Dạo gần đây, tôi hay tâm niệm “Hình như mình sắp chết tới nơi rồi”.

Ừ thì công nhận là có nhiều trường hợp tôi cảm tưởng như mình sắp chết mỗi lần tìm cách đối phó với hội cấp dưới rồi, cơ mà vậy giống chết vì stress hay lao lực nhiều hơn là chết kiểu vật lý.

Trong một tháng nay, tôi đã phải làm việc quần quật mà hầu như không có lấy một ngày nghỉ ngơi.

Vạn sự khởi đầu từ cái bài báo hôm nọ. Sau khi sát ý tàn bạo của tôi (vốn là do bị chém bay nóc nhà) lan rộng khắp Lục Quốc, một cơ số các Đại tướng quân nước khác bắt đầu hăm hở tuyên chiến với tôi.

Đầu tiên, chừng năm ngày sau trận quyết đấu, Vương quốc Lapelico đã lên tiếng đòi tái đấu. Trung tướng Hades Molekikki (người tinh tinh) bên đó nghe ra đòi xử tôi dữ lắm, thế ra tung ra một đợt tấn công kinh dị bằng mấy lần lần trước. Đến giai đoạn chung cuộc, gã còn thân chinh xâm nhập vào đại bản doanh bên tôi, rồi phun cái [sỏi] trong miệng ra sượt qua má tôi. May mắn làm sao Mellaconcey xuất hiện xử lý kịp thời, chứ không khéo tôi chết ngắc mất tiêu rồi.

Dù sao thì, sau trận đó vẫn còn liên miên nhiều trận khác.

Vừa đánh xong Lapelico thì hôm sau nước Cộng hòa Gerra-Arca đã tuyên chiến, rồi tiếp hôm sau lại tới Liên bang Bạch Cực, tiếp tục lại tới lượt Thiên Chiếu Lạc Địa── trận chiến nào cũng khốc liệt tới độ tôi có cảm giác như sắp chết tới nơi, ấy thế mà lần nào cũng phân thắng bại trong khi tôi không bị dính đòn nào. Nói cách khác là một chuỗi toàn thắng đầy kỳ tích.

Và cũng vì thế mà một mối lo mới đã được sinh ra.

Nghe tin chuỗi liên thắng của Đơn vị 7, Đế quốc Mulnite vỡ òa trong không khí lễ hội, cả về mặt chính trị lẫn dư luận. Theo lời Vill, cái tên tôi thường xuyên được nhắc tới tại Cung điện, và chỉ cần lật qua vài trang báo là kiểu gì cũng thấy mặt tôi ở trên đó. Chưa kể, tên tôi không chỉ được nhắc tới ở mục quân sự, mà còn có nội dung điều tra về thông tin cá nhân của tôi nữa, nghe đúng thật là khó đỡ. Trước giờ tôi đã làm gì, món ăn ưa thích của tôi, ngày nghỉ tôi đã đi đâu── nói chung thanh đo căng thẳng tinh thần trong tôi đã vượt giá trị ngưỡng từ lâu rồi.

Tuy vậy, vẫn còn đó những nhân tố ngoài lề góp phần đẩy tinh thần của tôi ra sát mép vực.

Tiệc tùng chẳng hạn. Đám cấp dưới của tôi lâu lâu cao hứng lên lại tổ chức tiệc mừng linh đình chẳng biết để làm gì. Tính ra thì trong một tháng vừa qua bọn họ đã tổ chức tới 12 buổi luôn rồi. Mỗi lần như thế là tôi lại cảm thấy như bụng mình vừa bị khoét mất một lỗ. Chuyện đó cũng là đương nhiên, tôi kém giao tiếp đến độ này thì sao đú đởn được với dân vận động chân tay bọn họ. Chưa kể tôi mà thả lỏng người ta một tí thôi là lộ tẩy liền, thế là lần nào cũng phải ăn tiệc với tâm trạng căng như dây đàn. Chơi bingo hay thi bắn rap thì không sao, chứ mà đã đến hội thi chém giết thì tôi toàn phải lấy cớ đi nhà nhỏ để mà chuồn.

Không chỉ có vậy đâu nhé.

Để ngăn chặn mọi mầm mống phiến loạn, tôi buộc phải giữ cho tinh thần đám cấp dưới luôn được vui tươi nhộn nhịp. Chính vì vậy mà lâu lâu tôi lại nướng bánh kẹo rồi phân phát cho các anh em, coi như là để cảm ơn vì đã luôn làm việc chăm chỉ. Tưởng đâu cũng chỉ là làm cho có, ấy thế mà lại có tác dụng không tưởng. Những kẻ được tôi cho bánh luôn nghẹn ngào gầm lên “Không ngờ Ngài lại mang bánh tặng chúng ta như vậy, ôi Đại tướng quân thật tốt bụng làm sao!!” cùng hàng nước mắt lăn dài trên má… May quá, không uổng công cố gắng.

Nói gì thì nói, tôi đã chiếm được cảm tình của cấp dưới tại các lĩnh vực khác ngoài chiến tranh. Thế nhưng, càng gần gũi với bọn họ thì lại càng nhiều vấn đề khác phát sinh.

Sau khi đã thân cận hơn với người sếp tốt bụng là tôi đây, mấy ông cấp dưới càng ngày càng hay ghé qua phòng làm việc của tôi rồi tán phét đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi. Ban đầu chỉ là chuyện sở thích rồi đồ ăn ưa thích này nọ thôi, nhưng càng về sau chủ đề lại càng quay ngoắt sang mấy chuyện như “Thực ra đường thăng tiến của em gập ghềnh lắm” hay “Sáng ra em không sao dậy sớm được, chẳng biết làm sao nữa” hay “Gần đây ma lực trong tôi bị đình trệ” hay “Cho em trao đổi với Ngài chuyện tình duyên được không”, nói chung là thành ba cái chuyện thổ lộ nội tâm phức tạp mất tiêu luôn rồi. Đây có phải chỗ thảo luận chuyện nhân sinh đâu hả── tôi cũng muốn nói như vậy lắm, nhưng có là tôi thì cũng chẳng thể từ chối cấp dưới như vậy được, thế là tôi buộc phải vừa hoàn thành giấy tờ vừa trò chuyện trao đổi với từng người một. Tôi đã đưa ra những lời khuyên xác đáng (nghĩ mãi mới ra) cho những thành viên cấp dưới (nhưng hơn tuổi) mình dựa trên kinh nghiệm sống dồi dào (tức là không có mấy). Cũng vì vậy mà tôi sợ rằng chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tới nạt nộ mình mà thôi, ấy thế mà chẳng hiểu sao ai cũng đánh giá cao tôi hết. Mọi ngày như một, trước cửa phòng làm việc của tôi sẽ luôn có một hàng dài đứng xếp hàng, đến độ các Thất Hồng Thiên khác còn cười nói “Gandesblood-dono đúng là kỳ lạ quá nhỉ.”

Đây là nguyên nhân chính khiến tôi chẳng hề có thêm nổi một ngày nghỉ.

Cho phép tôi được nói thẳng.

“── Làm cái đếch gì cơ hả đồ ngốc!!”

RẦM!, tôi đập bàn, rồi bật dậy khỏi ghế. Vill nãy giờ đứng cạnh tôi cũng quay sang nhìn đầu khó hiểu.

“Có chuyện gì vậy ạ? Buổi ký tặng sắp sửa bắt đầu rồi đó thưa tiểu thư.”

“Ba cái chuyện ký ký tặng tặng này đã là quá lắm rồi! Có nhìn kiểu gì đi nữa thì đây cũng có phải công việc của tướng quân quái đâu! Coi các Thất Hồng Thiên khác đi, chẳng ai lại đi làm trò này hết!!”

Tại hội trường lớn nằm phía trong Cung điện Mulnite.

Như mọi khi, tôi bị nhỏ hầu biến thái bắt cóc, rồi trong khi còn chưa kịp hiểu mô tê chuyện gì thì trang phục trên người đã đổi thành quân phục, xong bị đặt ngồi lên một cái ghế trông rõ là sang chảnh hào nhoáng. Bừng bừng lửa giận, tôi lập tức hỏi tại sao lại làm như thế, thì nhỏ hầu biến thái lập tức đáp lại “Một lúc nữa Komari-sama sẽ phải tham gia một buổi ký tặng ạ.”

Bị nhỏ kéo ra ngoài chiến trường thì tôi còn hiểu (thực ra là không muốn hiểu đâu, má), thế nhưng cớ gì tôi lại phải đi bắt chước đám thần tượng thế này? Bởi tôi là thiếu nữ xinh đẹp cả trăm triệu năm mới có một sao?

“Chỉ là vấn đề cung cầu thôi ạ. Các Thất Hồng Thiên khác phần đa là những kẻ vai u thịt bắp, còn không thì là ông chú trung niên, chứ còn Komari-sama lại là mỹ thiếu nữ khả ái tựa thiên thần. Nguồn cầu đang gia tăng không giới hạn luôn đấy ạ.”

“Nói thì nói thế chứ, ta vẫn còn nhiều việc khác phải làm mà. Marco nhờ ta gợi ý một cuốn sách giáo khoa về ma pháp nên giờ ta phải tìm liền này; Theresa hỏi ta công thức nướng bánh nên giờ ta phải viết ra ngay kẻo quên; Danilo thì sắp phải phát biểu trong đám cưới của bạn thân nên giờ ta phải soạn văn mẫu cho hắn; mà ta còn chưa nghĩ ra cách gì để Roland với vợ hắn hòa giải với nhau được nữa kìa. Chưa kể còn Pecole…”

“Tiểu thư đang tự ý làm thêm giờ vô ích kìa. Thật tuyệt vời làm sao.”

“Tuyệt chỗ nào?! Cho ta một ngày nghỉ coi!”

“Xin tiểu thư hãy an tâm. Trên giấy tờ thì hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ đấy ạ.”

“Bóc lột sức lao động trắng trợn!!”

“Nào, khách hàng của chúng ta chuẩn bị bước vào rồi đấy ạ.”

“Ơ, chờ, chờ đã…!”

Trước khi tôi kịp lên tiếng phê phán sự bất công này, cánh cửa dẫn tới hội trường lớn đã mở ra và một loạt các Ma Cà Rồng liền kéo đuôi nhau bước vào. Giời đất ạ, chẳng còn cách nào khác, tập trung vào buổi ký tặng thôi!── mặc dù tôi đã quyết tâm làm thế, trống ngực tôi vẫn không ngừng đập thình thịch. Chết cha rồi, căng thẳng quá, mửa mất. Mà nghĩ lại, tôi cứ tưởng sẽ chỉ toàn con gái tầm tuổi tôi đến thôi cơ, hóa ra lại nhiều khách nam đến không ngờ. Hơi bị rén rồi đấy.

“Đ-Đại tướng quân hàng thật giá thật kìa!” “Nhìn hào quang đã thấy khác người rồi!” “Quả không hổ danh Thất Hồng Thiên trẻ tuổi mà tàn bạo nhất!” “Cơ mà trông Ngài nhỏ hơn tôi tưởng.” “Phải thế mới hay chứ!”

Nương theo hướng dẫn của nhân viên, các fan(?) dần tiến lại gần chỗ tôi… Hình như có ai vừa bảo tôi nhỏ người thì phải, hơi bị tổn thương đó nha. Trông thế này chứ tôi vẫn uống sữa đều đều hằng ngày luôn đó. Mà không, chuyện đó quan trọng gì. Giờ là lúc phải chuyển sang mode Đại tướng quân rồi.

“T-Thưa, em tên là Rachna ạ! Em là fan của Đại tướng quân ạ! N-Ngài có thể ký vào đây không ạ?!”

Vị khách đầu tiên là một cậu bé với khuôn mặt đỏ lừ. Trông thằng bé căng thẳng tới độ như sắp bùng nổ tới nơi rồi ấy. Ừ thì dù gì tôi cũng là Thất Hồng Thiên kìa mà, nên nếu chỉ nhìn chức tước thôi thì tỏ ra sợ hãi âu cũng là lẽ hiển nhiên. Nếu đối phương là một cậu bé như thế này thì tôi vẫn có thể xử lý tốt.

Nhận tấm giấy màu từ tay cậu bé, tôi viết loẹt xoẹt chữ ký của mình trông rõ điệu nghệ. Chuyện, tôi đã luyện tập hằng ngày kia mà, để một ngày nào đó khi ra mắt công chúng dưới tư cách tác giả sẽ không bị bỡ ngỡ. Tôi định bụng cứ thể trả lại tấm giấy màu thôi, nhưng rồi lại chợt nhận ra. Chẳng phải như vậy sẽ tạo cảm giác thiếu thân thiện, để rồi gây ấn tượng xấu hay sao?── Và thế là, tôi nở một nụ cười thật tươi tắn mà chêm vào.

“Cảm ơn Rachna-kun nhé. Trận chiến sắp tới, ta sẽ cố gắng hết mình vì em.”

“?!!!”

Vừa nhận lấy tấm giấy màu, thằng bé há hốc mồm cơ hồ muốn nói điều gì đó.

Ơ kìa, mặt đã đỏ rồi giờ còn lan sang tai nữa hả? Có sao không đấy em?

“Sao vậy Rachna-kun? Bộ em bị sốt hả?”

“A, d-dạ── Cảm ơn ngài rất nhiều!! Em xin phép ạ!!!”

Coi thằng bé ba chân bốn cẳng bỏ chạy, trong lòng tôi chợt nảy sinh cảm giác bất an. Khuôn mặt Vill lại trông sao mà đắng nghét, lên tiếng với tôi.

“Komari-sama, xin tiểu thư hạn chế trêu đùa fan như vậy đi ạ.”

“Trêu đùa? Bộ ta vừa làm cái gì không được phép hả?”

Đoạn, biểu cảm của Vill méo xệch đi hệt như muốn nói “Người này không nhận ra thật hả──” nhưng rồi cũng lập tức trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu mà nói: “Dù sao thì, xin hãy hạn chế tiếp xúc trực tiếp với fan ạ── Xin mời người tiếp theo.”

Sau đó, tôi bị ép phải ký tên liên tục đến triền miên bất tận. Chẳng thấy vui thú nổi miếng nào. Nếu là buổi ký tặng ra mắt dưới tư cách nhà văn mới thì không sao, chứ còn ký tặng dưới tư cách một tướng quân quản lý cái lũ man rợ thế này thì thôi cho xin.

Ấy thế mà khách hàng ai nấy cũng đều nở nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt. Phần đa mọi người đều nói những lời như “Em sẽ ủng hộ Ngài!”, “Mong Ngài hãy tiếp tục cố gắng” với vẻ chân thành hiện rõ. Cũng có những người nói mấy lời vô nghĩa như là “Hãy làm súp miso cho tôi hằng sáng nhé” hay “Hằng đêm hãy uống súp miso từ tôi nhé”, thế nhưng nhờ trời mà bầu không khí tại nơi này vẫn thật an bình.

“Thưa Đại tướng quân, sau chuyện này Ngài có thể cùng tại hạ giao cẶCẶC?!!”

Tầm về cuối chẳng hiểu sao lại có vụ Vill siết cổ khách hàng đến chết, nhưng đại khái có thể nói buổi ký tặng đã kết thúc trong yên bình.

Đến lúc chúng tôi xong việc thì trời đã rám ánh chiều tà.

Sau khi xác nhận vị khách cuối cùng đã rời khỏi hội trường, tôi liền nhoài người lên mặt bàn.

“Hông muốn làm nữa đâu, mệt chết mất, muốn về cơ.”

“Komari-sama đã vất vả rồi. Hôm nay không còn việc gì nữa, ta về thôi. Mình cùng vào bồn tắm rồi cọ rửa chỗ này chỗ nọ cho nhau nhé.”

“Ừm……………… ỪM CÁI CHẾT TIỆT GÌ?!! NHẦM MẤT TIÊU!!”

Không sao mà cẩu thả hay lơ đễnh trước mặt con nhỏ này được. Nhân tiện, từ hôm quyết đấu với Johann trở đi, tôi chưa từng vào bồn tắm chung với con nhỏ này lần nào nữa. Hệt như tôi đã đoán trước, ngay ngày hôm sau nhỏ cũng điềm nhiên xâm nhập vào bồn tắm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thế là tôi nạt lại thế này: “Ngươi mà quấy rối ta lắm quá là ta xít ngươi ra đấy!” Vừa nói xong thì mặt nhỏ trông tuyệt vọng đến cực cùng rồi cuối cùng cũng rút lui. Mặc dù không hiểu gì lắm nhưng chừng như chiêu này hiệu quả ra trò. “Lần tới nhỏ có làm gì mình thì lại giở trò này ra thôi”── vừa lúc đang nghĩ vậy thì chợt, một giọng nói quen tai chạm tới chỗ tôi.

“── Komari, chăm chỉ ghê ha con.”

“Cha?”

Nhìn ra mới thấy, đó là một ma Cà Rồng cao lớn khoác lên mình chiếc áo choàng đen kịt.

“Sao cha lại ở đây? Còn công việc thì sao?”

“Cha vừa làm việc về đây. Vừa nói chuyện với Hoàng đế Điện hạ một chút ấy mà── Quan trọng hơn,” - đương nói, cha tôi mỉm cười - “Buổi ký tặng có vẻ thành công quá nhỉ. Xem ra có gọi là Cơn sốt Komarin cũng chẳng phải nói quá. Cứ thế này có khi con sẽ nhắm được tới ngôi Hoàng đế luôn đấy.”

Nghĩ lại thì đúng là có chuyện ấy thật.

“Thôi mà cha, con đâu có định lên làm Hoàng đế…”

“Thì thôi, giờ con không muốn thế cũng được, nhưng ai biết tương lai ra sao. Chưa kể, điện hạ cũng đánh giá cao Komari lắm đấy.”

“Hả, cái bà hòa── điện hạ ấy ạ?”

“Đúng đấy. Dạo gần đây nổi lên bọn khủng bố gì mà [Nghịch Nguyệt] đó còn gì. Có một Thất Hồng Thiên ưu tú như con ở lại là thừa sức áp đảo bọn chúng rồi.”

“Nhưng mà con nào có mạnh mẽ gì…”

“Chuyện đó đâu quan trọng. Tại vì Komari──” - Nói đến đây, chợt cha tôi ngưng lại - “── Mà không, coi như cha chưa nói gì nhé. Quan trọng hơn, Komari này, ‘bà hoàng biến thái’ có gửi thiệp mời cho con đấy.”

Cha tôi lấy ra một thứ gì như phong thư ra khỏi túi áo ngực. Tự nhiên có cảm giác ơn ớn.

“Là thiệp mời dự tiệc đấy. Mời đích danh Komari luôn nhé.”



Đi tiệc nhậu được nhận tiền làm thêm giờ hem? Hở? Không á? Một đồng cũng không? Tất nhiên là sẽ có ngày nghỉ bù chứ nhỉ? Cũng không có luôn? Ra là thế, hiểu vấn đề luôn────────── CON MẸ NÓ!!

Và dù có gào thét như vậy trong tâm thì cũng chẳng có gì thay đổi hết ráo.

Ngay ngày hôm sau buổi ký tặng, hiện giờ chúng tôi đang có mặt tại [Phòng tán thưởng] trong Cung điện Mulnite.

Bữa tiệc này được chính Hoàng đế chủ trì, và chính tay bà ấy đã mời tôi đến dự. Vô vàn những sơn hào hải vị được đặt lên trên mặt bàn nối dài khắp hội trường rộng lớn. Các quý tộc Đế quốc Mulnite vừa chuyện trò vui vẻ vừa gắp thịt đặt lên đĩa của mình.

Tuy vậy, những gì tôi làm chỉ là đứng thui lủi tại một góc hội trường.

Phía cánh hữu là nhỏ hầu biến thái Vill.

Phía cánh tả là con quỷ sát nhân đầu chó Bellius Innu Cerbero.

Tạm không nói đến Vill, thì duyên do Bellius ở đây chính là bởi Hoàng đế Điện hạ đã yêu cầu tôi đưa theo hai người cấp dưới tới dự tiệc cùng. Suy nghĩ bình thường thì tôi nên đưa theo người mang quân hàm cao nhất đơn vị là Mellaconcey, cơ mà cái tên đó lại hơi “cá tính” một tẹo nên thôi, không nên. Sau khi xem xét kỹ lưỡng một chút, cuối cùng Bellius cũng được lựa chọn nhờ phương pháp loại trừ. Tên này thì cũng là tội phạm giết người thôi, mà thây kệ.

Nói chung là, mặc dù đã ăn diện lộng lẫy (hay đúng hơn là bị bắt ăn diện lộng lẫy) mà tới hội trường bữa tiệc, thế mà tất cả những gì tôi có thể làm lại là giữ hai tên cấp dưới ở sát bên mình như Phi Xa Giác rồi đứng bên tường nhấm nháp sữa tươi. Tại sao tôi phải làm vậy ư? Tất nhiên là bởi tôi dở giao tiếp chứ còn gì nữa.

“── Thưa Đại tướng quân, chúng ta làm gì đây ạ?”

Bellius cũng ra chiều khó xử. Sau khi uống cạn sữa trong ly, tôi trông sang gã đầu chó đứng bên cạnh mình.



“Ngươi cũng không biết phải làm gì ở những chỗ thế này hở?”

“…… Vâng, nói thật lòng thì tôi không biết phải làm gì cả. Trước giờ tôi sống chưa bao giờ có quan hệ gì với tầng lớp thượng lưu.”

Giờ nghĩ lại thì trong sơ yếu lý lịch có ghi ổng xuất thân từ tầng lớp cấp thấp thì phải.

Bellius tặc lưỡi, chừng như đang khó chịu: “… Quý tộc là cái bọn chỉ biết suy nghĩ cho mình, chứ còn tầng lớp thấp chúng tôi thì chúng lại coi như cỏ rác── À không, Đại tướng quân lại là trường hợp đặc biệt ạ.”

Hiểu rồi, coi ra người này cũng đã phải chịu nhiều biến cố…

“Không việc gì phải lo. Giả như có kẻ nào dám ám hại ngươi thì ta sẽ đuổi cổ kẻ đó liền. Nói gì thì nói, ta đây cũng thuộc danh gia vọng tộc, đứng thứ đầu thứ hai Đế quốc này kia mà. Chỉ cần giơ cái tên Gandesblood ra thôi là mấy tên quý tộc hạng ba đã phải co giò bỏ chạy rồi.”

“Thưa không, phải làm phiền tới Ngài như vậy thì…”

“Ai cần ngươi khách sáo, ta đây là cấp trên cơ mà── Lại nói, cũng không cần khách sáo về thành tích của ngươi luôn. Thời khắc này mà có thể đứng tại nơi đây âu cũng là nhờ nỗ lực của bản thân ngươi cả. Tham gia Quân đội Đế quốc, cống hiến hết mình dưới tư cách thành viên Đơn vị 7, để rồi được tham gia bữa tiệc do Hoàng đế chủ trì── không phải Ma Cà Rồng nào cũng được như vậy đâu nhé, nên cảm thấy tự hào hơn đi.”

“Đ-Đại tướng quân…”

Bellius nhìn tôi, trông biết ơn ra mặt… mà hình như tôi hơi ra vẻ quá rồi, xin lỗi nhá.

“Mà thôi, trong khi còn chưa quen thì cứ yên lặng ăn uống cái đã. Cứ chờ thêm chút nữa rồi ắt sẽ có người tới bắt chuyện thôi. Hay ngươi muốn trò chuyện với ta một chút chứ?”

“Vậy em xin phép ăn nói tục tĩu một chút ạ. Điểm yếu của Komari-sama nằm ở đâu vậy ạ? Của em nằm ở dưới rố──”

“Ngươi thì im cái miệng vào! Không thấy xung quanh còn bao nhiêu ngươi à?!”

“Vậy em xin dành những lời này cho tới khi chỉ còn hai ta…”

“Đếch cần! Để ta nói chuyện với Bellius!”

Tôi liền quay lưng về phía nhỏ hầu biến thái để đối mặt với Bellius. Nào, cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ, để người khác nhìn vào không nghĩ “Bộ nhỏ kia có mỗi mình vậy hả?” thôi. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như mình có thể nói chuyện đàng hoàng được với gã này. Chắc tại hắn là chó, kiểu thú cưng ấy.

“…… Nói chuyện, tức là nói chuyện gì ạ?”

“Chuyện gì mà chẳng được. Như thời tiết ngày mai này, sở thích này, món bánh ưa thích này.”

“Vậy cho phép tôi hỏi, Ngài nghĩ sao về cán cân quyền lực giữa Lục Quốc hiện tại ạ?”

“C-Cán cân quyền lực?”

“Đặc biệt là về nước Cộng hòa Gerra-Arca hiện đang trên đà phấn tấn, tôi muốn được nghe ý kiến của Ngài.”

“À, à… Gerra-Arca nhỉ. Ta nghe bảo món tôm chiên bên đó ngon lắm á.”

“Thưa không, ý tôi không phải như thế…”

Chừng như Bellius còn định nói gì thêm, nhưng đúng lúc ấy, một giọng nữ cao vút chợt vang lên.

“Ái chà chà, Komari xinh đẹp kiều diễm của trẫm đây mà! Khanh thấy bữa tiệc này vui chứ?”

Một dự cảm xấu hiện ra, thế nhưng tôi vẫn buộc phải ngoái lại nhìn. Hệt như dự cảm, đó là một thiếu nữ xinh đẹp vô tiền khoáng hậu với mái tóc màu ánh trăng và đôi mắt tạo ấn tượng khó lòng phai mờ. Y phục của người đó quá đỗi rực rỡ xa hoa, và hai trái dưa hấu bung ra khỏi bộ y phục ấy trông cũng “rực rỡ xa hoa” không kém. Ấy thế mà lại chẳng hề cao hơn tôi là bao nhiêu, quả tình là hiếm có.

Đây chính là kẻ đầu sỏ đã lén lút cưỡng hôn tôi, đồng thời cũng chính là bà hoàng biến thái trị vì Đế quốc Mulnite này.

Vill và Bellius ngay lập tức quỳ xuống vì kính sợ. Thấy thế tôi phát hoảng, định bụng cũng quỳ theo, thế mà chẳng hiểu sao bà hoàng biến thái kia lại nắm chặt hai vai mà ngăn tôi lại.

“Khỏi khỏi, hôm nay coi như miễn lễ tất đi. Chưa kể, Komari còn thân với trẫm mà. Dăm ba cái thủ tục lễ nghi rườm rà bỏ tất đi cũng chẳng vấn đề gì đâu.”

“V-Vậy luôn hả?”

“Đúng đấy. Hì hì, mà khanh cứ gọi trẫm là [Len-chan] đi mà, có làm sao đâu.”

Gần quá. Gần quá rồi đó Len-chan hỡi. Với cả đừng có sờ soạng vai tôi nữa giùm cái, nổi hết cả da gà da vịt lên rồi này.

Tôi ngó đông ngó tây tìm kiếm người giúp đỡ. Bellius thì im lặng như một chú chó trung kiên. Vill thì đang run hết cả người, trông mặt rõ hãi hùng… mà khoan, làm sao lại thế? Chẳng lẽ nhỏ ghen?

“Tiện đây trẫm hỏi, Komari à. Công việc Thất Hồng Thiên thế nào rồi?”

“Thế nào thì, cũng khó nói lắm.”

“Mà trẫm cũng chẳng cần phải hỏi nhiều. Vừa mới nhậm chức được không lâu, khanh đã đả bại bốn đất nước ngoại trừ Yêu Tiên Hương. Quả là một bước xúc tiến ngoạn mục. Trẫm chưa từng thấy Thất Hồng Thiên nào làm được như khanh đâu đấy.”

Còn tôi nhìn ngang dọc thế nào cũng thấy toàn ăn may không.

“Bữa tiệc hôm nay, trẫm mời khanh tới cốt là để khen thưởng thành tích mà khanh đã đạt được đấy. Nào nào, cứ ăn uống thả ga đi. Hay để trẫm lấy hộ? Rau củ hè trộn huyết tố, thịt cá sấu luộc trong huyết dịch, nước ép máu nguyên chất trăm phần tră── à mà khanh không ăn uống được máu nhỉ. Vậy ta ra bàn đằng kia thôi, nhiều món không dùng tới máu lắm. Nào nào nào.”

Hoàng đế ôm lấy tay tôi không một thoáng do dự, rồi kéo tôi đi như một con ngựa. Cắt ngang qua hàng hàng các quý tộc đương đàm tiếu, chúng tôi đi tới bàn đặt tại phía đối diện. Đã lâu rồi không nói chuyện, nhưng xem ra con người này vẫn lập dị như xưa. Thẳng thắn mà nói thì tôi không giỏi đối phó với loại người như thế này. Mà lại nghĩ, bự thật. Suốt từ nãy tới giờ ngực bả cứ ôm chặt lấy tay tôi không rời. Làm sao mà nó to thế? Bình thường bả hay ăn gì vậy? Mà rõ là máu chứ còn gì nữa con mẹ nó.

“── Hì hì hì, nói thật với khanh, trẫm giờ đã thấy an tâm đôi chút rồi.”

Tay không ngừng thêm xúc xích vào đĩa, Hoàng đế hạ giọng nói.

“Khanh đã nhốt mình trong phòng suốt ba năm nay rồi. Trẫm vốn tưởng trường hợp như khanh sẽ khó mà tái hòa nhập cộng đồng cho được. Thế nhưng, chừng như ván cược này cha khanh đã chiến thắng rồi.”

“Cược?”

“Ừm. trẫm và cậu ta đã cược xem khanh có bước chân ra ngoài nếu ép khanh trở thành Thất Hồng Thiên hay không. Bình thường thì khó mà cưỡng ép một hikikomori ra khỏi phòng được phải chứ? Nào khóc lóc này, nào làm loạn này, bất hiếu nữa thì còn đánh cả cha cả mẹ kia… Thế nhưng, khanh lại không hề như vậy.”

Phải, có khóc lóc hay làm loạn cũng hoàn vô nghĩa. Tôi vốn đã có dấu ấn khế ước in trên bụng từ lúc nào mất rồi. Tôi mà dám bỏ đi bổn phận của một Thất Hồng Thiên thì sẽ bị nổ bùm một cái rồi chết, đúng là thứ khế ước tệ hại. Và kẻ đã ban cho tôi dấu ấn này── không ai khác, chính là thiếu nữ đang đứng trước mặt tôi đây.

“Khanh có thù ghét trẫm vì đã tự ý ký khế ước không? Mà, đấy là do cha khanh nhờ trẫm làm mà. Mấy trăm triệu thế trẫm làm sao từ chối cho nổi đây.”

Hóa ra còn có giao dịch ngầm kiểu vậy nữa hả?! Rõ ràng là tham nhũng luôn rồi còn gì!!

Trong khi tôi hẵng còn ôm mối lo về cái giao dịch ngầm mình chưa từng nghe tới, biểu cảm của Hoàng đế chợt giãn ra.

“Chà, xem ra khanh không oán hận gì trẫm rồi. Đôi mắt Komari màu đỏ hồng, trông hệt như sắc màu khắc hoàng hôn tại Mulnite vậy. Xem chừng khanh đang tận hưởng cuộc sống hiện tại lắm nhỉ.”

“Ơ…”

Thốt nhiên, Hoàng đế nhẹ nhàng vươn tay ra, rồi chẳng hiểu sao lại đặt lên chỗ dưới bụng tôi. Chưa kể bả còn nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đó qua lớp quần áo nữa.

“Giờ đây cơ thể này không chỉ còn thuộc về mình Komari nữa đâu. Khanh hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?”

Hiểu chết liền. Tin tôi tố cáo bà không?

“Bên cạnh khanh giờ đây đã có vô vàn những người cấp dưới đáng tin cậy rồi. Mà không── không chỉ cấp dưới. Những Komarist sinh sống tại Đế quốc này, rồi cả những kẻ tham dự bữa tiệc này nữa, tất cả đều háo hức muốn được trao đổi đôi lời với khanh cả. Do trẫm là chủ tọa mà còn chưa tiếp cận khanh, nên bọn họ mới giữ ý đấy.”

Chờ chút cái coi. Đầu tiên Komarist là cái gì? Nghe qua cái tên đã thấy điềm chẳng lành rồi.

Mà không không, quan trọng hơn──

“Tôi, không còn một mình nữa ư?”

“Chính xác. Vốn dĩ thì khanh chưa từng thật sự cô đơn── thế nhưng, hiện tại khanh đã nhận được sự ủng hộ từ vô số người. Giờ đây khanh không còn phải e ngại điều gì nữa đâu. Đây, aaaa nào.”

Miệng cắn lấy miếng xúc xích bà hoàng đưa ra, trong lòng tôi không khỏi bối rối.

Sau khi nuốt miếng thịt cái ực, tôi liền hỏi: “… Tại sao bà lại quan tâm tôi đến thế?”

Câu hỏi ấy nhất thời khiến Hoàng đế ngưng tay lại.

“Ahaha, khanh thắc mắc điều ấy âu cũng là dễ hiểu. Được thôi, để trẫm cho khanh hay một sự thật động trời. Duyên do khiến trẫm để mắt tới khanh── là bởi, khanh là con gái người tình cũ của trẫm.”

Tôi há hốc miệng. Thế nhưng Hoàng đế đột nhiên phát hoảng, liên tục lắc đầu.

“À không không phải, ‘người tình’ ở đây không phải cha khanh đâu đó nhé!”

“Nói vậy tức là…”

“Xưa kia, trẫm cùng mẫu thân của khanh đã vô cùng thân thiết, đến độ cùng nhau hẹn ước về một tương lai bên nhau trọn đời.”

“……….”

Chả hiểu gì sất? Cơ mà má làm gì vậy hả má ơi?

“Đắng lòng thay, cái tên Armand ngu học ấy── trẫm đang nói về cha khanh hiện tại đấy nhé, đã nẫng tay trên, cướp lấy nàng khỏi vòng tay ta. Ôi Yulinne, sao nàng lại bạc nghĩa đến thế. Đã có ta rồi còn đi đu đưa với tên đàn ông khác, để rồi sau rốt lại bị hắn cướp đi cả thể xác lẫn tâm hồn.”

Chết rồi sống động quá không muốn nghe nữa đâu.

“Nói gì thì nói── trông Komari khiến trẫm hoài niệm về Yulinne đến lạ. Đợi khi trưởng thành, ắt hẳn khanh cũng sẽ xinh đẹp vô cùng, hệt như nàng ấy vậy. Ôi thật đáng mong chờ làm sao.”

Bà hoàng biến thái liền xoa mông tôi đầy biến thái.

Quả nhiên so về độ biến thái thì nhỏ hầu kia không có cửa với mụ này.

Thấy tôi co rúm người vì sợ hãi, Hoàng đế bất ngờ buông tay tôi ra, cười nói “Trẫm đùa thôi.”

“Đối phương không đồng tình thì trẫm cũng không thích ‘ra tay’ đâu. Vụ hôn hít hôm trước cũng là xạo cả đấy. Trẫm chẳng làm gì lúc khanh ngủ hết cả. Còn nhiều cách khác để lập khế ước mà.”

Đoạn, bả quay gót rồi tiếp lời: “Trở lại chủ đề chính, chung quy lại là Komari giờ đây đã không còn cô đơn nữa. Xung quanh đây có rất nhiều người yêu quý khanh, hệt như trẫm vậy. Vậy nên── khanh chớ nên tuyệt vọng, để rồi hủy hoại bản thân. Đừng lặp lại chuyện ba năm trước.”

Vậy thôi, khanh cứ tận hưởng bữa tiệc đi nhé. 

Hoàng đế nói, rồi thả những bước thật thanh tao mà rời đi.

Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để nghiền ngẫm những lời bà ấy vừa nói. Vốn dĩ những quý tộc tại hội trường này chỉ đứng liếc nhìn chúng tôi từ xa, giờ đây lại bắt đầu ồ ạt lại gần tôi bắt chuyện như thể đã chờ cơ hội này biết bao lâu rồi vậy. “Chúc Đại tướng quân một ngày tốt lành!” “Được gặp Ngài ở đây quả là phúc ba đời nhà tôi!” “Cuộc chiến lần trước đúng là vất vả cho Ngài quá!” “Từ giờ trở đi hãy gặt hái thêm thật nhiều thành công nhé.” “Ngài có thể xem xét giúp con trai tôi gia nhập Đơn vị 7 không?” “Nếu không chê thì Ngài hãy tới xem mắt con trai tôi nhé.”──

Được những con người cao quý này vây quanh, ấy thế mà trong lòng tôi lại cảm thấy không mấy thoải mái.

Quả đúng là những người này có hứng thú với tôi. Thế nhưng, đó là bởi họ tin rằng tôi sở hữu thực lực không chê vào đâu được khi hoạt động dưới tư cách Thất Hồng Thiên mà thôi. Từ các thành viên Đơn vị 7 cho tới người dân sống trong Đế quốc, mọi người kính mến tôi âu cũng là bởi họ cho rằng tôi là kẻ mạnh.

Hoàng đế đã nói, rằng tôi không còn đơn độc nữa.

Thế nhưng, một khi chân tướng của Terakomari Gandesblood bị bại lộ, liệu sẽ còn bao nhiêu Ma Cà Rồng sẵn sàng ủng hộ tôi nữa đây?

Đến đây, chợt tôi ngộ ra mình đang suy nghĩ linh ta linh tinh.

Sao lại lạc lối vậy hả Terakomari Gandesblood ơi? Chẳng phải mày là một nghệ sĩ chuộng cô độc mà vẫn tỏ ra kiêu hãnh, chỉ cần được nhốt mình trong phòng đọc sách viết lách là mãn nguyện rồi hay sao? Người ngoài nghĩ gì về mày thì kệ họ chứ── à mà trừ chuyện liên quan đến vụ phiến loạn này nọ nhé.

Phải, bất kể là khách quan hay chủ quan, ai cũng phải thừa nhận rằng tôi đây là công nương Ma Cà Rồng hikikomori.

Khi nào cũng vậy, kể từ cái ngày ba năm trước ấy cho tới hôm nay.

“── Terakomari. Có thể nói chuyện với tôi một chút được chứ?”

Bất giác, có ai đó gọi tên tôi.

Đó là một chiếc mặt nạ cáo. Hay đúng hơn, một thiếu nữ đeo mặt nạ cáo trông rõ kỳ lạ đang nhìn về phía tôi.

Người này bị sao vậy kìa? Thế này không chỉ còn dừng ở mức “nổi bật” nữa đâu đấy.

“Ơ, ừm… cho hỏi quý ngài là ai vậy nhỉ?”

“Một đại quý tộc qua đường thôi mà. Có vấn đề gì sao?”

“Cũng không hẳn…”

Ngữ điệu của người này gai góc đến kỳ lạ. Thẳng thắn mà nói thì trông người này khả nghi thấy rõ. Thế nhưng, nghe bảo xung quanh hội trường bữa tiệc đã được giăng kết giới, không thể tự ý ra vào được nên ắt hẳn tôi không nhất thiết phải cảnh giác với người này.

Gì thì gì, vẫn phải chuyển qua chế độ tướng quân-sama cái đã.

“Ừm, cô nói phải. Vậy ta cùng chuyện trò thật vui vẻ nào. Gì chứ, không việc gì phải ngại. Đêm nay không cần lễ nghĩa, cũng chẳng cần phải chào hỏi hình thức gì cả, cứ nói chuyện tự nhiên thôi.” Vì tôi có biết chào hỏi hình thức là làm thế nào đâu.

“Kyahahaha!” Thiếu nữ đeo mặt nạ cáo bỗng nhiên phá lên cười, làm tôi giật hết cả mình.

“Thú vị, thú vị lắm! Hệt như lời đồn, quá chừng tự do phóng khoáng── Quả nhiên, cô thắng trận cũng là nhờ để cấp dưới thích làm gì thì đấy nhỉ?”

“Hử…? À không, chuyện đó, thì… có lẽ đúng là như vậy thật.”

“Cô tin tưởng cấp dưới đến vậy sao? Dù rằng chúng rặt một đám biến thái?”

“Cũng không hẳn là tin tưởng gì cho lắm, nhưng bọn này khát máu đến ngốc nghếch luôn ấy. Dù có để yên thì bọn nó cũng tự đi tìm quân địch mà đồ sát thôi.”

“Dù cho cô không hành động gì?”

“Phải.” Tôi gật đầu, đoạn hớt hải chêm vào “── Ấy không, tôi mà hành động là thắng chắc luôn rồi còn gì nữa, vậy thì đâu có còn gì vui nữa phải không?”

“Hừm…” Thiếu nữ đeo mặt nạ cáo lẩm bẩm, trông chẳng có vẻ gì là hứng thú cho lắm.

“Cô nghĩ tới mức đó cơ à. Chiến tranh hiện thời cũng chỉ là nơi để thị uy chiến lực quốc gia, hay nói thô ra thì đó là một màn giải trí dùng để mua vui cho khán giả. Cô mà hành động thì sẽ trở thành một buổi thảm sát một chiều, đầy hoa mỹ và tráng lệ, nhưng lại chẳng còn gì vào vui thú nữa.”

“Phải phải, như vậy thì chẳng hay ho gì cho cam. Giá mà được tàn sát vô tư, mặc kệ thể diện hay đánh giá của khán giả thì vui biết mất nhỉ, wahahaha!”

“Quả đúng như cô nói. Không phải chém giết để tiêu diệt kẻ địch, mà chỉ là để thị uy quân lực quốc gia, như vậy khác nào sỉ nhục chiến tranh đâu chứ.”

… Ủa? Thấy hơi bị ông nói gà bà nói vịt thì phải?

“Ư-Ừ thì, đúng là có nhiều người suy nghĩ như cô thật.”

“Phải đó, và kẻ sỉ nhục chiến tranh đến tận cùng── chính là mày đấy, Terakomari.”

“Hơ?”

“Tao đếch thể ngấm nổi lối sống của mày. Đã gây nên biết bao chuyện rồi mà sao mày có thể thảnh thơi ngồi lên cái ghế Thất Hồng Thiên như vậy hả? Làm sao mày có thể dương dương tự đắc như vậy hả? Được người người ngưỡng mộ như thế bộ mày vui lắm hay sao?”

Con nhỏ này…

“Chính vì cái loại như mày nên thế giới mới ngày càng thối nát, hệt như tao vậy. Chỉ tại mày, chỉ tại mày, chỉ tại mày nên giờ tao mới── mà không, chuyện đó chẳng quan trọng gì nữa. Giờ tao thỏa mãn rồi. Bị trục xuất khỏi đất nước, để rồi gia nhập [Nghịch Nguyệt] vốn dĩ đã là số mệnh của tao từ lâu.”

Con nhỏ này, đang nói cái quái gì vậy…?

“N-Này…”

“Ôi trời, thật thất lễ quá. Tên tôi là Millicent Bluenight. Ngày hôm nay tôi xin được tới trả món nợ từ ba năm trước.”

Thốt nhiên, thiếu nữ nọ cởi mặt nạ ra, để lộ ra một khuôn mặt── dù có muốn tôi cũng chẳng thể nào mà quên cho được.

Millicent. Nguyên nhân khiến tôi thu mình lại trong phòng.

Phụp, tà váy xanh biển tung bay, để rồi trong lúc tôi còn đang cứng đờ người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ả đã bước lên một bước. Một con dao bạc bất ngờ xuất hiện trên tay phải ả.

“── Đại tướng quân!!”

Đột nhiên tôi bị đẩy mạnh sang một bên. Sau khi lăn một vòng trên mặt bàn, đâm đầu vào một đĩa mỳ ống trộn nước sốt thịt, tôi liền ráng lấy lại thăng bằng, để rồi thấy được một khung cảnh khiến tôi không sao tin nổi mắt mình.

Con dao của ả đang đâm thẳng vào mé sườn Bellius.

“Tiếc ghê, trượt mất tiêu rồi.”

“…… Hự, hặc……”

Máu rỉ ra từ miệng vết thương, tạo thành một vũng nước đỏ au dưới sàn nhà. Tiếng la hét vang lên tứ phía xung quanh. Chẳng hiểu gì hết. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Máu── Máu đỏ, chảy ra nhiều quá…

“Komari-sama! Nằm xuống!”

Vill hét lên. Một lượng ma lực khổng lồ tới độ tay mơ về ma pháp như tôi cũng có thể cảm nhận được dần cuộn xoáy, để rồi vô số những thanh kunai bay ra khỏi tay nhỏ. Ả kia thì nhếch mép cười, rút con dao ra khỏi Bellius rồi bay đi hệt như một con khỉ. Những thanh kunai mất dấu mục tiêu thì liền đâm trúng thức ăn, bàn ghế và khách đến ăn tiệc. Những phần bị đâm trúng thì dần ngả sang màu tím trông rõ độc hại, rõ là đang bị ăn mòn. Thức ăn, bàn ghế, khách đến ăn tiệc tản mác khắp nơi. Quá đỗi sợ hãi, tôi có cảm tưởng như nước mắt sắp chảy ra tới nơi.

“Ôi chao, sợ quá sợ quá. Trúng cái là đi đời được luôn đấy nhỉ?”

“Lần tới sẽ không trượt đâu.”

“Trượt chứ. Tao đây mạnh bằng mấy mày kia.”

Ả cười. Một nụ cười man rợ tỏ rõ tâm địa xấu xa.

Chuyện gì thế này? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tôi vừa mới suýt bị giết đó sao? Bellius vừa bảo vệ tôi ư…?

“A-Ai đó bắt kẻ kia đi!!” “Là kẻ đột nhập!!” “Cảnh binh đang làm cái gì vậy hả?!” “Lần đầu tiên xảy ra chuyện này đấy!” “Rốt cuộc chúng ta phải làm sao đây?!”

Tại nơi chính giữa hội trường đầy rẫy âm thanh la ó ai oán của các quý tộc, kẻ đột nhập kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh.

Chợt, tôi cảm thấy sợ hãi vô bờ.

Millicent vẫn chẳng hề đổi khác sau ba năm trời. Ả vẫn điềm nhiên bức hại người khác, và bất kể có bị trách phạt thế nào thì cũng phủi đi tất cả bằng một nụ cười── Ả gian ác đến nhường đó đấy.

“── Kẻ hạ đẳng đằng kia. Ngươi cũng phải có gan lắm mới đi hủy hoại bữa tiệc của trẫm đấy nhỉ. Khăn gói sẵn sàng chưa để còn xuống địa ngục nào?”



“Hoàng đế gì mà nhiễu sự. Có phải tôi định phá tiệc hay cái gì đâu. Tôi đây── phải, chỉ cần giết được bà, giết được Armand Gandesblood với con nhỏ Terakomari đang run lẩy bẩy đằng kia là đủ mãn nguyện rồi.”

Millicent nhìn về phía tôi.

Cảm tưởng như ả vừa mới moi móc quả tim tôi khỏi lồng ngực.

Đôi mắt ấy. Một đôi mắt đục ngầu hệt như vực sâu không đáy. Chính vì ả mà ba năm qua tôi mới──

“Ngốc nghếch tới độ có nói cũng không thông thì thôi đành phải giết vậy. Chết đi.”

Ngón tay Hoàng đế phát sáng nhè nhẹ. Millicent thấy thế liền phá lên cười, đoạn ả bật nhảy một cái, rồi đáp xuống ngay sát tôi. Ánh mắt ả trông hệt như rắn nhìn con mồi, khiến tôi không làm sao mà cử động cho được.

“Komari-sama!”

“Chậc… dùng con tin, đúng là thủ đoạn hèn hạ.”

Cả Vill lẫn Hoàng đế đều phải chùn tay. Millicent liền chĩa con dao bạc vào cổ tôi, rồi từ đó rạch một đường── là những gì tôi nghĩ ả sẽ làm, nhưng không. Lưỡi dao vẫn chạm vào da cổ tôi, nhưng ả lại chẳng hề thực hiện hành động nào khác. Cuối cùng, chừng như đã mất hứng, Millicent hừ mũi, “── Chán chết. Xoẹt cái chết tươi thì được cái gì. Tao muốn giết mày khi mày nghiêm túc lên kia.”

“N-Nói vậy là, ý gì…”

“Làm như mày hiểu nổi cảm xúc của tao… Nói chung là tao sẽ lại tới đấy, Terakomari. Và khi ấy, tao sẽ giết mày. Tao sẽ cho mày được trải nghiệm cái chết đích thực, một cái chết mà Ma Hạch không thể nào hồi sinh được──”

Cứ chờ đó đi.

Millicent mỉm cười ác độc, đoạn vươn tay ra để kích hoạt ma pháp. Đến khi tôi nhận ra đó không phải ma pháp tấn công thì cũng đã quá muộn.

“Ma pháp không gian! Làm như ta sẽ để ngươi chạy ấy đồ xâm nhập trái phép khốn nạn!”

Ngay trước khi đòn lôi kích của Hoàng đế chạm được tới đỉnh đầu Millicent, ả đã biến mất tựa hư ảnh. Mục tiêu đã biến mất, đòn lôi kích liền tỏa ra tứ phương tám hướng và phá hủy hội trường buổi tiệc. Ắt hẳn đã có vài người bị vướng phải đòn tấn công mà chết, nhưng giờ đây tôi chẳng còn hơi đâu mà quan tâm nữa.

Vill liền đỡ tôi đứng dậy. Hiếm có làm sao, lần này sắc mặt nhỏ có chút thay đổi.

“Komari-sama, tiểu thư có bị thương không ạ?”

“À, ừ, ta ổn. Nhưng mà, Bellius thì…”

Thú Nhân đầu chó đã bất tỉnh, để rồi ngã gục từ lâu. Thế nhưng Vill lại mỉm cười mà nói, “Tiểu thư không việc gì phải lo lắng. Chỉ cần có Ma Hạch thì khắc sẽ tự khỏi──”

“Ngươi nói phải, nhưng mà…”

── Tao sẽ lại tới đấy, Terakomari.

Với chỗ mỳ ống vẫn phủ trên đầu, cơ thể tôi chợt trở nên lạnh toát vì ác ý.

Tôi chợt có dự cảm không lành, như thể tất cả bánh răng đều đã đi trật hướng.

Millicent Bluenight.

Tại sao? Tại sao ả lại ở đây? Tôi đâu có làm gì sao? Tại sao ả lại bắt nạt tôi một lần nữa chứ? Tại sao──

“Komari-sama…?”

Tôi không làm sao đáp lại được. Thẳm sâu trong con tim tôi, cánh cửa vốn dĩ đã luôn phong bế suốt ba năm trời, một cánh cửa nhất định tôi không bao giờ được phép mở ra, chợt vang lên canh cánh, để rồi dần dần hé mở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện