Nhóm dịch: Ad Meliora

Trans & Edit: Nyx

Sau ngày hôm đó, hoàng đế đã cảnh cáo Lelia hết lần này đến lần khác.

“Ngươi không được để ai biết mình là con gái. Ngươi hiểu không?”

“Vâng, vâng thưa bệ hạ.”

Lelia, người lần đầu tiên được ăn những món ăn ngon, gật đầu với bất cứ điều gì hoàng đế nói.

Thái tử thỉnh thoảng đến thăm cô và đá cô, đánh cô, nhưng cô vẫn nén nhịn. Hoàng đế thậm chí còn ra lệnh cho người cắt đi mái tóc dài của cô để giống như hoàng tử. Nhưng điều đó không quan trọng với Lelia.

[Có thức ăn ngon thì cần quan tâm gì nữa chứ?]

Do đó, Lelia đã đến lãnh thổ trung lập linh thiêng dưới lớp nguỵ trang thành hoàng tử.

Nhờ hoa văn trên lòng bàn tay của cô ấy, không một linh mục nào nghi ngờ Lelia không phải là Thái tử. Nhưng sự thật cô ấy là một phụ nữ sẽ còn đáng nghi ngờ hơn nhiều.

Bề ngoài, cô phải giả vờ mười tuổi, bằng tuổi Hoàng tử Leo, nhưng thực tế, Lelia mới bảy tuổi.

Đây không phải là thời điểm để các đặc trưng giới tính của cô ấy xuất hiện, vì vậy điều đó không thành vấn đề.

May mắn thay, gia đình hoàng gia đã cẩn thận nhất có thể trong lãnh thổ. Hơn nữa, địa vị hiện tại của Lelia không chỉ là một thành viên của Hoàng gia, mà còn là một Thái tử. Cô ấy đã có thể sử dụng một căn phòng riêng tuyệt đẹp, kích thước lớn và thậm chí đã có một vòi hoa sen. Hoàng đế còn cố gắng gửi một hiệp sĩ cải trang thành hầu gái phòng hờ cho trường hợp nguy cấp, nhưng không thể thực thi, vì nó bị cấm trong lãnh thổ.

Nguyên tắc của lãnh thổ là, “Vì năm đế quốc tin tưởng vào lãnh thổ và giao phó những nhà lãnh đạo tương lai quý giá, chúng tôi sẽ giáo dục họ để họ có thể trở thành những người trưởng thành độc lập và tuyệt vời nhất có thể. Vì vậy, những người hầu sẽ không theo chăm sóc họ.”

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là sẽ để họ tự lực cánh sinh.

Tuy không có người hầu nào chăm sóc cô ấy, và hầu hết công việc được thực hiện bởi các linh mục có chức vị thấp và những người hầu của ngôi đền. Hoàng đế lo lắng về việc ông không thể cử những người hầu riêng của mình đi theo.

[Sẽ ra sao nếu bọn họ phát hiện nhóc đó là con gái? Cái lãnh thổ trung lập chết tiệt đó!]

Tuy nhiên, dù đã cố gắng nhiều lần, ông ta không thể nài nỉ thêm nữa.

Nhưng vì cần sự đảm bảo, hoàng đế đã ếm một ma thuật lên Leila.

Có thể nói rằng không có trường hợp nào khiến danh tính của đứa trẻ có thể bị tiết lộ bởi người khác.

[Tôi không nghĩ sẽ có ai lại cố lén nhìn thân thể trần truồng của thái tử đâu.]

Điều gì sẽ xảy ra nếu một sát thủ xuất hiện và giết chết một đứa trẻ hóa ra lại là một bé gái?

Đó là một điều tốt.

Con trai ông sẽ được cứu, và ngôi đền sẽ không dám phản đối.

Họ không thể thoát khỏi những lời buộc tội không đảm bảo an ninh, vì vậy nó giống như một mũi tên trúng hai con nhạn.

Vấn đề chính là miệng của Lelia.

Ông ta phải ngăn không cho Lelia, khi đó vẫn còn trẻ, tiết lộ danh tính hoặc viết điều đó ra.

Vì vậy, hoàng đế đã sử dụng phép thuật Golden words.

[Cái Đ* ***]

Lelia cắn môi, nghĩ đến khuôn mặt của Hoàng đế, Lydios, người đã gửi cô đến đây.

Nếu bạn tiết lộ bản thân và phá vỡ câu thần chú Golden words, bạn sẽ phun máu và chết.

Lời nguyền Golden words là một ma pháp nguy hiểm, thường được sử dụng lên điệp viên khi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, nhưng tên Hoàng đế này lại không quan tâm đến điều đó.



Lelia đi tắm và thay một chiếc áo choàng trắng. Tất cả các thành viên trẻ của gia đình hoàng gia và quý tộc đều mặc áo choàng trắng này trong thời gian họ ở đền thờ. Nhiều đứa trẻ phàn nàn về điều này, nhưng Lelia lại khá hài lòng với nó. Tính ra thì chất liệu vải của chiếc áo choàng này tốt hơn nhiều so với những bộ đồ sờn cũ mà cô đã mặc trước đây.

“Làm thế nào mà tôi lại ở đây trong cuốn tiểu thuyết gốc nhỉ?”

Trong nguyên tác, Lelia đến đây làm thế thân cho Thái tử. Tuy nhiên, không có nhiều nội dung được đề cập đến trong câu chuyện gốc. Nam chính và nữ chính đều không đến đây.

Nói tóm lại, đây không phải là sân khấu của các nhân vật chính. Vì vậy, cô không hiểu câu chuyện bí mật, không xuất hiện trong nguyên tác. Trong câu chuyện gốc, việc này được đề cập theo một cách hơi khác.

Một thời gian sau, nam chính nghe được câu chuyện từ những người bạn của mình.

Các nhân vật phụ quan trọng trong tiểu thuyết là những người đã đánh bại con rồng, hay nói cách khác, những nam phụ bị ám ảnh bởi nữ chính.

Trong câu chuyện gốc, nam chính, người đã tham gia vào đội Hoàng gia, được nghe kể về những sự kiện đã xảy ra ở lãnh thổ trung lập thiêng liêng.

[Tôi đã bao giờ đề cập về bản thân mình trong cuộc trò chuyện đó chưa?]

[Không có một chút gì cả.]

Lelia giữ một vai trò hữu dụng trong cuốn tiểu thuyết này, nhưng lại là một vai nhỏ bé, kém quan trọng và có số phận rất bất hạnh.

[Tôi không thể có cái chết như vậy được.]

Leila cắn chặt môi suy nghĩ.

[Trước hết, mình đã ở đây được ba năm rồi… Phải cẩn thận để không bị giết sau khi trở về quê hương.]

[Ok được đấy!]

[Tránh đến gần tất cả các ao, hồ và đừng đi bộ xung quanh!]

“Lelia bị trượt chân và chết. Cô ấy không ngốc chỉ là…”

[Có vẻ như điều đó còn được xem là may mắn. Sẽ khủng khiếp như thế nào nếu bị ai đó ám sát?]

[Đôi khi cô ấy còn bị dính líu đến nữ chính của câu chuyện gốc… Điều này, cô ấy có thể tránh được!]

Lelia sắp xếp lại những suy nghĩ của mình và rời khỏi phòng để đến phòng ăn.

Đã đến giờ dùng bữa.

[Nghĩ lại thì, mình sắp chết đói đến nơi rồi.]

Gia đình hoàng gia và các quý tộc, quy tụ lại ở đây giống như những linh mục nhỏ. Mức sống nơi đây hoàn toàn chênh lệch vì họ đều là con cháu vương giả, đã quen sống trong nhung lụa.

Khi Lelia đến trước sảnh, những người hầu của nhà ăn đã mở cửa. Bên trong có hàng chục chiếc bàn gỗ lớn. Lelia đi đến một chiếc ghế trống và ngồi xuống. Chẳng mấy chốc những người hầu đã chuẩn bị bữa ăn.

“Này, ngươi có ổn không?”

Khi vừa chuẩn bị ăn, Lelia quay đầu về phía giọng nói trong trẻo phát ra từ bên cạnh cô.

Anh ấy là một cậu bé xinh đẹp với mái tóc vàng. Anh ta đang ngồi bên cạnh nhìn Lelia và mỉm cười.

“Ngươi hẳn đã hoàn hồn rồi nhỉ?”

“..Ờ, à?”

“Ngươi không nhớ gì sao? Ta là người đã cứu ngươi.. Suýt chút nữa thì ngươi đã ngã vào nước rồi.”

“...Oh, uhm, cảm ơn.”

Lelia cười một cách ngượng nghịu.

Đứa trẻ chỉ mới mười tuổi, nhưng đã lộ ra giọng nói tự tin cùng vẻ đẹp rực rỡ.

Có điều những lời anh ấy nói ra hơi khó nghe một chút.

Dù sao đi nữa, anh ta không phải là người mà Lelia muốn thân thiết. Anh ấy là một trong những nhân vật chính của câu chuyện gốc.

“Chỉ một lời cảm ơn là đủ rồi sao?”

[Nhưng bình thường, tính cách anh ta như thế này sao?]

Tên anh ta là Romeo Rosebelle, Hoàng tử của Đế chế Rosebelle. Trong câu chuyện gốc, anh là một trong những nhân vật chính đã tham gia cuộc chiến và trở lại sau khi đánh bại Wild Dragon, đồng thời cũng yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên.

[Anh ấy có một tính cách rất ngọt ngào và tao nhã…]

Lelia nhìn anh ấy với đôi mắt cứng đờ.

“Đừng chỉ lo nhìn ta, trả lời lẹ đi. Bộ ngươi bị câm à?”

[Ngọt ngào… tao nhã…?

Tôi không nghĩ anh ta có một chút nào liên quan đến những từ ngữ đó….]

"…Cảm ơn bạn rất nhiều."

Lelia nhẹ giọng đáp lời.

“Ờ. Cảm ơn? Vậy là xong hả? Ngươi nói ngươi là Thái tử? Nhưng việc trả ơn chỉ kết thúc bằng một lời cảm ơn?”

“... Vậy bạn muốn gì ở tôi?”

“Đơn nhiên là có rồi. Khi các linh mục đến tìm ta trong giờ cầu nguyện, hãy nói với họ rằng ta đã vào phòng của ngươi và ngủ thiếp đi. Họ không được phép đánh thức ta đâu.”

“Ta là một tên nhóc chuyên gây rối, còn ngươi là một Thái tử, nên họ sẽ tin tưởng ngươi thôi. Thấy thế nào?”

“Tôi hiểu rồi.”

“Đây là cuộc đàm phán tốt nhất chúng ta từng có đấy.”

Romeo cười toe toét và bắt đầu bữa ăn mà người hầu mang đến cho anh. Ít nhất thì cách anh ấy ăn trông cũng tao nhã.

[Tôi không nghĩ tính cách của anh ấy lại tệ đến thế.]

Hầu hết những đứa trẻ tập trung ở đây đều trạc tuổi nhau, trong khoảng từ chín đến mười một tuổi. Đơn nhiên, Lelia chỉ mới bảy tuổi và phải giả vờ như mười tuổi, nhưng luôn có những đứa trẻ phát triển chậm hơn, bất kể chúng ăn uống tốt như thế nào. Và may mắn thay, có khá nhiều trẻ nhỏ ở đây giống như cô. Bên cạnh đó, thân phận chính thức của Lelia, Hoàng tử Leo, ngay từ khi còn nhỏ đã có hình ảnh yếu đuối nên không mấy ai nghi ngờ cô.

[Tôi sẽ cố ăn thật nhiều trong khoảng thời gian ở tại nơi này!]

Điều tuyệt vời nhất khi đến đây là được ăn uống.

Rõ ràng cô ấy sẽ không thể ăn uống đàng hoàng khi trở về quê hương của mình. Khi cuốn tiểu thuyết bắt đầu, hoàng đế sẽ sớm bị thay đổi ngay lúc cô trở về quê hương của mình, nhưng cuộc đời của Lelia thì không có gì thay đổi cả.

Bỗng nhiên, Romeo bắt chuyện với cô một lần nữa.

“Này, ngươi cũng có một ấn ký trên lòng bàn tay à?”

Những đứa trẻ ở đây đã quên đi thân phận của mình ở quê nhà và tất cả đều sống như những người bạn. Đơn nhiên là do đền thờ ép buộc rồi. Đánh lộn bị cấm ở nơi đây và mọi người cần phải trò chuyện cùng nhau.

Các linh mục biết rất rõ cách để đám trẻ thêm gần gũi với nhau. Cùng nhau ăn, cùng nhau chạy nhảy khắp nơi, tham gia nhiều trò chơi tập thể.

Bọn trẻ cố gắng hòa thuận với nhau càng nhiều càng tốt vì chúng sẽ phải cầu nguyện cả ngày nếu bị bắt gặp đang cãi lộn. Về cơ bản, họ đều là những đứa được giáo dưỡng tốt, nên không có rắc rối lớn nào xảy ra.

Nhưng tại sao anh ấy lại hung hăng như vậy? Trước hết là trong cách anh ta nói chuyện.

“Ta thấy tò mò về ấn ký của Auralia. Ngươi cho ta xem được không?”

“... Được thôi.”

Lelia mở lòng bàn tay của mình ra, để lộ ấn ký. Romeo quan sát nó một cách thích thú và so sánh với ấn ký trong lòng bàn tay mình.

Ngay lúc đó, lối vào nhà hàng trở nên ồn ào.

Khi một đứa trẻ dần xuất hiện và bước vào, ánh mắt của vài đứa trẻ đang ngồi trên bàn, hướng về phía đó.

Romeo nhìn nó và lẩm bẩm một mình.

“Ta không thích hắn.”

“... Tại sao?”

Cậu bé mà Romeo đề cập đến, là người mà Lelia biết.

Griffith Nicaea, hoàng tử trẻ nhất của Đế quốc Nicaea.

Anh là một trong những thủ lĩnh của nhóm đã đánh bại con rồng và trở thành hiệp sĩ mạnh nhất trong lịch sử. Đơn nhiên, anh ta cũng đem lòng yêu nữ chính.

Lelia đã từng nói chuyện với anh ấy trước đây. Anh là một đứa trẻ lạnh lùng nhưng điềm tĩnh và ngăn nắp.

Ngoài ra, anh ta còn rất đẹp trai. Dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng anh vẫn thu hút vô số ánh mắt từ lũ trẻ xung quanh.

“Và ta cũng ghét thằng kia nữa. Hắn thật thảm bại và ngu ngốc.”

Romeo hếch cằm, chỉ sang một bên khác.

Một đứa trẻ rất nhỏ với mái tóc bạch kim, đang chậm chạp dùng bữa.

Oscar Hraesvelg.

[Chính là anh ấy!]

Mái tóc màu bạch kim cùng con ngươi đỏ thẫm. Cô không thể nào không nhận ra anh ấy.

Khi nhìn thấy cậu bé nhỏ nhắn đó, cô cảm thấy thật kỳ lạ. Trong tiểu thuyết gốc, anh ta được miêu tả là một người đàn ông to lớn, cường tráng.

[Hoá ra khi còn nhỏ, anh ta trông như thế này à…]

Bây giờ anh ấy trông rất dễ bị ăn hiếp, nhưng anh ta đã trở thành một hoàng đế, người sau này được độc giả gọi là kẻ tâm thần.

“Ngươi mười tuổi và ngươi trông nhỏ hơn ta. Đó là một điều tốt.”

Lelia cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều này.

“Đúng vậy…”

Lelia lại nhìn theo ánh mắt của Romeo. Một cậu bé với nước da ngăm đen và đôi mắt cuồng dã. Chỉ qua một ánh nhìn, Lelia đã thấy được tính cách của anh ta như một lưu manh rác rưởi.

Calix Ascard. Cháu trai của Hoàng đế Đế quốc Ascard. Và anh ấy là người đã hy sinh nhiều nhất sau khi giết Wild Dragon.

Tất cả những người mà Romeo không thích, đều là nhân vật chính của Đội giết rồng và là những người sẽ yêu nữ chính.

[Có chuyện gì đang diễn ra trong đầu của tên nhóc này vậy? Phải chăng cậu ta đang cố tìm ra tình địch sau này sẽ tiếp cận nữ chính?]

Lelia nhìn Romeo với khuôn mặt run rẩy.

[Cậu ấy có tin rằng những người mà cậu vừa nói không thích, sẽ trở thành bạn bè trong tương lai và là những người quan trọng với cậu ấy hơn bất kỳ ai khác không?]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện