Sau một đêm hoan ái kịch liệt, Lục Hiểu Dư tỉnh dậy trong trạng thái đất trời rung chuyển. Hôm qua cô còn tưởng bản thân mình chết đến nơi rồi. Thế ra vẫn còn sống.
“Tỉnh rồi?”
“…” Sống lưng cô lạnh toát, chầm chậm nâng mắt lên nhìn người kia. Thấy hắn đang ảm đạm nhìn mình, cô chỉ biết gật đầu đáp lại: “Vâng…”
Tống Ngụy chỉnh trang lại cà vạt, trên mặt vẫn tĩnh lặng như tờ. Đêm qua sau khi cô gái kia bất tỉnh, hắn thậm chí còn điên cuồng giã nát cái miệng nhỏ của cô. Ngẫm lại thì cũng thấy bản thân có vài phần tội lỗi, đành móc bóp ra đưa cô gái kia một xấp tiền mặt cùng một tờ chi phiếu.
“Tiền công đêm qua.”
“…” Lục Hiểu Dư nhìn xấp tiền trước mặt, bụng dưới càng thêm phần quặn thắt. Cô ôm chặt lấy bụng mình, yếu ớt nhả ra ba chữ: “Tôi không cần.”
“Cần hay không tùy cô.” Còn nói thêm: “Tối qua tôi không mang bao, chuyện gì nên làm cô tự mình hiểu biết. Đừng để tôi biết cô mang thai con tôi.”
“Ngài yên tâm, tôi cũng không mong bản thân mình mang thai con của ngài.”
Mắt ưng thoáng híp lại, sau lại hài lòng nhướng môi cười lạnh: “Biết điều là tốt. Lần sau gặp lại đừng để tôi thấy bộ mặt khóc lóc của cô. Rất tởm.”
“…”
Lục Hiểu Dư không nói, hai tay càng lúc càng siết chặt lấy bụng mình. Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cô mới buông lỏng cơ thể.
Nằm một lúc lâu trên giường, Lục Hiểu Dư mới bắt đầu bung chăn rời khỏi. Một tay cô ôm bụng, tay còn lại thì bấu víu vào tường. Đoạn nào không có chỗ để vịn, cũng chỉ có thể gắng gượng lê lết đến nhà tắm.
Cô đã mệt rồi, căn bản là không còn sức để chống cự. Giống như một cái xác không hồn, bên trong chỉ toàn là sáo rỗng.
Lẽ nào lần đầu nếm mùi trái cấm của phụ nữ, cũng đều thống khổ đau đớn tới mức này?
Giá mà ông trời đối đãi với cô nhẹ nhàng hơn một chút, có vậy cô mới không còn đau đớn nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Lục Hiểu Dư ôm bụng quằn quại rời khỏi phòng khách sạn. Trước khi đi, cô vẫn không quên cầm lấy số tiền mà người đàn ông kia đã đưa. Không cầm không được, cô bị đám chủ nợ bán đến nơi đây, bên cạnh không người thân thích cũng không có chỗ nương nhờ ở đậu. Nếu như không có tiền, cô thật sự cũng không biết phải sinh sống làm sao.
Suy cho cùng, thật may khi hắn cho cô số tiền này.
…
Lục Hiểu Dư bước xuống sảnh, sắc mặt càng lúc càng trở nên kém sắc. Cô mím môi, gắng gượng chịu đựng cơn đau ở dưới bụng. Cơn đau này so với thời điểm người đàn ông kia tiến vào trong cơ thể, cũng coi như một chín một mười.
Nhân viên lễ tân thấy cô thần sắc nhợt nhạt, bất giác nhìn xuống bên dưới quần của cô. Thấy dấu vết sẫm màu dính ở sau quần cô, liền vội lấy mảnh băng vệ sinh cho cô dùng.
“Xin lỗi quý khách, cô hình như đến kỳ rồi.” Người kia chậm lại vài giây, dúi mảnh băng vào tay cô: “Đi về hướng này rẽ phải sẽ tới nhà vệ sinh.”
Lục Hiểu Dư cầm lấy miếng băng vệ sinh, cũng ậm ừ nói lời cảm ơn người nhân viên lễ tân. Cô ôm bụng đi về hướng nhà vệ sinh công cộng. Còn khoảng hai tuần nữa cô mới đến kỳ kinh nguyệt, lý nào bây giờ lại đến sớm như vậy?
Ngồi vào trong phòng vệ sinh, bấy giờ cởi quần ra mới thấy, máu đỏ thấm đẫm ra quần lót không ít. Cũng may là bên ngoài quần jean không lộ ra bao nhiêu, chỉ cần cô không đóng thùng áo sơ mi vào là được.
Lục Hiểu Dư cố đấm ăn xôi dán miếng băng lên quần, xong xuôi mới dám mở cửa rời đi. Nhưng tay chỉ vừa mới đặt lên cửa, đã vô lực buông thõng. Cô ngồi lên thành bồn cầu, nức nở khóc thành tiếng.
Ngay lúc này đây cô thật sự rất nhớ mẹ, giá mà bây giờ có mẹ ở bên thì tốt biết mấy.
Bẫm đi một lúc lâu, cơn đau bụng dưới ngày một dồn dập. Lục Hiểu Dư rời khỏi khách sạn, đau đớn ôm bụng đứng trên đường chờ xe. Cô bắt đại một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện. Với tình trạng này, e rằng chỉ có thể nhờ đến sự can thiệp của y khoa.
Đến nơi, Lục Hiểu Dư ôm bụng đi tìm khoa phụ sản. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, ai nấy cũng hoan hỉ nhường cho cô vào phòng khám trước.
Lục Hiểu Dư nằm trên giường bệnh, cơn đau vùng kín lẫn bụng dưới cũng dịu lại được mấy phần. Vừa rồi bác sĩ có nói sơ lược qua tình hình của cô, đại loại như là màng trinh bị rách, bên trong bị xuất huyết. Còn có vùng kín bị thương do quan hệ quá mạnh bạo, cần phải khâu vài mũi.
Lục Hiểu Dư nhìn lên bình truyền dịch, cảm giác như thể bản thân mới vừa được tái sinh. Cô mím môi, hướng mắt nhìn người kia:
“Bác sĩ, khoảng bao lâu tôi có thể ra về?”
Vị bác sĩ sau khi ghi chép lại bệnh án, mới ngó mắt nhìn sang cô. Nhẹ giọng: “Không có ai đi cùng cô à?”
“Không có.” Cô lắc đầu.
Bấy giờ trên gương mặt bình đạm của vị bác sĩ xuất hiện ra vài ba nét giận dữ, tức giận mắng chửi: “Lũ đàn ông khốn nạn, đúng là chỉ biết nghĩ đến cảm giác bản thân. Mới lần đầu đã quan hệ một cách mạnh bạo như vậy, còn làm tổn thương vùng kín con gái nhà người ta. Đã vậy còn không đi theo bạn gái đến đây khám bệnh, tồi hết chỗ nói.”
Lục Hiểu Dư nghe được mấy lời kia, ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Cô nhìn vị bác sĩ, môi mỏng khẽ cong lên cười nhạt: “Cảm ơn lòng tốt của bác sĩ. Có điều tôi là gái bán thân, bác sĩ không cần phải rủ lòng thương xót… Đều đáng đời cả mà…”