“Đều đáng đời cả mà…”
Vị bác sĩ nghe xong liền rơi vào trạng thái câm lặng. Không nghĩ một cô gái thoạt nhìn lương thiện như vậy lại chọn cái nghề bị người đời xua đuổi khinh khi. Hoặc cũng có thể là vì tình cảnh bắt buộc nên mới rơi vào bước đường cùng.
Bà cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ đành nhẹ giọng nhắc nhở: “Truyền xong bình nước này cô có thể ra về. Về nhà nhớ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, hạn chế quan hệ ít nhất là một tháng. Tháng sau quay lại đây tái khám.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Lục Hiểu Dư một mình rời khỏi bệnh viện, cô lang thang dọc theo con đường lớn, mơ hồ không biết bản thân nên đi đâu về đâu. Thành phố này với cô quá đỗi xa lạ, càng không giống với nơi cô từng sống. Nó quá ồn ào tấp nập, khiến cô không thể thích ứng nổi.
"..." Bước chân thoáng dừng trước một hiệu thuốc, lại nhớ đến những gì mà người kia dặn dò trước lúc đi, Lục Hiểu Dư liền đi vào bên trong của tiệm.
Cô mua thuốc tránh thai khẩn cấp, trực tiếp nuốt trộng xuống bụng.
Ở một nơi rộng lớn thế này, cô biết tìm đâu ra một chỗ để nương thân?
…
1 tháng sau.
“Hiểu Dư, lương tháng này của cô.”
Lục Hiểu Dư cầm xấp tiền trên tay, môi mỏng cong lên cười nhẹ: “Dì Trương, cảm ơn dì…”
Dì Trương chỉ cười không nói, từ này có được một cô nhân viên xinh đẹp thế này, cái tiệm mì nhỏ này của bà càng lúc càng đông khách. Nói cách khác, bà phải biết ơn cô gái này.
Như sực nhớ ra chuyện gì, bà liền đi vào nhà cầm ra ít hoa quả, trực tiếp dúi vào tay cô: “Một ít quà quê.”
“Cảm ơn dì.”
Lục Hiểu Dư nhận lấy túi hoa quả, khéo léo xin phép ra về. Dì Trương là người cũng quê của cô, tính tình hòa nhã thân thiện. Nếu không nhờ có dì nhiệt tình giúp đỡ, sợ rằng đến nay cô cũng chưa tìm thấy được một chỗ ở ổn định. Còn có cả một công việc đàng hoàng.
“…” Bụng dưới lại bất chợt truyền đến cơn đau âm ĩ, hại cô kiềm không được mà ngồi thụp xuống đất.
Người qua kẻ lại không ai không ngoái đầu lại nhìn, Lục Hiểu Dư cũng không muốn bị người ta thương hại, đành cắn răng ôm bụng ngồi dậy. Cô đi vào tiệm thuốc, mua đại vài liều giảm đau rồi quay trở về nhà.
Lục Hiểu Dư thuê một căn nhà trọ giá rẻ trong thành phố, tuy không quá rộng rãi, nhưng đối với người chỉ cần một nơi để ở như cô. Đây đã là một căn nhà quá hoàn hảo rồi.
Cô đặt túi hoa quả lẫn túi thuốc lên bàn, song lại tức tốc chạy vào trong phòng ngủ lấy miếng băng vệ sinh rồi chạy vào trong nhà tắm. Lục Hiểu Dư gấp rút dán băng vào, quằn quại ôm bụng.
Sắc mặt càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, đến cô cũng còn sợ hãi bởi chính mình.
Lục Hiểu Dư rời khỏi nhà tắm, gắng gượng đi về phía bàn ăn. Trước mắt cô mờ nhạt, đầu óc thì choáng váng quay cuồng.
“Ách!” Cô ngã xuống nền đất, suýt chút đâm đầu vào cạnh bàn. Có điều cơn đau bụng dưới này quá lớn, nó hoàn toàn khiến cô gục ngã.
Lục Hiểu Dư mím môi, nâng tay lên bàn với lấy túi thuốc. Bên dưới sớm đã thấm đẫm một khoảng, cô chưa từng thấy ngày đầu kinh nguyệt lại ra nhiều đến mức độ này.
Đôi bàn tay run lẩy bẩy, gắng nhọc bóc từng viên thuốc một. Lục Hiểu Dư cho hết số thuốc vào mồm, sau mới lồm cồm bò dậy rót nước.
Cuối cùng cũng không thể chống cự lại cơn đau, cô vô thức ngất lịm. Trong cơn hôn mê, cô bất chợt nhớ đến người đàn ông đêm đó, người đàn ông mà cả đời này một khắc cô cũng không dám quên.