“Ugh...!”

(Kakkou) thận trọng né tránh những móng vuốt sắc nhọn trồi lên từ dưới mặt đất, xé rách chiếc áo khoác dài của cậu ngay vào đúng phút chót.

Trước mặt cậu xuất hiện một nam thiếu niên buộc tóc bím lùi về sau.

“Tại sao nhóc lại cản trở bọn này hả? Giám đốc chi nhánh đang thực sự giúp đỡ chúng ta đấy, nhóc không biết hay sao?”

Đó là (Hozumi). Nam thiếu niên đang đứng trên cái mai nổi lềnh thềnh bên trên lớp bê tông được vây quanh bởi những cái chân dài ngoằng khoảng vài mét; những cái chân nhìn như của loài giáp xác có móng vuốt sắc lẻm ở cuối.

“...Haa? Thế rồi ông ta giúp chúng ta kiểu gì?”

(Kakkou) giễu cợt đồng thời nhảy qua một bên và thực hiện một cú nhảy cao, tận dụng các cột dây điện để vượt qua kẻ địch trước mắt nhằm bắt kịp chiếc Mercedes-Benz.

Nhưng (Hozumi) không để cho cậu đi. Anh ta tức tốc đuổi kịp (Kakkou) nhờ việc sử dụng (Mushi) như tấm ván lướt sóng --- có vẻ như (Mushi) của (Hozumi) có khả năng di chuyển tự do trong lòng đất.

“Dù cho những kẻ bị lợi dụng chả khác gì thứ công cụ như chúng ta có bị tàn tạ hay bị vứt bỏ đi nữa thì vẫn còn điều mà ta có thể làm! Để cải biến đất nước này, có một điều mà chỉ Mushitsuki chúng ta có thể làm!”

Đồng bộ với tiếng hô vang của cậu trai trẻ, hàng loạt cái chân dài ngoằng hiện lên kế bên cặp chân (Kakkou). Do không đoán được đòn tấn công bất ngờ sẽ đến từ đâu, cho nên vai và lưng cậu nhận phải nhiều vết xước và sẹo.

“Khỉ thật.......!”

Dù mất thăng bằng, nhưng (Kakkou) vẫn kịp nâng khẩu súng của mình lên và ngắm vào mục tiêu.

Nhưng trước khi cậu kịp khai hỏa thì (Hozumi) đã chìm xuống dưới mặt đất cùng với (Mushi). Ở sau lưng (Kakkou), người đã mất dấu mục tiêu và đang đi tìm mọi ngóc ngách, những móng vuốt vô hình vẫn tiếp tục gióng xuống người, và sượt qua bụng cậu.

“Uaghh!”

“Chả phải nhóc cũng là Mushitsuki sao?! Cớ sao hai ta lại phải đánh nhau như thế này chứ?

Vì sao nhóc không gia nhập bọn này?!”

“...!”

Xem ra cậu không thể ngó lơ Mushitsuki hạng sáu Ishu ở trước mặt và đuổi theo sau chiếc Mercedes-Benz như cậu muốn được. Đứng giữa hai sự lựa chọn, (Kakkou) cau mày --- trận chiến cho đến hiện tại đã gây nhiều tổn thất đến khu vực xung quanh, có thể thấy hàng loạt xe hơi bị bỏ lại phía sau. Ngay cả tiếng khóc thét của khách bộ hành mà cậu đã nghe đến phát ngán cũng có thể được nghe lúc lên lúc xuống ở tít đằng xa.

Gây náo động thế kia, thì có là khả năng quản lí tình báo cấp cao của SBT cũng sẽ chả ăn nhằm gì, có phải không? Sự kiện đang diễn ra hôm nay chắc chắn sẽ trở thành nguồn gốc của cơn đại khủng hoảng; thậm chí nó sẽ gây ảnh hưởng đến sự phát triển về sau của đất nước này.

“Kể từ nay trở đi, Mushitski chúng ta sẽ thay đổi cả thế giới. Chúng ta sẽ trả lại những gì mà chúng đã đối xử chúng ta như những con quái vật quái vật!”

(Kakkou) che đậy vết thương đang rỉ máu khi thở nặng nhọc.

Đến tận hiện tại cậu vẫn chiến đấu chứng tỏ rằng cơ thể của cậu đã kiệt sức. Với lại giấc mơ của cậu cũng đã bị ngấu nghiến không ngừng do quá lạm dụng năng lực của (Mushi), khiến trí óc cậu bị đẩy đến giới hạn. Cậu cảm giác như đầu mình đang trống rỗng và không còn có thể nghĩ thông suốt nữa.

Tại sao mình vẫn cứ chiến đấu sau khi chịu đựng nhiều như vậy ---?

Suy nghĩ này chợt thoáng qua tâm trí cậu.

Gánh chịu vết thương từ những lần giao tranh, giấc mơ bị ngấu nghiến như một cái giá đổi lại từ (Mushi), và biến những người đồng đội Mushitsu trở thành Ketsurakusha --- tước đi giấc mơ của họ, nhưng vẫn chiến đấu cho đến hiện tại.

Cho điều gì chứ...?

“---Đần độn...”

“Huh?”

Nghe thấy lời lẩm bẩm của (Kakkou), (Hozumi) không thể không đặt nghi vấn cho câu nói đó.

“Các người có bị đần không? Tất cả các người...”

“Nhóc nói cái gì?--!”

(Kakkou) ngẩng đầu lên và cười trong khi thở dốc.

“Chúng ta, thay đổi thế giới? Trả thù những người đã đối xử chúng ta như những con quái vật?... Takakuwa nói với mấy ông thế à?”

“Có gì đáng để cười chứ? Giám đốc chi nhánh đã bảo rằng chúng ta có sức mạnh. Và ông cũng bảo sức mạnh này là thứ mọi người đều chối bỏ. Vậy nên, ---”

“Ahaha. Rặn một lũ đần...”

Đối diện với (Kakkou) cười khả ố, (Hozumi) bất ngờ thay đổi biểu cảm. Tám móng vuốt ngay lập tức vây quanh (Kakkou), treo cậu lên như thể chúng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

“Chúng ta là quái vật.”

(Kakkou) bỗng nhiên thốt ra câu nói với một nụ cười.

Điều đó khiến cho cậu trai tóc màu xanh nhuộm không nói nên lời. Tám móng vuốt cũng lập tức ngưng lại.

“Đã mang sức mạnh này rồi, sao ta không thể không là quái vật chứ? Bất kể ta có thay đổi được thế giới như ông nói đi nữa, thì vẫn đâu thể chối bỏ sự thật rằng chúng ta là quái vật. Không chỉ thế thôi đâu, nó sẽ còn đi xa hơn ---”

“Nhóc rốt cuộc muốn nói cái gì--?”

“Đến cả Takakuwa chắc hẳn cũng đã toan tính cả. Các ông đã bị ra lệnh suốt một thời gian dài đằng đẵng, và đằng nào thì cũng bị vứt bỏ khi mất hết giá trị lợi dụng.

Ahaha, rặn một lũ đần.”

“Nếu vậy tại sao nhóc lại liều lĩnh chiến đấu chống lại bọn này hả?! Nhớ không lầm thì... nhóc là (Kakkou) có phải không? Anh có nghe nói nhóc là học trò xuất sắc nhất của trợ lý giám đốc chi nhánh --- Dựa theo những gì mà nhóc vừa nói, thì điểm khác biệt giữa Haji Keigo và giám đốc chi nhánh Takakuwa là gì? Không phải cả hai người họ đều lợi dụng Mushitsuki chúng ta à?!”

“Ừ, cái đó thì đúng. Haji cũng chả khác gì, đối xử chúng ta như quái vật... và bao giờ cũng lừa lọc...”

Đó là suy nghĩ của cậu từ tận đáy lòng con tim.

Vậy tại sao cậu không chọn Takakuwa mà lại là Haji Keigo?

Lý cho điều đó chẳng qua là một vấn đề quá đỗi tầm thường.

“Nhưng... ít ra tên đó không, không e sợ tôi...”

Không đời nào có chuyện cậu lại tạo dựng được mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau giữa mình và Haji Keigo, cậu biết rất rõ. Cậu không thể hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì khi rảnh rỗi, và cậu chỉ có thể nghĩ về anh ta như là một kẻ lừa phỉnh và thích chế ra mấy trò đùa cợt chả ra gì hết lần đến lần khác.

Nhưng Haji Keigo đã nói sẽ trao cho (Kakkou) một nơi cậu thuộc về.

Thậm chí nếu đó có là một lời nói dối hay chăng thì cậu chỉ việc dùng tay không giết chết anh ta là xong.

Và kể cả khi biết rằng cậu không ngại bẩn tay, Haji Keigo vẫn không hề e sợ.

Lợi dụng lẫn nhau, và sẵn lòng vứt bỏ khi đối phương không còn giá trị — một mối quan hệ đơn giản.

“Chán chết. Vì lý do đó mà nhóc lại liều mạng chiến đấu chống lại bọn này ư?”

(Hozumi) hắt hủi câu nói đó trước khi bước vào tư thế chiến đấu.

“Nếu muốn biết lý do cũng như vì sao tôi vẫn chiến đấu, thì vẫn còn một điều...”

(Kakkou) tiếp tục giữ vững tư thế cầm súng trong tay đang đặt bên mình và ngẩng đầu nhìn những móng vuốt đang quây quanh người.

“Dù cho tôi có là một Mushitsuki, dù cho có là một con quái vật hay chăng ---”

Bảy móng vuốt tức tốc đồng loạt lao thẳng xuống chỗ cậu. Chân (Mushi) của (Hozumi) đang xâu xé cậu từ mọi hướng.

(Kakkou) sau đó hạ giọng và lẩm bẩm:

“Dù cho có là vậy hay chăng... tôi vẫn muốn hiện thực hóa giấc mơ của mình.”

Với những đòn tấn công đang hướng thẳng về phía mình, (Kakkou) né tất cả những đòn đánh chí tử đó chỉ trong gang tấc. Chân, cổ, vai, và bụng bị móng vuốt sượt qua làm rỉ máu tươi.

Nhưng (Kakkou) đã ngay lập tức chộp lấy thời cơ và cắn răng bám vào một trong những cái chân khiến chúng phát ra thứ âm thanh rạn nứt.

“Ugh---”

(Hozumi) phát ra tiếng kêu van trước khi đột ngột mất dạng.

Nhưng rồi, ít lâu sau---

“---Ahhhh!!”

Tiếng gào khóc của cậu thiếu niên tóc xanh có thể được nghe thấy từ bên dưới.

Vận dụng toàn bộ sức lực còn sót lại, (Kakkou) lôi (Mushi) địch lên khỏi mặt đất. Một con côn trùng với cơ thể trông như cá voi sau đó nổi lên từ nền bê tông chung với (Hozumi) đang cưỡi trên lưng. Nó va vào những cột dây điện, biển quảng cáo, và đèn giao thông khi cơ thể bị quăng tít lên bầu trời.

Cái bóng khổng lồ của nó rơi song song với tòa nhà chọc trời. (Kakkou) nâng khẩu súng lên không trung và chĩa vào tâm của cái bóng. Trên tròng kính bảo hộ mà cậu đang đeo, một chấm đỏ bất chợt thoáng qua.

“C-Chờ đã nào! Không phải chúng ta đều là Mushitsuki sao ---!”

Ngọn lửa cháy rực ở trước họng súng có thể được nhìn thấy đang toát ra, (Hozumi) hét lớn.

(Kakkou) dồn thêm lực trên đầu ngón tay đang áp vào cò súng --- Bên trong khuôn miệng của (Mushi) đã hợp nhất với khẩu súng lục, có thể nhìn thấy một viên đạn có sức công phá hủy diệt đang xoay nhanh với tốc độ chóng mặt, và kết cục là cậu cảm giác như giấc mơ của mình đang nhanh chóng bị gặm nhấm. Giấc mơ trở nên hư ảo mất một hồi khi hồi ức thoảng qua trước khi biến mất hoàn toàn.

“Cứ căm thù tôi đi.”

Khoảnh khắc cậu bóp cò, cơ bắp đã biến thành hàm trên của một con quái vật khạc ra ngọn lửa địa ngục.

Tiếng súng biến thành âm thanh rung chấn và làm nứt vỡ cửa kính của những tòa nhà xung quanh; những chiếc xe gần đó cũng bị xê dịch, và mặt đất (Kakkou) mà đang đứng trên lõm xuống ngay tức thì đi cùng vết nứt từ cú giật súng.

Cơ thể khổng lồ đang lao xuống từ trên bầu trời còn không thể thét lên tiếng giãy chết phút lâm chung. Một cái lỗ tròn to tướng xuyên qua cơ thể được bao bọc trong một cái mai dày. Tám chân của nó cũng tan vỡ thành nhiều đoạn. Trước khi đáp xuống mặt đất, xác của nó biến mất cứ như tan biến hoàn toàn vào khoảng không.

-- Pa !

(Hozumi) rơi xuống đất. Chiếc kính bảo hộ đã tan nát, đôi đồng tử vô hồn đang nhìn thằng vào (Kakkou) đang cầm nắm khẩu súng lục.

“...Khỉ thật.”

Cậu chửi rủa khi chỉnh trang lại chiếc kính bảo hộ.

(Kakkou) giữ chặt khẩu súng lục trong tay, ngoảnh lại và rời đi.

Trong khi lắng nghe tiếng thét của khách bộ hành từ trận chiến giữa những con quái vật từ xa kia, (Kakkou) đã bắt kịp chiếc Mercedes-Benz đang băng băng trên đường.

Loanh quanh biên giới thành phố Ouka, cậu cũng đã tìm ra chiếc xe đang được vô số Mushitsuki hộ tống.

Nhận thấy (Kakkou) đang tiếp cận, những chiến sĩ bắt đầu tiến lại gần.

Tuy nhiên họ không phải là đối thủ của cậu; từng chiến sĩ một lần lượt bị đánh bại.

Và như thể đang trông đợi người cuối cùng bị hạ gục, một chiếc xe từ sau lưng cậu vượt lên.

Chiếc xe hơi sang trọng màu đen. Nó ngay lập tức vượt lên đầu chiếc Mercedes-Benz và quay trở về làn đường trước khi phanh khẩn cấp và chặn đường di chuyển của chiếc xe.

Bị kẹp giữa chiếc xe hơi màu đen và (Kakkou), chiếc Mercedes-Benz chỉ có thể phanh khẩn cấp. Cánh cửa của chiếc Mercedes-Benz đang dừng lớ ngớ ngay giữa đường mở tung, và một người đàn ông trung niên bước ra từ bên trong.

Bắt gặp cái nhìn sắc lẻm của người đàn ông, (Kakkou) không khỏi nhớ đến hình ảnh bức tượng của chúa quỷ mà cậu đã từng xem trong sách vở. Có vẻ người đàn ông đó không có chút dao động nào với tình hình hiện tại và vẫn tiếp tục tỏa ra một bầu không khí uy hiếp khiến ai ai cũng cảm giác như nó sẽ nhấn chìm mọi thứ xung quanh ông.

“Cậu là ai?”

Takakuwa Azuma nhìn trừng thẳng vào (Kakkou) với ánh mắt cứng rắn.

Quan sát lại cái lia mắt trông như ác linh của người đàn ông, (Kakkou) trơn tru đáp lại.

“(Kakkou).”

Khi ấy, âm thanh của một chiếc xe hơi khác chợt kéo đến. Nam thanh niên đang chặn đầu xe Mercedes-Benz đã lộ mặt.

Là Haji Keigo.

“Anh định nói là không sao cả đâu (Kakkou), làm tốt lắm, nhưng xem ra vẫn còn một ủy thác cuối dành cho nhóc đây.”

Haji nhìn qua Takakuwa Azuma và tiếp tục nói với giọng điệu điềm nhiên.

“Hãy bắt giữ (Fuyuhotaru), (Kakkou).”

“......”

(Kakkou) vẫn chưa chịu nhúc nhích.

“Sao thế (Kakkou) Đó là lệnh, nếu không khẩn trương lên mọi thứ sẽ trở nên quá muộn.”

“....Tôi từ chối.”

“Huh?”

(Kakkou) quay mặt khỏi Haji đang giương mắt nhìn. Cảm giác tước đoạt giấc mơ của vô số những Mushitsuki vẫn còn vương lại trên tay cầm của khẩu súng lục.

Cậu đã làm một điều đáng nhẽ ra bản thân không nên làm.

“Tôi không làm nổi nữa đâu...”

Trước khi đến đây, cậu đã phải chạy một quãng đường rất xa, bị thương nặng, và cũng tước đi rất nhiều giấc mơ của Mushitsuki. Dù cho trong suốt trận đánh cậu đã không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng khi đối diện với Haji Keigo lại không thể ngăn sự rối bời đang được khơi dậy.

Những điều cậu đã làm liệu có được dung thứ?

Nam thanh niên đang đứng trước mặt cậu, liệu có đáng tin tưởng để cậu phò tá??

Và ít nhất --- trước khi cậu nhận thức được ước mơ của mình là gì, liệu cậu có thể chịu đựng được sự tội lỗi đang giày xéo bản thân?

“Tôi đã quá mệt mỏi rồi...”

Đối với một cậu nhóc chỉ mới mười hai tuổi như cậu, thì vai trò chiến sĩ của CBT là quá nặng nề. Trở nên mạnh mẽ không có nghĩa là cậu có ý chí vững vàng để gánh chịu mọi trách nhiệm.

Nhìn thấy (Kakkou) cắn môi và hạ thấp đầu, Haji Keigo khẽ nhún vai.

“Đội quân thống nhất đã chết sạch rồi.”

Anh ta nói với thái độ thư thái như thường lệ.

“Từ nay trở đi, CBT đã tạm thời phân (Fuyuhotaru) là Ishi hạng một. Và người duy nhất có khả năng bắt giữ được mục tiêu chính là nhóc đấy, người mà anh đã tự mình huấn luyện. Vị trí của mục tiêu sẽ sớm được gửi đến chiếc kính bảo hộ của nhóc---”

“Không phải tôi vừa bảo ông anh là từ chối rồi cơ mà?!”

(Kakkou) không còn có thể nhẫn nại nữa và bắt đầu hét lên. Cậu nắm lấy bộ vest của nam thanh niên với bàn tay đang tỏa ra ánh quang màu xanh lục.

“Tại sao tôi phải tước đoạt giấc mơ của người khác?! Tại sao phải làm mọi thứ để sống sót! Với ông anh... là một người bình thường, thì có sự khác biệt nào giữa tôi và (Fuyuhotaru)?! Đơn thuần là ít hay nhiều con quái vật thôi, có đúng không?!”

Haji không kháng cự, anh ta để cho (Kakkou) lắc cơ thể theo ý muốn trong khi đáp lại bằng một nụ cười vẫn như ngày nào.

“Phải chăng --- nhóc đang nghĩ mình sẽ không làm gì cả, và cứ đứng chờ đến khi nào (Mushi) của nhóc ngấu nghiến giấc mơ đến chết mới thôi?”

“---”

(Kakkou) mở to đôi mắt.

“Nhóc nghĩ mình có thể sinh sống mà không làm tổn thương bản thân hay người khác á? Suy nghĩ kiêu ngạo quá đấy. Chúng ta không phải Thần Linh. Dù cho có đi nơi đâu, dù cho có giành được thắng lợi là gì đi nữa, thì ta vẫn phải gây tổn thương cho người khác để sống tiếp.”

(Kakkou) thả hai tay đang nắm chặt bộ vest của Haji, tuy vẫn cắn môi.

“Nhóc có ao ước được chết mà không làm được gì cho đời không, không cố gắng để hiện thực hóa giấc mơ luôn sao? Hay là --- nhóc muốn làm tổn thương người khác để đạt được điều mình muốn? Những gì chúng ta có được đó là đưa ra sự lựa chọn, thế thôi.”

Haji chỉnh đốn lại chiếc áo sơ mi trước khi quay lưng lại với (Kakkou). Anh ta làm ngơ (Kakkou) còn đang thất thần và cất bước tới chỗ Takakuwa Azuma.

“---(Fuyuhotaru) hiện tại đang trong trạng thái cuồng loạn. Không sớm hay muộn giấc mơ của cô ta chắc chắn sẽ bị ngấu nghiến đến chẳng còn gì. Cô ta rồi cũng sẽ chết và kéo theo mọi thứ xung quanh đi cùng.”

“........”

“Hãy nhớ này (Kakkou). (Fuyuhotaru) cũng giống như nhóc. Ngay từ khi chúng ta quyết định thứ mà bản thân hằng ao ước thì đã không còn nơi nào để mà chạy trốn nữa rồi. Điều duy nhất mà ta có thể làm đó là chọn cách sống của riêng mình.”

(Kakkou) nghe thấy rất rõ âm thanh nghiến răng của bản thân.

Là một Mushitsuki, nếu cậu không tuân theo mệnh lệnh của CBT thì hiển nhiên sẽ bị gán mác nổi loạn. Đương nhiên kết cục của cậu sẽ giống với (Fuyuhotaru), người đang trốn chạy và bị giết không bằng cách này thì cũng bằng cách khác.

Không - Theo như những gì mà Haji Keigo đã nói. Thì bất kể cậu không phải là Mushitsuki thì kết quả vẫn sẽ giống y hệt. Để đạt được thứ gì đó, ai trong chúng ta sau cùng cũng phải trải qua số phận làm tổn thương người khác, hoặc bị người khác làm cho tổn thương.

“Hơn nữa, nếu nhóc mà chết... Thì nhóc sẽ đánh mất mọi cơ hội để chọn lựa.”

(Kakkou) vẫn im lặng trước khi từ tốn nhìn ra xung quanh, và đi một bước nặng nề.

“Đừng để thua nhé (Kakkou).”

Ý anh ta là không được để thua (Fuyuhotaru)? Hay còn ý nghĩa nào khác? Có lẽ là do cậu còn nhỏ tuổi, chẳng thể hiểu được ấn ý chất chứa trong câu nói với giọng điệu điềm tĩnh đó.

Bầu trời được chia thành hai mảng, và những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống một cách chậm rãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện