Kho hàng mà Kazufusa đang lẩn trốn nằm sát vùng ngoại ô nên việc đào thoát khỏi thành phố Akamaki thực sự không khó lắm.

Cả hai vẫn chưa thể xác định được điểm đến cụ thể.

Và để tránh bị phát giác Rina và Kazufusa đã quyết định đi dọc theo đường hẻm. Chiếc ba lô của Rina chứa nhiều khẩu phần ăn và đồ cứu trợ khẩn cấp do Mikajima bỏ lại ở nhà kho. Cả hai thay phiên nhau xách balo. Sau vài giờ cuốc bộ cuối cùng họ cũng tới được một khúc sông.

Cái bóng của hai học sinh tiểu học kéo dọc theo bờ sông và thi thoảng chiếu qua những cụ già lớn tuổi hay đám học sinh đang cắp sách về nhà.

“Tạ ơn trời, may mà tớ mang đủ tiền. Xem ra hai ta không cần phải lo lắng về vấn đề đồ ăn thức uống một thời gian rồi.”

Dẫu cho bọn họ đã đi được hơn nửa ngày thế nhưng Rina vẫn tràn trề sức sống hơn bao giờ hết. Vung vẩy tay chân một cách cực kỳ năng động và bước đi thật nhẹ nhàng giữa cung đường xá với cỏ cây um tùm.

“.......”

Mặt khác Kazufusa lại rất bất an. Cậu thường dò xét xung quanh do quá hoảng sợ. Cứ mỗi lần lướt qua một ai đó thì cậu lại cúi gằm mặt xuống.

“Tối nay tụi mình nên ngủ ở đâu đây? Nếu tới quán ăn nào đó, kiểu gì họ cũng gọi cảnh sát đến tra khảo.”

“.......”

“Nè Kazufusa, trước khi đặt chân đến thành phố Akamaki, cậu thường hay ngủ ở đâu thế?”

“Tôi... không ngủ nhiều lắm”

Dù không đề cập quá nhiều, Kazufusa vẫn tiết lộ cho Rina mọi thứ về quá khứ của cậu trong lúc trốn chạy.

Có vẻ cha mẹ cậu là y sĩ thuộc một phái đoàn. Suốt khoảng thời gian đi cùng cha mẹ ra hải ngoại để chữa trị cho những người nghèo khó và ốm yếu, cậu đã bắt đầu ấp ủ trong lòng mình một ước ao rằng có thể giúp đỡ họ một tay.

--- Mong muốn của cậu là cứu giúp người nghèo và trẻ nhỏ ở nước ngoài ---

Mỗi lần trở về đất nước phồn vinh nơi bản thân từng nương náu, cậu luôn nghĩ về điều đấy, để rồi sau cùng chính nó lại trở thành giấc mơ của cậu.

Đó là cách mà cậu ta trở thành Mushitsuki.

“Vậy đêm nay ráng mà ngủ đi! Chừng nào còn thay phiên nhau canh gác thì nên làm một giấc cho khỏe!”

“...”

Kazufusa cũng nói rằng việc bị con rết phá hoại từ bên trong đã khiến cậu kích động và thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, từ đó mới bị truy đuổi bởi những kẻ lạ mặt.

--- “Tôi là người của Cục Trị An Môi Trường Đặc Biệt. (Mushi) của cậu đang trở nên mất kiểm soát, vì vậy nó phải bị diệt trừ.”

Người đàn ông xuất hiện trước mặt Kazufusa chỉ nói nhiêu đó.

Dù đã ráo riết tháo chạy nhưng cậu vẫn cứ bị phát hiện hết lần này đến lần khác. Và cứ mỗi lần như thế, người đàn ông ấy sẽ lặp lại câu nói y hệt trước khi ra tay với cậu. Quãng thời gian lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần đã khiến con tim và thân thể cậu đạt tới cực hạn.

“Trời mà mưa thì tệ lắm, hay tụi mình kiếm đâu đó có mái che đi... Mmm, ở đâu mới được ta.”

Ở đầu bên kia con sông, mặt trời rực đỏ đã bắt đầu lặn xuống.

Mới hôm qua, cô còn dòm ngó qua ô cửa sổ nhỏ nhà mình để ngắm nhìn khung cảnh này, trước khi phác họa nó vào trong tập vở.

Cô chưa từng học vẽ từ bất cứ ai. Dẫu có mong muốn đến đâu đi chăng nữa thì cha cũng sẽ không bao giờ cho phép cô theo đuổi con đường nghệ thuật, thứ mà ông cho rằng là không cần thiết cho việc giáo dục.

Lâu lắm rồi cô mới được chứng kiến khung cảnh này từ bên ngoài nhà mình.

Hoàng hôn nhuộm cả bầu trời vô tận một sắc màu đỏ rực, in hằn sâu trong võng mạc của Rina.

“Nói đi, hai tụi mình nên đi đâu đây?”

“.....”

Ngay lúc này đây, một thành phố Akamaki khi thiếu vắng Rina sẽ trông như thế nào nhỉ?

Nếu cô ngang nhiên cúp học thì ở ngôi trường nơi mình đang theo học, liệu giáo viên viên chủ nhiệm có chìm trong đau khổ vì sự vắng mặt của cô hay không? Liệu những người bạn học sẽ đàm tiếu về chuyện khác khi mất đi tâm điểm của cả lớp chứ?

Quan trọng hơn cả, cha cô sẽ ra sao nhỉ? Những người như ông ấy cũng phải có lúc rung động và bắt đầu lo lắng cho đứa con gái mất tích của mình chứ. Và một người tự đắm chìm trong cái bóng của Rina như Mikajima thù có lẽ sẽ sầu đời cũng nên.

Tốt nhất nên để họ lo lắng một chút.

Cô muốn mọi người nhận ra rằng họ đã phạm sai lầm khi giam hãm Rina bên trong chiếc lồng chim ấy.

“Trước hết hai ta phải mua bữa tối cái đã. Cậu muốn ăn món gì không? Tới cửa hàng tiện lợi luôn nha?”

“... Ê kia.”

“Ê “kia” cái gì hả? Tớ có họ tên đàng hoàng nhé! Là Rina.”

“Cô nên về nhà đi...”

Người duy nhất cô lo lắng chính là mẹ của cô.

Dẫu vẫn khăng khăng rằng cha cô hẳn sẽ lo cho mình --- vậy nhưng khi suy xét lại thì không đời nào chuyện đó lại xảy ra. Vì hành động bồng bột của Rina mà lão già khốn nạn đó nhất định sẽ tổng cổ mẹ cô đi.

Và những cơn giận của ông ta chắc chắn sẽ được trút lên cô ấy.

Tuy nhiên sâu trong thâm tâm --- cô thực sự hy vọng mẹ cô sẽ suy nghĩ lại.

Sống cùng người đàn ông tệ bạc vì lợi ích của cả gia tộc chắc chắn là một quyết định sai lầm.

Nhân thời cơ này, cô ấy có thể tỉnh ngộ và rời xa ông ta.

Mẹ cô quá đỗi nhân hậu.

Lý do khiến cô bồn chồn khó tả trước sự bao dung của người mẹ, có chăng là vì dòng dõi của cha cô?

Nghĩ đến đó lại khiến cô khao khát thứ huyết quản đang tuôn chảy trong người mình được rút ra bên ngoài.

Vậy nhưng làm thế cũng chả ích gì --- Rina che khuất ánh hoàng hôn với dòng máu và nỗi khát khao bị kìm nén ở sâu bên trong.

“Có chuyện gì với cậu vậy, tự nhiên bảo tớ về là sao hả?”

Rina quay người lại và chống nạnh.

“Thì làm gì có chuyện hai ta có thể thoát khỏi tay họ chứ... Chưa nói đến việc cô còn chả phải Mushitsuki...”

Kazufusa giơ cặp mắt thâm quầng của mình lên và hướng ánh nhìn về phía đường chân trời ở cuối khúc sông.

--- Không thể thoát được ư.

Câu nói đó khiến lồng ngực Rina thắt lại.

Cậu ta không hề sai. Thế nhưng đó là đối với Rina. Còn Kazufusa thì chuyện đó vẫn chưa hẳn.

“Nói lại một lần nữa coi? --- Thế tôi hỏi cậu luôn nhé, lấy đâu ra cơ sở để khẳng định rằng cậu không thể thoát khỏi tay bọn họ hả?”

“Bởi vì tôi đã bị họ tìm thấy biết bao lần rồi... không sớm hay muộn rồi cũng bị tìm ra tiếp...”

“Nhưng không phải cậu đã xoay xở thoát khỏi bọn họ mỗi khi bị tìm thấy sao? Thế thì nhất định, biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ cắt đuôi được họ đấy?”

“Lần tới mà họ tìm ra thì chết là cái chắc... cô mà cứ nhây nhây với tôi riết thì lỡ như có mệnh hệ gì...”

Rina bước lại gần Kazufusa còn đang lẩm bẩm và lấy ngón trỏ chĩa vào bờ trán lấm lem của cậu.

“Chứ chả phải cho đến bây giờ, cậu vẫn đang nghiêm túc làm việc đó hay sao?”

“Huh...?”

“Tớ nói nghiêm túc đấy, bản thân tớ cũng đã chuẩn bị tinh thần để chết nếu buộc phải làm vậy rồi. Chắc chắn!~ Nhất định!~ tớ sẽ làm thật đó!!!!”

Thấy Rina bất ngờ hét về phía bầu trời, Kazufusa sốc ngang.

“Đ-Đồ đần! N-Nếu mà hét lên như vậy ---!”

“Cậu đã thực sự dốc hết sức để thoát khỏi bọn họ hay chưa? Để tới một nơi thật xa xôi nơi cậu mà có thể vỗ ngực tự hào, giống như tớ ở hiện tại?”

Rina chợt nhích mặt lại gần Kazufusa khiến cậu hốt hoảng trước khi quay mặt đi với bờ má ửng hồng.



“Đó thấy chưa, cậu đã bao giờ nghiêm túc đâu! Vậy nên lần này cậu phải dồn hết tất cả những gì mà cậu có nhé! Đừng sợ gì cả, tớ sẽ ở bên cậu mà! Hai ta nhất định và chắc chắn sẽ rời khỏi nơi đây!”

“Cô nghiêm túc sao...”

“Yup! Cứ tiếp tục chạy thôi, những gã đuổi truy hai ta chả thể làm gì trừ khi hai ta từ bỏ!”

Đối diện với Rina vừa giơ cao nắm đấm và dõng dạc ra lời tuyên bố, Kazufusa chỉ có thể thể hiện một nét mặt vô phương cứu chữa

“Cô... đúng là đồ ngốc.”

“Tớ không phải đồ ngốc, tớ nghiêm túc thật mà!”

Rina nở nụ cười trước khi một lần nữa cất bước dọc theo bờ sông.

Hình bóng cậu trai Mushitsuki vẫn đứng yên, không hề nhi nhích một li .Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng bước chân của cậu theo sau ập tới và cố gắng bắt kịp cô gái.

“...Aha.”

Đấy lần đầu tiên cô nghe thấy cậu cười.

“Sau cùng thì cô vẫn là đồ ngốc mà.”

“Tớ đã bảo không phải rồi mà? Cậu không biết chứ ở trường điểm số tớ đứng đầu khối đấy nhé?!”

Ở trên bờ bãi đang dần phai đi sắc màu, cả Rina và Kazufusa đều tiến về phía trước.

Không cần biết họ sẽ đi đâu.

Cũng chả cần biết nó sẽ dẫn họ tới chốn nào.

Trên một chặng đường mà chẳng ai biết được khi nào nó sẽ kết thúc, chừng nào cả hai vẫn tiếp tục và không ngừng tiến bước.

Mỗi lần Rina bước đi, cô lại cảm thấy bồi hồi bởi sự phấn khích.

Biết đâu --- Chỉ là biết đâu thôi ...

Nếu họ cứ tiếp tục chạy, biết đâu một ngày nào đó, cô có thể thoát khỏi chiếc lồng chim chật hẹp ấy.

Biết đâu, cô sẽ tìm được một nơi nằm bên ngoài căn nhà ,ấy một nơi thật rôm rả không tồn tại những tiếng quát tháo mà cô chả muốn nghe, một nơi mà cô thuộc về---

“Ahh, tớ có ý này nè! Sao hai ta không cưỡi (Mushi) của cậu đi, như thế chả phải sẽ tiện hơn cho hai đứa hay sao?!”

“Nhưng làm thế thì họ sẽ tìm ra ta ngay. Giờ việc trốn chạy còn có nghĩa lý gì nữa, đúng không? Đồ ngốc.”

Một trận bỏ nhà đi bụi chất chữa những suy nghĩ trẻ người non dạ.

Thế nhưng cả cô gái bỏ nhà đi bụi và cậu trai Mushitsuki đang sánh bước trên bờ sông đều rạng rỡ nụ cười.

Rõ ràng họ đã nuôi dưỡng những ước vọng ở sâu bên trong lồng ngực nhỏ bé của mình.

Đêm đầu sau khi thoát khỏi thành phố Akamaki, họ đã quyết định trú ẩn bên trong một kho chứa nhỏ chứa đầy bụi bặm và sắt gỉ.

Nó được xây dựng bên trên bờ kè với mục đích cất trữ vật tư bơm nước. Bên trong kho chứa được bao quanh bởi những bức tường bê tông rạn nứt và có chỗ rộng ngang với căn phòng cũ của Rina.

Xem ra quanh đây có kha khá nông trại; cũng không lạ khi đi đâu cũng gặp các kho chứa nhỏ dạng này.

Đêm thứ hai, họ cũng tìm được một chỗ trú tương tự và lẻn vào trong ngủ.

“Buổi sáng tốt lành, Kazufusa.”

Khi trời trở sáng, Rina sẽ đánh thức cậu trai Mushitsuki dậy.

Có thể thấy rõ sự mỏi mệt của Kazufusa, người đáp lại bằng tiếng “...Mm...” một cách hiếm thấy, hiện trên nét mặt.

Cũng bởi vì ngủ ngay sát đường ống dẫn nước cứ réo không ngừng suốt cả đêm liền nên cả hai vẫn chưa thể giải tỏa được hết những mệt nhọc trong người.

“Nè, mau lên đi. Hôm nay hai ta hãy tiếp tục cống hiến hết mình nào!”

Dù cố gượng cười nhưng cơ thể Rina vẫn nặng trĩu.

Dẫu là người tràn trề năng lượng nhất trong số các bạn học cùng lớp, lối sống bỏ nhà đi bụi vẫn là quá sức với cô.

Nhìn trông họ có vẻ như đã đi dọc con sông suốt cả ngày dài nhưng thực ra vẫn chưa phải là tất cả. Thi thoảng họ sẽ ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua một vài khẩu phần ăn. Mới đây họ còn tắm rửa bên trong một nhà tắm công cộng xập xệ ở một thị trấn nọ và vô cửa hàng sắm ít quần áo mới.

“À phải rồi ha, sáng nay cô mới đi đâu thế?”

“Mm?”

“Thì bởi lúc mới ngủ dậy không thấy cô ở trong kho...”

“O-Oh không có gì đâu. Chỉ là ra ngoài đi vệ sinh chút thôi.”

“Ahh -- xin lỗi vì đã tọc mạch!”

Trong lúc đổi sang những chủ đề không liên quan và rời kho chứa nhỏ, họ đã bắt đầu đi dọc theo bờ sông thêm một lần nữa.

Tâm trí Kazufusa đã ổn định hơn trước. Vì vậy mà hôm qua cậu đã kể cho Rina rất nhiều điều, thậm chí còn đề cập đến ngôi trường bản thân đang theo học.

Tuy nhiên không giống như hôm qua, hôm nay cậu chả hăng hái lắm.

Rina cũng tương tự. Dù cố tỏ ra năng động thế nhưng sâu trong thâm tâm cô biết rằng bản thân chỉ đang lớn tiếng.

Mới chỉ ba ngày trôi qua ---

Một chuyến đi chẳng hề lâu la nhưng đã bào mòn gần như toàn bộ thể lực và sức lực của cả hai cô cậu nhóc.

Nỗi mệt mỏi của Kazufusa còn nghiêm trọng hơn cả. Có lẽ bởi vì cậu đã tiêu hao quá nhiều sức lực trước khi đến thành phố Akamaki. Dẫu cho đêm qua cậu đã có một giấc ngủ hẳn hoi, có điều trong mắt Rina, cô có thể khẳng định rằng cậu đã gần đi tới giới hạn.

Biết vậy, thế nhưng cả Rina và Kazufusa vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Kẻ địch đáng sợ đang theo sau chân cả hai. Nếu không tranh thủ sẽ chả một ai cứu họ cả.

“......”

Rina quay người lại quan sát thì thấy Kazufusa đang thở dốc và chỉ ngẩng mỗi đầu lên.

Mình không thể nói những lời thiếu động viên được.

“Cậu ổn chứ? Muốn nghỉ ngơi chút không?”

“Tôi ổn.”

Kazufusa bỗng chốc ngước mặt lên và cố biểu lộ một nụ cười bên trên nét mặt.

“Hai ta phải chạy cho thật xa chứ nhỉ... Lần này tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Rina không thể không mở to cặp mắt, có một niềm vui khó tả bùng lên tràn ngập con tim cô và một nụ cười được nở rộ.

Tạ ơn trời, mình không hề đơn độc.

Không riêng gì Kazufusa mà ngay cả chính bản thân cô. Nếu chỉ có một mình thì cô sẽ không bao giờ dám bỏ nhà ra đi.

Sau một hồi ngẫm nghĩ thì cô cũng định kể cho cậu nghe về bản thân và gia đình mình. Suy cho cùng hôm qua cậu ta đã rất lo lắng về chính bản thân cơ mà. Có khi giờ này cậu đang nhân tiện suy đoán về lý do vì sao cô lại quyết định bỏ nhà ra đi cũng nên.

“Nói hay lắm! Cậu trông ngầu lắm luôn ý Kazufusa!”

“T-Tôi mà ngầu cái nỗi gì... Nhờ Rina nên tôi mới...”

“Huh? Cậu vừa mới nói gì cơ?”

“K-Không có gì đâu!”

“Thật vậy hả? Thế đằng kia --- thì sao? Hai ta ra đó ngồi nghỉ lát nhé?”

Nơi Rina đang trỏ tới là một cái cửa van nhỏ.

Đó hẳn là một trong những cơ sở cung cấp nước cho nông trại suốt mùa canh tác. Bên trên bờ kè thì tiếp xúc với đất đá, những chỗ khác thì được gia cố, chỗ nào xa hơn thì được lát bê tông. Van cống cao mười mét; Có thể thấy cầu thang kim loại bên cạnh và trên đỉnh có một công tắc xoay lớn.

Rina và Kazufusa bước xuống những ngọn đồi gập ghềnh và tiến tới nơi trống trải.

“Muốn uống gì không Kazufusa?”

Rina đặt hành lý xuống trước khi quay lại hỏi Kazufusa.

Nhưng cậu trai Mushitsuki vẫn đứng trơ mặt ra đó.

“... ? Có chuyện gì vậy?”

“Ah--- Ah---”

Kazufusa hướng ánh nhìn đi chỗ khác trong khi lui lại một cách từ tốn.

“Hắn ta...”

“... ?”

Rina cau mày trước khi nhìn theo cậu.

Ở trên đoạn đường mà cả hai vừa mới bước ngang qua, có một bóng người đang tiếp cận.

Người đó rảo bước với một tốc độ khá thư thả như thể đang tản bộ cho nên cả hai đã vô ý lơ là cảnh giác.

Đó là một chàng thiếu niên đội cái mũ nhỏ làm vật trang trí. Không nói đến tốc độ, cả chiếc áo sơ mi và cà vạt chỉn chu của anh ta trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng ở hai bên bờ sông.

“Hắn ta... ?”

“Cục Trị An Môi Trường ---”

Lời than van của Kazufusa đã bị một vụ nổ bất ngờ lấn át. Cơn cuồng phong từ vụ nổ hất tóc Rina lên.

“Cái...”

Chỉ trong chốc lát, Rina đã không thể thốt nên lời.

Một cái lỗ to tướng trên mặt đất đã phát nổ ngay trước mặt bọn họ. Bê tông vỡ nát và hóa thành tro bụi trước khi phân tán đi khắp nơi

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?

Chàng thiếu niên đó là người gây ra tất cả ư?

Đối mặt với Rina còn đang ngơ ngác bởi những sự việc quá đỗi bất ngờ và Kazufusa vặn vẹo khuôn mặt vì kinh hãi.

--- “Tôi là người của Cục Trị An Môi Trường Đặc Biệt. (Mushi) của cậu đang trở nên mất kiểm soát, vì vậy nó phải bị diệt trừ.”

Chàng thiếu niên nở một nụ cười điềm nhiên, Hat-Maker, đã cúi chào rất sâu.

Từ vựng

Hán tự

Dịch

Đang tìm kiếm ...

Tiếng Anh

Từ điển JP

Từ vựng

Hán tự

Dịch

Đang tìm kiếm ...

Tiếng Anh

Từ điển JP

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện