“Phân Khu Trung Đông đã tiến hành chiến dịch rồi. Phần còn lại --- ta giao cho con (Namie), hãy hoàn thành nghĩa vụ của mình đi.”
Giọng của Takakuwa Azuma --- phát ra thông qua kết nối không dây của chiếc kính bảo hộ.
Minori không nói gì sau đó. Hiện giờ --- lúc này đây, cô mong rằng cha có thể gọi cô bằng tên thật. Nhưng viễn cảnh đó, cô vốn đã biết rằng sẽ không bao giờ được cho phép.
“Đội Quân Thống Nhất đã tập hợp xong cả rồi. Việc sơ tán những người dân gần đó cũng đã được hoàn tất gần 80%. Hiện tại chúng ta đang đứng ở bờ sông lưa thưa, và đang đợi lệnh. Dựa theo thông tin mà Tổ Đội Trinh Sát đã gửi, chúng ta vẫn còn vài phút trước khi chạm trán với (Fuyuhotaru).”
Minori đứng trên cây cầu, cảm nhận cơn gió se lạnh phun thẳng vào người.
Phân Khu Trung Đông do Takakuwa Azuma chỉ huy đã bắt đầu tiến thẳng đến Tổng Bộ. Họ đã phá hủy vô số cung đường bên trong thành phố Ouka, và có lẽ sẽ đến Trụ Sở Chính trong vài phút nữa.
Cuộc đảo chính của Phân Khu Trung Đông gần như đã bị phát giác ngay sau đó. Nhưng khi Trụ Sở Chính và những phân khu khác phát hiện ra, thì lực lượng chính của CBT đã cùng Minori chạm trán với (Fuyuhotaru). Nếu vậy, thì họ sẽ không thể gửi viện binh đến Tổng Bộ cho dù có muốn thế nào.
“......”
Ngực của Minori trở nên bồi hồi.
Điều mà cô và cha hiện giờ đang làm là đúng đắn. Đất nước này đã nuông chiều những kẻ bề trên biến chất, để họ ước gì được nấy suốt một thời gian dài, và hiện giờ đất nước này đang bị suy yếu bởi chính điều đó. Về vấn đề này, nhà Takakuwa mang trong mình mối liên kết sâu sắc hơn bất cứ ai am hiểu rất rõ.
Đất nước này phải điều chỉnh lại hướng phát triển của mình, và để hiện thực hóa điều đó, phải có một người đứng lên và thực thi công lý.
Minori đảo mắt nhìn ra xung quanh.
Trên cây cầu, bờ sông và phía trên cô có tổng cộng hơn một trăm Mushitsuki. Trong số đó, Minori là người duy nhất diện một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền. Quanh chỗ cô đứng là số ít chiến sĩ thuộc Trụ Sở Chính phủ lên mình một chiếc áo khoác trắng. Những chiếc sĩ khác, thêm cả những người mặc áo khoác ngoài của Phân Khu Trung Bắc, và quần yếm xám của Phân Khu Trung Tây, và trang thiết bị màu đỏ của Phân Khu Trung Nam. Những chiến sĩ đến từ các Phân Khu đã tề tựu đủ đầy.
“Toàn bộ chiến sĩ hãy chuẩn bị cho trận chiến! Nắm rõ thể trạng để hiệu triệu (Mushi) của mình ngay bây giờ và đợi hiệu lệnh! Trước khi tôi đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, thì đừng làm bất cứ điều gì gây chú ý!”
Sau lưng Minori đang hô hào, một tiếng thì thào thản nhiên vang lên để cho người ta nghe rõ.
“Chậc, thằng nhãi Trung Đông nhậm chức nhờ danh tiếng của gia đình kìa, hành động cao cả và dũng mãnh chưa...”
Dù cô bốc đồng muốn quay đầu lại ngay và phản bác, nhưng bằng cách nào đó đã trấn tĩnh lại.
Chủ yếu là vì cô đã quen với việc bị mọi người đồn thổi sau lưng mình. Và không chỉ xuyên suốt nhiệm vụ, mà ngay cả ngôi trường cấp hai cô đang theo học; cũng có những người lan truyền lời đồn sau lưng cô bởi lòng tự trọng và chất giọng con trai.
Nhưng, dù có thế nào đi nữa, Minori vẫn luôn ngẩng cao đầu và sống ngay thẳng.
Dù có thế nào đi nữa, Minori vẫn luôn tin vào giấc mơ của cô. Với cô, người được sinh ra là thành viên của nhà Takakuwa, là người bảo hộ của quốc gia, hiển nhiên cô sẽ kế tục sự nghiệp của cha mình.
Để bảo vệ tổ quốc ---
Đó là giấc mơ của Minori, và cũng là nghĩa vụ của cô.
Chừng nào giấc mơ này còn sống trong cô, Minori cảm giác như sẽ không chùn bước trước bất kỳ ai. Không cần biết chuyện gì sẽ xảy đến, cô sẽ sống để ngẩng cao đầu và ngay thẳng, giống như cha cô, Takakuwa Azuma.
“Mục tiêu xuất hiện rồi! Là (Fuyuhotaru)!”
Những chiến sĩ nằm bên kia bờ sông hô lên.
Minori nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn, song chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tầm nhìn của cô bắt đầu vặn xoắn --- hay thoạt đầu cô chỉ nghĩ thế thôi; nhưng thực sự thì có điều gì đó không đúng.
Đúng hơn là tồn tại kia đã khiến mọi thứ vặn xoắn.
Con đường bị xới tung, cây cối đổ rạp, và bất kể những chiếc xe ô tô đang đậu một bên cũng bị ép phẳng.
Được bao phủ trong cơn bão tuyết trắng xóa, một bóng hình chầm chậm thoát ra khỏi không gian của sự tàn diệt không hồi kết và đặt chân vô tầm nhìn của Minori.
“... Một đứa trẻ...?...”
Toàn bộ chiến sĩ bắt đầu giật thót. Mặc dù khung cảnh lạ thường trước mắt chỉ vừa khiến họ ngạc nhiên, nhưng thứ mà họ ngạc nhiên hơn cả lại chính là chân thân thực sự của (Fuyuhotaru), hóa ra chỉ là một cô bé tiểu học.
Minori cũng không thể giấu nổi sự rối bời trên gương mặt.
Cô bé đang rù rì bước tới, khuôn mặt yêu kiều đã lấm lem bởi sỏi đá và đất bùn. Bước đi khó nhọc đầy lạnh lùng của cô dường như quá yếu đuối và mong manh, như thể có thể gục xuống bất kỳ lúc nào.
“Kia là...(Fuyuhotaru)…? --- Kẻ thù --- của đất nước… sao?”
Đương nhiên, đây không phải lần đầu cô thấy một đứa trẻ là Mushitsuki. Song tổ đội mà Minori dẫn dắt hiện tại bao gồm hơn một trăm chiến sĩ. Chẳng lẽ giờ cô phải ra lệnh cho họ bắt giữ cô gái này sao?
Với một Minori giàu lòng tự trọng, đó là điều cô sẽ không bao giờ nghĩ đến.
“Chuẩn bị chạm trán với mục tiêu!”
Cô bé đang đi đến cuối cây cầu nhận ra sự hiện diện của bọn họ.
Đứng giữa trung tâm của cơn bão tuyết, cô bé dần ngẩng đầu lên.
“........!”
Cô bé ấy ---- đang khóc.
Tâm trí Minori nhớ thoáng về bản thân hồi còn quá khứ. Chuyện xảy ra khi cha dẫn cô đến sở thú lần đầu và cũng là lần cuối, cô không hề biết rằng mình đã đi lạc. Vì bị tách khỏi người cha, cơn loạn cảm đã khiến cô nức nở và bật khóc. Cùng lúc đó, Minori đã khóc lóc cầu cứu, mong rằng ai đó có thể chìa tay ra giúp.
Cô bé đang đứng trước mặt Minori giống y hệt cô hồi đó.
Bắt giữ ư... mình thực sự phải làm điều đó với con bé sao? Với một đứa trẻ như vậy...?! Với một đứa trẻ đang tìm kiếm sự cứu giúp?!
Nắm đấm đang siết chặt của cô vô thức run run.
“(Namie), mệnh lệnh của cậu là gì!?”
Những chiến sĩ từ phía sau cô hô lên.
Đồng thời, lời trọng dụng của cha cô phát qua chiếc kính bảo hộ.
“(Namie), con đã chạm trán với (Fuyuhotaru) chưa? Nhất cử nhất động của bọn cha sẽ bị Tổng Bộ để ý sớm thôi; con phải dấn thân vào trận chiến nhanh nhất có thể.”
Minori mím chặt môi, và phất tay lên như thể cuốn đi mọi sự rối ren.
Đừng xiêu lòng! Đây là vì bảo vệ tổ quốc! Đây là... Công lý!!!
Cô phất tay lên, và đưa ra mệnh lệnh.
“Mục tiêu bắt giữ đã được xác định, (Fuyuhotaru)! Toàn bộ chiến sĩ, mau tấn công!”
Giọng của Takakuwa Azuma --- phát ra thông qua kết nối không dây của chiếc kính bảo hộ.
Minori không nói gì sau đó. Hiện giờ --- lúc này đây, cô mong rằng cha có thể gọi cô bằng tên thật. Nhưng viễn cảnh đó, cô vốn đã biết rằng sẽ không bao giờ được cho phép.
“Đội Quân Thống Nhất đã tập hợp xong cả rồi. Việc sơ tán những người dân gần đó cũng đã được hoàn tất gần 80%. Hiện tại chúng ta đang đứng ở bờ sông lưa thưa, và đang đợi lệnh. Dựa theo thông tin mà Tổ Đội Trinh Sát đã gửi, chúng ta vẫn còn vài phút trước khi chạm trán với (Fuyuhotaru).”
Minori đứng trên cây cầu, cảm nhận cơn gió se lạnh phun thẳng vào người.
Phân Khu Trung Đông do Takakuwa Azuma chỉ huy đã bắt đầu tiến thẳng đến Tổng Bộ. Họ đã phá hủy vô số cung đường bên trong thành phố Ouka, và có lẽ sẽ đến Trụ Sở Chính trong vài phút nữa.
Cuộc đảo chính của Phân Khu Trung Đông gần như đã bị phát giác ngay sau đó. Nhưng khi Trụ Sở Chính và những phân khu khác phát hiện ra, thì lực lượng chính của CBT đã cùng Minori chạm trán với (Fuyuhotaru). Nếu vậy, thì họ sẽ không thể gửi viện binh đến Tổng Bộ cho dù có muốn thế nào.
“......”
Ngực của Minori trở nên bồi hồi.
Điều mà cô và cha hiện giờ đang làm là đúng đắn. Đất nước này đã nuông chiều những kẻ bề trên biến chất, để họ ước gì được nấy suốt một thời gian dài, và hiện giờ đất nước này đang bị suy yếu bởi chính điều đó. Về vấn đề này, nhà Takakuwa mang trong mình mối liên kết sâu sắc hơn bất cứ ai am hiểu rất rõ.
Đất nước này phải điều chỉnh lại hướng phát triển của mình, và để hiện thực hóa điều đó, phải có một người đứng lên và thực thi công lý.
Minori đảo mắt nhìn ra xung quanh.
Trên cây cầu, bờ sông và phía trên cô có tổng cộng hơn một trăm Mushitsuki. Trong số đó, Minori là người duy nhất diện một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền. Quanh chỗ cô đứng là số ít chiến sĩ thuộc Trụ Sở Chính phủ lên mình một chiếc áo khoác trắng. Những chiếc sĩ khác, thêm cả những người mặc áo khoác ngoài của Phân Khu Trung Bắc, và quần yếm xám của Phân Khu Trung Tây, và trang thiết bị màu đỏ của Phân Khu Trung Nam. Những chiến sĩ đến từ các Phân Khu đã tề tựu đủ đầy.
“Toàn bộ chiến sĩ hãy chuẩn bị cho trận chiến! Nắm rõ thể trạng để hiệu triệu (Mushi) của mình ngay bây giờ và đợi hiệu lệnh! Trước khi tôi đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, thì đừng làm bất cứ điều gì gây chú ý!”
Sau lưng Minori đang hô hào, một tiếng thì thào thản nhiên vang lên để cho người ta nghe rõ.
“Chậc, thằng nhãi Trung Đông nhậm chức nhờ danh tiếng của gia đình kìa, hành động cao cả và dũng mãnh chưa...”
Dù cô bốc đồng muốn quay đầu lại ngay và phản bác, nhưng bằng cách nào đó đã trấn tĩnh lại.
Chủ yếu là vì cô đã quen với việc bị mọi người đồn thổi sau lưng mình. Và không chỉ xuyên suốt nhiệm vụ, mà ngay cả ngôi trường cấp hai cô đang theo học; cũng có những người lan truyền lời đồn sau lưng cô bởi lòng tự trọng và chất giọng con trai.
Nhưng, dù có thế nào đi nữa, Minori vẫn luôn ngẩng cao đầu và sống ngay thẳng.
Dù có thế nào đi nữa, Minori vẫn luôn tin vào giấc mơ của cô. Với cô, người được sinh ra là thành viên của nhà Takakuwa, là người bảo hộ của quốc gia, hiển nhiên cô sẽ kế tục sự nghiệp của cha mình.
Để bảo vệ tổ quốc ---
Đó là giấc mơ của Minori, và cũng là nghĩa vụ của cô.
Chừng nào giấc mơ này còn sống trong cô, Minori cảm giác như sẽ không chùn bước trước bất kỳ ai. Không cần biết chuyện gì sẽ xảy đến, cô sẽ sống để ngẩng cao đầu và ngay thẳng, giống như cha cô, Takakuwa Azuma.
“Mục tiêu xuất hiện rồi! Là (Fuyuhotaru)!”
Những chiến sĩ nằm bên kia bờ sông hô lên.
Minori nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn, song chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tầm nhìn của cô bắt đầu vặn xoắn --- hay thoạt đầu cô chỉ nghĩ thế thôi; nhưng thực sự thì có điều gì đó không đúng.
Đúng hơn là tồn tại kia đã khiến mọi thứ vặn xoắn.
Con đường bị xới tung, cây cối đổ rạp, và bất kể những chiếc xe ô tô đang đậu một bên cũng bị ép phẳng.
Được bao phủ trong cơn bão tuyết trắng xóa, một bóng hình chầm chậm thoát ra khỏi không gian của sự tàn diệt không hồi kết và đặt chân vô tầm nhìn của Minori.
“... Một đứa trẻ...?...”
Toàn bộ chiến sĩ bắt đầu giật thót. Mặc dù khung cảnh lạ thường trước mắt chỉ vừa khiến họ ngạc nhiên, nhưng thứ mà họ ngạc nhiên hơn cả lại chính là chân thân thực sự của (Fuyuhotaru), hóa ra chỉ là một cô bé tiểu học.
Minori cũng không thể giấu nổi sự rối bời trên gương mặt.
Cô bé đang rù rì bước tới, khuôn mặt yêu kiều đã lấm lem bởi sỏi đá và đất bùn. Bước đi khó nhọc đầy lạnh lùng của cô dường như quá yếu đuối và mong manh, như thể có thể gục xuống bất kỳ lúc nào.
“Kia là...(Fuyuhotaru)…? --- Kẻ thù --- của đất nước… sao?”
Đương nhiên, đây không phải lần đầu cô thấy một đứa trẻ là Mushitsuki. Song tổ đội mà Minori dẫn dắt hiện tại bao gồm hơn một trăm chiến sĩ. Chẳng lẽ giờ cô phải ra lệnh cho họ bắt giữ cô gái này sao?
Với một Minori giàu lòng tự trọng, đó là điều cô sẽ không bao giờ nghĩ đến.
“Chuẩn bị chạm trán với mục tiêu!”
Cô bé đang đi đến cuối cây cầu nhận ra sự hiện diện của bọn họ.
Đứng giữa trung tâm của cơn bão tuyết, cô bé dần ngẩng đầu lên.
“........!”
Cô bé ấy ---- đang khóc.
Tâm trí Minori nhớ thoáng về bản thân hồi còn quá khứ. Chuyện xảy ra khi cha dẫn cô đến sở thú lần đầu và cũng là lần cuối, cô không hề biết rằng mình đã đi lạc. Vì bị tách khỏi người cha, cơn loạn cảm đã khiến cô nức nở và bật khóc. Cùng lúc đó, Minori đã khóc lóc cầu cứu, mong rằng ai đó có thể chìa tay ra giúp.
Cô bé đang đứng trước mặt Minori giống y hệt cô hồi đó.
Bắt giữ ư... mình thực sự phải làm điều đó với con bé sao? Với một đứa trẻ như vậy...?! Với một đứa trẻ đang tìm kiếm sự cứu giúp?!
Nắm đấm đang siết chặt của cô vô thức run run.
“(Namie), mệnh lệnh của cậu là gì!?”
Những chiến sĩ từ phía sau cô hô lên.
Đồng thời, lời trọng dụng của cha cô phát qua chiếc kính bảo hộ.
“(Namie), con đã chạm trán với (Fuyuhotaru) chưa? Nhất cử nhất động của bọn cha sẽ bị Tổng Bộ để ý sớm thôi; con phải dấn thân vào trận chiến nhanh nhất có thể.”
Minori mím chặt môi, và phất tay lên như thể cuốn đi mọi sự rối ren.
Đừng xiêu lòng! Đây là vì bảo vệ tổ quốc! Đây là... Công lý!!!
Cô phất tay lên, và đưa ra mệnh lệnh.
“Mục tiêu bắt giữ đã được xác định, (Fuyuhotaru)! Toàn bộ chiến sĩ, mau tấn công!”
Danh sách chương