“── Phải tiêu diệt [Nghịch Nguyệt]! Ngay lập tức!!”
RẦM! Liếc nhìn nắm đấm vừa va chạm với mặt bàn, hầu gái biến thái Villhaze khẽ buông một tiếng thở dài trong tim.
Nơi đây chính là phòng làm việc của Đại tướng quân Gandesblood trên tầng cao nhất của Thất Hồng Phủ.
Có điều, bản thân vị tướng quân ấy lại không có mặt.
Villhaze và Chaostel Comte đứng ở hai bên chiếc bàn đen nhánh, đối mặt với nhau. Xung quanh không còn một ai khác. Tiện đây, bên ngoài căn phòng, các thành viên Đơn vị 7 vì lo lắng cho Đại tướng quân yêu dấu mà liên tục chen chúc nhau, tới độ cảm tưởng như cánh cửa sắp sập tới nơi rồi.
Chaostel tiếp lời, trông tràn trề vẻ hưng phấn.
“── Bọn chúng chính là lũ tội phạm đã giương nanh múa vuốt vào Đế quốc Mulnite đấy. Không trừng phạt thì đất nước ta còn mặt mũi nào nữa.”
“Thế nhưng ta vẫn chưa xác định được nơi chúng ẩn nấp. Mặc dù Lục Quốc đã hợp lực tìm kiếm, nhưng biết bao năm qua cũng vẫn chưa tìm ra được gì.”
“Vậy tự đơn vị ta đi tìm là được phải không? Hay ý cô là
ta cứ thong thả ngồi chờ tới lúc chúng tiếp tục tấn công? Cô nghĩ tình thế hiện tại cho phép ta bình thản được như vậy hay sao?”
Cũng không có gì là vô lý── Chừng một tuần trước, một người phụ nữ tự xưng là Millicent Bluenight đã đột ngột xuất hiện tại bữa tiệc do Hoàng đế chủ trì. Sau khi tấn công Komari, ả đã khiến một lãnh đạo thuộc Đơn vị 7 là Bellius rơi vào cảnh hôn mê.
Phải, hôn mệ.
Lẽ thông thường thì anh ta phải được hồi sinh ngay lập tức nhờ sức mạnh từ Ma Hạch, ấy thế mà suốt một tuần qua Bellius vẫn chưa hề mở mắt. Chưa kể, vết thương do dao đâm trên người anh ta cũng không có dấu hiệu hồi phục.
Để giải thích cho hiện tượng này, vị Hoàng đế xinh đẹp tóc vàng vếu bự đã phát biểu,
“Là bởi con nhỏ đó sử dụng Thần Cụ. Chỉ những Thần Cụ ở cấp độ tương đương mới có thể triệt tiêu tác dụng của Ma Hạch. Chính vì thế mà muốn cứu cậu người sói này thì chỉ còn cách không trông cậy vào Ma Hạch, nói trắng ra là phải chờ cậu ta tự hồi phục mà thôi.”
Ngày xửa ngày xưa, khi người ta hẵng còn chưa biết đến sự tồn tại của Ma Hạch, nghe nói nghề [bác sĩ] đã từng vô cùng được trọng vọng trong xã hội. Tuy nhiên, vào thời điểm hiện tại khi mọi vết thương đã có thể lành lại ngay lập tức thì chẳng còn ai chuộng cái nghề đó nữa. Chính vì vậy mà có là ở Đế Đô này thì cũng chẳng còn bao nhiêu bác sĩ, mà kể cả có thì tay nghề cũng không thể sánh bằng thời ngày xưa cho được. Kết cục là Bellius buộc phải dựa vào khả năng hồi phục của bản thân mà thôi.
Chaostel chừng như đòi giao chiến là để bày tỏ lòng tiếc thương với Bellius── ừ thì cũng có nguyên do ấy, nhưng lý do chủ đạo thúc đẩy anh ta hành động có lẽ nằm ở cơn giận đang chờ chực tuôn trào. Cơn giận với tên khủng bố đã hất mỳ ống lên đầu vị Đại tướng quân dấu yêu của anh.
“Mà rốt cuộc Cung điện đang làm cái quái gì vậy?! Khủng bố xâm nhập được vào tận trung tâm đất nước chứ có phải đùa đâu?! Chẳng lẽ không một ai ý thức được đây là vấn đề khủng hoảng tầm cỡ quốc gia hay sao?!”
“Cung điện đã tổ chức họp mặt từ sáng đến tối. Có nguyên nhân để họ làm như vậy cả.”
“Mạn phép cho tôi hỏi nguyên nhân đó là gì vậy?”
“Có thể ả có tay trong đang lẩn khuất tại đất nước này.”
“Tay trong…?”
Chaostel lườm Vill đầy hoài nghi.
“Chừng như cổng dịch chuyển đã được thiết lập trong hội trường buổi tiệc. Trung úy chuyên về ma pháp không gian nên hẳn phải biết rất rõ, rằng nếu không có hai cánh cổng được thiết lập từ trước thì không thể phát động ma pháp【Chuyển Di】được. Nói cách khác, có một kẻ nào đó đã lẻn vào trong hội trường và thiết lập cánh cổng trước khi sự việc xảy ra. Tiện đây, cánh cổng còn lại được đặt trong một con hẻm tại khu vực hạ cấp của Đế Đô.”
“Hiểu rồi── Nói như vậy tức là, mọi người trong Cung điện đang điều tra về cánh cổng kia, đồng thời tìm kiếm tên tay trong kia phải chứ?”
“Đúng là như vậy, cũng vì thế mà họ đang thảo luận kỹ lưỡng chuyện này…”
“NGU XUẨN!!” Chaostel ré lên như một con gà “Tay trong thì có làm sao?! Trước sức mạnh tuyệt đối thì vạn vật đều bình đẳng cả thôi!!”
“Hờ… ngay đến anh cũng bạo lực bất ngờ…”
“Phải biết lựa thời điểm để mà tỏ ra nhiệt huyết hay điềm tĩnh chứ. Và đây là lúc chúng ta phải bùng cháy! Phải nhanh tập hợp các anh em lại rồi tiến công! Đầu tiên là khu vực xung quanh Đế Đô──”
“Như vậy là vi phạm quân lệnh đó, thiếu úy Comte.”
Ực, những lời Chaostel định nói chợt nghẹn lại ở cổ họng.
“Komari-sama đã nói ‘Cứ chờ lệnh cho tới lúc ta quay lại’ rồi mà, không phải sao. Cứ tự ý hành động đi, rồi đầu anh sẽ lìa khỏi cổ đấy, theo nhiều nghĩa[note54447].”
“T-Tôi hiểu điều đó chứ── có điều, Đại tướng quân hiện giờ đang ở đâu rồi? Có thể cho phép tôi gặp Ngài để xin cấp quyền xuất quân được chứ?”
“Chừng như Ngài đang thị sát tình hình quân địch. Ngay đến người thân cận với Ngài nhất là tôi đây, Ngài cũng không hề thông báo địa điểm.”
“Là như vậy sao… Mà không, khoan đã trung úy Villhaze. Có điều này tôi không thể bỏ qua được. Chaostel Comte tôi đây mới thực sự là người thân cận với Ngài nhất.”
“Vậy anh biết Komari-sama mặc đồ lót màu gì chứ?”
“?!?!?!”
“Không biết phải không? Đồng nghĩa với việc tôi mới là người thân cận Komari-sama nhất── Dù sao thì, một khi Komari-sama vẫn chưa đưa ra chỉ thị nào thì mong anh chớ manh động.
“…… Thế nhưng, liệu Ngài ấy sẽ trở lại chứ?”
“Ý anh là sao?”
“Đơn vị Komari giờ như đèn treo trước gió. Johann rời quân đội, Bellius thì bất tỉnh nhân sự, Mellaconcey thì dùng ngày nghỉ phép đi du lịch nước ngoài. Nếu như ngay đến Đại tướng quân cũng không còn thì──”
“Hóa ra là vậy”, Vill thầm nhủ. Xem chừng ngay cả người đàn ông này cũng cảm thấy bất an.
“── Sẽ không sao đâu. Người ấy là Đại tướng quân được chính Hoàng đế Điện hạ công nhận mà. Ngài ấy là người hùng kỳ tài sẽ nhuộm đỏ cả bầu trời[note54448]. Nhất định sẽ không có chuyện Ngài ấy lại vứt bỏ cấp dưới của mình đâu.”
Nói là như vậy, nhưng thực tế đúng là Đơn vị 7 đang trên đà sụp đổ.
Komari thân chinh thị sát quân địch? Đúng là nói nhăng nói cuội. Đời nào có chuyện cô gái này lại dũng cảm đến vậy kia chứ. Dẫu vậy, Vill vẫn phải liên tục phun ra những lời nhăng cuội ấy để tiếp tục gây ấn tượng về tầm vĩ đại của Komari với các thành viên Đơn vị 7, đồng thời cũng là để duy trì lòng trung thành của bọn họ với cô gái ấy.
Sau khi ra khỏi Thất Hồng Phủ, Vill lên xe ngựa để trở về tư dinh Gandesblood. Sau khi bước vào dinh cơ, cô cất bước lên dãy cầu thang quen thuộc để lên tầng hai. Từ đó đi dọc hành lang một chút, căn phòng cô cần tới đã ở ngay trước mặt. Cô đứng lại trước cánh cửa bị phá toạc rồi cất tiếng gọi “Komari-sama”. Đương nhiên, chẳng có một ai đáp lại cả.
“… Komari-sama, cho em xin phép ạ.”
Cùng một dáng vẻ ung dung, cô bước chân vào trong phòng.
Trong phòng tối om. Rải rác khắp sàn nhà toàn những cuốn sách đang đọc dở. Có vẻ người chủ thậm chí còn chẳng buồn dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ một chút.
Hít một hơi thật sâu, một lần nữa cô lại gọi tên cô gái ấy.
“Komari-sama, tiểu thư thấy thế nào rồi ạ?”
“── Vill?”
Cô cảm nhận được chút chuyển động trên giường.
Vill nhẹ người khi thấy người kia có phản ứng, đoạn ân cần lên tiếng.
“Mọi người ai cũng lo lắng cho tiểu thư lắm đấy ạ. Liệu ngài có thể ra khỏi phòng một chút được không?”
“Không muốn.”
Từ chối thẳng thừng.
“Ta mà ra khỏi phòng thì sẽ bị giết mất. Một Ma Cà Rồng hạ đẳng, bất lực mà chẳng có tham vọng gì như ta làm gì có chỗ đứng trong xã hội này. Chẳng thà ta cứ náu mình trong phòng thế này còn hơn.”
“Không có chuyện đó đâu ạ. Trung úy Comte đang nhớ nhung tiểu thư da diết luôn đó.”
“Làm như ta quan tâm! Có là tên đó thì rồi cũng là sẽ vỡ mộng thôi! Thất Hồng Thiên nào mà đầu lại phủ đầy mỳ ống kia chứ?! Chưa kể ta còn chẳng thể bảo vệ được Bellius nữa!”
Vill nín thở. Cô gái này đã luôn để tâm chuyện đó sao?
“Komari-sama…”
“C-Chưa kể── giờ mà ra khỏi đây, nhất định nhỏ đó sẽ lại…”
‘Nhỏ đó’. Chẳng cần phải nghĩ cũng biết cô gái đang ám chỉ ai. Millicent Bluenight thuộc [Nghịch Nguyệt]. Trước đây từng là bạn cùng khối với Komari, đồng thời cũng là kẻ đã bắt nạt Komari, dồn ép cô gái vào con đường hikikomori.
Vill thở nhẹ một hơi, rồi lẩm bẩm “Em hiểu rồi ạ” như đã bỏ cuộc.
“Vậy em sẽ chờ, cho tới khi tiểu thư đổi ý.”
Em xin phép ạ── Sau khi nhẹ nhàng cúi đầu, Vill liền rời khỏi phòng.
Từ hôm đó tới nay đã được một tuần, và Komari đã luôn rúc mình trong phòng kể từ lúc đó. Hẳn ký ức từ hồi còn bị Millicent bắt nạt đã sống lại trong tâm tưởng cô gái. Mà cũng có thể stress tích tụ lâu ngày đến hôm nay mới bộc phát, ai mà biết được. Gì thì gì, sự tình này quả thực là chẳng ai mong muốn. Có mang đồ ăn lên cô cũng chẳng bỏ miệng được bao nhiêu, mà những lúc tâm trạng xấu thì cô thậm chí còn chẳng hề mở miệng.
Vừa lúc rẽ bước trên hàng lang, Vill liền bắt gặp phụ thân của Komari.
“Chào Vill-kun. Quả nhiên hôm nay cũng không được hả?”
“…… Vâng. Em chân thành xin lỗi.”
Phụ thân Komari gãi má, ra chiều khó xử.
“Vậy à. Mà thôi, cũng chẳng trách con bé được. Ai mà ngờ đứa con gái ấy lại xuất hiện trước mặt Komari như vậy kia chứ── chà, làm ăn bết bát quá rồi.”
“Dạ?”
“Millicent ấy. Con bé ấy từng bắt nạt Komari chừng 3 năm trước, rồi là thời điểm ấy ta không sao tha thứ cho con bé được. Thế là ta gán cho gia đình con bé lẫn cả họ hàng thân thích tội phản quốc rồi trục xuất tất cả ra nước ngoài. Ai mà ngờ được con bé lại tham gia tổ chức khủng bố xong quay lại phục thù kia chứ. Khó khăn rồi đây.”
“………”
“Mà, tạm gác chuyện đó qua một bên, chuyện Komari xin nhờ cô nhé. Con bé này nó yếu đuối, nhạy cảm── và dịu dàng hơn bất kỳ ai mà. Không có cô ở bên nó không sống nổi đâu.”
“…… Em xin nhận lệnh.”
“Ừm, vậy nhé. Ta phải đi làm việc đây.”
Nhờ cả vào Vill-kun nhé── Nguồn cơn của mọi tội ác chỉ nói có vậy rồi quay lưng bỏ đi, trông sao còn khoan khoái phát sợ. Trông theo bóng lưng đen nhánh ấy, Vill siết chặt nắm đấm, thể hiện rõ vẻ quyết tâm.
☆
Vạn sự khởi đầu từ những chuyện vô cùng nhỏ nhặt.
Tôi chẳng làm điều gì đáng để Millicent để mắt tới, ấy thế mà chẳng rõ tự lúc nào mọi thứ đã chẳng thể cứu vãn được nữa rồi.
Ở cái mức bị ngó lơ trong giờ hoạt động nhóm hay thực hành ma pháp thì vẫn ổn.
Thế nhưng hành vi của Millicent ngày một leo thang. Nào là nói xấu sau lưng mỗi khi tôi không có mặt, nào là chửi rủa thẳng mặt tôi, nào là phá hoại đồ dùng cá nhân của tôi, và cuối cùng thì cũng đến mức độ bạo hành tôi trực tiếp.
Dẫu vậy, tôi vẫn cố gắng hết sức mà chịu đựng.
Làm sao có chuyện danh gia vọng tộc tại nơi Đế quốc, gia tộc Gandesblood lại có đứa con gái bị bạn cùng khối trong học viện bắt nạt được kia chứ. Giả như họ hàng thân thích hay gia đình quý tộc nào đó khác biết về chuyện này, nhất định gia tộc Gandesblood chúng tôi sẽ phải chịu vết nhơ không thể xóa nhòa. Chính vì vậy mà tôi chẳng hề bộc bạch với bất kỳ ai, cứ vậy, cứ vậy mà chịu đựng. Có bị ngó lơ, có bị giấu giày, có bị vẽ bậy lên sách giáo khoa, hộp cơm trưa có bị phủ giẻ lau lên, bàn có bị đặt hoa tang lên đó, cho dù đôi khi có bật khóc một mình── cho dù là vậy, tôi vẫn không ngừng chịu đựng.
Bọn chúng là những kẻ đáng thương chẳng thể nào cảm nhận được hạnh phúc nếu không làm tổn thương người khác.
Tôi nhủ thầm trong lòng như vậy, để rồi liên tục chịu đựng.
Dẫu vậy, cái gì cũng phải có giới hạn.
Hình như khi ấy là mùa hè, vừa đúng ba năm trước. Hệt như mọi khi, Millicent gọi tôi tới một phòng học trống, để rồi ngay khoảnh khắc vừa mở cửa nhỏ đã nói thế này.
── Này, cho tao mượn cái dây chuyền kia coi.
Đương nhiên là tôi đã từ chối.
Chiếc vòng cổ mà tới tận bây giờ tôi vẫn luôn đeo, chính là kỷ vật mà mẹ tôi── Yulinne Gandesblood. Bà đã ra đi vì [tai nạn], một sự việc hiếm hoi trong cái xã hội xoay vần xung quanh Ma Hạch như hiện tại.
Chừng như Millicent thấy hứng thú trước vẻ phản kháng hiếm thấy ở tôi. Nhỏ lệnh cho đám thủ hạ ghì người tôi xuống, đoạn vươn tay ra như vừa tìm được một món đồ chơi thú vị.
Đến đây, tôi không còn chịu nổi nữa.
Chó cùng cắn dậu, tôi hất đầu ra sau để đập thẳng mặt đứa con gái đang ghì mình xuống để rồi chạy thoát thân trong khi nước mắt lăn dài trên má. Thế nhưng cùng lúc đó, ma pháp của Millicent (có lẽ là loại liên quan đến trọng lực) phát động khiến tôi ngã nhoài ra mặt sàn.
── Cũng khá quá đó chứ. Coi này, làm con bé chảy máu mũi mất rồi đấy.
Biểu cảm gian ác tràn trề oán hận của nhỏ khiến tôi thất kinh.
── Để xem, thôi thì để ngón út lại rồi tao sẽ tha cho, nhé? Kyahahaha!
Để lại ngón út, một chiêu trò bắt nạt cơ bản. Tất nhiên, đây nào phải ẩn dụ hay gì đó, mà thực sự kẻ bị bắt nạt phải cắt đứt ngón út rồi tự tay đưa cho kẻ bắt nạt.
Lại nói, những chuyện sau khi tôi cự tuyệt không cắt ngón út, tôi đã chẳng còn nhớ gì nữa.
Hình như sau khi bị đánh đập một chiều, tôi đã vùng dậy được một chút rồi làm tụi nó chảy máu một tẹo thì phải? Gì thì gì, đến khi nhận ra tôi đã nằm dài trên giường nhà, cơ thể rã rời đau nhức từ lúc nào không hay rồi.
Ba cái vết thương trên người chẳng quan trọng lắm, hồi phục cái một.
Quan trọng là về mặt tinh thần kia.
Từ hôm đó trở đi tôi bị ám ảnh bởi Millicent, thành thử đã không còn tới học viện nữa. Nỗi sợ hãi cùng bất an trước giờ tôi đã luôn kiềm nén như giọt nước tràn ly, khiến đôi chân tôi không sao cử động được.
Sau đó, chẳng có sự vụ nào đáng đề cập tới nữa.
Suốt ba năm sau biến cố đó, tôi đã luôn tự nhốt mình trong phòng.
Không hề bước chân ra ngoài, chẳng hề giao du với ai, cứ vậy sinh sống trong cô độc── đọc sách, viết lách, làm những chuyện linh ta linh tinh cho qua ngày.
Dù vậy, đúng thực rằng vết thương trong lòng ấy đã dần lành lại qua khoảng thời gian ru rú trong phòng ấy.
Ắt hẳn cha với Hoàng đế đã nhìn ra điều này. Và cũng nhờ mưu kế của hai người họ mà tôi đã trở thành Thất Hồng Thiên mặc cho ngay đến cả trước khi ru rú trong phòng tôi cũng chưa đạt được thành tựu gì đáng kể. Tôi đã có thể ra ngoài sinh hoạt bình thường. Quên đi── à không, thay vì nói là quên đi, tôi đã phong ấn quá khứ lại, để rồi giao thiệp với người khác như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, mọi thứ đã sụp đổ.
Millicent đã trở lại.
Những tháng ngày tối tăm lạnh lẽo ấy, lại một lần nữa được tua ngược.
“………”
Tôi ôm ghì lấy chiếc gối ôm hình cá heo, cơ thể run bần bật khi tưởng tượng ra những sự việc tệ hại nhất có thể xảy đến với mình. Gần đây tôi hơi bị quá khích do trở thành Thất Hồng Thiên, chứ bản chất vẫn là một đứa hikikomori đáng hổ thẹn mà thôi.
Chính vì vậy, tôi sẽ không ra ngoài nữa.
Quyết định vậy đi.
Từ hôm đó đến nay đã được ba ngày.
Chẳng thấy có dấu hiệu gì là Millicent sắp tới cả. Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi có thể buông thả bản thân. Thực tế, dây thần kinh trong tôi càng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, đến cả một tiếng động nhỏ trong nhà thôi cũng khiến tôi giật bắn cả mình.
Ngày ba bữa, Vill luôn mang đồ ăn lên tận phòng tôi.
Lần nào ra vào phòng nhỏ cũng đều nói gì đó, thế nhưng tần suất những lời quấy rối như mọi khi đã ngày một giảm dần. Giả dụ như,
“Komari-sama, bữa tối hôm nay có món khoái khẩu của tiểu thư, cơm cuộn trứng đấy ạ.”
“Komari-sama, hôm nay thời tiết đẹp vô cùng. Tiểu thư có muốn tản bộ cùng em không ạ?”
“Komari-sama, em tìm được cuốn sách này thú vị lắm, tiểu thư đọc qua nhé. Tự tay em đề cử đấy.”
Nhỏ chỉ để lại những lời này, bất biết là lợi hay hại.
Thế nhưng vì cái “cuốn sách thú vị” mà nhỏ nói hóa ra lại là tạp chí khiên dâm nên ắt hẳn về bản chất nhỏ không bị ấm đầu hay gì.
Về phần tôi, nếu thấy có hứng thì tôi sẽ đáp lại, còn không thì cứ im như thóc. Chứ còn Vill thì trăm lần như một, luôn luôn nói chuyện với tôi gì đó rồi mới rời đi.
Rốt cuộc nhỏ này nghĩ gì mà tận tình săn sóc tôi đến mức đó? Do thương xót? Do đồng cảm? Hay do nhà tôi có tiền? Là bởi làm trong nhà tôi nhỏ được trả lương hậu hĩnh chăng?
Giờ nghĩ lại, trước đây nhỏ có bảo đã từng “phạm phải trọng tội” thì phải.
“Komari-sama, tiểu thư không viết tiếp tác phẩm mới sao?”
“………”
“Em hiểu rồi. Vậy khi nào tiểu thư viết xong hãy cho em xem nhé.”
Vill nhẹ cúi đầu, rồi lập tức rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng tôi vốn dĩ đã bị phá tan tành, thành thử tôi có thể thấy bóng lưng nhỏ cho tới khi nhỏ đi tuốt ra ngoài hành lang.
Rốt cuộc nhỏ này là ai vậy chứ?
☆
Trên đỉnh chóp của kiến trúc cao nhất Đế Đô── tức tháp đồng hồ tại quảng trường Artois, Chaostel đang bừng bừng khí thế. Khí thế quyết tâm trừ khử ả phụ nữ đáng nguyền rủa đã đả bại người đồng chí Bellius cũng như hất mỳ ống lên người Đại tướng quân kính yêu của anh.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại lại tương đối ngặt nghèo.
Từ lúc xảy ra sự vụ tại bữa tiệc đến nay đã được hai tuần, thế nhưng vẫn chưa có thêm thông tin gì về kẻ thủ ác. Ngược lại phía quân địch cũng chưa hề có động thái gì, thành thử Cung điện giờ đây đang cũng không còn căng thẳng như trước.
Một bộ trưởng cũng nói thẳng: “Địch vẫn chưa làm gì ta thì thôi cứ kệ đi ha.”
Đám chóp bu của đất nước này rặt một lũ đần độn hết cả.
“Đại tướng quân…”
Chaostel rút ra một tấm ảnh từ trong túi áo ngực. Đó chính là bức ảnh Đại tướng quân yêu dấu đang bận đồ bơi trường, bờ má ửng đỏ vì ngượng ngùng. Chính bức ảnh này đã giúp anh giữ mình được suốt thời gian qua.
“Ngài đã đi đâu mất rồi, thưa Đại tướng quân…”
Kể từ sự vụ tại bữa tiệc, Đại tướng quân dấu yêu của anh chưa từng xuất hiện tại Đơn vị 7 lấy một lần. Theo lời Villhaze, chừng như Ngài đang thị sát tình hình quân địch. Thế nhưng, điều ấy quá đỗi đáng ngờ. Anh cảm giác như ả hầu đó đang giấu giếm chuyện gì đấy.
“Đại tướng quân… tôi thật lòng xin lỗi…”
Chaostel sám hối.
Kẻ khủng bố khi ấy là ả phụ nữ đeo mặt nạ cáo anh từng giáp mặt. Giá như anh có thể bắt sống ả ngày hôm đó thì tình hình đã chẳng nên nông nỗi này. Nói cách khác, chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của anh, một mình anh phải gánh vác. Thế nhưng, gánh vác như thế nào thì anh lại chẳng rõ.
Chính vì vậy, anh quyết định điều tra độc lập, xem xem Đại tướng quân đang ở nơi nào.
Nhét lại tấm ảnh vào túi áo ngực, Chaostel liền phát động ma pháp không gian【Cánh Cổng Dị Giới】, đoạn lỗi ra một chiếc hộp nhỏ từ nơi nào đó. Bên trong chiếc hộp ấy chính là một sợi tóc. Chính là sợi tóc vàng của Đại tướng quân mà Chaostel đã bí mật giữ gìn.
Chỉ cần sử dụng sợi tóc vàng này, anh sẽ lập tức biết được vị trí của Đại tướng quân. Cụ thể hơn── bằng cách sử dụng ma pháp không gian【Lưới Lực Hấp Dẫn】trải rộng khắp Đế Đô, anh có thể xác định vị trí của những Ma Cà Rồng có chung đặc tính với sợi tóc này.
Thế nhưng.
Khi sử dụng【Lưới Lực Hấp Dẫn】, sợi tóc sẽ hóa thành ma lực rồi biến mất. Nói cách khác, nếu muốn tìm Đại tướng quân thì phải buông tay khỏi sợi tóc này. Mặc dù đây là sợi tóc quý giá mà anh đã lần mò khắp mọi nẻo Đại tướng quân đi qua biết bao nhiêu lần mới có được.
“…… Muốn được cái này thì phải mất cái kia thôi nhỉ.”
Biết làm sao được. Phải chịu thôi. Trong tương lai sẽ có cơ hội nhặt được sợi khác mà── Tự nhủ lòng mình như vậy, Chaostel nhìn xuống cảnh sắc Đế Đô dưới chân mình mà phát động ma pháp.
Ma pháp không gian【Lưới Lực Hấp Dẫn】. Ngay sau khi sợi tóc hóa thành cát bui, một tấm lưới vô hình phun ra từ lòng bàn tay Chaostel rồi trải ra khắp Đế Đô.
Chờ thêm một lúc, để rồi sau khi kéo nhẹ tấm lưới, Chaostel mới phát hiện ra một sự thật bất ngờ.
Thấy chừng người anh đang tìm kiếm lại đang ở trong dinh cơ Gandesblood.
Quả nhiên Ngài đâu có đột nhập vào lãnh thổ địch── Chaostel chợt thấy phấn chấn khi nhận ra điều này, thế nhưng lại nghĩ, vậy thì tại sao Ngài lại không đến Thất Hồng Phủ? Ngẫm nghĩ trong hai giây, anh liền mặc kệ. Cô gái ấy ắt hẳn đang âm mưu chuyện gì đó mà người ngoài không sao ngộ ra được. Đã vậy thì cứ tới gặp mặt đối mặt mà xác nhận luôn cho nhanh.
Phải rồi, giờ mình sẽ ghé qua tư gia của Đại tướng quân. Bình thường đi tới nhà cấp trên mà không hẹn trước như này là vô cùng thất lễ, nhưng giờ tình hình đang vô cùng nguy cấp, chắc hẳn Đại tướng quân sẽ hào phóng cho qua thôi. Khéo có khi mình còn được vào phòng Ngài nữa ấy chứ── Hừa hừa hừa.
Vừa khi anh còn đang đắm mình trong mộng tưởng, chợt khoáng thạch truyền tin anh mang theo người được kết nối ma lực. Chaostel tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng vẫn phải trả lời. Đoạn, một giọng rap inh tai nhức óc vang lên.
[Yay! Mị tìm thuốc về rồi đây! Bellius cũng tỉnh rồi cưng ây!]
“Cá…”
Chaostel mắt chữ O mồm chữ A.
Có vẻ như Bellius đã bình an vô sự. Đó quả là điều đáng mừng, nhưng chẳng phải tên rapper này vừa đi du lịch nước ngoài hay sao? Chẳng lẽ hắn xuất ngoại là để tìm thuốc?
Mà thôi kệ vậy.
“Mellaconcey, nhờ anh chăm sóc Bellius nhé. Giờ tôi sẽ tới tư gia của Đại tướng quân.”
[WHY?]
“Bởi vì tôi chẳng còn đầu mối nào khác.”
[Giê! Thơ thẩn lang thang tìm đầu mối, đã không tìm được lại còn chối. Đáng ngờ lắm Chaostel bạn tôi (phải vào nhà lao thôi). Cơm tù hôm nay chỉ độc cơm trắng thôi (lại còn là cơm thối)!]
Anh ngắt liên lạc cái phụp, tại cái tên ở đầu bên kia toàn đệm nhạc cái gì đâu không.
Chaostel nhảy xuống khỏi tháp đồng hồ, nhanh chân chạy tới dinh cơ Gandesblood.
☆ (Ta cùng quay ngược thời gian một chút nào)
Nhân lúc ăn trưa, tôi chợt hỏi Vill: “Tại sao ngươi lại quan tâm ta đến thế?”
Vừa hỏi xong thì nhỏ hầu biến thái đã đáp lại, như thể không thèm suy nghĩ.
“Chuyện đương nhiên phải làm thôi ạ. Em yêu Komari-sama nhất vũ trụ này mà.”
Sặc mùi xạo sự── là điều tôi không cảm nhận được từ câu nói ấy. Nếu như nhỏ này làm việc hoàn toàn vì tiền bạc và địa vị thì mức độ cống hiến này có hơi khác thường.
Tôi không đụng chút cà ri nào, mà nhón lấy một quả lê tráng miệng.
“Ta không hiểu lắm. Bộ Vill là em gái thất lạc từ thuở lọt lòng của ta hay gì hả?”
“Nếu chuyện đúng là thế thì có lẽ em nên là chị gái mới phải, nhưng không, em và tiểu thư không phải chị em gì hết.”
“Vậy thì tại sao?”
Nghe tôi hỏi, Vill liền đỏ lựng mặt rồi quay mặt sang hướng khác.
“Nói thật với tiểu thư, trước giờ em đã luôn tìm cơ hội để giải thích, có điều…”
“………”
“Nói ra ngại lắm ạ.”
“…… Vậy thôi.”
“Khoan đã, xin tiểu thư đừng bỏ cuộc mà!! Đến điểm này rồi thì tiểu thư phải [Hề hề hề, có gì mà phải ngại nhỉ Vill-chan. Nào nào, thử giãi bày hết cho ông chú này xem sao.] chứ ạ?!”
“………”
“Em xin lỗi. Em biết giờ không phải lúc để tấu hài…”
Vill thở ra một hơi, chừng như vô cùng hối lỗi. Đoạn, nhỏ khẽ lục túi tạp dề, để rồi lấy ra một phong thư.
“Em đã dành hết tình cảm của mình vào trong bức thư này rồi ạ. Khi nào rảnh, mong tiểu thư hãy lấy ra đọc.”
“…… Để khi nào có hứng.”
Tôi bước xuống ghế, rồi lại chui vào chăn trong khi miệng vẫn đang ngậm miếng lê. Ngày hôm nay tôi đã thấy yên bình hơn chút chút nên mới bắt chuyện với Vill, nhưng thôi, mệt lắm rồi. Cứ ở cạnh nhỏ hầu biến thái này là tôi lại nhớ tới ba cái thứ sặc mùi máu tươi như tướng quân với chẳng chiến tranh này nọ.
Ấy vậy mà, Vill vẫn chẳng hề rời đi mà vẫn tiếp tục nói.
“Komari-sama. Có rất nhiều người ngoài kia đang lo lắng cho tiểu thư đấy ạ.”
Lại là cái chuyện này── Tôi nghe đến phát chán rồi.
“Có lẽ những người thực lòng quan tâm đến Komari-sama - thay vì danh vị tướng quân, thực lực, đầu óc hay bất kỳ thứ gì khác ở tiểu thư - hóa ra lại nhiều hơn tiểu thư nghĩ đấy ạ.
Mong tiểu thư hãy thấu hiểu lời em nói.”
Rõ ràng là xạo sự. Cái đám Đơn vị 7 cũng chỉ kính trọng tôi chỉ vì tôi là Thất Hồng Thiên mà thôi. Đến lúc vỡ lở ra chuyện tôi chỉ đang đóng vai kẻ mạnh thì trong mắt chúng tôi cũng chỉ là một cô gái yếu ớt chẳng có chút mị lực nào. Chuyện này chính bản thân tôi là người hiểu rõ nhất chứ.
“── Vậy thôi, cho em xin phép. Khi nào tiểu thư cảm thấy bình tĩnh hơn, xin hãy có mặt ở Thất Hồng PhƯƯƯ!!.”
Câu nói ấy bị gián đoạn, nghe đến là mất tự nhiên.
Tôi liền quay lại xem Vill thế nào, thì đập vào mắt tôi, chính là một khung cảnh khiến tôi tưởng chừng như trái tim mình vừa bị bóp nghẹt.
“Chào buổi chiều, Terakomari.”
“……?!!”
Millicent đang ở đây, ngay sau lưng Vill. Tựa như đang hòa vào bóng tối mờ ảo trong phòng, khuôn mặt nhỏ nở ra một nụ cười hiểm ác, cùng với đó── một thanh kiếm sắc bén đang đâm thẳng vào lưng Vill.
“A… hự… Komari,sama…”
Chiếc tạp dề trắng muốt giờ đã nhuộm hẳn sang màu đỏ. Nhỏ ho ra máu, phun cả lên đĩa cà ri trên mặt bàn. Khuôn mặt Vill lộ rõ vẻ hoang mang, toàn thân co giật, để rồi cuối cùng ngay đến sức lực để đứng vững thôi cũng đã tiêu biến, nhỏ liền ngã uỵch xuống mặt sàn.
Tôi thậm chí còn chẳng thể phát ra tiếng.
Não bộ tôi không chịu thừa nhận hiện thực đang diễn ra trước mắt.
“── Ôi trời, làm sao vậy kìa? Tự nhiên yên lặng quá thế. Đã mất công tao thân chinh tới gặp rồi, thế mà đến câu chào hỏi còn không làm được nữa hở?”
“A… A…”
“Vẫn nhát cáy như ngày xưa nhỉ. Vừa thấy người ta bị đâm thôi mặt đã xanh lè xanh lét rồi── Yên tâm đi cưng, thanh kiếm này nào phải Thần Cụ. Cứ để yên rồi nó sẽ hồi phục thôi. Ừ thì đúng là con bé này sẽ không di chuyển được một thời gian thật.”
“Tại sao… cô lại ở đây…”
“… Tại sao?” Nụ cười tàn ác của Millicent ngày một mở rộng “Chẳng phải tao đã nói rồi còn gì? ‘Tao sẽ lại tới gặp mày’ đấy. Hay là quên tiệt luôn rồi?”
Millicent dần dần tiếp cận tôi, trong khi đó tôi còn chẳng thể nào cựa quậy cơ thể.
“Kyahahaha! Việc gì mà phải run như cầy sấy thế! Có phải tao tới giết mày tại chỗ hay gì đâu. Tao mà tàn sát mày tại cái chỗ này thì kiểu gì cũng có kẻ cản đường thôi.”
Kẻ cản đường?── À phải rồi, dinh cơ này còn nhiều người lắm mà.
Đúng lúc tôi nhớ ra chuyện đó rồi chuẩn bị cao giọng hét lên, một viên đạn ma lực bắn ra khỏi lòng bàn tay Millicent, tạo thành một cái lỗ lớn trên giường. Tôi sợ quá, miệng không sao phát ra tiếng được.
“Cứ hét đi, rồi tao giết mày. Dám làm loạn tao cũng giết. Cứ ngoan ngoãn ngồi đó nghe tao nói, vậy thôi.”
“………”
“Đúng rồi, phải ngoan ngoãn vậy chứ Terakomari── Rồi nhé, giờ ta sẽ vào vấn đề chính. Mục tiêu của tao khi tới đây hôm nay không phải là để giết mày, mà là để chuẩn bị cho một cuộc tàn sát còn bi kịch hơn cả thế.”
“Chuẩn, bị…?”
“Xử mày ở chỗ này thì sẽ có lắm kẻ phá đám lắm, đồng ý không? Nên là tao muốn mày tới chỗ tao chuẩn bị sẵn. Đứng nổi không đấy?”
Không đùa đâu, giờ tôi cứ thế thong dong đi theo nhỏ này thì kiểu gì cũng bị giết.
Thấy tôi im như thóc, khuôn mặt Millicent như được viết thẳng dòng chữ “Quả nhiên là thế”.
“Nghe chừng mày vẫn tự đi được tốt. Mà, tao cũng biết là vậy rồi. Xưa giờ mày vẫn vậy, chậm tiêu, mít ướt, lại hay lưỡng lự. Thế mà lại sở hữu tinh thần công lý vô dụng chẳng ai sánh bằng── Chính vì thế mà tao mới phải làm chuyện này. Hệt như ba năm trước vậy.
Millicent quay gót, kéo theo cánh tay Vill đang gục ngã dưới sàn. Nhỏ kéo lạch xạch chẳng khác nào một đứa trẻ kéo theo búp bê.
“Tao sẽ mang nhỏ này theo. Muốn tao trả lại thì hãy tới lâu đài bỏ hoang ở phố La Nelient vào lúc giao ngày, nhớ chưa?”
“Cái…?!”
“Trễ một giây thôi tao cũng sẽ xử con bé này. À mà, tất nhiên là mày phải tới một mình đấy nhé. Mày mà dám kể với ai về chuyện này── chắc tao cũng chẳng cần phải nói hậu quả nữa đâu ha.”
Một nỗi tuyệt vọng sâu hoắm xuyên thủng trái tim tôi.
Chuyện như vậy── có nói thì tôi cũng biết phải làm sao đây.
“Vậy thôi, hứa rồi đấy nhé. Đừng có làm tao phải buồn đấy, Terakomari.”
Nói đoạn, Millicent bắn một viên đạn ma lực vào cửa sổ che rèm. Âm thanh kính vỡ vang lên inh tai. Ánh sáng mặt trời chói lòa rọi thẳng vào trong căn phòng kín rèm suốt bao nhiêu ngày qua. Tôi chẳng có đủ thời gian hay dũng khí để hét lên câu “Đợi đã!” nữa. Ả khủng bố nhẹ nhàng ẵm lên cơ thể buông thõng của Vill để rồi biến mất sau khung cửa kính vỡ vụn hệt như một con thú hoang.
Chỉ còn lại một mình tôi, ngồi bệt trên giường, chẳng thể làm bất kỳ điều gì cả.
Sàn nhà nhuốm máu. Tường. Cà ri. Millicent xuất hiện, Vill bị đâm, Vill biến mất──
Tôi không sao thấm được những sự việc vừa diễn ra trước mặt mình. Tôi không muốn hiểu. Tuy nhiên, nỗi đau trong tim tôi lại chẳng hề bị lừa gạt, liên tục nhắc nhở tôi rằng đó chính là hiện thực. Một hiện thực mà tôi chẳng thể nào phủ nhận.
Phải làm sao, phải làm sao đây…── Tôi ôm đầu, run rẩy.
Sau đó, tôi náu mình trong chăn mất tầm một tiếng.
Khi đã bình tâm hơn, tôi dần dà hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Vill đã bị bắt cóc. Tệ hơn cả, thủ phạm lại là một tên khủng bố, thành thử chẳng gì có thể đảm bảo nhỏ sẽ giữ mạng cho Vill. Nhỏ không yêu cầu tiền chuộc hay gì, nên có nhờ đến tay nhà Gandesblood có lẽ cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề. Chưa kể nhỏ còn răn đe tôi không được kể chuyện này với ai. Nói cách khác, tôi buộc phải xử lý sự việc lần này một mình.
Nhưng mà, tôi đây thì tuổi gì.
Tôi đây là con người của nghệ thuật, một kẻ cô độc. Luôn luôn náu mình trong phòng, chẳng bao giờ giao du với kẻ khác.
Bất biết nhỏ hầu biến thái đó sẽ bị gì, tôi chẳng──
“………”
Chẳng thể, làm gì cả, đáng ra phải vậy chứ. Ấy thế mà, tại sao trái tim tôi lại đau đớn nhường này?
Mỗi khi tôi nhớ lại quãng ngày ở bên nhỏ hầu biến thái kia, là một lần trái tim tôi thắt lại, để rồi nỗi phiền lòng lại một lần nữa trào dâng.
Vill nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.
Ngay cả lúc Johann đòi quyết đấu với tôi. Ngay cả lúc tôi bị Millicent tấn công tại hội trường bữa tiệc. Hơn nữa── trong bao nhiêu ngày qua tôi giam mình trong phòng, không một ngày nào nhỏ không làm đồ ăn rồi mang lên tận nơi cho tôi.
Tôi làm sao có thể bỏ rơi một người như vậy được kia chứ.
Làm sao bỏ rơi được, nhưng── cũng không sao cứu được.
Đối thủ của tôi chính là Millicent Bluenight. Tàn ác, vô nhân đạo, chưa kể còn cầm theo Thần Cụ vô hiệu hoá tác động của Ma Hạch nữa. Làm sao tôi có thể đối mặt với kẻ địch nguy hiểm nhường đó mà vẫn cứu được nàng công chúa bị giam cầm kia? Tôi nào phải anh hùng hay cái gì đâu? Chuyện tầm cỡ thế này phải giao cho tướng quân thuộc Quân đội Đế quốc── à mà đấy là tôi còn gì.
Bất giác, tôi cười khổ.
Một Đại tướng quân chỉ trên danh nghĩa. Nghe sao mà nực cười.
Tôi đúng là con ngốc. Mặc dù chẳng có tí thực lực nào để trở thành một Thất Hồng Thiên, tôi lại thấy sung sướng khi được dẫn dắt nhóm Ma Cà Rồng Đơn vị 7. Phải, tôi đã sung sướng lắm đấy. Mồm thì cứ “Không chịu không chịu đâu!” hay “Ta không muốn làm việc đâu!” vậy chứ, rõ ràng tôi đã luôn tận hưởng những tháng ngày ở bên Vill và những thành viên cấp dưới khác. Sau khi một lần nữa náu mình trong phòng như thế này, tôi mới có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ rệt.
Đơn độc như thế này thật quá cô đơn.
Chẳng hề có cảm giác như mình đang sống.
Còn đau đớn hơn cả khi bị ép ra trận, hơn cả khi suýt nữa là bị cấp dưới giết chết, hơn cả khi bị bọn cùng khối vô tâm bắt nạt.
Vậy nên, kỳ thực tôi rất muốn ra ngoài.
Tôi muốn quẳng cái nỗi ám ảnh sợ hãi bị bắt nạt kia vào thùng rác.
Thế nhưng, tôi lại chẳng hề có sức mạnh, cũng chẳng hề có dũng khí. Ngay đến bây giờ chân tôi vẫn không ngừng run lên bần bật.
Giả như tôi mà sở hữu sức mạnh có thể đương đầu với cả vạn người đi, nhất định tôi sẽ lao thẳng đi cứu Vill liền. Thế nhưng, tôi đây lại là một Ma Cà Rồng hạ cấp, không đủ sức để cứu nhỏ ấy. Vậy thôi bỏ cuộc nhé? Không được. Con tim tôi đang vô cùng hỗn loạn, chẳng biết mình nên làm gì nữa──
Đoạn, ánh mắt tôi va phải phong thư được đặt lên trên bàn.
Đó là thứ Vill đã để lại.
Hình như nhỏ bảo nhỏ đã khắc ghi toàn bộ tấm lòng vào đây thì phải.
Tôi xuống giường, cẩn thận sao cho không chạm phải vệt máu bắn ra, rồi cầm phong thư lên. Bên trong hóa ra chỉ có một bức thư tay bình thường.
Kính gửi Komari-sama,
Giờ đây xuân đã qua và ta đã có thể lắng nghe bước chân mùa hè ngày một tới gần, những tháng ngày vừa qua tiểu thư đã làm gì vậy ạ? Em hỏi vậy âu cũng chỉ là hình thức, bởi em và tiểu thư gặp nhau hằng ngày kia mà. Em phải là người biết rõ nhất chứ.
Đến đây, em xin bỏ qua phần chào hỏi thừa thãi mà vào thẳng vấn đề chính. Lần đầu tiên em và Komari-sama gặp nhau là vào ba năm trước. Bất ngờ không ạ? Có lẽ Komari-sama sẽ không nhớ đâu, nhưng em lại có thể gợi nhớ lại chuyện ba năm trước đến từng chi tiết nhỏ.
Khi ấy, em chỉ là một học sinh thấp kém, vô dụng tại Học viện Quốc lập, một kẻ ngu dốt chẳng làm nổi trò trống gì, đi đâu cũng phải cúi mặt xuống vì xấu hổ, và nhất định sẽ không thể cười nổi khi thấy Komari-sama hiện tại. Lẽ đương nhiên, một [kẻ yếu] như em sẽ bị bạn cùng lớp bắt nạt.
Đầu sỏ của nhóm bắt nạt, chính là Millicent Bluenight.
Con hồ ly tinh đó chưa một lần nào thấu hiểu cho cảm nhận của người khác. Ả chễm chệ ngồi trên đỉnh hệ thống cấp bậc trong trường với tầm nhìn hạn hẹp và lối tư duy bạo lực, chỉ chấp nhận những gì vừa mắt mình. Em không sao quên được những điều mà bọn chúng đã làm với mình. Dù vậy, một kẻ ý chí yếu đuối như em cũng chẳng đủ can đảm để kháng cự lại, để rồi buộc phải đứng im chịu trận, cho con ả đó muốn làm gì thì làm.
Giữa những tháng ngày tuyệt vọng, đen tối mà lạnh lẽo ấy, một tia sáng đã lóe lên trong cuộc đời em. Đó chính là Komari-sama.
Quả nhiên là tiểu thư không nhớ phải không ạ? Ngày hôm ấy, như mọi khi, em phải chịu đựng những trận đòn vô lý từ Millicent và đồng bọn thì Komari-sama bất ngờ xuất hiện và kéo em ra khỏi chốn địa ngục ấy. “Đau đớn lắm phải không, khổ sở lắm phải không? Thôi, giờ ổn rồi. Không được chịu thua tụi nó đâu nhé.” Như thể từng lời từng chữ tiểu thư từng nói đã được khắc ghi vào trong con tim này. Khoảnh khắc ấy, đối với em, tiểu thư hệt như một đấng cứu thế, không phải ẩn dụ hay đùa giỡn gì cả. Nếu như ai cũng dịu dàng được như tiểu thư, nhất định thế giới này sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Em đã thực lòng tâm niệm như vậy đấy ạ.
Ấy thế mà, mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng xấu đi hẳn. Vì chuyện này có lẽ Komari-sama đã biết rất rõ nên em sẽ không đi vào chi tiết, nhưng mục tiêu của Millicent đã thay đổi. Em đoán chừng ả không thích việc thú vui của mình bị kẻ khác xen ngang như vậy.
Khi đó, em đã chẳng thể làm được điều gì. Ngay cả khi đã thấy Komari-sama bị Millicent đối xử tàn tệ, em vẫn chẳng thể nào tiến ra bảo vệ ngài giống như ngài từng làm với em. Đây chính là trọng tội mà em đã mắc phải. Làm người, tội lớn nhất chính là không trả ơn người từng cứu mạng mình, một tội lỗi xứng đáng bị lên án gay gắt.
Kẻ hèn em đây, rốt cuộc cũng chỉ biết trốn trong bóng tối mà run lên bần bật cho tới khi Komari-sama tự nhốt mình trong phòng và Millicent biến mất. Chính vì thế, em quyết định sẽ chuộc tội. Thật lạ lùng làm sao khi một người dịu dàng như tiểu thư lại bị kẻ xấc xược như thế hủy hoại cả cuộc đời. Quá đỗi sai lầm. Komari-sama thực sự tỏa sáng hệt như vầng thái dương, mang trong mình lòng trắc ẩn bao la mà đến biển khơi cũng phải cúi mình hổ thẹn. Komari-sama như vậy mà lại gặp phải chuyện như thế, âu cũng là trách nhiệm của em cả. Sau khi ý thức được tội lỗi mình phạm phải, em đã nỗ lực hết mình để trở nên mạnh mẽ hơn. Đó cũng là khi chuỗi ngày tập luyện như địa ngục vén màn. Tuy vậy, mỗi lần nghĩ tới việc kết quả của kỳ luyện tập này là để bảo vệ Komari-sama thì em lại thấy chẳng hề khó khăn gì cho cam. Quả tình đôi khi em lại bó gối bật khóc, nhưng cứ nghĩ tới cảm xúc của Komari-sama là em lại có thể một lần nữa vùng lên đứng dậy.
Sau khi tốt nghiệp khỏi học viện, nguyện ước của em đã trở thành hiện thực, em đã được thuê vào làm hầu gái phục vụ cho gia tộc Gandesblood. Vâng, thực tế em đã làm việc trong dinh cơ này được chừng một năm rồi. Duyên do duy nhất khiến em không xuất hiện trước mặt tiểu thư là bởi em không muốn gợi cho ngài nhớ những ký ức đau buồn trong quá khứ. Đây cũng là lý do mà em chỉ bí mật cổ vũ tiểu thư từ trong bóng tối.
Mặc dù nói là như vậy, nhưng rốt cuộc sức chịu đựng của em cũng đã chạm tới giới hạn. Ngay lúc nghe chuyện Komari-sama chuẩn bị trở thành Thất Hồng Thiên, em đã phải chạy đôn chạy đáo để ứng cử vào vị trí hầu gái riêng của tiểu thư. Em không thể để bất kỳ ai khác chiếm lấy vị trí này. Chuyện xảy ra sau đó em xin phép được lược bớt. Thế rồi em đã được nhập ngũ vào Quân đội Đế quốc Mulnite với tư cách hầu gái riêng của tiểu thư (vậy nên cấp bậc của em mới là trung úy [đặc nhiệm]), để rồi một lần nữa, em được gặp lại Komari-sama. Kỳ thực em đã hoang mang lắm, không biết liệu tiểu thư sẽ nói gì khi gặp được em đây, nhưng có vẻ như Komari-sama đã quên em mất rồi. Cảm xúc của em khi đó phức tạp vô cùng, nhưng có lẽ việc Komari-sama nghĩ đây là lần đầu gặp mặt cũng là ân phước trời ban. Em xin lỗi vì đã lừa dối tiểu thư suốt bao lâu qua.
Viết dông viết dài là như vậy, nhưng những điều muốn nói em vẫn chưa thể giãi bày tất cả.
Komari-sama là một người vĩ đại. Mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, dịu dàng hơn bất kỳ ai, và tỏa sáng hơn bất kỳ ai khác. Có thể Komari-sama đã phải thu mình lại một lần, thế nhưng tiểu thư vẫn có thể vùng mình đứng lên. Đây nhất định là điều đáng khen ngợi chứ không phải sỉ nhục. Tiểu thư có thể mặc kệ mọi chuyện phun ra từ miệng kẻ vừa trở về là Millicent kia. Còn nếu như cảm thấy khó khăn quá, tiểu thư có thể dựa dẫm vào em. Mặc dù ngày xưa em từng phản bội tiểu thư, nhưng nhất định em sẽ không lặp lại sai lầm khi xưa một lần nào nữa. Em sẽ cùng Komari-sama tiến lên phía trước. Nếu như tiểu thư nói rằng không muốn bước tiếp, em cũng không nài ép gì. Khi ấy em sẽ ở bên ngài, cho tới khi tiểu thư cảm thấy khá hơn.
Đem lại hạnh phúc cho Komari-sama chính là cách em chuộc tội, đồng thời cũng là nguyện ước nơi em.
Cuối thư, em mong tiểu thư giữ gìn sức khỏe.
Trân trọng.
“……………………………………………………………………………… Vill.”
Ngay lúc vừa đọc xong, bức thư liền rơi ra khỏi nắm tay tôi.
Giờ đây tôi chẳng còn biết nên làm gì nữa.
Nước mắt tôi cứ thế lăn dài trên má.
Vill bị Millicent bắt nạt. Tôi trở thành thế thân. Vill vì cảm thấy tội lỗi nên mới trở thành hầu gái riêng phục vụ tôi── Chuyện là như vậy đấy.
Tại sao tôi lại không nhớ kia chứ? Kẻ đã quên như tôi còn đáng trách hơn nhiều.
“Chết tiệt…!”
Đã cho thấy tấm lòng dâng hiến nhường này, đã bộc bạch tâm tình thẳng thắn nhường ấy mà không lay động, chỉ có thể là loại thú vật hay côn trùng vô tri mà thôi.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Trớ trêu làm sao. Tình cảnh hiện tại không khác gì so với ba năm trước. Hiện tại, Vill đang bị Millicent chèn ép, còn tôi lại đang phân vân không biết có nên đi cứu Vill hay không. Nếu không thì sẽ chẳng có gì xảy ra, còn nếu cứu thì lần này lại đến lượt tôi bị Millicent chèn ép──
Không, không phải.
Lần này sẽ khác.
Nhất định tôi sẽ không để Millicent làm mọi thứ theo ý nhỏ.
Nhờ ơn nhỏ đó mà cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Suốt ba năm nay, tôi đã giam mình trong phòng mà chẳng hề giao du với bất kỳ ai. Chuyện như thế nhất định sẽ không xảy ra một lần nào nữa.
Phải đi rửa trôi quá khứ dơ bẩn này.
Có mất mặt thế nào cũng được, có thảm hại ra sao cũng được, đầu tiên là phải đi cứu Vill, khải hoàn trở về Đơn vị 7, rồi lại tiếp tục gây chiến── cái này thì không hay ho gì lắm, nhưng thôi cứ tận hưởng chuỗi ngày ồn ã như mọi khi vậy.
Thay vì đắm chìm trong mộng tưởng trong căn phòng tối om, bước ra ngoài ánh sáng rồi cùng nói cùng cười với người khác lại──
“Terakomari-sama, tiểu thư có khách ạ.”
Tôi giật mình ngoái đầu lại. Có một gia nhân làm việc trong dinh cơ đang đứng cạnh cánh cửa nát bấy.
“…… Khách? Ai cơ?”
Người gia nhân kia nhíu mày, trông có vẻ bối rối.
“Người đó tự xưng là thành viên trực tiếp dưới quyền Terakomari-sama, tên Chaostel Comte ạ.”
☆
Sau khi nhanh nhanh chóng chóng khoác quân phục lên người rồi đi ra ngoài, tôi liền thấy gã đàn ông trông hệt như cái cây khô đang chờ mình cùng biểu cảm nghiêm nghị. Khi hỏi hắn ta có việc gì, Chaostel liền ôm lấy mắt mà hét lên, trông cực kỳ xúc động.
“Ôi Đại tướng quân, cuối cùng cũng được gặp Ngài! Rốt cuộc từ hôm đó tới nay Ngài đã ở đâu đã làm gì vậy ạ?!”
Tôi đã lo lắng lắm đấy trời ơi── Trông Chaostel òa khóc mà nói liền một hơi như vậy, trong lòng tôi bỗng cảm thấy khó thở, như thể bị cảm giác tội lỗi vô bờ bến nhấn chìm. Giờ đây không còn có thể lấp liếm được nữa rồi. Tôi hít một hơi thật sâu, để rồi nhìn lại cái cây chết trước mặt.
“Xin lỗi nhé. Từ hôm đó ta đã luôn nhốt mình trong phòng.”
“Dạ?”
Đôi mắt Chaostel tự nhiên chỉ còn mỗi dấu chấm. Tôi tiếp lời, ráng không nhìn vào mắt hắn.
“Thích cười thì cứ cười đi. Ta đã sợ hãi Millicent đấy. Chân ta cứ run lẩy bẩy, ngay đến việc bước chân ra ngoài còn không làm nổi.”
“Mong Ngài bớt đùa.”
“Ai đùa ngươi, ta──”
“Thưa không, nhất định chỉ là đùa giỡn. Bởi lẽ, chẳng phải Đại tướng quân đang bước chân ra ngoài đây hay sao? Ngài đâu có nhốt mình trong phòng hay gì?”
Tôi cứng họng.
Trên mặt Chaostel vẫn là nụ cười ma mị khó lòng ưa nổi. Thế nhưng, thẳm sâu trong đôi mắt hắn, lại chẳng hề có chút thất vọng nào khi phản chiếu tôi.
“Thôi thì, tạm thời ta cứ để những chuyện vụn vặt này qua một bên. Ưu tiện hiện tại của chúng ta là phải xử lý những chuyện đang diễn ra trước.”
“Chuyện vụn vặt, ngươi…”
Đương lúc tôi còn đang bối rối, “Thưa Đại tướng quân!” Chaostel tiếp lời với vẻ cháy bỏng.
“Có lẽ Ngài đã nắm rõ mọi chuyện, nhưng kẻ khủng bố thô lỗ ngạo mạn kia đã làm loạn bữa tiệc do chính Hoàng đế chủ trì, để rồi bôi tro trát trấu vào khuôn mặt ngài. Quả là một hành động đáng khinh miệt không sao có thể tha thứ được. Cũng vì vậy mà chúng tôi đã đỏ mắt săn lùng lũ [Nghịch Nguyệt] này để xử chết kẻ thủ ác nọ. Tuy nhiên, tình hình có vẻ đang rơi vào bế tắc. Đơn vị Komari mà không có Đại tướng quân, thật chẳng khác nào con thuyền tro trấu mà thiếu đi thuyền trưởng cả.”
“Toàn tro với trấu không vậy?”
“Chính xác, chỉ toàn tro trấu thôi. Trong lúc không rõ tung tích Đại tướng quân mà vẫn không thể xử lý được kẻ khủng bố, chúng tôi không có lời bào chữa nào cả. Chính vì vậy mà dẫu cho vô cùng xấu hổ, tôi vẫn xin được hỏi── Liệu Ngài sẽ soi đường chỉ lối cho chúng tôi chứ?”
Một lần nữa, tôi cứng họng.
Cho dù hắn ta có nói thế, thì tôi cũng chẳng biết phải làm gì cả.
“Kẻ bé mọn tôi đây không tài nào hiểu được tại sao Đại tướng quân lại ẩn cư suốt hai tuần trời. Thế nhưng, việc Ngài chờ thời để tái xuất thế này chứng tỏ── cuối cùng đã tới lúc phản công phải không ạ? Mọi thành viên trong đơn vị, ai nấy cũng đều đã luôn chờ đợi thời khắc này cả.”
Chaostel búng ngón tay. Ngay lập tức, bầu không khí liền bùng nổ ma lực, để rồi chẳng mấy chốc một ma pháp trận liền trôi nổi trên nền cỏ trước cửa nhà. Đó chính là [cổng] được sử dụng trong ma pháp không gian【Chuyển Di】── mà không phải. Đó là【Triệu Hoán】. Chaostel đang sử dụng ma pháp này để triệu gọi ai đó.
“Đại tướng quân! Ngài không sao chứ ạ?!”
Tôi bị sốc. Không thể sai được, người vừa xuất hiện trong ma pháp trận, chính là người đã lấy thân mình che chắn cho tôi khi còn ở hội trường bữa tiệc, gã đầu chó── Bellius. Anh ta đang bám vào vai Mellaconcey, từng bước một tiến tới chỗ tôi.
“Bellius? N-Ngươi không sao chứ…?”
“Vâng. Thương tích cỡ này thì cũng chỉ như vết xước thôi ạ.”
“Nhưng mà ngươi mê man tới hai tuần trời còn gì…”
“Chuyện vặt vãnh thôi ạ. Có thể trở thành tấm khiên cho Đại tướng quân như vậy── thưa không, tôi tự cao quá. Với tài năng của Đại tướng quân thì nhận một hai đòn từ ả khủng bố đó cũng chỉ như hít thở mà thôi nhỉ. Cho tôi xin lỗi vì đã hành động nông nổi.”
“Giê! Chó chết ngu, lăn lóc ngoài đường khóc hu hẶC!!!”
Mellaconcey một lần nữa lại bị đấm văng đi. Có lẽ hành động ấy tạo áp lực lên mé sườn Bellius hay sao mà trông anh ta nhăn mặt lại vì đau đớn.
“… Nói chung, giờ là lúc để chúng ta phục thù. Kẻ hèn Bellius Innu Cerbero tôi đây xin được theo chân Đại tướng quân tới bất kỳ nơi nào. Xin Ngài hãy đưa ra chỉ thị.”
“Chaostel Comte tôi cũng xin được phép đi theo. Xin Ngài hãy giáng chiếc búa công lý xuống những kẻ xấc láo dám chĩa kiếm vào chúng ta.”
“GIÊ!!”
Cảm tưởng như có cả ngàn cây kim xuyên thủng lồng ngực tôi.
Quả nhiên những kẻ này vẫn lầm tưởng rằng tôi là kẻ mạnh.
“Này, các người.”
Tôi lần lượt quan sát từng người, rồi lên tiếng hỏi.
“Tại sao các người lại ngưỡng mộ ta?”
Nói xong tôi liền hối hận. Tôi vốn đã biết rõ câu trả lời rồi. “Bởi Đại tướng quân là người mạnh nhất” chứ còn gì nữa. Một giây, hai giây, rồi ba giây── tôi chờ đợi câu trả lời mà như một đứa tù nhân chờ bị gọi lên đoạn đầu đài. Khuôn mặt mấy tên cấp dưới của tôi đã thay lời muốn nói “Tại sao Ngài lại hỏi chuyện đương nhiên như vậy kìa?”.
Chaostel là người đầu tiên lên tiếng.
“Là bởi nhân cách Ngài trác việt vô cùng. Chúng tôi không thể tìm được ở đâu một tướng quân chăm lo cho cấp dưới được như Ngài cả. Mà quan trọng vẫn là thân thể chưa trưởng thành của Ngài trông đến là mê hoặc. E hèm, chung quy lại, là bởi Ngài dịu dàng vô cùng.”
Tiếp theo là Bellius.
“Tôi không chắc có nên giãi bày thẳng thừng ra hay không, vậy nên── là bởi tấm lòng của Ngài vô cùng bao la quảng đại. Xin hết.”
Cuối cùng là Mellaconcey.
“Rap được với tui chỉ có mình Đại tướng quân. Còn những kẻ khác chỉ rặt một đống phân. Nên tui sẽ theo hầu Đại tướng quân. Chỉ mình Ngài là hiểu tui nhất.”
Ôi──
Lồng ngực tôi ngày một ấm áp, nước mắt cứ thế tự nhiên trào ra.
Những kẻ này, những kẻ này đúng thực toàn là những tên tội phạm ngu ngốc đến vô phương cứu chữa, nhưng dù gì họ vẫn là những người cấp dưới đáng yêu sẵn sàng phục vụ một kẻ hèn nhát như tôi.
Liệu rằng trần đời còn điều gì hạnh phúc hơn nữa chăng?
“V-Vậy sao?” - Tôi cao giọng - “Vậy là sức mạnh của ta có thế nào cũng không quan trọng phải không?”
“Sức mạnh ạ…? Không, không quan trọng thế nào được kia.”
“Hở?”
Chaostel tiếp lời, chừng như chẳng hề nhận ra thái độ của tôi vừa thay đổi.
“Đã là Thất Hồng Thiên thì đương nhiên phải là kẻ mạnh rồi. Một kẻ yếu nhớt mà dám đứng lên chỉ đạo thì chúng tôi sẽ phiến loạn ngay.”
“………”
“Mà chuyện này thì Đại tướng quân việc gì phải lo lắng. Dù gì Ngài cũng là Thất Hồng Thiên mạnh nhất lịch sử kia mà! Chưa kể, Ngài còn chẳng có thái độ kiêu căng ngạo mạn thường thấy ở kẻ mạnh, mà lại sở hữu trái tim dịu dàng luôn quan tâm tới cấp dưới! Làm gì có kẻ nào lại không bị thu hút bởi những phẩm chất ấy kia chứ!!”
“………”
Thế này… là vậy hả? Tức là nãy giờ nói chuyện bọn này vốn đã coi tôi đương nhiên là kẻ mạnh nên mới không lấy ra làm lý do hả?
Quả nhiên giấu vẫn cứ phải giấu thôi ha. Thực lực (yếu như bún thiu) của tôi ấy.
“C-Các ngươi nói phải! Các người yêu quý ta là bởi ta vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng đúng ha! Vậy để đáp lại những kỳ vọng ấy, kẻ cấp trên là ta sẽ hoàn thành bổn phận của mình!”
ỒỒỒỒ!! Ba kẻ trước mặt tôi cao giọng gầm lên.
Cái bọn này đúng thực là đếch hiểu gì về mình hết.
Không hiểu── nhưng tôi biết, bọn họ hoàn toàn tin tưởng tôi. Tôi nhận ra rằng bọn họ không chỉ ngưỡng mộ tôi hoàn toàn vì sức mạnh, mà còn cả những yếu tố bên trong như phẩm cách hay thái độ nữa.
Đã là như vậy, thì tôi cũng phải đáp lại kỳ vọng từ bọn họ.
Nói gì thì nói, tôi đây cũng là một hiền giả kỳ tài, cũng như là cấp trên trực tiếp của bọn họ, đồng thời cũng là Thất Hồng Thiên Đại tướng quân mà nghe đến tên trẻ con đang khóc cũng nín bặt kia mà. Đời nào có chuyện tôi đi ngồi yên một chỗ mãi thế này chứ.
Vì vậy mà tôi liền quay gót, cảm tưởng như mình là một chiến binh quả cảm chuẩn bị xông pha nơi chiến trường (mà tôi định làm như vậy thật), để rồi tuyên bố thật dõng dạc.
“── Cảm ơn nhiều. Nhờ có các người mà ta đã tỉnh ngộ rồi. Giờ ta sẽ đi giải quyết mọi chuyện với tên khủng bố đã gây náo loạn lần này.”
“Nói vậy là, Ngài đã biết được vị trí kẻ địch rồi sao?”
“Phải.” - Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu một cái - “Tuy nhiên, lần này không ai được phép đi cùng ta.”
“Không thể nào!” “Tại sao lại như vậy, thưa Đại tướng quân?!”
Phía sau lưng tôi toàn những âm thanh bất mãn.
Nếu được thì tôi cũng muốn dẫn cấp dưới theo lắm chứ. Chỉ cần làm mỗi việc chỉ thị bọn họ “Đánh bại tên khủng bố đi” rồi là xong, nhàn nhã biết bao nhiêu.
Thế nhưng, đây là vấn đề của riêng tôi.
Để vứt bỏ lối sống của một hikikomori mà tiến tới một cuộc sống mới, tôi buộc phải giải quyết chuyện này một mình, cho dù Millicent không đe dọa tôi đi chăng nữa.
Tôi ngoái lại nhìn ba người cấp dưới, thể hiện thái độ ngạo mạn nhất có thể.
“Thứ lỗi, nhưng lần này là trận chiến của riêng ta. Cứ ngồi chờ tại Thất Hồng Phủ mà cầu nguyện cho Đại tướng quân này chiến thắng đi. Riêng việc ấy thôi là đã mang lại cho ta biết bao dũng khí rồi đấy.”
Danh sách chương