Ngày 13 tháng 10. Trời nắng ráo.

Nhưng khi hoàng hôn lặn sau rặng núi, những hạt mưa nối tiếp nhau rơi xuống từ bầu trời, hóa thành dòng nước lạnh giá trải trên khắp các con đường. Đúng sáu giờ, tôi quấn một chiếc khăn mỏng lên vai và ra khỏi nhà để đón Cao Phi trở về.

Nếu không phải vì anh ấy không bằng lòng, thì lúc này tôi đã đứng chờ ở sân bay rồi. Chuyến đi công tác suốt một tuần của Cao Phi đã là cực hình quá lớn đối với tôi, làm sao tôi có thể chịu thêm được cảnh mình không phải người đầu tiên mà anh ấy nhìn thấy khi hạ cánh chứ?

Nhưng trong cuốc điện thoại, anh ấy đã lạnh lùng cấm tôi làm vậy. Suốt ba ngày qua, anh không hề trả lời cuộc gọi nào của tôi. Không còn lựa chọn nào khác, tôi buộc lòng chấp nhận ý muốn của anh ấy.

Đến tầm bảy giờ, Cao Phi cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, mặc trên người là chiếc áo khoác màu kem mà tôi đã chuẩn bị cho anh. Phấn khích như một chú chim nhỏ bay về tổ, tôi chạy về phía anh ấy, miệng liên tục gọi tên anh “Cao Phi, Cao Phi”, chỉ mong muốn được bao bọc trong vòng tay ấm áp ấy.

Nghe thấy giọng tôi, Cao Phi ngẩng đầu lên. Anh không ngờ được rằng tôi đang đợi ở cửa, và rồi ánh mắt điềm đạm nhìn tôi chạy đến của anh ấy lập tức nguội lạnh. Anh thờ ơ nghiêng người, dễ dàng né tránh cái ôm của tôi, trong khi thể hiện rõ sự chán ghét trên gương mặt. Có lẽ, cả đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được hơi ấm từ anh, giống như một chú chim lạc lõng, không bao giờ biết được thế nào là tổ ấm.

Mặc dù thấy được sự bất mãn của Cao Phi, nhưng tôi không hề đánh động đến. Hơn nữa, tôi thấy phản ứng của anh ấy không hề quá đáng chút nào, vậy nên tôi tiếp tục mỉm cười, không chút rụt rè ôm lấy anh rồi nói hết tiếng lòng của mình ra:

“Cao Phi, em nhớ anh.”

Làm sao không nhớ được, bởi vì anh ấy là người đàn ông duy nhất tôi yêu.

Cơ thể mà tôi đang ôm vẫn lạnh cứng trong vòng tay. Dù Cao Phi cao và mặc rất nhiều lớp áo quần, song tôi không hề nhận được chút hơi ấm nào từ anh ấy. Thay vì vậy, anh ấy di chuyển, đưa tay đẩy nhẹ tôi ra và kéo giãn khoảng cách.

Anh nói với khuôn mặt vô cảm, “Về nhà thôi!”'

Tôi gật đầu và tiếp tục cười rạng rỡ vì từ ‘nhà’ trong lời của anh ấy. Tôi biết rằng anh ấy chỉ vô ý thốt ra từ đó, nhưng từ lâu tôi đã quen với việc cố tình hiểu sai ý nghĩa đằng sau lời nói của anh, vậy nên trái tim tôi vẫn ấm lên.

Về nhà.

Cao Phi, chúng ta về nhà thôi.

Tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm. Tôi gùi đầu xuống tháo dỡ hành lý của Cao Phi. Tôi biết mỗi khi anh ấy trở về từ chuyến đi, tôi sẽ chẳng nhận được món quà lưu niệm nào cả. Đúng như lời Cao Phi thường nói: “Tiểu thư Hà vốn đã giàu có và quyền lực rồi”, thế nên chẳng có gì trên đời này là tôi không mua được cả, cũng như chẳng có gì mà tôi không thể giành lấy được, vậy nên cũng không có lí do nào khiến anh ấy tặng tôi bất kỳ thứ gì. Khi anh ấy nói những lời đó, giọng nói của anh kèm theo sự chế nhạo, rất hợp với hơi lạnh trong đôi mắt ấy.

Tôi muốn phản đối rằng, những gì mình có thể mua, bất kể chúng có đắt tiền hay quý giá thế nào đi nữa, cũng không bao giờ có thể sánh được với một món đồ từ anh ấy.

Nhưng khi nhìn vào vẻ mặt anh, tôi chỉ có thể co người và nuốt những lời đó lại.

Hẳn anh ấy vẫn không thể quên cái cách tôi đã chiếm lấy anh từ nhiều năm về trước.

Sự giàu có và quyền lực của tôi là hai thứ mà Cao Phi sẽ không bao giờ chấp nhận.

Năm đó, tôi đi cùng bố tham dự một Hội nghị đấu thầu, và ở đó, tôi đã gặp Cao Phi lần đầu tiên. Hồi đó, anh ấy mặc một bộ vét, giọng nói của anh vang lên dõng dạc khi anh trình bày bài phát biểu của mình và đối thoại với từng khách hàng.

Tôi đã từng đọc một cuốn sách tâm lý mô tả khoa học đằng sau thứ gọi là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’. Chuyện này xảy ra khi một nam hoặc nữ đang trong mùa tìm bạn tình, ngẫu nhiên gặp được một người mà họ bị thu hút về mặt thể xác, từ đó dẫn đến sự hấp dẫn tức thời được gọi là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ đó.

Thế nên, tôi nghĩ lúc tôi gặp Cao Phi vào ngày hôm đó, nội tiết tố của tôi có lẽ đã vượt ngưỡng, vì tôi hệt như Bạch Tuyết vừa chạm mặt với Hoàng Tử, vội vàng để lại ấn tượng trong lòng anh ấy vậy. Tôi nhớ rằng khoảnh khắc Hội nghị vừa kết thúc, tôi ngay lập tức xuất hiện trước mặt Cao Phi và mỉm cười rạng rỡ.

Tôi đã đứng chờ ở ngưỡng cửa của hội trường, như một con thú đang chờ con mồi vậy.

Sau khi chúng tôi kết hôn, Cao Phi thường nói với tôi, Hà Du Cẩn, rằng: “Nếu lúc đó tôi biết cô yêu tôi, và sẽ dùng cách thức ti tiện như vậy để cưới tôi, thì tôi thề với Trời rằng lúc đó sẽ không nói một từ nào cả.”

Nhưng tôi chỉ mỉm cười mà đáp rằng: “Cao Phi, em yêu anh”.

Ngoài việc thể hiện tình yêu của mình với anh ấy mọi lúc mọi nơi, tôi không biết mình còn có thể làm gì khác nữa.

Sau hội nghị, Cao Phi và tôi đã làm quen với nhau, nhưng làm sao tôi có thể chịu được quan hệ bạn bè bình thường? Lần đầu tiên trong đời, tôi đã vòi vĩnh với bố thứ mà lòng mình mong muốn.

Những từ Quyền lực và Giàu có không nên dùng để chỉ tôi. Mà là bố tôi, Chủ tịch tập đoàn Thiên Hành, người đàn ông đứng trên đỉnh cao danh vọng ở thành phố này. Trong thành phố này, không có gì mà ông ấy không làm được, chứ đừng nói đến ước nguyện nhỏ nhoi của đứa con gái duy nhất, lần đầu tiên trong đời đã nói ra.

Tôi thừa nhận là các phương pháp của bố có hơi quá đáng. Nhưng lúc đó, Cao Phi hoàn toàn không hứng thú với tôi, và vì tôi đang muốn trở thành cô dâu của anh càng sớm càng tốt, tôi không chỉ không ngăn bố mình lại, mà còn vui mừng khi thấy điều đó xảy ra.

Khi Cao Phi vẫn không bị thuyết phục, bố tôi cuối cùng cũng đã dùng phương pháp độc ác nhất. Ông ấy ra lệnh cho người bắt cóc bố mẹ của Cao Phi, giữ họ làm con tin. Không còn đường thoát, Cao Phi đành cắt đứt quan hệ với bạn gái lúc đó và cưới tôi.

Nhưng mọi thứ đã không kết thúc một cách vẹn toàn.

Để dằn mặt, vào ngày cưới, lúc Cao Phi đeo nhẫn cưới vào tay tôi, anh ấy đã nói rằng: “Hà Du Cẩn, đừng nói đến yêu cô, tôi thậm chí sẽ không cho cô hạnh phúc. Tôi sẽ dùng cả đời này để căm hận cô, cho đến ngày cô chết.”

Tôi đoán anh ấy thật sự rất ghét tôi nên mới dùng những từ 'hận' và 'chết' vào ngày cưới của chúng tôi.

Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy. Qua đôi mắt đẫm lệ, tôi trả lời rằng: “Không sao đâu, Cao Phi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, miễn em vẫn còn yêu anh. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho hôn nhân của chúng mình, miễn anh vẫn luôn bên em cho đến ngày em chết.”

Tôi cầm lấy quần áo của anh ấy và gấp từng cái một. Đồ lót, áo sơ mi, áo khoác, cà vạt,... gấp chúng lại thậm chí còn thành thạo hơn cả một nhân viên bán hàng. Dù tôi đã từng sống xa hoa, nhưng kể từ ngày cưới Cao Phi, tôi đã bắt đầu học cách để trở thành một người vợ đảm.

Chẳng mấy chốc, Cao Phi rời khỏi phòng tắm với chiếc khăn trắng quấn quanh người anh. Tôi quỳ ở một bên phòng và tiếp tục sắp xếp quần áo của anh ấy. Anh ấy không nhìn vào tôi, chỉ đi thẳng đến giường. Nhưng tôi không thể giả vờ ở yên được nữa, nên tôi vội vàng gấp đống quần áo còn lại, đi tắm, sau đó leo lên nằm cạnh anh ấy.

Khi cơ thể tôi và Cao Phi chạm vào nhau, tôi nhanh chóng vùi mình vào vòng tay của anh ấy, cứ như một con rắn cố quấn lấy anh vậy. Cao Phi cố đẩy tôi ra, vì anh ấy không bao giờ muốn ôm tôi trong lúc ngủ. Nhưng tôi vẫn bướng bỉnh bám chặt vào thân hình cao lớn của anh, cư xử như một đứa trẻ hư hỏng trong vòng tay của anh ấy.

“Cao Phi, có muốn em không?”

Đây là câu hỏi mà tôi không thể nào hỏi được dưới ban ngày ban mặt, hay là dưới ánh đèn sáng ngời. Chỉ trong bóng tối của màn đêm, khi tôi thậm chí còn không thể thấy được năm ngón tay mình, thì tôi cuối cùng mới dám, nhẹ nhàng, hỏi anh ấy điều này.

Tôi ngay lập tức nhận ra Cao Phi căm ghét câu hỏi đó vì anh ấy gặng đẩy tôi ra xa. Nhưng tôi nhanh chóng luồn tay vào bộ đồ ngủ của anh và bắt đầu sờ soạng. Nhưng, anh ấy đưa tay xuống, nắm lấy đôi tay không ngần nghỉ của tôi và giữ chắc chúng lại một chỗ.

Đôi mắt anh khóa chặt mắt tôi.

Như một chú chim sẻ nhỏ, tôi cười phấn khích. Tôi dựa sát vào ngực Cao Phi, và hỏi với giọng điệu mê hoặc: “Cao Phi, anh có muốn em không?”

Mọi người thường nói rằng lúc ham muốn, đàn ông sẽ đánh mất lý trí của mình, nên tôi hy vọng rằng khoảnh khắc mà anh ấy không còn lý trí nữa, Cao Phi sẽ trả lời: “ Có.”

Đột ngột, Cao Phi lật tôi xuống dưới người anh. Đôi mắt ấy chất chứa sự chịu đựng thầm lặng đan xen giữa giận dữ và ham muốn, nhưng làm lu mờ tất cả là sự chán ghét không thể phủ nhận được.

Khi tôi nhìn vào mắt anh, một nỗi buồn kì lạ siết lấy trái tim tôi.

Ngay cả lúc này, Cao Phi vẫn còn có thể giữ tỉnh táo, để nhớ rằng anh ấy hận tôi đến mức nào. Bỗng dưng, tôi muốn chạy trốn, nhưng theo bản năng của mình, tôi lại áp sát vào anh hơn.

Ôm eo anh, tôi đem nước mắt chất chứa vào trong tim. Có lẽ ngay từ ban đầu, tôi đã không có quyền để rơi lệ rồi.

Khi tôi mở mắt ra một lần nữa, nét mặt tôi đã thay đổi, đôi môi tôi nhếch lên thành một nụ cười rạng rỡ. Nhưng Cao Phi lại chán ghét con người không lý trí và vô liêm sỉ, một người có thể mỉm cười thật dễ dàng và bất cẩn. Như thể để trả thù, vào khoảnh khắc cuối cùng, anh ấy thì thầm vào tai tôi: “Hà Du Cẩn, cô chỉ là một con đàn bà đã tự dâng bản thân mình cho tôi thôi.”

Anh ấy nói đúng. Tôi là một người phụ nữ đã tự hiến dâng mình trước cửa nhà anh.

Vào đêm tân hôn, chồng tôi qua đêm với tôi chỉ vì tôi đã bỏ thuốc vào đồ uống của anh ấy.

Nếu không phải vì tình yêu gần như đã thành nỗi ám ảnh, thì tôi sẽ không bao giờ làm như vậy. Nhưng dù tôi đã cố thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi bất cứ khi nào có cơ hội, anh vẫn luôn nhận ra được mùi hương của tôi và chưa từng một lần mủi lòng

Không còn lựa chọn nào khác, vào ngày cưới, tôi chỉ còn cách bỏ thuốc vào đồ uống của anh.

Ai cũng có thể dễ dàng tưởng tượng kết quả, khi bình minh đến chào ngày mới, một lần nữa tôi nhận lấy sự chán ghét từ Cao Phi. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, liếc qua cơ thể trần trụi của tôi với khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường.

“Hà Du Cẩn, cô cần gì phải dùng đến những cách thức không cần thiết này? Cô sợ rằng tôi sẽ không làm tròn trách nhiệm làm chồng của mình sao?'

Nhưng lúc đó tôi đã rất mãn nguyện rồi. Như một con mèo lười biếng, tôi chỉ mỉm cười, lắc đầu, và không tranh cãi với anh ấy. Tôi nghĩ trong lòng rằng Cao Phi chỉ nói vậy để bảo vệ lòng kiêu hãnh bị tổn thương của anh ấy thôi, vì anh ấy hẳn đã rất tức giận vì phương pháp cực đoan của tôi.

Nhưng trong thâm tâm, tôi không thể không nghĩ rằng: “Cao Phi, nếu không phải do rượu và thuốc kích thích, liệu anh có thật sự chịu chạm vào em?”

Tôi không biết câu trả lời, vậy làm sao tôi có thể mạo hiểm trong đêm tân hôn của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện