Trường tiểu học mà Rina đang theo là một ngôi trường tư thục danh giá, kiêm luôn quản lí cả nhà trẻ.

Đây cũng là ngôi trường bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục, một điều khá hiếm hoi ở khu vực này, trong đó nữ sinh buộc phải mặc váy với tất đen. Dù vị trí nằm cách xa trung tâm thành phố, nhưng vì tỉ lệ tốt nghiệp của ngôi trường này thuộc top những ngôi trường danh giá nhất thành phố Akamaki ---

do đó Trường Trung Học Horosu Seijyou Gakuen được biết đến rất rộng rãi.

Ngay khi Rina bước ra khỏi chiếc xe hơi riêng của gia đình thì cô liền bị những khuôn mặt niềm nở nụ cười xúm lại.

“Buổi sáng tốt lành, Rina.”

“Chào buổi sáng, Rina-san.”

“Ê này, tối qua các cậu có xem TV chưa?”

“Yo, chuyện lần trước ấy, cậu nghĩ sao?”

Rina tiến vô cổng trường và băng qua một khu vườn trước khi đặt chân vào hành lang mang phong cách cổ điển của bãi sân.

Trong lúc tiến về phía phòng học, những học sinh bủa vây cô ngày càng đông.

Một số người là bạn học cùng lớp của cô, một số thì là bạn cùng khối, trong khi số khác lại là học sinh khác khối và lớp, và họ đều ngoái người lại chào hỏi Rina.

“Chào buổi sáng nhé~”

Rina đáp lại bằng cử chỉ thong thả với mọi người rằng cô có thấy họ. Không có ánh mắt cứng rắn của cha cô trong ngôi trường này và sự giám sát của gia sư tại nhà, bởi vậy cô không cần phải duy trì phong thái trang nhã hay quý tộc làm gì cả.

Giáo viên bộ môn đi qua và chào hỏi cô với một gương mặt nở rộ nụ cười.

“Buổi sáng tốt lành nhé, Tachibana-san.”

Chẳng phải đã rõ như ban ngày… rằng cô ấy chỉ chào hỏi có mỗi mình mà ngó lơ đi những học sinh xung quanh sao?

Dẫu mang một suy nghĩ như vậy, Rina vẫn đáp lại cô ấy bằng một nụ cười và chúc cô “Buổi sáng tốt lành”.

Vị giáo viên gặp áp lực từ việc giảng dạy đã nhờ đến sự giúp đỡ của Rina khi cô đang tình nguyện làm một người cố vấn. Kể từ đó cho đến nay, cô vẫn luôn nương tựa vào Rina ngày một nhiều. Nếu Rina tốt nghiệp rồi, thì cô phải làm sao? Đó là một trong những Khúc mắc mà Rina đang đắn đo.

Đúng lúc cô vừa đặt chân vô lớp học với những người bạn cùng lớp, thì một tiếng kêu cãi vã vang ra tận bên ngoài.

Lớp học bị chia thành hai phe nam và nữ đang lời qua tiếng lại.

“Sao cậu lại nói dối?!”

“Tớ đã bảo là không biết cậu đang nói cái gì mà!” --- Bầu không khí căng thẳng như thể sắp vượt quá giới hạn.

“Có chuyện gì vậy các cậu?”

Ngay sau khi Rina lên tiếng, những bạn nữ rui rúc sau lưng Rina. Nhìn thấy những bạn nữ đưa Rina về phe mình, các bạn nam liền trở nên rụt rè.

“Hôm qua cậu ta đã ngó lơ bọn mình khi bắt gặp ở trạm ga đấy!”

“Đừng nghe mấy người đó nói Rina, hôm qua tụi này chơi bóng với nhau từ sáng đến tối!”

Sau khi hỏi cặn kẽ, có vẻ các bạn nữ đã gặp mặt một bạn nam hôm qua tại trạm ga. Họ thử chào hỏi nhưng cậu ta làm lơ đi. Từ những gì các bạn nam kể lại, nghe như họ đã chơi bóng với nhau cả ngày.

“Biết đâu các cậu đã nhìn nhầm người rồi chăng?”

Rina đưa ra lời phỏng đoán nhưng như thế chỉ như thêm dầu vào lửa “Đúng vậy, như cậu ấy nói đấy!”. “Không hề! Nhất định đó là cậu ta!”. Dường như dù Rina có đứng về phe nào thì họ cũng không dễ dàng gì mà từ bỏ.

“Ahh mình hiểu rồi. Lý do tại sao người không nên ở đó giờ đang ở đó.”

Mọi ánh nhìn đổ dồn vào Rina.

“--- Chắc hẳn là vậy chăng?”

Rina đưa hai tay lên trước ngực, hành động như một con ma. Điều này khiến nét mặt của mọi người trở nên tái nhợt ngay lập tức.

“Uuu đáng sợ quá~ đáng sợ quá đi~ Mình không muốn bàn về ma hay mấy thứ như vậy nữa đâu~”

Rina rời đi trong lúc thốt lên câu nói đó, khiến cho các bạn nữ ôm lấy nhau mà thét lên để mặc cho những bạn nam thể hiện bộ mặt khiếp đảm.

Cùng thời điểm đó, Rina lại gần bạn nam là tâm điểm của sự việc, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay lên bờ môi và mỉm cười, bảo với cậu ta rằng đó chẳng qua chỉ là trò đùa. Ngay cả khi không cần biết liệu đó có là trò đùa hay không, nếu như cô đề cập đến nó thì họ gần như sẽ không bao giờ dám cãi vã nữa. Rõ ràng là có ai đó đã nhầm lẫn với cậu ta.

Nhìn thấy cậu nam sinh kia đặt tay lên ngực trong sự nhẹ nhõm, Rina bước vô chỗ ngồi và đặt cặp táp xuống dưới.

Sau đó cô quan sát lớp học huyên náo mất một lúc.

“Gì nữa đây, lại là… cậu ta sao?…”

“Sao vậy Rina?”

“Tớ chuẩn bị lôi cổ đứa trốn tiết về lớp đây!”

Quay lưng với những người bạn học còn chưa hết bất ngờ, Rina phi ra khỏi lớp.

Vẫn còn dư giả thời gian trước khi tiết chủ nhiệm bắt đầu.

Trên hành lang, mọi người đang hối hả tiến về lớp học của riêng mình, ấy thế nhưng Rina lại là người duy nhất chạy theo hướng ngược lại.

Cô mở cửa sân thượng và chạy qua, nhìn chằm chằm vào bạn nam đang ngồi bên cạnh khu vườn thiếu vắng những bông hoa.

“…?”

Một người mặc chiếc áo sơ mi đen với bộ vest cotton. Rina vươn nắm tay ra trước mặt cậu ta.

Với tiếng “Pa” cái một. Rina hất văng điếu thuốc ở trong miệng cậu ta bằng ngón trỏ.

“Sắp vào tiết chủ nhiệm rồi kìa?”

“Dẹp.”

Bạn nam đáp lại một cách trắng trợn vừa dẫm lên điếu thuốc trên sàn. Tên cậu là Shirotani Reiji, một người chung lớp với cô từ thuở còn học tại nhà trẻ; một cậu trai đặc biệt gắn bó với Rina.

Rina ngồi xuống bên cạnh Reiji và ôm đùi.

“Tớ lại tìm được người cần giúp đỡ rồi đấy! Lần này tới tận ba người luôn!”

“Mặc xác tụi nó đi. Đằng nào cũng đâu phải việc của bà.”

“Làm sao mà mặc kệ bọn họ được? Việc giúp đỡ người khác là lẽ hiển nhiên thôi, chẳng phải sao?”

“Tôi có phải người thường đâu sao mà hiểu được.”

“Sao lúc nào cậu cũng thốt ra cái câu “đằng nào” hết vậy?! Mà suy cho cùng cậu là một tên phạm pháp cho nên hẳn sẽ chả quan tâm đến rồi.”

“Sao cũng được.”

Dù cậu ta là một tên chểnh mảng, điểm số của Shirotani Reiji vẫn xuất sắc ngang ngửa Rina, cậu ta còn cùng chung năng khiếu thể thao với cô. Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người họ chính là năng lực giao tiếp và kỹ năng mềm.

Khác với Rina gần như có thể trò chuyện với mọi người, cậu trai kế bên cô sẽ chẳng bao giờ hứng thú với bất cứ ai.

Sự kỳ vọng một chiều của cha mẹ, giáo viên, những ánh nhìn chất chứa sự ngưỡng mộ và lòng từ tốt người khác ---

Rina, người luôn bị nhấn chìm bởi những biển ánh nhìn thi thoảng sẽ đến bên cậu để thay đổi tâm trạng. Dẫu vậy cô không thể một mình đi đến những nơi yên tĩnh, đối với một Rina không thể thúc ép bản thân làm điều đó, cô thường hay lui tới chỗ Reiji để giải tỏa.

Dù Rina có mệt mỏi đến đâu, cô vẫn không thể có thời gian rảnh của riêng mình.

Cô không thể được ở một mình.

 Đây chắc là một trong những tính nết của mình rồi --- Ý nghĩ này sẽ lặp lại khi cô lớn hơn một chút.

“Cần giúp gì à?”

“Không, vẫn ổn mà.”

Thấy cậu ta hỏi han với biểu cảm chán nản, Rina liền bác bỏ.

Khi ấy, tiếng chuông báo hiệu tiết chủ nhiệm vang lên.

“Thôi chết! Hai ta muộn mất!”

Rina ngay lập tức bật dậy, đồng thời kéo tay Reiji và ép cậu đứng lên chung.

Rina chưa từng một lần đi vắng vậy nên sẽ rất tệ nhỡ như cô đến trễ ở thời điểm này. Trong trường hợp giáo viên gọi về cho gia đình vì lo lắng, không nghi ngờ gì điều đó sẽ khiến cha cô tức điên lên và cơn giận chắc chắn sẽ được trút thẳng vào mẹ cô ---

Rina cắn nhẹ môi và bắt đầu chạy.

“Không phải tôi bảo là cúp tiết rồi còn gì?”

“Không nghe gì hết á! Mau nhanh chân lên!”

Ngay khi đến lối vào sân thượng, Rina đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?”

Không…. Chúng ta không thể đi đường này… Hành lang tầng hai vào giờ này vẫn đang bị khóa, cách duy nhất để đến khu học xá tiếp theo là đi qua hành lang tầng một và đi lên lại, nhưng như thế thì --- muộn mất.

“Chúng ta sẽ đi đường tắt!”

“Hả? Ơ, bà đang tính làm trò gì đây ---”

Rina buông tay Reiji ra, quay lưng về phía lối vào sân thượng và bắt đầu chạy đi. Cô leo lên các bậc thang được dựng bên cạnh bồn chứa nước trên mái kho chứa nhỏ và bứt tốc về phía mép sân thượng.

“Â-Ây…! Chờ chút đã nào, bà đang làm gì vậy đồ đầu đất?!”

Nghe được tiếng hét hoảng loạn hiếm thấy của Reiji, nụ cười trên nét mặt Rina trở nên sâu lắng. Mái tóc đung đưa sau lưng khi chạy đi và cô vận hết sức bật một cú nhảy qua hàng rào sân thượng.

“Ri---!”

Tiếng hét của Reiji đã bị cơn gió mạnh bạo cắt ngang.

Như muốn kêu Rina trở lại, cơn gió hung dữ đẩy lui cô một cách cưỡng ép, nhưng Rina đã thẳng thắn đối mặt. Cơ thể của cô rơi vài mét trên không trung xuống dưới mặt đất. Cảm giác thăng bằng và âm thanh đã tan biến từ lâu; những gì cô cảm nhận được chỉ có sự khoan khoái đang bao bọc lấy bản thân.

Đắm mình trong niềm vui khi được giải thoát khỏi xiềng xích của trọng lực, Rina nở một nụ cười tươi hơn.

Cảm giác như cô có thể bay đến một nơi nào đó rất xa ---

Và được tự do khỏi chiếc lồng mang tên gia đình và trường học.

Ngay cả Rina, người luôn chìa tay tới với những người cần giúp đỡ, nhất định ---

Một ngày nào đó ---

Theo thời gian khi Reiji dần tới được hàng rào, đôi chân Rina đã đặt chân lên một thứ gì đó rất cứng cáp. Cuối cùng cô cũng đứng dậy sau khi ngã lăn vài vòng.

Rina, người đã ngẩng đầu đứng giữa sân thượng và mặt đất --- tức là trên nóc hành lang nối liền hai khu học xá.

“Haa… Haa…”

Sau khi đưa mình trở về thực tại từ khoảnh khắc hư ảo ấy, Rina đảo ánh nhìn sang phía cuối nóc hành lang --- tại cửa sổ tầng ba khu học xá ngay trước mặt.

Cảm giác buộc phải trở về thực tại khiến Rina nở một nụ cười nhạt nhòa.

 Dù mình có nhảy cao bao nhiêu, dù mình có bay đến nơi nào đi chăng nữa ---

Suy cho cùng, những gì mình làm được chỉ có thể là giãy giụa bên trong chiếc lồng chim này.

“Nhanh lên Reiji!”

Sau đó cố hướng ánh nhìn lại sân thượng, nhìn Reiji đang phô ra nét mặt cầu cứu. Đó là nét mặt hiếm thấy ở cậu ta.

“Bà có bị khùng không?? Muốn tôi đây chết lắm hay gì?”

“Cậu chắc chắn sẽ làm được mà! Cứ nhảy đi!”

Rina vươn tay về phía người bạn thời thơ ấu với không chút do dự và mỉm cười.

Trong một khắc ngắn ngủi --- Reiji đã say đắm bởi nụ cười quyến rũ đó của cô.

“…Hmph, tôi đây không khùng điên như bà đâu.”

Định thần xong, cậu ta bảo rằng mình sẽ từ từ đi xuống từ hành lang.

Dẫu vậy, Rina vẫn đứng đó mỉm cười.

Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Một cái bóng nhỏ người, bất chợt nhảy qua hàng rào sân thượng từ bên cạnh bồn chứa nước.

Sau vài giây thì bóng dáng ấy đáp xuống trước mặt Rina --- ngay trên nóc hành lang. Rina dang tay ra bắt lấy Reiji đang phải lăn lóc.

“Hì, cố tỏ vẻ ngầu hể, cậu cũng muốn thử lắm đúng không.”

“…Hể.”

Reiji đứng dậy và nở một nụ cười hiếm thấy.

Rina lại kéo tay cậu.

“Cái đó không quan trọng, vấn đề hiện tại --- chính là cửa sổ khu học xá đã đóng hết rồi.”

“Ehh---? Vậy cứ tìm cách để mở nó ra là được! Hmm… Ê đằng ấy!”

Rina bắt đầu hô lên và vẫy tay về phía học sinh đứng kế bên cửa sổ khi cả cô và Reiji chạy đến cửa sổ của khu học xá trên nóc hành lang.

Sau giờ tan học ---

Sau khi bước ra cổng trước, có thể thấy một chiếc xe hơi màu đen dành cho giới thượng lưu đang được đậu ngay trước mặt, chờ đợi Rina như mọi khi.

“Chào các cậu nhé. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Sau khi vẫy tay chào tiễn biệt những người bạn cùng lớp, Rina ngồi vào ghế sau. Người tài xế chào hỏi cô một cách máy móc với mỗi một câu nói “Mừng cô trở về, Milady.”

“…”

Trừ trường lớp và nhà cửa ra thì Rina không được phép đi đến bất kỳ đâu. Cô không nói gì mà đặt cặp táp lên chỗ ngồi sát bên mình khi chiếc xe lặng lẽ di chuyển.

Khung cảnh lướt qua ô cửa xe hơi tràn ngập đủ thứ mê hoặc. Các cặp đôi cười đùa với nhau, thiếu niên đi thành nhóm trong lúc thưởng thức món ăn, người lớn tuổi đi dạo với thú cưng một cách thư thả.

Một khung cảnh tràn ngập niềm vui luôn hiện hữu ở bất cứ đâu, thế nhưng Rina lại chưa một lần trải qua điều đó ---

Cảm giác hơi khó thở ở trong chiếc xe chật chội nên Rina nhẹ nhàng mở cửa sổ chiếc xe. Một cơn gió mát mẻ thổi bay một chút u buồn cảm tưởng như trong con tim.

“Nếu anh muốn từ chối thì cứ việc nói ra! Tại sao anh --- lại đi xa đến mức tìm cái cớ để không được mời chứ!… Nếu anh đã không thích em thì cứ nói thẳng ra đi!”

“Anh không nhận được lời mời nào hay được ai mời hết á!… Chưa kể mai còn đi công tác! Làm sao mà ---”

Khi chiếc xe dừng ngay ngã tư, một cặp đôi dường như là nhân viên văn phòng đang cãi nhau ở giữa đường phố. Bởi tiếng hét lớn nên người đi đường xung quanh đều quay sang nhìn họ.

Nghĩ lại thì cuộc tranh luận quen thuộc như thế này chẳng phải cũng đã xảy ra ở trong trường hay sao?… Ngày nay mọi người thường hay mắc lỗi có phải là điều phổ biến??

Khi chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Rina nhận ra một hình bóng quen thuộc nằm giữa đám đông.

Một cậu thiếu niên cao ráo mảnh khảnh, mặc bộ vest ngăn nắp đội thêm chiếc mũ trên đầu như đồ trang trí. Nhưng với kiểu tóc giống afro ấy thì một chiếc mũ nhỏ như vậy không thể vừa được, Rina thầm nghĩ.

Cậu ta là một trong số ba người mà Rina đã thấy qua ô cửa sổ một ngày trước đó. Chính là cậu thiếu niên hôm qua, một mình lặng lẽ đứng giữa đám đông. Sự hiện diện của cậu rất yếu; không một ai để ý đến cậu ngay khi họ bước qua.

“Ah…”

Ngay khi Rina định hô to kêu cậu thì chiếc xe đang chở cô lại chạy lướt qua.

Người tài xế ngoảnh ra sau và gặng hỏi.

“Có chuyện gì sao, Milady?”

Rina chỉ đáp lại đúng một câu “… Không có gì.”

 Lát nữa chắc mình nên hỏi Mikajima…

Khi chiếc xe đã về đến gần nhà, Rina bất ngờ nói với người tài xế.

“Ah, dừng ngay kia một chút có được không.”

Người tài xế vờ như không nghe; người lớn xung quanh Rina chỉ nghe theo những gì cha cô căn dặn.

“Dừng xe ngay!”

Rina thể hiện nét mặt hung dữ và cất tiếng nói bằng một tông giọng đanh thép.

Điều này khiến người tài xế hốt hoảng liền đạp phanh. Có lẽ trông thấy ánh nhìn của Rina giống hệt người cha của cô đã khiến anh khiếp sợ mất một lúc.

Rina sau đó chuyển ánh nhìn với tiếng “Hmph”. Dẫu cho cô biết rằng người tài xế nhất định sẽ báo lại với cha mình về hành vi này, song cô vẫn muốn nhìn bất kể ra sao. Cú tát mạnh bạo sẽ đến sau khi bị trách mắng, nhưng cô vẫn vui vẻ đón nhận.

Nơi chiếc xe dừng chân là một công viên cách nhà cô không xa. Sau khi kéo cửa kính xuống, một giai điệu có vẻ như là đến từ một chiếc hộp nhạc truyền tới tai cô.

Một nhóm người tụ tập ngay trước cái xích đu trong công viên. Chủ yếu gồm các cha mẹ và con cái với một ít phóng viên mới vào nghề xen lẫn ở giữa.

Thậm chí còn có cả nhiếp ảnh gia chụp ảnh ngay giữa đám đông.

Ngay giữa đám đông, có một người biểu diễn ăn diện một bộ phục trang quái lạ, đeo hai chiếc găng tay lớn màu trắng và khuôn mặt tô phấn với mái tóc xoăn cùng hai nét vẽ song song kéo thẳng xuống dưới má từ đôi môi --- Người biểu diễn tựa như phiên bản phóng to của một con búp bê chú hề.

Người biểu diễn đột ngột xuất hiện trong công viên chẳng hiểu tại sao lại là một diễn viên xiếc lang thang. Thường thì chỉ có trẻ con trong khu vực này mới tụ tập nhưng xem ra tin tức cuối cùng đã tới tai những tai phóng viên. Ngay trên xích đu có một chiếc hộp lớn đựng nhiều hộp nhạc mà mỗi chiếc trong số chúng phát đi một giai điệu nhẹ nhàng không kém phần năng động.



Trò ném bóng và nhào nặn bóng bay đã làm cho lũ trẻ nhảy cẫng lên trong vui sướng, và khi người biểu diễn thực hiện động tác trồng cây chuối trên quả bóng lớn, bầu không khí như vỡ òa. Dù mang một vẻ ngoài trông như một thiếu nữ, nhưng cánh tay và cặp chân mảnh mai lại đang thực hiện trò tâng bóng một cách hoàn hảo như một nhà biểu diễn nhào lộn chuyên nghiệp.

Khi ấy, giai điệu phát ra từ chiếc hộp nhạc đột nhiên thay đổi.

Xem ra màn trình diễn đã tới đoạn kết, màn trình diễn kịch câm là thứ Rina ưa thích nhất --- À không phải, điệu nhảy thì đúng hơn.

Cùng với giai điệu rùng rợn phát ra từ đâu không rõ kia, một con rối kỳ lạ đứng kế bên vị diễn viên nhào lộn bắt đầu lót cót nhún nhảy. Trước khi bắt đầu nhảy nhót, các khớp của nó co giật một cách thất thường.

“Trẻ em là thức ăn của ta --- ta muốn xơi tái chúng --- tạo ra những tiếng kêu răng rắc, ăn tươi nuốt sống chúng từ não trước ---

nào nào, mau mau lại đây với ta ---”

Điều này khiến Rina có đôi chút bất ngờ, bởi lẽ cô lúc nào cũng theo dõi buổi biểu diễn từ cửa sổ, đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng nói của con rối. Con búp bê bắt đầu nhảy nhót hòa chung cùng nhịp khúc. Nó giương móng vuốt về phía mấy cô cậu nhóc như một chú nhện. Miệng tạo ra những tiếng kêu răng rắc, và bất ngờ cười lớn.

Chỉ đến khi lũ trẻ sợ hãi và bắt đầu khóc toáng lên, con búp bê mới gấp gáp gằm mặt xuống. Nhìn vào cử chỉ hài hước của con búp bê dùng tay mình đặt cái đầu bị rơi về vị trí cũ, lũ trẻ lại một lần nữa chuyển từ khóc sang phá lên cười.

Con rối cuối cùng cũng chịu nhặt cái đầu lên, đặt lại chỗ cũ và bất ngờ ngẩng dậy.

Đôi mắt Rina và nó nhìn thẳng vào nhau.

“…?”

Người mà con rối đó giương mắt nhìn về không ai khác chính là Rina, và cũng là lần đầu tiên nó cười như một con người. Đối diện với nụ cười tà ác, Rina cảm nhận được một cơn lạnh đang chạy dọc sống lưng.

“Mình đi thôi.”

Chuyển ánh nhìn ra khỏi con rối, Rina dặn tài xế đi tiếp. Chiếc xe sau đó bắt đầu di chuyển.

“…. Con về rồi đây.”

Sau khi về đến nhà, Rina băng qua cánh cổng và bước vào phòng khách.

Ngay khi vừa đặt chân vào phòng, một tiếng “Pa!” chan chát vang lên. Đôi vai Rina khẽ run lên một lúc.

Người cha diện bộ vest và người mẹ ngã người xuống sàn đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Rina. Cha cô --- Tachibana Kaeki là một người đàn ông cao to lực lưỡng. Bất kể tóc ông vẫn còn lẫn đâu đó vài cọng màu trắng thì khí tức áp đảo và hành vi cưỡng ép lại chẳng cho thấy ông đang cáu gắt cả. Là một trong những thống đốc chủ chốt dưới quyền kiểm soát của thành phố Akamaki, không ai có thể ngăn cản hành động của ông. Xung quanh người đàn ông sở hữu sức hút ác độc là một lũ bầy tôi hèn hạ luôn vâng lệnh và thực hiện những công việc bẩn thỉu cho ông.

Mẹ cô, người đã ngã xuống dưới sàn nâng niu bờ má cô --- Tachibana Kouyou là một mỹ nhân mảnh mai. Nhưng cũng vì mảnh mai mà cô lại có một biểu cảm đối nghịch hoàn toàn với người cha.

Người cha Kaeki được nổi lên nhờ dòng máu hoàng tộc và người mẹ thì bị chính gia đình vứt bỏ nhằm cứu vớt sự suy tàn của gia tộc --- Rina thừa hưởng đặc tính của cả hai người họ.

“……”

Sau khi chứng kiến cảnh mẹ mình nằm ngay trên nền sàn, Rina từ từ ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn lên người cha cao hơn cô một cái đầu.

“Ai cho mày nhìn tao bằng kiểu đó hả ---”

“K-Không, xin anh đừng đánh Rina ---”

Người cha muốn tiến lại gần Rina nhưng mẹ cô đã ra sức can ngăn.

Trong khi Rina vẫn giữ ánh nhìn trợn trừng bằng một cặp mắt sắc bén.

Một khung cảnh mà cô đã không còn quá lạ lẫm. Người cha lúc nào cũng vô cớ lạm dụng bạo lực và người mẹ chỉ lặng lẽ ngậm ngùi.

Cũng vì vậy mà cô đã quá quen thuộc với cảnh tượng này --- cho nên đang dần bắt đầu chai sạn đi cảm xúc. Không khiếp hãi, không tức giận, tựa như đã nhìn về một khung cảnh nào đó rất xa xăm, theo dõi những gì đang xảy ra với một con tim lạnh giá.

Thứ duy nhất khác biết chính là cô có thể cảm nhận được bóng tối, những lời xúi giục đang dần hình thành trong mình.

Cùng thời điểm đó, có một thứ cực kỳ trân quý trong trái tim Rina đang từ từ chìm xuống tựa như đống cát đang chảy ra từ chiếc đồng hồ.

Người cha đẩy mẹ cô ra và tỏ ra hậm hực, sau đó thì rời phòng.

“Rina, mẹ xin lỗi. Mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng quá.”

Sau đó người mẹ ôm lấy Rina trong vòng tay vẫn còn đang run lập cập. Rina

vùi mặt vào trong cái ôm của mẹ và đáp lại cái ôm đó một cách máy móc.

Dẫu cho Rina yêu quý người mẹ dịu dàng của mình, nhưng cô vẫn không hiểu nổi tại sao mẹ lại đi xin lỗi.

Người cho đến bây giờ vẫn không ly dị dẫu cho đã phải buộc kết hôn với cha của cô vì gia tộc không ai khác chính là mẹ cô. Nếu cô ấy xin lỗi vì điều đó thì chẳng phải cô đang hối tiếc khi đã hạ sinh Rina sao…?

“Được rồi mà mẹ.”

Vẫn còn đó một việc mà Rina cần làm, và việc đó chính là cứu giúp người mẹ đáng thương của mình.

Sau đó cô nở một nụ cười nồng ấm.

Thấy được nụ cười của Rina, mẹ cô thể hiện một nét mặt dễ chịu như thể đã được cứu vớt. Cô liền ôm Rina thật chặt.

Mọi thứ đến giờ vẫn ổn.

Bởi vì bên trong Rina, bên trong chiếc đồng hồ cát, vẫn còn vương lại đâu đó vài hạt cát.

“--- Mừng em về nhà Rina-san.”

Sau khi bước vào phòng, cô đã ngay lập tức thấy gia sư tại nhà Mikajima quay người lại và chào hỏi cô.

“Mikajima… Cô có thể đừng ôm mớ quần áo trong lúc chờ em về phòng được không?…”

Nhìn thấy cảnh nữ sinh cao đẳng đang ôm mớ quần áo mà mình chuẩn bị thay đến nơi trong khi lộ vẻ say sưa, Rina có cảm giác như sắp bị tâm thần đến nơi.

 Chuyện này sai quá sai rồi… Rina cau mày khi giật lại bộ quần áo.

“Nhưng tôi cảm thấy cô đơn khi thiếu vắng em lắm. Nhìn kìa, tôi thậm chí còn phơi khô quần áo cho em nữa đấy nên làm ơn khen thưởng tôi đi~”

“… Woah… Ấm thật này… tởm quá đi mất…”

“Cảm ơn em~”

Thậm chí bác bỏ câu nói “Em không khen thưởng cô đâu” cũng ngu ngốc khôn tả. Rina thay bộ thường phục mà không để tâm gì đến cô. Đương nhiên lần nào Mikajima cũng săm soi suốt thời gian cô đi thay đồ.

“… Mikajima, cô hình như lúc nào cũng chờ em ở nhà thì phải, không dự định đến trường sao?”

“Tôi đã tìm ra được mục tiêu hoàn hảo của đời mình, vậy thì còn lên đại học làm gì? Tri thức của một kẻ đã đi đến hàng dặm, lòng can đảm của một nhà thám hiểm đã thực hiện chuyến hành trình băng qua biết bao ngọn núi và đạo đức của một nhà sư đã phải trải qua hàng năm năm tu luyện mới có được, tôi đã nhận được một kho báu vô giá còn có sức nặng hơn cả ba thứ ấy cộng lại.”

“Em không hiểu mấy lời mà cô vừa nói lắm… Bạn bè và gia đình không ai lo lắng cho cô sao?”

“So với em thì họ chẳng qua là một hạt cát ven đường mà thôi.”

“Cô cần phải trân quý bạn bè và gia đình hơn đấy chẳng phải ư?”

Rina quẳng con gấu bông đang nằm trên giường về phía Mikajima.

“Bộ mặt khác của em, bộ mặt mà không hề có chủ đích khi làm vậy cũng thật đẹp.”

Mikajima đặt con gấu bông mình bắt được lên cửa sổ.

“Nhưng nếu em đã muốn thì tôi sẽ trân quý họ.”

“……”

Không phải là trước đây cô chưa từng nghĩ đến, chẳng qua là cô không hiểu rõ bản tính của cô ấy lắm.

Người cha luôn hành xử như một bạo chúa và người mẹ chỉ ngậm ngùi chấp nhận, bên cạnh hai người họ ra thì Rina chẳng còn người thân nào khác. Liệu đó có thực sự là điều cô nên trân quý.

Hơn nữa Rina không có ai có thể gọi là bạn cả. Chỉ có những người bạn học thường dựa dẫm vào cô một cách thái quá và một cậu bạn thuở nhỏ đã quen biết từ lâu. Nếu ai đó hỏi rằng đâu mới là người mà cô trân quý nhất, thì điều đầu tiên mà cô nảy ra trong đầu ắt là tất cả bọn họ, chứ không phải một cá nhân cụ thể.

“Oh, à mà quên nữa, cô đã giúp đỡ người mà em nhờ hôm qua chưa?”

“Ah… Rồi. Dù hơi cưỡng ép nhưng tôi vẫn làm theo yêu cầu của em nên không cần phải lo đâu.”

“Và? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Người làm trò thậm chí còn chẳng thèm cảm ơn mà chỉ tiếp tục nhảy nhót. Cậu bé cao ráo thì tôi tìm mãi chả thấy đâu. Không hề có ai sở hữu đặc điểm như em mô tả trong khu vực lúc cô tìm kiếm cả.”

“Hmm…? Cũng phải nhỉ, em chỉ vừa thấy họ trên con đường từ trường về hôm nay thôi.”

“Cô cũng biết trước Rina-san sẽ nói vậy, nhưng khi đi tìm cậu ta, thực sự chẳng có ai như vậy trong khu vực cả. Nếu không thể tìm ra cậu ta, vậy đích thị tại thời điểm đó cậu ta không hề ở đó.”

“Không thể nào… Eh? Tại sao những thứ mình thường hay gặp cứ diễn ra trong hôm nay nhỉ….?”

“Còn người thứ ba mà cô đã dặn, cậu bé đó đang được canh cẩn ở một nơi nào đó an toàn. Có vẻ cậu ta đang chạy trốn khỏi gia đình, chỉ nhiêu đó thôi. Cậu ta không gì đáng để cô lưu tâm đâu.”

Rina, người ngồi trên ghế ngay trước bàn học bất ngờ quay người lại và trừng mắt nhìn Mikajima.

“Cái cách diễn đạt đó… Cô đang giấu em điều gì đây?”

“Không có gì cả, Milady.”

“Nếu không thật lòng thì em sẽ không vỗ đâu cô từ nay trở đi.”

“…. Xin em đấy hãy quên cậu nhóc đó đi. Cậu ta là một kẻ mà em không nên dính dáng.”

Đối diện với Mikajima đang không dám hé răng nửa lời, Rina càng nhìn trừng cô một cách gay gắt.

Sau một khoảng im ắng, vị gia sư tại nhà dường như đã bỏ cuộc và thở dài. Cô dùng ngón tay đẩy chiếc kính mắt lên và bảo:

“Cậu nhóc đó --- là một Mushitsuki.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện