sao tự nhiên tôi thấy đau đầu quá vậy trời. Trong khi đó em ấy vẫn liến thoắng không ngừng nghỉ mới chết chứ.

“Nói chung là em sẽ cố gắng hết sức để có thể chung sống với cô vợ cả.”

“Đừng! Chỉ vì không thể trở thành em gái mà em sẵn sàng làm tất cả để trở thành người yêu của anh, tại sao em lại phải làm thế cơ chứ...” “Bởi vì việc chúng ta ở bên nhau chính là duyên trời định anh à.”

Cùng với động tác đặt hai tay lên ngực, em ấy tiến lại gần chỗ tôi.

“Em nói đó là duyên số... một thứ đầy miễn cưỡng như thế thì thật không tốt chút nào.”

“N-nhưng... đó thực sự là định mệnh của đôi ta mà.”

Mắt của Sayuri đã bắt đầu ngân ngấn nước, nguyên nhân thì có lẽ là do câu nói trước của tôi rồi. Cứ đà này thì chắc em ấy khóc thật luôn quá. Cố hết sức để tránh làm con bé bị kích động, tôi nói bằng một giọng nhỏ nhẹ: “Có một người nào đó đã nói với em về chuyện đó phải không?”

Vừa khóc Sayuri vừa gật đầu.

“Là ai? Ai lại tự tin mà đi nói những thứ như vậy chứ?”

A, tôi không thể giữ nổi cái tông giọng nhẹ nhàng được nữa. Cái con người đó dù là ai thì cũng thật vô trách nhiệm. Nhờ ơn người đó mà bây giờ tôi đang đứng trước nguy cơ bị bắt buộc phải thiết lập mối quan hệ tình nhân với em gái của chính mình đấy, và để tệ hơn nữa, tôi đang dần bị dồn ép vào góc đường cùng bởi những lời lẽ khó hiểu của Sayuri đây này, “cảm ơn” nhiều nhé người lạ mặt.

“Onii-sama đã bao giờ nghe về ‘sơn ca của hạnh phúc’ chưa ạ?” (đọc là: Blue bird of Happiness)

“Đó là một câu truyện cổ tích của nước ngoài... phải không?” [note13556]

“Không phải. Không phải là cái đó đâu. Cái này là một thứ mà anh có thể tạm gọi là

‘truyền thuyết đô thị’ cũng được, về một thầy bói được gọi bằng cái tên đó.”

“Truyền thuyết đô thị sao?”

“Dạ, theo như lời kể thì người phụ nữ đó đi khắp đất nước và sẽ nói cho mọi người biết về số mệnh của họ. Cái tên ‘sơn ca của hạnh phúc’ cũng bắt nguồn từ việc bà ấy sử dụng một miếng pha lê màu xanh có hình dạng của một chú chim.”

“Và những điều em nói hồi nãy chính là những gì mà bà thầy bói đó đã nói với em?”

“Vâng ạ. Bà ấy nói rằng số mệnh của em và Onii-sama là sẽ ở bên nhau trọn đời.” Với tính cách của Sayuri thì có vẻ như em ấy thực sự dễ tin vào mấy thứ như thế này để rồi xem chúng như sự thật. Vậy ra đây là lí do mà em ấy sử dụng từ “số mệnh” ... nn? Thầy bói với biệt danh ‘sơn ca của hạnh phúc’, có khi nào... à không, chắc chỉ là tình cờ thôi, đây có vẻ như là một truyền thuyết đô thị được phổ biến rộng rãi nên có thể Serene cũng biết đến nó qua mạng. Có điều... cũng phải kiểm tra để chắc chắn đã.

“Vị thầy bói đó có nổi tiếng lắm không em? Kiểu như, người đó có phải là một đề tài được bàn tán trên mạng không chẳng hạn?”

“Em có thể khẳng định rằng cũng có một số lượng kha khá người biết về bà ấy.”

“Em có chắc người đó là phụ nữ không?”

“Vâng ạ. Mặc dù bà ấy chùm mũ và dùng mạng che mặt, nhưng em có thể khẳng định người đó là phụ nữ.”

“Độ tuổi của bà ấy thì sao?”

“Tuổi của bà ấy ... Từ giọng nói đến cách nói chuyện thì có vẻ như người này là một người phụ nữ trưởng thành khá trầm tính.”

“Vậy em có thứ gì đó có thể giúp liên lạc với người phụ nữ đó không? Kiểu như một tấm thẻ thông tin chẳng hạn?”

“Không có thứ đó đâu anh, tất cả về bà ấy đều chỉ là những lời đồn đoán trên mạng thôi.”

Căng thật. Có vẻ như không có cách nào khả dĩ để đưa ra kết luận về việc bà ấy có phải là mẹ của Serene hay không.

“Em có còn nhớ chút gì về cuộc gặp gỡ với bà ấy không?”

“Đặt câu hỏi liên tục như vậy, phải chăng Onii-sama cũng có hứng thú với cái gọi là duyên số. Um... em đã có dịp gặp bà ấy một lần vào khoảng một năm về trước. Đó là cơ hội mà cả đời người có lẽ cũng chỉ có một. Lần đó em đang trên đường về nhà thì bất chợt được gọi lại và nghe kể về tương lai của mình.”

“Chính xác thì bà ấy đã nói gì với em vậy?”

“Bà ấy nói rằng sẽ sớm thôi, em sẽ có cuộc gặp gỡ định mệnh với người được định sẵn là sẽ cùng em bên nhau trọn đời. Bà ấy còn nói rằng đó là người sẽ đem lại hạnh phúc cho em mỗi khi ở bên cạnh em.”

Có hơi mơ hồ nhỉ. Và lời tiên tri đó cũng chưa chắc nói về tôi. Chưa kể tới việc có rất nhiều người mà em ấy sẽ gặp trong cái gọi là “sớm thôi” đó. Có thể là ba ngày, sáu tháng hay thậm chí là cả một năm sau kể từ thời điểm đó.

À ... nói mới nhớ thì cũng tầm một năm rồi kể từ vụ đó nhỉ.

“Và em nghĩ người đó là anh?”

“Em không thấy còn ai khác ngoài anh cả.”

Thật lòng mà nói, thay vì tự hỏi độ chính xác của lời tiên tri đó, vấn đề ở đây chính là việc Sayuri hoàn toàn tin tưởng vào nó một cách mù quáng. Nhìn thấy em ấy cả tin như vậy, thật sự khiến tôi không thể giữ bình tĩnh được.

“Vậy nên Onii-sama, em sẽ không xin lỗi về việc bản thân mình là một sự bất tiện cho anh đâu. Thay vào đó em sẽ cố gắng và làm hết sức trong khả năng của mình. Em không cần gì nhiều đâu, chỉ xin anh hãy cho phép em được ở bên anh. Chỉ cần được ở bên cạnh anh, dù là dưới danh nghĩa một cô em gái hay tình nhân; hay có thể là vợ bé và thậm chí như một con vật cưng cũng được, tất cả đều ổn với em hết.”

“Chuyện đó là không thể.”

Mặt của Sayuri trở nên trắng bệch.

“T-tại sao chứ, Onii-sama?”

“Vì anh không nghĩ tất cả những thứ em vừa nêu sẽ khiến em hạnh phúc. Anh không muốn em cứ mãi tìm kiếm cái hạnh phúc từ những lời tiên tri đó, nghĩ mà xem, em thực sự sẽ hạnh phúc chứ khi mà sự tồn tại của bản thân chỉ để trở thành một thứ gì đó có ích cho anh?”

“Hạnh phúc... của em?”

“Nếu có ai đó nói với anh rằng họ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh, ừ thì anh sẽ ở bên họ dù cho có chuyện gì đi chăng nữa. Nhưng mà nếu thật sự có một mối quan hệ như vậy thì anh sẽ cảm thấy cô đơn lắm. Anh cũng không biết phải diễn tả ra làm sao, nhưng anh lúc này đây mong muốn cùng em gây dựng một mối quan hệ tốt hơn thế.”

“Nhưng nếu em không phải là em gái anh, cũng không phải là bạn gái anh, vậy thì em có thể làm gì để hai ta được bên nhau cơ chứ?”

“Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao, nếu em không phải là em gái anh, dù cho em không phải là người yêu của anh, sau cùng tất cả đều ổn mà. Em không cần đến những danh hiệu như thế. Anh sẽ luôn ở đây và không bao giờ chối bỏ em. Vậy nên sẽ ổn thôi, kể cả khi em ngừng cố ép uổng bản thân, mọi thứ nhất định sẽ ổn cả. Hãy cứ là cô gái mang tên Sayuri mà anh biết, với anh chỉ như vậy là đủ rồi.”

Tới cuối cùng tôi vẫn không đủ mạnh mẽ, đó là tất cả những gì tôi có thể làm để trấn an em ấy.

“Nhưng tính cách của em nó không được tốt cho lắm.”

“Nhưng bù lại em rất giỏi nấu nướng phải không nào?”

“Em chỉ đơn giản làm theo công thức trong sách hướng dẫn.”

“Có rất nhiều người không thể nấu được kể cả với cuốn sách nấu ăn ở bên cạnh. Chỉ cần làm được như em đã là một điều rất tuyệt vời rồi. Mà này, món thịt hầm khoai tây của Sayuri thật sự rất ngon đấy.”

“C-cảm ơn... anh quá khen.”

Gượng cười trong xấu hổ, Sayuri vẫn tiếp tục cúi gằm mặt xuống.

“Hơn nữa, anh thấy việc chuẩn bị và làm mọi thứ thật trôi chảy theo như kế hoạch định sẵn cũng là một điều rất tuyệt vời.”

“C-chỉ là nếu em không lập sẵn kế hoạch thì em sẽ cảm thấy bất an. Đó đơn giản chỉ là cách làm của em thôi ...”

“Em biết không, có rất nhiều người không bao giờ nhìn ra điểm yếu của bản thân đấy. Và em ở đây, trước mặt anh là một người luôn chăm chỉ, luôn cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu của mình và vượt qua điểm yếu của bản thân.”

Biểu cảm của Sayuri lúc này có vẻ như sẵn sàng sà vào người tôi bất cứ lúc nào.

“E-em không phải là người như Onii-sama nghĩ đâu.”

“Không đâu. Anh thì nghĩ em là một cô gái rất tuyệt vời.”

Bất chợt, những lời nói mà cha đã từng nói với tôi hiện ra. Nhà taishido chúng ta tự vẽ nên những con đường và luật lệ. Trước đến giờ tôi luôn cảm thấy khó hiểu nhưng bây giờ tôi sẽ dùng chúng.

“Này, Sayuri. Trong cuộc sống, nhất định cũng sẽ có lúc chúng ta đi chệch khỏi con đường đã được định sẵn. Tuy nhiên, từ cái chỗ mà ta đi chệch hướng đó, tại sao lại không thử tự mở một lối đi riêng cho bản thân mình?

“O-OO-Onii-sama. Cứ như thế này em sẽ không chịu nổi mất.”

Ngay lúc mà tôi tưởng con bé sắp đứng không nỗi nữa với bộ dạng run lẩy bẩy nữa thì bất chợt, em ấy nhảy đến và bám lấy tôi.

“Sự thật là, em đã luôn muốn làm thế này. Onii-sama... Onii-sama Onii-sama Oniisama Onii-sama."

Vửa nói, Sayuri vừa vùi mặt vào người tôi. Chậm rãi hết sức có thể, tôi khẽ vỗ nhẹ lên đầu em ấy. Dù cho bản thân tôi thực sự không có nhiều kinh nghiệm trong mấy việc kiểu này nhưng tôi lúc này đây lại cảm thấy hành động mình đang làm là một cái gì đó rất tự nhiên.

“Ahaa... được Onii-sama xoa đầu. Em cảm thấy vui quá.”

Người nói câu này là Sayuri, nhưng phản ứng thì lại giống Tomomi y hệt. Dù sao thì hai đứa cũng là chị em mà.

“Onii-sama, em... sẽ cố gắng thành thật hơn. Nhờ anh mà em đã hiểu ... thành thật với chính bản thân mình ... mới là hạnh phúc thật sự.”

Đột nhiên, em ấy khẽ thì thầm một thứ gì đó trong khi vẫn vùi đầu vào ngực tôi, cứ như thể con bé vừa nhận ra một điều gì đó.

“Ừ nhỉ, đúng là vậy thật. Mình nghĩ rằng đó quả thật là một điều tuyệt vời.”

“Có vẻ như lời tiên tri đó đã trở thành sự thật rồi.”

“Eh?”

“K-không có gì đâu ạ. Um, anh có thể giúp em chuẩn bị bữa tối chứ? Dù chỉ một chút nữa thôi nhưng em muốn được Onii-sama âu yếm.”

“C-chắc chắn rồi. Anh sẽ làm tất cả mọi thứ.”

Dù nói thế, tôi thực sự không thể làm được những thứ có độ phức tạp cao đâu nhé.

Một cách miễn cưỡng, Sayuri thả tay ra rồi đi vào bếp và mặc tạp dề vào. Kết quả, tôi thậm chí còn chả phải đụng vào con dao nào, nhưng về cơ bản là cũng có giúp cái này cái nọ cũng như chuẩn bị khăn trải bàn xem như có góp công chút đỉnh; sau đó hai đứa tôi ngồi ăn bữa tối bên nhau.

Tôi có thể thấy rằng em ấy đã không còn dùng những câu như “bởi vì đó là định mệnh” nữa, nỗi bất an của Sayuri có vẻ cũng đã tiêu tan và thay vào đó là tâm trạng vui vẻ xuyên suốt cả buổi tối hôm đó.

Khi mà hai đứa đang ngồi ngẩn ra trước màn hình TV, Sayuri khẽ thì thầm.

“Onii-sama... nnn, Taishido Yoichi-san.”

“Sao đột nhiên đổi tông trang trọng quá vậy em?”

“Chúng ta có thể gặp gỡ nhau như thế này cũng là bởi chúng ta anh em. Có điều, cái vai trò em gái này thực sự làm mọi việc trở nên khó khăn quá.

“E-eh?”

“K-kk-không có gì đâu ạ! Em nói nhảm đó mà. Anh đừng bận tâm làm gì.” Cùng với khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai, em ấy khẽ nhìn xuống thất vọng.

Và tại sao em ấy cứ không ngừng nói ‘xin đừng bận tâm!’ nhỉ.

Em ấy thật sự có ổn không vậy? Tôi cảm thấy thật sự lo lắng với tư cách là một ông anh trai, nhưng em ấy cứ liên tục khăng khăng như vậy thì cũng thật không phải nếu đào sâu vào. Với lại, lỡ có chuyện gì phát sinh nữa thì sao.

Với nỗi sợ đó ... tôi không hỏi gì thêm cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện