Chương 6: Phù thủy và con thú ám muội.
Hai ngày trôi qua kể từ sự việc của Rocheford. Leticiel chỉ vừa mới đến trường bằng Cổng dịch chuyển và đang hướng thẳng tới Đại Thư viện.
Sau khi bước vào, Leticiel không hề bắt gặp hình bóng của Sieg. Cô đoán rằng cậu chắc đang nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của mình.
“Hô hô, nay cháu lại đến nữa sao?”
“Dạ vâng, cháu tới để hoàn thành nốt cuốn đang đọc dở hôm qua ạ.”
“Nếu vậy, sao cháu không thử cuốn này nhỉ? Lão nghĩ nó rất bổ ích đấy.”
“Thật sao ạ? Vậy cháu xin lấy nó ạ, cảm ơn ông nhiều.”
Sau khi trò chuyện một chút với David về những cuốn sách, Leticiel đi một mạch tới các kệ sách để thu thập tài liệu trước khi chìm đắm vào thế giới riêng của bản thân.
Cuốn sách cô đang nghiên cứu nói về các loài vật đã và đang sinh sống trên lục địa Astraea. Mặc dầu đây chỉ là một quyển minh họa, nhưng nó lại hấp dẫn hơn cô tưởng nhiều. Sự thực thì, đang có một núi các quyển sách hình được đặt trên mặt bàn.
Khi có Sieg ở đây, cậu chắc chắn sẽ kéo Leticiel trở về hiện thực vào đúng giờ ăn trưa. Tuy nhiên, hôm nay lại không phải là những lúc ấy.
Và chúng ta có đủ chắc chắn rằng, lúc Leticiel rời mắt khỏi trang giấy và ngước lên đồng hồ, giờ nghỉ đã bắt đầu được một khoảng thời gian rồi.
“…Ơ, không, không. Muộn quá rồi.”
Leticiel của trước đây chẳng quan tâm thời gian cho lắm, nhưng Leticiel của hiện tại đã có những người bạn luôn luôn chờ đợi mình. Nàng liền trả lại hết những cuốn sách trên bàn thật nhanh, rồi ba chân bốn cẳng rời khỏi Đại Thư viện. Cô không muốn để Sieg và Mirandalette phải đợi mình.
Khu nhà phụ bao gồm Đại Thư viện nằm đối diện với căn-tin, và một khoảng sân nằm giữa hai nơi đó. Đang chạy dọc trên đường tới căn-tin, Leticiel đột nhiên chạm mặt Christa, cô em gái của cô đang bước xuống cầu thang.
“…Ôi trời? Là chị sao, Drossel.”
Chú ý tới Leticiel, Christa làm một nụ cười đáng yêu đặc trưng.
Leticiel phản ứng lại bằng cách tự hỏi lần cuối cô đối mặt với em gái là bao giờ nhỉ. Dù là trong hay ngoài học viện, những người duy nhất cô liên hệ là bạn cô và Ruvik.
“Em đang làm gì ở đây thế?”
“Một giáo viên nhờ em giúp ông chuẩn bị cho tiết học, và em vừa mới hoàn thành thôi. Vậy còn chị thì sao, thưa chị Drossel. Chị không hề xuất hiện ở bất cứ tiết học nào, vậy chị đã làm gì vậy?”
“Đọc sách ở Đại Thư viện trong hầu hết thời gian đó thôi.”
Nghe được câu trả lời của Drossel, Christa “hừm” nhẹ như thể không có hứng thú với chủ đề đó.
“Vậy… đó là lý do bây giờ chị đang chạy tới căn-tin sao?”
“Ừ, đúng rồi. Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì đâu ạ. Chỉ là từ khi chị không còn rờ vô bất cứ quyển sách nào vài năm trước, em đã nghĩ rằng chị chỉ có thể đọc được những cuốn cực kỳ đơn giản và dễ hiểu thôi.”
Lấy không khí ồn ào và chen lấn của căn-tin làm phông nền, Leticiel và Christa bắt gặp cái trừng mắt của nhau trong hành lang trống rỗng.
“Ồ, đúng rồi, thưa chị Drossel. Chị còn nhớ bữa tiệc tối đó chứ ạ?”
Vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, Christa đặt ra một câu hỏi với tông giọng nhẹ nhàng. Leticiel cố gắng đọc biểu cảm của cô em gái, nhưng cô không thể hiểu được mục đích khi câu chuyện này được nhắc đến.
“Ừ, tôi nhớ. Có chuyện gì sao?”
“Tại sao chị lại tham dự bữa tiệc đó vậy?”
“Hử? Vì thích thôi. Có vấn đề à?”
“Tíc…! Ý em không phải vậy! Sau tất cả, chị…”
Ngay khi Christa định nói ‘Chị đã bị loại bỏ khỏi tất cả các bữa tiệc xã giao’, biểu cảm bối rối trên mặt người chị gái song sinh đã kịp thời ngăn cô lại.
Đó đáng lẽ là điều Drossel tự nhận thức được, và cô ta lại hành động như thể mình chẳng biết gì hết. Chị gái của cô đã cư xử như một người hoàn toàn khác. Đối phó với cô ấy ở cả học viện lẫn trong dinh thự khiến Christa hao tâm tổn trí rất nhiều. Và cô không thể lên tiếng tiếp vì bực tức.
Sự bế tắc trước nguyên nhân của thất bại lộ ra trên mặt Christa, và Leticiel quyết định củng cố thêm lớp phòng ngự của mình. Không hề hay biết về sự thay đổi lập trường này, Christa tiếp tục gợi ra một chủ đề khác, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Thưa chị, nếu em nhớ chính xác, chị đã nặng lời với Vương tử Rocheford ở đại sảnh tối đó phải không ạ? Chị không nghĩ có chút khó coi khi la rầy vương tử ở nơi đông người đó sao?”
“…Hả?”
Leticiel hoàn toàn không cảm thấy một tí hối hận nào về những lời đã nói với Rocheford. Mà ngay từ đầu, cô cảm thấy mình đã đúng khi cố hết sức kìm lại một chút vì hắn ta là một vương tử.
“Tôi không nghĩ mình đã làm gì sai cả. Chính ngài ta cũng nói về vị hôn thê của mình như thế ở nơi công cộng đó thôi. Điều đó chỉ càng khiến người ta nghi ngờ về tư cách hoàng gia của ngài. Là một vương tử, ngài ấy phải hành động hợp với địa vị hơn chứ?”
“Nhưng ngài ấy cũng là một người tuyệt vời với nhiều phẩm chất tốt đẹp Chỉ là chị không biết thôi, chị gái.”
Với lời đáp của Christa, Leticiel không thể, dù có tưởng tượng cỡ nào, việc có thể coi Rocheford là người tuyệt vời. Leticiel chỉ phản xạ theo những gì cô nhìn thấy, nhưng cô vẫn nhớ, Rocheford phun ra những lời lẽ tục tĩu, gian díu với em gái hôn thê, nhạo báng những người dân thấp cổ bé họng, rồi vung văng chiếc khiên ở Viện bảo tàng. Chẳng hề có lấy một ấn tượng tốt đẹp nào trong số chúng.
“…Hiểu rồi. Vậy ra em qua lại với ngài ta vì em nghĩ đó là một người tuyệt vời à.”
Lời thì thầm đột ngột của Leticiel khiến sự lúng túng chạy qua gương mặt của Christa, cô cố cắt nghĩa xem tại sao chị mình lại nói vậy.
“…Đúng rồi, nhưng tại sao?”
Leticiel đi đến kết luận rằng trong khi cô không thể thấy bất cứ điểm sáng nào ở Rocheford dù đã cố hết sức, em gái cô vẫn luôn coi hắn là một người tuyệt vời để mà ở cùng hắn như thế. Leticiel nhớ lại bài học mà cha mẹ đã dạy cho cô cả ngàn lần ngày trước, là không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Cô chắc mẩm rằng Rocheford cũng có những khía cạnh chỉ để Christa nhìn thấy.
“Hừmmmmm. Chà, nếu em dành nhiều thời gian bên vương tử hơn tôi, vậy chắc có lẽ có những điểm ngài ấy chỉ thể hiện với em rồi.”
Leticiel nói lên ý nghĩ thật lòng. Đơn giản là một kết luận hợp lý được đúc kết từ bài học trong quá khứ tiền kiếp của cô.
“…Cái gì?”
Tuy nhiên, những lời đó lay động Christa tới nỗi cô thay đổi cả tông giọng. Không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau câu chữ ấy, Christa chỉ thốt ra được một từ duy nhất. Cô nàng hạ đầu xuống, để mái tóc che đi biểu cảm hiện giờ, hai tay siết chặt tới mức cứ ngỡ có thể tóe máu bất kỳ lúc nào.
“Dẫu sao thì, tôi phải đi đây.”
Không quan tâm tới trạng thái kỳ lạ của Christa, Leticiel nói qua loa vài từ rồi bước vào căn-tin. Bạn cô rất có thể đã đợi cô trong đó rồi.
Tìm kiếm bóng dáng của Sieg và Mirandalette trong thế giới hỗn loạn, Leticiel lãng quên thực tế rằng người em song sinh đang nhìn chằm chằm sau lưng cô; ánh mắt lấp đầy cảm xúc đen tối, bí ẩn.
***
Có một khu rừng rộng lớn trong khu đất của Học viện Lucrezia. Rìa ngoài là một nơi nhiều ánh sáng và yên bình, nhưng nếu có kẻ nào đó dấn thân vào sâu hơn, những tán lá rậm rạp sẽ biến nơi đây thành vùng đất tối tăm và ảm đạm.
Ở giữa biển cây thiếu đi ánh sáng đó, Rocheford đang loạng choạng bước đi, tay ôm lấy ngực.
Trong tay gã là thanh kiếm Sát Phù Thủy Thần thánh, thứ gã lấy được ở Viện bảo tàng. Bình thường, thanh kiếm tuyết bạc này phản chiếu ánh sáng mặt trời, đem đến bầu không khí thần thánh. Nhưng trong điều kiện hiện tại, nó chỉ còn tỏa chút ánh mập mờ.
“Tại sao... T-thế quái nào... Nơi này!”
Rocheford mím môi, lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc.
Gã đổ toàn bộ oán trách với tình thế hiện giờ lên đầu Drossel, hay chính xác hơn, là mụ Phù thủy. Gã là đại vương tử của quốc gia này, và cô đơn giản là hôn thê của gã… là vật trang trí của một vị vua. Nếu như cô không phủ nhận hắn, nếu như cô biết thân biết phận hơn, gã đã không rơi vào hoàn cảnh này rồi.
Kéo lê đôi bàn chân như thể cố chạy trốn khỏi thứ gì đó, Rocheford nguyền rủa Drossel trong thâm tâm.
“Chết tiệt! Nhanh lên… Nhanhhhh lênnnn.”
Rocheford điên cuồng thúc ép đôi chân mệt nhoài tiếp tục bước đi.
Gã không biết mình đang đi đâu, cũng chẳng hay nơi mình hướng về. Gã chỉ đơn giản là tiếp tục di chuyển bước chân để tránh xa khỏi thứ tồi tệ đang bám theo mình.
Ngực gã nhói lên cơn đau, một âm thanh sắc nhọn đột nhiên vang lên như thể ngực gã vừa bị một thanh kiếm xuyên qua.
Cơn đau khốn cùng buộc gã phải dừng lại. Gã hét lên một tiếng thất thanh rồi đổ gục xuống nền đất.
‘Không, chưa được. Mình không thể dừng ở đây được. Mặc cho giọng nói vang vọng trong tâm trí, ý thức của gã dần tan biến.
Một cái bóng xuất hiện trên thân thể bất tỉnh. Cái bóng tai ách đen tối hơn cả những bóng cây chung quanh.
Chỉ trong chốc lát, Kẻ Sát Phù Thủy tỏa sáng mờ ám.
***
Sự việc kỳ lạ phá hủy lối sống thường nhật ập đến thật bất ngờ.
Chiều hôm đó, trong lúc Leticiel đang tập trung nghiên cứu Công thức trong phòng thí nghiệm của mình, một tiếng nổ như sấm rền vang phía ngoài học viện chạm tới tai cô.
“…Gì thế nhỉ?”
Nhanh chóng đặt bút xuống, Leticiel ngó ra phía ngoài cửa sổ. Cô nhìn thấy một đám mây bụi xuất phát từ khu rừng gần nơi nghiên cứu, theo hướng tới Viện bảo tàng.
Lập tức đưa ra kết luận chắc chắn có gì đó đang diễn ra, Leticiel liền túm lấy khung cửa sổ và nhảy ra phía ngoài, không chút do dự.
Cách này nhanh hơn nhiều so với việc rời khỏi phòng rồi chạy xuống dưới cầu thang. Loại bỏ chấn động với Phong Ma thuật, cô nhẹ nhàng tiếp đất và lập tức chạy thẳng tới chỗ đám mây bụi.
Khoảnh khắc cô bước vào trong rừng, cô được chào đón bởi âm thanh của vô số vụ nổ nhỏ và tiếng gió gào rú.
Leticiel gấp rút tiến thẳng về hướng đó, đồng thời cẩn thận xác định nguồn gốc của những tiếng ồn. Lúc cô tới gần, những vụ nổ và cơn gió lớn hơn ập tới, và cô cũng nghe rất rõ tiếng đàn ông la hét nữa.
“Tất cả mọi người! Dùng mọi Phép thuật để giành lại ngài ấy. Chúng ta cần thêm càng nhiều người càng tốt.”
“Cẩn thận! Đừng gây ra quá nhiều sát thương! Này, vết thương sao rồi?”
Leticiel bước tới một khoảng rừng trống trong biển cây mênh mông.
Lén nhìn qua kẽ lá, cô thấy Lucas cùng rất nhiều giáo viên khác đang tập trung ở đó, khuôn mặt đầy thất vọng, liên tục khai hỏa Phép thuật nhắm tới một tồn tại hung hăng trước mắt.
Một con thú khổng lồ, có nét giống với loài hổ răng kiếm, được bao phủ bởi hào quang đen đúa, xui xẻo.
Nó quá lớn, cỡ phải gấp đôi Lucas, người to cao nhất, phải, không hề phóng đại đâu. Cùng với thân thể đồ sộ là những chiếc răng nanh sắc nhọn và đôi mắt huyết xích không có lòng trắng.
Mặc kệ Lucas và những người khác nỗ lực ngăn cản, nó vẫn tiếp tục lên cơn thịnh nộ, chẳng màng việc bị tấn công.
Hơn nữa, nếu tập trung hơn, có thể thấy một bóng người ngã gục dưới chân con thú.
Là Rocheford. Hắn ta nằm sấp trên nền đất, trong tay giữ lấy thanh kiếm nào đó. Con thú tiếp tục nổi trận lôi đình bên trên hắn, không hề có ý định rời đi nửa bước.
Có vẻ là có một bệnh viện dã chiến đã được lập nên ở một góc của chiến trường, nơi những người bị thương được tập trung và sơ cứu ở đó. Nhìn kỹ hơn, có một vài giáo viên đang trị thương cho một nam sinh đang nghỉ ngơi tại đấy.
Leticiel có cảm giác người đó trông quen quen. Rồi cô nhớ ra, ấy là một trong những kẻ tay chân đi theo Rocheford hôm đó.
“Xin thứ lỗi. Thầy có thể nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra được không ạ?”
“Hả…!? Quý cô D-Drossel!?”
Leticiel xuất hiện ở bệnh viện dã chiến và hỏi về tình hình hiện tại. Cô quyết định không lộ mặt ở chiến trường ngay bởi chuyện đó sẽ gây ra sự hỗn loạn không đáng có.
“Tại sao em lại ở đây… Nơi này nguy hiểm lắm, em nên rời đi trước kh-“
“Em từ chối. Chẳng có lý do gì để em làm thế cả. Vậy, thầy cho em biết nguyên do của mớ hỗn độn này được chứ? Và cả con quái nào kia nữa?”
Nhìn thấy Leticiel, giáo viên ở bệnh viện mở to mắt ngạc nhiên và cố yêu cầu cô rời khỏi đây, tuy nhiên, cô lắc đầu.
Cô có mặt ở chiến trường này bởi cô nghĩ mình giúp được gì đó. Cô sẽ không bao giờ bỏ mặc các giáo viên mà chạy đi như thế.
Mới đầu, người giảng viên lưỡng lự, phân vân, nhưng sau đó, anh chấp thuận khi Leticiel hỏi lại câu hỏi với giọng điệu mạnh mẽ.
“Chúng tôi cũng không rõ chi tiết lắm, nhưng mọi chuyện bắt đầu khi quản lý bảo tàng liên lạc và báo cáo về những âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong rừng. Hiệu trưởng nhanh chóng đi điều tra nguồn gốc, và phát hiện ra Vương tử ngã quỵ ở đó.”
Tóm lại, trong lúc điều tra căn nguyên dẫn tới những tiếng ồn, các giáo viên vô tình bắt gặp một Rocheford nằm ngục trên nền đất. Họ cố gắng giúp hắn, nhưng con thú bất thình lình xuất hiện. Và các giảng viên buộc phải chiến đấu mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Chúng tôi không thể cứ bỏ mặc Vương tử như thế được, và đang cố gắng cứu ngài ấy. Song cái thứ kia không có vẻ gì là muốn rời đi cả.”
“Em hiểu rồi, vậy đó là những gì đã xảy ra…”
Nghe xong tình hình hiện tại, Leticiel đưa mắt trở lại chiến trường. Cô tự hỏi có phải do Rocheford đang nằm dưới chân con thú, hay do sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh, nhưng sự thực phũ phàng, Phép thuật của các giáo viên chẳng xi nhê gì với kẻ địch cả.
Các giáo viên rõ là có lợi thế số lượng thật đấy, nhưng dẫu họ có sử dụng toàn bộ Ma lực, chẳng có phép nào hiệu quả cả hết, và từng người từng người kiệt sức.
“Tôi sẽ tham gia cùng họ. Làm ơn hãy chăm sóc cho những người bị thương ạ.”
“…Hả? Đợi đã! Quý cô Drossel!?”
Bỏ ngoài tai những từ sau cùng của người giảng viên, Leticiel nhảy vô giữa chiến trường.
Tất cả mọi người đều bất ngờ khi thiếu nữ với mái tóc bạch kim hiện ra trong tầm mắt của họ. Đảm bảo rằng không bị ai cản đường, Leticiel tạo ra một cơn gió lốc nho nhỏ trong lòng bàn tay.
Thuận theo ý muốn của người kiến tạo, cơn lốc được kéo dài ra, biến thành một ngọn thương khổng lồ. Leticiel giơ tay lên trời rồi vung xuống thật nhanh, hướng về phía con thú.
Bị ném đi, phong thương rít lên một tiếng, rạch đôi không gian chung quanh con quái vật. Nghe thấy thanh âm sắc nhọn của khí quyển bị xé toạc, nó quay đầu về phía nguồn âm, cùng lúc thân thể to lớn bị ngọn thương ghim trúng.
“Gaaaaaah!!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp khu rừng, hệt như âm thanh ken két khi kim loại bị chà xát với nhau. Ngọn phong thương đã khoét một lỗ ở vị trí từng là con mắt trái của dã thú.
Con quái vật vẫn tiếp tục hét lên sau khi ngọn thương tan biến, nó tìm kiếm kẻ đã đánh cắp tầm nhìn của mình.
Phản chiếu trong con mắt còn lại của nó là một cô gái – Leticiel đang chuẩn bị Ma thuật kế tiếp. Như thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nó quay về cô, lờ đi toàn bộ những giáo viên khác, những người là đối thủ của nó từ đầu tới giờ. Con mắt khát máu của nó nhắm tới con mồi, là Leticiel.
Nó trả đũa bằng bộ vuốt sắc nhọn lao đến với tốc độ siêu thanh, Leticiel sử dụng Dịch chuyển để né đi.
Không chỉ có thể rút ngắn thời gian di chuyển, Ma thuật này cũng được dùng để tránh né khẩn cấp trong trận chiến. Mặc dù đòi hỏi sự tập trung cao độ, nhưng ở đẳng cấp của Leticiel, nó là thứ có thể được phát động ngay lập tức.
Con thú kêu lên một tiếng khó chịu, rồi lập tức đuổi theo cô. Mới một thoáng trước, nó còn chẳng quan tâm gì ngoài chuyện ở gần Rocheford; giờ thì có vẻ ý định này bị xao nhãng rồi.
Những người giáo viên muốn tận dụng khoảng trống này để cứu thoát Rocheford, nhưng họ sợ làm thế sẽ càng kích động con thú, bởi vậy, họ không thể tới gần mặc dù rất muốn vậy.
Với suy nghĩ đó, Leticiel hiểu rằng lựa chọn duy nhất là chiến đấu với con quái vật ở khoảng rừng trống.
Nhử nó ra khỏi đây không phải cách hay; nếu cô cố dắt nó đi quanh khu rừng, nhiều khả năng Bảo tàng cùng các bảo vật quý giá đang được cất giữ sẽ bị thiệt hại, còn nếu cố đưa nó ra khỏi rừng, có nguy cơ các học sinh khác sẽ bị liên lụy.
Quyết định rằng trước tiên cần khóa chuyển động của con thú để cứu cho được Rocheford, Leticiel niệm một Ma thuật nên nền đất, tựa như cô gái mang sức mạnh của rừng già vậy.
Những tán cây xào xạc như đáp lại Ma thuật của Leticiel. Không hề có một cơn gió nào nổi lên, nhưng thanh âm lá cây lay chuyển càng lúc càng to, và không lâu sau, không khí trong cả khu rừng bắt đầu rung chuyển.
Có là một con thú to lớn đến đâu cũng chẳng thể so được với dòng lũ lá và cây đổ dồn về từ bốn phương tám hướng. Lúc đầu, nó cố gắng chống cự và phá hủy những cái cây đầu tiên, nhưng rất nhanh, tự do của nó đã bị tước đoạt.
“Cơ hội đấy, xin hãy cứu vương tử đi ạ.”
Một khi đã đảm bảo rằng dã thú đã bị giam trong Mộc ngục, cô thông báo cho người giáo viên gần nhất.
Giáo viên, người đang há hốc miệng lúc trông thấy ngục tù tự nhiên, bị kéo về thực tại và chạy ngay tới chỗ Rocheford. Theo sau, rất nhiều người khác cũng chạy tới.
“Giiiigaaaa!”
Ngay trước khi người giảng viên chạm được tới Rocheford, con thú gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc từ chỗ bị giam cầm.
Tiếng gầm khó chịu dội vang khắp rừng, khiến cả khu vực chấn động. Nó còn to hơn, xui xẻo hơn bất kì tiếng thét nào từ trước.
“C-cái gì vậy!?”
“H-h-hãy đưa Vương tử tới nơi an toàn trước…”
Những người giáo viên lấy lại tư thế trong lúc bịt tai lại. Họ cố gắng mang Rocheford ra khỏi đó.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, những tia dung dịch màu đỏ thẫm bắn ra từ cơ thể họ. Nhìn thứ dung dịch ấy rỉ ra, từng người một gục ngã.
Rocheford đứng dậy, trong tay là thanh kiếm màu bạc nhuốm màu máu đỏ tươi.
Ngay tức khắc, Leticiel hiểu được mọi thứ đang diễn ra, hai tay siết mạnh. Nếu như cô chịu suy nghĩ về chuyện ấy, dù chỉ một chút, cô sẽ nhận ra có thứ gì đó không đúng. Con thú di chuyển quanh Rocheford, không phải vì coi hắn là một tấm khiên, mà là vì muốn bảo vệ hắn ta.
“…ỗi ở c…”
Hắn rên rỉ những tiếng thì thầm hướng tới Leticiel, tay vẫn lăm le thanh huyết kiếm.
“…Đó là lỗi… là lỗi của cô ta… mà ta…!”
Ngay khi hình bóng của Leticiel lọt vào tầm mắt Rocheford, với hành động chậm chạp, hắn bộc lộ phẫn ý trần trụi và vung vẩy thanh kiếm.
“Ta là đại vương tử của cái vương quốc này! Cô ta không có quyền coi thường ta, cô ta chỉ là đứa trẻ không mong muốn của gia tộc Công tước thôi!”
Những nhát chém xuống dừng lại khi một bức tường ánh sáng được dựng lên, cùng với đó là âm thanh chói tai vang vọng. Phía bên kia của màn chắn bán trong suốt, Leticiel nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thù hận mịt mờ trong mắt đối phương.
“Nếu cô không tồn tại! Christa sẽ là của ta!”
Ánh mắt thẫn thờ vô hồn, nhưng phật ý với Leticiel vẫn không hề thay đổi.
Rào chắn của Leticiel lóe sáng và Rocheford bị đánh bay bởi đòn phản công. Như thể không hề cảm thấy đau đớn, Rocheford đứng dậy và tiếp tục tấn công cô thêm một lần nữa.
“Chết đi! Chết đi! Biến mất đi, con khốn! Cái gai chướng mắt nhất của ta!”
So với người lính từng tấn công Leticiel trong quá khứ, động tác của Rocheford rất chậm, song thanh kiếm kia lại mang một sức nặng vô hình.
Tuy nhiên, chuyển động của người ra đòn vẫn quá là đơn giản, và Leticiel chỉ cần sử dụng chính sức mạnh của những đòn thế tẻ nhạt một màu đó để phản công và ném bay hắn ta.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế!!?”
Giọng nói bực tức của chàng trai trẻ vang lên đúng lúc Leticiel lại đánh bay Rocheford. Leticiel quay đầu và thấy Sieg xuất hiện trên chiến trường. Có vẻ cậu đã chạy hết tốc lực để tới được đây, nhìn xem, hơi thở hổn hển và mồ hôi đầm đìa trên mặt kìa.
“Sieg! Chăm sóc mấy người giảng viên giúp tôi!”
Giáo viên bị Rocheford đánh trọng thương đã và đang được mọi người chăm sóc. Song le, dường như các vết thương quá sâu, phép điều trị đang gần như không có tác dụng, và việc hồi phục diễn ra rất chậm.
Bởi vì chỉ số Ma lực của Quang Thành tố là con số 0 tròn trĩnh, Sieg đặc biệt thích hợp với Ma thuật phục hồi. Cộng thêm với việc Leticiel từng dạy cậu Công thức của loại Ma thuật này trước đây, cô đánh giá rằng cậu là người duy nhất có đủ khả năng để cứu được người giảng viên.
“…! Đã hiểu!”
Ánh mắt Sieg chăm chăm nhìn về phía Leticiel một lúc trước khi nhận ra cảnh các thầy cô đang điên cuồng niệm phép hồi phục. Cậu lập tức hiểu ra những gì mình cần làm.
Trong khi Sieg giúp đỡ việc trị thương, Leticiel lại đối mặt với Rocheford thêm lần nữa.
Cô có thể nghe thấy những tiếng cào xé, cắn nuốt bên trong Mộc ngục. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi dã thú lại có được tự do.
“Chết đi! Chết đi! Cút xuống địa ngục đi! Drossel!”
Rocheford lại tiếp tục tấn công Leticiel.
“Câm mồm. Yên lặng tí được không?”
Và anh nghĩ ai là kẻ tôi đang chiến đấu để cứu được hắn ta đây? Giữ lại những suy nghĩ ấy, Leticiel dừng Ma thuật tấn công, thay vào đó là sử dụng Ma thuật Cường hóa cơ thể. Cô vẫn không hiểu tại sao Rocheford lại hành động như thế này.
Cô ấy chộp lấy cánh tay của Rochefrod và vật hắn xuống đất, rồi lập tức đập mạnh vào phần gáy của hắn ta. Chắc chắn rằng Rocheford đã bất tỉnh, Leticiel nghĩ mình đã khống chế thành công tên vương tử.
“Guuuggaaaa!”
Tuy nhiên, không hề được ngơi tay, với một căn giờ chẳng thể hoàn hảo hơn, con quái vật phát ra tiếng kêu nhức óc, phá vỡ chiếc lồng giam bằng cây. Những mảnh cây còn sót lại rơi ầm ầm trên mặt đất.
Con mắt của dã thú vừa mới được giải phóng bao phủ trong sự phẫn nộ ngày càng tăng cao khi nó nhìn về phía Leticiel.
Con thú rống lên một tiếng giận giữ. Nó đã không còn quan tâm đến mọi thứ bên ngoài khoảng rừng này.
Thứ duy nhất còn lại trong tầm mắt của nó là con người tóc bạc đáng khinh. Kẻ đã cướp mất tầm nhìn của nó, đánh cắp tự do của nó. Cơn khát máu lúc này chỉ có một mục đích duy nhất, là trả thù.
(Không… tốt.)
Leticiel cau mày lại trong lúc tránh né điêu luyện công kích dữ dội của con quái vật.
Tuy khá may mắn khi nó chỉ tập trung vào mình Leticiel, song việc nó còn không thèm bận tâm gì đến xung quanh chẳng tốt lành gì cho cam.
Những người giáo viên đã chiến đấu với con thú trước khi Leticiel đến, có những người đã bị thương, và cả những học sinh ở gần đây nữa. Bọn họ có lẽ không có đủ thời gian để rút lui an toàn.
(Trường hợp tệ nhất, nếu như ai đó không kịp thoát đi...)
Đúng như cô nghĩ, chuyện xấu nhất đã xảy ra.
Chỉ cách trung tâm chiến trận vài bước là Sieg đang điều trị cho người giáo viên bị Rocheford đánh trọng thương.
Đó không phải vùng an toàn, tuyệt đối không. Nhằm tạo khoảng cách cho một đợt tấn công khác, con thú nhảy ngược lại, đến ngay bên nhóm của Sieg.
“Sieg!”
Con thú vung móng vuốt trong cơn thịnh nộ mù quáng. Leticiel đã quá chú tâm tới việc trở thành mục tiêu để câu giờ và bảo vệ mọi người, giờ thì cô chỉ có thể gọi to tên người cô tin tưởng nhất trong nhóm đó.
Bởi tiếng rống đinh tai nhức óc của con dã thú, Leticiel không chắc lời nói của mình chạm được tới Sieg không nữa.
“…!”
Bản năng mách bảo cái chết đang cận kề, Sieg, theo phản xạ, phóng thích một Ma thuật đáp trả thứ sắc nhọn đang vung xuống.
Ánh sáng màu xám tro được thắp lên, một màu hoàn toàn khác với Quang Thành tố. Ánh sáng đó gây ra một chấn động rung chuyển mặt đất khi va chạm với bộ móng vuốt đang lao đến.
“Giiiiii!!”
Lần đầu tiên, con quái vật kêu lên đầy đau đớn, từng chiếc móng vuốt của nó hóa thành cát bụi, tan biến. Dã thú ngó lơ toàn bộ Ma thuật nhắm đến nó thể hiện nỗi sợ tột cùng khi chạm phải Ma thuật của Sieg.
(…Vô Ma thuật Phản đòn tấn công…?)
Sieg sử dụng một thứ Leticiel từng dạy cậu trong các buổi huấn luyện.
Nhận ra việc dường như con thú chống chịu rất kém với Vô Ma thuật, Leticiel thử tạo ra một viên đạn pháo trong lòng bàn tay và bắn về phía nó.
“Giiii”
Con dã thú quằn quại, gào thét trong đau đớn. Đây vốn chỉ là một viên đạn Ma thuật bình thường nên nó không thể gây ra lượng sát thương khổng lồ như thứ mà Sieg tạo ra được. Nhưng nó có thể xác nhận con quái vật cực kỳ yếu ớt và dễ bị tổn thương bởi Vô Ma thuật.
(…Thử chiến đấu với Vô Ma thuật coi sao…)
Leticiel quyết định chấp nhận phương án đó để kết thúc nhanh trận chiến. Lúc đầu, cô chỉ tập trung vào việc tránh né các đòn tấn công, nhưng giờ cô đã chuyển sang một thế tiếp cận chủ động hơn và tấn công cũng nhiều hơn.
Nhân tiện, nhóm của Sieg cũng đã xoay sở để rút lui vào sâu trong rừng trong lúc vác theo Rocheford. Leticiel giờ chỉ cần tránh xa khu vực đó để họ được an toàn.
“Giờ thì… chúng ta nên kết thúc thôi nhỉ?”
Những từ ngữ đánh dấu trận chiến cuối cùng ấy phát ra, con thú kêu lên một tiếng đau đớn, giận giữ và sợ hãi. Nó giậm chân xuống đất.
Đọc được mọi chuyển động của nó, Leticiel tránh về phía sau bên phải con quái vật. Khi cả hai bước qua nhau, cô bắn đi cơ số Ma thuật đã được chuẩn bị từ trước.
Trái, phải, trên, dưới, vô vàn những loại Ma thuật khác nhau được gia cường Vô Thuộc tính dồn dập tấn công con thú. Không khí rung chuyển dữ dội bởi những tiếng hống đau đớn mỗi khi đòn đánh ghim trúng con quái vật.
Tỷ như nước sông ồ ạt vô tận, dòng chảy Ma thuật trong tay Leticiel không có dấu hiệu dừng lại.
Khi cô chạy, phong nhận rít lên trong không khí. Khi cô nâng tay lên, lôi vũ giáng xuống từ thiên đường. Và khi cô dậm chân xuống đất, từng tảng đá biến thành những lưỡi đao theo ý muốn của cô.Vi
Ví như thiên nhiên đã trở thành đồng minh của cô. Tựa như vũ công khiêu vũ trên sân khấu là chiến trường ác liệt, Leticiel của lúc này có thể quyến rũ bất kỳ khán giả nào, khiến họ không thốt lên lời.
“Đây là kết thúc…!”
Không thể chống đỡ nổi cuộc oanh kích của Leticiel, tứ chi của dã thú bắt đầu chùn bước. Leticiel không phải một người sẽ bỏ lỡ cô hội này.
Cô tung ra một Ma thuật mới để khiến con quái vật bất động. Một Ma thuật Kết hợp Quang và Vô Thành tố.
Ma tố trong không khí bắt đầu xoáy lại và cuộn tròn theo Công thức của Leticiel. Vô Thành tố đúng là không thể nhìn thấy bằng mắt thường, song nó lại có tác dụng tăng cường và củng cố Ma tố của các loại Thành tố khác.
Được nâng cấp bởi Vô Thành tố, quang đao chói lòa tự tập hợp lại trong tay thiếu nữ.
Như thể cô gái nắm trong tay nhiệt lượng của mặt trời, từng hạt ánh sáng chảy xuống tựa như cát trên sa mạc, và không khí quanh cô bị uốn cong khi làn nhiệt mỏng được hình thành.
Dã thú rống lên một tiếng. Leticiel không rõ nó đang cố đe dọa hay là đang cầu xin nữa. Điều duy nhất cô biết là thân thể ấy đang run rẩy không ngừng khi thanh đại đao trắng xóa lọt vào tầm nhìn của con mắt
màu máu.
Leticiel vung tay chỉ về phía con thú.
Cùng với chuyển động của cô, đại đạo màu trắng bạc đổ xuống từ thiên đường và chạm vào con dã thú. Gặm nhấm phần thịt, cắt ngọt phần xương, đại đao chia con quái vật thành hai nửa.
Một tiếng kêu cao vút chạm tới tận mây trời. Những áng mây thưa dần, ánh mặt trời le lói chiếu lên thân thể đang dần tan biến của con dã thú đã bước qua ranh giới của cái chết.
Con quái vật chầm chầm tan biến, không hề sót lại bất kỳ dấu vết nào, tựa như ngay từ đầu nó vốn chẳng tồn tại. Chỉ còn những vết tích thảm thương nhắc nhở những chuyện đã xảy ra.
Một lúc lâu sau khi con thú biến mất, tất cả mọi người trong rừng đều đứng bất động, không ai nói nổi lời nào. Bị nuốt chửng bởi cơn choáng ngợp trước trận chiến không tưởng diễn ra ngay trước mắt, họ chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào tấm lưng của cô tiểu thư quý tộc ‘bất tài’, trong khi những lọn tóc bạch kim của cô tung bay trong gió.
***
“Chà… ta nên bắt đầu từ đâu đây?”
Trong phòng Hiệu trưởng ở dãy nhà phụ, với khuỷu tay chống lên bàn và những ngón tay đặt lên giữa trán, Lucas khẽ thì thào đầy mệt mỏi.
Ngoài ông ra, hai người duy nhất còn lại là Leticiel và Sieg.
“Tại sao ta không bắt đầu trước với những thứ ngài muốn có câu trả lời?”
“Ta chỉ nói điều này… có quá nhiều thứ ta muốn hỏi đấy!”
Mặc dù là bị cáo trong hoàn cảnh hiện tại, Leticiel vẫn thờ ơ như thể chẳng có gì xảy ra cả. Nhìn cái biểu cảm trơ tráo không biết xấu hổ đó chỉ càng làm cơn đau đầu của Lucas thêm trầm trọng.
Sau trận chiến khốc liệt với con quái thú trong rừng sâu, các giáo viên đã và đang chạy đôn chạy đáo dọn dẹp hậu quả. Đưa ra chỉ thị cần thiết xong, Lucas gọi Leticiel và Sieg tới phòng mình.
“…Mà, em có thể bắt đầu giải thích thứ sức mạnh mình đã dùng được không?”
“Chắc chắn rồi ạ. Nó được gọi là Ma thuật, và dường như thời nay không ai dùng tới nó cả.”
“Hiểu rồi. Năm nay đúng là xui xẻo hết mức mà.”
Lucas xoa xoa cái đầu của mình.
Một phản ứng hoàn toàn bình thường. Như Leticiel đã nói, Ma thuật là thứ sức mạnh không tồn tại ở Vương quốc Platina.
Lucas tự hỏi thế quái nào mà một nhóc tì mười sáu lại nắm trong tay cái kỹ thuật vô danh thế chứ. Một tháng rồi, suốt cả tháng này, thường thức của ông đã bị Leticiel đập nát thành từng mảnh.
“…Rồi, vậy em có biết gì về tai nạn của Vương tử Rocheford không?”
Là một người chuyên môn kéo đến một mớ sự việc kỳ quặc khác, Lucas cho rằng Leticiel hẳn sẽ biết gì đấy về con thú kia.
“Không may là, không. Em chưa từng thấy loài vật nào như thế trước kia. Em chỉ có thể đánh bại nó nhờ cách của Sieg mà thôi. Tất cả những điều liên quan khác đều nằm ngoài hiểu biết của em.”
Tuy nhiên, thiếu nữ tóc bạc chỉ đơn giản là nhắm đôi mắt dị sắc đỏ - lam lại và lắc đầu.
Khuôn mặt vô cảm thường thấy của cô lộ ra vẻ phức tạp, một chút thất vọng xen lẫn một chút giận giữ. Có lẽ cô không biết thật.
“Ồ… Cơ mà, ta thực sự rất ấn tượng với việc em có thể trấn áp một thứ ở cấp độ đó bằng Phép thuật đấy.”
Nghĩ tới việc chuyển chủ đề, Lucas quay ra phía cô gái đứng trước mặt ông, cất giọng, dự là sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện bình thường.
“Không, như em đã nói, đó không phải Phép thuật, là Ma thuật. Ừ thì nó trông giống Ma thuật thật đấy, nhưng nó khác với Phép thuật. Nhưng nếu ta nói rõ hơn, về mặt Công thức…”
“Dừng. Dừng, dừng lại đã, ta đã nghe tất cả những gì cốt yếu rồi, đừng có đào sâu thêm nữa!”
Nhận thấy bản thân đã vô tình bật cái công tắc kỳ lạ nào đó bên trong Drossel khi cô nàng tự động vào trạng thái “Chế độ Truyền giáo”, Lucas điên cuồng cản cô học viên lại.
Lucas biết Leticiel sẽ khó chịu khi bị ngắt lời như vậy, nhưng ông không thể cứ để cô nói còn mình ngồi nghe cả tiếng đồng hồ được. Bi kịch trong Phòng Hội nghị, tuyệt đối không thể lặp lại được.
“…Tại sao em không hề nói với ta về Ma thuật tới tận bây giờ?’
“Bởi vì ngài có hỏi đâu.”
“Được rồi, ta thật ngốc khi hỏi vậy. Đúng hơn là, ta thật ngốc khi đã không đả động gì đến chuyện này nhỉ?”
Nghe Drossel trả lời, Lucas đổ gục xuống bàn, chịu trận. ‘Mình không thể làm được’, ông nghĩ. Ông đơn giản là không có cách nào để đối phó với cô. Một thứ kỹ thuật có tên Ma thuật làm rung chuyển toàn bộ vương quốc Phép thuật, rồi những thứ công thức đã được cải biên đi ngược lẽ thường. Trong suốt mười năm nắm quyền Hiệu trưởng của Học viện Lucrezia, Lucas chưa từng thấy bất kỳ một học viên nào đáng sợ như cô gái đứng trước mặt ông lúc này.
Tuy nhiên, thực tế khủng khiếp nhất là thời gian cô theo học ở đây còn chưa được nửa năm nữa. Lucas thật sự muốn khóc lên như một đứa trẻ dù ông đã là một người đàn ông đứng tuổi rồi. Ông chắc chắn là ngày nào mình cũng ngủ đủ giấc, nhưng cơn đau đầu thì vẫn ngày một ngưng trọng hơn.
“…Từ bây giờ trở đi, đừng có bép xép với ai về sự tồn tại của Ma thuật đấy.”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ. Em cũng không có kế hoạch truyền bá nó đâu, nên ngài cứ an tâm.”
“Ừ… Ta sẽ không nghĩ ngợi gì nữa hết.”
Nhìn Lucas tay xoa xoa vùng trán, Leticiel hơi nghiêng gương mặt đẹp tựa búp bê của mình.
(…Tại sao lại là cái mặt bối rối đó? Ngay từ đầu thì mớ lộn xộn này là do ai hả?)
Than phiền là vậy, nhưng Lucas không hề chấp nhặt với Leticiel làm gì, vì ý thức trách nhiệm của một Hiệu trưởng, và vì ông vốn là một người rất tốt bụng.
Song le, là bảo mẫu của thiên tài, con đường gian truân của Lucas mới chỉ bắt đầu thôi.
***
Vài tiếng trôi qua kể từ buổi chất vấn của Lucas.
Sau khi xong việc, Sieg và Leticiel rời khỏi phòng Hiệu trưởng, nét mặt có hơi mệt mỏi.
“Drossel… bà thấy thế nào?”
“Tôi ổn mà. Còn ông sao? Có mệt không Sieg?”
“Tôi vẫn còn đứng được ở đây đấy. Không cần lo lắng thế đâu.”
Toàn bộ các học viên khác đã được nghỉ vì vụ việc của con quái vật.
Dù không nói chi tiết mọi việc đã xảy ra trong rừng, nhưng do tai nạn, cả Học viện Lucrezia sẽ đóng cửa một ngày.
Trong lúc cả Leticiel và Sieg còn bận việc trong phòng Hiệu trưởng, những gia đình quý tộc khác đã gửi xe ngựa tới đón các cậu chủ cô chủ cả rồi.
“A! Leticiel! Sieg!”
Ngay lúc Leticiel nghĩ tới chuyện sẽ dịch chuyển về nhà, một cô gái tóc nâu nào đó phóng tới từ phía trước hai người.
“Ơ? Mira?”
Mái tóc cô nàng bồng bềnh trong không trung khiến Leticiel có một cảm giác déjà vu(*). Tuy nhiên, cô vẫn rất ngạc nhiên khi cô bạn của cô còn đợi cô ở trường.
<< (*): cảm giác lặp lại những gì mình đã biết.>>
“Sao cậu vẫn còn ở đây thế? Tớ tưởng cậu về nhà rồi chứ?”
“Cậu nói cái gì thế hả? Tớ lo cho hai người nên mới ở lại đó chứ!”
Mirandalette nói thẳng vào trọng tâm vấn đề, không hề bị ngắt ngứ chỗ nào.
Leticiel hơi ngạc nhiên bởi câu trả lời đó. Mirandalette quan tâm Leticiel hơn chính an nguy của bản thân.
“Ôi trời… Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi, Mirandalette”
“Xin lỗi, Mira. Và, cảm ơn nhiều nữa.”
Leticiel và Sieg nhìn nhau,mỉm cười.
Họ là những người bạn của mình trong thế giới này.
Kể cả khi Leticiel đã quyết tâm ngó lơ người khác sau khi chuyển sinh, nhưng khi trải qua những ngày tháng bình dị với hai người này rồi, chính lúc này đây, cô nàng thêm một lần nữa xác nhận cảm xúc thật sự của bản thân mình.
Hai ngày trôi qua kể từ sự việc của Rocheford. Leticiel chỉ vừa mới đến trường bằng Cổng dịch chuyển và đang hướng thẳng tới Đại Thư viện.
Sau khi bước vào, Leticiel không hề bắt gặp hình bóng của Sieg. Cô đoán rằng cậu chắc đang nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của mình.
“Hô hô, nay cháu lại đến nữa sao?”
“Dạ vâng, cháu tới để hoàn thành nốt cuốn đang đọc dở hôm qua ạ.”
“Nếu vậy, sao cháu không thử cuốn này nhỉ? Lão nghĩ nó rất bổ ích đấy.”
“Thật sao ạ? Vậy cháu xin lấy nó ạ, cảm ơn ông nhiều.”
Sau khi trò chuyện một chút với David về những cuốn sách, Leticiel đi một mạch tới các kệ sách để thu thập tài liệu trước khi chìm đắm vào thế giới riêng của bản thân.
Cuốn sách cô đang nghiên cứu nói về các loài vật đã và đang sinh sống trên lục địa Astraea. Mặc dầu đây chỉ là một quyển minh họa, nhưng nó lại hấp dẫn hơn cô tưởng nhiều. Sự thực thì, đang có một núi các quyển sách hình được đặt trên mặt bàn.
Khi có Sieg ở đây, cậu chắc chắn sẽ kéo Leticiel trở về hiện thực vào đúng giờ ăn trưa. Tuy nhiên, hôm nay lại không phải là những lúc ấy.
Và chúng ta có đủ chắc chắn rằng, lúc Leticiel rời mắt khỏi trang giấy và ngước lên đồng hồ, giờ nghỉ đã bắt đầu được một khoảng thời gian rồi.
“…Ơ, không, không. Muộn quá rồi.”
Leticiel của trước đây chẳng quan tâm thời gian cho lắm, nhưng Leticiel của hiện tại đã có những người bạn luôn luôn chờ đợi mình. Nàng liền trả lại hết những cuốn sách trên bàn thật nhanh, rồi ba chân bốn cẳng rời khỏi Đại Thư viện. Cô không muốn để Sieg và Mirandalette phải đợi mình.
Khu nhà phụ bao gồm Đại Thư viện nằm đối diện với căn-tin, và một khoảng sân nằm giữa hai nơi đó. Đang chạy dọc trên đường tới căn-tin, Leticiel đột nhiên chạm mặt Christa, cô em gái của cô đang bước xuống cầu thang.
“…Ôi trời? Là chị sao, Drossel.”
Chú ý tới Leticiel, Christa làm một nụ cười đáng yêu đặc trưng.
Leticiel phản ứng lại bằng cách tự hỏi lần cuối cô đối mặt với em gái là bao giờ nhỉ. Dù là trong hay ngoài học viện, những người duy nhất cô liên hệ là bạn cô và Ruvik.
“Em đang làm gì ở đây thế?”
“Một giáo viên nhờ em giúp ông chuẩn bị cho tiết học, và em vừa mới hoàn thành thôi. Vậy còn chị thì sao, thưa chị Drossel. Chị không hề xuất hiện ở bất cứ tiết học nào, vậy chị đã làm gì vậy?”
“Đọc sách ở Đại Thư viện trong hầu hết thời gian đó thôi.”
Nghe được câu trả lời của Drossel, Christa “hừm” nhẹ như thể không có hứng thú với chủ đề đó.
“Vậy… đó là lý do bây giờ chị đang chạy tới căn-tin sao?”
“Ừ, đúng rồi. Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì đâu ạ. Chỉ là từ khi chị không còn rờ vô bất cứ quyển sách nào vài năm trước, em đã nghĩ rằng chị chỉ có thể đọc được những cuốn cực kỳ đơn giản và dễ hiểu thôi.”
Lấy không khí ồn ào và chen lấn của căn-tin làm phông nền, Leticiel và Christa bắt gặp cái trừng mắt của nhau trong hành lang trống rỗng.
“Ồ, đúng rồi, thưa chị Drossel. Chị còn nhớ bữa tiệc tối đó chứ ạ?”
Vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, Christa đặt ra một câu hỏi với tông giọng nhẹ nhàng. Leticiel cố gắng đọc biểu cảm của cô em gái, nhưng cô không thể hiểu được mục đích khi câu chuyện này được nhắc đến.
“Ừ, tôi nhớ. Có chuyện gì sao?”
“Tại sao chị lại tham dự bữa tiệc đó vậy?”
“Hử? Vì thích thôi. Có vấn đề à?”
“Tíc…! Ý em không phải vậy! Sau tất cả, chị…”
Ngay khi Christa định nói ‘Chị đã bị loại bỏ khỏi tất cả các bữa tiệc xã giao’, biểu cảm bối rối trên mặt người chị gái song sinh đã kịp thời ngăn cô lại.
Đó đáng lẽ là điều Drossel tự nhận thức được, và cô ta lại hành động như thể mình chẳng biết gì hết. Chị gái của cô đã cư xử như một người hoàn toàn khác. Đối phó với cô ấy ở cả học viện lẫn trong dinh thự khiến Christa hao tâm tổn trí rất nhiều. Và cô không thể lên tiếng tiếp vì bực tức.
Sự bế tắc trước nguyên nhân của thất bại lộ ra trên mặt Christa, và Leticiel quyết định củng cố thêm lớp phòng ngự của mình. Không hề hay biết về sự thay đổi lập trường này, Christa tiếp tục gợi ra một chủ đề khác, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Thưa chị, nếu em nhớ chính xác, chị đã nặng lời với Vương tử Rocheford ở đại sảnh tối đó phải không ạ? Chị không nghĩ có chút khó coi khi la rầy vương tử ở nơi đông người đó sao?”
“…Hả?”
Leticiel hoàn toàn không cảm thấy một tí hối hận nào về những lời đã nói với Rocheford. Mà ngay từ đầu, cô cảm thấy mình đã đúng khi cố hết sức kìm lại một chút vì hắn ta là một vương tử.
“Tôi không nghĩ mình đã làm gì sai cả. Chính ngài ta cũng nói về vị hôn thê của mình như thế ở nơi công cộng đó thôi. Điều đó chỉ càng khiến người ta nghi ngờ về tư cách hoàng gia của ngài. Là một vương tử, ngài ấy phải hành động hợp với địa vị hơn chứ?”
“Nhưng ngài ấy cũng là một người tuyệt vời với nhiều phẩm chất tốt đẹp Chỉ là chị không biết thôi, chị gái.”
Với lời đáp của Christa, Leticiel không thể, dù có tưởng tượng cỡ nào, việc có thể coi Rocheford là người tuyệt vời. Leticiel chỉ phản xạ theo những gì cô nhìn thấy, nhưng cô vẫn nhớ, Rocheford phun ra những lời lẽ tục tĩu, gian díu với em gái hôn thê, nhạo báng những người dân thấp cổ bé họng, rồi vung văng chiếc khiên ở Viện bảo tàng. Chẳng hề có lấy một ấn tượng tốt đẹp nào trong số chúng.
“…Hiểu rồi. Vậy ra em qua lại với ngài ta vì em nghĩ đó là một người tuyệt vời à.”
Lời thì thầm đột ngột của Leticiel khiến sự lúng túng chạy qua gương mặt của Christa, cô cố cắt nghĩa xem tại sao chị mình lại nói vậy.
“…Đúng rồi, nhưng tại sao?”
Leticiel đi đến kết luận rằng trong khi cô không thể thấy bất cứ điểm sáng nào ở Rocheford dù đã cố hết sức, em gái cô vẫn luôn coi hắn là một người tuyệt vời để mà ở cùng hắn như thế. Leticiel nhớ lại bài học mà cha mẹ đã dạy cho cô cả ngàn lần ngày trước, là không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Cô chắc mẩm rằng Rocheford cũng có những khía cạnh chỉ để Christa nhìn thấy.
“Hừmmmmm. Chà, nếu em dành nhiều thời gian bên vương tử hơn tôi, vậy chắc có lẽ có những điểm ngài ấy chỉ thể hiện với em rồi.”
Leticiel nói lên ý nghĩ thật lòng. Đơn giản là một kết luận hợp lý được đúc kết từ bài học trong quá khứ tiền kiếp của cô.
“…Cái gì?”
Tuy nhiên, những lời đó lay động Christa tới nỗi cô thay đổi cả tông giọng. Không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau câu chữ ấy, Christa chỉ thốt ra được một từ duy nhất. Cô nàng hạ đầu xuống, để mái tóc che đi biểu cảm hiện giờ, hai tay siết chặt tới mức cứ ngỡ có thể tóe máu bất kỳ lúc nào.
“Dẫu sao thì, tôi phải đi đây.”
Không quan tâm tới trạng thái kỳ lạ của Christa, Leticiel nói qua loa vài từ rồi bước vào căn-tin. Bạn cô rất có thể đã đợi cô trong đó rồi.
Tìm kiếm bóng dáng của Sieg và Mirandalette trong thế giới hỗn loạn, Leticiel lãng quên thực tế rằng người em song sinh đang nhìn chằm chằm sau lưng cô; ánh mắt lấp đầy cảm xúc đen tối, bí ẩn.
***
Có một khu rừng rộng lớn trong khu đất của Học viện Lucrezia. Rìa ngoài là một nơi nhiều ánh sáng và yên bình, nhưng nếu có kẻ nào đó dấn thân vào sâu hơn, những tán lá rậm rạp sẽ biến nơi đây thành vùng đất tối tăm và ảm đạm.
Ở giữa biển cây thiếu đi ánh sáng đó, Rocheford đang loạng choạng bước đi, tay ôm lấy ngực.
Trong tay gã là thanh kiếm Sát Phù Thủy Thần thánh, thứ gã lấy được ở Viện bảo tàng. Bình thường, thanh kiếm tuyết bạc này phản chiếu ánh sáng mặt trời, đem đến bầu không khí thần thánh. Nhưng trong điều kiện hiện tại, nó chỉ còn tỏa chút ánh mập mờ.
“Tại sao... T-thế quái nào... Nơi này!”
Rocheford mím môi, lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc.
Gã đổ toàn bộ oán trách với tình thế hiện giờ lên đầu Drossel, hay chính xác hơn, là mụ Phù thủy. Gã là đại vương tử của quốc gia này, và cô đơn giản là hôn thê của gã… là vật trang trí của một vị vua. Nếu như cô không phủ nhận hắn, nếu như cô biết thân biết phận hơn, gã đã không rơi vào hoàn cảnh này rồi.
Kéo lê đôi bàn chân như thể cố chạy trốn khỏi thứ gì đó, Rocheford nguyền rủa Drossel trong thâm tâm.
“Chết tiệt! Nhanh lên… Nhanhhhh lênnnn.”
Rocheford điên cuồng thúc ép đôi chân mệt nhoài tiếp tục bước đi.
Gã không biết mình đang đi đâu, cũng chẳng hay nơi mình hướng về. Gã chỉ đơn giản là tiếp tục di chuyển bước chân để tránh xa khỏi thứ tồi tệ đang bám theo mình.
Ngực gã nhói lên cơn đau, một âm thanh sắc nhọn đột nhiên vang lên như thể ngực gã vừa bị một thanh kiếm xuyên qua.
Cơn đau khốn cùng buộc gã phải dừng lại. Gã hét lên một tiếng thất thanh rồi đổ gục xuống nền đất.
‘Không, chưa được. Mình không thể dừng ở đây được. Mặc cho giọng nói vang vọng trong tâm trí, ý thức của gã dần tan biến.
Một cái bóng xuất hiện trên thân thể bất tỉnh. Cái bóng tai ách đen tối hơn cả những bóng cây chung quanh.
Chỉ trong chốc lát, Kẻ Sát Phù Thủy tỏa sáng mờ ám.
***
Sự việc kỳ lạ phá hủy lối sống thường nhật ập đến thật bất ngờ.
Chiều hôm đó, trong lúc Leticiel đang tập trung nghiên cứu Công thức trong phòng thí nghiệm của mình, một tiếng nổ như sấm rền vang phía ngoài học viện chạm tới tai cô.
“…Gì thế nhỉ?”
Nhanh chóng đặt bút xuống, Leticiel ngó ra phía ngoài cửa sổ. Cô nhìn thấy một đám mây bụi xuất phát từ khu rừng gần nơi nghiên cứu, theo hướng tới Viện bảo tàng.
Lập tức đưa ra kết luận chắc chắn có gì đó đang diễn ra, Leticiel liền túm lấy khung cửa sổ và nhảy ra phía ngoài, không chút do dự.
Cách này nhanh hơn nhiều so với việc rời khỏi phòng rồi chạy xuống dưới cầu thang. Loại bỏ chấn động với Phong Ma thuật, cô nhẹ nhàng tiếp đất và lập tức chạy thẳng tới chỗ đám mây bụi.
Khoảnh khắc cô bước vào trong rừng, cô được chào đón bởi âm thanh của vô số vụ nổ nhỏ và tiếng gió gào rú.
Leticiel gấp rút tiến thẳng về hướng đó, đồng thời cẩn thận xác định nguồn gốc của những tiếng ồn. Lúc cô tới gần, những vụ nổ và cơn gió lớn hơn ập tới, và cô cũng nghe rất rõ tiếng đàn ông la hét nữa.
“Tất cả mọi người! Dùng mọi Phép thuật để giành lại ngài ấy. Chúng ta cần thêm càng nhiều người càng tốt.”
“Cẩn thận! Đừng gây ra quá nhiều sát thương! Này, vết thương sao rồi?”
Leticiel bước tới một khoảng rừng trống trong biển cây mênh mông.
Lén nhìn qua kẽ lá, cô thấy Lucas cùng rất nhiều giáo viên khác đang tập trung ở đó, khuôn mặt đầy thất vọng, liên tục khai hỏa Phép thuật nhắm tới một tồn tại hung hăng trước mắt.
Một con thú khổng lồ, có nét giống với loài hổ răng kiếm, được bao phủ bởi hào quang đen đúa, xui xẻo.
Nó quá lớn, cỡ phải gấp đôi Lucas, người to cao nhất, phải, không hề phóng đại đâu. Cùng với thân thể đồ sộ là những chiếc răng nanh sắc nhọn và đôi mắt huyết xích không có lòng trắng.
Mặc kệ Lucas và những người khác nỗ lực ngăn cản, nó vẫn tiếp tục lên cơn thịnh nộ, chẳng màng việc bị tấn công.
Hơn nữa, nếu tập trung hơn, có thể thấy một bóng người ngã gục dưới chân con thú.
Là Rocheford. Hắn ta nằm sấp trên nền đất, trong tay giữ lấy thanh kiếm nào đó. Con thú tiếp tục nổi trận lôi đình bên trên hắn, không hề có ý định rời đi nửa bước.
Có vẻ là có một bệnh viện dã chiến đã được lập nên ở một góc của chiến trường, nơi những người bị thương được tập trung và sơ cứu ở đó. Nhìn kỹ hơn, có một vài giáo viên đang trị thương cho một nam sinh đang nghỉ ngơi tại đấy.
Leticiel có cảm giác người đó trông quen quen. Rồi cô nhớ ra, ấy là một trong những kẻ tay chân đi theo Rocheford hôm đó.
“Xin thứ lỗi. Thầy có thể nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra được không ạ?”
“Hả…!? Quý cô D-Drossel!?”
Leticiel xuất hiện ở bệnh viện dã chiến và hỏi về tình hình hiện tại. Cô quyết định không lộ mặt ở chiến trường ngay bởi chuyện đó sẽ gây ra sự hỗn loạn không đáng có.
“Tại sao em lại ở đây… Nơi này nguy hiểm lắm, em nên rời đi trước kh-“
“Em từ chối. Chẳng có lý do gì để em làm thế cả. Vậy, thầy cho em biết nguyên do của mớ hỗn độn này được chứ? Và cả con quái nào kia nữa?”
Nhìn thấy Leticiel, giáo viên ở bệnh viện mở to mắt ngạc nhiên và cố yêu cầu cô rời khỏi đây, tuy nhiên, cô lắc đầu.
Cô có mặt ở chiến trường này bởi cô nghĩ mình giúp được gì đó. Cô sẽ không bao giờ bỏ mặc các giáo viên mà chạy đi như thế.
Mới đầu, người giảng viên lưỡng lự, phân vân, nhưng sau đó, anh chấp thuận khi Leticiel hỏi lại câu hỏi với giọng điệu mạnh mẽ.
“Chúng tôi cũng không rõ chi tiết lắm, nhưng mọi chuyện bắt đầu khi quản lý bảo tàng liên lạc và báo cáo về những âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong rừng. Hiệu trưởng nhanh chóng đi điều tra nguồn gốc, và phát hiện ra Vương tử ngã quỵ ở đó.”
Tóm lại, trong lúc điều tra căn nguyên dẫn tới những tiếng ồn, các giáo viên vô tình bắt gặp một Rocheford nằm ngục trên nền đất. Họ cố gắng giúp hắn, nhưng con thú bất thình lình xuất hiện. Và các giảng viên buộc phải chiến đấu mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Chúng tôi không thể cứ bỏ mặc Vương tử như thế được, và đang cố gắng cứu ngài ấy. Song cái thứ kia không có vẻ gì là muốn rời đi cả.”
“Em hiểu rồi, vậy đó là những gì đã xảy ra…”
Nghe xong tình hình hiện tại, Leticiel đưa mắt trở lại chiến trường. Cô tự hỏi có phải do Rocheford đang nằm dưới chân con thú, hay do sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh, nhưng sự thực phũ phàng, Phép thuật của các giáo viên chẳng xi nhê gì với kẻ địch cả.
Các giáo viên rõ là có lợi thế số lượng thật đấy, nhưng dẫu họ có sử dụng toàn bộ Ma lực, chẳng có phép nào hiệu quả cả hết, và từng người từng người kiệt sức.
“Tôi sẽ tham gia cùng họ. Làm ơn hãy chăm sóc cho những người bị thương ạ.”
“…Hả? Đợi đã! Quý cô Drossel!?”
Bỏ ngoài tai những từ sau cùng của người giảng viên, Leticiel nhảy vô giữa chiến trường.
Tất cả mọi người đều bất ngờ khi thiếu nữ với mái tóc bạch kim hiện ra trong tầm mắt của họ. Đảm bảo rằng không bị ai cản đường, Leticiel tạo ra một cơn gió lốc nho nhỏ trong lòng bàn tay.
Thuận theo ý muốn của người kiến tạo, cơn lốc được kéo dài ra, biến thành một ngọn thương khổng lồ. Leticiel giơ tay lên trời rồi vung xuống thật nhanh, hướng về phía con thú.
Bị ném đi, phong thương rít lên một tiếng, rạch đôi không gian chung quanh con quái vật. Nghe thấy thanh âm sắc nhọn của khí quyển bị xé toạc, nó quay đầu về phía nguồn âm, cùng lúc thân thể to lớn bị ngọn thương ghim trúng.
“Gaaaaaah!!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp khu rừng, hệt như âm thanh ken két khi kim loại bị chà xát với nhau. Ngọn phong thương đã khoét một lỗ ở vị trí từng là con mắt trái của dã thú.
Con quái vật vẫn tiếp tục hét lên sau khi ngọn thương tan biến, nó tìm kiếm kẻ đã đánh cắp tầm nhìn của mình.
Phản chiếu trong con mắt còn lại của nó là một cô gái – Leticiel đang chuẩn bị Ma thuật kế tiếp. Như thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nó quay về cô, lờ đi toàn bộ những giáo viên khác, những người là đối thủ của nó từ đầu tới giờ. Con mắt khát máu của nó nhắm tới con mồi, là Leticiel.
Nó trả đũa bằng bộ vuốt sắc nhọn lao đến với tốc độ siêu thanh, Leticiel sử dụng Dịch chuyển để né đi.
Không chỉ có thể rút ngắn thời gian di chuyển, Ma thuật này cũng được dùng để tránh né khẩn cấp trong trận chiến. Mặc dù đòi hỏi sự tập trung cao độ, nhưng ở đẳng cấp của Leticiel, nó là thứ có thể được phát động ngay lập tức.
Con thú kêu lên một tiếng khó chịu, rồi lập tức đuổi theo cô. Mới một thoáng trước, nó còn chẳng quan tâm gì ngoài chuyện ở gần Rocheford; giờ thì có vẻ ý định này bị xao nhãng rồi.
Những người giáo viên muốn tận dụng khoảng trống này để cứu thoát Rocheford, nhưng họ sợ làm thế sẽ càng kích động con thú, bởi vậy, họ không thể tới gần mặc dù rất muốn vậy.
Với suy nghĩ đó, Leticiel hiểu rằng lựa chọn duy nhất là chiến đấu với con quái vật ở khoảng rừng trống.
Nhử nó ra khỏi đây không phải cách hay; nếu cô cố dắt nó đi quanh khu rừng, nhiều khả năng Bảo tàng cùng các bảo vật quý giá đang được cất giữ sẽ bị thiệt hại, còn nếu cố đưa nó ra khỏi rừng, có nguy cơ các học sinh khác sẽ bị liên lụy.
Quyết định rằng trước tiên cần khóa chuyển động của con thú để cứu cho được Rocheford, Leticiel niệm một Ma thuật nên nền đất, tựa như cô gái mang sức mạnh của rừng già vậy.
Những tán cây xào xạc như đáp lại Ma thuật của Leticiel. Không hề có một cơn gió nào nổi lên, nhưng thanh âm lá cây lay chuyển càng lúc càng to, và không lâu sau, không khí trong cả khu rừng bắt đầu rung chuyển.
Có là một con thú to lớn đến đâu cũng chẳng thể so được với dòng lũ lá và cây đổ dồn về từ bốn phương tám hướng. Lúc đầu, nó cố gắng chống cự và phá hủy những cái cây đầu tiên, nhưng rất nhanh, tự do của nó đã bị tước đoạt.
“Cơ hội đấy, xin hãy cứu vương tử đi ạ.”
Một khi đã đảm bảo rằng dã thú đã bị giam trong Mộc ngục, cô thông báo cho người giáo viên gần nhất.
Giáo viên, người đang há hốc miệng lúc trông thấy ngục tù tự nhiên, bị kéo về thực tại và chạy ngay tới chỗ Rocheford. Theo sau, rất nhiều người khác cũng chạy tới.
“Giiiigaaaa!”
Ngay trước khi người giảng viên chạm được tới Rocheford, con thú gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc từ chỗ bị giam cầm.
Tiếng gầm khó chịu dội vang khắp rừng, khiến cả khu vực chấn động. Nó còn to hơn, xui xẻo hơn bất kì tiếng thét nào từ trước.
“C-cái gì vậy!?”
“H-h-hãy đưa Vương tử tới nơi an toàn trước…”
Những người giáo viên lấy lại tư thế trong lúc bịt tai lại. Họ cố gắng mang Rocheford ra khỏi đó.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, những tia dung dịch màu đỏ thẫm bắn ra từ cơ thể họ. Nhìn thứ dung dịch ấy rỉ ra, từng người một gục ngã.
Rocheford đứng dậy, trong tay là thanh kiếm màu bạc nhuốm màu máu đỏ tươi.
Ngay tức khắc, Leticiel hiểu được mọi thứ đang diễn ra, hai tay siết mạnh. Nếu như cô chịu suy nghĩ về chuyện ấy, dù chỉ một chút, cô sẽ nhận ra có thứ gì đó không đúng. Con thú di chuyển quanh Rocheford, không phải vì coi hắn là một tấm khiên, mà là vì muốn bảo vệ hắn ta.
“…ỗi ở c…”
Hắn rên rỉ những tiếng thì thầm hướng tới Leticiel, tay vẫn lăm le thanh huyết kiếm.
“…Đó là lỗi… là lỗi của cô ta… mà ta…!”
Ngay khi hình bóng của Leticiel lọt vào tầm mắt Rocheford, với hành động chậm chạp, hắn bộc lộ phẫn ý trần trụi và vung vẩy thanh kiếm.
“Ta là đại vương tử của cái vương quốc này! Cô ta không có quyền coi thường ta, cô ta chỉ là đứa trẻ không mong muốn của gia tộc Công tước thôi!”
Những nhát chém xuống dừng lại khi một bức tường ánh sáng được dựng lên, cùng với đó là âm thanh chói tai vang vọng. Phía bên kia của màn chắn bán trong suốt, Leticiel nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thù hận mịt mờ trong mắt đối phương.
“Nếu cô không tồn tại! Christa sẽ là của ta!”
Ánh mắt thẫn thờ vô hồn, nhưng phật ý với Leticiel vẫn không hề thay đổi.
Rào chắn của Leticiel lóe sáng và Rocheford bị đánh bay bởi đòn phản công. Như thể không hề cảm thấy đau đớn, Rocheford đứng dậy và tiếp tục tấn công cô thêm một lần nữa.
“Chết đi! Chết đi! Biến mất đi, con khốn! Cái gai chướng mắt nhất của ta!”
So với người lính từng tấn công Leticiel trong quá khứ, động tác của Rocheford rất chậm, song thanh kiếm kia lại mang một sức nặng vô hình.
Tuy nhiên, chuyển động của người ra đòn vẫn quá là đơn giản, và Leticiel chỉ cần sử dụng chính sức mạnh của những đòn thế tẻ nhạt một màu đó để phản công và ném bay hắn ta.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế!!?”
Giọng nói bực tức của chàng trai trẻ vang lên đúng lúc Leticiel lại đánh bay Rocheford. Leticiel quay đầu và thấy Sieg xuất hiện trên chiến trường. Có vẻ cậu đã chạy hết tốc lực để tới được đây, nhìn xem, hơi thở hổn hển và mồ hôi đầm đìa trên mặt kìa.
“Sieg! Chăm sóc mấy người giảng viên giúp tôi!”
Giáo viên bị Rocheford đánh trọng thương đã và đang được mọi người chăm sóc. Song le, dường như các vết thương quá sâu, phép điều trị đang gần như không có tác dụng, và việc hồi phục diễn ra rất chậm.
Bởi vì chỉ số Ma lực của Quang Thành tố là con số 0 tròn trĩnh, Sieg đặc biệt thích hợp với Ma thuật phục hồi. Cộng thêm với việc Leticiel từng dạy cậu Công thức của loại Ma thuật này trước đây, cô đánh giá rằng cậu là người duy nhất có đủ khả năng để cứu được người giảng viên.
“…! Đã hiểu!”
Ánh mắt Sieg chăm chăm nhìn về phía Leticiel một lúc trước khi nhận ra cảnh các thầy cô đang điên cuồng niệm phép hồi phục. Cậu lập tức hiểu ra những gì mình cần làm.
Trong khi Sieg giúp đỡ việc trị thương, Leticiel lại đối mặt với Rocheford thêm lần nữa.
Cô có thể nghe thấy những tiếng cào xé, cắn nuốt bên trong Mộc ngục. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi dã thú lại có được tự do.
“Chết đi! Chết đi! Cút xuống địa ngục đi! Drossel!”
Rocheford lại tiếp tục tấn công Leticiel.
“Câm mồm. Yên lặng tí được không?”
Và anh nghĩ ai là kẻ tôi đang chiến đấu để cứu được hắn ta đây? Giữ lại những suy nghĩ ấy, Leticiel dừng Ma thuật tấn công, thay vào đó là sử dụng Ma thuật Cường hóa cơ thể. Cô vẫn không hiểu tại sao Rocheford lại hành động như thế này.
Cô ấy chộp lấy cánh tay của Rochefrod và vật hắn xuống đất, rồi lập tức đập mạnh vào phần gáy của hắn ta. Chắc chắn rằng Rocheford đã bất tỉnh, Leticiel nghĩ mình đã khống chế thành công tên vương tử.
“Guuuggaaaa!”
Tuy nhiên, không hề được ngơi tay, với một căn giờ chẳng thể hoàn hảo hơn, con quái vật phát ra tiếng kêu nhức óc, phá vỡ chiếc lồng giam bằng cây. Những mảnh cây còn sót lại rơi ầm ầm trên mặt đất.
Con mắt của dã thú vừa mới được giải phóng bao phủ trong sự phẫn nộ ngày càng tăng cao khi nó nhìn về phía Leticiel.
Con thú rống lên một tiếng giận giữ. Nó đã không còn quan tâm đến mọi thứ bên ngoài khoảng rừng này.
Thứ duy nhất còn lại trong tầm mắt của nó là con người tóc bạc đáng khinh. Kẻ đã cướp mất tầm nhìn của nó, đánh cắp tự do của nó. Cơn khát máu lúc này chỉ có một mục đích duy nhất, là trả thù.
(Không… tốt.)
Leticiel cau mày lại trong lúc tránh né điêu luyện công kích dữ dội của con quái vật.
Tuy khá may mắn khi nó chỉ tập trung vào mình Leticiel, song việc nó còn không thèm bận tâm gì đến xung quanh chẳng tốt lành gì cho cam.
Những người giáo viên đã chiến đấu với con thú trước khi Leticiel đến, có những người đã bị thương, và cả những học sinh ở gần đây nữa. Bọn họ có lẽ không có đủ thời gian để rút lui an toàn.
(Trường hợp tệ nhất, nếu như ai đó không kịp thoát đi...)
Đúng như cô nghĩ, chuyện xấu nhất đã xảy ra.
Chỉ cách trung tâm chiến trận vài bước là Sieg đang điều trị cho người giáo viên bị Rocheford đánh trọng thương.
Đó không phải vùng an toàn, tuyệt đối không. Nhằm tạo khoảng cách cho một đợt tấn công khác, con thú nhảy ngược lại, đến ngay bên nhóm của Sieg.
“Sieg!”
Con thú vung móng vuốt trong cơn thịnh nộ mù quáng. Leticiel đã quá chú tâm tới việc trở thành mục tiêu để câu giờ và bảo vệ mọi người, giờ thì cô chỉ có thể gọi to tên người cô tin tưởng nhất trong nhóm đó.
Bởi tiếng rống đinh tai nhức óc của con dã thú, Leticiel không chắc lời nói của mình chạm được tới Sieg không nữa.
“…!”
Bản năng mách bảo cái chết đang cận kề, Sieg, theo phản xạ, phóng thích một Ma thuật đáp trả thứ sắc nhọn đang vung xuống.
Ánh sáng màu xám tro được thắp lên, một màu hoàn toàn khác với Quang Thành tố. Ánh sáng đó gây ra một chấn động rung chuyển mặt đất khi va chạm với bộ móng vuốt đang lao đến.
“Giiiiii!!”
Lần đầu tiên, con quái vật kêu lên đầy đau đớn, từng chiếc móng vuốt của nó hóa thành cát bụi, tan biến. Dã thú ngó lơ toàn bộ Ma thuật nhắm đến nó thể hiện nỗi sợ tột cùng khi chạm phải Ma thuật của Sieg.
(…Vô Ma thuật Phản đòn tấn công…?)
Sieg sử dụng một thứ Leticiel từng dạy cậu trong các buổi huấn luyện.
Nhận ra việc dường như con thú chống chịu rất kém với Vô Ma thuật, Leticiel thử tạo ra một viên đạn pháo trong lòng bàn tay và bắn về phía nó.
“Giiii”
Con dã thú quằn quại, gào thét trong đau đớn. Đây vốn chỉ là một viên đạn Ma thuật bình thường nên nó không thể gây ra lượng sát thương khổng lồ như thứ mà Sieg tạo ra được. Nhưng nó có thể xác nhận con quái vật cực kỳ yếu ớt và dễ bị tổn thương bởi Vô Ma thuật.
(…Thử chiến đấu với Vô Ma thuật coi sao…)
Leticiel quyết định chấp nhận phương án đó để kết thúc nhanh trận chiến. Lúc đầu, cô chỉ tập trung vào việc tránh né các đòn tấn công, nhưng giờ cô đã chuyển sang một thế tiếp cận chủ động hơn và tấn công cũng nhiều hơn.
Nhân tiện, nhóm của Sieg cũng đã xoay sở để rút lui vào sâu trong rừng trong lúc vác theo Rocheford. Leticiel giờ chỉ cần tránh xa khu vực đó để họ được an toàn.
“Giờ thì… chúng ta nên kết thúc thôi nhỉ?”
Những từ ngữ đánh dấu trận chiến cuối cùng ấy phát ra, con thú kêu lên một tiếng đau đớn, giận giữ và sợ hãi. Nó giậm chân xuống đất.
Đọc được mọi chuyển động của nó, Leticiel tránh về phía sau bên phải con quái vật. Khi cả hai bước qua nhau, cô bắn đi cơ số Ma thuật đã được chuẩn bị từ trước.
Trái, phải, trên, dưới, vô vàn những loại Ma thuật khác nhau được gia cường Vô Thuộc tính dồn dập tấn công con thú. Không khí rung chuyển dữ dội bởi những tiếng hống đau đớn mỗi khi đòn đánh ghim trúng con quái vật.
Tỷ như nước sông ồ ạt vô tận, dòng chảy Ma thuật trong tay Leticiel không có dấu hiệu dừng lại.
Khi cô chạy, phong nhận rít lên trong không khí. Khi cô nâng tay lên, lôi vũ giáng xuống từ thiên đường. Và khi cô dậm chân xuống đất, từng tảng đá biến thành những lưỡi đao theo ý muốn của cô.Vi
Ví như thiên nhiên đã trở thành đồng minh của cô. Tựa như vũ công khiêu vũ trên sân khấu là chiến trường ác liệt, Leticiel của lúc này có thể quyến rũ bất kỳ khán giả nào, khiến họ không thốt lên lời.
“Đây là kết thúc…!”
Không thể chống đỡ nổi cuộc oanh kích của Leticiel, tứ chi của dã thú bắt đầu chùn bước. Leticiel không phải một người sẽ bỏ lỡ cô hội này.
Cô tung ra một Ma thuật mới để khiến con quái vật bất động. Một Ma thuật Kết hợp Quang và Vô Thành tố.
Ma tố trong không khí bắt đầu xoáy lại và cuộn tròn theo Công thức của Leticiel. Vô Thành tố đúng là không thể nhìn thấy bằng mắt thường, song nó lại có tác dụng tăng cường và củng cố Ma tố của các loại Thành tố khác.
Được nâng cấp bởi Vô Thành tố, quang đao chói lòa tự tập hợp lại trong tay thiếu nữ.
Như thể cô gái nắm trong tay nhiệt lượng của mặt trời, từng hạt ánh sáng chảy xuống tựa như cát trên sa mạc, và không khí quanh cô bị uốn cong khi làn nhiệt mỏng được hình thành.
Dã thú rống lên một tiếng. Leticiel không rõ nó đang cố đe dọa hay là đang cầu xin nữa. Điều duy nhất cô biết là thân thể ấy đang run rẩy không ngừng khi thanh đại đao trắng xóa lọt vào tầm nhìn của con mắt
màu máu.
Leticiel vung tay chỉ về phía con thú.
Cùng với chuyển động của cô, đại đạo màu trắng bạc đổ xuống từ thiên đường và chạm vào con dã thú. Gặm nhấm phần thịt, cắt ngọt phần xương, đại đao chia con quái vật thành hai nửa.
Một tiếng kêu cao vút chạm tới tận mây trời. Những áng mây thưa dần, ánh mặt trời le lói chiếu lên thân thể đang dần tan biến của con dã thú đã bước qua ranh giới của cái chết.
Con quái vật chầm chầm tan biến, không hề sót lại bất kỳ dấu vết nào, tựa như ngay từ đầu nó vốn chẳng tồn tại. Chỉ còn những vết tích thảm thương nhắc nhở những chuyện đã xảy ra.
Một lúc lâu sau khi con thú biến mất, tất cả mọi người trong rừng đều đứng bất động, không ai nói nổi lời nào. Bị nuốt chửng bởi cơn choáng ngợp trước trận chiến không tưởng diễn ra ngay trước mắt, họ chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào tấm lưng của cô tiểu thư quý tộc ‘bất tài’, trong khi những lọn tóc bạch kim của cô tung bay trong gió.
***
“Chà… ta nên bắt đầu từ đâu đây?”
Trong phòng Hiệu trưởng ở dãy nhà phụ, với khuỷu tay chống lên bàn và những ngón tay đặt lên giữa trán, Lucas khẽ thì thào đầy mệt mỏi.
Ngoài ông ra, hai người duy nhất còn lại là Leticiel và Sieg.
“Tại sao ta không bắt đầu trước với những thứ ngài muốn có câu trả lời?”
“Ta chỉ nói điều này… có quá nhiều thứ ta muốn hỏi đấy!”
Mặc dù là bị cáo trong hoàn cảnh hiện tại, Leticiel vẫn thờ ơ như thể chẳng có gì xảy ra cả. Nhìn cái biểu cảm trơ tráo không biết xấu hổ đó chỉ càng làm cơn đau đầu của Lucas thêm trầm trọng.
Sau trận chiến khốc liệt với con quái thú trong rừng sâu, các giáo viên đã và đang chạy đôn chạy đáo dọn dẹp hậu quả. Đưa ra chỉ thị cần thiết xong, Lucas gọi Leticiel và Sieg tới phòng mình.
“…Mà, em có thể bắt đầu giải thích thứ sức mạnh mình đã dùng được không?”
“Chắc chắn rồi ạ. Nó được gọi là Ma thuật, và dường như thời nay không ai dùng tới nó cả.”
“Hiểu rồi. Năm nay đúng là xui xẻo hết mức mà.”
Lucas xoa xoa cái đầu của mình.
Một phản ứng hoàn toàn bình thường. Như Leticiel đã nói, Ma thuật là thứ sức mạnh không tồn tại ở Vương quốc Platina.
Lucas tự hỏi thế quái nào mà một nhóc tì mười sáu lại nắm trong tay cái kỹ thuật vô danh thế chứ. Một tháng rồi, suốt cả tháng này, thường thức của ông đã bị Leticiel đập nát thành từng mảnh.
“…Rồi, vậy em có biết gì về tai nạn của Vương tử Rocheford không?”
Là một người chuyên môn kéo đến một mớ sự việc kỳ quặc khác, Lucas cho rằng Leticiel hẳn sẽ biết gì đấy về con thú kia.
“Không may là, không. Em chưa từng thấy loài vật nào như thế trước kia. Em chỉ có thể đánh bại nó nhờ cách của Sieg mà thôi. Tất cả những điều liên quan khác đều nằm ngoài hiểu biết của em.”
Tuy nhiên, thiếu nữ tóc bạc chỉ đơn giản là nhắm đôi mắt dị sắc đỏ - lam lại và lắc đầu.
Khuôn mặt vô cảm thường thấy của cô lộ ra vẻ phức tạp, một chút thất vọng xen lẫn một chút giận giữ. Có lẽ cô không biết thật.
“Ồ… Cơ mà, ta thực sự rất ấn tượng với việc em có thể trấn áp một thứ ở cấp độ đó bằng Phép thuật đấy.”
Nghĩ tới việc chuyển chủ đề, Lucas quay ra phía cô gái đứng trước mặt ông, cất giọng, dự là sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện bình thường.
“Không, như em đã nói, đó không phải Phép thuật, là Ma thuật. Ừ thì nó trông giống Ma thuật thật đấy, nhưng nó khác với Phép thuật. Nhưng nếu ta nói rõ hơn, về mặt Công thức…”
“Dừng. Dừng, dừng lại đã, ta đã nghe tất cả những gì cốt yếu rồi, đừng có đào sâu thêm nữa!”
Nhận thấy bản thân đã vô tình bật cái công tắc kỳ lạ nào đó bên trong Drossel khi cô nàng tự động vào trạng thái “Chế độ Truyền giáo”, Lucas điên cuồng cản cô học viên lại.
Lucas biết Leticiel sẽ khó chịu khi bị ngắt lời như vậy, nhưng ông không thể cứ để cô nói còn mình ngồi nghe cả tiếng đồng hồ được. Bi kịch trong Phòng Hội nghị, tuyệt đối không thể lặp lại được.
“…Tại sao em không hề nói với ta về Ma thuật tới tận bây giờ?’
“Bởi vì ngài có hỏi đâu.”
“Được rồi, ta thật ngốc khi hỏi vậy. Đúng hơn là, ta thật ngốc khi đã không đả động gì đến chuyện này nhỉ?”
Nghe Drossel trả lời, Lucas đổ gục xuống bàn, chịu trận. ‘Mình không thể làm được’, ông nghĩ. Ông đơn giản là không có cách nào để đối phó với cô. Một thứ kỹ thuật có tên Ma thuật làm rung chuyển toàn bộ vương quốc Phép thuật, rồi những thứ công thức đã được cải biên đi ngược lẽ thường. Trong suốt mười năm nắm quyền Hiệu trưởng của Học viện Lucrezia, Lucas chưa từng thấy bất kỳ một học viên nào đáng sợ như cô gái đứng trước mặt ông lúc này.
Tuy nhiên, thực tế khủng khiếp nhất là thời gian cô theo học ở đây còn chưa được nửa năm nữa. Lucas thật sự muốn khóc lên như một đứa trẻ dù ông đã là một người đàn ông đứng tuổi rồi. Ông chắc chắn là ngày nào mình cũng ngủ đủ giấc, nhưng cơn đau đầu thì vẫn ngày một ngưng trọng hơn.
“…Từ bây giờ trở đi, đừng có bép xép với ai về sự tồn tại của Ma thuật đấy.”
“Vâng, tất nhiên rồi ạ. Em cũng không có kế hoạch truyền bá nó đâu, nên ngài cứ an tâm.”
“Ừ… Ta sẽ không nghĩ ngợi gì nữa hết.”
Nhìn Lucas tay xoa xoa vùng trán, Leticiel hơi nghiêng gương mặt đẹp tựa búp bê của mình.
(…Tại sao lại là cái mặt bối rối đó? Ngay từ đầu thì mớ lộn xộn này là do ai hả?)
Than phiền là vậy, nhưng Lucas không hề chấp nhặt với Leticiel làm gì, vì ý thức trách nhiệm của một Hiệu trưởng, và vì ông vốn là một người rất tốt bụng.
Song le, là bảo mẫu của thiên tài, con đường gian truân của Lucas mới chỉ bắt đầu thôi.
***
Vài tiếng trôi qua kể từ buổi chất vấn của Lucas.
Sau khi xong việc, Sieg và Leticiel rời khỏi phòng Hiệu trưởng, nét mặt có hơi mệt mỏi.
“Drossel… bà thấy thế nào?”
“Tôi ổn mà. Còn ông sao? Có mệt không Sieg?”
“Tôi vẫn còn đứng được ở đây đấy. Không cần lo lắng thế đâu.”
Toàn bộ các học viên khác đã được nghỉ vì vụ việc của con quái vật.
Dù không nói chi tiết mọi việc đã xảy ra trong rừng, nhưng do tai nạn, cả Học viện Lucrezia sẽ đóng cửa một ngày.
Trong lúc cả Leticiel và Sieg còn bận việc trong phòng Hiệu trưởng, những gia đình quý tộc khác đã gửi xe ngựa tới đón các cậu chủ cô chủ cả rồi.
“A! Leticiel! Sieg!”
Ngay lúc Leticiel nghĩ tới chuyện sẽ dịch chuyển về nhà, một cô gái tóc nâu nào đó phóng tới từ phía trước hai người.
“Ơ? Mira?”
Mái tóc cô nàng bồng bềnh trong không trung khiến Leticiel có một cảm giác déjà vu(*). Tuy nhiên, cô vẫn rất ngạc nhiên khi cô bạn của cô còn đợi cô ở trường.
<< (*): cảm giác lặp lại những gì mình đã biết.>>
“Sao cậu vẫn còn ở đây thế? Tớ tưởng cậu về nhà rồi chứ?”
“Cậu nói cái gì thế hả? Tớ lo cho hai người nên mới ở lại đó chứ!”
Mirandalette nói thẳng vào trọng tâm vấn đề, không hề bị ngắt ngứ chỗ nào.
Leticiel hơi ngạc nhiên bởi câu trả lời đó. Mirandalette quan tâm Leticiel hơn chính an nguy của bản thân.
“Ôi trời… Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi, Mirandalette”
“Xin lỗi, Mira. Và, cảm ơn nhiều nữa.”
Leticiel và Sieg nhìn nhau,mỉm cười.
Họ là những người bạn của mình trong thế giới này.
Kể cả khi Leticiel đã quyết tâm ngó lơ người khác sau khi chuyển sinh, nhưng khi trải qua những ngày tháng bình dị với hai người này rồi, chính lúc này đây, cô nàng thêm một lần nữa xác nhận cảm xúc thật sự của bản thân mình.
Danh sách chương