Mặc dù vậy, một điều dĩ nhiên là tôi không thể nói ra sự thật được.

"Sự thực là, trong lúc hai đứa mày không để ý, anh đã trở thành ma cà rồng, không, chà, đằng nào thì anh cũng quay trở lại thành người rồi, nhưng mà dù sao vẫn còn dư lại một chút hậu di chứng, ai mà biết được, nếu lỡ như xảy ra xô xát ẩu đả, thì có khi trong lúc hưng phấn anh sẽ lỡ giết hai đứa mày thì sao, vì thế anh phải tránh gây gổ với hai đứa càng nhiều càng tốt"---chuyện như vậy thì tôi phải nói với hai đứa nó như thế nào đây.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là lo bò trắng răng.

Hiện tại, quan hệ giữa tôi và ma cà rồng Oshino Shinobu đang ẩn náu trong cái bóng của tôi vừa dễ hiểu lại vừa khó hiểu.

Vừa phức tạp lại vừa đơn giản.

Kể từ mùa xuân, tôi là nô bộc của Shinobu, điều đó không hề thay đổi, tuy nhiên Shinobu nếu không có tôi thì lại sống cũng không được mà chết cũng không xong, sẽ bị giáng xuống hàng sinh vật nửa ma cà rồng nửa "quái dị".

Nói thẳng ra thì, hiện tại, khi tôi để cho Shinobu hút máu thì tôi có thể biến thành một nửa ma cà rồng, Shinobu cũng giống vậy, sau khi hút máu của tôi thì cô bé sẽ thu hồi được một chút sức mạnh.

Tóm lại, nếu lật ngược lại vấn đề, thì sau khi bị Shinobu hút máu vài ngày, di chứng duy nhất còn lạitrong cơ thể tôi chỉ là năng lực hồi phục mà thôi---chính vì vậy, tôi cũng chẳng cần phải lo lắng về việc gây gổ với Karen, cho dù là sau đó tôi có bị thua vì đánh nhau với một người học võ theo như những gì tôi đã nói lúc nãy với Tsukihi, nhưng mà, cho dù là vậy.

Cho dù là vậy, tôi đã biết được.

Chiến đấu.

Đấu tranh.

Không phải là cạnh tranh---mà là chiến tranh.

Không phải là đấm nhau vài cú rồi xong mà là giết nhau.

Tôi đã biết được "chiến tranh" và "giết".

Vì việc đó---những cuộc ẩu đả với em gái đã không còn có thể trở nên giống như trước kia nữa.

Cho đến khi bị chỉ ra vào hôm nay, tôi vẫn cố không nghĩ đến việc này, nhưng mà, có lẽ đâu đó trong thâm tâm, tôi vẫn đang suy nghĩ về nó.

---A, gì chứ.

---Anh đừng có tự mình trở thành người lớn nhé.

---Sẽ chán lắm đó.

Karen thì lại nói ngược lại.

Anh-hai-mà-cứ-như-vậy---thì-cả-đời-cũng-không-thành-người-lớn-được-đâu.

Cuối cùng thì có lẽ con bé đúng.

Nội tâm của tôi không hề thay đổi.

Chỉ là---tôi đã "biết" mà thôi.

Chà, nói cho cùng thì có lẽ Tsukihi cũng không phải muốn bị tôi kẹp cổ---nhưng mà, cho dù tôi không thừa nhận câu nói của nó, nhưng mà có lẽ thật sự thì có tồn tại phương pháp ẩu đả "đúng đắn".

Vừa nghĩ như vậy.

Tôi vừa thay quần áo sang loại sẽ không khiến mình mất lịch sự khi vào nhà người khác (nhắc mới nhớ, đúng như Tsukihi đã nói, kiểu ăn mặc của tôi xét cho cùng cũng chỉ có quần gin và áo phông trùm đầu mà thôi), sau đó tôi rời khỏi nhà.

Nhà của Sengoku thật ra nằm khá gần.

Lần đầu tiên được cô bé dẫn tới nhà, tôi đã giật mình kinh ngạc vì không ngờ nó lại gần đến như vậy.

Chà, nhưng mà nếu nghĩ lại thì, nếu như đã từng học cùng một trường tiểu học công lập, thì đó đương nhiên là chuyện đương nhiên rồi---chẳng cần tới xe đạp, đi bộ mười phút là tới.

Không phải nói nhà gần là lý do không cần dùng xe đạp, nhưng mà có lẽ cô bé cũng cần chuẩn bị, tôi cứ đi bộ từ từ mà sang cũng được.

Đột nhiên, đang lúc đi trên đường.

Tôi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Mà cũng không phải lưng, là một cái ba-lô.

- Đây không phải Hachikuji sao.

Ba-lô bự chảng trên một thân hình nhỏ bé.

Hai cái đuôi ngựa vẫy vẫy, bộ mặt câng câng đó đúng là của Hachikuji Mayoi.

Cô nhóc học tiểu học lớp năm.

Hồi trước, thấy cô nhóc đang bối rối vì bị lạc nên tôi lân la hỏi thăm, đó là lần gặp nhau đầu tiên của chúng tôi.

Hiện tại thì xem ra cô nhóc đang sống ở một thị trấn khác, nhưng mà vẫn thường xuyên quanh quẩn ở vùng này.

Nhưng mà, bởi vì đối phương là học sinh tiểu học, cho nên không có phương pháp liên lạc, nếu như muốn gặp được Hachikuji, thì chỉ có thể dựa vào các cơ hội ngẫu nhiên mà thôi.

Nếu như có thể gặp được cô nhóc thì ngày hôm đó sẽ là một ngày tuyệt đẹp, tôi và Hanekawa đều đối xử với cô nhóc như bùa cầu may.

Tôi gặp cô nhóc lần này cũng là lần đầu tiên kể từ khi bước vào kì nghỉ hè---chà, như vậy cũng đã thật sự là rất lâu không gặp rồi nhỉ?

Ừm---, ừm---, ừm---....

Nhưng mà tôi có hẹn với Sengoku.

Đại khái thì tôi cũng chẳng thích gì con nhóc học sinh tiểu học câng câng đó---không, nói cho đúng ra thì tôi ghét nó.

Cực kì ghét.

Về cơ bản thì chúng tôi cũng chẳng thân nhau tới mức gặp mặt thì sẽ lên tiếng chào hỏi.

Cho dù có gặp mặt-chạm-mặt thì tôi cũng sẽ không muốn nhìn nó!

Nhưng mà, chà, đúng vậy, đối với một học sinh cấp ba lớn tuổi hơn như tôi, nếu như biểu lộ ra thái độ như vậy đối với một học sinh tiểu học thì cũng thật là quá hẹp hòi.

Cho dù đối phương là người mình ghét cũng vẫn giao tiếp, không phải đó mới là người đàn ông trưởng thành sao?

Ít nhất thì cũng phải chào hỏi một chút thì mới là thái độ cư xử đúng đắn đối với trẻ con.

Không, tôi hoàn toàn chẳng hề hạnh phúc vì gặp cô nhóc đâu, chỉ là chào hỏi là phép lịch sự tối thiểu, đúng không?

Phư, tôi thật là tốt bụng.

Tôi hướng về phía Hachikuji, sau đó ngay lập tức cắm đầu lao tới, dùng hết sức ôm lấy người cô nhóc.

- Hachikujii! Nhớ em chết được, nhóc tì đáng ghét này!

- Kya---!?

Đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau, người thiếu nữ tên Hachikuji thét lên.

Tôi không bận tâm tới tiếng thét mà cứ cho một trận mưa nụ hôn dồn dập xuống cặp má mềm mại của cô nhóc.

- A a, thật là, dạo này chúng mình chẳng gặp nhau gì cả, anh cứ tưởng em chuyển đi đâu rồi chứ, chẳng thể bình tâm lại được, a a, thật là, chính vì vậy hãy để cho anh sờ thêm chút nữa, để cho anh ôm thêm chút nữa, để cho anh liếm thêm chút nữa nào!!

- Kya---! Kya---! Gya---!

- Thôi nào! Đừng cựa quậy! Làm vậy sẽ rất khó cởi quần lót!

- Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Hachikuji tiếp tục gào lên thảm thiết,

- Ngoàm!

Sau đó, đột nhiên cô nhóc cạp tôi một phát.

- Ngoàm! Ngoàm! Ngoàm!

- Đau quá! Em làm cái gì thế hả!

Rất đau.

Cô nhóc này làm cái gì vậy chứ, là tôi mà.

Không, xin lỗi, thật sự thì anh rất thích em.

Sau khi để lại vết răng cả đời không biến mất trên cánh tay, Hachikuji thoát khỏi ma trảo(?) của tôi sau đó kéo dãn cự ly.

- Khè---

Cô bé gầm lên.

Biến thành thú dữ.

- K-Khoan đã! Hachikuji, nhìn kĩ đi! Là anh mà!

Trong trường hợp này, cho dù có nhìn rõ là tôi thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, tôi chỉ nói thử như vậy mà thôi, nhưng mà không ngờ đồng tử của Hachikuji lại dần dần chuyển từ màu đỏ như máu vì cảnh giác (nói trước, đây không phải con người) sang màu mắt nguyên thủy (nói trước luôn, đó không phải màu xanh dương).[1]

Kêu "a" một tiếng xong.

Móng tay duỗi dài của Hachikuji thu ngắn lại, sau khi xác nhận mặt của tôi, cô nhóc nói.

- Đây không phải Araragi...Yomiko-san sao?

- Chỉ khác nhau một chút như vậy đúng là rất tốt, nhưng mà Hachikuji, đừng có gọi người khác bằng cái tên của bà chị sở hữu tòa nhà chất đầy sách tại thị trấn Jinbou lúc nào cũng sử dụng giấy phục vụ trong nhóm đặc công của Thư viện Hoàng Gia Đế quốc Anh như vậy. Tên của anh là Araragi Koyomi.[2]

Cô nhóc này, vì bất cẩn đã không nói vấp họ của tôi, nên cố tình nói vấp phần tên đây mà.

Chà, dù sao thì giữa tôi và Hachikuji đều thế này cả, tôi có thể thích sê-xua-ha-ra Hachikuji lúc nào cũng được, đổi lại, Hachikuji có thể nói nhầm tên của tôi lúc nào cũng được, chúng tôi bị trói buộc bởi khế ước đồng minh của những người thân sĩ như vậy đấy.

- Xin chờ một chút, Araragi-san! Em cảm thấy trong loại khế ước đồng minh này có những điều ước bất bình đẳng giống như hiệp ước hòa bình hữu nghị Nhật-Mĩ![3]

- Vậy sao? Đúng là anh thấy hai ta cũng giống vậy.

- Còn nữa, trò sê-xua-ha-ra của Araragi-kun gần đây đã tiến đến trình độ tội phạm rồi! Lần sau có khi trinh tiết của em sẽ thật sự lâm vào tình thế hiểm nghèo mất!

Hachikuji Mayoi lên án gay gắt.

Chà, cũng không phải là tôi không biết việc đó.

Phải nói là tôi hiểu rất rõ việc đó.

Không hiểu tại sao mỗi khi đứng trước Hachikuji, tôi lại không thể kiềm chế bản thân.

- Em nói cái gì thế, ở Mĩ thì ôm kiểu này hoàn toàn bình thường mà.

- Làm gì có cái kiểu ôm lén lén lút lút từ phía sau như vậy chứ!

- Bởi vì luôn phải gò bó trong khuôn phép như vậy, nên đất nước này này mới càng ngày càng hỏng bét đây.

- Vừa nãy Araragi-san đang đứng trên lập trường của người nước nào để nói vậy hả!...Còn nữa, vốn dĩ Araragi-san chỉ muốn hôn má thôi đúng không, nhưng mà tại sao có một vài lần cứ chạm vào sát bên môi của em vậy!

- Thật sao!? Nếu vậy thì anh xin lỗi!

Tôi hoàn toàn không định làm vậy!

Sao lại có sự cố đáng tiếc như vậy chứ!

- Thiệt tình. Bị Araragi-san sờ một chặp nên gần đây em bắt đầu cảm thấy ngực của mình dần lớn lên rồi. Thật không ngờ cái chuyện mê tín đó lại là thật.

- Ơ? Em vẫn còn đang phát triển sao?

- Đồ bất lịch sự!

Hai cái đuôi ngựa của Hachikuji chổng ngược lên trời.

Tóc của cô nhóc cũng chuyển động theo ý nghĩ của bản thân được sao?

Loại hệ thống gì thế này.

- Không, nhưng mà, ý anh là trong những giá trị của em cũng không tồn tại giá trị nào là trưởng thành, không phải sao?

- Xin anh đừng nói chuyện ngu ngốc nữa. Còn nữa, nếu như lần sau còn xảy ra chuyện như thế này, em sẽ méc cho chị Hanekawa biết.

- Ư...khổ rồi đây.

Tôi thật sự hi vọng cô nhóc không làm vậy.

Dạo gần đây, Hanekawa và Hachikuji trở nên rất thân thiết, việc này khiến tôi khổ sở trăm bề.

Theo một cách hiểu nào đó, đây là một liên kết đồng minh cực kì phiền phức đối với tôi.

Mặc dù phải nói rằng loại liên kết đồng minh này là liên kết giữa những người bị hại.

- Dù sao thì, chuyện đó là chuyện đó, Araragi-san. Hôm nay anh định đi đâu vậy?

Hachikuji đột ngột chuyển chủ đề và hỏi tôi.

Cô nhóc này đúng là không phải loại người nhỏ nhen.

Nhưng mà không nhỏ nhen quá mức như vậy lại khiến người khác phải lo lắng.

- A---, đi đâu sao?

- Anh đi tìm thành viên mới cho---hậu cung của Araragi hả?

- Anh không có thành lập tổ chức nào đáng sợ như vậy!

- Thành viên đầu tiên là Oshino-san đã tốt nghiệp rồi. Phải tìm người lấp chỗ trống của chú ấy là một việc rất khó khăn với anh, đúng không?

- Cho dù hậu cung của Araragi có tồn tại đi nữa, thì tại sao Oshino lại là một cựu thành viên---phục vụ trong đó chứ! Lão đó là một ông chú mặc áo a-lô-ha mà!

- Nếu như thành viên quá nhiều thì câu chuyện sẽ khó phát triển, xin anh hãy chú ý việc đó nhé.

Hachikuji đột ngột nói ra một câu mang đầy hàm ý như vậy.

Chà, nhưng mà đồng thời thì câu nói đó cũng là chuyện thực tế.

Cho dù mấy cái thứ như hậu cung là chuyện ba láp đi nữa, thì con người không thể luôn luôn đối xử bình đẳng với toàn bộ những người khác, ngoại trừ bản thân của chính họ.

Nếu chọn làm đồng minh với người này thì tức là không chọn làm đồng minh với người khác, trở thành đồng minh của người này tức là thành kẻ địch của người khác.

Đồng minh của chính nghĩa.

Sẽ không phải là đồng minh của những gì không phải chính nghĩa.

Và những gì không phải chính nghĩa sẽ là kẻ thù.

Không có gì lắt léo che đậy ở đây cả.

Nói ngắn gọn, muốn có chính nghĩa.

Thì phải phản bội---tất cả mọi người.

- Đúng thế, anh sẽ ghi nhớ kĩ những lời đó.

- Vâng, xin anh hãy nhớ kĩ. Chà, nhưng mà chỉ cần không ăn bớt số lần xuất hiện của em thì cho dù anh có thêm bao nhiêu thành viên mới đi nữa, em cũng không phiền đâu.

- Tại sao em lại trở thành một gương mặt cũ trong hậu cung của anh rồi!?

Với lại, nói cho em biết!

Thành viên chính thức chỉ có Shinobu và Hanekawa mà thôi (phát ngôn long trời lở đất)!

- Em chẳng qua chỉ là "khách mời ngày hôm nay" thôi, cô bé ạ.

- Haa, vậy sao. Nếu vậy thì xin Araragi-san hãy luyện tập kĩ năng dẫn chương trình nhiều hơn nữa đi.

- Bị phê bình!?

Người dẫn chương trình bị khách mời phê bình khả năng dẫn chương trình!

Đây đúng là việc khiến người ta không thể đứng vững được nữa!

- Không, chà, lúc trước anh có nói với em về Sengoku chưa nhỉ? Cô bé đó là một người quen cũ của anh. Hôm nay anh dự định đến nhà cô bé chơi.

- Hô hô.

Hachikuji gật đầu.

Cô nhóc vẫn là một người phụ họa tuyệt vời như trước kia.

- Nhưng mà trông anh không được vui lắm thì phải.

- Vậy sao?

- Vâng. Như rotation.

- Tại sao anh lại trở thành tay ném phát đầu chứ.

Chính xác phải là low tension.[4]

Chà, đúng là lúc nãy tôi vừa nghĩ tới chuyện u ám.

Phải dấu diếm chuyện gì đó với những người sống dưới cùng một mái nhà thì có ai mà vui được chứ.

- Nhưng mà anh không có định bày tỏ ra ngoài như vậy. Trông anh thật sự không vui lắm sao?

- Vâng. Khuôn mặt của anh trông khó chịu như thể vì câu chuyện mình viết không được chuyển thể thành phim hoạt hình nên tự hành hạ bản thân, nhưng sau đó vì có chuyện gì đó nhầm lẫn nên truyện của anh lại được chuyển thể thành hoạt hình.

- Anh không có làm ra khuôn mặt cụ thể như vậy!

- Thế thì có sao. Mặc dù đã được chuyển thể thành phim hoạt hình, nhưng mà anh lại phải tiếp tục một câu chuyện mà đáng lẽ ra đã kết thúc.

- Em đang nói cái quái gì vậy!?

Thật là, cô nhóc này thỉnh thoảng sẽ nói ra những việc vượt ra ngoài không gian.

- Chà, em hiểu là anh sẽ lo lắng đối với những hạnh phúc bất ngờ, nhưng mà nếu như anh đặt chân vào một mảnh đất mới, anh chắc chắn sẽ thu hoạch được thành quả to lớn đây.

- Không, em đang khích lệ anh một việc chẳng liên quan gì đến anh cả...

Đúng rồi, hồi trước Oshino cũng rất hay nói về việc chuyển thể thành phim hoạt hình này nọ.

Mặc dù tôi hoàn toàn chẳng hiểu lão ta nói cái gì, nhưng mà nếu như Oshino và Hachikuji nói chuyện cùng nhau, có khi sẽ tạo ra được điều gì đó có tính kiến thiết.

Hửm, nói mới nhớ, Hachikuji và Oshino hình như chưa từng gặp nhau hay nói chuyện, cho dù là trực tiếp hay gián tiếp.

Chà, cũng chẳng biết có phải là nhớ lại chuyện về Oshino hay không, mà tôi tự dưng tiếp chuyện với Hachikuji.

- Thành quả ư...ví dụ như cái gì?

- Nói tóm lại trong một từ thì đó chính là "tiền".

Hachikuji nói một từ.

Mặc dù là một từ, nhưng mà dường như là nói hơi dài.

- ...Không, phải còn có thứ khác nữa mới đúng chứ?

- Hảả?

Hachikuji nhìn tôi với vẻ khinh miệt.

Lông mày nhíu lại như đang khinh miệt---Này này, đó là vẻ mặt của một học sinh tiểu học sao.

- Trên thế giới này ngoài tiền ra thì còn có thứ gì nữa?

- Có chứ! Ví dụ như...tình yêu chẳng hạn!

- Hả? Tình yêu? À, đúng đúng, em biết cái đó. Hôm trước em đã thấy cái đó được bán trong cửa hàng tiện lợi.

- Được bán!? Ở cửa hàng tiện lợi!?

- Vâng. Với giá hai trăm chín mươi tám yên.

- Quá rẻ!

- Không phải nhân loại là một thứ giống như phương tiện giao thông, chỉ tồn tại để khiến cho tiền di chuyển từ nơi này đến nơi khác sao?

- Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với cuộc đời của em thế hả! Có là chuyện gì đi nữa thì em cũng có thể nhờ anh giúp đỡ mà!?

- Nhưng mà anh thử nghĩ mà xem, Araragi-san. Khi bị buộc phải so sánh giữa một ông bạn A là người có tiền nói "Trên thế gian này, tiền là tất cả!", cùng với một ông bạn B là người có tiền nói "Trên thế gian này, chẳng có gì gọi là tiền cả.", anh không thấy là ông bạn A "đáng yêu" hơn à?

- Em đừng có lôi chuyện bị buộc phải so sánh ra đây!

Anh thấy cả hai thằng cha đó đều đáng ghét như nhau!

- Chuyện tiền nong nói đến đây là được rồi, Araragi-san, bây giờ em đang rất trông chờ được thấy một việc. Không biết hai chúng ta sẽ nhảy như thế nào ở trong phần kết thúc phim nhỉ?

- Tại sao phải nhất định phải có nhảy múa chứ!

- Nếu mà kích thích được như phim kết thúc của "Mắt mèo" thì thích quá.

- Chỉ có bóng ảnh mà em cũng thích à!?[5]

Nhưng mà.

Thiệt tình, cô nhóc này đúng là một học sinh tiểu học với toàn những tri thức xưa xửa xừa xưa ở tận đâu đâu.

Không kể đến những danh tác được ghi dấu trong lịch sử, bình thường thì trẻ con ngày nay còn có đứa nào biết được những hình ảnh trong phần kết thúc phim "Mắt mèo" nữa chứ.

- Vấn đề không phải như vậy, Hachikuji. À đúng rồi, nói với em chuyện này cũng không sao cả. Nào, nhìn anh này, thuộc tính của anh là ma cà rồng mà.

- Vậy á!?

- Làm sao mà em lại có thể quên một vấn đề quan trọng như vậy hả!

Lại còn dùng một khuôn mặt tươi rói để bày tỏ vẻ ngạc nhiên nữa chứ.

Thật chẳng có chút diễn kịch nào cả.

- Em lại cứ nghĩ anh là một ông anh chỉ ưa thích mỳ ramen chứ.

- Đây là lần đầu tiên anh nghe đến cái vấn đề ưa thích mỳ ramen này!

- Em nhớ không nhầm thì anh thuộc như lòng bàn tay mọi thể loại mỳ ly từ lớn đến nhỏ trên cả nước mà nhỉ?

- Mà nhỉ cái gì mà mà nhỉ!

Cái loại tri thức đó thật sự rất đáng buồn đó.

Ít nhất cũng phải liên quan đến những quán mỳ ramen ngon lành chứ.

- Người đàn ông đã nếm hết tất cả những loại ramen trong vùng này, Araragi Koyomi...xin anh cho biết, loại mỳ ly số một hiện tại có phải là loại ramen dưa mật Yuubari không ạ?[6]

- Làm gì có loại mỳ li đó chứ!

Chà.

Bởi vì thỉnh thoảng cũng có những chuyện lạ có thật liên quan đến mấy cái thứ đồ thổ sản này, nên tôi cũng không thể khẳng định được...

- Hừm.

Hachikuji bắt chéo hai tay lại.

Sau đó cô bé bày ra một vẻ mặt hơi khó hiểu.

- Ra là vậy à, Shuraraki-san.

- Mặc dù cái tên đó cực kì ngầu, nghe kêu đến mức khiến anh muốn đổi tên ngay lập tức, nhưng mà này Hachikuji, anh đã lặp lại với em bao nhiêu lần rồi, tên của anh là Araragi.[7]

- Xin lỗi. Em cắn nhầm lưỡi.

- Không phải, em cố ý...

- Em cắn dầm rưỡi mờ.

- Không phải cố ý sao!?

- Anh biết Family mart không?[8]

- Em cứ thoải mái hỏi địa điểm cửa hàng tiện lợi như vậy à!

Tình yêu sao?

Em đi mua tình yêu phải không?

Với hai trăm chín mươi tám yên!

- Ra là vậy à, Araragi-san.

Hachikuji sửa lại lời nói.

Cô bé bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, như là chẳng có gì khó khăn cả.

- Ma cà rồng. Nghe anh nói thế em mới cảm thấy hình như đã nghe qua chuyện này ở đâu rồi. Nhưng mà như vậy thì sao ạ?

- Chà, thì là chuyện này, nó thật khó mà thảo luận cởi mở với người trong gia đình được. Nhưng mà, anh không biết liệu mình có thể tiếp tục dấu diếm mãi được không. Dù sao thì cho dù anh có nói là mình đã trở lại làm người, thì chuyện này chắc cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nào đó.

- Em nghĩ anh không cần thiết phải thành thật ngu ngơ nói ra tất cả như vậy đâu. Cho dù đối phương là người nhà của anh đi nữa, thì có một hai bí mật với nhau cũng là việc đương nhiên mà.

- Hachikuji...

Đúng vậy.

Cô bé này cũng là một người có nhiều vấn đề khó khăn liên quan đến gia đình. Khi so với cô bé thì những phiền não bây giờ của tôi chỉ là những lo sợ vớ vẩn không đâu mà thôi.

- Dù sao thì, việc chia sẻ bí mật cũng đồng nghĩa với việc cho dù đối phương có muốn hay không thì họ cũng sẽ bị cuốn vào chuyện này. Mặc dù khi Araragi-san nói ra thì có lẽ anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà chẳng lẽ người nhà của anh sẽ không cảm thấy khổ sở sao?

- Mư...em nói cũng có lý.

- Với lại nếu em là người nhà của anh, thì khi nghe anh bắt đầu nói nghiêm túc về việc anh là ma cà rồng hay là những thứ quái dị, chắc em sẽ tống anh vào viện ngay lập tức.

- Em nói quá mức có lý rồi đấy!

Ừ-m.

Chà, có khi thật vậy cũng nên.

Nhưng mà chắc là cũng không đến mức tống vào viện đâu, nhìn từ trường hợp của Senjougahara, cậu ấy đã giải thích hiện tượng quái dị của mình trở thành một loại "bệnh tật". Ít nhất thì người nhà của cậu ấy cũng có vẻ tin là như vậy. Còn đối với Kanbaru, vì những ảnh hưởng liên quan đến hiện tượng quái dị, trạng thái cánh tay trái của cô bé vẫn chưa bình thường trở lại...cô bé đã giải thích về việc đó như thế nào nhỉ. Tôi không nghĩ chỉ cuốn vài vòng băng là có thể lừa được những người cùng sống với nhau trong một gia đình.

- Hiện tại, điều Araragi-san cần chính là...đúng rồi! Chính là có dũng khí để tiếp tục giữ kín bí mật!

- Ồ! Cuối cùng em cũng nói được một câu ra trò!

- Chà, em thêm "có dũng khí" vào phía trước cũng chỉ là để lừa anh cảm thấy lạc quan hơn thôi, sự thật thì nó cũng đơn giản chỉ là một bí mật!

- Nói năng thật là thẳng thắn quá đi!

- Nếu như anh thêm "có dũng khí" vào phía trước, anh có thể làm cho gần như tất cả mọi từ trở nên tích cực đó.

- Em khùng à, làm gì có chuyện đó...cấu trúc tiếng Việt hẳn là không thể đơn giản như vậy được. Em đừng có xem thường phương tiện giao tiếp đã được hình thành từ hàng ngàn năm như vậy, Hachikuji.

- Để em thử cho anh xem nhé?

- Thử thì thử, ai sợ em chứ. Nếu như em có thể thuyết phục được anh, anh sẽ trồng cây chuối tại đây, ngay bây giờ cho em xem.

- Trồng cây chuối á?

- Chính xác. Đây là tư thế còn cao cấp hơn cả quỳ gối xuống đất để xin lỗi mà anh đang theo đuổi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như em không thể thuyết phục được anh, người phải trồng cây chuối tại đây, ngay bây giờ sẽ là em...đúng, trồng cây chuối trong khi mặc váy! Cái quần lót trẻ con của em sẽ phải lộ ra trước mắt bà con thiên hạ cho đến khi nào anh nói được mới thôi!

Thế nào!

Cho dù có nói năng tạo dáng hoành tráng cỡ nào mà nội dung nói ra hỏng be bét thì vẫn là ăn hại như nhau cả!

Nghe cho rõ đi, đây mới chính là tiếng Việt!

- Được thôi, em chấp nhận lời thách đấu của anh.

- Hừm. Anh sẽ tán thưởng em chỉ bằng cái sự dũng cảm đó.

- Araragi-san, anh đúng là một chú phượng hoàng đang đâm đầu vào lửa.

- Chà, anh làm sao mà hoành tráng được như vậy chứ!?

- Được rồi.

E hem*, Hachikuji hắng giọng.

Diễn xuất hơi quá rồi đấy.

- Đầu tiên chúng ta sẽ bắt đầu bằng một chút khởi động nhỏ..."Có dũng khí nói dối người yêu".

- Mư.

Cũng khá đấy.

Mặc dù hành động đơn giản chỉ là nói dối người yêu, nhưng mà chỉ bằng việc thêm "có dũng khí" vào phía trước, câu nói đã nghe cứ như việc nói dối đó là vì tốt cho người yêu---mặc dù chẳng có một từ nào đề cập đến việc đó cả.

- Có dũng khí phản bội đồng đội.

- Cái gì!

Móa.

Rõ ràng nhìn vào kết quả thì đồng đội vẫn bị phản bội, nhưng mà câu này lại tạo ấn tượng là bản thân làm vậy là để bảo vệ đồng đội---mặc dù chẳng có một từ nào đề cập đến việc đó cả.

- Có dũng khí làm hại người khác.

- Ư ư ư.

Tôi không thể không tán thưởng.

Rõ ràng đơn giản chỉ là làm tổn thương người khác, nhưng mà câu này lại khiến tôi có cảm giác đây là một người cực kì can đảm, tự nguyện chấp nhận đóng vai người xấu---mặc dù chẳng có một từ nào đề cập đến việc đó cả.

- Có dũng khí đi "dê xồm".

- K...Khốn kiếp.

Tôi hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Mặc dù làm ra một hành động phạm pháp đầy bỉ ổi như đi "dê xồm", nhưng mà câu này lại nghe như thể người đó có một mục đích hoàn toàn khác, và vì mục đích không thể lay chuyển đó, người đó không ngần ngại chịu đựng bị hàm oan---mặc dù chẳng có một từ nào đề cập đến việc đó cả!

- Có dũng khí sống lười biếng.

- L-Làm sao có thể...

Tôi sắp không còn đường lui rồi.

Rõ ràng chỉ là chẳng làm gì, tiêu phí thời gian vô ích, nhưng mà câu này lại nghe như thể làm vậy là vì chủ động hòa mình vào hoàn cảnh, vì đại nghĩa sẵn sàng cam chịu cảnh nghèo khổ---mặc dù chẳng có một từ, thật sự chẳng có một từ nào đề cập đến việc đó cả!

N-Nhưng mà!

Thế này vẫn chưa đủ để tôi nhận thua bây giờ đư---!

- Có dũng khí chấp nhận thua cuộc.

- ...Anh chấp nhận thua cuộc!

Aa!

Tiêu rồi, tôi bị hấp dẫn bởi sự hấp dẫn của ngôn từ và đã nhận thua!

Mặc dù trên thực tế tôi chỉ là chấp nhận thua cuộc mà thôi!

Tiếng Việt, mày thật sự quá đơn giản!

Tiện thể nói luôn, dũng khí trong tiếng Anh là brave!

- Nào, Araragi-san. Xin anh hãy theo đuổi tư thế còn cao cấp hơn cả quỳ gối xuống đất để xin lỗi đi.

- Theo đuổi thì theo đuổi---Có dũng khí trồng cây chuối!

Tôi đã trồng cây chuối như vậy.

Tại một nơi gần nhà của mình.

Phải nói là, nếu như bị Karen và Tsukihi nhìn thấy trong bộ dạng này thì đây quả thật là một chuyện rất mất mặt...không, có lẽ không đến mức đó. Tạm thời không nói đến Tsukihi, con nhỏ Karen thời còn học tiểu học cũng rất hay trồng cây chuối đến trường. Lúc đó, nó là trò cười của mọi người. Mặc dù con bé cứ khăng khăng việc đó là để rèn luyện cơ tay, nhưng mà bản thân tôi lại thấy thứ đang được rèn luyện phải là da mặt của tôi mới đúng.

- Oa---..., cảnh một con người đã lớn tồng ngồng như vậy lại đi trồng cây chuối thật là khiến người ta phải chú ý đấy nhỉ. Thôi được rồi, anh dừng lại đi.

- .........

- Chậc, em nói anh dừng lại được rồi đấy, Araragi-san.

- .........

- Thôi mà, em xin anh đấy, làm ơn dừng lại đi, Araragi-san. Em đứng bên cạnh mà còn thấy xấu hổ gần chết đây này. Tại sao anh phải cố chấp như vậy chứ, trông anh bây giờ như thể đang trồng cây chuối vì để thực hiện lời hứa với một người bạn đã quá cố vậy.

- Chà, biết nói thế nào nhỉ?

Trong tư thế trồng cây chuối, tôi vừa ngước nhìn lên Hachikuji.

Vừa mở miệng ra nói.

- Anh đang suy nghĩ là mặc dù anh cảm thấy thật tiếc nuối khi không được nhìn thấy em trồng cây chuối, nhưng mà khi anh trồng cây chuối, anh lại có thể nhìn thấy quần lót của em từ góc độ này.

Trong trận thách đấu này.

Ngay từ đầu, tôi đã không thể thua.

- Hau!?

Hành động mà người thiếu nữ Hachikuji - vốn đang đỏ mặt tía tai vì xấu hổ - chọn, không phải là "Đè váy xuống", mà là "Đá vào mặt của tôi". Một cú đá giò lái mẫu mực bay ra không chút do dự, rơi vào mặt của tôi bằng một góc độ chuẩn xác tuyệt đối. Phải nói là không phải khi nào tôi cũng được chứng kiến tình cảnh đá giò lái trúng giữa mặt người ta như thế này.

- Araragi-san! Anh đúng là đồ biến thái!

- Có dũng khí tiếp nhận tiếng xấu là biến thái!

- Oa, thật là ngầu quá đi! Ngầu đến mức khiến em muốn chủ động cho anh xem quần lót của mình! Càng ngầu hơn là mặt bị em đá trúng mà anh vẫn tiếp tục trồng cây chuối được!

Cảm giác thăng bằng thật sự quá kinh dị.

Thật không hổ là mình.

- Không ngờ bản thân mình lại phải nếm trái đắng vì kĩ thuật mà mình sáng tạo ra...thật nhục nhã!

- Ha ha ha! Đây gọi là gậy ông đập lưng ông đó, Hachikuji! Kĩ năng bí mật của em đã được anh hoàn thành rồi!

- L-Làm sao lại như vậy chứ...Chẳng lẽ chính mình đã tạo ra một con quái vật không thể kiểm soát được sao...!

- Nhưng mà, Hachikuji, thật xin lỗi vì đã nói em mặc quần lót trẻ con. Anh thật không ngờ em lại mặc quần lót bán trong suốt màu đen cơ đấy.

- Hả!? Anh đang nói bậy bạ cái gì thế? Xin anh nhìn cho kĩ đi rồi hẵng phát ngôn chứ! Anh làm ơn thôi đi, hình tượng của em sẽ bị hủy hoại đấy! Em luôn đáp ứng nghiêm chỉnh yêu cầu của mọi người, lúc nào em cũng mặc quần lót trẻ con cả! Anh không thấy là trên đó còn có vẽ một bé thỏ rất là dễ thương à!

- Anh chẳng thấy bé thỏ "dễ xương" nào cả. Nếu như em muốn anh nhìn thấy thì phải bày ra tư thế nào đó tạo điều kiện dễ dàng cho người xem chứ.

- N-Như thế này ạ!?

Chà.

Nếu chuyện này mà trở thành chủ đề ngồi lê đôi mách của các bà tám trong khu phố thì cũng chẳng hay ho gì, vì thế tôi chuyển trọng tâm cơ thể, và cho hai chân trở về với mặt đất.

Ai da.

Tay bẩn hết cả rồi.

Bộp bộp*, tôi phủi tay vài cái.

Có lẽ thứ thật sự bị làm ô uế chính là tấm lòng trong sáng của tôi, nhưng mà tôi không thể lau chùi những vết bẩn trong lòng được.

- À, Hachikuji, chúng ta đang nói về chuyện gì nhỉ?

- Đang nói chuyện Araragi-san yêu thích quần lót đến mức nào ạ.

- Ây dà, anh cũng chẳng thích thú gì cái thứ đó đâu. Không tin em đi hỏi Hanekawa thì biết.

- .........

Hachikuji gật đầu ngoan ngoãn một cách hiếm thấy.

Chẳng lẽ cô bé đã nghe được điều gì đó từ Hanekawa sao.

Nếu đúng là vậy thì cuộc đời này của tôi đang nằm trong một nguy cơ to lớn.

"Hội liên hiệp những người bị hại" đúng là một thứ đầy phiền toái và rắc rối.

Tôi phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách nào đó mới được.

- À, đúng rồi, đúng rồi...hình như chúng ta đang nói về chuyện lợi ích của việc giữ bí mật những điều liên quan đến những thứ quái dị nhỉ?

- Vâng, đúng vậy.

- Chà, đối với anh mà nói thì nếu bị tống vào bệnh viện thì hay là cứ thôi đi. Mặc dù trong cơ thể của anh chỉ còn sót lại một chút xíu đặc tính bất tử, thế nhưng mà điều đó cũng đủ để khiến anh bị xem là một đối tượng nghiên cứu tuyệt vời rồi.

- Em thì lại nghĩ khác, có khi Araragi-san lại chỉ bị xem là một người có đầu óc phát triển không bình thường mà thôi.

Hachikuji nói thẳng một câu không hề khách khí.

Sau đó chúng tôi tiếp tục nói chuyện.

- "Khi biết về những thứ quái dị thì ta sẽ bị chúng quấn lấy"---Chuyện đó khác với khi ta bị lôi kéo vào---Nhưng mà nếu nói theo khía cạnh này, vậy thì Araragi-san chính là một người bị lôi kéo vào, nhỉ?

Khi biết về những thứ quái dị thì ta sẽ bị chúng quấn lấy.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là những lời của Oshino.

Đại loại như chỉ cần dính đến những thứ quái dị dù chỉ một lần đi nữa, người ta sẽ dễ dàng bị lôi kéo vào thế giới đó, cho dù muốn vùng vẫy trốn thoát cũng không thể làm được.

Việc Hanekawa bị mèo mê hoặc cũng vậy.

Việc Senjougahara gặp gỡ cua cũng vậy.

Việc Hachikuji bị sên làm cho lạc đường cũng vậy.

Việc Kanbaru cầu khẩn vượn cũng vậy.

Việc Sengoku bị rắn quấn cũng vậy.

Dĩ nhiên.

Không cần phải nói, việc tôi bị quỷ tấn công cũng thế.

Chúng tôi đã có thể được xem là những cư dân một nửa của thế giới đó.

Như thể đã đặt một chân vào trong quan tài---đối với chúng tôi thì đó không đơn thuần chỉ là một câu ví dụ mang nghĩa hàm ẩn.

Nếu là vậy.

Tôi không nên---để cho họ biết.

Nếu như tôi nghĩ cho đối phương.

Nếu như tôi cân nhắc đến Karen và Tsukihi.

- Bỏ qua mọi nguy hiểm và tiết lộ tất cả mọi việc cho người nhà của anh để họ có được sự chuẩn bị kĩ càng cũng có thể được xem là một cách. Tuy nhiên, anh không thấy tính nguy hiểm của phương pháp đó quá lớn sao?

- Đúng vậy. Quả thật mức độ nguy hiểm của cách làm đó quá cao. Hơn nữa, có vẻ cách làm này cũng chẳng đem lại đủ nhiều ích lợi để mà bù đắp cho cái giá phải bỏ ra. Nếu đã vậy thì anh đành phải áp dụng cách làm ít nguy hiểm mà lợi ích cũng thấp vậy.

- Loli nguy hiểm mà lợi ích cũng loli? Ngạc nhiên thật đấy, em không ngờ Araragi-san lại định áp dụng một loại chủ nghĩa đáng sợ đến như vậy.[9]

- Ở đâu ra cái loại chủ nghĩa đó chứ!

Dù sao thì, cô nhóc này hoàn toàn xem tôi là một tên lolicon.

Sự thật thì lại khác hoàn toàn.

Cho dù có tìm khắp người tôi thì cũng chẳng ra được một mẩu tí xíu lolicon nào cả.

Với lại các bạn cứ thử ngẫm lại là thấy, trên thực tế thì làm gì có một phân tử nào mang yêu tố loli ở trên người bạn gái của tôi, Senjougahara, chứ.

Mà nói thẳng ra, tôi thấy cô nàng còn phải thuộc tuýp người già hơn so với tuổi thật ấy chứ.

- Chậc, thì thế em mới nói, không phải hai anh chị là một cặp tình nhân ngụy trang à?

- Không đời nào có chuyện đó---Với lại cái gì mà "tình nhân ngụy trang" chứ, từ này là do em mới phát minh ra à!

- Sự thực thì Araragi-san rất yêu thích em, vì em là loli, còn Senjougahara-san lại rất yêu thích Kanbaru-ran, vì chị ấy là yuri.

- Má ơi, quá thực tế! Mình không muốn nghĩ đến điều này!

Đúng là anh rất yêu thích em, nhưng mà vế sau thì thật là kinh khủng! Phải biết là gần đây quả thật cái bộ đôi Vahalla đó rất là thân thiết đấy!

Cứ như thể là để bù đắp cho thời gian xa cách trong quá khứ!

- Chà, tạm thời khoan nói chuyện đó đã, lăn tròn Araragi-san.

- Đừng có thêm mấy cái tiền tố hay hay đó vào tên của anh! Còn nữa, lăn tròn và lolicon chẳng liên quan gì với nhau cả!

- Araragi-san, cho dù anh có nói vậy đi nữa thì sau khi anh bắt đầu cuộc sống tự lập, em chắc kiểu gì anh cũng sẽ sống trong một căn hộ lát sàn gỗ nhỉ?

- Phần lớn những người nghĩ tới việc sống tự lập ở thời đại này đều chọn căn hộ lát sàn gỗ đó!

- Lúc đi câu cá là lúc đi troll.

- Ngay cả ý nghĩa của từ troll mà em cũng biết sao!

Cô nhóc này đúng là một người có vốn từ vựng phong phú!

Đây là thể loại học sinh tiểu học nào chứ![10]

Phù*, Hachikuji thở ra một hơi.

Ngừng lại một chút.

- Em nói nè, Kuraragi-san.

- Đây đúng là một trong những ví dụ rất tốt về việc chỉ sai một từ mà khiến cho toàn bộ ý nghĩa có sự khác biệt cực lớn, nhưng mà Hachikuji, đừng có gọi anh như thể anh là một cô gái phải nhờ vào xe lăn mới có thể đứng dậy được trong "Cô bé trên dãy An-pơ". Kuraragi-san không đứng được đâu. Tên của anh là Araragi.[11]

- Xin lỗi. Em cắn nhầm lưỡi.

- Không phải, là em cố tình...

- Em cắn dầm rưỡi mờ.

- Không phải em cố tình sao!?

- Siêu trộm mở khóa.[12]

- Lại một sự khác biệt khiến người ta phải giật mình!

Gì mà cắn nhầm lưỡi chứ, em đã thành thần rồi!

Anh đang nói tiếng Nhật của em đó!

- Em nói nè, Araragi-san.

Hachikuji nói.

Cô bé sửa lại sai lầm của bản thân.

- Những thứ quái dị đó---chúng thực ra là thuộc về thành phần đằng sau cánh gà.

- Đằng sau cánh gà?

- Bình thường thì người ta chỉ cần nhìn vào phía trên khán đài---nơi có "những điều hiện thực". Nhưng dù vậy đi nữa, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện một số người thích nhìn trộm vào sau cánh gà, những người đó được gọi là bọn thô lỗ.

- .........

- Đây là những việc mà người ta tốt hơn là không nên biết, không nên phải biết. Huống chi, sau khi biết được những thứ nằm sau cánh gà, người ta thường lâm vào ảo tưởng như thể là họ đã sáng tỏ được cấu trúc của thế giới bằng vào việc đó, thật nực cười---đối với tri thức về những thứ quái dị, chúng ta càng biết nhiều, thì những điều mà chúng ta không biết lại càng tăng thêm mà thôi.

- ...Vậy sao.

Biết nói thế nào nhỉ.

Cô bé này cũng ngày càng biết ăn nói rồi.

Hồi trước, ngay cả có hỏi những thứ quái dị là gì thì hẳn là cô bé cũng chẳng biết tí nào cả---không, có lẽ thứ mà cô bé chẳng biết tí nào phải là chính bản thân cô bé mới đúng.

Thế nên.

Nếu nói có gì cô bé không biết---thì chính là cô bé chẳng biết gì cả.

Vì lý do đó, cô bé cũng có những điều có thể nói.

Nếu đã là vậy.

Thì có lẽ tôi cũng nên để cho mọi việc phát triển như nó vẫn đang diễn ra.

- Chà, chuyện cũng chẳng có gì đâu, anh không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy. Cho dù bây giờ anh nghĩ nó là một chuyện khó khăn không biết phải làm sao, thì trăm năm sau nhìn lại, nó cũng sẽ trở thành một câu chuyện thú vị giải khuây cho vui mà thôi.

- Thật là lâu!

Có lẽ lúc đó anh cũng đã ngỏm củ tỏi rồi!

Chắc chắn là đã ngỏm!

- Thì thế. Nói tóm lại là lúc sinh tiền thì chịu bao đắng cay khổ cực, cuối cùng đến lúc chết thì trở thành trò cười cho thiên hạ.

- Kinh khủng quá!

- Dù sao người ta cũng hay nói lời đồn của một người sẽ truyền đến bảy mươi lăm người mà.[13]

- Sẽ bị truyền đến nhiều người như vậy sao!?

- Thì vì ngày nay có in-tơ-nét mà. Sau khi bị bảy mươi lăm người biết thì cũng đồng nghĩa với cả thế giới đều biết.

- Thật là đáng sợ!

- Lo lắng mà không làm ra được kết luận nào thì cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì. Hiện tại Araragi-san đang lo lắng về việc "Giọng của mình sao nghe cứ như giọng dùng trong anime thế nhỉ---", như thể anh là một diễn viên lồng tiếng ấy.

- Nếu anh nhớ không nhầm thì anh chưa từng lo lắng về một việc vô nghĩa như thế...

- Không chỉ có vậy đâu, Araragi-san. Một họa sĩ manga nói "Cảm ơn các bạn vì đã luôn gửi thư hâm mộ! Tôi đã đọc kĩ tất cả rồi!", cùng một họa sĩ manga nói "Cảm ơn các bạn vì đã luôn gửi cảm tưởng cho tôi trên blog! Tôi đã (kiểm tra) đọc kĩ tất cả rồi!", mặc dù hành vi của hai người này là giống nhau, nhưng mà tại sao ấn tượng mà mỗi người tạo ra lại khác nhau nhỉ?

- Bóng tối của xã hội hiện đại đang bị mổ xẻ!

Chà.

Cũng chẳng nghiêm trọng đến mức đó đâu.

- Chính vì vậy, Araragi-san.

Hachikuji nói.

- Nếu như có một lúc nào đó người nhà của anh lỡ bất hạnh đặt chân vào sau cánh gà---thì lúc đó Araragi-san hãy là người dẫn đường cho họ là được rồi. Còn từ giờ cho đến lúc đó, không làm gì cả mới là lựa chọn chính xác.

- ...Vậy sao.

- Không làm gì cả---cũng là một phương án lựa chọn.

Đúng vậy.

- Nói nghiêm khắc hơn thì anh không nên có những suy nghĩ lung tung.

- Ừm. Chà, có lẽ em nói đúng.

Có lẽ tôi nên tiếp tục đánh lộn hoặc cãi nhau. Dù sao tôi cũng chưa hề trở thành người lớn như Tsukihi nghĩ.

Tôi chỉ đơn giản là liếc vào sau cánh gà một chút mà thôi.

Chính vì vậy cả hai chúng tôi đều vẫn là những đứa nhóc.

- Đúng thế. Nói nghiêm khắc hơn thì anh không nên có những suy nghĩ lung tung về "em gái" của anh.

- Em đừng có nhấn mạnh từ "em gái"! Lỡ người ta hiểu lầm thì sao!

Cứ dùng "người nhà" là được rồi!

Chẳng lẽ mọi chuyện vỡ lỡ rồi sao!

- ...Ây dà. Chúng ta nói chuyện cũng khá sa đà rồi thì phải.

Tôi đang trên đường đến nhà của Sengoku.

Cũng đến lúc tôi phải đi rồi.

- Xin lỗi vì đã chặn đường của em, Hachikuji. Em cũng đang định đi đâu à?

- À, không. Cũng không hẳn vậy. Dù sao em thì lúc nào cũng chỉ là đang bị lạc mà thôi.

- Em nói ngốc nghếch cái gì vậy...

- Thực ra mà nói thì, lúc nãy em đang vừa đi vừa nghĩ những chuyện đại loại như, "nhà của Araragi-san ở khu này phải không nhỉ---, gần đây mình chẳng có dịp nào gặp anh ấy---, có khi nào bây giờ sẽ gặp không nhỉ---".

- Ồ.

Ái chà chà.

Cô bé nói một câu mà tôi thấy mát hết cả ruột gan.

- Được rồi, được rồi, Hachikuji. Kể từ lần sau, nếu như nhìn thấy anh, em cứ chạy tới ôm anh cũng không sao đâu.

- Không phải, ý của em không phải là vậy. Xin anh không nên hiểu nhầm. Với lại nói thẳng ra thì Araragi-san cũng chẳng phải loại hình ưa thích của em.

- Mình vừa bị học sinh tiểu học đá!

Sốc quá đi!

Lực chấn động thật mạnh!

Bị một người không phải là tsundere nói "xin không nên hiểu nhầm"!

- ...Tiện thể cho anh hỏi loại hình ưa thích của em là gì vậy?

- Tim em sẽ đập mạnh khi đứng trước những người nhìn giống một ông bụt.

- Em muốn làm phi công thì cũng phải có mức độ thôi chứ!

Thật kinh khủng, còn nữa, cô bé này mà không sống ở thế kỉ nào đó thì thật là hỏng bét!

Rào cản này thật là cao!

- Thật khó hiểu...Rõ ràng là em và anh đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, bao lần thập tử nhất sinh với nhau.

- Vậy thì sao ạ?

- Em biết hiệu ứng cầu treo không?

- À, anh nói cái giả thuyết tâm lý học về việc khi chỉ có hai người ở một mình trên cầu treo thì cho dù mình cũng không thực sự ghét người kia thì mình cũng sẽ đẩy người đó xuống hả?

- Anh không nói tới cái việc đáng sợ đó!

Chà.

Dù vậy thì nghe cũng giống một hiện tượng tâm lý học khá hiện thực.

Trong lúc đang đứng ở sân ga chờ tàu điện tới, cho dù không có bất kì lý do gì đi nữa, người ta vẫn thường có một cảm giác xúc động muốn đẩy người phía trước xuống đường ray.

Nó hoàn toàn trái ngược với hiệu ứng cầu treo.

- Mà nói cho đúng ra thì em cũng chưa hề trải nghiệm việc em và anh cùng nhau vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, bao lần thập tử nhất sinh.

- Em đang nói cái gì vậy. Không phải anh đã dùng tuyệt kĩ kiếm pháp Avan để cứu em vô số lần sao?

- Araragi-san, anh là đệ tử của Avan sao!?[14]

- Đúng. Là dũng sĩ nhưng lại sử dụng tuyệt kĩ giết người không ghê tay.

- Em hoàn toàn không có chút kí ức nào về việc đó cả.

- À, đúng rồi. Trong lần mạo hiểm cuối cùng, em vì bảo vệ anh nên đã nhận một vết thương vào phần đầu, vì thế nên em đã mất đi trí nhớ.

- Kết cục cảm động đến như vậy sao!?

- Đúng thế. Trên giường bệnh, sau khi tỉnh lại, em đã nói như thế này...

- "Đây là đâu, tôi là ai?" phải không ạ?

- Không phải, là "trường cấp ba của tôi ở đâu, là trường tư sao?".[15]

- Đã bị mất trí nhớ rồi mà vẫn còn là một tù nhân của xã hội bằng cấp!

- Cho dù em đã quên anh thì anh cũng quyết sẽ không bao giờ quên em.

- V-Vậy là, sau cảnh Araragi-san tận tụy chăm sóc cho em, danh sách đoàn làm phim sẽ hiện ra, đúng không!

- Không phải, anh kết hôn với em gái của em, sau đó hết phim.

- Em hoàn toàn bị quên lãng sao!

- Không! Em mãi sống trong tim của anh!

- Trong bệnh viện chứ!?

Chính xác là vậy.

Với lại về cơ bản thì Hachikuji cũng không có em gái.

Cô bé là con một.

- Không sao cả. Sớm hay muộn thì anh cũng sẽ trở thành người đàn ông mà em yêu. Lúc đó anh đến tỏ tình với em thì phát hiện mọi chuyện đã muộn.

- Đã muộn ạ?

- Ừ, anh xin lỗi, vì anh cố chấp cứ chờ đợi mãi nên đến lúc sắp chết mới đi tỏ tình.

Đúng là một kết cục bi thảm.

Chẳng có một chút yếu tố yêu thương nào cả.

- Vậy, gặp lại em sau nhé.

- Dạ, gặp lại anh sau.

- Hachikuji này.

Tôi.

Cho dù có bị coi là một kẻ không tế nhị, thì tôi vẫn hỏi cô bé một câu sau khi đã nói lời chia tay.

Tôi hỏi một cách vô thức.

Đây có lẽ là một điều mà tôi không nên hỏi, nhưng mà tôi vẫn vô thức làm vậy.

- Em, đừng biến mất nhé.

- Hả?

Hachikuji nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu khi nghe câu hỏi của tôi.

Vẻ mặt của cô bé thật sự rất khó diễn tả.

- Chà, em cũng biết đấy---có một khoảng thời gian anh không gặp được em, lúc đó anh thật sự đã rất lo lắng. Dù sao Oshino cũng chẳng biết đã chạy đến chỗ quỷ nào rồi, anh lo là không biết có một lúc nào đó em cũng sẽ biến mất như vậy hay không---

Không.

Trong trường hợp của Hachikuji.

Thì có lẽ điều đó mới là điều tốt hơn cho cô bé---nếu nói về sự tình gia đình của Hachikuji, thì có lẽ đó mới là điều lý tưởng nhất.

Nhưng mà, biết nói thế nào nhỉ.

Cho dù là vậy đi nữa, tôi...

- Hi hi.

Không hiểu tại sao, Hachikuji lại nở một nụ cười trông rất thỏa mãn.

Nụ cười rạng rỡ, ngây thơ hệt như một em bé.

- Đối với một người luôn nghĩ về người khác như Araragi-san, thì có lẽ người duy nhất được Araragi-san áp đặt suy nghĩ của bản thân lên như vậy cũng chỉ có em và cùng lắm là thêm Shinobu-chan mà thôi nhỉ.

- Mư.

- Quả nhiên Araragi-san là lăn tròn đây mà.

- Mư mư.

Thật đáng tiếc.

Về cơ bản thì Shinobu đã hơn năm trăm tuổi rồi.

Thay vì nói lăn tròn thì phải là bà lão mới đúng.[16]

- Em cảm thấy rất vinh hạnh, thật sự đấy.

- Hachikuji---

- Bây giờ em cũng có một câu hỏi dành cho anh, Araragi-san. Nếu như em lại lâm vào hoàn cảnh khó khăn không thể giải quyết được, thì lúc đó em có thể phiền anh lại đến cứu em được không?

Cứu giúp.

Đó là từ mà Oshino ghét cay ghét đắng.

Nhưng mà---tôi nghĩ.

Chính ra thì tôi đã được thằng cha đó cứu giúp.

Và rồi.

Tôi muốn cứu giúp người khác như thằng cha đó đã làm.

- Dĩ nhiên là anh sẽ đến rồi. Chuyện đó mà em còn phải hỏi à?

Tôi trả lời ngay lập tức.

- Anh sẽ không cho người khác kịp có thời gian cứu em.

- Em tìm anh nhờ tư vấn cũng được chứ?

- Nói đúng ra, nếu em không nhờ anh tư vấn thì anh sẽ giận.

- Những lời này đúng là mang phong cách của Araragi-san.

Hachikuji né tránh chủ đề.

Nụ cười đó của cô bé.

Tôi cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

- Em nghĩ chắc chắn có một ý nghĩa nào đó cho việc em vẫn tiếp tục ở lại thị trấn này sau khi ốc sên lạc đường biến mất. Vì vậy, cho đến khi nào tìm ra được điều đó, em sẽ không biến mất đâu.

Hachikuji nói như thể việc đó là việc của người khác chứ chẳng có liên quan gì tới cô bé cả.

Nói theo một cách nào đó, thì có lẽ đó đúng là việc của người khác.

Ngay cả "bản thân" mà cô bé cũng không biết, thì "bản thân" đó cũng chẳng khác nào một người khác.

- Ý nghĩa nào đó sao?

- Vâng. Chính vì vậy, cho dù giả dụ có không được chuyển thể thành phim hoạt hình đi nữa, chắc chắn sẽ vẫn có sự tồn tại của quyển tiếp theo.

- .........

Cô bé lại bắt đầu nói những câu chẳng ai hiểu được.

Tôi thật sự chẳng hiểu cô bé đang nói gì cả.

- Đại khái là cách người ta đối xử với em lúc trước ấy, lúc đó chẳng biết em bị vứt đi chỗ nào nữa. Lúc anh chạy đi tìm Shinobu-san thì rốt cuộc là em đã đi đến nơi nào chứ?

- Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai bây giờ...ngay cả em cũng không biết là em đã đi đâu mà. Dù sao thì có lẽ em lại bị lạc chứ gì.

Ừ-m.

Nhắc đến chuyện này mới nhớ, cô nhóc này đã vắng mặt trong chương cuối.

Quả nhiên công việc của người đạo diễn có rất nhiều khó khăn.

Về sau phải tự kiểm điểm lại mới được.

- Nhưng mà, Hachikuji. Nếu như em biến mất rồi thì anh cũng chẳng cần quyển tiếp theo làm gì nữa. Em cứ tiếp tục ở lại đây mà chẳng cần biết cái ý nghĩa ý ngheo gì đó đi.

- Nghe anh nói vậy khiến em cảm thấy rất hạnh phúc. Chà, giả sử như có một ngày nào đó em biến mất...

Sau đó.

Hachikuji nói thì thầm như thể là đang nói cho chính bản thân.

- Thì đến lúc đó, em chắc chắn sẽ đến chào Araragi-san.

- ...Vậy sao.

Tôi nhớ tới thằng cha đã từng nói một câu y chang như vậy.

Đến cuối cùng thì lão ta cũng đi mất mà chẳng chào hỏi gì cả---tuy nhiên, tôi vẫn gật đầu.

- Được rồi. Như vậy thì đến lúc đó em phải làm đúng như vậy đấy.

- Dạ. Dù sao thì em cũng rất sợ anh nổi giận.

Hachikuji lại chuyển hướng chủ đề một lần nữa.

Nụ cười của cô bé đã biến mất.

Ghi chú

Theo một số quan niệm thì mắt của ma cà rồng bình thường có màu xanh da trời nhạt, khi hưng phấn thì sẽ chuyển sang màu đỏ máu.

Thị trấn Jinbou là một thị trấn nằm tại khu Chiyoda thuộc Tokyo. Ở Jinbou có nhiều hiệu sách, nhà xuất bản nổi tiếng, cũng như rất nhiều trường học. Còn Thư viện Hoàng gia Đế quốc Anh là parody của R.O.D -Read or Die-, trong bộ này có nhân vật Yomiko Readman chuyên sử dụng giấy để chiến đấu. Tuy nhiên, có một parody khác còn lồng trong này nữa, đó là ở R.O.D bản TV, Yomiko không phải nhân vật chính mà thay vào đó là 3 chị em, một trong 3 chị em đó là Anita King, cũng là một người sử dụng giấy để chiến đấu, mà seiyuu của Anita lại là Saitou Chiwa (cho những ai không biết, đây là seiyuu của chị Cua)......hơn nữa, King và Koyomi phát âm cũng na ná.

Hiệp ước hòa bình hữu nghị Nhật-Mĩ, đây là một hiệp ước bất bình đẳng được kí năm 1854, mở cửa những cảng ở Shimoda và Hakodate cho người Mĩ vào buôn bán và đảm bảo an toàn cho những thủy thủ người Mĩ bị đắm tàu, ngoài ra hiệp ước này còn nghiêm cấm các võ sĩ Nhật tiến vào vùng người Mĩ sinh sống, cho phép người Mĩ khi chết được chôn cất ở những chùa của người Nhật như chùa Gyokusen, hiệp ước này đánh dấu sự kết thúc 200 năm bế quan tỏa cảng ở Nhật.

Nguyên văn lần lượt là ローテーション(routeishon), trong tiếng Nhật từ này có nghĩa là tay ném bóng đầu tiên trong một trận bóng chày, còn ローテンション(routenshon) có nghĩa là tâm tình không được tốt).

Mắt mèo (Cat's eye, キャッツ アイ) là một manga của tác giả Houjo Tsukasa, gôm 18 tập và được đăng trên tuần san Shounen Jump từ năm 1981 đến 1985, vào năm 1983, nó được chuyển thể thành anime, phát sóng trên đài NTV của Nhật, ngoài ra, nó còn được phát sóng ở nhiều nơi khác trên thế giới như Canada, Pháp, Đức, Philipin, Trung Quốc,...ED trong anime này là một màn thể dục nhịp điệu sếch xy, các bạn có thể xem online ở đây

Dưa mật Yuubari (Yuubari Melon, 夕張メロン, Yuubari King) là một loại dưa mật rất nổi tiếng được canh tác trong nhà kính ở vùng Yuubari, Hokkaidou, loại dưa này được nhiều người Nhật dùng làm đồ cúng trong lễ Vu Lan hàng năm, năm 2008, 2 quả dưa đầu mùa đã được bán đấu giá với giá trị là 2.5 triệu yên.

↑ Shura mà bé Sên dùng ở đây là viết tắt của thần Atula, thần chiến tranh của người Ấn Độ.

噛みました (cắn nhầm lưỡi) phát âm là kamimashita phát âm ngọng nghịu kiểu trẻ con thành kamimamita, ファミマ見た (thấy Family mart chưa) phát âm là phamimamita.

Nguyên văn lời của Araragi là ローリスクローリターン (rou riku rou ritaan, low risk low return), bé Sên lại phiên thành ロリリスクロリリターン (rori riku rori retaan, loli risk loli return)

Lăn tròn (rolling, rouringu), sàn gỗ (flooring, furouringu), troll (trolling, torouringu), những từ này đều có một cụm rouri ở trong và nghe khá giống loli troll: "Thật sự, rất khó có thể định nghĩa cụ thể và đầy đủ rằng như thế nào thì được gọi là 'troll', vì vậy định nghĩa đơn giản đã được đưa ra: 'Hành vi troll là sự cố ý vi phạm các quy tắc được hiểu ngầm trong các không gian xã hội Internet. Đôi khi nó là hành động phá hoại, gây khó chịu hay thậm chí là sỉ nhục người khác trên mạng internet bằng những ngôn từ hết sức lịch sự'." Bởi doremon9x tại

Heidi, cô bé trên dãy An-pơ (アルプスの少女ハイジ, Arupusu no shoujo Haidi) là một series anime phát sóng trên kênh truyền hình Fuji của Nhật từ ngày 06/01 đến ngày 29/12 năm 1974, gồm 52 tập, bộ anime này được dựa trên tác phẩm "Những năm lưu lạc và học tập của Heidi" được viết bởi nữ nhà văn Johanna Spyri vào năm 1880. Clara là một cô gái quý tộc tật nguyền phải sống nhờ vào xe lăn trong anime. Phiên âm của Clara trong tiếng Nhật là Kurara.

Kamimashita, ngọng thành kamimamita, siêu trộm mở khóa phát âm là Kagimania (鍵マニア, Key expert)

Nguyên văn 人の噂も七十五人 (hito no uwasa mo shichijuugo hito), câu đúng phải là 人の噂も七十五日 (hito no uwasa mo shichijuugo nichi), câu này là một thành ngữ của người Nhật, dịch thô là cho dù lời đồn ra sao đi nữa, thì sau bảy mươi lăm ngày nó cũng sẽ bị người ta quên mất, người ta thường dùng câu này để khích lệ người nào đó khi người đó đang gặp vấn đề khó khăn vì trở thành mục tiêu của người xung quanh, còn vì sao là bảy mươi lăm ngày thì có nhiều cách giải thích, có người cho rằng là vì theo lịch cổ đại thì thời gian của một mùa trong một năm chỉ có từ 70 đến 75 ngày, cũng có người cho rằng vì ngày xưa có tồn tại một lối suy nghĩ một năm có năm mùa (bốn mùa xuân, hạ, thu, đông và một mùa nữa có số ngày bằng tổng khoảng thời gian 18 ngày trước khi đến thời khắc mỗi lần giao mùa lập xuân, lập hạ, lập thu, lập đông), thành ra 365/5=75, ngoài ra, còn một quan điểm khác cho rằng vì ngày xưa cách tính mùa được dựa theo 24 tiết khí của người Trung Quốc cho nên cứ sau 5 tiết thì phong cảnh của mùa cũng thay đổi một lần, vì vậy cũng là 365/5=75. Nói tóm lại thì đại ý là cứ qua một mùa mới thì người ta cũng không còn nhớ gì đến những lời đồn nữa.

Đây là từ Dragon Quest bản manga (Dấu ấn rồng thiêng) kể về hành trình của dũng sĩ Dai, Avan là sư phụ của Dai, Pop và Maamu, trong bản tiếng Việt xuất bản hồi những năm 199x (năm nào thì quên rồi) thì Avan có tên là Evan và Maamu có tên là Mina, trong trường hợp mình nhớ không nhầm thì là vậy, đọc cũng lâu quá rồi

ここはどこ、わたしは誰 (koko wa doko, watashi wa dare, Đây là đâu, tôi là ai?) và 高校はどこ、わたくしりつ (kokou wa doko, watakushiritsu, trường cấp ba của tôi ở đâu, là trường tư sao) phát âm gần giống nhau.

Nguyên văn là rouringu (rolling) và routoru (mượn từ "lão đầu" trong tiếng Trung, người Trung phát âm là lǎotóur, chuyển sang cách phát âm của người Nhật thì trở thành raotou, về sau người Nhật giản lược nó thành routoru, người Trung đối với cách phát âm này cũng hoàn toàn bó tay chịu trói, không hiểu chút nào)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện